Hệ Thống Hoàn Thành Tâm Nguyện Nhân Vật
Chương 18: Cặp đôi làm người buồn nôn (2)
Bộ Khuyên
04/01/2020
Từ Hiên không chịu từ bỏ, cứ dăm ba phút lại gọi điện một lần. Bộ Khuyên nhớ cách sử dụng điện thoại, thao tác trên mấy cái nút, đếm đúng số lần để vào phần cài đặt bật chế độ im lặng. Không thể vì một cái tên chẳng
ra gì mà tắt nguồn điện thoại được. Thật có lỗi với hãng sản xuất.
Tiếng chuông điểm tới giờ ăn, Bộ Khuyên mang điện thoại lần mò xuống lầu, nói với dì Kha giúp việc:
“Dì à! Dì xem điện thoại cháu có bao nhiêu cuộc gọi nhỡ vậy? Giúp cháu xóa riêng một số đó thôi.”
Dì Kha lau bàn tay sạch sẽ, cầm lấy điện thoại ấn vào danh sách cuộc gọi nhỡ.
“Tiểu thư, có hai mươi cuộc gọi nhỡ, người gọi được lưu là ‘Hiên ca ca'.”
Dì Kha vừa nói vừa xem thái độ tiểu thư nhà mình. Một tuần trước tiểu thư trải qua một cú sốc lớn. Trông bề ngoài như chẳng có gì nhưng bà biết tiểu thư yêu con trai nhà Từ gia thế nào. Lúc trước cứ luôn miệng một tiếng Từ Hiên, hai tiếng Từ Hiên.
Bộ Khuyên nghe ba chữ ‘Hiên ca ca' liền muốn đập điện thoại. Ca ca cái con khỉ, cô khó chịu lên tiếng:
“Dì Kha, giúp con xóa luôn cả số hắn. Không thấy nhưng nghe thật chướng tai.”
Dì Kha nghe lời, sau khi xóa liền nhìn Bộ Khuyên với bộ mặt thương cảm.
Mặc dù Bộ Khuyên không nhìn thấy nhưng vẫn cảm giác được. Cô rất là nhạy cảm đó nha. Thôi, mặc kệ, càng nói bà ấy lại càng thấy cô đáng thương.
Có khổ không nói ra được. Rõ ràng cô có đau lòng đâu chứ!
Ông bà Nguyên mặc dù bận công việc nhưng cứ đúng giờ lại xuất hiện ăn bữa cơm gia đình. Đó là lí do tại sao nguyên chủ đặt nhà họ Nguyên lên đầu tiên trong nguyện vọng của mình. Vậy muốn lấy điểm tuyệt đối thì phải làm ông bà Nguyên hạnh phúc.
Cái này cũng khá đơn giản.
Hôm nay bạn của nguyên chủ hẹn đi chơi. Bộ Khuyên thấy cũng nên đổi không khí rồi, ngày nào ba mẹ Nguyên cũng lén thương tâm nhìn. Không thấy nhưng mà áp lực lớn lắm đó.
Quần áo mỗi lần đều là dì Kha chọn lựa, dì ấy sẽ lo chu toàn mọi thứ cho nguyên chủ. Chỉ có việc thay là cô ấy mới được tự do mà làm. Dì Kha sẽ giúp chỉnh chu lại sau. Làm người mù cũng thật mệt.
Dì Kha chấm một chút màu đỏ hồng lên môi của Bộ Khuyên, vuốt lại mái tóc mềm mại, cười bảo: “Xong rồi!” Bộ Khuyên lịch sự nói lời cảm ơn làm dì Kha khoát khoát tay kêu việc nên làm.
Trong nguyên gốc, bạn thân của nguyên chủ vì bất bình thay nguyên chủ nên nhiều lần kiếm chuyện với nữ chính. Về sau kết cục cũng thảm như vậy. Tính tình cô ấy có hơi nóng nảy và hung dữ, nhưng lại đặc biệt tốt với Nguyên Vân Hinh. Người bạn này khá là ổn, chơi với cô ấy ở thế giới này cũng không sao.
Còn chưa vào đến cửa thì đã nghe tiếng vọng ở lầu dưới, tiếng nói rất lớn, hữu lực, chuẩn giọng của một ngự tỷ:
“Hinh Hinh, tớ đến rồi này!”
Dì Kha vội vàng dìu Bộ Khuyên đi xuống lầu. Cô giữ tay của dì ấy lại, ý bảo mình tự đi. Đi đâu cũng để dìu dắt như thế này thật giống như cái đồ vô dụng.
Cô không có ngã đâu nha.
Bộ Khuyên bình tĩnh vịn cầu thang mà bước từng bước nhẹ nhàng. Dì Kha đi sát phía sau đề phòng bất trắc.
Mễ Ái chạy vội tới đỡ phía dưới, ngước mặt lên mắng: “Cái đồ chết tiệt nhà cậu, không sợ ngã sao?”
“Không sợ, không ngã đâu.” Bộ Khuyên ưu nhã đáp lại, giọng nói không hề có cảm xúc. Nghe qua còn có chút hờ hững.
Tâm tư ngự tỷ rất đơn giản, không hề nhận thấy điều gì kì lạ trong giọng nói của bạn mình. Có một số người sống quá suôn sẻ nên đối với những cảm xúc đặc biệt của con người sẽ không hiểu hết. Mễ Ái cũng là một trong số đó. Bạn có mắng xéo cô ấy thì cô ấy cũng không biết. Huống hồ lời Bộ Khuyên nghe qua thật bình thường.
Mễ Ái ôm lấy khuỷu tay của Bộ Khuyên, cười cười: “Mỗi ngày gặp cậu lại thấy đẹp hơn, làm cách nào vậy, chỉ tớ với?”
“Cậu hỏi dì Kha đấy, tớ có chạm vào được cái gì đâu!”
Mễ Ái chỉ nói đùa một chút, cũng không thật sự hỏi bí quyết làm đẹp. Vui đùa dẫn Bộ Khuyên rời khỏi nhà.
Bộ Khuyên kì thực cũng không phải là người khó sống chung. Cô cũng biết nói đùa, cũng biết chọc ghẹo nhưng tùy vào đối tượng. Cô thích nhất là người đơn giản như Mễ Ái, đối với người đơn giản làm việc gì cũng thoải mái nhất.
Mễ Ái mang Bộ Khuyên tới một khu trung tâm mua sắm. Suốt đường Mễ Ái đều như dính sát vào người cô. Chọn cái này lựa cái kia, cũng không biết thế nào mà cứ oa lên thật khoa trương. Bộ Khuyên yên lặng nghe Mễ Ái nói liên hồi.
Thế giới nào cũng gặp mấy người bạn nói luyên thuyên kiểu này.
Thật đau đầu!
Hai người cùng đi dạo trên đường lớn.
Mễ Ái đang đi thì ngừng lại, ấn Bộ Khuyên ngồi xuống ghế ngồi công cộng, dặn dò:
“Hinh Hinh, cậu ngồi đây đợi một lát, tớ đi vệ sinh xong sẽ quay lại.”
Bộ Khuyên tùy tiện gật đầu, ngồi thẳng lưng, đặt hai tay lên đùi. Động tác đó cộng với nhan sắc trong veo nhìn vô cùng đáng yêu động lòng người. Bộ Khuyên cảm nhận được mấy ánh nhìn cứ dán vào người cô.
Đột nhiên có người tiến lại gần, hơi thở nồng nặc mùi thuốc lá làm Bộ Khuyên nhíu đầu mày, vội vàng đứng bật dậy. Cô lần mò mà tránh khỏi người nọ, trên mặt gần như viết rõ hai chữ khó chịu.
Người đàn ông thấy cô gái xinh đẹp có đôi mắt vô hồn liền nổi lên tâm tư đùa cợt:
“Ai nhô, mỹ nữ, cho anh trai làm quen đi.”
Bộ Khuyên xác định đúng phương hướng hắn đứng, đưa đôi mắt không thấy đường của mình nhìn qua. Nhìn kĩ thì tròng mắt của cô có chút đáng sợ.
Gã đàn ông không hề để ý đến, vẫn cứ thế nói lời đùa giỡn: “Mỹ nữ, bị mù sao? Ai lại để một cô gái đẹp như vậy ra ngoài một mình vậy chứ. Lại đây anh trai dẫn em đi.” Hắn vừa nói vừa đưa tay muốn bắt lất Bộ Khuyên.
Cô kịp thời tránh né, lùi lại hai bước, không biết va trúng cái gì mà mất trọng lực ngã xuống. Người xung quanh thấy nhưng không can dự. Trên tay gã đàn ông đầy hình xăm, vóc người vừa to vừa béo, nhìn đúng kiểu bọn lưu manh côn đồ.
Bộ Khuyên phủi phủi tà váy, chống hai tay muốn đứng dậy. Gã đàn ông đâu cho phép, lấy chân chó giẫm lên phần tua váy của của cô, cười cợt ác ý. Thế là Bộ Khuyên bị giẫm cho ngồi trở về. Lúc này cô mới lên tiếng:
“Tôi cho anh ba giây để biến!”
Giọng điệu ưu nhã lại mang theo sự đe dọa đáng sợ.
Gã nọ thoáng thấy lạnh gáy, có cảm giác cơ thể đều rơi vào một khoảng không đen kịt. Hắn bị mất hồn vài giây, sau đó tự nhắc nhở mình cô chỉ là một con nhãi, cố cười hàm hồ nói:
“Không biến thì em gái làm gì? Đánh tôi chắc, em thấy đường sao? Mà dẫu có thấy em cũng không đánh được anh trai đâu. Ngoan ngoãn đi theo anh đi, anh trai không muốn làm xấu mặt em.”
Hắn đột nhiên hét lớn với đám người vây quanh: “Con này là con điếm tôi nuôi, hôm nay cô ta chạy thoát bị tôi bắt lại, mấy người đừng có nhiều chuyện.”
Đám người chỉ chỉ trỏ trỏ, cầm điện thoại chụp hình.
“Thì ra là con điếm.”
“Ăn mặc đẹp như vậy chắc là điếm.”
“Đồ của cô ta có khi là ngủ mới có.”
“Mù lòa cũng không cần làm cái nghề này chứ.”
...
Lời thì thầm to nhỏ vô cùng khó nghe vang lên. Gã đàn ông đạt được mục đích liền cười gian manh, muốn nhào tới ôm lấy cô. Bộ Khuyên giật lùi tránh khỏi thứ dơ bẩn. Gã đàn ông chửi còn ghê hơn:
“Mẹ mày con điếm, mày mãi mãi là con điếm hư thối thôi, tưởng mày có giá lắm sao?”
Bộ Khuyên tiếp lời của hắn bằng cách gật đầu làm hắn tức điên lên, giơ tay định đánh cô. Bộ Khuyên cười nhếch mép, ngay khi sắp đánh tới thì cô nghe tiếng của Mễ Ái:
“Anh dừng tay, dừng tay!”
Người đàn ông bị làm cho giật mình đứng sững lại, chân cũng thu về. Bộ Khuyên bình tĩnh đứng dậy, không hề có dáng vẻ chật vật nào cả. Cô quay đầu đúng hướng Mễ Ái đi tới mà cười nhẹ một cái. Đưa đôi tay mềm mại vẫy vẫy xin chào.
Cầu Cầu cũng đến quỳ với chủ nhân nhà mình. Tư duy khác người, cách hành xử cũng khác người nốt. Đang bị bắt nạt mà còn cười. Cầu Cầu dùng mắt hồ ly nhìn chằm chằm gã đàn ông như muốn xé xác hắn tới nơi.
Tên này dám mạo phạm chủ nhân của nó. Hừ!!!
Mễ Ái chạy tới, kéo Bộ Khuyên ra sau lưng, chỉ tay vào người đàn ông mà mắng:
“Anh làm gì? Muốn bắt nạt Hinh Hinh sao?”
Gã đàn ông không nhìn Mễ Ái vào mắt, thấy cô thật giống một tiểu nha đầu nhà giàu kiến thức hạn hẹp. Mặc đồ có chất thế nào thì cũng trông yếu như con gà. Dáng vẻ còn không đẹp bằng đồ mù kia, hắn khinh miệt nói:
“Mày bảo vệ con điếm này làm gì? Mày cũng là điếm giống nó thôi.”
“Điếm? Anh đang nói ai? Anh có tin một cuộc điện thoại của tôi là anh xong đời không?” Mễ Ái vừa nói vừa cầm điện thoại lên, gã đàn ông liền nhân lúc cô ấy không chú ý mà hất văng điện thoại.
“Còn gọi? Hai con điếm có thể gọi cho ai?”
Mễ Ái tức giận muốn đánh người, tay vừa đưa lên liền bị hắn nắm gọn, lôi kéo hai cái.
Đám người nghị luận một cách vô tội vạ. Còn cầm điện thoại quay chụp.
Bộ Khuyên giữ Mễ Ái giúp cô ấy khỏi té, chuẩn xác đá vào đầu gối tên kia. Thực chất là cô nhắm chỗ đó, chỉ có điều lực gió quá nhanh, xác định sai. Gã đàn ông ôm lấy đầu gối, hét lên:
“Mẹ mày con điếm!”
Hắn nhân lúc cô không phản ứng kịp mà nắm lấy tóc cô giật ra sau. Bộ Khuyên nheo mắt, quanh thân toát ra hơi thở nguy hiểm. Xoay ngược người lại làm chéo tay hắn khiến hắn phải buông ra. Ngay sau đó gã đàn ông liền bị Bộ Khuyên vật ngã, cô còn giẫm đạp lên người hắn. Đám người đều ồ lên thật lớn.
Mỗi lần Bộ Khuyên ra tay đánh người đều không thương tiếc, đến khi cô hả giận thì lúc đó gã đàn ông cũng đã mặt mũi bầm dập. Cô đưa đôi mắt vô hồn đảo qua đám người, lạnh giọng:
“Bất kì ai buông lời dơ bẩn ngày hôm nay, liệu hồn mà xin lỗi, nếu không hậu quả mấy người tự chịu. Xóa hết video trong điện thoại cho tôi. Tự giác thì tốt...”
Đám người xôn xao một trận, có người nhanh chóng rời đi, có người thấp giọng mắng. Không một ai tiếng lên xin lỗi. Bộ Khuyên đột nhiên cười rộ lên, cả thân người đều ngập trong ánh nắng chói chang, nụ cười khiến ai cũng ngây ngẩn, cô nói thật khẽ, gần như là nói thầm:
“Vậy đừng trách ta ác.”
▮Chủ nhân, thông tin của người mắng ngài đều có đủ▮
Ngươi xóa hết mấy đoạn video trong điện thoại của bọn họ, kẻ nào làm nhiều việc xấu nhất thì đưa tên ra đầu tiên. Tưởng Bộ Khuyên ta là người dễ bắt nạt sao?
Mễ Ái xem xét một vòng, chắc chắc Bộ Khuyên không sao liền gọi người đến xử lý gã đàn ông. Mễ Ái nhìn với cô với ánh nhìn đầy thắc mắc:
“Từ khi nào mà cậu đánh nhau cừ thế.”
Bộ Khuyên cười cười, ra vẻ bí mật: “Không nói cho cậu biết!” Nói rồi cô tiến về trước thật nhanh làm Mễ Ái bị bỏ lại kêu gào:
“Đợi tớ, cẩn thận vấp ngã. Ngã thì cô chú sẽ mắng tớ đó.”
Bộ Khuyên đi càng nhanh hơn, trên môi câu lên nụ cười nghiền ngẫm.
Tiếng chuông điểm tới giờ ăn, Bộ Khuyên mang điện thoại lần mò xuống lầu, nói với dì Kha giúp việc:
“Dì à! Dì xem điện thoại cháu có bao nhiêu cuộc gọi nhỡ vậy? Giúp cháu xóa riêng một số đó thôi.”
Dì Kha lau bàn tay sạch sẽ, cầm lấy điện thoại ấn vào danh sách cuộc gọi nhỡ.
“Tiểu thư, có hai mươi cuộc gọi nhỡ, người gọi được lưu là ‘Hiên ca ca'.”
Dì Kha vừa nói vừa xem thái độ tiểu thư nhà mình. Một tuần trước tiểu thư trải qua một cú sốc lớn. Trông bề ngoài như chẳng có gì nhưng bà biết tiểu thư yêu con trai nhà Từ gia thế nào. Lúc trước cứ luôn miệng một tiếng Từ Hiên, hai tiếng Từ Hiên.
Bộ Khuyên nghe ba chữ ‘Hiên ca ca' liền muốn đập điện thoại. Ca ca cái con khỉ, cô khó chịu lên tiếng:
“Dì Kha, giúp con xóa luôn cả số hắn. Không thấy nhưng nghe thật chướng tai.”
Dì Kha nghe lời, sau khi xóa liền nhìn Bộ Khuyên với bộ mặt thương cảm.
Mặc dù Bộ Khuyên không nhìn thấy nhưng vẫn cảm giác được. Cô rất là nhạy cảm đó nha. Thôi, mặc kệ, càng nói bà ấy lại càng thấy cô đáng thương.
Có khổ không nói ra được. Rõ ràng cô có đau lòng đâu chứ!
Ông bà Nguyên mặc dù bận công việc nhưng cứ đúng giờ lại xuất hiện ăn bữa cơm gia đình. Đó là lí do tại sao nguyên chủ đặt nhà họ Nguyên lên đầu tiên trong nguyện vọng của mình. Vậy muốn lấy điểm tuyệt đối thì phải làm ông bà Nguyên hạnh phúc.
Cái này cũng khá đơn giản.
Hôm nay bạn của nguyên chủ hẹn đi chơi. Bộ Khuyên thấy cũng nên đổi không khí rồi, ngày nào ba mẹ Nguyên cũng lén thương tâm nhìn. Không thấy nhưng mà áp lực lớn lắm đó.
Quần áo mỗi lần đều là dì Kha chọn lựa, dì ấy sẽ lo chu toàn mọi thứ cho nguyên chủ. Chỉ có việc thay là cô ấy mới được tự do mà làm. Dì Kha sẽ giúp chỉnh chu lại sau. Làm người mù cũng thật mệt.
Dì Kha chấm một chút màu đỏ hồng lên môi của Bộ Khuyên, vuốt lại mái tóc mềm mại, cười bảo: “Xong rồi!” Bộ Khuyên lịch sự nói lời cảm ơn làm dì Kha khoát khoát tay kêu việc nên làm.
Trong nguyên gốc, bạn thân của nguyên chủ vì bất bình thay nguyên chủ nên nhiều lần kiếm chuyện với nữ chính. Về sau kết cục cũng thảm như vậy. Tính tình cô ấy có hơi nóng nảy và hung dữ, nhưng lại đặc biệt tốt với Nguyên Vân Hinh. Người bạn này khá là ổn, chơi với cô ấy ở thế giới này cũng không sao.
Còn chưa vào đến cửa thì đã nghe tiếng vọng ở lầu dưới, tiếng nói rất lớn, hữu lực, chuẩn giọng của một ngự tỷ:
“Hinh Hinh, tớ đến rồi này!”
Dì Kha vội vàng dìu Bộ Khuyên đi xuống lầu. Cô giữ tay của dì ấy lại, ý bảo mình tự đi. Đi đâu cũng để dìu dắt như thế này thật giống như cái đồ vô dụng.
Cô không có ngã đâu nha.
Bộ Khuyên bình tĩnh vịn cầu thang mà bước từng bước nhẹ nhàng. Dì Kha đi sát phía sau đề phòng bất trắc.
Mễ Ái chạy vội tới đỡ phía dưới, ngước mặt lên mắng: “Cái đồ chết tiệt nhà cậu, không sợ ngã sao?”
“Không sợ, không ngã đâu.” Bộ Khuyên ưu nhã đáp lại, giọng nói không hề có cảm xúc. Nghe qua còn có chút hờ hững.
Tâm tư ngự tỷ rất đơn giản, không hề nhận thấy điều gì kì lạ trong giọng nói của bạn mình. Có một số người sống quá suôn sẻ nên đối với những cảm xúc đặc biệt của con người sẽ không hiểu hết. Mễ Ái cũng là một trong số đó. Bạn có mắng xéo cô ấy thì cô ấy cũng không biết. Huống hồ lời Bộ Khuyên nghe qua thật bình thường.
Mễ Ái ôm lấy khuỷu tay của Bộ Khuyên, cười cười: “Mỗi ngày gặp cậu lại thấy đẹp hơn, làm cách nào vậy, chỉ tớ với?”
“Cậu hỏi dì Kha đấy, tớ có chạm vào được cái gì đâu!”
Mễ Ái chỉ nói đùa một chút, cũng không thật sự hỏi bí quyết làm đẹp. Vui đùa dẫn Bộ Khuyên rời khỏi nhà.
Bộ Khuyên kì thực cũng không phải là người khó sống chung. Cô cũng biết nói đùa, cũng biết chọc ghẹo nhưng tùy vào đối tượng. Cô thích nhất là người đơn giản như Mễ Ái, đối với người đơn giản làm việc gì cũng thoải mái nhất.
Mễ Ái mang Bộ Khuyên tới một khu trung tâm mua sắm. Suốt đường Mễ Ái đều như dính sát vào người cô. Chọn cái này lựa cái kia, cũng không biết thế nào mà cứ oa lên thật khoa trương. Bộ Khuyên yên lặng nghe Mễ Ái nói liên hồi.
Thế giới nào cũng gặp mấy người bạn nói luyên thuyên kiểu này.
Thật đau đầu!
Hai người cùng đi dạo trên đường lớn.
Mễ Ái đang đi thì ngừng lại, ấn Bộ Khuyên ngồi xuống ghế ngồi công cộng, dặn dò:
“Hinh Hinh, cậu ngồi đây đợi một lát, tớ đi vệ sinh xong sẽ quay lại.”
Bộ Khuyên tùy tiện gật đầu, ngồi thẳng lưng, đặt hai tay lên đùi. Động tác đó cộng với nhan sắc trong veo nhìn vô cùng đáng yêu động lòng người. Bộ Khuyên cảm nhận được mấy ánh nhìn cứ dán vào người cô.
Đột nhiên có người tiến lại gần, hơi thở nồng nặc mùi thuốc lá làm Bộ Khuyên nhíu đầu mày, vội vàng đứng bật dậy. Cô lần mò mà tránh khỏi người nọ, trên mặt gần như viết rõ hai chữ khó chịu.
Người đàn ông thấy cô gái xinh đẹp có đôi mắt vô hồn liền nổi lên tâm tư đùa cợt:
“Ai nhô, mỹ nữ, cho anh trai làm quen đi.”
Bộ Khuyên xác định đúng phương hướng hắn đứng, đưa đôi mắt không thấy đường của mình nhìn qua. Nhìn kĩ thì tròng mắt của cô có chút đáng sợ.
Gã đàn ông không hề để ý đến, vẫn cứ thế nói lời đùa giỡn: “Mỹ nữ, bị mù sao? Ai lại để một cô gái đẹp như vậy ra ngoài một mình vậy chứ. Lại đây anh trai dẫn em đi.” Hắn vừa nói vừa đưa tay muốn bắt lất Bộ Khuyên.
Cô kịp thời tránh né, lùi lại hai bước, không biết va trúng cái gì mà mất trọng lực ngã xuống. Người xung quanh thấy nhưng không can dự. Trên tay gã đàn ông đầy hình xăm, vóc người vừa to vừa béo, nhìn đúng kiểu bọn lưu manh côn đồ.
Bộ Khuyên phủi phủi tà váy, chống hai tay muốn đứng dậy. Gã đàn ông đâu cho phép, lấy chân chó giẫm lên phần tua váy của của cô, cười cợt ác ý. Thế là Bộ Khuyên bị giẫm cho ngồi trở về. Lúc này cô mới lên tiếng:
“Tôi cho anh ba giây để biến!”
Giọng điệu ưu nhã lại mang theo sự đe dọa đáng sợ.
Gã nọ thoáng thấy lạnh gáy, có cảm giác cơ thể đều rơi vào một khoảng không đen kịt. Hắn bị mất hồn vài giây, sau đó tự nhắc nhở mình cô chỉ là một con nhãi, cố cười hàm hồ nói:
“Không biến thì em gái làm gì? Đánh tôi chắc, em thấy đường sao? Mà dẫu có thấy em cũng không đánh được anh trai đâu. Ngoan ngoãn đi theo anh đi, anh trai không muốn làm xấu mặt em.”
Hắn đột nhiên hét lớn với đám người vây quanh: “Con này là con điếm tôi nuôi, hôm nay cô ta chạy thoát bị tôi bắt lại, mấy người đừng có nhiều chuyện.”
Đám người chỉ chỉ trỏ trỏ, cầm điện thoại chụp hình.
“Thì ra là con điếm.”
“Ăn mặc đẹp như vậy chắc là điếm.”
“Đồ của cô ta có khi là ngủ mới có.”
“Mù lòa cũng không cần làm cái nghề này chứ.”
...
Lời thì thầm to nhỏ vô cùng khó nghe vang lên. Gã đàn ông đạt được mục đích liền cười gian manh, muốn nhào tới ôm lấy cô. Bộ Khuyên giật lùi tránh khỏi thứ dơ bẩn. Gã đàn ông chửi còn ghê hơn:
“Mẹ mày con điếm, mày mãi mãi là con điếm hư thối thôi, tưởng mày có giá lắm sao?”
Bộ Khuyên tiếp lời của hắn bằng cách gật đầu làm hắn tức điên lên, giơ tay định đánh cô. Bộ Khuyên cười nhếch mép, ngay khi sắp đánh tới thì cô nghe tiếng của Mễ Ái:
“Anh dừng tay, dừng tay!”
Người đàn ông bị làm cho giật mình đứng sững lại, chân cũng thu về. Bộ Khuyên bình tĩnh đứng dậy, không hề có dáng vẻ chật vật nào cả. Cô quay đầu đúng hướng Mễ Ái đi tới mà cười nhẹ một cái. Đưa đôi tay mềm mại vẫy vẫy xin chào.
Cầu Cầu cũng đến quỳ với chủ nhân nhà mình. Tư duy khác người, cách hành xử cũng khác người nốt. Đang bị bắt nạt mà còn cười. Cầu Cầu dùng mắt hồ ly nhìn chằm chằm gã đàn ông như muốn xé xác hắn tới nơi.
Tên này dám mạo phạm chủ nhân của nó. Hừ!!!
Mễ Ái chạy tới, kéo Bộ Khuyên ra sau lưng, chỉ tay vào người đàn ông mà mắng:
“Anh làm gì? Muốn bắt nạt Hinh Hinh sao?”
Gã đàn ông không nhìn Mễ Ái vào mắt, thấy cô thật giống một tiểu nha đầu nhà giàu kiến thức hạn hẹp. Mặc đồ có chất thế nào thì cũng trông yếu như con gà. Dáng vẻ còn không đẹp bằng đồ mù kia, hắn khinh miệt nói:
“Mày bảo vệ con điếm này làm gì? Mày cũng là điếm giống nó thôi.”
“Điếm? Anh đang nói ai? Anh có tin một cuộc điện thoại của tôi là anh xong đời không?” Mễ Ái vừa nói vừa cầm điện thoại lên, gã đàn ông liền nhân lúc cô ấy không chú ý mà hất văng điện thoại.
“Còn gọi? Hai con điếm có thể gọi cho ai?”
Mễ Ái tức giận muốn đánh người, tay vừa đưa lên liền bị hắn nắm gọn, lôi kéo hai cái.
Đám người nghị luận một cách vô tội vạ. Còn cầm điện thoại quay chụp.
Bộ Khuyên giữ Mễ Ái giúp cô ấy khỏi té, chuẩn xác đá vào đầu gối tên kia. Thực chất là cô nhắm chỗ đó, chỉ có điều lực gió quá nhanh, xác định sai. Gã đàn ông ôm lấy đầu gối, hét lên:
“Mẹ mày con điếm!”
Hắn nhân lúc cô không phản ứng kịp mà nắm lấy tóc cô giật ra sau. Bộ Khuyên nheo mắt, quanh thân toát ra hơi thở nguy hiểm. Xoay ngược người lại làm chéo tay hắn khiến hắn phải buông ra. Ngay sau đó gã đàn ông liền bị Bộ Khuyên vật ngã, cô còn giẫm đạp lên người hắn. Đám người đều ồ lên thật lớn.
Mỗi lần Bộ Khuyên ra tay đánh người đều không thương tiếc, đến khi cô hả giận thì lúc đó gã đàn ông cũng đã mặt mũi bầm dập. Cô đưa đôi mắt vô hồn đảo qua đám người, lạnh giọng:
“Bất kì ai buông lời dơ bẩn ngày hôm nay, liệu hồn mà xin lỗi, nếu không hậu quả mấy người tự chịu. Xóa hết video trong điện thoại cho tôi. Tự giác thì tốt...”
Đám người xôn xao một trận, có người nhanh chóng rời đi, có người thấp giọng mắng. Không một ai tiếng lên xin lỗi. Bộ Khuyên đột nhiên cười rộ lên, cả thân người đều ngập trong ánh nắng chói chang, nụ cười khiến ai cũng ngây ngẩn, cô nói thật khẽ, gần như là nói thầm:
“Vậy đừng trách ta ác.”
▮Chủ nhân, thông tin của người mắng ngài đều có đủ▮
Ngươi xóa hết mấy đoạn video trong điện thoại của bọn họ, kẻ nào làm nhiều việc xấu nhất thì đưa tên ra đầu tiên. Tưởng Bộ Khuyên ta là người dễ bắt nạt sao?
Mễ Ái xem xét một vòng, chắc chắc Bộ Khuyên không sao liền gọi người đến xử lý gã đàn ông. Mễ Ái nhìn với cô với ánh nhìn đầy thắc mắc:
“Từ khi nào mà cậu đánh nhau cừ thế.”
Bộ Khuyên cười cười, ra vẻ bí mật: “Không nói cho cậu biết!” Nói rồi cô tiến về trước thật nhanh làm Mễ Ái bị bỏ lại kêu gào:
“Đợi tớ, cẩn thận vấp ngã. Ngã thì cô chú sẽ mắng tớ đó.”
Bộ Khuyên đi càng nhanh hơn, trên môi câu lên nụ cười nghiền ngẫm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.