Hệ Thống Hoàn Thành Tâm Nguyện Nhân Vật
Chương 67: Tiểu Kiều Thê (26)
Bộ Khuyên
03/11/2020
Bộ Khuyên lúc này đang ở một nơi cực kì tối. Cô bị một lực hút kì lạ hút vào đây. Trong bóng đêm truyền đến âm thanh kì quái:
“Chào...o...o... Lâu rồi không gặp.”
“Một là lăn ra, hai là để ta tìm ra thì kết cục của ngươi chắc chắn không tốt đẹp gì đâu.”
“HAHAHAHA!!! Ngươi vẫn tự tin như vậy nhỉ?”
Bộ Khuyên nâng cao cảnh giác, không còn dáng vẻ hờ hững thường ngày. Cô dùng ánh mắt sắc lẹm nhìn về khoảng không, quanh thân tỏa ra một loại khí tức tử vong.
Tiếng nói kia vẫn vô cùng lớn: “Không cần căng thẳng như vậy. Đây chỉ là ý niệm của ta, không có thân thể, không thể làm gì ngươi.”
Bộ Khuyên vẫn không rút đi sự cảnh giác. “Ngươi tưởng ta sợ ngươi?”
“HAHAHAHA!!!”
Hắn lại cười, nụ cười có vài phần bỡn cợt.
Khí tức của Bộ Khuyên ép sát xuống, một vùng đen xung quanh dao động vô cùng mạnh mẽ.
Âm thanh kia “a” lên một tiếng, nghe qua có chút hoảng hốt. Hắn không ngờ nàng lại có thể nhanh chóng tìm ra điểm mấu chốt của ảo cảnh này.
“Bộ Khuyên tiểu thư vẫn hung dữ như vậy.” Người kia cố gắng dùng giọng điệu bình ổn nói chuyện. Làm như chuyện vừa rồi không hề xảy ra, người la lên cũng không phải hắn.
“Đừng tỏ vẻ thân thiết với ta.” Trong đêm tối bỗng nhiên xuất hiện hai tầng ánh sáng, chỉ có điều ánh sáng này vô cùng nhạt. Bộ Khuyên không nhìn được thứ gì.
“Bộ Khuyên tiểu thư khó chịu nhỉ?”
Bộ Khuyên không phản ứng với âm thanh kia.
“Dù Bộ Khuyên tiểu thư có khó chịu thì vẫn động lòng, nhờ người kia nên tôi mới đưa ngài vào nơi này được.”
Người kia trong miệng hắn chính là Diệm Bân.
“Ngài có biết không? Chỉ cần ngài còn đi cùng hắn thì tôi luôn có cơ hội mang ngài vào trong ảo cảnh. Mê hương được đặt trong linh hồn hắn có thể làm ngài bị ảnh hưởng nặng đó nha. HAHAHAHA!!!” Âm thanh kia lộ ra vẻ đắc ý.
“Cuối cùng ngươi muốn cùng ta nói cái gì?” Đừng vòng vo đủ kiểu, có thể nói trọng tâm.
“Ngài vẫn nóng tính nhỉ?”
“Câm miệng!”
Không khí xung quanh cô đọng lại, hai tầng ánh sáng kia dường như sáng thêm một vòng.
Bộ Khuyên lạnh lẽo lướt mắt, chuẩn xác nhìn về một nơi. Nơi đó vẫn tối đen, chỉ một mình Bộ Khuyên biết âm thanh kia xuất phát từ đâu.
Cô kéo ra một đoàn ánh sáng lấp lánh màu vàng kim, nơi bị ánh sáng kia rải qua đã bị ăn mòn tạo ra lỗ thủng lớn.
Âm thanh kia vang lên như rất đau đớn, còn kèm theo tiếng rít gào.
Bộ Khuyên không tiếp tục, cô chưa muốn thoát ra khỏi đây, cô cần hắn nói hết câu chuyện.
Lần này âm thanh kia càng thêm kì quái: “Bộ Khuyên tiểu thư thật lợi hại, vậy thì đến lúc đó phá hủy linh hồn tên Diệm Bân kia càng dễ dàng. Chỉ cần phá hủy linh hồn hắn thì tôi sẽ không thể tùy tiện mang ngài vào ảo cảnh được nữa.”
Ảo cảnh chính là thứ tồn tại từ ý niệm, nếu Bộ Khuyên cứ qua lại nhiều lần vào ý niệm của hắn thì sẽ đến một ngày linh hồn cô bị ý niệm đó giam giữ.
Linh hồn? Mê hương từ linh hồn được tỏa hương nhờ vào tâm động.
Nó chỉ mới xuất hiện ở thế giới này.
Được lắm, toàn là cấm thuật. Mà còn là cấm thuật không có phương pháp giải nào khác ngoài phá hủy.
Mục đích thật sự không phải giam giữ cô, mà làm cô một lần nữa mang theo áy náy mà sống.
Một lần là đủ, cô chỉ áy náy một lần, lúc đó cô không đủ thực lực, hiện tại sẽ không xảy ra. Mãi mãi cũng không được xảy ra.
Đóa hóa kim sắc giữa mi tâm Bộ Khuyên sáng bừng lên, trong khoảng không toàn là ánh sáng dát vàng, nó cứ lóe lên rồi vụt tắt.
Một khoảng đen kịt bắt đầu sụp đổ, Bộ Khuyên bị tiếng hét vang kia làm cho đau đầu. Đóa hoa kim sắc trên mi tâm dần dần biến mất, khung cảnh cũng trở về bình thường.
Cầu Cầu còn đang lo lắng vì không cảm nhận được sự tồn tại của Bộ Khuyên, kết nối giữa hai người đột nhiên bị ngắt.
▮Chủ nhân, ngài không sao chứ?▮
Bộ Khuyên lắc đầu.
Vẫn là con phố loạn xạ lúc nãy.
Cô đứng ở một góc sạp hàng, người chạy qua vẫn như cũ giẫm đạp lên nhau.
Bộ Khuyên đột ngột xuất hiện làm người dân la hét càng ghê hơn. Bọn họ xem cô như ma quỷ mà tránh né.
Bộ Khuyên chẳng quan tâm, cố ôm cái đầu đau nhức của mình tìm kiếm bóng dáng Diệm Bân. Nơi nào còn hắn cơ chứ?
Một đám yêu sói hung mãnh xông vào xé xác dân lành,
Nó giống như không thấy cô nên lách qua.
Bộ Khuyên đi được một đoạn thì thấy ba bóng người. Chính xác là một bóng người hai bóng yêu.
Hai bóng yêu đổ nhào xuống, cổ còn trào ra máu đen tanh tưởi.
Diệm Bân cầm trâm Bỉ Ngạn nhuốm máu lạnh lẽo nhìn hai con yêu trên đất, khắp người đều tỏa một mùi giết chóc kì dị.
Bộ Khuyên chậm rãi đến gần, lúc này khuôn mặt Diệm Bân hoàn toàn triển lộ.
Khuôn mặt dữ tợn đáng sợ, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chăm chăm hai cái xác. Cánh môi còn nhếch lên độ cong nhàn nhạt như rất thích thú. Giống như... Giống như sắp phát điên.
Không chỉ có hai cỗ xác, kéo một đoạn đường toàn là xác với xác. Chỉ cần một chiêu lấy mạng. Hắn lấy đâu ra sức lực?
Diệm Bân quá điên cuồng nên không phát hiện được Bộ Khuyên. Khi cô đến gần thì hắn cảnh giác xoay người, nhanh tay đâm cây trâm xuống.
Bộ Khuyên không tránh, để cây trâm kia đâm vào người mình. Vì cô cao nên thay vì đâm vào cổ thì hắn đâm vào ngực phải.
Nhờ cơn đau này mà đầu Bộ Khuyên mới không còn loạn nữa, cô thở một hơi dài, sau đó hít sâu. Lặp lại đến bốn năm lần, cố lấy bình tĩnh nhìn người trước mặt.
Diệm Bân một mặt đầy nước mắt đỡ lấy Bộ Khuyên. Hắn không biết, không biết là nàng nên... nên mới đâm.
Bộ Khuyên sờ lên khuôn mặt Diệm Bân, dịu dàng lau đi nước mắt từ sự ngạc nhiên kia.
“Bị thương rồi. Xin lỗi vì lúc nãy lại biến mất.”
Để ngươi một mình chịu khổ rồi.
Diệm Bân mặc y phục trắng thuần, máu đã nhuộm đỏ không còn chỗ trống. Tay áo, lưng, chân, bụng đều có vết rách sâu.
Hắn điên cuồng chém giết lại mặc kệ mình bị thương.
Bộ Khuyên che lại vết thương ở ngực. Trâm Bỉ Ngạn này là cô luyện chế lại, cũng bỏ vô số thứ vào. Bất kì ai cũng không thể chống lại uy lực của nó. Nhờ vậy mà mấy con yêu kia mới dễ chết như vậy. Vết thương này không thể dùng pháp thuật chữa trị.
Cô chỉ có thể từ từ tịnh dưỡng.
Bộ Khuyên ôm lấy Diệm Bân, một cơn gió quét qua đưa hai người trở về Thần tộc. Ở đây thêm một chút nữa thì cô và hắn đều không chịu nổi.
Vừa thấy Thần chủ và Thần hậu thương tích đầy mình thì Thần nhân liền lo sợ không thôi. Ly Liên hoảng hốt xem tình hình, nước mắt sắp không nhịn được mà tuôn rơi.
Nó còn phải bình tĩnh để chữa trị cho hai người.
Tại sao ra ngoài chơi cũng có thể bị thương thành như vậy? Thần chủ lợi hại bao nhiêu.
Phù Ngưng cũng không thể bình tĩnh như ngày thường. Từ lần xuống vực Vô Đáy gia cố phong ấn thì Thần chủ chưa để mình bị thương lần nào nữa.
Hôm nay ngài ấy nói tùy tiện đi chơi liền mang về một thân đầy máu.
Dấu chấm hỏi đặt nặng trong lòng Phù Ngưng và Ly Liên.
Ly Liên không ngừng xem xét, vừa xử lí vết thương cho Diệm Bân liền qua phòng Bộ Khuyên.
Phù Ngưng ra sức trông coi qua lại.
Trong cơn mơ màng Bộ Khuyên thấy một cánh tay đặt trên người mình.
Ly Liên hiện tại mang hình dáng của tiểu cô nương mười tám tuổi. Xinh xắn đáng yêu, đôi mắt màu hổ phách cực kì thu hút.
Bộ Khuyên ngăn trở cánh tay đó, chậm rãi lắc đầu: “Được rồi, ta có thể tự xử lí, ngươi lo cho Thần hậu giúp ta.”
Ly Liên ngập ngừng, tay dừng giữa không trung, cuối cùng cũng chấp thuận mà rời đi.
Thần quân nhà nó không muốn người khác động vào người. Ngài nói có thể tự thân xử lí thì không còn cách nào khác ngoài tin tưởng.
Không tin tưởng thì nó có thể ép ngài ấy chắc?
Đương nhiên là không bao giờ ép được.
Diệm Bân được đặt ở một gian phòng khác có dược liệu. Bộ Khuyên lựa chọn về phòng của mình. Cô nằm trên chiếc giường băng thường ngày, cả người đều lạnh lẽo.
Bộ Khuyên thở hộc hộc, ngực phải hơi nhói lên. Nếu vừa rồi đâm trúng tim thì cô chết chắc rồi. May mà cô tránh kịp.
Nhân phẩm cô còn cao lắm.
Tránh ở đây là tránh tim, kì thực cô muốn có thứ gì tác động vào để bản thân thanh tỉnh. Cô đâu biết cơ thể này lại chẳng thể thừa nhận sức mạnh từ cây trâm kia.
▮Ngài có thể gọi Ảnh Thứ ra giúp.▮ Cầu Cầu cực kì lo lắng.
“Cảm ơn người đã quan tâm, ta có thể tự mình làm. Ngươi phải tin tưởng chủ nhân của ngươi. Ta không những xinh đẹp mà còn lợi hại nha.”
Bộ Khuyên không nhờ vả ai, tự tay rắc thuốc lên vết thương. Cô nhìn lọ đan dược mà Ly Liên đặt trên bàn, bình tĩnh cầm vứt vào không gian.
Thứ này đối với vết thương từ trâm Bỉ Ngạn cô luyện chế là vô tác dụng.
Cô chỉ có thể dùng các loại thuốc không liên quan đến Thiên Đạo. Sau khi xử lí xong liền hôn mê bất tỉnh.
Vết thương của Diệm Bân có những đám khí đen quanh quẩn. Ly Liên phải dùng cả một đêm mới thanh tẩy xong. Nó mang thuốc rắc lên, vết thương nhanh chóng khép miệng. Còn phải ngâm trong dược liệu một thời gian mới hoàn toàn tẩy đi yêu khí.
Diệm Bân bị mùi dược liệu hắt cho tỉnh, hắn mơ màng giật giật lông mi.
Điều đầu tiên hắn làm sau khi mở mắt là tìm kiếm bóng dáng Bộ Khuyên.
Mặc kệ sự ngăn cản của Ly Liên, Diệm Bân điên cuồng tìm kiếm phòng của bọn họ mà mạnh mẽ xông vào.
Người bên trong không động, chỉ có tiếng hít thở đều đặn. Đôi mắt nhắm nghiền yên tĩnh, vẻ mặt khi ngủ có vài phần hiền hòa.
Trên người đã là y phục chỉnh tề, tóc cũng được tóm gọn sang một bên.
Diệm Bân đi đến bên giường, mệt mỏi ngã gục xuống.
Đến nhìn thẳng vào mặt nàng cũng không dám.
Hắn lại có thể mất khống chế mà đâm nàng. Nếu nàng không mạnh mẽ thì chắc chắn sẽ chết.
“Chào...o...o... Lâu rồi không gặp.”
“Một là lăn ra, hai là để ta tìm ra thì kết cục của ngươi chắc chắn không tốt đẹp gì đâu.”
“HAHAHAHA!!! Ngươi vẫn tự tin như vậy nhỉ?”
Bộ Khuyên nâng cao cảnh giác, không còn dáng vẻ hờ hững thường ngày. Cô dùng ánh mắt sắc lẹm nhìn về khoảng không, quanh thân tỏa ra một loại khí tức tử vong.
Tiếng nói kia vẫn vô cùng lớn: “Không cần căng thẳng như vậy. Đây chỉ là ý niệm của ta, không có thân thể, không thể làm gì ngươi.”
Bộ Khuyên vẫn không rút đi sự cảnh giác. “Ngươi tưởng ta sợ ngươi?”
“HAHAHAHA!!!”
Hắn lại cười, nụ cười có vài phần bỡn cợt.
Khí tức của Bộ Khuyên ép sát xuống, một vùng đen xung quanh dao động vô cùng mạnh mẽ.
Âm thanh kia “a” lên một tiếng, nghe qua có chút hoảng hốt. Hắn không ngờ nàng lại có thể nhanh chóng tìm ra điểm mấu chốt của ảo cảnh này.
“Bộ Khuyên tiểu thư vẫn hung dữ như vậy.” Người kia cố gắng dùng giọng điệu bình ổn nói chuyện. Làm như chuyện vừa rồi không hề xảy ra, người la lên cũng không phải hắn.
“Đừng tỏ vẻ thân thiết với ta.” Trong đêm tối bỗng nhiên xuất hiện hai tầng ánh sáng, chỉ có điều ánh sáng này vô cùng nhạt. Bộ Khuyên không nhìn được thứ gì.
“Bộ Khuyên tiểu thư khó chịu nhỉ?”
Bộ Khuyên không phản ứng với âm thanh kia.
“Dù Bộ Khuyên tiểu thư có khó chịu thì vẫn động lòng, nhờ người kia nên tôi mới đưa ngài vào nơi này được.”
Người kia trong miệng hắn chính là Diệm Bân.
“Ngài có biết không? Chỉ cần ngài còn đi cùng hắn thì tôi luôn có cơ hội mang ngài vào trong ảo cảnh. Mê hương được đặt trong linh hồn hắn có thể làm ngài bị ảnh hưởng nặng đó nha. HAHAHAHA!!!” Âm thanh kia lộ ra vẻ đắc ý.
“Cuối cùng ngươi muốn cùng ta nói cái gì?” Đừng vòng vo đủ kiểu, có thể nói trọng tâm.
“Ngài vẫn nóng tính nhỉ?”
“Câm miệng!”
Không khí xung quanh cô đọng lại, hai tầng ánh sáng kia dường như sáng thêm một vòng.
Bộ Khuyên lạnh lẽo lướt mắt, chuẩn xác nhìn về một nơi. Nơi đó vẫn tối đen, chỉ một mình Bộ Khuyên biết âm thanh kia xuất phát từ đâu.
Cô kéo ra một đoàn ánh sáng lấp lánh màu vàng kim, nơi bị ánh sáng kia rải qua đã bị ăn mòn tạo ra lỗ thủng lớn.
Âm thanh kia vang lên như rất đau đớn, còn kèm theo tiếng rít gào.
Bộ Khuyên không tiếp tục, cô chưa muốn thoát ra khỏi đây, cô cần hắn nói hết câu chuyện.
Lần này âm thanh kia càng thêm kì quái: “Bộ Khuyên tiểu thư thật lợi hại, vậy thì đến lúc đó phá hủy linh hồn tên Diệm Bân kia càng dễ dàng. Chỉ cần phá hủy linh hồn hắn thì tôi sẽ không thể tùy tiện mang ngài vào ảo cảnh được nữa.”
Ảo cảnh chính là thứ tồn tại từ ý niệm, nếu Bộ Khuyên cứ qua lại nhiều lần vào ý niệm của hắn thì sẽ đến một ngày linh hồn cô bị ý niệm đó giam giữ.
Linh hồn? Mê hương từ linh hồn được tỏa hương nhờ vào tâm động.
Nó chỉ mới xuất hiện ở thế giới này.
Được lắm, toàn là cấm thuật. Mà còn là cấm thuật không có phương pháp giải nào khác ngoài phá hủy.
Mục đích thật sự không phải giam giữ cô, mà làm cô một lần nữa mang theo áy náy mà sống.
Một lần là đủ, cô chỉ áy náy một lần, lúc đó cô không đủ thực lực, hiện tại sẽ không xảy ra. Mãi mãi cũng không được xảy ra.
Đóa hóa kim sắc giữa mi tâm Bộ Khuyên sáng bừng lên, trong khoảng không toàn là ánh sáng dát vàng, nó cứ lóe lên rồi vụt tắt.
Một khoảng đen kịt bắt đầu sụp đổ, Bộ Khuyên bị tiếng hét vang kia làm cho đau đầu. Đóa hoa kim sắc trên mi tâm dần dần biến mất, khung cảnh cũng trở về bình thường.
Cầu Cầu còn đang lo lắng vì không cảm nhận được sự tồn tại của Bộ Khuyên, kết nối giữa hai người đột nhiên bị ngắt.
▮Chủ nhân, ngài không sao chứ?▮
Bộ Khuyên lắc đầu.
Vẫn là con phố loạn xạ lúc nãy.
Cô đứng ở một góc sạp hàng, người chạy qua vẫn như cũ giẫm đạp lên nhau.
Bộ Khuyên đột ngột xuất hiện làm người dân la hét càng ghê hơn. Bọn họ xem cô như ma quỷ mà tránh né.
Bộ Khuyên chẳng quan tâm, cố ôm cái đầu đau nhức của mình tìm kiếm bóng dáng Diệm Bân. Nơi nào còn hắn cơ chứ?
Một đám yêu sói hung mãnh xông vào xé xác dân lành,
Nó giống như không thấy cô nên lách qua.
Bộ Khuyên đi được một đoạn thì thấy ba bóng người. Chính xác là một bóng người hai bóng yêu.
Hai bóng yêu đổ nhào xuống, cổ còn trào ra máu đen tanh tưởi.
Diệm Bân cầm trâm Bỉ Ngạn nhuốm máu lạnh lẽo nhìn hai con yêu trên đất, khắp người đều tỏa một mùi giết chóc kì dị.
Bộ Khuyên chậm rãi đến gần, lúc này khuôn mặt Diệm Bân hoàn toàn triển lộ.
Khuôn mặt dữ tợn đáng sợ, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chăm chăm hai cái xác. Cánh môi còn nhếch lên độ cong nhàn nhạt như rất thích thú. Giống như... Giống như sắp phát điên.
Không chỉ có hai cỗ xác, kéo một đoạn đường toàn là xác với xác. Chỉ cần một chiêu lấy mạng. Hắn lấy đâu ra sức lực?
Diệm Bân quá điên cuồng nên không phát hiện được Bộ Khuyên. Khi cô đến gần thì hắn cảnh giác xoay người, nhanh tay đâm cây trâm xuống.
Bộ Khuyên không tránh, để cây trâm kia đâm vào người mình. Vì cô cao nên thay vì đâm vào cổ thì hắn đâm vào ngực phải.
Nhờ cơn đau này mà đầu Bộ Khuyên mới không còn loạn nữa, cô thở một hơi dài, sau đó hít sâu. Lặp lại đến bốn năm lần, cố lấy bình tĩnh nhìn người trước mặt.
Diệm Bân một mặt đầy nước mắt đỡ lấy Bộ Khuyên. Hắn không biết, không biết là nàng nên... nên mới đâm.
Bộ Khuyên sờ lên khuôn mặt Diệm Bân, dịu dàng lau đi nước mắt từ sự ngạc nhiên kia.
“Bị thương rồi. Xin lỗi vì lúc nãy lại biến mất.”
Để ngươi một mình chịu khổ rồi.
Diệm Bân mặc y phục trắng thuần, máu đã nhuộm đỏ không còn chỗ trống. Tay áo, lưng, chân, bụng đều có vết rách sâu.
Hắn điên cuồng chém giết lại mặc kệ mình bị thương.
Bộ Khuyên che lại vết thương ở ngực. Trâm Bỉ Ngạn này là cô luyện chế lại, cũng bỏ vô số thứ vào. Bất kì ai cũng không thể chống lại uy lực của nó. Nhờ vậy mà mấy con yêu kia mới dễ chết như vậy. Vết thương này không thể dùng pháp thuật chữa trị.
Cô chỉ có thể từ từ tịnh dưỡng.
Bộ Khuyên ôm lấy Diệm Bân, một cơn gió quét qua đưa hai người trở về Thần tộc. Ở đây thêm một chút nữa thì cô và hắn đều không chịu nổi.
Vừa thấy Thần chủ và Thần hậu thương tích đầy mình thì Thần nhân liền lo sợ không thôi. Ly Liên hoảng hốt xem tình hình, nước mắt sắp không nhịn được mà tuôn rơi.
Nó còn phải bình tĩnh để chữa trị cho hai người.
Tại sao ra ngoài chơi cũng có thể bị thương thành như vậy? Thần chủ lợi hại bao nhiêu.
Phù Ngưng cũng không thể bình tĩnh như ngày thường. Từ lần xuống vực Vô Đáy gia cố phong ấn thì Thần chủ chưa để mình bị thương lần nào nữa.
Hôm nay ngài ấy nói tùy tiện đi chơi liền mang về một thân đầy máu.
Dấu chấm hỏi đặt nặng trong lòng Phù Ngưng và Ly Liên.
Ly Liên không ngừng xem xét, vừa xử lí vết thương cho Diệm Bân liền qua phòng Bộ Khuyên.
Phù Ngưng ra sức trông coi qua lại.
Trong cơn mơ màng Bộ Khuyên thấy một cánh tay đặt trên người mình.
Ly Liên hiện tại mang hình dáng của tiểu cô nương mười tám tuổi. Xinh xắn đáng yêu, đôi mắt màu hổ phách cực kì thu hút.
Bộ Khuyên ngăn trở cánh tay đó, chậm rãi lắc đầu: “Được rồi, ta có thể tự xử lí, ngươi lo cho Thần hậu giúp ta.”
Ly Liên ngập ngừng, tay dừng giữa không trung, cuối cùng cũng chấp thuận mà rời đi.
Thần quân nhà nó không muốn người khác động vào người. Ngài nói có thể tự thân xử lí thì không còn cách nào khác ngoài tin tưởng.
Không tin tưởng thì nó có thể ép ngài ấy chắc?
Đương nhiên là không bao giờ ép được.
Diệm Bân được đặt ở một gian phòng khác có dược liệu. Bộ Khuyên lựa chọn về phòng của mình. Cô nằm trên chiếc giường băng thường ngày, cả người đều lạnh lẽo.
Bộ Khuyên thở hộc hộc, ngực phải hơi nhói lên. Nếu vừa rồi đâm trúng tim thì cô chết chắc rồi. May mà cô tránh kịp.
Nhân phẩm cô còn cao lắm.
Tránh ở đây là tránh tim, kì thực cô muốn có thứ gì tác động vào để bản thân thanh tỉnh. Cô đâu biết cơ thể này lại chẳng thể thừa nhận sức mạnh từ cây trâm kia.
▮Ngài có thể gọi Ảnh Thứ ra giúp.▮ Cầu Cầu cực kì lo lắng.
“Cảm ơn người đã quan tâm, ta có thể tự mình làm. Ngươi phải tin tưởng chủ nhân của ngươi. Ta không những xinh đẹp mà còn lợi hại nha.”
Bộ Khuyên không nhờ vả ai, tự tay rắc thuốc lên vết thương. Cô nhìn lọ đan dược mà Ly Liên đặt trên bàn, bình tĩnh cầm vứt vào không gian.
Thứ này đối với vết thương từ trâm Bỉ Ngạn cô luyện chế là vô tác dụng.
Cô chỉ có thể dùng các loại thuốc không liên quan đến Thiên Đạo. Sau khi xử lí xong liền hôn mê bất tỉnh.
Vết thương của Diệm Bân có những đám khí đen quanh quẩn. Ly Liên phải dùng cả một đêm mới thanh tẩy xong. Nó mang thuốc rắc lên, vết thương nhanh chóng khép miệng. Còn phải ngâm trong dược liệu một thời gian mới hoàn toàn tẩy đi yêu khí.
Diệm Bân bị mùi dược liệu hắt cho tỉnh, hắn mơ màng giật giật lông mi.
Điều đầu tiên hắn làm sau khi mở mắt là tìm kiếm bóng dáng Bộ Khuyên.
Mặc kệ sự ngăn cản của Ly Liên, Diệm Bân điên cuồng tìm kiếm phòng của bọn họ mà mạnh mẽ xông vào.
Người bên trong không động, chỉ có tiếng hít thở đều đặn. Đôi mắt nhắm nghiền yên tĩnh, vẻ mặt khi ngủ có vài phần hiền hòa.
Trên người đã là y phục chỉnh tề, tóc cũng được tóm gọn sang một bên.
Diệm Bân đi đến bên giường, mệt mỏi ngã gục xuống.
Đến nhìn thẳng vào mặt nàng cũng không dám.
Hắn lại có thể mất khống chế mà đâm nàng. Nếu nàng không mạnh mẽ thì chắc chắn sẽ chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.