Chương 8: Yêu phi hại nước (8)
Bạch Vân Phi Vân
19/06/2021
"Giang Lăng trúng độc mà chết, yêu phi một thời bị treo ở cửa thành, phơi nắng bảy ngày."
Nhất niệm thiện ác, cái gọi là độ thiện cảm, thật ra cực kỳ không ổn định. Lúc Giang Lăng vừa nhận được chức năng kiểm tra độ thiện cảm đã từng thử qua, phát hiện thiết lập của hệ thống cũng chỉ là lấy một giá trị ổn định mà thôi.
Thế nhưng độ thiện cảm âm, hơn nữa là -100, vẫn là lần đầu tiên Giang Lăng nhìn thấy.
"Trời má! Kí chủ, có phải cậu làm chuyện gì có lỗi với người ta không?" Kinh thư lạnh run, "Độ thiện cảm một ngày giảm đến âm coi như thù hận rồi, cái này... cho dù biến cậu thành nhân trệ* cũng không đủ tiêu tan mối hận trong lòng á."
*Nhân trệ (人彘): một cực hình cực kỳ tàn nhẫn thời phong kiến của Trung Quốc. Cụ thể thế nào mời mọi người tra GG, không đăng lên đây vì cũng hơi kinh dị._.
"Tôi làm cái gì không phải cậu biết rất rõ sao? Tôi chỉ từng thấy y một lần." Giang Lăng nương theo động tác uống rượu, kéo kinh thư trên đầu mình xuống.
Hệ thống bị ném qua một bên tự lẩm bẩm: "Thù đoạt vợ? Giết cha mẹ người ta? Lừa gạt tình cảm người ta? Hay lừa thân gạt tâm luôn?"
"..."
Giang Lăng nhịn rồi lại nhịn, quay đầu, cười cười với người bên cạnh.
Vì là ngày vui, Minh Hương thoa cho hắn một chút son, lại vương chút rượu vừa uống, lúc hắn câu môi khẽ cười, cả người dưới ánh đèn đặc biệt diễm lệ.
Người bên cạnh giật mình, trợn to mắt: "Ngươi cười tởm như vậy làm gì?"
Toàn bộ hậu cung, thẳng đuột như vậy, nhằm vào Giang Lăng như vậy cũng chỉ có một người - Lệ phi, những người khác ít ra còn biết giả vờ mặt ngoài.
Sau đó Giang Lăng nghe được âm thanh hệ thống.
[Độ thiện cảm của Lệ phi +1]
... Cô nương này nhất định là một nhan cẩu*.
*Nhan cẩu: Chỉ những người đam mê sắc đẹp:v
Giang Lăng hơi nâng cằm, tự động bỏ qua ánh mắt cảnh giác của Lệ phi, nhẹ giọng hỏi: "Người kia là ai vậy?"
Lệ phi bất đắc dĩ quay đầu, nhìn theo Giang Lăng.
Lúc này, thiếu niên kia đã đến chỗ. Ngoài dự đoán của Giang Lăng, vị trí của thiếu niên so với chư vị hoàng tử còn cao hơn một chút, sau khi ngồi xuống lập tức có người lôi kéo làm quen.
"Ngươi không biết?" Lệ phi đầu tiên là sửng sốt, sau đó khinh bỉ nâng cao cằm, "Cũng đúng, ngươi mới nhập cung không lâu. Ừm, vị này theo lý mà nói, là Cửu hoàng đệ của chúng ta, nhưng mà y đi theo sư phụ là tiền nhiệm quốc sư Thanh Trần Tử, vừa mới tiếp nhận vị trí quốc sư không lâu trước đó."
Vừa nói xong, Giang Lăng liền thay Lệ phi rót trà, như lấy lòng đưa đến trước mặt Lệ phi.
"Trông y có vẻ còn nhỏ nhỉ?" Trong mắt Giang Lăng viết đầy hiếu kỳ.
Lệ phi cúi đầu nhìn nước trà xanh trong: "Ngươi có bỏ cái gì đáng gờm vào trong không đó?"
Chén sứ trắng vốn đã đến đầu ngón tay Lệ phi lại lượn một vòng, bị Giang Lăng cầm trở về. Giang Lăng hớp nhẹ một chút trà, trong miệng đọng lại mùi trà thơm, khuôn mặt lộ vẻ tủi thân: "Như vậy tin chưa?"
Nói xong đem nước trà đẩy đến trước mặt Lệ phi, Giang Lăng liền thấy Lệ phi cứng người, nhìn chằm chằm chén sứ trắng như gặp đại dịch.
[Độ thiện cảm của Lệ phi +1]
"Phì."
Giang Lăng khẽ cười một tiếng, thu chén trà lại uống một ngụm, cười tủm tỉm hỏi: "Cho nên rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Vừa náo loạn như vậy, Lệ phi cũng không ra vẻ nữa, dịch dịch chỗ ngồi, nhẹ giọng nói cho Giang Lăng: "Tiên đế lúc tuổi già từng nạp một vị hồ cơ* làm phi, phong làm Ngọc Cơ phu nhân, sau đó lúc tiên đế băng hà, tra ra được Ngọc Cơ phu nhân có thai."
*Hồ cơ (胡姬): Chỉ thiếu nữ phương Bắc hoặc ngoại tộc phương Tây.
Chuyện này vốn không phải bí mật gì, Lệ phi có nói cũng không kiêng kị, nói hết những điều mình biết cho Giang Lăng.
"... nên sinh ra vị này." Lệ phi lặng lẽ chỉ lên đài, "Y nếu là hoàng tử, sau này trưởng thành nên phong hào ban lãnh thổ, thế nhưng Ngọc Cơ phu nhân là người Hồ, vị này lại có đôi mắt xanh giống mẫu thân..."
Lệ phi hơi dừng một chút, Giang Lăng vẫn nghe ra ý tứ trong lời nói chưa hết của nàng.
Hoàng thất coi trọng huyết thống, vị này lại có đôi mắt dị tộc rõ ràng như vậy, bị đối xử như thế nào có thể tưởng tượng được.
"Sau khi Ngọc Cơ phu nhân qua đời, y không người trông giữ, tự sinh tự diệt, mãi đến khi Thanh Trần Tử gặp y, vô cùng vui mừng, dẫn y đi cầu xin bệ hạ, thu y làm đệ tử quan môn*."
*Đệ tử quan môn: đệ tử cuối cùng.
Năm đó, lúc lão hoàng đế vẫn còn là hoàng tử, vị đạo nhân thần bí này chính là quốc sư đương triều, không chỉ chủ trì tế tự và cầu phúc hằng năm, thậm chí tiên đế còn vì ông xây một tòa Vân Đỉnh Cung trong hoàng cung, để quốc sư ở lại.
Sau này Chiêu Dương đế đăng cơ, vẫn như trước tôn kính có thừa với Thanh Trần Tử, chỉ cần Thanh Trần Tử mở miệng, bất cứ chuyện gì đều sẽ suy xét.
Có thể nói, trải qua hai đời đế vương, địa vị của quốc sư, đã trở nên đặc biệt không thể so sánh.
Địa vị của Mai Cửu ở hoàng thất khá xấu hổ, sau khi trở thành đệ tử quốc sư, ngược lại khiến người ta ngước mắt mà nhìn. Thanh Trần Tử vô cùng coi trọng đồ đệ nhỏ này, dẫn y dạo khắp bốn phương, mãi đến thời gian trước vừa mới trở về, vừa trở lại đã nói, đồ nhi nhà mình trò giỏi hơn thầy, chính mình không thể dạy nữa, liền thoái vị cho người tài, trực tiếp truyền chức vị quốc sư truyền đến tay đồ nhi.
Cho nên, Mai Cửu tuổi còn trẻ, đã là quốc sư một nước.
"Thời gian trước, ta nghe lão thái giám trong cung nói, trước đây bọn họ gọi y một tiếng Cửu công tử."
Trước đây hoàng đế chưa thừa nhận vị đệ đệ này, y lại mang huyết mạch hoàng thất, nếu không thể gọi Cửu hoàng tử hay Cửu vương gia, cũng chỉ có thể lấy danh xưng trung hòa Cửu công tử này rồi.
Lệ phi nói đến hứng thú, liền hỏi: "Tại sao ngươi lại đột nhiên hứng thú với y?"
Còn chưa chờ Giang Lăng trả lời đã nói: "Cửu hoàng đệ rất khôn khéo, người muốn lấy lòng y rất nhiều, nhưng chưa có ai thành công."
"Ta đang suy nghĩ..." Giang Lăng cắt ngang Lệ phi đang tự hỏi tự trả lời, "Ta có phải từng đắc tội y hay không."
Lệ phi gật đầu: "Tính cách ngươi đáng ghét như vậy, đắc tội y cũng không kỳ lạ."
"..."
Giang Lăng nghiêng đầu liếc Lệ phi, sau đó nở nụ cười 'yêu mến trẻ nhỏ' với nàng.
[Độ thiện cảm của Lệ phi +1.]
Biết đại khái thân phận thiếu niên này rồi, Giang Lăng liền bưng một chén nước trà, làm bộ thưởng thức.
Lúc này, Mai Thiếu Hằng và hoàng tử phi Hàn Tố mới khoan thai đến muộn.
Hai người bọn họ lại khá khiêm tốn, đi thẳng đến vị trí ngồi xuống. Giang Lăng nhìn thêm một lần, Mai Thiếu Hằng vốn ôn hòa nay không có biểu cảm gì, Hàn Tố tính tình thẳng thắn, chỉ là hiện tại khuôn mặt đều đen, cúi đầu không nhìn ai, tự hờn dỗi.
Hàn Tố vốn muốn hẹn Mai Thiếu Hằng thả hoa đăng, bây giờ xem ra, dường như đụng phải vách* rồi.
*Đụng phải vách: ý chỉ gặp phải khó khăn trở ngại.
Không đúng, Giang Lăng nhìn độ thiện cảm 90 trên đỉnh đầu Mai Thiếu Hằng, cảm thấy hai người hẳn là cãi nhau mới đúng.
Tiệc rượu đêm Thất tịch, có thể thấy được thiên tử, không khí lại vui vẻ tốt đẹp như vậy, phi tần tự nhiên muốn đem mặt tốt nhất của mình trổ ra trước mặt Chiêu Dương đế.
Vì vậy, liền có phi tần thi triển tài nghệ giúp vui.
Tuy mấy việc này đều là vì Chiêu Dương đế, chẳng liên quan gì đến phi tần 'thiên kiều bá mị' như Giang Lăng, thậm chí trong mắt hơn nửa hậu cung, Giang Lăng chính là hồ ly tinh chuyển thế. Nhưng mà chuyện này cũng không ảnh hưởng đến Giang Lăng hớn hở xem chùa.
Một khúc đàn kết thúc, phi tần ôm đàn ngọc cũng không xuống đài, ngược lại ngẩng đầu lên, lộ ra cái cổ trắng nõn, đôi mắt hạnh hướng về Chiêu Dương đế, cười rộ xinh đẹp: "Bệ hạ, nghe nói Hi tỷ tỷ tài đức vẹn toàn, ngay cả Liễu Đông tiên sinh cũng khen tài đánh đàn của tỷ tỷ, thần thiếp muốn nhờ tỷ tỷ chỉ bảo một hai."
Nữ phụ độc ác - cầm kì thi họa không gì không làm được, hoặc có ít nhất một thứ cực kì tinh thông.
Hệ thống kêu lên: "Khiêu khích cái gì, không phải nên tìm nữ chính sao? Sai òi sai òi!"
Giang Lăng bị mấy tiếng 'tỷ tỷ' làm đau đầu, lại bị hệ thống ầm ĩ phiền phức. Đồng thời cũng kiểm điểm trong lòng, là hắn đưa son phấn không đủ thơm, hay là đưa vải không đủ tốt? Hoặc là nói thủ đoạn theo đuổi của mình còn chưa đủ cao siêu?
Chiêu Dương đế bất ngờ, sau đó toát vẻ mong đợi: "Hi phi, trẫm cũng muốn nghe nàng đánh đàn một chút."
Hơn một nửa ánh mắt ở đây rơi trên người Giang Lăng, cả Mai Thiếu Hằng ánh mắt càng sáng rực. Duy chỉ có vị quốc sư thiếu niên kia rũ mắt xuống, thần sắc yên tĩnh.
"Vâng, thưa bệ hạ." Giang Lăng mím môi cười, chậm rãi đứng dậy, đi về phía đài cao.
Lệ phi nháy mắt với Giang Lăng, nhưng Giang Lăng không để ý đến nàng.
Chỉ thấy Giang Lăng chậm rãi đi đến, dung mạo vô cùng xinh đẹp và phong thái quyến rũ khiến người ta phải kinh diễm. Mọi người cũng chú ý đến sắc mặt của Giang Lăng tái nhợt như giấy.
Mới được hai bước, Giang Lăng đã lảo đảo, sau đó hàng mày thanh tú chau lại, vẻ mặt kiềm nén.
"Phụt"
Trước mắt bao người, Giang Lăng phun một búng máu, nhuộm đỏ bàn đá.
Phi tần đối mặt với Giang Lăng kinh hãi nhìn hắn, không khí đông lại, toàn bộ đại điện rơi vào im lặng.
Khuôn mặt bình tĩnh của Giang Lăng ngược lại đã có chút huyết sắc.
"Bệ hạ."
Thanh âm ôn hòa của thiếu niên vang lên, đánh thức Chiêu Dương đế, lão nhanh chóng nói: "Mau truyền thái y."
Cung nữ vội tiến lên đỡ Giang Lăng đã sắp ngã, Lệ phi kêu lên "Ai bảo ngươi làm màu", ngay cả phi tần muốn Giang Lăng chỉ điểm cũng lo lắng hỏi: "Tỷ tỷ, ngươi vẫn ổn chứ?"
Giang Lăng ho khan vài tiếng, vừa thổ huyết vừa bình tĩnh cười nói: "Bây giờ vẫn ổn, nhưng ngươi lại kêu mấy tiếng tỷ tỷ nữa ta sẽ không ổn."
Phi tần kia không hiểu hai chuyện này thì liên quan gì, nhưng vẫn bị Giang Lăng hù dọa, sợ lửa đốt đến thân, ngẩn ngơ gật đầu.
Bởi vì chuyện của Giang Lăng mà nơi này loạn hết cả lên, cho đến khi thái y bắt mạch cho Giang Lăng mới bình ổn lại.
Đức phi lo lắng tự trách mình: "Cũng là do thần thiếp suy nghĩ không chu đáo, chẳng chú ý đến thân thể Hi phi yếu ớt, nếu không đã không để muội ấy mệt mỏi."
Chiêu Dương đế lại hỏi: "Thân thể Hi phi thế nào rồi?"
Thái y dường như không dám tin, mồ hôi lạnh chảy đầy trán, chậm chạp không chuẩn bệnh.
"Thái y?"
Thái y lau mồ hôi, lúc sắp mở miệng, Giang Lăng chậm rãi rút tay về, cúi đầu trả lời: "Là lỗi của thần thiếp, sau... lần đó thân thể vẫn chưa khỏe hẳn."
'Lần đó' đương nhiên là chỉ sinh non.
Thái y thuận theo đó mà nói: "Bẩm bệ hạ, Hi phi nương nương cần phải nghỉ ngơi..."
Đang lúc thái y cẩn thận lựa lời, Minh Hương đột nhiên sợ hãi kêu lên, sau đó quỳ xuống: "Nương nương, túi hương cầu phúc không thấy đâu nữa."
Chiêu Dương đế nhướng mày, Minh Hương dập đầu tại chỗ, chỉ nghe được mấy tiếng bịch bịch, sau đó mới ngẩng đầu: "Bệ hạ có điều không biết, Phó thái y chế một loại thuốc đặc biệt cho nương nương, thường ngày để trong một cái túi hương, nương nương khó chịu thì dùng một ít sẽ khỏe hơn, nhưng bây giờ không thấy đâu nữa."
Đến câu cuối, giọng của Minh Hương đã run run.
Lúc mọi người đang nghi hoặc, Mai Thiếu Hằng hơi sững sờ, trên khuôn mặt lo lắng của Hàn Tố toát ra vẻ mờ mịt.
Giang Lăng cúi đầu, không nói được gì, giống như cực kỳ khó chịu.
"Là cái túi hương mà hôm nay ngươi treo bên hông sao?" Lệ phi đỡ Giang Lăng hỏi.
Giang Lăng lại ho khan, Minh Hương vội vã gật đầu: "Vâng, hôm nay là yến hội thất tịch, nương nương liền mang theo bên người."
Lệ phi đứng dậy, quét mắt nhìn một vòng, cuối cùng dừng lại chỗ Hàn Tố.
"Tam hoàng tử phi, hôm nay lúc ta rời khỏi Khuất Xảo lâu thấy ngươi cầm một cái túi hương trên tay, có thể cho ta nhìn chút không?"
... Giang Lăng tặng cái like cho thần trợ công Lệ phi.
Hàn Tố im lặng.
Lệ phi giễu cợt: "Sao, làm chuyện trái lương tâm nhưng không có gan thừa nhận?"
Hệ thống khen: "Lệ phi thật sự là thần trợ công!"
"... Đúng là ở chỗ của ta." Hàn Tố kéo ống tay áo, bàn tay nhỏ nhắn cầm túi hương đỏ bằng gấm.
Minh Hương lập tức xác nhận: "Tam hoàng phi, uổng công nương nương đối xử với người tốt như vậy, người lại muốn đẩy nàng vào chỗ chết?"
"Ta không có!" Hàn Tố thanh minh, "Là A Lăng đưa cho ta."
Giang Lăng nửa dựa vào lòng Lệ phi, giơ tay che mặt, nghe được âm thanh máy móc từ hệ thống.
[Nhiệm vụ phụ hoàn thành, đã đưa phần thưởng vào túi riêng.]
Kinh thư chân chó cọ cọ cánh tay Giang Lăng: "Kí chủ, chúc mừng cậu tiến thêm một bước trên con đường yêu phi hại nước."
"Loại nữ phụ ác độc như này cuối truyện đều chết không yên ổn."
"Đúng rồi đúng rồi." Hệ thống to mồm thành thật trả lời, "Giang Lăng trúng độc mà chết, yêu phi một thời bị treo ở cửa thành, phơi nắng bảy ngày."
Giang Lăng: "..."
"Cút!"
Một lát hắn còn phải minh oan cho Hàn Tố nữa... Tự mình đào hố, quỳ cũng phải lấp.
Nhất niệm thiện ác, cái gọi là độ thiện cảm, thật ra cực kỳ không ổn định. Lúc Giang Lăng vừa nhận được chức năng kiểm tra độ thiện cảm đã từng thử qua, phát hiện thiết lập của hệ thống cũng chỉ là lấy một giá trị ổn định mà thôi.
Thế nhưng độ thiện cảm âm, hơn nữa là -100, vẫn là lần đầu tiên Giang Lăng nhìn thấy.
"Trời má! Kí chủ, có phải cậu làm chuyện gì có lỗi với người ta không?" Kinh thư lạnh run, "Độ thiện cảm một ngày giảm đến âm coi như thù hận rồi, cái này... cho dù biến cậu thành nhân trệ* cũng không đủ tiêu tan mối hận trong lòng á."
*Nhân trệ (人彘): một cực hình cực kỳ tàn nhẫn thời phong kiến của Trung Quốc. Cụ thể thế nào mời mọi người tra GG, không đăng lên đây vì cũng hơi kinh dị._.
"Tôi làm cái gì không phải cậu biết rất rõ sao? Tôi chỉ từng thấy y một lần." Giang Lăng nương theo động tác uống rượu, kéo kinh thư trên đầu mình xuống.
Hệ thống bị ném qua một bên tự lẩm bẩm: "Thù đoạt vợ? Giết cha mẹ người ta? Lừa gạt tình cảm người ta? Hay lừa thân gạt tâm luôn?"
"..."
Giang Lăng nhịn rồi lại nhịn, quay đầu, cười cười với người bên cạnh.
Vì là ngày vui, Minh Hương thoa cho hắn một chút son, lại vương chút rượu vừa uống, lúc hắn câu môi khẽ cười, cả người dưới ánh đèn đặc biệt diễm lệ.
Người bên cạnh giật mình, trợn to mắt: "Ngươi cười tởm như vậy làm gì?"
Toàn bộ hậu cung, thẳng đuột như vậy, nhằm vào Giang Lăng như vậy cũng chỉ có một người - Lệ phi, những người khác ít ra còn biết giả vờ mặt ngoài.
Sau đó Giang Lăng nghe được âm thanh hệ thống.
[Độ thiện cảm của Lệ phi +1]
... Cô nương này nhất định là một nhan cẩu*.
*Nhan cẩu: Chỉ những người đam mê sắc đẹp:v
Giang Lăng hơi nâng cằm, tự động bỏ qua ánh mắt cảnh giác của Lệ phi, nhẹ giọng hỏi: "Người kia là ai vậy?"
Lệ phi bất đắc dĩ quay đầu, nhìn theo Giang Lăng.
Lúc này, thiếu niên kia đã đến chỗ. Ngoài dự đoán của Giang Lăng, vị trí của thiếu niên so với chư vị hoàng tử còn cao hơn một chút, sau khi ngồi xuống lập tức có người lôi kéo làm quen.
"Ngươi không biết?" Lệ phi đầu tiên là sửng sốt, sau đó khinh bỉ nâng cao cằm, "Cũng đúng, ngươi mới nhập cung không lâu. Ừm, vị này theo lý mà nói, là Cửu hoàng đệ của chúng ta, nhưng mà y đi theo sư phụ là tiền nhiệm quốc sư Thanh Trần Tử, vừa mới tiếp nhận vị trí quốc sư không lâu trước đó."
Vừa nói xong, Giang Lăng liền thay Lệ phi rót trà, như lấy lòng đưa đến trước mặt Lệ phi.
"Trông y có vẻ còn nhỏ nhỉ?" Trong mắt Giang Lăng viết đầy hiếu kỳ.
Lệ phi cúi đầu nhìn nước trà xanh trong: "Ngươi có bỏ cái gì đáng gờm vào trong không đó?"
Chén sứ trắng vốn đã đến đầu ngón tay Lệ phi lại lượn một vòng, bị Giang Lăng cầm trở về. Giang Lăng hớp nhẹ một chút trà, trong miệng đọng lại mùi trà thơm, khuôn mặt lộ vẻ tủi thân: "Như vậy tin chưa?"
Nói xong đem nước trà đẩy đến trước mặt Lệ phi, Giang Lăng liền thấy Lệ phi cứng người, nhìn chằm chằm chén sứ trắng như gặp đại dịch.
[Độ thiện cảm của Lệ phi +1]
"Phì."
Giang Lăng khẽ cười một tiếng, thu chén trà lại uống một ngụm, cười tủm tỉm hỏi: "Cho nên rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Vừa náo loạn như vậy, Lệ phi cũng không ra vẻ nữa, dịch dịch chỗ ngồi, nhẹ giọng nói cho Giang Lăng: "Tiên đế lúc tuổi già từng nạp một vị hồ cơ* làm phi, phong làm Ngọc Cơ phu nhân, sau đó lúc tiên đế băng hà, tra ra được Ngọc Cơ phu nhân có thai."
*Hồ cơ (胡姬): Chỉ thiếu nữ phương Bắc hoặc ngoại tộc phương Tây.
Chuyện này vốn không phải bí mật gì, Lệ phi có nói cũng không kiêng kị, nói hết những điều mình biết cho Giang Lăng.
"... nên sinh ra vị này." Lệ phi lặng lẽ chỉ lên đài, "Y nếu là hoàng tử, sau này trưởng thành nên phong hào ban lãnh thổ, thế nhưng Ngọc Cơ phu nhân là người Hồ, vị này lại có đôi mắt xanh giống mẫu thân..."
Lệ phi hơi dừng một chút, Giang Lăng vẫn nghe ra ý tứ trong lời nói chưa hết của nàng.
Hoàng thất coi trọng huyết thống, vị này lại có đôi mắt dị tộc rõ ràng như vậy, bị đối xử như thế nào có thể tưởng tượng được.
"Sau khi Ngọc Cơ phu nhân qua đời, y không người trông giữ, tự sinh tự diệt, mãi đến khi Thanh Trần Tử gặp y, vô cùng vui mừng, dẫn y đi cầu xin bệ hạ, thu y làm đệ tử quan môn*."
*Đệ tử quan môn: đệ tử cuối cùng.
Năm đó, lúc lão hoàng đế vẫn còn là hoàng tử, vị đạo nhân thần bí này chính là quốc sư đương triều, không chỉ chủ trì tế tự và cầu phúc hằng năm, thậm chí tiên đế còn vì ông xây một tòa Vân Đỉnh Cung trong hoàng cung, để quốc sư ở lại.
Sau này Chiêu Dương đế đăng cơ, vẫn như trước tôn kính có thừa với Thanh Trần Tử, chỉ cần Thanh Trần Tử mở miệng, bất cứ chuyện gì đều sẽ suy xét.
Có thể nói, trải qua hai đời đế vương, địa vị của quốc sư, đã trở nên đặc biệt không thể so sánh.
Địa vị của Mai Cửu ở hoàng thất khá xấu hổ, sau khi trở thành đệ tử quốc sư, ngược lại khiến người ta ngước mắt mà nhìn. Thanh Trần Tử vô cùng coi trọng đồ đệ nhỏ này, dẫn y dạo khắp bốn phương, mãi đến thời gian trước vừa mới trở về, vừa trở lại đã nói, đồ nhi nhà mình trò giỏi hơn thầy, chính mình không thể dạy nữa, liền thoái vị cho người tài, trực tiếp truyền chức vị quốc sư truyền đến tay đồ nhi.
Cho nên, Mai Cửu tuổi còn trẻ, đã là quốc sư một nước.
"Thời gian trước, ta nghe lão thái giám trong cung nói, trước đây bọn họ gọi y một tiếng Cửu công tử."
Trước đây hoàng đế chưa thừa nhận vị đệ đệ này, y lại mang huyết mạch hoàng thất, nếu không thể gọi Cửu hoàng tử hay Cửu vương gia, cũng chỉ có thể lấy danh xưng trung hòa Cửu công tử này rồi.
Lệ phi nói đến hứng thú, liền hỏi: "Tại sao ngươi lại đột nhiên hứng thú với y?"
Còn chưa chờ Giang Lăng trả lời đã nói: "Cửu hoàng đệ rất khôn khéo, người muốn lấy lòng y rất nhiều, nhưng chưa có ai thành công."
"Ta đang suy nghĩ..." Giang Lăng cắt ngang Lệ phi đang tự hỏi tự trả lời, "Ta có phải từng đắc tội y hay không."
Lệ phi gật đầu: "Tính cách ngươi đáng ghét như vậy, đắc tội y cũng không kỳ lạ."
"..."
Giang Lăng nghiêng đầu liếc Lệ phi, sau đó nở nụ cười 'yêu mến trẻ nhỏ' với nàng.
[Độ thiện cảm của Lệ phi +1.]
Biết đại khái thân phận thiếu niên này rồi, Giang Lăng liền bưng một chén nước trà, làm bộ thưởng thức.
Lúc này, Mai Thiếu Hằng và hoàng tử phi Hàn Tố mới khoan thai đến muộn.
Hai người bọn họ lại khá khiêm tốn, đi thẳng đến vị trí ngồi xuống. Giang Lăng nhìn thêm một lần, Mai Thiếu Hằng vốn ôn hòa nay không có biểu cảm gì, Hàn Tố tính tình thẳng thắn, chỉ là hiện tại khuôn mặt đều đen, cúi đầu không nhìn ai, tự hờn dỗi.
Hàn Tố vốn muốn hẹn Mai Thiếu Hằng thả hoa đăng, bây giờ xem ra, dường như đụng phải vách* rồi.
*Đụng phải vách: ý chỉ gặp phải khó khăn trở ngại.
Không đúng, Giang Lăng nhìn độ thiện cảm 90 trên đỉnh đầu Mai Thiếu Hằng, cảm thấy hai người hẳn là cãi nhau mới đúng.
Tiệc rượu đêm Thất tịch, có thể thấy được thiên tử, không khí lại vui vẻ tốt đẹp như vậy, phi tần tự nhiên muốn đem mặt tốt nhất của mình trổ ra trước mặt Chiêu Dương đế.
Vì vậy, liền có phi tần thi triển tài nghệ giúp vui.
Tuy mấy việc này đều là vì Chiêu Dương đế, chẳng liên quan gì đến phi tần 'thiên kiều bá mị' như Giang Lăng, thậm chí trong mắt hơn nửa hậu cung, Giang Lăng chính là hồ ly tinh chuyển thế. Nhưng mà chuyện này cũng không ảnh hưởng đến Giang Lăng hớn hở xem chùa.
Một khúc đàn kết thúc, phi tần ôm đàn ngọc cũng không xuống đài, ngược lại ngẩng đầu lên, lộ ra cái cổ trắng nõn, đôi mắt hạnh hướng về Chiêu Dương đế, cười rộ xinh đẹp: "Bệ hạ, nghe nói Hi tỷ tỷ tài đức vẹn toàn, ngay cả Liễu Đông tiên sinh cũng khen tài đánh đàn của tỷ tỷ, thần thiếp muốn nhờ tỷ tỷ chỉ bảo một hai."
Nữ phụ độc ác - cầm kì thi họa không gì không làm được, hoặc có ít nhất một thứ cực kì tinh thông.
Hệ thống kêu lên: "Khiêu khích cái gì, không phải nên tìm nữ chính sao? Sai òi sai òi!"
Giang Lăng bị mấy tiếng 'tỷ tỷ' làm đau đầu, lại bị hệ thống ầm ĩ phiền phức. Đồng thời cũng kiểm điểm trong lòng, là hắn đưa son phấn không đủ thơm, hay là đưa vải không đủ tốt? Hoặc là nói thủ đoạn theo đuổi của mình còn chưa đủ cao siêu?
Chiêu Dương đế bất ngờ, sau đó toát vẻ mong đợi: "Hi phi, trẫm cũng muốn nghe nàng đánh đàn một chút."
Hơn một nửa ánh mắt ở đây rơi trên người Giang Lăng, cả Mai Thiếu Hằng ánh mắt càng sáng rực. Duy chỉ có vị quốc sư thiếu niên kia rũ mắt xuống, thần sắc yên tĩnh.
"Vâng, thưa bệ hạ." Giang Lăng mím môi cười, chậm rãi đứng dậy, đi về phía đài cao.
Lệ phi nháy mắt với Giang Lăng, nhưng Giang Lăng không để ý đến nàng.
Chỉ thấy Giang Lăng chậm rãi đi đến, dung mạo vô cùng xinh đẹp và phong thái quyến rũ khiến người ta phải kinh diễm. Mọi người cũng chú ý đến sắc mặt của Giang Lăng tái nhợt như giấy.
Mới được hai bước, Giang Lăng đã lảo đảo, sau đó hàng mày thanh tú chau lại, vẻ mặt kiềm nén.
"Phụt"
Trước mắt bao người, Giang Lăng phun một búng máu, nhuộm đỏ bàn đá.
Phi tần đối mặt với Giang Lăng kinh hãi nhìn hắn, không khí đông lại, toàn bộ đại điện rơi vào im lặng.
Khuôn mặt bình tĩnh của Giang Lăng ngược lại đã có chút huyết sắc.
"Bệ hạ."
Thanh âm ôn hòa của thiếu niên vang lên, đánh thức Chiêu Dương đế, lão nhanh chóng nói: "Mau truyền thái y."
Cung nữ vội tiến lên đỡ Giang Lăng đã sắp ngã, Lệ phi kêu lên "Ai bảo ngươi làm màu", ngay cả phi tần muốn Giang Lăng chỉ điểm cũng lo lắng hỏi: "Tỷ tỷ, ngươi vẫn ổn chứ?"
Giang Lăng ho khan vài tiếng, vừa thổ huyết vừa bình tĩnh cười nói: "Bây giờ vẫn ổn, nhưng ngươi lại kêu mấy tiếng tỷ tỷ nữa ta sẽ không ổn."
Phi tần kia không hiểu hai chuyện này thì liên quan gì, nhưng vẫn bị Giang Lăng hù dọa, sợ lửa đốt đến thân, ngẩn ngơ gật đầu.
Bởi vì chuyện của Giang Lăng mà nơi này loạn hết cả lên, cho đến khi thái y bắt mạch cho Giang Lăng mới bình ổn lại.
Đức phi lo lắng tự trách mình: "Cũng là do thần thiếp suy nghĩ không chu đáo, chẳng chú ý đến thân thể Hi phi yếu ớt, nếu không đã không để muội ấy mệt mỏi."
Chiêu Dương đế lại hỏi: "Thân thể Hi phi thế nào rồi?"
Thái y dường như không dám tin, mồ hôi lạnh chảy đầy trán, chậm chạp không chuẩn bệnh.
"Thái y?"
Thái y lau mồ hôi, lúc sắp mở miệng, Giang Lăng chậm rãi rút tay về, cúi đầu trả lời: "Là lỗi của thần thiếp, sau... lần đó thân thể vẫn chưa khỏe hẳn."
'Lần đó' đương nhiên là chỉ sinh non.
Thái y thuận theo đó mà nói: "Bẩm bệ hạ, Hi phi nương nương cần phải nghỉ ngơi..."
Đang lúc thái y cẩn thận lựa lời, Minh Hương đột nhiên sợ hãi kêu lên, sau đó quỳ xuống: "Nương nương, túi hương cầu phúc không thấy đâu nữa."
Chiêu Dương đế nhướng mày, Minh Hương dập đầu tại chỗ, chỉ nghe được mấy tiếng bịch bịch, sau đó mới ngẩng đầu: "Bệ hạ có điều không biết, Phó thái y chế một loại thuốc đặc biệt cho nương nương, thường ngày để trong một cái túi hương, nương nương khó chịu thì dùng một ít sẽ khỏe hơn, nhưng bây giờ không thấy đâu nữa."
Đến câu cuối, giọng của Minh Hương đã run run.
Lúc mọi người đang nghi hoặc, Mai Thiếu Hằng hơi sững sờ, trên khuôn mặt lo lắng của Hàn Tố toát ra vẻ mờ mịt.
Giang Lăng cúi đầu, không nói được gì, giống như cực kỳ khó chịu.
"Là cái túi hương mà hôm nay ngươi treo bên hông sao?" Lệ phi đỡ Giang Lăng hỏi.
Giang Lăng lại ho khan, Minh Hương vội vã gật đầu: "Vâng, hôm nay là yến hội thất tịch, nương nương liền mang theo bên người."
Lệ phi đứng dậy, quét mắt nhìn một vòng, cuối cùng dừng lại chỗ Hàn Tố.
"Tam hoàng tử phi, hôm nay lúc ta rời khỏi Khuất Xảo lâu thấy ngươi cầm một cái túi hương trên tay, có thể cho ta nhìn chút không?"
... Giang Lăng tặng cái like cho thần trợ công Lệ phi.
Hàn Tố im lặng.
Lệ phi giễu cợt: "Sao, làm chuyện trái lương tâm nhưng không có gan thừa nhận?"
Hệ thống khen: "Lệ phi thật sự là thần trợ công!"
"... Đúng là ở chỗ của ta." Hàn Tố kéo ống tay áo, bàn tay nhỏ nhắn cầm túi hương đỏ bằng gấm.
Minh Hương lập tức xác nhận: "Tam hoàng phi, uổng công nương nương đối xử với người tốt như vậy, người lại muốn đẩy nàng vào chỗ chết?"
"Ta không có!" Hàn Tố thanh minh, "Là A Lăng đưa cho ta."
Giang Lăng nửa dựa vào lòng Lệ phi, giơ tay che mặt, nghe được âm thanh máy móc từ hệ thống.
[Nhiệm vụ phụ hoàn thành, đã đưa phần thưởng vào túi riêng.]
Kinh thư chân chó cọ cọ cánh tay Giang Lăng: "Kí chủ, chúc mừng cậu tiến thêm một bước trên con đường yêu phi hại nước."
"Loại nữ phụ ác độc như này cuối truyện đều chết không yên ổn."
"Đúng rồi đúng rồi." Hệ thống to mồm thành thật trả lời, "Giang Lăng trúng độc mà chết, yêu phi một thời bị treo ở cửa thành, phơi nắng bảy ngày."
Giang Lăng: "..."
"Cút!"
Một lát hắn còn phải minh oan cho Hàn Tố nữa... Tự mình đào hố, quỳ cũng phải lấp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.