Chương 148: Bảo nhi.! Gieo duyên.
Tuyết Đình Cây
11/03/2021
Hồ Lộng Nguyệt
Kinh Sư toàn thành lúc bấy giờ mọi người ai mà lại không biết đến cái sự kiện biểu diễn của Song Ngư Hoành Lâu không chứ, diễn nhiên là không rồi.
Bởi hiện hầu như mọi người ai nấy cũng thẳng một đường mà đến cái hồ Lộng Nguyệt này. Hiện nơi đây gió mát người đông không tài nào tả xiết.
Phu thê Hải Đăng thúc, phu thê Lục Tài thúc, phu thê Diệp Hào thúc, phu thê Hảo thúc, lúc này đã được giao cho quản sự việc buôn bán ở các sạp hàng bên hồ của Song Ngư Hoành Lâu. Theo cùng thì còn có sự trợ giúp rất đông tiểu nhị do Mộng Hồng Lâu tương trợ.
"Oa.... Cái đó nó là gì vậy a..."
"Ồ... Nhìn màu sắc nhiều màu sặc sỡ rất bắt mắt nha..."
"Huynh đài.! Huynh biết nó là gì hay không.?"
"Ặc... Làm sao mà ta biết được.!"
"X... x... o... o..."
Trong sự ngỡ ngàng không biết rõ những viên kẹo ngọt nhiều màu mới mẻ kia là gì, liền các sạp hàng nhỏ bên đường này lập tức mở cửa buôn bán.
Khi tấm vãi đỏ được kéo xuống làm lộ ra bảng thông báo của các sạp hàng đó là gian hàng kẹo ngọt, nào có nhiều màu nhiều sắc, hương vị đủ loại đủ vị.
Lập tức liền mọi người lại được một phen mới mẻ, bởi cái gì mà liên quan tới Song Ngư Hoành Lâu lúc bấy giờ thì nó cũng liền được một sự quan tâm rất đặc biệt.
"Cái này là hương đào sao.?"
"Hở... Cái màu vàng này nó là có vị ngọt của lê sao.?"
"Còn có... Cái này nó sao lại là có màu xanh vậy.?"
"X... x... o... o..." Rất rất là nhiều các câu hỏi từ phía mọi người dành cho các sạp hàng kẹo ngọt của Song Ngư Hoành Lâu.
Liền lập tức cả hồ Lộng Nguyệt lúc này nó rất là kinh động, có thể nói là không ai là không chú ý hay biết đến cái sự tình không hề nhỏ này.
Ở một nhã gian bên hồ hiện thấy có một nhóm người ba nữ một nam hiện cũng đã thấy kẹo ngọt nhiều màu nó cũng đã được bày ở trên bàn luôn rồi.
"Oa... Hoàng Vi tỷ.! Cái này nó... nó sao lại có thể ngon đến như vậy a...."
"Ườm... Song Ngư Hoành Lâu này quả không tầm thường một chút nào cả."
Ở một nhã gian tại Đông Ngưu tửu lâu thì lại thấy lão Kim Ngưu Sa đang tức giận đùng đùng đập mạnh cái bàn lên tiếng.
"Cái tên tiểu tử La Thần chết tiệt... Hắn ngay từ đầu đã có chủ ý rồi, ấy vậy mà không thèm nói với lão phu dù chỉ một tiếng nữa... Đúng thật là đáng chết mà..."
Tây Kỳ Kỳ Long, Bắc Báo Báo Hùng, Nam Sư Nguyên Sư Công thì cũng mắt không rời từ trên nhìn xuống phía dưới đường đông đúc người đang tay trong tay đều là kẹo ngọt của Song Ngư Hoành Lâu. Mắt liền như cũng đang suy nghĩ sâu xa về một điều gì đó.
Mộng Hồng Lâu lão Cẩn Đình Ba thì hiện cũng bị các lão quan lớn chất vấn không ngừng về việc kinh doanh món kẹo ngọt này.
"Hàizz... Lão phu chỉ biết là hợp tác thuê bên Song Ngư Hoành Lâu đến biểu diễn, còn về việc kinh doanh món kẹo ngọt này, thật thì ta quả chưa từng biết gì cả."
"Hừ... Cẩn huynh nói vậy thì nghĩ bọn ta tất sẽ tin hay sao nha.."
Một nhã gian khác, hiện Báo Nhã Nhi cùng Kỳ Lan hiện cũng rất ưa thích không buông với số kẹo ngọt trên tay, bên cạnh còn thấy có rất nhiều các tiểu thư khuê các hiện cùng đồng dạng như vậy.
Các công tử ca Kim gia, Kỳ gia, Bắc gia, cùng với nhiều nhiều các công tử ca khác của thành Kinh Sư hiện cũng đã có mặt ở hồ Lộng Nguyệt để du hồ thưởng cảnh nơi này luôn rồi.
Ngoài ra phía cả nhà Trương lão khi đến đây, thì cũng đã tách ra khỏi đám người của La Thần để cùng người nhà đi dạo hồ trước rồi.
Riêng còn thấy Tứ Hầu danh khí không nhỏ ở cái trung tâm kinh thương này, hiện cũng hai mắt rất đỏ ngầu vì thấy sự làm ăn kinh thiên của ngày hôm nay.
"Hừ... Cô không phải là có quen với cái tên Hồng Lệnh gì đó của Song Ngư Hoành Lâu sao.?"
"Nếu đã vậy sao cô còn không biết vì cái nhà này mà đi tìm Hồng Lệnh hắn hỏi qua cách làm món kẹo ngọt này đi."
"Hả... Sao... Sao có thể làm vậy chứ.!"
"Bốp...!" Liền một cái tát trời giáng.
"Tiện nhân cô còn không đi..."
Tiếp liền thấy phụ nhân đáng thương kia chỉ đành nước mắt lưng tròng mà thất thỉu rời đi.
----------...----------
La Thần cùng nhóm người của mình lúc này thì hiện đã có mặt ở tại sân khấu biểu diễn rồi, liền dân chúng quanh hồ cũng đã nhìn ra, thế là liền lập tức thu hút không ít các ánh mắt rất tò mò nhìn xem Song Ngư Hoành Lâu là sẽ làm gì tiếp theo.
La Thần thấy thập phương quanh hồ hàng vạn ánh mắt đều là tò mò nhiều chuyện quá thôi, thế là hắn liền lại bảo những mỹ nhân trước cứ vào bên trong du thuyền lớn được đặt ngay cạnh bên chuyên dụng cho Song Ngư Hoành Lâu.
Liền tất cả tạm thời không cần lộ mặt làm gì, riêng La Thần hắn thì cùng Hoa Thiên Thiên, Hồng Hiên Nhiên, Cửu Mai, Lãnh Điệp, Dung Vũ Ca, Thiên Liên Anh, Tiểu Bạch, Tiểu Hắc, Hải Na Na, nhóm Thất Tinh Lang, thì trước đi xem xét hết một lượt cái sân khấu biểu diễn.
Tiểu Tinh, La Tiểu Kim thì cũng rụt rè ở phía sau quan sát nhiều thứ, bởi lẽ cả hai thật chưa bao giờ có thể nhìn thấy con người nó đông đúc như vậy bao giờ cả.
"Lãnh Điệp.! Lãnh Điệp.! Lãnh...." Dân chúng một số thành phần quá khích ở bên bờ liền thét lớn gọi tên Kỳ Nữ Lãnh Điệp. Bởi lẽ Lãnh Điệp bây giờ chẳng khác nào là thần tượng của không ít người rồi.
Mộng Hồng Lâu nhã gian tầng ba Tứ Sắc Giai Nhân bốn người hiện không nói gì nhiều liền Như Cầm, Như Kỳ, Như Thi ba người ánh mắt rất chán ghét nhìn phía sân khấu chỗ La Thần.
Như Họa thì được Hồng Hiên Nhiên giảng dạy qua một ít liền bây giờ không hiểu sao lại rất an phận không có lên tiếng phát biểu gì.
Cũng tại tầng ba này, ở một nhã gian khác có một vị cô nương xinh đẹp không thôi cũng đang tại. Chỉ là cô nương này mắt luôn nặng vẻ buồn thảm tuyệt không ẩn một chút gì là vui vẻ cả.
"Mẹ.! Nữ nhi.... con... Hức... hức... rất nhớ người..."
Hồ Lộng Nguyệt lúc này hiện ẩn mình không ít thấy các môn phái lớn nhỏ không ngừng hướng đến đây tiếp cận nơi này hòng muốn làm một điều gì đó.
Trong đó còn thấy một nhóm hiện thấy có ba người dẫn đầu hai nữ một nam cũng đã có mặt ở nơi này.
"Đại tỷ.! Bọn họ đó chính là Song Ngư Hoành Lâu đấy."
Tiếp tên nam nhân lại nói. "Giáo chủ.! Vậy giờ chúng ta nên làm gì tiếp theo đây.?"
"Trước cứ tìm một nơi tiện quan sát trước, rồi mới tính tiếp đi."
----------...----------
Rồng phượng hổ phục trùng trùng, người dân thì vẫn không hề biết gì, liền mọi việc cứ như vậy mà lặng lẽ chậm rãi trôi qua.
Con đường lát đá quanh hồ nó có vài chỗ hơi chật hẹp, bỗng trong lúc đông đúc mọi người chen lấn lẫn nhau thì bỗng ngay lúc này nó lại xảy ra một việc ngoài ý muốn.
Đó là nhóm người của Trương lão đang dạo hồ thì Bảo nhi năm tuổi đích thị là nữ nhi của Dương Minh Thành và Trương Thu Hoa, vô tình bị chen lấn mà liền bị tách rời ra khỏi mẫu thân.
Thương thay nữ hài chỉ mới năm tuổi nào có thể làm cho đám động phải chú ý đến đâu, do vậy nên sau một hồi thì cô bé đã bị chen lấn đẩy ra bên ngoài dòng người mất rồi.
Ấy nhưng bên ngoài dòng người, xui xẻo thay nó lại chính là hồ nước Lộng Nguyệt nha. Thế là rồi chuyện không may nó cũng đã xảy đến.
"A... Mọi người... nhìn kìa... nhìn kìa... Đó... Ở đó... Nó có phải là có người bị rơi xuống hồ hay không.?"
"Đúng đấy... Bớ... Có ai không... Cứu người đi a...."
Lập tức xung quanh liền loạn thành một đoàn, tiếp cả nhà Trương lão đang nháo nhào đi tìm Bảo nhi lúc này cũng đã nghe được tiếng hô mà vội vàng chen qua dòng người chạy đến.
Ấy nhưng dòng người đông đúc nào đâu muốn đi là đi được dễ dàng đâu chứ, cứ thế phải mất khoảng một thời gian khá lâu thì Dương Minh Thành dùng cả sức bình sinh thì mới tiếp cận được chỗ Bảo nhi.
"Cứu a... Có ai không cứu mạng đi..." Một phụ nhân tốt bụng cứ vậy mà hô gọi không ngừng.
Ấy nhưng người thành đô quanh năm sống trong nhung lụa nào đâu có mấy người biết bơi đâu chứ, vậy nên tuy thấy có người gặp nạn là thế, thế nhưng rất lâu rồi mà vẫn chẳng thấy ai là có thể nhảy xuống cứu người được cả.
"Bảo nhi...." Trương Thu Hoa phía xa nước mắt không ngừng hô gọi nữ nhi.
"Tránh ra... Tránh ra hết cho Ta......" Dương Minh Thành tức giận quát lớn dòng người đang cản đường mình.
----------...----------
La Thần đang ở trên sân khấu bỗng nghe ra được một nơi hiện cứ không ngừng hô loạn hết cả lên, liền hắn đưa mắt nhìn qua thì liền thấy hình như là có người rớt xuống hồ.
La Thần hắn liền lập tức hô. "Người đâu.! Xuất phát cứu người..."
Song Ngư đang trốn ở trong du thuyền cùng mọi người hiện cũng đã vô tình nhìn thấy được rồi, thế là cô cũng vội hô.
"Tỷ tỷ.! Mau... mau... cứu người đi..."
Mỹ yêu Tiểu Hồng Ngư bỗng không nhiều lời lập tức phi thân ra khỏi mạn thuyền, cả người như một nhân ngư lã lướt đôi chân rẽ nước xuyên thẳng một đường trên mặt hồ.
"Ồ... Kỹ thuật phi thân quả không bình thường.!" Một số cường giả thuộc tất cả Ngô Quốc tụ tập về thành Kinh Sư chờ ngày tuyển chọn nhân tài, liền tất cả rất kinh ngạc với Mỹ yêu Hồng Ngư.
Còn có hiện không ít các thế lực cũng đã cau mày không ít nhìn chằm chằm vào thực lực của nhân tài Song Ngư Hoành Lâu.
"Song Ngư Hoành Lâu này giờ thì ta đã hiểu vì sao phía triều đình lại cần đến nhiều sự trợ giúp như vậy là để làm gì rồi."
Một số các thực lực ẩn mình hiện cũng đã có một chút suy nghĩ tính toán với thực lực hiện tại này của Song Ngư Hoành Lâu.
Dương Minh Thành sau một hồi chen lấn thì cuối cùng cũng đã tiếp cận được bờ hồ nước, tiếp y muốn nhảy xuống cứu nữ nhi thì bỗng...
Bỗng ngay lúc này một bóng ảnh mỹ nhân tựa thiên tiên, y phục một màu hồng đỏ đang rẻ nước mà đến với một tốc độ kinh người.
Tiếp không ngoài dự đoán mỹ yêu Hồng Ngư rất dễ dàng bắt lấy Bảo nhi hiện đã xuôi tay chìm xuống. Liền lập tức mỹ yêu Hồng Ngư nhẹ đạp nước một cái phi thân lên trên bờ.
"Bảo nhi... Bảo nhi...." Dương Minh Thành dường như rất lo lắng vội vã tiến lên đỡ nữ nhi vào tay không ngừng gọi.
"Bảo nhi..." Trương Thu Hoa liền lúc này cũng vừa kịp đến hô lớn.
Trương gia cả nhà liền cũng rất nhanh lục đục tiếp chen lấn thi nhau bước đến, nhưng khi mọi người đã đến được đây hết rồi thì bỗng nhận ra rằng...
"Í... Đứa bé hình như là đã tắc thở rồi đi... Oa... Tội nghiệp quá đi... Hàizz... Đứa bé nó còn nhỏ như vậy mà... Hàizz.... X... X... o... o...."
Dân chúng bu quanh hiện liền đã rất xôn xao bàn tán, bởi vừa nhìn thì đã biết đứa bé nó tắc thở rồi đi.
"Không.... Hức... hức... Bảo nhi...." Trương Thu Hoa tựa liền lòng đau như cắt lập tức khóc lóc thảm thiết rất thương tâm.
"Đại phu... Có đại phu nào ở đây không.?" Phụ nhân tốt bụng kia liền lại thêm một lần nữa hô lớn giúp đỡ.
"Để ta.! Ta là đại phu đây." Liền một lão nhân vẻ rất hiền từ lập tức nhanh tiến lên muốn ra tay giúp đỡ.
Dương Minh Thành thấy vậy liền đứng lên dẹp tan một khoảng thoáng rộng để vị đại phu kia có thể dễ dàng mà bước đến.
Mỹ yêu Hồng Ngư mắt nhìn sâu xa bỗng cũng chỉ biết khẽ lắc đầu chuẩn bị phi thân rời đi, bỗng cô lại thấy thiếu chủ lúc này hiện đang nhanh chân bảo một du thuyền nhỏ đang chạy đến nơi này.
Thấy vậy cô lại tạm thời đứng lại thêm một chút để xem thiếu chủ sẽ là có cách gì giải quyết hay không.
----------...----------
Vị lão đại phu sau một hồi xem xét thì bỗng lên tiếng nói. "Hết cách.! Đứa bé hiện đã tắc thở chết rồi."
"Không... Bảo nhi.... Hức... hức.... Bảo nhi...." Trương Thu Hoa liền lòng thắt quặn đau khôn xiết, khóc lóc rất thảm thiết thương tâm.
"Hàizz... Nương tử..." Dương Minh Thành mặc lòng cũng rất đau, nhưng y không thể nào cứ mặc cho thê tử như vậy được.
"Hàizz.... Thật... Thật là đáng thương quá đi..."
"Hàizz... Đứa bé còn nhỏ như vậy mà lại.... lại... Hàizz..."
"X... x... o... o...." Mọi người liền cũng cảm xúc xuống thấp tiếc thương vô cùng.
Trong lúc mọi người liền chỉ biết thở dài tiếc nuối, thì La Thần hắn lúc này cũng đã bước chân lên bờ đến nơi rồi.
Liền thấy Bảo nhi hiện đã xuôi tay tắc thở, La Thần hắn cũng liền chỉ biết khẽ thở dài tiếc thay mà thôi.
Dương Minh Thành lúc này bỗng ngẩn đầu nhìn thấy La Thần thì liền như vớ được một cọng cứu sinh, bởi lẽ y luôn nghĩ La Thần thân thế rất là thần bí, vậy nên theo y thì rất có thể vị công tử này ắc hẳn sẽ có cách.
Nghĩ thế nên Dương Minh Thành hắn liền lập tức hướng La Thần quỳ xuống lên tiếng nói. "Công tử.! Xin ngài rũ lòng thương xót mà cứu giúp cho nữ nhi của tiểu nhân lần này."
"Nếu được thì tiểu nhân xin thề sau này cho dù có là núi đao biển lửa thì tiểu nhân cũng tuyệt đối không khướt từ mà không ngại vì ngài ra sức."
"Cho dù đó có là mạng nhỏ của tiểu nhân thì..... Thì tiểu nhân cũng tuyệt không dám từ chối."
"Còn có...."
"Dừng.!" La Thần bỗng lập tức không còn nhìn được cái hình ảnh này, vậy nên hắn liền ngăn bảo dừng lại.
Mỹ yêu Tiểu Hồng Ngư bên cạnh liền hơi cúi đầu, tay nhẹ đưa lên che miệng khẽ cười không biết là đang nghĩ gì. Chắc có lẽ hẳn là cô ấy đã quá rõ ràng thiếu chủ người là tối kị cái điều gì rồi đi.
"Í.... Cái tên này hắn bị điên rồi sao a...."
"Người đã chết thì làm sao có thể cứu được nữa cơ chứ.!"
"Đúng đấy.! Chắc là hắn đã quá tiếc thương nữ nhi mà hóa bệnh rồi đi."
"Í... Ấy khoan... Vị.... vị công tử đó hình như chính là chủ nhân của Song Ngư Hoành Lâu đấy."
"Hừ... Rồi sao.? Không lẽ tên ngốc ngươi nghĩ rằng Song Ngư Hoành Lâu bọn họ là thần tiên hay sao.?"
"Í... Ai mà biết được chứ.! Bởi Song Ngư Hoành Lâu trước giờ cũng chỉ toàn là làm ra chuyện kinh thiên động địa không đấy."
"Rồi sao.?... Không lẽ tên ngốc ngươi cũng nghĩ Song Ngư Hoành Lâu cũng có thể cãi tử hoàn sinh hay sao chứ.?"
"Ai biết được chứ..."
"Hừ... Ta hôm nay ở đây xin thề nếu công tử hắn có thể cứu được người chết thì ta sau này sẽ đời đời thờ phụng Song Ngư Hoành Lâu."
"Oa... Huynh đài đây thật sự là muốn chơi lớn như vậy sao.?"
"Sợ gì chứ.! Không lẽ ngươi nghĩ rằng là có thể cứu tỉnh được người đã chết hay sao chứ.!"
"Vả lại ngươi nghĩ rằng chuyện chỉ có thần tiên mới làm được, ấy vậy mà..."
Cái tên ăn to nói lớn còn chưa nói xong, thì bỗng ngay lúc này mọi người như liền như há hốc mồm trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào La Thần khi bỗng nghe ra được hắn nói là.
"Được.! Trước cứ để ta xem qua một chút coi sao."
"Í..... Không thể nào a.... Hắn đây... đây... là muốn cứu tỉnh người chết thật hay sao nha... Không thể nào đi.... X... x... o... o...." Dân chúng mọi người xung quanh liền rất bàng hoàng xôn xao không nhỏ.
----------...----------
La Thần hắn lúc này hiện rất nhanh đặt Bảo nhi nằm ngửa thoải mái trên đất, mặc cho mọi người hiện đang rất không tin như thế nào.
Hắn lại liền tiến hành ấn tim ngoài lồng ngực ở nửa dưới xương ức cho Bảo nhi, tiếp trong sự ngu ngơ không hiểu của mọi người La Thần tiếp nhanh dùng miệng thổi ngạc cho Bảo nhi.
"Í... Đây... đây... là làm gì vậy a.."
"Không lẽ hắn nghĩ hẳn là thần tiên hay sao mà muốn dùng hơi thở của mình để truyền hơi cứu tỉnh người chết cơ chứ."
"Ầy... Thôi.! Trước cứ xem rồi ắc sẽ biết được thôi đi."
Mọi người lại được một phen kinh ngạc tiếp muốn xem La Thần đây là muốn làm cái tích sự gì ghê gớm.
La Thần sau một hồi thì bỗng ngừng lại kiểm tra nhịp tim, rồi đến hơi thở, tiếp đến hắn lại xem xét kĩ coi môi Bảo nhi có còn sắc hồng hay không.
Kiểm tra một lúc hắn liền nghe ra được nhịp tim đập khẽ rất chậm rãi của Bảo nhi, lập tức có chút vui mừng La Thần tiếp lại dùng hơi tiếp tục thổi ngạc cho Bảo nhi.
Trong sự khó hiểu muôn trùng mây của mọi người một lúc lâu thì bỗng ngay lúc này Bảo nhi liền lập tức bừng tỉnh lại.
"Khụ... Khục... Khụ khụ..."
"Í.... Không.... thể nào a...."
"A... Ta có bị hoa mắt không a..."
"Thật là... có thể cứu tỉnh người chết sao...."
"X... x.... o... o..." Liền rất bàng hoàng thất kinh, mọi người lập tức mắt rất sợ hãi nhìn chằm chằm lấy La Thần không rời.
"Í... Quỷ a..." Vị lão đại phu lúc nãy lập tức như thấy quỷ, liền nhanh quay đầu chạy nhanh như bay đi mất. Bởi lẽ lão đã nhiều năm trong nghề nên có thể hiểu rõ ràng đứa bé kia nó thật đã tắc thở chết rồi đi.
La Thần hắn tiếp mặc hết ngoài tai những lời mọi người đang xôn xao bàn tán, liền hắn đặt Bảo nhi ở tư thế an toàn là nằm nghiêng một bên để chất nôn dễ thoát ra ngoài nếu nôn ói.
Xong La Thần lại liền từ không gian giới xuất ra một bộ y phục vãi dầy, lập tức đắp lấy hòng muốn giữ ấm cho Bảo nhi. Xong xuôi hết mọi thứ thì La Thần lúc này mới nhẹ lên tiếng nói.
"Được rồi.! Đã sống lại rồi."
"Chỉ là hiện vẫn còn rất là yếu, vậy nên phải cần tịnh dưỡng rất nhiều thì mới có thể khỏe mạnh hoàn toàn được."
"Í... Thật là đã sống lại rồi a... X... x... o... o..." Mọi người liền rất kinh ngạc khủng khiếp bảo nhau không ngừng xem mình hiện có đang là nằm mơ hay không.
Trương gia và Trương Thu Hoa tất cả hiện cũng chỉ biết há hốc mồm chấn kinh khi thấy La Thần thật là có thể cứu sống lại người đã chết.
Dương Minh Thành thấy thật nữ nhi đã có thể sống lại, liền hắn rất hiểu lễ nghĩa lập tức hướng La Thần quỳ xuống hòng muốn dập đầu tạ ơn.
La Thần thấy vậy liền như gặp thấy ma, lập tức dường như một mũi tên bay hắn chỉ trong một cái chớp mắt liền.
Vèo.... Một cái thì đã nhanh quay lại bên du thuyền nhỏ luôn rồi, tiếp hắn cũng rất nhanh bảo thuyền hãy nhanh quay lại hướng sân khấu biểu diễn.
Mỹ yêu Tiểu Hồng Ngư hiện cũng kinh ngạc không kém là bao, liền cô cũng nhanh quay người phi thân hòng muốn quay lại báo cho Song Ngư biết rõ tình hình.
La Thần hắn đứng trên mũi thuyền lúc này lại hướng Dương Minh Thành lên tiếng hô lớn bảo.
"Minh Thành.! Ngươi hãy mau tìm cho Bảo nhi một bộ y phục sạch sẽ thay ra đi, còn có hãy nhớ phải luôn giữ ấm cho đứa bé nữa đấy..."
Cứ vậy La Thần rất nhanh không muốn nhìn thấy cảnh quỳ lạy kia của Dương Minh Thành làm chi cả, liền rất khoan thai mà rời đi mất. Ắc hẳn bởi lẽ La Thần hắn thật không thích cái lễ nghi quỳ lạy này một chút nào cả đi.
Cứ vậy dân chúng hàng vạn lại được một phen thất kinh hãi lãng, liền lại có thêm một đề tài oanh động mới về Song Ngư Hoành Lâu để lấy làm buôn chuyện nữa rồi.
Liền cũng nhanh như tên bay, cái tin tức oanh động này nó hiện cũng đã hầu như là toàn bộ người ở cái hồ Lộng Nguyệt này, người người nhà nhà cũng đã nhận được tin tức hết cả rồi.
-----------!!!-----------
Bảo Nhi : Hôm nay vô tình gieo duyên Bảo nhi. Nhưng ai có thể ngờ quả duyên nó lại là... cả một chặng đường mười lăm năm dài đằng đẳng về sau đâu chứ.
Hàizz... Nhân quả nó thật sự là khó lường....
Kinh Sư toàn thành lúc bấy giờ mọi người ai mà lại không biết đến cái sự kiện biểu diễn của Song Ngư Hoành Lâu không chứ, diễn nhiên là không rồi.
Bởi hiện hầu như mọi người ai nấy cũng thẳng một đường mà đến cái hồ Lộng Nguyệt này. Hiện nơi đây gió mát người đông không tài nào tả xiết.
Phu thê Hải Đăng thúc, phu thê Lục Tài thúc, phu thê Diệp Hào thúc, phu thê Hảo thúc, lúc này đã được giao cho quản sự việc buôn bán ở các sạp hàng bên hồ của Song Ngư Hoành Lâu. Theo cùng thì còn có sự trợ giúp rất đông tiểu nhị do Mộng Hồng Lâu tương trợ.
"Oa.... Cái đó nó là gì vậy a..."
"Ồ... Nhìn màu sắc nhiều màu sặc sỡ rất bắt mắt nha..."
"Huynh đài.! Huynh biết nó là gì hay không.?"
"Ặc... Làm sao mà ta biết được.!"
"X... x... o... o..."
Trong sự ngỡ ngàng không biết rõ những viên kẹo ngọt nhiều màu mới mẻ kia là gì, liền các sạp hàng nhỏ bên đường này lập tức mở cửa buôn bán.
Khi tấm vãi đỏ được kéo xuống làm lộ ra bảng thông báo của các sạp hàng đó là gian hàng kẹo ngọt, nào có nhiều màu nhiều sắc, hương vị đủ loại đủ vị.
Lập tức liền mọi người lại được một phen mới mẻ, bởi cái gì mà liên quan tới Song Ngư Hoành Lâu lúc bấy giờ thì nó cũng liền được một sự quan tâm rất đặc biệt.
"Cái này là hương đào sao.?"
"Hở... Cái màu vàng này nó là có vị ngọt của lê sao.?"
"Còn có... Cái này nó sao lại là có màu xanh vậy.?"
"X... x... o... o..." Rất rất là nhiều các câu hỏi từ phía mọi người dành cho các sạp hàng kẹo ngọt của Song Ngư Hoành Lâu.
Liền lập tức cả hồ Lộng Nguyệt lúc này nó rất là kinh động, có thể nói là không ai là không chú ý hay biết đến cái sự tình không hề nhỏ này.
Ở một nhã gian bên hồ hiện thấy có một nhóm người ba nữ một nam hiện cũng đã thấy kẹo ngọt nhiều màu nó cũng đã được bày ở trên bàn luôn rồi.
"Oa... Hoàng Vi tỷ.! Cái này nó... nó sao lại có thể ngon đến như vậy a...."
"Ườm... Song Ngư Hoành Lâu này quả không tầm thường một chút nào cả."
Ở một nhã gian tại Đông Ngưu tửu lâu thì lại thấy lão Kim Ngưu Sa đang tức giận đùng đùng đập mạnh cái bàn lên tiếng.
"Cái tên tiểu tử La Thần chết tiệt... Hắn ngay từ đầu đã có chủ ý rồi, ấy vậy mà không thèm nói với lão phu dù chỉ một tiếng nữa... Đúng thật là đáng chết mà..."
Tây Kỳ Kỳ Long, Bắc Báo Báo Hùng, Nam Sư Nguyên Sư Công thì cũng mắt không rời từ trên nhìn xuống phía dưới đường đông đúc người đang tay trong tay đều là kẹo ngọt của Song Ngư Hoành Lâu. Mắt liền như cũng đang suy nghĩ sâu xa về một điều gì đó.
Mộng Hồng Lâu lão Cẩn Đình Ba thì hiện cũng bị các lão quan lớn chất vấn không ngừng về việc kinh doanh món kẹo ngọt này.
"Hàizz... Lão phu chỉ biết là hợp tác thuê bên Song Ngư Hoành Lâu đến biểu diễn, còn về việc kinh doanh món kẹo ngọt này, thật thì ta quả chưa từng biết gì cả."
"Hừ... Cẩn huynh nói vậy thì nghĩ bọn ta tất sẽ tin hay sao nha.."
Một nhã gian khác, hiện Báo Nhã Nhi cùng Kỳ Lan hiện cũng rất ưa thích không buông với số kẹo ngọt trên tay, bên cạnh còn thấy có rất nhiều các tiểu thư khuê các hiện cùng đồng dạng như vậy.
Các công tử ca Kim gia, Kỳ gia, Bắc gia, cùng với nhiều nhiều các công tử ca khác của thành Kinh Sư hiện cũng đã có mặt ở hồ Lộng Nguyệt để du hồ thưởng cảnh nơi này luôn rồi.
Ngoài ra phía cả nhà Trương lão khi đến đây, thì cũng đã tách ra khỏi đám người của La Thần để cùng người nhà đi dạo hồ trước rồi.
Riêng còn thấy Tứ Hầu danh khí không nhỏ ở cái trung tâm kinh thương này, hiện cũng hai mắt rất đỏ ngầu vì thấy sự làm ăn kinh thiên của ngày hôm nay.
"Hừ... Cô không phải là có quen với cái tên Hồng Lệnh gì đó của Song Ngư Hoành Lâu sao.?"
"Nếu đã vậy sao cô còn không biết vì cái nhà này mà đi tìm Hồng Lệnh hắn hỏi qua cách làm món kẹo ngọt này đi."
"Hả... Sao... Sao có thể làm vậy chứ.!"
"Bốp...!" Liền một cái tát trời giáng.
"Tiện nhân cô còn không đi..."
Tiếp liền thấy phụ nhân đáng thương kia chỉ đành nước mắt lưng tròng mà thất thỉu rời đi.
----------...----------
La Thần cùng nhóm người của mình lúc này thì hiện đã có mặt ở tại sân khấu biểu diễn rồi, liền dân chúng quanh hồ cũng đã nhìn ra, thế là liền lập tức thu hút không ít các ánh mắt rất tò mò nhìn xem Song Ngư Hoành Lâu là sẽ làm gì tiếp theo.
La Thần thấy thập phương quanh hồ hàng vạn ánh mắt đều là tò mò nhiều chuyện quá thôi, thế là hắn liền lại bảo những mỹ nhân trước cứ vào bên trong du thuyền lớn được đặt ngay cạnh bên chuyên dụng cho Song Ngư Hoành Lâu.
Liền tất cả tạm thời không cần lộ mặt làm gì, riêng La Thần hắn thì cùng Hoa Thiên Thiên, Hồng Hiên Nhiên, Cửu Mai, Lãnh Điệp, Dung Vũ Ca, Thiên Liên Anh, Tiểu Bạch, Tiểu Hắc, Hải Na Na, nhóm Thất Tinh Lang, thì trước đi xem xét hết một lượt cái sân khấu biểu diễn.
Tiểu Tinh, La Tiểu Kim thì cũng rụt rè ở phía sau quan sát nhiều thứ, bởi lẽ cả hai thật chưa bao giờ có thể nhìn thấy con người nó đông đúc như vậy bao giờ cả.
"Lãnh Điệp.! Lãnh Điệp.! Lãnh...." Dân chúng một số thành phần quá khích ở bên bờ liền thét lớn gọi tên Kỳ Nữ Lãnh Điệp. Bởi lẽ Lãnh Điệp bây giờ chẳng khác nào là thần tượng của không ít người rồi.
Mộng Hồng Lâu nhã gian tầng ba Tứ Sắc Giai Nhân bốn người hiện không nói gì nhiều liền Như Cầm, Như Kỳ, Như Thi ba người ánh mắt rất chán ghét nhìn phía sân khấu chỗ La Thần.
Như Họa thì được Hồng Hiên Nhiên giảng dạy qua một ít liền bây giờ không hiểu sao lại rất an phận không có lên tiếng phát biểu gì.
Cũng tại tầng ba này, ở một nhã gian khác có một vị cô nương xinh đẹp không thôi cũng đang tại. Chỉ là cô nương này mắt luôn nặng vẻ buồn thảm tuyệt không ẩn một chút gì là vui vẻ cả.
"Mẹ.! Nữ nhi.... con... Hức... hức... rất nhớ người..."
Hồ Lộng Nguyệt lúc này hiện ẩn mình không ít thấy các môn phái lớn nhỏ không ngừng hướng đến đây tiếp cận nơi này hòng muốn làm một điều gì đó.
Trong đó còn thấy một nhóm hiện thấy có ba người dẫn đầu hai nữ một nam cũng đã có mặt ở nơi này.
"Đại tỷ.! Bọn họ đó chính là Song Ngư Hoành Lâu đấy."
Tiếp tên nam nhân lại nói. "Giáo chủ.! Vậy giờ chúng ta nên làm gì tiếp theo đây.?"
"Trước cứ tìm một nơi tiện quan sát trước, rồi mới tính tiếp đi."
----------...----------
Rồng phượng hổ phục trùng trùng, người dân thì vẫn không hề biết gì, liền mọi việc cứ như vậy mà lặng lẽ chậm rãi trôi qua.
Con đường lát đá quanh hồ nó có vài chỗ hơi chật hẹp, bỗng trong lúc đông đúc mọi người chen lấn lẫn nhau thì bỗng ngay lúc này nó lại xảy ra một việc ngoài ý muốn.
Đó là nhóm người của Trương lão đang dạo hồ thì Bảo nhi năm tuổi đích thị là nữ nhi của Dương Minh Thành và Trương Thu Hoa, vô tình bị chen lấn mà liền bị tách rời ra khỏi mẫu thân.
Thương thay nữ hài chỉ mới năm tuổi nào có thể làm cho đám động phải chú ý đến đâu, do vậy nên sau một hồi thì cô bé đã bị chen lấn đẩy ra bên ngoài dòng người mất rồi.
Ấy nhưng bên ngoài dòng người, xui xẻo thay nó lại chính là hồ nước Lộng Nguyệt nha. Thế là rồi chuyện không may nó cũng đã xảy đến.
"A... Mọi người... nhìn kìa... nhìn kìa... Đó... Ở đó... Nó có phải là có người bị rơi xuống hồ hay không.?"
"Đúng đấy... Bớ... Có ai không... Cứu người đi a...."
Lập tức xung quanh liền loạn thành một đoàn, tiếp cả nhà Trương lão đang nháo nhào đi tìm Bảo nhi lúc này cũng đã nghe được tiếng hô mà vội vàng chen qua dòng người chạy đến.
Ấy nhưng dòng người đông đúc nào đâu muốn đi là đi được dễ dàng đâu chứ, cứ thế phải mất khoảng một thời gian khá lâu thì Dương Minh Thành dùng cả sức bình sinh thì mới tiếp cận được chỗ Bảo nhi.
"Cứu a... Có ai không cứu mạng đi..." Một phụ nhân tốt bụng cứ vậy mà hô gọi không ngừng.
Ấy nhưng người thành đô quanh năm sống trong nhung lụa nào đâu có mấy người biết bơi đâu chứ, vậy nên tuy thấy có người gặp nạn là thế, thế nhưng rất lâu rồi mà vẫn chẳng thấy ai là có thể nhảy xuống cứu người được cả.
"Bảo nhi...." Trương Thu Hoa phía xa nước mắt không ngừng hô gọi nữ nhi.
"Tránh ra... Tránh ra hết cho Ta......" Dương Minh Thành tức giận quát lớn dòng người đang cản đường mình.
----------...----------
La Thần đang ở trên sân khấu bỗng nghe ra được một nơi hiện cứ không ngừng hô loạn hết cả lên, liền hắn đưa mắt nhìn qua thì liền thấy hình như là có người rớt xuống hồ.
La Thần hắn liền lập tức hô. "Người đâu.! Xuất phát cứu người..."
Song Ngư đang trốn ở trong du thuyền cùng mọi người hiện cũng đã vô tình nhìn thấy được rồi, thế là cô cũng vội hô.
"Tỷ tỷ.! Mau... mau... cứu người đi..."
Mỹ yêu Tiểu Hồng Ngư bỗng không nhiều lời lập tức phi thân ra khỏi mạn thuyền, cả người như một nhân ngư lã lướt đôi chân rẽ nước xuyên thẳng một đường trên mặt hồ.
"Ồ... Kỹ thuật phi thân quả không bình thường.!" Một số cường giả thuộc tất cả Ngô Quốc tụ tập về thành Kinh Sư chờ ngày tuyển chọn nhân tài, liền tất cả rất kinh ngạc với Mỹ yêu Hồng Ngư.
Còn có hiện không ít các thế lực cũng đã cau mày không ít nhìn chằm chằm vào thực lực của nhân tài Song Ngư Hoành Lâu.
"Song Ngư Hoành Lâu này giờ thì ta đã hiểu vì sao phía triều đình lại cần đến nhiều sự trợ giúp như vậy là để làm gì rồi."
Một số các thực lực ẩn mình hiện cũng đã có một chút suy nghĩ tính toán với thực lực hiện tại này của Song Ngư Hoành Lâu.
Dương Minh Thành sau một hồi chen lấn thì cuối cùng cũng đã tiếp cận được bờ hồ nước, tiếp y muốn nhảy xuống cứu nữ nhi thì bỗng...
Bỗng ngay lúc này một bóng ảnh mỹ nhân tựa thiên tiên, y phục một màu hồng đỏ đang rẻ nước mà đến với một tốc độ kinh người.
Tiếp không ngoài dự đoán mỹ yêu Hồng Ngư rất dễ dàng bắt lấy Bảo nhi hiện đã xuôi tay chìm xuống. Liền lập tức mỹ yêu Hồng Ngư nhẹ đạp nước một cái phi thân lên trên bờ.
"Bảo nhi... Bảo nhi...." Dương Minh Thành dường như rất lo lắng vội vã tiến lên đỡ nữ nhi vào tay không ngừng gọi.
"Bảo nhi..." Trương Thu Hoa liền lúc này cũng vừa kịp đến hô lớn.
Trương gia cả nhà liền cũng rất nhanh lục đục tiếp chen lấn thi nhau bước đến, nhưng khi mọi người đã đến được đây hết rồi thì bỗng nhận ra rằng...
"Í... Đứa bé hình như là đã tắc thở rồi đi... Oa... Tội nghiệp quá đi... Hàizz... Đứa bé nó còn nhỏ như vậy mà... Hàizz.... X... X... o... o...."
Dân chúng bu quanh hiện liền đã rất xôn xao bàn tán, bởi vừa nhìn thì đã biết đứa bé nó tắc thở rồi đi.
"Không.... Hức... hức... Bảo nhi...." Trương Thu Hoa tựa liền lòng đau như cắt lập tức khóc lóc thảm thiết rất thương tâm.
"Đại phu... Có đại phu nào ở đây không.?" Phụ nhân tốt bụng kia liền lại thêm một lần nữa hô lớn giúp đỡ.
"Để ta.! Ta là đại phu đây." Liền một lão nhân vẻ rất hiền từ lập tức nhanh tiến lên muốn ra tay giúp đỡ.
Dương Minh Thành thấy vậy liền đứng lên dẹp tan một khoảng thoáng rộng để vị đại phu kia có thể dễ dàng mà bước đến.
Mỹ yêu Hồng Ngư mắt nhìn sâu xa bỗng cũng chỉ biết khẽ lắc đầu chuẩn bị phi thân rời đi, bỗng cô lại thấy thiếu chủ lúc này hiện đang nhanh chân bảo một du thuyền nhỏ đang chạy đến nơi này.
Thấy vậy cô lại tạm thời đứng lại thêm một chút để xem thiếu chủ sẽ là có cách gì giải quyết hay không.
----------...----------
Vị lão đại phu sau một hồi xem xét thì bỗng lên tiếng nói. "Hết cách.! Đứa bé hiện đã tắc thở chết rồi."
"Không... Bảo nhi.... Hức... hức.... Bảo nhi...." Trương Thu Hoa liền lòng thắt quặn đau khôn xiết, khóc lóc rất thảm thiết thương tâm.
"Hàizz... Nương tử..." Dương Minh Thành mặc lòng cũng rất đau, nhưng y không thể nào cứ mặc cho thê tử như vậy được.
"Hàizz.... Thật... Thật là đáng thương quá đi..."
"Hàizz... Đứa bé còn nhỏ như vậy mà lại.... lại... Hàizz..."
"X... x... o... o...." Mọi người liền cũng cảm xúc xuống thấp tiếc thương vô cùng.
Trong lúc mọi người liền chỉ biết thở dài tiếc nuối, thì La Thần hắn lúc này cũng đã bước chân lên bờ đến nơi rồi.
Liền thấy Bảo nhi hiện đã xuôi tay tắc thở, La Thần hắn cũng liền chỉ biết khẽ thở dài tiếc thay mà thôi.
Dương Minh Thành lúc này bỗng ngẩn đầu nhìn thấy La Thần thì liền như vớ được một cọng cứu sinh, bởi lẽ y luôn nghĩ La Thần thân thế rất là thần bí, vậy nên theo y thì rất có thể vị công tử này ắc hẳn sẽ có cách.
Nghĩ thế nên Dương Minh Thành hắn liền lập tức hướng La Thần quỳ xuống lên tiếng nói. "Công tử.! Xin ngài rũ lòng thương xót mà cứu giúp cho nữ nhi của tiểu nhân lần này."
"Nếu được thì tiểu nhân xin thề sau này cho dù có là núi đao biển lửa thì tiểu nhân cũng tuyệt đối không khướt từ mà không ngại vì ngài ra sức."
"Cho dù đó có là mạng nhỏ của tiểu nhân thì..... Thì tiểu nhân cũng tuyệt không dám từ chối."
"Còn có...."
"Dừng.!" La Thần bỗng lập tức không còn nhìn được cái hình ảnh này, vậy nên hắn liền ngăn bảo dừng lại.
Mỹ yêu Tiểu Hồng Ngư bên cạnh liền hơi cúi đầu, tay nhẹ đưa lên che miệng khẽ cười không biết là đang nghĩ gì. Chắc có lẽ hẳn là cô ấy đã quá rõ ràng thiếu chủ người là tối kị cái điều gì rồi đi.
"Í.... Cái tên này hắn bị điên rồi sao a...."
"Người đã chết thì làm sao có thể cứu được nữa cơ chứ.!"
"Đúng đấy.! Chắc là hắn đã quá tiếc thương nữ nhi mà hóa bệnh rồi đi."
"Í... Ấy khoan... Vị.... vị công tử đó hình như chính là chủ nhân của Song Ngư Hoành Lâu đấy."
"Hừ... Rồi sao.? Không lẽ tên ngốc ngươi nghĩ rằng Song Ngư Hoành Lâu bọn họ là thần tiên hay sao.?"
"Í... Ai mà biết được chứ.! Bởi Song Ngư Hoành Lâu trước giờ cũng chỉ toàn là làm ra chuyện kinh thiên động địa không đấy."
"Rồi sao.?... Không lẽ tên ngốc ngươi cũng nghĩ Song Ngư Hoành Lâu cũng có thể cãi tử hoàn sinh hay sao chứ.?"
"Ai biết được chứ..."
"Hừ... Ta hôm nay ở đây xin thề nếu công tử hắn có thể cứu được người chết thì ta sau này sẽ đời đời thờ phụng Song Ngư Hoành Lâu."
"Oa... Huynh đài đây thật sự là muốn chơi lớn như vậy sao.?"
"Sợ gì chứ.! Không lẽ ngươi nghĩ rằng là có thể cứu tỉnh được người đã chết hay sao chứ.!"
"Vả lại ngươi nghĩ rằng chuyện chỉ có thần tiên mới làm được, ấy vậy mà..."
Cái tên ăn to nói lớn còn chưa nói xong, thì bỗng ngay lúc này mọi người như liền như há hốc mồm trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào La Thần khi bỗng nghe ra được hắn nói là.
"Được.! Trước cứ để ta xem qua một chút coi sao."
"Í..... Không thể nào a.... Hắn đây... đây... là muốn cứu tỉnh người chết thật hay sao nha... Không thể nào đi.... X... x... o... o...." Dân chúng mọi người xung quanh liền rất bàng hoàng xôn xao không nhỏ.
----------...----------
La Thần hắn lúc này hiện rất nhanh đặt Bảo nhi nằm ngửa thoải mái trên đất, mặc cho mọi người hiện đang rất không tin như thế nào.
Hắn lại liền tiến hành ấn tim ngoài lồng ngực ở nửa dưới xương ức cho Bảo nhi, tiếp trong sự ngu ngơ không hiểu của mọi người La Thần tiếp nhanh dùng miệng thổi ngạc cho Bảo nhi.
"Í... Đây... đây... là làm gì vậy a.."
"Không lẽ hắn nghĩ hẳn là thần tiên hay sao mà muốn dùng hơi thở của mình để truyền hơi cứu tỉnh người chết cơ chứ."
"Ầy... Thôi.! Trước cứ xem rồi ắc sẽ biết được thôi đi."
Mọi người lại được một phen kinh ngạc tiếp muốn xem La Thần đây là muốn làm cái tích sự gì ghê gớm.
La Thần sau một hồi thì bỗng ngừng lại kiểm tra nhịp tim, rồi đến hơi thở, tiếp đến hắn lại xem xét kĩ coi môi Bảo nhi có còn sắc hồng hay không.
Kiểm tra một lúc hắn liền nghe ra được nhịp tim đập khẽ rất chậm rãi của Bảo nhi, lập tức có chút vui mừng La Thần tiếp lại dùng hơi tiếp tục thổi ngạc cho Bảo nhi.
Trong sự khó hiểu muôn trùng mây của mọi người một lúc lâu thì bỗng ngay lúc này Bảo nhi liền lập tức bừng tỉnh lại.
"Khụ... Khục... Khụ khụ..."
"Í.... Không.... thể nào a...."
"A... Ta có bị hoa mắt không a..."
"Thật là... có thể cứu tỉnh người chết sao...."
"X... x.... o... o..." Liền rất bàng hoàng thất kinh, mọi người lập tức mắt rất sợ hãi nhìn chằm chằm lấy La Thần không rời.
"Í... Quỷ a..." Vị lão đại phu lúc nãy lập tức như thấy quỷ, liền nhanh quay đầu chạy nhanh như bay đi mất. Bởi lẽ lão đã nhiều năm trong nghề nên có thể hiểu rõ ràng đứa bé kia nó thật đã tắc thở chết rồi đi.
La Thần hắn tiếp mặc hết ngoài tai những lời mọi người đang xôn xao bàn tán, liền hắn đặt Bảo nhi ở tư thế an toàn là nằm nghiêng một bên để chất nôn dễ thoát ra ngoài nếu nôn ói.
Xong La Thần lại liền từ không gian giới xuất ra một bộ y phục vãi dầy, lập tức đắp lấy hòng muốn giữ ấm cho Bảo nhi. Xong xuôi hết mọi thứ thì La Thần lúc này mới nhẹ lên tiếng nói.
"Được rồi.! Đã sống lại rồi."
"Chỉ là hiện vẫn còn rất là yếu, vậy nên phải cần tịnh dưỡng rất nhiều thì mới có thể khỏe mạnh hoàn toàn được."
"Í... Thật là đã sống lại rồi a... X... x... o... o..." Mọi người liền rất kinh ngạc khủng khiếp bảo nhau không ngừng xem mình hiện có đang là nằm mơ hay không.
Trương gia và Trương Thu Hoa tất cả hiện cũng chỉ biết há hốc mồm chấn kinh khi thấy La Thần thật là có thể cứu sống lại người đã chết.
Dương Minh Thành thấy thật nữ nhi đã có thể sống lại, liền hắn rất hiểu lễ nghĩa lập tức hướng La Thần quỳ xuống hòng muốn dập đầu tạ ơn.
La Thần thấy vậy liền như gặp thấy ma, lập tức dường như một mũi tên bay hắn chỉ trong một cái chớp mắt liền.
Vèo.... Một cái thì đã nhanh quay lại bên du thuyền nhỏ luôn rồi, tiếp hắn cũng rất nhanh bảo thuyền hãy nhanh quay lại hướng sân khấu biểu diễn.
Mỹ yêu Tiểu Hồng Ngư hiện cũng kinh ngạc không kém là bao, liền cô cũng nhanh quay người phi thân hòng muốn quay lại báo cho Song Ngư biết rõ tình hình.
La Thần hắn đứng trên mũi thuyền lúc này lại hướng Dương Minh Thành lên tiếng hô lớn bảo.
"Minh Thành.! Ngươi hãy mau tìm cho Bảo nhi một bộ y phục sạch sẽ thay ra đi, còn có hãy nhớ phải luôn giữ ấm cho đứa bé nữa đấy..."
Cứ vậy La Thần rất nhanh không muốn nhìn thấy cảnh quỳ lạy kia của Dương Minh Thành làm chi cả, liền rất khoan thai mà rời đi mất. Ắc hẳn bởi lẽ La Thần hắn thật không thích cái lễ nghi quỳ lạy này một chút nào cả đi.
Cứ vậy dân chúng hàng vạn lại được một phen thất kinh hãi lãng, liền lại có thêm một đề tài oanh động mới về Song Ngư Hoành Lâu để lấy làm buôn chuyện nữa rồi.
Liền cũng nhanh như tên bay, cái tin tức oanh động này nó hiện cũng đã hầu như là toàn bộ người ở cái hồ Lộng Nguyệt này, người người nhà nhà cũng đã nhận được tin tức hết cả rồi.
-----------!!!-----------
Bảo Nhi : Hôm nay vô tình gieo duyên Bảo nhi. Nhưng ai có thể ngờ quả duyên nó lại là... cả một chặng đường mười lăm năm dài đằng đẳng về sau đâu chứ.
Hàizz... Nhân quả nó thật sự là khó lường....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.