Hệ Thống, Hoàng Thượng Xin Tránh Xa Ta
Chương 6: Ngôi vị hoàng hậu mãi mãi là của ta
Cung Tỏa Băng Tâm
04/10/2023
Ranh giới vua tôi, ta giữ nó cho ngươi
Ánh mắt hàm chứa từng tia nguy hiểm trộm nhìn lên người ngồi trên ngai vàng, Manh Tử Ngọc khẽ cười tà mị trong một cái chớp mắt liền nghiêm túc cao lãnh.
Suốt buổi thượng triều, Manh Tử Ngọc là tâm điểm của nhiều ánh mắt, Minh Hiên Nhiên không nằm ngoại lệ, luôn chú ý biểu cảm lạ lùng của nữ nhân kia, hôm nay rất hay cười, nhưng nụ cười này không hề có thiện cảm, xấc xéo hơn bao giờ hết. Đây cũng là lần đầu hắn thấy được sự thay đổi từ ngoại hình tới sắc thái đáng gờm, tuy rằng vẫn cẩn cẩn một dạ hai vâng.
Bãi triều cũng là lúc gần trưa, quan thần đều đi hết, Manh Tử Ngọc cũng không ngoại lệ, Minh Hiên Nhiên lại quan sát cách đi đứng, không giống ngày thường, không cứng nhắc, nhẹ nhàng uyển chuyển song lại có uy lực vô cùng, như hổ xuống đồng bằng.
Manh Tử Ngọc luôn ngẩng mặt không cúi cúi như xưa, tay ngang hờ trước bụng giống với cử chỉ của những nữ tử khác, nhìn bóng lưng sẽ chẳng ai đoán được đây là nữ tướng.
Minh Hiên Nhiên thầm nghĩ, có lẽ cái tên Manh Tử Ngọc đã khiến người bộc lộ phần mạnh mẽ và nhu mì vốn có ra ngoài.
- Thương Ánh Tuyết...có lẽ nên quên đi...Tuyết Nhi đã về bên ta, không cần cái tên này nữa....
- Miễn sao vẫn là chó ngoan của ta thì nàng có thay đổi kiểu gì cũng thế
Hắn cũng cảm thấy không còn tức giận về chuyện thay tên đổi họ nữa, u trầm vừa ngắm bóng người mờ nhạt vừa cười gian tà. Dù đã quen dáng vẻ phục tùng suốt 15 năm qua, nhưng giờ có chút thay đổi lại thấy mới mẻ, vui vui.
"Hoàng thượng, Tuyết phi...người đến thăm chứ?"
Liêm công công để ý sắc mặt lạnh lùng của hắn, ngỏ ý nhắc đến người hắn yêu.
Không cần biết bận suy nghĩ đều gì, hễ hắn nghe chữ "Tuyết phi" sẽ phản ứng rất nhanh, lạnh giọng.
"Ừm, thăm nàng ấy một lúc."
Âm Nguyệt Tuyết trong lòng hắn là tất cả, vì nàng ta hắn mới tạo phản dành ngôi vương, giết huynh đệ cướp người về, còn phế hậu để nàng ta làm hoàng hậu như ý muốn. Nhưng hiện tại, vì từng là thái tử phi của Minh Dung Phục mà nàng ta còn e ngại, chưa chịu nối lại tình xưa với hắn, khiến cho hắn ngày ngày đều phải tìm cách lấy lòng.
...
Hàn Xuân cung.
Minh Hiên Nhiên rảo bước chậm rãi vào biệt viện, cung nữ canh chừng bên ngoài thấy hoàng thượng gấp gáp quỳ rạp nghênh đón.
"Khấu kiến hoàng thượng."
Hắn ngoắt tay cho người im lặng, chau mày nhìn chòng chọc vào phía trước.
Từ ngày về kinh đã hơn 1 tháng Âm Nguyệt Tuyết vẫn còn cự tuyệt hắn, trước cửa phòng luôn đóng chặt không tiếp.
Ngày nào cũng thế, hắn đến đều đứng ở ngoài nhìn vô, Âm Nguyệt Tuyết luôn giữ khoảng cách, từ lúc gả cho hoàng đệ, là nữ nhân của nam nhân khác, nàng ta sinh hổ thẹn, còn e dè chưa chịu tiếp nhận hắn. Mặc dù trong lòng có tình ý, cũng đã phục tùng làm phi tần của hắn, thậm chí sắp tới sẽ là hoàng hậu.
"Về Ngự Thư phòng."
Minh Hiên Nhiên hiện tại không ép, suy cho cùng cũng là nữ nhân hắn yêu nhất, đã hứa đối xử với người thật tốt thì không nên miễn cưỡng.
Hắn rảo bước rất nhanh rời đi, không lâu Âm Nguyệt Tuyết cũng mở cửa ngó theo bóng lưng dần dần khuất xa, trong lòng thấp thỏm khó chịu.
- Nhiên...ta xin lỗi...
Nàng ta và hắn là thanh mai trúc mã, yêu nhau từ nhỏ, năm 9 tuổi đã hứa hẹn sẽ là phu thê, lớn lên thành một nữ nhân quốc sắc thiên hương, dễ dàng chiếm trọn trái tim hắn mê đắm, nên rất được hắn sủng. Nhưng khi phụ thân gả nàng ta cho hoàng đệ hắn, lại không có lời phản đối nào, âm thầm thừa nhận gả đi.
Nghĩ cả đời sau này sẽ làm hoàng hậu của Minh Dung Phục, vì gia tộc bắt buộc gạt bỏ tình cảm, quên đi Minh Hiên Nhiên, bởi cho rằng hắn sẽ không cho nàng ta được ngôi vị cao nhất.
Không ngờ, giờ đây nam nhân kia đã trở thành vua của một nước, quyền lực từng bước nằm trọn trong tay hắn khiến nàng ta dè chừng con người hiện tại.
Mấy năm trôi qua, hắn đã trở nên lạnh lùng tàn bạo, không còn là Minh Hiên Nhiên nho nhã của ngày xưa.
Âm Nguyệt Tuyết đứng ở cửa không ngừng nhìn ra, xoa xoa vào bụng mình, gả cho Minh Dung Phục mấy năm không có thai, đến lúc quay về bên cạnh Minh Hiên Nhiên lại phát hiện mình mang thai.
Nàng ta trong lòng đang sợ...cái thái này đã gần 3 tháng rồi, một góc áo của hắn cũng chưa chạm vào, khiến giờ đây muốn bắt người ăn ốc đổ vỏ cũng không được.
Nhưng từ đầu đến cuối, nàng ta chưa từng nói muốn bỏ đi cái thai này, Minh Hiên Nhiên, hắn thích những nữ nhân thiện lương, nhút nhát. Nếu bỏ nó, chẳng khác nào mất điểm trong mắt hắn, mà giữ...thì người đời cười chê.
- Không được, Âm Nguyệt Tuyết, Minh Dung Phục sớm đã tiêu tan rồi, cuối cùng người cho ngươi tất cả là Minh Hiên Nhiên đấy thôi
- Phải nắm chắc cơ hội, nếu bị thất sủng, gia tộc, nhi tử này, ngay chính bản thân cũng không có kết cục tốt đẹp
- Âm Nguyệt Tuyết, ngươi phải tự tin lên, phải khiến hắn cả đời thuộc về ngươi như trước đây
- Hắn đã vì ngươi mà phế hậu Thương Ánh Tuyết rồi còn gì
Trầm luân một hồi lâu, Âm Nguyệt Tuyết cũng hạ quyết tâm, từ nay về sau không từ thủ đoạn lấy lòng vị hoàng đế kia.
- Con thì giữ, nhưng Nhiên, chàng vẫn phải thuộc về ta, ngôi vị hoàng hậu mãi mãi là của ta
.....
Ngoài cổng Kinh Thành, ngọn núi Bắc Thiên.
Manh Tử Ngọc cưỡi ngựa tìm đến Khưu Thế, một thợ rèn mai danh ẩn tích.
Theo như tình tiết tiểu thuyết, Khưu Thế là một ông lão đã ngoài 60, ở tuổi đó thì tay chân đã bắt đầu yếu nhược, thế nhưng ông khác hẳn hoàn toàn, tay nghề rèn luyện vũ khí vô cùng thâm cao.
Ông cũng là người rèn ra Phích Liệt kiếm cho sư huynh của Thương Ánh Tuyết - Khương Bằng đang đi lại trong giang hồ, Phích Liệt kiếm uy lực chém sắt như chém bùn.
Tuy nhiên, để Khưu Thế rèn vũ khí cho ai đó thì phải lấy được lòng ông, có tài năng thật sự xứng đáng với vũ khí ông rèn ra.
Manh Tử Ngọc từ khi đến thế giới này cực kì biết quan sát, có nhiều tình tiết trong truyện không nhắc đến hoặc có nhưng cực kì ít.
Điển hình như Khưu Thế, là người chỉ nhắc qua vài dòng chữ, căn bản không có tình tiết rõ rệt để cô nắm bắt điểm mấu chốt, hệ thống lại chỉ giao nhiệm vụ, không có hỗ trợ quá nhiều, bắt buộc phải tự mình tùy cơ ứng biến.
Thân chủ này chỉ giỏi đánh xa, làm gì cũng toàn ỷ vào tay phải đây vừa là ưu điểm vừa là nhược điểm. Còn cô ưu điểm trong tầm gần, thuận tay trái, nếu có thể kết hợp tất cả, về sau sẽ không sợ kẻ khác có thể làm tổn thương mình.
Manh Tử Ngọc theo tình tiết, vào sâu trong rừng, trải qua ba cạm bẫy để mới tìm đến được nơi ở của Khưu Thế.
May mắn thay, Manh Tử Ngọc từ nhỏ theo học Ninja, được rèn giũa gắt gao nên những cạm bẫy kia không quá khó để vượt qua.
Ánh mắt hàm chứa từng tia nguy hiểm trộm nhìn lên người ngồi trên ngai vàng, Manh Tử Ngọc khẽ cười tà mị trong một cái chớp mắt liền nghiêm túc cao lãnh.
Suốt buổi thượng triều, Manh Tử Ngọc là tâm điểm của nhiều ánh mắt, Minh Hiên Nhiên không nằm ngoại lệ, luôn chú ý biểu cảm lạ lùng của nữ nhân kia, hôm nay rất hay cười, nhưng nụ cười này không hề có thiện cảm, xấc xéo hơn bao giờ hết. Đây cũng là lần đầu hắn thấy được sự thay đổi từ ngoại hình tới sắc thái đáng gờm, tuy rằng vẫn cẩn cẩn một dạ hai vâng.
Bãi triều cũng là lúc gần trưa, quan thần đều đi hết, Manh Tử Ngọc cũng không ngoại lệ, Minh Hiên Nhiên lại quan sát cách đi đứng, không giống ngày thường, không cứng nhắc, nhẹ nhàng uyển chuyển song lại có uy lực vô cùng, như hổ xuống đồng bằng.
Manh Tử Ngọc luôn ngẩng mặt không cúi cúi như xưa, tay ngang hờ trước bụng giống với cử chỉ của những nữ tử khác, nhìn bóng lưng sẽ chẳng ai đoán được đây là nữ tướng.
Minh Hiên Nhiên thầm nghĩ, có lẽ cái tên Manh Tử Ngọc đã khiến người bộc lộ phần mạnh mẽ và nhu mì vốn có ra ngoài.
- Thương Ánh Tuyết...có lẽ nên quên đi...Tuyết Nhi đã về bên ta, không cần cái tên này nữa....
- Miễn sao vẫn là chó ngoan của ta thì nàng có thay đổi kiểu gì cũng thế
Hắn cũng cảm thấy không còn tức giận về chuyện thay tên đổi họ nữa, u trầm vừa ngắm bóng người mờ nhạt vừa cười gian tà. Dù đã quen dáng vẻ phục tùng suốt 15 năm qua, nhưng giờ có chút thay đổi lại thấy mới mẻ, vui vui.
"Hoàng thượng, Tuyết phi...người đến thăm chứ?"
Liêm công công để ý sắc mặt lạnh lùng của hắn, ngỏ ý nhắc đến người hắn yêu.
Không cần biết bận suy nghĩ đều gì, hễ hắn nghe chữ "Tuyết phi" sẽ phản ứng rất nhanh, lạnh giọng.
"Ừm, thăm nàng ấy một lúc."
Âm Nguyệt Tuyết trong lòng hắn là tất cả, vì nàng ta hắn mới tạo phản dành ngôi vương, giết huynh đệ cướp người về, còn phế hậu để nàng ta làm hoàng hậu như ý muốn. Nhưng hiện tại, vì từng là thái tử phi của Minh Dung Phục mà nàng ta còn e ngại, chưa chịu nối lại tình xưa với hắn, khiến cho hắn ngày ngày đều phải tìm cách lấy lòng.
...
Hàn Xuân cung.
Minh Hiên Nhiên rảo bước chậm rãi vào biệt viện, cung nữ canh chừng bên ngoài thấy hoàng thượng gấp gáp quỳ rạp nghênh đón.
"Khấu kiến hoàng thượng."
Hắn ngoắt tay cho người im lặng, chau mày nhìn chòng chọc vào phía trước.
Từ ngày về kinh đã hơn 1 tháng Âm Nguyệt Tuyết vẫn còn cự tuyệt hắn, trước cửa phòng luôn đóng chặt không tiếp.
Ngày nào cũng thế, hắn đến đều đứng ở ngoài nhìn vô, Âm Nguyệt Tuyết luôn giữ khoảng cách, từ lúc gả cho hoàng đệ, là nữ nhân của nam nhân khác, nàng ta sinh hổ thẹn, còn e dè chưa chịu tiếp nhận hắn. Mặc dù trong lòng có tình ý, cũng đã phục tùng làm phi tần của hắn, thậm chí sắp tới sẽ là hoàng hậu.
"Về Ngự Thư phòng."
Minh Hiên Nhiên hiện tại không ép, suy cho cùng cũng là nữ nhân hắn yêu nhất, đã hứa đối xử với người thật tốt thì không nên miễn cưỡng.
Hắn rảo bước rất nhanh rời đi, không lâu Âm Nguyệt Tuyết cũng mở cửa ngó theo bóng lưng dần dần khuất xa, trong lòng thấp thỏm khó chịu.
- Nhiên...ta xin lỗi...
Nàng ta và hắn là thanh mai trúc mã, yêu nhau từ nhỏ, năm 9 tuổi đã hứa hẹn sẽ là phu thê, lớn lên thành một nữ nhân quốc sắc thiên hương, dễ dàng chiếm trọn trái tim hắn mê đắm, nên rất được hắn sủng. Nhưng khi phụ thân gả nàng ta cho hoàng đệ hắn, lại không có lời phản đối nào, âm thầm thừa nhận gả đi.
Nghĩ cả đời sau này sẽ làm hoàng hậu của Minh Dung Phục, vì gia tộc bắt buộc gạt bỏ tình cảm, quên đi Minh Hiên Nhiên, bởi cho rằng hắn sẽ không cho nàng ta được ngôi vị cao nhất.
Không ngờ, giờ đây nam nhân kia đã trở thành vua của một nước, quyền lực từng bước nằm trọn trong tay hắn khiến nàng ta dè chừng con người hiện tại.
Mấy năm trôi qua, hắn đã trở nên lạnh lùng tàn bạo, không còn là Minh Hiên Nhiên nho nhã của ngày xưa.
Âm Nguyệt Tuyết đứng ở cửa không ngừng nhìn ra, xoa xoa vào bụng mình, gả cho Minh Dung Phục mấy năm không có thai, đến lúc quay về bên cạnh Minh Hiên Nhiên lại phát hiện mình mang thai.
Nàng ta trong lòng đang sợ...cái thái này đã gần 3 tháng rồi, một góc áo của hắn cũng chưa chạm vào, khiến giờ đây muốn bắt người ăn ốc đổ vỏ cũng không được.
Nhưng từ đầu đến cuối, nàng ta chưa từng nói muốn bỏ đi cái thai này, Minh Hiên Nhiên, hắn thích những nữ nhân thiện lương, nhút nhát. Nếu bỏ nó, chẳng khác nào mất điểm trong mắt hắn, mà giữ...thì người đời cười chê.
- Không được, Âm Nguyệt Tuyết, Minh Dung Phục sớm đã tiêu tan rồi, cuối cùng người cho ngươi tất cả là Minh Hiên Nhiên đấy thôi
- Phải nắm chắc cơ hội, nếu bị thất sủng, gia tộc, nhi tử này, ngay chính bản thân cũng không có kết cục tốt đẹp
- Âm Nguyệt Tuyết, ngươi phải tự tin lên, phải khiến hắn cả đời thuộc về ngươi như trước đây
- Hắn đã vì ngươi mà phế hậu Thương Ánh Tuyết rồi còn gì
Trầm luân một hồi lâu, Âm Nguyệt Tuyết cũng hạ quyết tâm, từ nay về sau không từ thủ đoạn lấy lòng vị hoàng đế kia.
- Con thì giữ, nhưng Nhiên, chàng vẫn phải thuộc về ta, ngôi vị hoàng hậu mãi mãi là của ta
.....
Ngoài cổng Kinh Thành, ngọn núi Bắc Thiên.
Manh Tử Ngọc cưỡi ngựa tìm đến Khưu Thế, một thợ rèn mai danh ẩn tích.
Theo như tình tiết tiểu thuyết, Khưu Thế là một ông lão đã ngoài 60, ở tuổi đó thì tay chân đã bắt đầu yếu nhược, thế nhưng ông khác hẳn hoàn toàn, tay nghề rèn luyện vũ khí vô cùng thâm cao.
Ông cũng là người rèn ra Phích Liệt kiếm cho sư huynh của Thương Ánh Tuyết - Khương Bằng đang đi lại trong giang hồ, Phích Liệt kiếm uy lực chém sắt như chém bùn.
Tuy nhiên, để Khưu Thế rèn vũ khí cho ai đó thì phải lấy được lòng ông, có tài năng thật sự xứng đáng với vũ khí ông rèn ra.
Manh Tử Ngọc từ khi đến thế giới này cực kì biết quan sát, có nhiều tình tiết trong truyện không nhắc đến hoặc có nhưng cực kì ít.
Điển hình như Khưu Thế, là người chỉ nhắc qua vài dòng chữ, căn bản không có tình tiết rõ rệt để cô nắm bắt điểm mấu chốt, hệ thống lại chỉ giao nhiệm vụ, không có hỗ trợ quá nhiều, bắt buộc phải tự mình tùy cơ ứng biến.
Thân chủ này chỉ giỏi đánh xa, làm gì cũng toàn ỷ vào tay phải đây vừa là ưu điểm vừa là nhược điểm. Còn cô ưu điểm trong tầm gần, thuận tay trái, nếu có thể kết hợp tất cả, về sau sẽ không sợ kẻ khác có thể làm tổn thương mình.
Manh Tử Ngọc theo tình tiết, vào sâu trong rừng, trải qua ba cạm bẫy để mới tìm đến được nơi ở của Khưu Thế.
May mắn thay, Manh Tử Ngọc từ nhỏ theo học Ninja, được rèn giũa gắt gao nên những cạm bẫy kia không quá khó để vượt qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.