Hệ Thống Khóc Lóc Quỳ Cầu Ta Thành Thần

Chương 10

Hắc Miêu Nghễ Nghễ

30/07/2023

Người trong phòng phát sóng trực tiếp cũng thường hay nhắn lại, cái gì cũng có thể nói, nếu lợi dụng tốt, không cần làm chuyện xấu cũng có thể thu được một lượng lớn giá trị cảm xúc.

Bạch Tư Kiều chọc chọc hệ thống: "Nếu không chúng ta cũng đi làm phát sóng trực tiếp đi?"

Hệ thống:?

"Chúng ta có thể nhìn xem có ai cần giúp đỡ không."

Hệ thống: "Tôi là một cái hệ thống tà thần lớn như vậy, ký chủ của tôi lại làm phát sóng trực tiếp trợ giúp người? Tôi không cần mặt mũi sao? Lỡ đâu bị các thần khác biết, tôi còn sống như nào được?"

Bạch Tư Kiều thong thả ung dung khuyên nó: "Thân, cậu* phải bình tĩnh, mặc kệ chũng ta làm như thế nào, chỉ cần chúng ta nhiều tích phân, thăng cấp mau, người khác đều phải nhìn lên lông chân của cậu."

(giờ tui mới nhạn ra, gọi hệ thống là cậu nó có.. bất thường quá không nhỉ, giờ lội lại 9 chap để sửa thành mi thì mệt lắm =_=)

Liên tiếp đả kích đã làm hệ thống tự bế: "Đừng nói nữa, tôi đã không muốn sống nữa.".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Tình Đầu Ngọt Ngào

2. Mưu Đồ Dụ Dỗ (Kết Hôn Rồi Dụ Dỗ Em)

3. Hồ Ly Nhỏ Trong Tay Đô Đốc Ác Ma

4. Trùng Sinh Để Gặp Người

=====================================

Bạch Tư Kiều lười đi an ủi nó, trực tiếp đi tìm giấy cùng bút: "Đợi tôi đem tích phân về cho cậu đi, lúc đó cậu liền có tinh thần."

Bạch Tư Kiều mở ra phát sóng trực tiếp, không lộ mặt, trong màn ảnh chỉ có một tờ giấy: Có người nào yêu cầu hỗ trợ không? Gần đây tôi có thể đi hỗ trợ.

Ngay cả tên phòng phát sóng trực tiếp cậu cũng lười nghĩ: Năng lượng chính nghĩa.

Có vài người tiến vào, nhìn một cái, rồi lại đi ra, loại chuyện này có ai sẽ tin? Không thân không thích, dựa vào cái gì sẽ giúp? Vừa nhìn là biết thủ đoạn hút fan.

Cũng có người nhắn tin xong liền lập tức rời đi: Tôi cần người quét tước vệ sinh, mau tới đi.

Ta đói bụng, nhờ mua dùm một phần bò bít tết đưa tới đây, đút ta.

Ta muốn có một ông chồng, chủ bá có thể cho sao?

Ngay cả mặt cũng không lộ, giả vờ cái gì?

Hiện tại trong tất cả các loại thủ đoạn hút fan, làm việc tốt vẫn là cách đứng đầu, mong chủ bá không lợi dụng lòng tốt của người khác.

* * *

Hệ thống không cao hứng: "Cậu nhìn xem, con người cũng sẽ không cảm ơn cậu, có việc tốt gì đáng làm a?"

Bạch Tư Kiều nằm ở trên giường đọc sách: "Tôi không làm chuyện xấu, cũng không thể ngăn cản người khác chán ghét tôi, bọn họ nói cái gì cũng không liên quan đến tôi."

Câu mở ra một túi khoai tây chiên, thảnh thơi ăn: "Người khác xem tôi không vừa mắt thì có sao, tự tôi thấy mình vừa mắt là được, ai thèm để ý bọn họ thấy thế nào?"

Hệ thống trong lúc nhất thời không còn gì để nói, mạc danh cảm giác cũng rất có đạo lý.

Điện thoại vẫn luôn quay tờ giấy, chậm trễ cậu chơi điện thoại, Bạch Tư Kiều chọc chọc hệ thống: "Không làm gì là không được nha hệ thống ca, cậu giúp ta quay tờ giấy này đi, điện thoại trả cho tôi."

Hệ thống: "..."

"Thân, có người nào muốn nhờ trợ giúp nhớ kêu tui nha, những việc này đều là vì để chúng ta có thể thăng cấp, cậu nhớ phải tích cực một chút."

Hệ thống: "..."

Phát sóng trực tiếp gần hai giờ cũng không có người yêu cầu trợ giúp, thẳng đến thời gian cơm trưa, rốt cuộc cũng có người yếu ớt hỏi: Anh có thể giúp em không? Ông nội của em bị bệnh, cha mẹ đều qua đời, em không có tiền chữa bệnh cho ông.

Hệ thống nghẹn ba phút, tất cả là vì cảm xúc giá trị, nghẹn khuất nhắc nhở: "Ký chủ, mau tỉnh lại!"

Bạch Tư Kiều khen nó: "Thống ca, trên thế giới này tuyệt đối không có hệ thống nào tuyệt vời bằng cậu, kiếp sau cậu lại đến tìm tôi, tôi tiếp tục làm kí chủ của cậu."

Hệ thống: ".. Thật ra cũng không cần."

Bạch Tư Kiều click mở chủ trang của người để lại lời nhắn, người này hẳn là tuổi không lớn, mục chia sẻ đều là tâm tình khi đi học, còn có ảnh chụp sinh hoạt cùng một ông già.

Từ trên ảnh chụp có thể thấy trong nhà thật sự chỉ còn hai ông cháu họ, chưa từng thấy mặt những thành viên khác trong nhà. Đứa nhỏ này học tập cũng không tồi, được thật nhiều giấy khen, chỉ là kinh tế tương đối khó khăn, rất nhiều lần nhắc tới việc sau khi tan học phải cùng ông đi nhặt phế phẩm.



Bạch Tư Kiều trò chuyện riêng với cậu ta: Đem địa chỉ nhà cậu gửi cho tôi.

Kỷ Tô do dự một chút, đem địa chỉ nhắn qua. Cậu cảm thấy mình giống một tên ngốc, ông vừa có bệnh liền đi cầu cạnh khắp nơi, thân thích đều cảm thấy bọn họ kham không nổi, không ai chịu giúp bọn họ, loại người xa lạ này như thế nào có thể tin?

Bạch Tư Kiều tra xét địa chỉ một chút, không gần, đại khái lái xe phải mất hai giờ.

Bạch Tư Kiều trả lời: Khoảng 3 giờ chiều anh có thể tới, lúc anh đi có thể phát sóng trực tiếp không? Không lộ mặt, chụp chung quanh, như vậy mới có thể làm càng nhiều người tới tìm anh.

Kỷ Tô: Không sao hết, anh chụp đi, chỉ cần có thể giúp em là được.

Bạch Tư Kiều chọc hệ thống: "Cảm xúc giá trị có phải có thể đổi thành số tiền đồng giá không?"

Hệ thống: "Cậu muốn làm gì?"

Bạch Tư Kiều cười cười: "Phát sóng trực tiếp kiếm cảm xúc giá trị, đổi chút tiền làm học phí cho cậu nhóc kia."

Hệ thống cảm thấy mình sắp không được: "Vốn dĩ giá trị cảm xúc đã không nhiều lắm, cậu còn muốn cắt xén của tôi? Cậu có còn là người không?"

Bạch Tư Kiều bảo đảm: "Cậu tin tôi đi, chúng ta sẽ có rất nhiều giá trị cảm xúc, cậu phụ trách ghi hình, đừng chụp mặt người ta."

Hệ thống mệt tâm: ".. Vậy thử xem đi."

Buổi chiều Bạch Tư Kiều thừa dịp ba mình không ở nhà, trộm đem xe thể thao của mình lái ra ngoài.

Tới địa chỉ cậu nhóc gửi cho mình, Bạch Tư Kiều đem xe ngừng ở dưới lầu, đây là một tiểu khu kiểu cũ, là điển hình của "Bốn cũ một kém": Đường cũ, sân cũ, nhà cũ, cơ sở vật chất cũ, hoàn cảnh sinh hoạt kém.

Mỗi một tòa nhà có tổng cộng sáu tầng, không có thang máy, lớp sơn bên ngoài đã không thể nhìn ra màu sắc ban đầu, vừa dơ vừa đen, lớp sơn bên trên cơ bản đã rớt hết, lộ ra lớp xi măng bên trong. Lớp chống trộm trên cửa sổ đều bị rỉ sét, có mấy nhà thậm chí bị hỏng hóc, lủng lỗ chỗ cũng không thấy có người tu sửa. Khoảng cách giữa các nhà cũng tương đối gần, hành lang vừa âm u vừa ẩm ướt, thậm chí còn ngửi được mùi mốc meo trong không khí.

Mười mấy người trong phòng phát sóng trực tiếp nhìn đến nơi này nhịn không được nhắn lại: Chủ bá còn rất biết chụp ảnh, địa đểm lựa chọn cũng rất tốt, vừa nhìn liền biết không phải gia đình giàu có.

Tại sao số nhà lại không cho xem? Sợ bị người khác nhận ra hàng giả?

Hiện tại diễn kịch đều rất đầy đủ, không biết diễn viên quần chúng có diễn tốt hay không.

Nếu như là thật thì sao a? Không bắt mọi người làm việc thiện, vậy nên cũng đừng đả kích thiện tâm của người khác.

Vừa mới bắt đầu xem liền châm chọc mỉa mai, có phải cố ý quay chụp hay không còn phải chờ xem xong lại nói.

Bình xịt thành tinh à, nhìn cái gì cũng muốn cãi?

* * *

Tổng cộng cũng không được mấy người, vậy mà còn có thể cãi nhau? Sau khi hệ thống thu được giá trị cảm xúc cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, tuy rằng mỗi người cung cấp số lượng giá trị cảm xúc cũng không nhiều lắm, ít thì một hai điểm, nhiều cũng chỉ có mười điểm, nhưng nếu như nhiều người a?

Nếu như có một ngàn người, một người cung cấp 10 điểm giá trị cảm xúc, nó liền thu được 1 vạn giá trị cảm xúc! Nếu có một vạn người, vậy chính là mười vạn giá trị cảm xúc! Vừa tưởng tượng như vậy, phát tài a!

Hệ thống kìm nén không được, trộm thăng cấp một chút.

Bạch Tư Kiều gõ cửa, mở cửa chính là một thiếu niên tầm tuổi Bạch Tư Đình, nhìn thấy Bạch Tư Kiều, cậu ta co quắp hỏi: "Anh là cái kia.. chủ bá năng lượng chính nghĩa?"

"Đúng vậy."

Thiếu niên nhanh chóng né ra: "Mời, mời vào, thực xin lỗi, nhà em có chút loạn."

Cậu ta nhanh chóng đem những đồ vật vứt loạn thu thập lại một chút, không nghĩ tới cái chủ bá xa lạ này thật sự sẽ đến. Hơn nữa, đây là lần đầu tiên cậu thấy người lớn lên đẹp như vậy, khí chất của anh ấy cùng cái ngôi nhà bần cùng này không chút hợp nhau, cậu ta không dám mời Bạch Tư Kiều ngồi xuống, sợ làm dơ quần áo anh.

Bạch Tư Kiều đánh giá một chút ngôi nhà này, gia cụ không nhiều lắm, phần lớn đều rất cũ nát, thoạt nhìn niên đại không ít, điều làm cậu chú ý nhất là một mảnh tường dán đầy giấy khen: "Kỷ Tô đồng học, em học tập thật giỏi đúng không."

Thiếu niên kinh ngạc: "Sao anh lại biết?"

Bạch Tư Kiều bị chọc cười: "Trên giấy khen viết a."

Kỷ Tô đỏ mặt: "Cũng được thôi."

Bạch Tư Kiều hoãn thanh hỏi: "Cứ luôn đi thu nhật phế phẩm với ông cũng sẽ chậm trễ học tập đi, về sau học phí của em tôi ra, tôi sẽ hỗ trợ em đến khi em học xong đại học."

Kỷ Tô hoảng loạn ôm quần áo trên sô pha, khiếp sợ nhìn Bạch Tư Kiều: "Anh ra?"

Bạch Tư Kiều hơi hơi mỉm cười: "Đúng vậy, anh ra, nhưng mà số tiền này không phải cho không, là cho em mượn, không lấy tiền lời, trong vòng mười năm em đi làm trả lại cho anh là được."

Vành mắt Kỷ Tô lập tức đỏ lên, kích động mà nói: "Em không muốn đi học, anh có thể cho em mượn tiền chữa bệnh cho ông em không? Ông bệnh rất nghiêm trọng, em đã dẫn ông đi bệnh viện vài lần, đều vì không đủ tiền, liền.."

Thiếu niên nói không được nữa, cậu cũng không biết hiện tại nên làm sao bây giờ, người có thể nhờ đều đã nhờ, trước đó thân thích của họ cũng đã cho cậu mượn tiền, hiện tại đã không muốn tiếp tục cho cậu mượn, cậu vẫn luôn rất cảm kích bọn họ, không có ai có thể vẫn luôn cứu tế người khác a?

Bạch Tư Kiều đưa cho cậu một tấm khăn giấy: "Tiền cho ông em khám bệnh anh cũng có thể cho em, chỉ cần sau khi lớn lên em trả anh là được."



Kỷ Tô trừng lớn đôi mắt, khiếp sợ cứ mãi xác nhận: "Anh thật sự cho em mượn tiền sao? Thật sự cho sẽ chữa bệnh cho ông em sao? Còn có thể để em đi học?"

"Có thể" - Bạch Tư Kiều bảo đảm: "Anh đã nói thì nhất định sẽ không đổi ý, dẫn anh đi xem ông em đi, ông bị bệnh gì?"

Hệ thống: "Tâm tư đứa nhỏ này rất thuần túy, cảm kích cảm xúc giá trị vẫn luôn tăng 900, 900, bình thường cứu một mạng người mới có thể kiếm được một ngàn, sau này cậu cho cậu ta tiền một lần cậu ta liền cũng cấp thật nhiều điểm cho cậu, đủ cho cậu dùng một thời gian."

Bạch Tư Kiều: "Cho nên, hiệu quả cùng làm việc xấu không khác là mấy đi."

Hệ thống: ".. Còn kém một chút."

Kỷ Tô mở cửa phòng ngủ ra, một ông lão đầu tóc hoa râm đang ngủ, ông lão đã gầy đến mức không rõ da thịt, nghe được động tĩnh ông liền mở to mắt, thấy có người xa lạ ở trong nhà, ông đưa mắt nhìn về phía cháu trai, khàn khàn giọng nói hỏi: "Đây là ai?"

Kỷ Tô kích động nói: "Ông ơi, anh trai này nói sẽ khám bệnh cho ông, cũng sẽ cho con đi học."

Ông lão kinh hỉ nắm lấy tay cháu trai, Kỷ Tô nhanh chóng nâng ông dậy, ông lão nhanh chóng hỏi Bạch Tư Kiều: "Cậu có điều kiện gì sao? Tình trạng trong nhà tôi cậu cũng đã thấy rõ, cái gì cũng không có."

Không thể nào có việc bầu trời đột nhiên rớt xuống bánh nhân thịt, ông đã sống nhiều năm như vậy, đạo lý này ông đã hiểu rõ ràng, ông chỉ sợ người này có ý đồ xấu, miệng nói giúp đỡ, thật ra lại lừa đứa nhỏ này.

Bạch Tư Kiều mỉm cười nói: "Cái gì tôi cũng không cần, cũng không tính giúp đỡ em ấy, là cho em ấy mượn, không lấy lãi, em ấy trưởng thành rồi trả cho tôi cũng được."

Ông lão lúc này mới yên tâm, không ngừng gật đầu, đôi mắt vẩn đục nhìncháu trai mình, dặn dò cậu: "Con phải cố gắng học tập, dù có thế nào cũng không được quên ân tình này, còn sống thì còn nhớ."

Kỷ Tô nhanh chóng gật đầu: "Ông yên tâm, con nhất định sẽ không quên. Ông cũng phải nhanh chóng khỏe lên, con sẽ chăm chỉ học tập, về sau kiếm thật nhiều tiền, mua đồ ăn ngon cho ông, còn mua nhà lớn cho ông, để ông hưởng phúc tuổi già."

Ông lão vui mừng cười nói: "Được, ông chờ."

【cảm kích cảm xúc giá trị: +900

+900

+800

* * *

Cảm xúc giá trị +2

+3

+5

* * *】

Đôi ông cháu này giá trị cảm xúc vẫn luôn cộng thêm 800, 900, không phải ân tình cứu mạng, Bạch Tư Kiều không nghĩ tới có thể tăng lên nhiều như vậy. Phòng phát sóng trực tiếp cũng tới không ít người, hệ thống đã lười thống kê rốt cuộc là cảm xúc nào, trực tiếp chính là cảm xúc giá trị, tuy ít, nhưng là cuồn cuộn không ngừng.

Bạch Tư Kiều vừa lòng cong cong môi, như vậy nếu như làm tốt phát sóng trực tiếp sự là có thể nhanh chóng thăng cấp, cậu hỏi ông lão: "Đi bệnh viện khám một chút sao?"

Ông lão chậm rãi nói: "Không cần đâu, đều là bệnh cũ, nghỉ hai ngày là tốt thôi."

Bạch Tư Kiều nhìn ra ông chính là luyến tiếc tiêu tiền: "Nhìn ông như vậy chắc cũng không phải bệnh lớn gì, đứa nhỏ này kêu cháu tới chính là vì xem bệnh cho ông, phải đi bệnh viện chứ? Cháu đưa hai người đi."

Ông lão vội vàng cự tuyệt: "Không cần không cần, lão thật sự không có việc gì, nghỉ hai ngày thì tốt rồi."

Bạch Tư Kiều cũng không khuyên nhiều, chỉ nói một câu: "Lỡ đâu ông không còn nữa, đứa nhỏ này còn chưa thành niên, ông thật sự yên tâm sao?"

Ông lão lo lắng nhìn Kỷ Tô, xác thật, ông còn chưa thấy đứa nhỏ này thành niên, chưa thấy nó cưới vợ sinh con, thành gia lập nghiệp, ông không bỏ xuống được, chính là tiêu tiền lại luyến tiếc, ông nghĩ có thể chống được bao lâu liền chống bấy lâu, tích cóp chút tiền cho đứa nhỏ.

Bạch Tư Kiều từ hệ thống đổi ra hai vạn, đặt lên bàn: "Tiền đi học của em ấy mỗi tháng cháu sẽ gửi cho em ấy, hai vạn này cũng đủ cho ông đi bệnh viện kiểm tra rồi, có xem bệnh hay không vẫn tự do hai người tự mình quyết định."

Phòng phát sóng trực tiếp người đã có hơn 3000 người, nhưng người trong phòng phát sóng không hề có hứng thú với việc cậu làm việc tốt, có thể lưu lại đều là người rảnh rỗi.

Chủ bá thật là hào phóng, trực tiếp cho hai vạn đồng tiền, tôi cũng cần được trợ giúp, mau tới giúp ta đi, ta đều nghèo đến sắp không có cơm ăn.

Giúp đỡ người khác còn bắt phải trả ơn, chủ bá có tiền như vậy, trực tiếp cho người ta không được sao?

Lời này nói ra được cũng thực thú vị, có thể tới cửa hỗ trợ đã xem như không tồi, mắc gì không cho cậu ấy nhận báo đáp? Chẳng lẽ giúp đỡ người khác đều phải không cầu báo đáp? Vậy người nhận có phải có thể an tâm thoải mái hưởng thụ hay không?

Chủ bá như vậy đã là rất tốt rồi, không cần lợi nhuận, chỉ nói sau này cậu nhóc kia lớn lên thì trả, thậm chí còn không có giấy nợ, cái này còn phải xem người được giúp có lương tâm hay không.

Mấy tình huống khác trước đừng nói, nhanh chóng kéo ông ấy đi bệnh viện đi, giúp người thì giúp tới cùng, đáng lẽ phải cho bọn họ mỗi tháng một vạn đồng làm tiền sinh hoạt phí.

Mấy lầu dưới đều tránh ra, lầu trên đem hoa sen của Quan Âm ngồi nứt ra rồi! Sắp nổ!

* * *

Trong phòng phát sóng trực tiếp ngươi nói ta nói, Bạch Tư Kiều bớt thời giờ liếc mắt nhìn một cái, những giúp cậu nói chuyện cậu đều cảm ơn trong lòng, những người nói cậu không phải người tốt cậu một chút cũng không thèm để ý, dù sao thứ cậu muốn chính là giá trị cảm xúc, chỉ cần bọn họ không quá phận, cậu như thế nào đều không sao cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hệ Thống Khóc Lóc Quỳ Cầu Ta Thành Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook