Hệ Thống Khởi Động, Truy Tìm Lò Sưởi!
Chương 29: Xin chào hoàng thượng (7)
Nâu Nêm
28/05/2021
Đến cuối cùng Phó Kim Phong vẫn bị tay bác sĩ đó lừa mất gần một triệu tiền viện phí.
Nhiễm Thanh Vân được lò sưởi ngốc của mình ôm về, tỏ vẻ không còn gì chữa được nữa.
" Mày đi đâu bây giờ mới về." Bố của Phó Kim Phong đang ngồi trong phòng khách nhỏ, nghe thấy động tĩnh liền nói vọng ra.
Ông ta không dám nặng lời với Phó Kim Phong, cho dù là say, thì bị Nhiễm Thanh Vân đánh nhiều lần như thế cũng biết sợ.
Bố Phó Kim Phong liếc mắt qua, phát hiện một người một mèo đều dính đầy băng cá nhân, dù say cũng phát hoảng.
" Đi đâu về?"
" Con ở bên ngoài gặp rắc rối."
" Gặp rắc rối? Con mèo ngu của mày không bảo vệ nổi mày à? Ở nhà thì ngang tàn lắm mà, ra ngoài cũng bị đánh thương tật mà thôi, xui xẻo, sao bọn chúng không đánh chết nó luôn đi." ông ta lẩm bẩm.
" Bố!"
" Tao lại..."
Mấy lời tiếp theo, đều bị ánh mắt đáng sợ của Nhiễm Thanh Vân làm cho nghẹn trong cổ họng.
Năm học mới đến rồi, Phó Kim Phong lần đầu tiên được khoác lên người áo đồng phục cấp 3, khí chất của Phó Kim Phong dường như 180 độ thay đổi.
Thiếu niên dương quang đứng dưới ánh nắng, tựa như với cậu bé mấy năm trước ở dưới màn mưa không phải là một.
Nhiễm Thanh Vân vẫn là một con mèo đen, dù có lớn hơn một vòng vẫn có thể dễ dàng ngồi trên vai Phó Kim Phong.
Một người một mèo thu hút sự chú ý.
Phó Kim Phong ngoại hình không phát suất sắc, miễn cưỡng chỉ có thể gọi là ưa nhìn, nhưng thêm con mèo cùng ánh nắng phụ trợ, thành công cướp đi trái tim của vô vàn thiếu nữ.
Thời buổi nào rồi, nữ chủ động mới là trào lưu mới.
Phó Kim Phong từ cổng trường lên đến lớp, nhận được không ít lời tỏ tình của các bạn nữ, cùng tuổi cũng có, lớn tuổi cũng có.
Phó Kim Phong lần đầu tiên gặp phải tình cảnh như vậy, không nỡ từ chối thẳng sợ làm ảnh hưởng trái tim mong manh của thiếu nữ, chỉ có thể cùng mỗi người úp úp mở mở.
Lên đến lớp, Phó Kim Phong phát hiện Bảo Bảo lúc sáng vẫn còn tốt đã bắt đầu giận dỗi rồi.
" Bảo Bảo, em sao lại giận rồi?" Phó Kim Phong nghĩ thế nào cũng không ra nguyên nhân.
Nhiễm Thanh Vân hừ lạnh, cuộn ở một góc bàn, móng vuốt nhỏ sắc nhọn lộ ra ánh sáng.
" Em không phải là ghét mấy người vừa đến gần anh đấy chứ?"
Phó Kim Phong vừa kết thúc câu, Nhiễm Thanh Vân liền ngẩng đầu lên, dường như là tán thành ý kiến của y.
Phó Kim Phong có chút buồn cười, đột nhiên cảm thấy con mèo nhà mình cùng mấy bộ phim ngôn tình bá đạo tổng tài trên mạng có chút giồng nhau. Mà nhân vật tiểu kiểu thê, lại chính là cậu.
Phó Kim Phong đột nhiên muốn trêu chọc mèo nhà mình.
" Em không thích anh tìm ma ma cho em sao?"
"..."
" Chính là để anh tìm một cô bạn gái, để cho cậu ấy chăm sóc em."
"..." Nhiễm Thanh Vân âm thầm hướng móng vuốt về phía Phó Kim Phong.
Đừng tưởng ngươi là lò sưởi thì ta không dám cào ngươi, có tin ta cào chết ngươi không?
Nhiễm Thanh Vân dùng móng vạch lên mu bàn tay y ba đường dài.
" A, Bảo Bảo, đau đó!" Phó Kim Phong uất ức thu tay lại.
"..." Đáng đời.
" Được rồi, Bảo Bảo, đùa em thôi, anh làm sao có thể tìm ma ma cho em chứ! Vẫn là tuổi đi học mà. Sau này tính sau!"
"...."
" Bảo Bảo em đây là không muốn anh có bạn gái sao? Hiện tại không có cũng không sao, nhưng đến khi anh học xong rồi, đến tuổi đều phải tìm bạn gái, sau đó kết hôn sinh..."
" A, Bảo Bảo, em đừng cào anh đau thế chứ!"
" Được rồi, được rồi, không tìm bạn gái, anh chỉ ở bên cạnh em."
Đám bạn học xung quanh đồng loạt cảm thấy bạn trai ưa nhìn này thật đáng tiếc, ấm áp như thế, vậy mà lại là người tự kỉ. Từ lúc suất hiện đến tận bây giờ đều ôm mèo nói chuyện!!
Bệnh thần kinh.
Phó* Bệnh thần kinh* Kim Phong học lực rất tốt, chỉ sau vài tuần học đầu tiên đã thay đổi toàn bộ cách nhìn của các bạn nữ trong giới trở thành hình tượng học bá ôn nhu miêu nô, còn đối với học sinh nam, vẫn không khác gì một tên bệnh thần kinh.
Cho dù học có giỏi, mỗi ngày đều chỉ đến trường học bài ngồi một chỗ nói chuyện với mèo, quá nhàm chán.
Phó Kim Phong ôm lấy Nhiễm Thanh Vân đang ngủ, chậm rãi bước trên sân trường.
Tan học rồi!
" Phó Kim Phong, đứng lại!"
Phía sau có tiếng gọi, Phó Kim Phong dừng chân, quay qua.
Là học sinh nam, nhưng không cùng lớp với cậu, nhìn thế nào cũng không thấy quen mắt, bọn họ làm sao biết cậu được? Nhưng mà Phó Kim Phong, hình như đúng là gọi cậu nha!
" Mấy bạn đang gọi mình sao?"
" Không gọi mày thì gọi ai, có dám đi theo bọn tao không? Chúng ta từ từ nói chuyện."
Từ khi Phó Kim Phong cùng Nhiễm Thanh Vân xuất hiện đã thu hút rất nhiều ánh nhìn của nữ giới trong trường, Phó Kim Phong không biết, chứ một người một mèo bọn họ còn có group riêng nữa kìa.
Đám trai này đương nhiên không phục, muốn cùng Phó Kim Phong đối chất một phen.
Nhưng Phó Kim Phong không muốn.
" Mình tại sao phải đi cùng các bạn."
" Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt?"
Sinh viên thời nay đều coi phim kiếm hiệp đến lú rồi à?
Nhiễm Thanh Vân được lò sưởi ngốc của mình ôm về, tỏ vẻ không còn gì chữa được nữa.
" Mày đi đâu bây giờ mới về." Bố của Phó Kim Phong đang ngồi trong phòng khách nhỏ, nghe thấy động tĩnh liền nói vọng ra.
Ông ta không dám nặng lời với Phó Kim Phong, cho dù là say, thì bị Nhiễm Thanh Vân đánh nhiều lần như thế cũng biết sợ.
Bố Phó Kim Phong liếc mắt qua, phát hiện một người một mèo đều dính đầy băng cá nhân, dù say cũng phát hoảng.
" Đi đâu về?"
" Con ở bên ngoài gặp rắc rối."
" Gặp rắc rối? Con mèo ngu của mày không bảo vệ nổi mày à? Ở nhà thì ngang tàn lắm mà, ra ngoài cũng bị đánh thương tật mà thôi, xui xẻo, sao bọn chúng không đánh chết nó luôn đi." ông ta lẩm bẩm.
" Bố!"
" Tao lại..."
Mấy lời tiếp theo, đều bị ánh mắt đáng sợ của Nhiễm Thanh Vân làm cho nghẹn trong cổ họng.
Năm học mới đến rồi, Phó Kim Phong lần đầu tiên được khoác lên người áo đồng phục cấp 3, khí chất của Phó Kim Phong dường như 180 độ thay đổi.
Thiếu niên dương quang đứng dưới ánh nắng, tựa như với cậu bé mấy năm trước ở dưới màn mưa không phải là một.
Nhiễm Thanh Vân vẫn là một con mèo đen, dù có lớn hơn một vòng vẫn có thể dễ dàng ngồi trên vai Phó Kim Phong.
Một người một mèo thu hút sự chú ý.
Phó Kim Phong ngoại hình không phát suất sắc, miễn cưỡng chỉ có thể gọi là ưa nhìn, nhưng thêm con mèo cùng ánh nắng phụ trợ, thành công cướp đi trái tim của vô vàn thiếu nữ.
Thời buổi nào rồi, nữ chủ động mới là trào lưu mới.
Phó Kim Phong từ cổng trường lên đến lớp, nhận được không ít lời tỏ tình của các bạn nữ, cùng tuổi cũng có, lớn tuổi cũng có.
Phó Kim Phong lần đầu tiên gặp phải tình cảnh như vậy, không nỡ từ chối thẳng sợ làm ảnh hưởng trái tim mong manh của thiếu nữ, chỉ có thể cùng mỗi người úp úp mở mở.
Lên đến lớp, Phó Kim Phong phát hiện Bảo Bảo lúc sáng vẫn còn tốt đã bắt đầu giận dỗi rồi.
" Bảo Bảo, em sao lại giận rồi?" Phó Kim Phong nghĩ thế nào cũng không ra nguyên nhân.
Nhiễm Thanh Vân hừ lạnh, cuộn ở một góc bàn, móng vuốt nhỏ sắc nhọn lộ ra ánh sáng.
" Em không phải là ghét mấy người vừa đến gần anh đấy chứ?"
Phó Kim Phong vừa kết thúc câu, Nhiễm Thanh Vân liền ngẩng đầu lên, dường như là tán thành ý kiến của y.
Phó Kim Phong có chút buồn cười, đột nhiên cảm thấy con mèo nhà mình cùng mấy bộ phim ngôn tình bá đạo tổng tài trên mạng có chút giồng nhau. Mà nhân vật tiểu kiểu thê, lại chính là cậu.
Phó Kim Phong đột nhiên muốn trêu chọc mèo nhà mình.
" Em không thích anh tìm ma ma cho em sao?"
"..."
" Chính là để anh tìm một cô bạn gái, để cho cậu ấy chăm sóc em."
"..." Nhiễm Thanh Vân âm thầm hướng móng vuốt về phía Phó Kim Phong.
Đừng tưởng ngươi là lò sưởi thì ta không dám cào ngươi, có tin ta cào chết ngươi không?
Nhiễm Thanh Vân dùng móng vạch lên mu bàn tay y ba đường dài.
" A, Bảo Bảo, đau đó!" Phó Kim Phong uất ức thu tay lại.
"..." Đáng đời.
" Được rồi, Bảo Bảo, đùa em thôi, anh làm sao có thể tìm ma ma cho em chứ! Vẫn là tuổi đi học mà. Sau này tính sau!"
"...."
" Bảo Bảo em đây là không muốn anh có bạn gái sao? Hiện tại không có cũng không sao, nhưng đến khi anh học xong rồi, đến tuổi đều phải tìm bạn gái, sau đó kết hôn sinh..."
" A, Bảo Bảo, em đừng cào anh đau thế chứ!"
" Được rồi, được rồi, không tìm bạn gái, anh chỉ ở bên cạnh em."
Đám bạn học xung quanh đồng loạt cảm thấy bạn trai ưa nhìn này thật đáng tiếc, ấm áp như thế, vậy mà lại là người tự kỉ. Từ lúc suất hiện đến tận bây giờ đều ôm mèo nói chuyện!!
Bệnh thần kinh.
Phó* Bệnh thần kinh* Kim Phong học lực rất tốt, chỉ sau vài tuần học đầu tiên đã thay đổi toàn bộ cách nhìn của các bạn nữ trong giới trở thành hình tượng học bá ôn nhu miêu nô, còn đối với học sinh nam, vẫn không khác gì một tên bệnh thần kinh.
Cho dù học có giỏi, mỗi ngày đều chỉ đến trường học bài ngồi một chỗ nói chuyện với mèo, quá nhàm chán.
Phó Kim Phong ôm lấy Nhiễm Thanh Vân đang ngủ, chậm rãi bước trên sân trường.
Tan học rồi!
" Phó Kim Phong, đứng lại!"
Phía sau có tiếng gọi, Phó Kim Phong dừng chân, quay qua.
Là học sinh nam, nhưng không cùng lớp với cậu, nhìn thế nào cũng không thấy quen mắt, bọn họ làm sao biết cậu được? Nhưng mà Phó Kim Phong, hình như đúng là gọi cậu nha!
" Mấy bạn đang gọi mình sao?"
" Không gọi mày thì gọi ai, có dám đi theo bọn tao không? Chúng ta từ từ nói chuyện."
Từ khi Phó Kim Phong cùng Nhiễm Thanh Vân xuất hiện đã thu hút rất nhiều ánh nhìn của nữ giới trong trường, Phó Kim Phong không biết, chứ một người một mèo bọn họ còn có group riêng nữa kìa.
Đám trai này đương nhiên không phục, muốn cùng Phó Kim Phong đối chất một phen.
Nhưng Phó Kim Phong không muốn.
" Mình tại sao phải đi cùng các bạn."
" Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt?"
Sinh viên thời nay đều coi phim kiếm hiệp đến lú rồi à?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.