Chương 110: Bất ngờ nhận thân
Tuyết Đình Cây
11/03/2021
Trang viện : La Thần
Song Ngư từ buổi chiều hôm qua khi được Hồng thẩm đưa lên xe ngựa thì đã cảm thấy cơ thể như chúc được ưu thương trong lòng, vì cô hiện biết La Thần hắn đã quay lại. Thế là Song Ngư liền lại an tâm mà nhắm lại đôi mắt mệt mỏi của mình.
Cứ vậy Song Ngư cứ mơ màng được La Thần đưa về đến nhà, sau đó cô được La Thần cho uống một viên đạn dược, xong tiếp đó cô liền chìm vào một giấc ngủ rất sâu, rất thoải mái, giống như là chưa từng được ngủ vậy.
Vậy nên trang viện La Thần bây giờ có nhiều điều thay đổi, nhưng Song Ngư thì vẫn chưa biết được gì hết. Và cứ thế sáng ngày hôm sau Song Ngư cả người bỗng cảm thấy khỏe khoắn lạ thường mở mắt tỉnh dậy.
"Á... Ai vậy a..."
Mộng Tuyết, Mị Tuyết hiện cũng khá kinh ngạc, liền nhanh lên tiếng nói.
"Tiểu thư !. Không sao, là người của chúng ta."
Song Ngư nghe vậy thì lại ngước mặt nhìn lên Mộng Tuyết, Mị Tuyết. Nhưng bỗng Song Ngư lại cũng rất ngơ ngác nói.
"Á !. Hai cô thì lại là ai nữa vậy.?"
"Tiểu thư !. Chúng ta là Mộng Tuyết, Mị Tuyết đây."
"Không thể nào a. Các cô là ai hả.?" Song Ngư càng thêm lo lắng vô cùng lập tức lại lên tiếng hô lớn. "Hoa thẩm... Thẩm ơi... thẩm đâu rồi.. a...".
"Tiểu thư, có chuyện gì.? Hoa thẩm tới đây." Lập tức Hoa thẩm rất nhanh cũng đã tới hướng Song Ngư đáp.
Song Ngư vừa nhìn thấy người tự xưng Hoa Thẩm thì liền lại càng thêm kinh ngạc hơn, vì Hoa thẩm lúc này xinh đẹp như thiếu phu nhân chỉ mới qua tuổi đôi mươi, xinh đẹp vô cùng.
"Tỷ là ai.? Sao lại tự nhận mình là Hoa thẩm vậy.?"
"Tiểu thư, là ta, ta là Hoa thẩm đây." Hoa thẩm lại phân trần, tiếp bước tới cạnh Song Ngư.
Song Ngư thấy vậy liền lại rất sợ hãi hô. "Đừng... Đừng lại đây. Các cô rốt cuộc thì là ai vậy a..."
Song Ngư sợ hãi vội kéo chăn qua phủ kín lấy cả người, run rẩy, sợ sệt nhìn nhìn vào những người hoàn toàn xa lạ trước mặt mình.
"Tiểu thư, Hồng thẩm đây, ở đây.. ở đây... Hồng thẩm đây." Bỗng Hồng thẩm liền cũng đã xuất hiện chạy vào lên tiếng.
Song Ngư bất ngờ nhìn được gương mặt quen thuộc thì liền rất kích động, hướng Hồng thẩm nhanh lên tiếng nói.
"Hồng thẩm !. Mau... mau đến.".
Hồng thẩm nghe vậy liền chạy qua, Song ngư bỗng giống như vớ được một cái phao giữa sông, lập tức nói.
"Hồng thẩm, bọn họ là ai vậy.? Mộng Tuyết, Mị Tuyết sao lại là hai người họ được chứ, còn có tỷ tỷ kia sao cũng nhận mình là Hoa thẩm vậy.? Còn... còn có cái người đang ôm con thì là ai vậy a.?"
Hồng thẩm vội ngồi mép giường nghe vậy thì liền nắm lấy tay Song Ngư cho cô ấy bình tĩnh hơn, mới lại lên tiếng nói.
"Mọi người trước cứ ra ngoài trước đi, mọi chuyện cứ để ta giải thích cho tiểu thư cho."
Thế là rất nhanh phòng Song Ngư tất cả lập tức đều đi ra bên ngoài đóng cửa lại chỉ để mình Song Ngư, Hồng thẩm cùng với người đang ôm chặt lấy Song Ngư ở lại trong phòng.
Song Ngư bên trong sau một hồi nghe Hồng thẩm giải thích thì cái hiểu cái không nói.
"Vậy ý nói là tất cả đều do La Thần huynh ấy làm sao.?"
"Đúng vậy, tiểu thư.!"
"Vậy còn cái người này là ai.?" Song Ngư miệng nói tay chỉ chỉ vào cái người đang ôm lấy mình.
"À !. Người này tên Tiểu Bạch. Nữ hài nhìn giống như chưa quá mười sáu, nhưng chẳng hiểu sao lại rất thân thiết với thiếu gia."
"Rất thân thiết sao.? Vậy thẩm có biết rõ về muội ấy không.?"
"Cái này, thiếu gia hiện cũng chưa có giải thích rõ ràng. Hay tiểu thư người cứ thử hỏi thiếu gia xem sao.!"
Tiểu Bạch đang ôm chặt lấy Song Ngư lúc này bỗng mở miệng ngáp lớn một cái, xong liền trở mình mở mắt ra. Rất nhanh Tiểu Bạch liền nhìn thấy Song Ngư đã tỉnh, thế là nó liền lập tức vẻ mặt mừng như điên nói.
"Mẫu thân !. Cuối cùng thì người cũng đã tỉnh a."
"Mẫu... mẫu thân..." Song Ngư, Hồng thẩm nghe Tiểu Bạch gọi thế thì lập tức rất kinh ngạc ngơ ngác nhìn Tiểu Bạch.
"Mẫu thân !. Người có biết tối hôm qua Tiểu Bạch con khi nhìn thấy người thì đã vui như thế nào không, con đã khóc rất nhiều đó, mẫu thân...."
Song Ngư sau một hồi thất kinh thì bỗng nói. "Tiểu muội muội này !. Tỷ tỷ còn rất trẻ nha, sao lại có thể là mẫu thân của muội được chứ, đúng hong."
"Không biết, không biết, tuy Tiểu Bạch con hiện cũng không hiểu lắm. Nhưng mẫu thân người rõ ràng là mẫu thân mà..."
Hồng thẩm lúc này cũng cảm thấy rất kì lạ lên tiếng. "Tiểu thư !. Chuyện này có hơi kì quái, hay là cứ đợi gặp thiếu gia rồi hãy hỏi rõ ràng xem sao."
Tiểu Bạch nghe nhắc La Thần thì bỗng liền nói. "Mẫu thân !. La Thần đại ca ca, có phải là phụ thân không vậy, vì Tiểu Bạch con ngay lúc đầu khi gặp được đại ca ca thì cũng đã phát hiện ra khí tức rất quen thuộc. Nó... nó rất giống với khí tức của cái người ở ngàn năm trước mà mẫu thân người nói là phụ thân của Tiểu Bạch đó."
"Hả... ngàn.... ngàn năm trước...". Song Ngư càng nghe Tiểu Bạch nói thì càng lại như chìm vào thất kinh không hiểu ra sao.
Phía bên ngoài, bỗng lúc này Tiểu Hắc cũng đã xuất hiện liền hướng vào trong lên tiếng gọi lớn.
"Tiểu Bạch !. Mẫu thân người có sao không.?"
"Không sao, không sao. Tiểu Hắc ngươi cứ ở ngoài đợi đi." Đáp xong, Tiểu Bạch lại liền vẻ mặt có chút buồn tủi đáng thương hướng Song Ngư nói tiếp.
"Mẫu thân !. Tiểu Hắc hắn là đệ đệ nhưng... nhưng hắn chẳng bao giờ chịu gọi con là đại tỷ gì cả. Mẫu thân, con... con cũng vì thế mà cảm thấy lòng mình buồn lắm."
"Hả !. Lại còn có một người nữa sao.?" Song Ngư nghe vậy lại càng thêm rất kinh ngạc không biết nói gì.
"Ầm...!". Bỗng một âm thanh chấn động lớn liền vang lên, mà âm thanh này nó là do từ bên ngoài có người dùng lực mạnh phá nát cửa phòng mà vào.
"Muội muội !. Ngươi không sao chứ." Lập tức người xuất hiện trong phòng lên tiếng không ai khác mà lại chính là Tiểu Hồng Ngư.
"Muội muội á...." Song Ngư, Hồng thẩm, Tiểu Bạch cùng với bên ngoài có Tiểu Hắc, Hoa thẩm, Mộng Tuyết, Mị Tuyết và thêm rất nhiều người khác liền rất kinh ngạc há hốc mồm.
Tiếp trong lúc mọi người vẫn còn chưa hết thất kinh thì Tiểu Hồng Ngư bỗng nhanh chân động chân khí, lập tức vụt lên quét một đá trúng ngay Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch còn chưa hiểu gì thì bỗng thấy mình bị công kích, thế là lập tức nó động lực nhảy ra khỏi giường cách xa một khoảng.
"Hừ..." Mỹ yêu Tiểu Hồng Ngư nhìn Tiểu Bạch hừ lạnh một tiếng, xong liền vương người ôm lấy muội muội của mình vào lòng, mắt cô lập tức có chút đỏ nói.
"Thanh Ngư !. Muội bao lâu nay sống thế nào a... muội sống có tốt không.? muội có biết Hồng Ngư ta nhớ muội lắm không hả."
"Hả !. Là tỷ tỷ của mẫu thân sao.!" Tiểu Bạch, Tiểu Hắc liền cũng rất kích động nhìn nhìn Hồng Ngư.
"Cái gì..." Mọi người có mặt lúc này lại một trận khó tin, kinh hô.
Song Ngư hết chấn kinh này thì lại đến chấn động khác thì liền đầu óc có chút không theo kịp lấp bấp nói.
"Tỷ tỷ này... Tỷ... thì là ai nữa vậy.?"
"Thanh Ngư !. Muội không còn nhớ gì nữa sao, tỷ là tỷ tỷ của muội đây."
"Nhưng muội nhớ mình đâu có tỷ tỷ nào đâu."
"Không đúng, không đúng. Chắc là muội đã mất hết kí ức rồi đi." Hồng Ngư liền lại càng thêm rất đau lòng ôm chặt hơn Song Ngư nói.
"Chúng ta tỷ muội hai người, ngàn năm trước rất vui vui vẻ vẻ, ta Hồng Ngư, muội Thanh Ngư. Chúng ta cứ vậy tu luyện hóa hình, tình thân thắm thiết. Nhưng... nhưng bỗng một ngày muội bảo với tỷ rằng cha của hai con cá nhỏ đã xuất hiện."
"Rồi... rồi... cái tên đó nào đâu có nhận muội đâu chứ... Ta còn nhớ lúc đó muội cứ khóc mãi, khóc nhiều đến mức ban đêm ở hồ cũng chẳng ai dám đến gần. Ấy vậy còn chưa hết..."
"Muội muội ngốc của tỷ... một hôm lại làm ra một chuyện rất ngu ngốc a... tỷ tỷ khi đó cũng không ngờ được rằng muội sẽ làm như vậy... Vậy... vậy nên đêm hôm đó nó cũng là đêm cuối cùng mà tỷ gặp được muội."
Hồng Ngư nước mắt bỗng không kìm được chảy dài. "Hức... hức... Muội... muội có biết rằng tỷ tỷ ngàn năm qua trong lòng đã luôn nhớ đến muội muội ngốc muội như thế nào không hả... hức... hức...".
Song Ngư tuy không hiểu gì nhưng trong lòng lại không hiểu sao cũng rất đau lòng khi thấy Hồng Ngư hiện cứ đau khổ khóc lóc không ngừng. Thế là Song Ngư liền lại vương tay nhẹ nhàng vuốt lấy bờ vai mềm của Hồng Ngư nói.
"Tỷ đừng có đau lòng nữa !. Tuy muội không hiểu lắm tỷ nói gì, nhưng nếu tỷ thích thì muội sau này sẽ làm muội muội của tỷ."
"Được...được...". Hồng Ngư nhẹ gật đầu, ôm chặt hơn khẽ gọi. "Thanh Ngư muội... hức... hức...".
Hồng thẩm bên cạnh nhìn được rõ ràng nhưng cũng không hiểu gì, nhưng rồi Hồng thẩm thấy hai người họ cứ như tỷ muội tình thâm lâu ngày không gặp được nhau, khóc rất đau lòng.
Thấy vậy Hồng thẩm liền tinh ý đứng lên đi ra ngoài nhỏ lên tiếng nói với mọi người.
"Cứ cho hai người họ một chút không gian riêng đi. Chúng ta trước cứ tạm lui xuống trước đi."
"Được !." Hoa Thẩm liền cũng rất tinh ý đáp, xong liền cũng lên tiếng nói.
"Đã không còn chuyện gì. Mọi người trước lui xuống hết đi."
Tiểu Bạch, Tiểu Hắc nghe vậy liền nói. "Ta không đi, ta phải ở bên cạnh mẫu thân."
Hồng thẩm, Hoa thấy hai người họ cũng không có ý hại Song Ngư nên liền cũng không mấy để ý, lập tức liền rời đi nhường lại không gian cho Song Ngư, Hồng Ngư, Tiểu Bạch, Tiểu Hắc.
----------...----------
Hoa thẩm sau khi lui xuống thì rất mau tập trung hết mọi người lại, lập tức hướng mọi người phân công công việc. Còn có Hoa thẩm hiện thấy tình hình thành Kinh Sư đã ổn thỏa hơn nhiều, nên liền bảo mọi người coi dọn dẹp lại một chút, rồi bảo Bá thúc đi một chuyến đến chợ dặn nguyên liệu tiếp tục chuẩn bị cho việc mở bán đồ chiên trở lại.
Cứ vậy rất nhanh trước Song Ngư lâu lại thấy mọi người hiện đang bận rộn buôn bán đồ chiên sốt cà chua. Khách thì lại cũng đông đúc lạ thường, bởi hiện nhiều người họ rất tò mò về chuyện tối qua ở tây thành.
Vậy nên tây thành hôm nay người đi đường lại bỗng tăng lên bất ngờ, nhờ vậy nên việc Song Ngư lâu buôn bán lại càng thêm đắc hàng. Đi ngược với những gì Hoa thẩm nghĩ về việc Mộng Hồng Lâu cũng đã tung ra tương cà chua, thì Song Ngư lâu sẽ bị ít khách đi.
Cứ thế việc buôn bán trước cửa Song Ngư lâu hiện rất đắc hàng, bên kia ngã ba đường thì có chút thay đổi là hiện vẫn không thấy thẩm bán mì đâu. Người xuất hiện ở tây thành hôm nay lòng chỉ có một là hỏi mọi người xem ở tây thành tối hôm qua sự tình là thế nào.
Hoa thẩm tinh ý dặn dò mọi người không nên nhiều chuyện về chuyện tối hôm qua, còn có ai hỏi về chuyện khi nào Song Ngư lâu khai trương thì cứ bảo tạm thời thiếu gia vẫn chưa nói rõ.
Hoa thẩm cùng mọi người vất vả cho tới buổi trưa thì bỗng Cửu Mai thuộc nhóm Thập Ngũ Giai Nhân hiện chuyên làm nữ tỳ phục thị cho La Thần, vội vàng báo với Hoa thẩm rằng thiếu gia hiện vẫn chưa có tỉnh dậy.
Hoa thẩm nghe vậy liền lại lo lắng bảo Hải thúc đi mời đại phu, không lâu sau đại phu liền chuẩn bệnh xong, nói La Thần hiện thể chất và tinh thần đã rất mệt mỏi, nên chỉ tạm thiếp đi mà thôi, nên cứ việc để cho La Thần nghĩ ngơi vài ngày thì sẽ không có việc gì.
Song Ngư khi nghe được tin này thì cũng rất là lo lắng vội qua chỗ La Thần xem hắn như thế nào. Khi Song Ngư đã ở cạnh bên giường của La Thần thì cô bỗng có chút đau lòng lên tiếng nói.
"Huynh mấy ngày qua đã phải làm gì mà giờ lại mệt mỏi như thế chứ."
Tiếp Song Ngư nhẹ nắm lấy tay La Thần nói. "Huynh hiện chắc đã rất mệt mỏi lắm."
----------...----------
Trang viện La Thần buổi chiều bỗng lại xuất hiện một nhóm người đến tìm hắn, những người này áo choàng đen kín mít, mang thêm mũ vành lớn có vải trùm, càng khó có thể nhìn ra được bọn họ là ai.
Lục thúc khi mở cửa ra đón người thì liền được nghe bọn họ kể sơ qua sự tình, thế là Lục thúc liền báo việc này lại cho Hoa thẩm quyết định.
Hoa thẩm không biết bọn họ là ai, nhưng khi nghe được bọn họ kể đã từng đắc tội qua thiếu gia thì Hoa thẩm liền dẫn bọn họ đến khuôn viên sân trước trang viện. Tới đây Hoa thẩm liền chỉ vào đám mỹ yêu đang quỳ ở đó nói.
"Bọn họ cũng đắc tội với thiếu gia, bị thiếu gia đuổi đi từ tối hôm qua, nhưng bọn họ cứ quỳ ở đó chịu mưa cả đêm, rồi phải chịu nắng cả ngày hôm nay rồi đó."
Một người trong nhóm tới tìm La Thần nghe vậy liền nói. "Vậy thiếu gia ngài ấy hiện vẫn không để ý tới bọn họ sao.?"
"Cái này Hoa thẩm ta thật cũng không dám đón bừa ý của thiếu gia đâu."
"Hàizz...". Bỗng một người trong nhóm lại thở dài xong hướng Hoa thẩm nói.
"Cô nương đây còn rất trẻ, lão thật không hiểu vì sao mọi người lại gọi cô nương là Hoa thẩm, nhưng lão đây cũng không dám có ý kiến, chỉ xin Hoa thẩm chuyển lời lại thiếu gia người giùm lão rằng."
"Xin thiếu gia người hãy tha thứ cho lão bà bà này, nếu thiếu gia vẫn không chịu tha thứ, thì lão đây cũng sẽ giống như bọn họ, chịu quỳ ở đây đến chết mới thôi."
Nói xong lão bà bà liền không do dự dẫn đầu nhóm người của mình tiến tới giữa khuôn viên lập tức quỳ xuống. Những người cùng nhóm hiện cũng rất bắt đắc dĩ vội cũng cùng quỳ theo lão bà bà.
Thấy vậy Hoa thẩm liền hơi kinh ngạc nói. "Đây... đây... Hàizz..."
"Tùy mọi người, khi nào thiếu gia tỉnh dậy thì Hoa thẩm ta sẽ báo lại cho ngài ấy."
Lão bà bà cùng với nhóm người của mình đang quỳ nghe vậy liền vội lên tiếng nói.
"Vậy chúng ta xin cảm tạ Hoa thẩm trước."
Song Ngư từ buổi chiều hôm qua khi được Hồng thẩm đưa lên xe ngựa thì đã cảm thấy cơ thể như chúc được ưu thương trong lòng, vì cô hiện biết La Thần hắn đã quay lại. Thế là Song Ngư liền lại an tâm mà nhắm lại đôi mắt mệt mỏi của mình.
Cứ vậy Song Ngư cứ mơ màng được La Thần đưa về đến nhà, sau đó cô được La Thần cho uống một viên đạn dược, xong tiếp đó cô liền chìm vào một giấc ngủ rất sâu, rất thoải mái, giống như là chưa từng được ngủ vậy.
Vậy nên trang viện La Thần bây giờ có nhiều điều thay đổi, nhưng Song Ngư thì vẫn chưa biết được gì hết. Và cứ thế sáng ngày hôm sau Song Ngư cả người bỗng cảm thấy khỏe khoắn lạ thường mở mắt tỉnh dậy.
"Á... Ai vậy a..."
Mộng Tuyết, Mị Tuyết hiện cũng khá kinh ngạc, liền nhanh lên tiếng nói.
"Tiểu thư !. Không sao, là người của chúng ta."
Song Ngư nghe vậy thì lại ngước mặt nhìn lên Mộng Tuyết, Mị Tuyết. Nhưng bỗng Song Ngư lại cũng rất ngơ ngác nói.
"Á !. Hai cô thì lại là ai nữa vậy.?"
"Tiểu thư !. Chúng ta là Mộng Tuyết, Mị Tuyết đây."
"Không thể nào a. Các cô là ai hả.?" Song Ngư càng thêm lo lắng vô cùng lập tức lại lên tiếng hô lớn. "Hoa thẩm... Thẩm ơi... thẩm đâu rồi.. a...".
"Tiểu thư, có chuyện gì.? Hoa thẩm tới đây." Lập tức Hoa thẩm rất nhanh cũng đã tới hướng Song Ngư đáp.
Song Ngư vừa nhìn thấy người tự xưng Hoa Thẩm thì liền lại càng thêm kinh ngạc hơn, vì Hoa thẩm lúc này xinh đẹp như thiếu phu nhân chỉ mới qua tuổi đôi mươi, xinh đẹp vô cùng.
"Tỷ là ai.? Sao lại tự nhận mình là Hoa thẩm vậy.?"
"Tiểu thư, là ta, ta là Hoa thẩm đây." Hoa thẩm lại phân trần, tiếp bước tới cạnh Song Ngư.
Song Ngư thấy vậy liền lại rất sợ hãi hô. "Đừng... Đừng lại đây. Các cô rốt cuộc thì là ai vậy a..."
Song Ngư sợ hãi vội kéo chăn qua phủ kín lấy cả người, run rẩy, sợ sệt nhìn nhìn vào những người hoàn toàn xa lạ trước mặt mình.
"Tiểu thư, Hồng thẩm đây, ở đây.. ở đây... Hồng thẩm đây." Bỗng Hồng thẩm liền cũng đã xuất hiện chạy vào lên tiếng.
Song Ngư bất ngờ nhìn được gương mặt quen thuộc thì liền rất kích động, hướng Hồng thẩm nhanh lên tiếng nói.
"Hồng thẩm !. Mau... mau đến.".
Hồng thẩm nghe vậy liền chạy qua, Song ngư bỗng giống như vớ được một cái phao giữa sông, lập tức nói.
"Hồng thẩm, bọn họ là ai vậy.? Mộng Tuyết, Mị Tuyết sao lại là hai người họ được chứ, còn có tỷ tỷ kia sao cũng nhận mình là Hoa thẩm vậy.? Còn... còn có cái người đang ôm con thì là ai vậy a.?"
Hồng thẩm vội ngồi mép giường nghe vậy thì liền nắm lấy tay Song Ngư cho cô ấy bình tĩnh hơn, mới lại lên tiếng nói.
"Mọi người trước cứ ra ngoài trước đi, mọi chuyện cứ để ta giải thích cho tiểu thư cho."
Thế là rất nhanh phòng Song Ngư tất cả lập tức đều đi ra bên ngoài đóng cửa lại chỉ để mình Song Ngư, Hồng thẩm cùng với người đang ôm chặt lấy Song Ngư ở lại trong phòng.
Song Ngư bên trong sau một hồi nghe Hồng thẩm giải thích thì cái hiểu cái không nói.
"Vậy ý nói là tất cả đều do La Thần huynh ấy làm sao.?"
"Đúng vậy, tiểu thư.!"
"Vậy còn cái người này là ai.?" Song Ngư miệng nói tay chỉ chỉ vào cái người đang ôm lấy mình.
"À !. Người này tên Tiểu Bạch. Nữ hài nhìn giống như chưa quá mười sáu, nhưng chẳng hiểu sao lại rất thân thiết với thiếu gia."
"Rất thân thiết sao.? Vậy thẩm có biết rõ về muội ấy không.?"
"Cái này, thiếu gia hiện cũng chưa có giải thích rõ ràng. Hay tiểu thư người cứ thử hỏi thiếu gia xem sao.!"
Tiểu Bạch đang ôm chặt lấy Song Ngư lúc này bỗng mở miệng ngáp lớn một cái, xong liền trở mình mở mắt ra. Rất nhanh Tiểu Bạch liền nhìn thấy Song Ngư đã tỉnh, thế là nó liền lập tức vẻ mặt mừng như điên nói.
"Mẫu thân !. Cuối cùng thì người cũng đã tỉnh a."
"Mẫu... mẫu thân..." Song Ngư, Hồng thẩm nghe Tiểu Bạch gọi thế thì lập tức rất kinh ngạc ngơ ngác nhìn Tiểu Bạch.
"Mẫu thân !. Người có biết tối hôm qua Tiểu Bạch con khi nhìn thấy người thì đã vui như thế nào không, con đã khóc rất nhiều đó, mẫu thân...."
Song Ngư sau một hồi thất kinh thì bỗng nói. "Tiểu muội muội này !. Tỷ tỷ còn rất trẻ nha, sao lại có thể là mẫu thân của muội được chứ, đúng hong."
"Không biết, không biết, tuy Tiểu Bạch con hiện cũng không hiểu lắm. Nhưng mẫu thân người rõ ràng là mẫu thân mà..."
Hồng thẩm lúc này cũng cảm thấy rất kì lạ lên tiếng. "Tiểu thư !. Chuyện này có hơi kì quái, hay là cứ đợi gặp thiếu gia rồi hãy hỏi rõ ràng xem sao."
Tiểu Bạch nghe nhắc La Thần thì bỗng liền nói. "Mẫu thân !. La Thần đại ca ca, có phải là phụ thân không vậy, vì Tiểu Bạch con ngay lúc đầu khi gặp được đại ca ca thì cũng đã phát hiện ra khí tức rất quen thuộc. Nó... nó rất giống với khí tức của cái người ở ngàn năm trước mà mẫu thân người nói là phụ thân của Tiểu Bạch đó."
"Hả... ngàn.... ngàn năm trước...". Song Ngư càng nghe Tiểu Bạch nói thì càng lại như chìm vào thất kinh không hiểu ra sao.
Phía bên ngoài, bỗng lúc này Tiểu Hắc cũng đã xuất hiện liền hướng vào trong lên tiếng gọi lớn.
"Tiểu Bạch !. Mẫu thân người có sao không.?"
"Không sao, không sao. Tiểu Hắc ngươi cứ ở ngoài đợi đi." Đáp xong, Tiểu Bạch lại liền vẻ mặt có chút buồn tủi đáng thương hướng Song Ngư nói tiếp.
"Mẫu thân !. Tiểu Hắc hắn là đệ đệ nhưng... nhưng hắn chẳng bao giờ chịu gọi con là đại tỷ gì cả. Mẫu thân, con... con cũng vì thế mà cảm thấy lòng mình buồn lắm."
"Hả !. Lại còn có một người nữa sao.?" Song Ngư nghe vậy lại càng thêm rất kinh ngạc không biết nói gì.
"Ầm...!". Bỗng một âm thanh chấn động lớn liền vang lên, mà âm thanh này nó là do từ bên ngoài có người dùng lực mạnh phá nát cửa phòng mà vào.
"Muội muội !. Ngươi không sao chứ." Lập tức người xuất hiện trong phòng lên tiếng không ai khác mà lại chính là Tiểu Hồng Ngư.
"Muội muội á...." Song Ngư, Hồng thẩm, Tiểu Bạch cùng với bên ngoài có Tiểu Hắc, Hoa thẩm, Mộng Tuyết, Mị Tuyết và thêm rất nhiều người khác liền rất kinh ngạc há hốc mồm.
Tiếp trong lúc mọi người vẫn còn chưa hết thất kinh thì Tiểu Hồng Ngư bỗng nhanh chân động chân khí, lập tức vụt lên quét một đá trúng ngay Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch còn chưa hiểu gì thì bỗng thấy mình bị công kích, thế là lập tức nó động lực nhảy ra khỏi giường cách xa một khoảng.
"Hừ..." Mỹ yêu Tiểu Hồng Ngư nhìn Tiểu Bạch hừ lạnh một tiếng, xong liền vương người ôm lấy muội muội của mình vào lòng, mắt cô lập tức có chút đỏ nói.
"Thanh Ngư !. Muội bao lâu nay sống thế nào a... muội sống có tốt không.? muội có biết Hồng Ngư ta nhớ muội lắm không hả."
"Hả !. Là tỷ tỷ của mẫu thân sao.!" Tiểu Bạch, Tiểu Hắc liền cũng rất kích động nhìn nhìn Hồng Ngư.
"Cái gì..." Mọi người có mặt lúc này lại một trận khó tin, kinh hô.
Song Ngư hết chấn kinh này thì lại đến chấn động khác thì liền đầu óc có chút không theo kịp lấp bấp nói.
"Tỷ tỷ này... Tỷ... thì là ai nữa vậy.?"
"Thanh Ngư !. Muội không còn nhớ gì nữa sao, tỷ là tỷ tỷ của muội đây."
"Nhưng muội nhớ mình đâu có tỷ tỷ nào đâu."
"Không đúng, không đúng. Chắc là muội đã mất hết kí ức rồi đi." Hồng Ngư liền lại càng thêm rất đau lòng ôm chặt hơn Song Ngư nói.
"Chúng ta tỷ muội hai người, ngàn năm trước rất vui vui vẻ vẻ, ta Hồng Ngư, muội Thanh Ngư. Chúng ta cứ vậy tu luyện hóa hình, tình thân thắm thiết. Nhưng... nhưng bỗng một ngày muội bảo với tỷ rằng cha của hai con cá nhỏ đã xuất hiện."
"Rồi... rồi... cái tên đó nào đâu có nhận muội đâu chứ... Ta còn nhớ lúc đó muội cứ khóc mãi, khóc nhiều đến mức ban đêm ở hồ cũng chẳng ai dám đến gần. Ấy vậy còn chưa hết..."
"Muội muội ngốc của tỷ... một hôm lại làm ra một chuyện rất ngu ngốc a... tỷ tỷ khi đó cũng không ngờ được rằng muội sẽ làm như vậy... Vậy... vậy nên đêm hôm đó nó cũng là đêm cuối cùng mà tỷ gặp được muội."
Hồng Ngư nước mắt bỗng không kìm được chảy dài. "Hức... hức... Muội... muội có biết rằng tỷ tỷ ngàn năm qua trong lòng đã luôn nhớ đến muội muội ngốc muội như thế nào không hả... hức... hức...".
Song Ngư tuy không hiểu gì nhưng trong lòng lại không hiểu sao cũng rất đau lòng khi thấy Hồng Ngư hiện cứ đau khổ khóc lóc không ngừng. Thế là Song Ngư liền lại vương tay nhẹ nhàng vuốt lấy bờ vai mềm của Hồng Ngư nói.
"Tỷ đừng có đau lòng nữa !. Tuy muội không hiểu lắm tỷ nói gì, nhưng nếu tỷ thích thì muội sau này sẽ làm muội muội của tỷ."
"Được...được...". Hồng Ngư nhẹ gật đầu, ôm chặt hơn khẽ gọi. "Thanh Ngư muội... hức... hức...".
Hồng thẩm bên cạnh nhìn được rõ ràng nhưng cũng không hiểu gì, nhưng rồi Hồng thẩm thấy hai người họ cứ như tỷ muội tình thâm lâu ngày không gặp được nhau, khóc rất đau lòng.
Thấy vậy Hồng thẩm liền tinh ý đứng lên đi ra ngoài nhỏ lên tiếng nói với mọi người.
"Cứ cho hai người họ một chút không gian riêng đi. Chúng ta trước cứ tạm lui xuống trước đi."
"Được !." Hoa Thẩm liền cũng rất tinh ý đáp, xong liền cũng lên tiếng nói.
"Đã không còn chuyện gì. Mọi người trước lui xuống hết đi."
Tiểu Bạch, Tiểu Hắc nghe vậy liền nói. "Ta không đi, ta phải ở bên cạnh mẫu thân."
Hồng thẩm, Hoa thấy hai người họ cũng không có ý hại Song Ngư nên liền cũng không mấy để ý, lập tức liền rời đi nhường lại không gian cho Song Ngư, Hồng Ngư, Tiểu Bạch, Tiểu Hắc.
----------...----------
Hoa thẩm sau khi lui xuống thì rất mau tập trung hết mọi người lại, lập tức hướng mọi người phân công công việc. Còn có Hoa thẩm hiện thấy tình hình thành Kinh Sư đã ổn thỏa hơn nhiều, nên liền bảo mọi người coi dọn dẹp lại một chút, rồi bảo Bá thúc đi một chuyến đến chợ dặn nguyên liệu tiếp tục chuẩn bị cho việc mở bán đồ chiên trở lại.
Cứ vậy rất nhanh trước Song Ngư lâu lại thấy mọi người hiện đang bận rộn buôn bán đồ chiên sốt cà chua. Khách thì lại cũng đông đúc lạ thường, bởi hiện nhiều người họ rất tò mò về chuyện tối qua ở tây thành.
Vậy nên tây thành hôm nay người đi đường lại bỗng tăng lên bất ngờ, nhờ vậy nên việc Song Ngư lâu buôn bán lại càng thêm đắc hàng. Đi ngược với những gì Hoa thẩm nghĩ về việc Mộng Hồng Lâu cũng đã tung ra tương cà chua, thì Song Ngư lâu sẽ bị ít khách đi.
Cứ thế việc buôn bán trước cửa Song Ngư lâu hiện rất đắc hàng, bên kia ngã ba đường thì có chút thay đổi là hiện vẫn không thấy thẩm bán mì đâu. Người xuất hiện ở tây thành hôm nay lòng chỉ có một là hỏi mọi người xem ở tây thành tối hôm qua sự tình là thế nào.
Hoa thẩm tinh ý dặn dò mọi người không nên nhiều chuyện về chuyện tối hôm qua, còn có ai hỏi về chuyện khi nào Song Ngư lâu khai trương thì cứ bảo tạm thời thiếu gia vẫn chưa nói rõ.
Hoa thẩm cùng mọi người vất vả cho tới buổi trưa thì bỗng Cửu Mai thuộc nhóm Thập Ngũ Giai Nhân hiện chuyên làm nữ tỳ phục thị cho La Thần, vội vàng báo với Hoa thẩm rằng thiếu gia hiện vẫn chưa có tỉnh dậy.
Hoa thẩm nghe vậy liền lại lo lắng bảo Hải thúc đi mời đại phu, không lâu sau đại phu liền chuẩn bệnh xong, nói La Thần hiện thể chất và tinh thần đã rất mệt mỏi, nên chỉ tạm thiếp đi mà thôi, nên cứ việc để cho La Thần nghĩ ngơi vài ngày thì sẽ không có việc gì.
Song Ngư khi nghe được tin này thì cũng rất là lo lắng vội qua chỗ La Thần xem hắn như thế nào. Khi Song Ngư đã ở cạnh bên giường của La Thần thì cô bỗng có chút đau lòng lên tiếng nói.
"Huynh mấy ngày qua đã phải làm gì mà giờ lại mệt mỏi như thế chứ."
Tiếp Song Ngư nhẹ nắm lấy tay La Thần nói. "Huynh hiện chắc đã rất mệt mỏi lắm."
----------...----------
Trang viện La Thần buổi chiều bỗng lại xuất hiện một nhóm người đến tìm hắn, những người này áo choàng đen kín mít, mang thêm mũ vành lớn có vải trùm, càng khó có thể nhìn ra được bọn họ là ai.
Lục thúc khi mở cửa ra đón người thì liền được nghe bọn họ kể sơ qua sự tình, thế là Lục thúc liền báo việc này lại cho Hoa thẩm quyết định.
Hoa thẩm không biết bọn họ là ai, nhưng khi nghe được bọn họ kể đã từng đắc tội qua thiếu gia thì Hoa thẩm liền dẫn bọn họ đến khuôn viên sân trước trang viện. Tới đây Hoa thẩm liền chỉ vào đám mỹ yêu đang quỳ ở đó nói.
"Bọn họ cũng đắc tội với thiếu gia, bị thiếu gia đuổi đi từ tối hôm qua, nhưng bọn họ cứ quỳ ở đó chịu mưa cả đêm, rồi phải chịu nắng cả ngày hôm nay rồi đó."
Một người trong nhóm tới tìm La Thần nghe vậy liền nói. "Vậy thiếu gia ngài ấy hiện vẫn không để ý tới bọn họ sao.?"
"Cái này Hoa thẩm ta thật cũng không dám đón bừa ý của thiếu gia đâu."
"Hàizz...". Bỗng một người trong nhóm lại thở dài xong hướng Hoa thẩm nói.
"Cô nương đây còn rất trẻ, lão thật không hiểu vì sao mọi người lại gọi cô nương là Hoa thẩm, nhưng lão đây cũng không dám có ý kiến, chỉ xin Hoa thẩm chuyển lời lại thiếu gia người giùm lão rằng."
"Xin thiếu gia người hãy tha thứ cho lão bà bà này, nếu thiếu gia vẫn không chịu tha thứ, thì lão đây cũng sẽ giống như bọn họ, chịu quỳ ở đây đến chết mới thôi."
Nói xong lão bà bà liền không do dự dẫn đầu nhóm người của mình tiến tới giữa khuôn viên lập tức quỳ xuống. Những người cùng nhóm hiện cũng rất bắt đắc dĩ vội cũng cùng quỳ theo lão bà bà.
Thấy vậy Hoa thẩm liền hơi kinh ngạc nói. "Đây... đây... Hàizz..."
"Tùy mọi người, khi nào thiếu gia tỉnh dậy thì Hoa thẩm ta sẽ báo lại cho ngài ấy."
Lão bà bà cùng với nhóm người của mình đang quỳ nghe vậy liền vội lên tiếng nói.
"Vậy chúng ta xin cảm tạ Hoa thẩm trước."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.