Chương 189: Hồng Hoang Thế Giới
Tuyết Đình Cây
29/04/2021
Thế giới Hồng Hoang xa lạ nhiều điều kì diệu, nơi này tương truyền
rất lâu về trước có xuất hiện một vị Nữ Thần. Cũng chính nhờ có vị Nữ
Thần ấy đến mà huyễn hóa tái tạo nhân sinh ra thế giới Hồng Hoang hiện
tại.
Nơi này thời không thế giới tách biệt, đản sinh chỉ là hư không vô vật. Nữ Thần linh lực thánh thần huyễn hóa ra thế giới muôn màu sự sống sinh sôi. Gồm có nhiều tộc cũng như loài khác nhau.
Trong nhiều tộc đó bao gồm có một tộc thường được gọi là Yêu Tinh Tộc. Mà Yêu Tinh Tộc xảo hợp thay lại cũng là một trong những tộc yếu nhất ở nơi này.
Nhân Tộc thông minh trí tuệ luôn biết cách để thống trị, Ma Tộc sức mạnh kinh thiên luôn biết cách chiếm phần ưu thế, vậy nên hai thế lực này luôn được phân tầng lớp cao hơn Yêu Tinh Tộc một bậc.
Ngoài ra còn có Tiên Tộc ít được thấy qua bởi do họ luôn không quan tâm đến thế sự nhân sinh, và đặc biệt còn có với số lượng rất nhỏ không đáng để nhắc tới nữa đó chính là Thú Tộc và Quỷ Tộc.
Tương truyền Nữ Thần lúc xưa còn muốn huyễn hóa ra thêm một tộc nữa chứ không chỉ có như vậy, ấy nhưng không hiểu là đã có chuyện gì mà Nữ Thần bỗng không huyễn hóa thế giới nhân sinh nữa.
Nữ Thần một ngày bỗng nhiên biến mất vô tung chẳng bao giờ thấy xuất hiện trở lại nữa, cũng từ đó mà thế giới Hồng Hoang cũng bất đầu chuyển mình tự sinh tự diệt cho đến tận ngày nay.
Không biết thế giới Hồng Hoang đã phải trải qua bao nhiêu năm thời gian, có chăng thì bây giờ những thế lực lớn bọn họ cũng chẳng thèm để tâm đến Nữ Thần nữ rồi.
Duy chỉ những kẻ thấp bé tận cùng xã hội là vẫn luôn nhớ về người, âu cũng bởi lẽ là cuộc sống của bọn họ thật sống không bằng chết mà ra.
Nói trắng ra thì họ từ khi sinh ra thì đã phải chịu sống trong cảnh dưới người, không cam số phận thì chỉ có duy nhất một con đường là chết.
Cha mẹ bọn chúng biết rằng con cái sẽ suy nghĩ tiêu cực nếu như phải tiếp nhận cái sự thật tàn nhẫn này, vậy nên bọn họ qua nhiều đời vẫn luôn tương truyền lại sự tích Nữ Thần cho thế hệ sau.
Nó cũng như là một niềm hy vọng an ủi nhỏ nhoi duy nhất cho chúng tộc nhỏ bé của bọn họ, hoặc chăng chí ít thì cũng là chỗ dựa tinh thần trên một phương diện nào đó.
Thú Tộc và Quỷ Tộc số lượng hiếm hoi nên việc họ có thể lẫn trốn trong một thế giới Hồng Hoang rộng lớn thì cũng chẳng mấy khó lắm, ấy nhưng Yêu Tinh Tộc thì không được may mắn như vậy.
Yêu Tinh Tộc thuở thời Nữ Thần biến mất, chúng tộc nổi dậy chiếm quyền cai trị thế giới. Liền lúc này Yêu Tinh Tộc yếu hơn trong rõ, vậy nên bọn họ vô tình đã trở thành một món đồ nô lệ cho những thế lực lớn còn lại.
Từ đó cũng đã không còn có được cái quyền dù nhỏ nhất như một con người, như không được tôn trọng, không được phép học hành, không được tự ý tập luyện, không được nói chuyện trước mặt tộc cấp bậc cao hơn mình, không được... không được... nhiều lắm những điều lệ nói trắng ra thì nô lệ chỉ sợ cũng còn được hơn bọn họ nhiều lắm.
Yêu Tinh Tộc nếu gọi là một tộc nghe ra thì cũng không thỏa đáng rồi, bởi do thực tế thì mạng của bọn họ cũng chỉ là ngang hàng với thú vật nhỏ bé mà thôi.
Yêu Tinh Tộc dị biệt tai dài như thú nhân, ấy nhưng luôn bị thế lực lớn kiềm hãm quản thúc rất chặt chẽ, hòng không muốn cho bất kì một cá nhân nào có thể biến mạnh lên uy hiếp đến bọn chúng.
Yêu Tinh Tộc nuốt lệ nghẹn ngào khóc lớn gọi thiên thì cũng chẳng ai màn quan tâm, Nữ Thần sáng tạo thế giới cũng y như rằng chẳng một lần hồi đáp.
Cùng cực khổ ải rất nhiều... rất nhiều Yêu Tinh Tộc đã phải bỏ mạng chết đi bởi đôi khi chỉ vì những cái lí do quá đỗi là bình thường, như là trên đường vô tình dám dùng ánh mắt nhìn thẳng lấy Nhân Tộc hoặc Ma Tộc.
Hồng Hoang thế giới Nhân Tộc và Ma Tộc tranh đấu không ngừng hòng muốn nuốt trọn lấy đối phương. Do vậy thế giới nó cũng vô tình bị chia cắt ra thành hai thế lực lớn độc bá một phương.
Mà dù cho là phải ở bên thế lực lớn nào thì những tộc nhỏ như Yêu Tinh Tộc cũng là những kẻ luôn bị chèn ép đến cùng cực.
Thế giới ác nghiệt, người mạnh thì mạnh đến vô cùng, người yếu thì yếu đến không còn có gì để tả nổi.
Than thôi Hồng Hoang đáng sợ, nếu như lỡ có được một người thiện lương mà vô tình đản sinh xuất hiện ở nơi này thì e rằng sẽ sớm điên mất thôi.
----------...----------
Đường biên giới hai phe thế lực lớn Ma Tộc và Nhân Tộc trải dài từ bắc đến nam. Ở một nơi nhỏ nào kia nhìn cảnh sắc rất là tang thương, đến một bóng cây nó cũng là rất khó để có thể thấy được.
Âu hẳn là nơi đây bởi do chính những trận chiến lớn giữa hai thế lực lớn mà tạo thành cảnh tình như vậy. Yêu Tinh Tộc dọc con đường biên giới còn biết đến với cái tên là con đường tử địa.
Rất nhiều... rất nhiều những tộc Yêu, Thú, Quỷ, Nhân, Ma, những kẻ không muốn hoặc là bị truy sát tội đồ đều chạy đến nơi này hòng muốn trốn tránh được giữa hai thế lực lớn.
Tuy nơi này hằng năm đều phải chịu cảnh biên thùy loạn xa trường, nhưng may mắn ít ra thì những ngày bình thường cũng không có bị bất cứ bên thế lực nào quản bọn họ.
Con đường tử địa muốn chiếm thì bên còn lại đều là nhất quyết không buông, bởi lẽ nếu buông thì chẳng khác nào bản thân sẽ mất đi một tất đất.
Nó cũng giống như là điểm giới hạn của hai phe chỉ tạm thời đến đây mà thôi, còn nếu muốn thêm nữa thì bọn họ phải cần có thêm thực lực hơn rất nhiều thì may ra mới có thể.
----------...----------
Con đường tử địa, một ngôi làng nhỏ Yêu Tinh Tộc dáng vẻ hang sơ tồi tàn có không ít dân số Yêu Tinh Tộc. Nơi này do gần đó có một hồ nước quanh năm không cạn khiến cho không khí rất trong lành, và điều quan trọng hơn nó cũng là nguồn cung cấp nước cho mọi người nơi đây.
Do tính quan trọng là thế vậy nên làng nhỏ này luôn rất quan tâm đến chuyện của hồ nước này. Do bởi xung quanh trăm dặm đều chẳng còn nguồn cấp nước nào khác cả.
Không biết đã trôi qua bao nhiêu ngàn năm bảo vệ lấy nó, và cũng không ít sự tích tương truyền về nó, cứ vậy Yêu Tinh Tộc nơi đây và nhiều hơn nữa nơi khác đều là rất mực tin yêu lấy nó.
Hồ nước giống như một người thân, một người tối quan trọng, còn có không ít người đã đổ máu vì nó do muốn gìn giữ nó.
Và còn có một điều đặc biệt là hồ nước này nó từ lâu đã không còn được sạch sẽ nữa rồi, bởi do hai phe thế lực lớn bọn họ đều biết qua nơi này. Vậy nên một năm hoặc vài năm một lần xuất binh chinh chiến, thì bọn họ đều tiện đường dừng chân ở lại nơi này chiếm đóng sử dụng.
Nhưng.... Bọn họ cũng là trước khi đi cũng đều váy bẩn hồ nước đến không thể tả nổi, bởi lẽ bọn họ đều nghĩ rằng nếu hồ nước này biến mất thì những tộc nhỏ nơi này, rồi sẽ ngoan ngoãn mà quay về lại dưới sự cai quản của bọn họ để mà có thể sống tiếp.
Hồ nước trải qua muôn trùng năm đã bị ô uế tanh nồng khó nuốt, ấy vậy mà những tộc nhỏ nơi này vẫn là một lòng cương quyết chẳng quay đầu. Tâm can cứng cỏi bọn họ tất cả đều đã có ý chí chờ đến điều tận diệt cuối cùng rồi.
----------...----------
"Út muội.!" Bỗng một yêu tinh tỷ tỷ ở bên ngoài lều nhỏ sơ xác lên tiếng gọi vào trong.
"Tam tỷ.! Đợi muội một chút." Út muội tiếp khẽ nhẹ tay lau mặt cho một yêu tinh đang nằm tàn phế trên đất.
"Đại tỷ.! Tỷ mau khỏe lại đi thôi." Út muội vẻ nghẹn ngào nói tiếp. "Đại tỷ.! Nơi này quanh năm tốt lắm, chẳng bị Nhân Tộc bọn họ cai quản, Ma Tộc cũng là chẳng thấy qua."
"Đại tỷ.! Tỷ mau tỉnh.! Tỷ phải mau tỉnh lại để cùng với muội sống tiếp chứ." Út muội nước mắt rơi lòng đau thắt. "Đại tỷ.! Sau làng có một hồ nước rất lớn, rất đẹp, rất trong lành lắm, tỷ nhất định phải tỉnh dậy cùng với muội đi đến nơi đó một lần thôi có được hay không.? Đại tỷ.!"
"Út muội.! Mau lên thôi, nắng lên cao rồi đó, chúng ta phải đi đào đất nhanh thôi." Bên ngoài lại một lần nữa có tiếng gọi vào.
"Vâng.! Muội ra ngay rồi đây." Út muội rất nhanh vội lau đi dòng lệ, tiếp nuốt xuống tâm khảm bi thương quay lưng nhẹ bước rời đi.
----------...----------
Yêu Tinh Tộc chốn chạy sống ở một nơi hoang địa như vậy thì sống bằng gì đây.? Tương sinh lão thiên không bỏ rơi chúng sinh, liền ở nơi biên thùy tử địa xác chết binh lính là vô kể.
Chính ở trong đất những xác chết này vô tình trở thành phân bón cho một loại nấm lạ. Nấm này chuyên sống ẩn mình trong đất chứ không hề lộ diện lên bên trên, người muốn tìm nó thì phải xới đất lên thì mới có thể tìm được.
Bạch Chi nấm trắng nhỏ như đầu ngón tay, chuyên ở những nơi xác chết bên dưới đất mọc lên thành đàn. Yêu Tinh Tộc kham khổ quanh năm cũng là nhờ vào nguồn thức ăn duy nhất này mà sinh sống.
Nắng vàng rực rỡ một ngày mới, Yêu Tinh Tộc chúng mọi người đều bận rộn xới đất tìm lương thực sống qua ngày. Hôm nay cũng như hằng ngày, Yêu Tinh Tộc toàn chúng quay quần một vùng lớn siêng năng tìm nấm Bạch Chi.
Yêu Tinh đông người ấy nhưng nhìn qua chỉ toàn thấy là như nhau ốm đói gầy gò vô cùng khổ. Út muội cùng với hai vị tỷ tỷ yêu tinh hiện cũng đang ở nơi này cùng mọi người tìm nấm Bạch Chi.
Lão già yêu tinh vai trưởng làng nơi này ánh mắt thiện lành quan tâm hỏi hang tất cả mọi người, theo sau lão còn thấy có hai vị nam yêu tinh con trai của lão hộ tống.
"Đại tử, tam tử.! Hai con hãy cùng tỷ muội tìm lương thực đi, không cần phải theo cha làm gì."
"Vâng.!" Hai yêu tinh trai tráng liền vâng lời bất đầu đi làm việc.
Lão làng yêu tinh tiếp bước chào hỏi mọi nhiều xung quanh, một lúc lâu thì cuối cùng cũng đến nơi nhóm tỷ muội nhà Út muội.
"Các cháu hôm nay kiếm được tốt không.?" Vẻ quan tâm thật sự từ già làng yêu tinh.
"Vâng.! Cũng có thể nói là đủ ạ." Út muội ngoan hiền đáp lời.
"Đại tỷ của cháu thì thế nào rồi.?"
"Dạ.! Đại tỷ thì... thì vẫn chưa có tỉnh." Út muội hơi nghẹn ngào đáp.
"Hàizz..." Thở dài già làng lại nói. "Các cháu chỉ mới đến đây không bao lâu nhưng mà chắc cũng đã rõ. Nơi này cuộc sống có thể né tránh Ma Tộc và Nhân Tộc, nhưng chúng ta cũng là cũng bị bọn họ cắt dứt mọi thứ, nên là nơi này nếu ngã bệnh thì nó cũng là một chuyện rất lớn."
"Vâng.! Cháu có thể hiểu được." Út muội vẻ mặt buồn tủi khó nói thành lời.
Biết Út muội khó khăn, nhưng muốn có thể giúp được cho đại tỷ của Út muội thì là có lòng cũng vô lực, lão làng mắt nhìn xa xăm nhẹ muốn rời đi vì không muốn phải chứng kiến hoàn cảnh đáng thương này nữa.
"Thôi.! Các cháu tiếp làm việc đi. Ta có việc phải đi trước đây."
"Vâng.!" Út muội ngoan hiền lẽ phép chào một tiếng.
Ấy nhưng tam tỷ của Út muội gương mặt chẳng bao giờ cười qua, ngày thường thì ít nói đến vô cùng, ấy nhưng lại bỗng hướng lão làng lên tiếng.
"Trưởng làng.! Cháu có chuyện muốn hỏi."
"Cháu cần giúp gì sao.?" Trưởng làng liền lập tức lên tiếng sẵn sàng giúp nếu được.
Út muội và nhị tỷ rất ngạc nhiên không hiểu tam tỷ đây là có chuyện gì vậy, liền thắc mắc của bọn họ rất nhanh cũng được rõ ràng khi nghe tam tỷ lên tiếng.
"Trưởng làng.! Hồ nước của làng tương truyền nhiều năm về trước là có sự tích về Nữ Thần sao.?"
Lập tức Út muội, nhị tỷ, trưởng làng đều là sắc mặt vẻ rất sửng sờ nhìn chằm chằm lấy tam tỷ ý rằng sao tam tỷ lại có thể biết được.
"Sao... sao... cháu lại biết.?" Trưởng làng thất kinh hoảng hốt.
Út muội và nhị tỷ thấy vẻ mặt của trưởng làng như thế thì càng thêm phần kinh ngạc hơn nữa. Út muội kinh ngạc tột cùng lên tiếng.
"Trưởng làng.! Nữ Thần và hồ nước của làng là sao vậy.?"
Nhị tỷ vẻ mặt cũng là rất kích động ngây người chờ trưởng làng có thể giải đáp cái thắc mắc này. Tam tỷ thì vẻ mặt cũng rất khẩn cầu tha thiết rằng xin hãy giúp bọn cháu với.
Trưởng làng tuổi già khom lưng vẻ điều hiu cùng khổ, liền lúc này bỗng thở dài nhìn xa lên tiếng.
"Đúng vậy.! Hồ nước của làng đúng là có liên quan đến Nữ Thần."
Cả ba tỷ muội nghe được xác nhận thì lại càng thêm kích động hơn nữa, Út muội nhanh miệng lại hỏi.
"Trưởng làng.! Nó... nó là như thế nào vậy.?"
"Chuyện là..." Ngừng lại một chút tiếp trưởng làng lại nói. "Chuyện là tương truyền nơi này chính là nơi Nữ Thần đầu tiên đặt chân tới thế giới là ở nơi đây."
"Cũng chính nơi này Nữ Thần đã cư ngụ, hồ nước kia thì là nơi Nữ Thần thường hưởng dụng nó."
Chỉ nghe được bấy nhiêu thì cả ba tỷ muội họ đã hai mắt trợn tròn hết cỡ vì chấn kinh luôn rồi.
"Cũng không biết là vì sao.! Nhưng khi Nữ Thần biến mất thì nơi này nó cũng bị tàn phá thành hoang địa, duy chỉ có hồ nước là nó vẫn như vậy tồn tại cho đến bây giờ."
"Không chỉ riêng làng ta luôn tôn thờ cái hồ nước đó không đâu, mà còn có xung quanh những làng nhỏ khác cũng là rất tôn trọng với hồ nước của chúng ta đấy. Vì bởi lẽ nó là có ý nghĩa rất to lớn với Hồng Hoang đại lục địa này."
Ba người tỷ muội nghe sơ qua câu chuyện thì tâm tình liền cũng đã thất lạc luôn rồi, Lão trưởng làng không biết sao tam tỷ kia lại có thể biết đến chuyện này, nhưng dù sao thì chuyện này nó cũng không có gì là lạ với chúng yêu tinh nơi này.
Vậy nên lão cũng không có gì cần phải giấu cả, liền nói rõ ràng xong thì tiếp dời bước rời đi quan tâm đến mọi người khác, để lại là ba tỷ muội đã như chết lặng đứng như trời tròng.
----------...----------
Màn đêm tỉnh lặng gió nhẹ thôi đưa chốn hồ nước man mát, liền lúc này bỗng thấy có một vị nữ yêu tinh nhẹ chân đi đến nơi này.
Không ai khác mà chính lại là Út muội thân gầy trước gió lạnh nhẹ thổi mà đến, Út muội nhẹ ngồi bên hồ mắt nhìn mặt hồ tĩnh lặng trong đêm nước mắt bỗng rưng lệ nhòa khẽ rơi.
"Tinh..." Nước mắt của cô nhẹ rơi chớp động mặt hồ tĩnh lặng.
"Nữ Thần.! Người hiện đã đi đâu rồi.?"
Út muội vẻ buồn bã khó kiềm nén nổi u uất nghẹn ngào. "Nữ Thần.! Người sao lại rời bỏ chúng sinh mà rời đi như vậy.?"
"Nữ Thần.! Yêu Tinh Tộc sinh ra thì nào có lỗi gì... cớ sao lại là phải sống khổ đến như vậy chứ.?"
Xa phía sau gần đó cũng thấy có hai vị nữ yêu tinh nhị tỷ và tam tỷ của Út muội cũng đến đây, hai vị tỷ tỷ cũng có chút đau lòng với tình trạng của Út muội bấy giờ.
Nhị tỷ bước lên muốn đi ra an ủi cho Út muội thì bỗng cảm thấy vai mình bị tam muội giữ lại. Nhìn qua thì lại thấy tam muội chỉ khẽ lắc đầu ý bảo tỷ đừng đi.
"Út muội.! muội ấy tâm thiện rất lớn, lúc sớm nghe chuyện Nữ Thần có liên quan hồ nước thì tỷ đã biết thế nào rồi cũng như vậy mà." Nhị tỷ cũng cảm thán một câu rồi liền cũng đứng lặng yên không bước tiếp nữa.
"Tỷ.! Nơi này hóa thành hoang địa như vậy rồi, có thể nào là Nữ Thần người sẽ không bao giờ còn quay lại nữa.?" Tam muội cũng hai mắt u thương không cam hỏi.
Nhị tỷ không dám đáp lại, tiếp chỉ khẽ chấp hai tay đan vào nhau thầm nguyện cầu một điều gì đó. Tam muội thấy vậy thì cũng không gượng hỏi nữa, tiếp cô cũng là chấp tay đan vào nhau cùng thầm nguyện.
Trưởng làng bất ngờ thay lúc này ở gần đó cùng với hai người con trai cũng đều nhìn được rất rõ ràng.
"Cha.! Bọn họ đây là." Con trai lớn khó hiểu hỏi.
"Đại tỷ bọn họ có thể sẽ không còn có thể sống được bao lâu nữa rồi, vậy nên bọn họ làm vậy thì cũng là lẽ có thể hiểu được."
Tam đệ con trai thứ ba nghe vậy liền có chút xót thương cho bọn họ, tiếp cậu ta cũng khẽ đưa mắt nhìn trời cao thầm cầu nguyện thành lời.
"Nữ Thần.! Khẩn người hãy hồi đáp lại chúng sinh Yêu Tinh Tộc một lần thôi... có được hay không... xin người...."
"Tam đệ.! Cậu đây là cũng bị ngốc luôn rồi hay sao, rõ ràng nếu Nữ Thần có thể nghe được thì cũng đã không hồi đáp lại mọi người suốt bao nhiêu năm thời gian như vậy rồi."
"Đại tử.!" Bỗng trưởng làng ngắt lời. "Con là cũng như Ma Tộc, Nhân Tộc, đã quên đi người rồi sao.?"
"Thưa cha.! Con trai không quên Nữ Thần đã từng tồn tại ạ.!"
"Đã từng thôi sao..." Trưởng làng nghe ra hiểu được, ấy nhưng lão cũng không thể nào phản bác gì được với cái suy nghĩ bình thường này.
Tiếp lão chỉ biết thở dài lòng càng thêm cảm giác rất nặng nề khó tả, tam nhi tử thì cũng nghe ra được lời lẽ không hay của anh trai, ấy nhưng cậu cũng là chỉ biết im lặng không dám phản pháo.
Tiếp cậu lại rất chuyên tâm nhìn lên màn đêm vô tận mà thật tâm cầu nguyện Nữ Thần có thể hồi đáp lại mọi người dù chỉ một lần.
"Tinh..." Út muội nước mắt lại rơi, mặt hồ lại thêm một lần gợn sóng nhẹ lăn tăn.
Nhanh tay lau đi nước mắt Út muội nghẹn ngào lệ hoen bờ mi mắt nhìn lại khoảng lặng giữa hồ yên tĩnh hằng xuống cảnh đêm vô tận của bầu trời.
Út muội thì thầm lại nhỏ lên tiếng. "Nữ thần.! Xin...."
"Ầm....." Bỗng một tiếng sấm vang trời kinh thiên cắt ngang tất cả.
"Ầm... Ầm... Ầm..." Bầu trời dị tượng sấm sét cuồng phong loạn động rất dữ dội.
"Ầm... Ầm... Ầm.... ó... ó... Ầm... Ầm... Ầm..." Sấm rền vang nhanh như thiểm điện, ẩn thấp thoáng còn có một tiếng thét vang của một phượng hoàng vang vọng.
"Bùm... Bùm... Bùm...." Mây vần phong vũ bỗng thấy một ngọn lửa nuốt trọn lấy tất cả.
"Ầm... Ầm... Ầm...." Sấm chớp đùng đùng mạnh hơn giống như là đang kịt liệt muốn phản kháng.
Ấy nhưng mọi điều nó cũng chỉ là vô dụng, liền rất nhanh cả một vùng trời đã bị một màu hồng sắc đẹp mị lực chúng nhân thành hình.
"Ầm... Ầm... Ầm..." Sấm rền thiểm điện lại gào thét giữ dội hơn nữa, ấy nhưng bầu trời nó bấy giờ cũng chẳng thể thay đổi được nữa rồi.
Xích thiên hồng thái sắc diễm bao phủ một khoảng trăm dặm đều có thể nhìn thấy rất rõ ràng. Gió lộng cuồng phong tựa long hình giận dữ, mặt nước hồ kia kịt tập không ngừng động chúng.
Hồ nước rất nhanh biến thành một vòng xoáy rất lớn, tốc độ xoáy nước cũng là rất kinh ngạc khó có thể tưởng tượng.
Út muội ở gần nhất liền trong lòng tim nhỏ như chết lặng đứng hình ngây ngốc, mất khoảng một lúc rồi thì cô mới có thể mở miệng lắp bắp nói.
"Đây... đây.... là... Người đã hồi đáp lại có phải... phải không....."
Nhị tỷ, tam tỷ, hai người con trai trưởng làng và cùng lão trưởng làng đều là một màn thất kinh hãi lãng thật sự.
"Bùng....." Hồ nước bỗng động cột nước bắn lên rất cao, tiếp liền theo sau là một hư ảnh cực kì to lớn của một con thần thú hắc xích Kỳ Lân.
"Grào....." Đạp nước bắn phá tung tóe đẹp tựa pháo nước muôn màu, hư ảnh Kỳ Lân liền hướng bầu trời rống lớn cuồng nộ kinh động tam thiên.
"Ó......" Bầu trời hồi đáp lại bởi Phượng Hoàng thét vang chấn động đại địa.
Kinh Hồng Vân Sắc xoay động dữ dội sáng bừng tất thảy, Út muội hết kinh hãi trước hư ảnh Kỳ Lân, thì lúc này lại hai mắt đứng hình chết lặng nhìn chằm chằm lên hình ảnh Kinh Hồng Vân Sắc trên bầu trời.
Kinh Hồng Vân Sắc xoay vòng nhường lối, cánh lớn Phượng Thiên rực ánh kim sắc vạn vật, thân hình một nữ nhân dần hiện mơ hồ tựa thiên thần hạ thế.
Thiên thần nữ nhân hai mắt khép hờ vẻ như đang ngủ, Phượng Hoàng cánh lớn động chúng rực rỡ kim sắc tô điểm vẻ càng thêm phần diễm lệ chúng sinh.
Yêu Tinh Tộc cả làng và còn nhiều làng ở gần xung quanh khác lúc này cũng bị kinh động mà trân mắt nhìn lên Kinh Hồng Vân Sắc trên bầu trời cao.
Trưởng làng và hai con trai tâm tình ngừng động tất cả vì sự tình không tưởng trước mắt, cả làng Yêu Tinh nơi đây thì cũng là rất kích động tâm can.
Có thể thấy ra liền rất nhiều người lập tức quỳ xuống chấp tay đan nhau không ngừng nguyện cầu nhiều lắm, số ít thì lại thấy nước mắt rơi lắm lem vội vàng lau đi vì quá xúc động.
Đại nhi tử của trưởng làng tim giật thắt đập nhanh, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu rất nhanh lại biến mất. Duy miệng của y thì đã không kịp kiềm chế mà đã buộc lời nói.
"Đẹp quá..."
Tam đệ bên cạnh thì tim nhỏ cũng bị thổn thức trước thiên thần giáng trần nhân thế, ấy nhưng y lại ý nghĩ rất là đơn thuần nói.
"Người... Cảm ơn... người..."
Lão trưởng làng thì... "Không... thể nào.... Nữ Thần này...."
Yêu Tinh nhị tỷ, tam tỷ lúc này cũng đều là hai mắt rưng rưng ngấn lệ vì quá đỗi xúc động tâm khảm.
Út muội từ tuyệt vọng buồn khổ, liền cũng được vực dậy lòng nhỏ. Út muội nước mắt nhiều hơn, miệng khẽ nhẹ nói ra miệng.
"Nữ Thần.!"
Nơi này thời không thế giới tách biệt, đản sinh chỉ là hư không vô vật. Nữ Thần linh lực thánh thần huyễn hóa ra thế giới muôn màu sự sống sinh sôi. Gồm có nhiều tộc cũng như loài khác nhau.
Trong nhiều tộc đó bao gồm có một tộc thường được gọi là Yêu Tinh Tộc. Mà Yêu Tinh Tộc xảo hợp thay lại cũng là một trong những tộc yếu nhất ở nơi này.
Nhân Tộc thông minh trí tuệ luôn biết cách để thống trị, Ma Tộc sức mạnh kinh thiên luôn biết cách chiếm phần ưu thế, vậy nên hai thế lực này luôn được phân tầng lớp cao hơn Yêu Tinh Tộc một bậc.
Ngoài ra còn có Tiên Tộc ít được thấy qua bởi do họ luôn không quan tâm đến thế sự nhân sinh, và đặc biệt còn có với số lượng rất nhỏ không đáng để nhắc tới nữa đó chính là Thú Tộc và Quỷ Tộc.
Tương truyền Nữ Thần lúc xưa còn muốn huyễn hóa ra thêm một tộc nữa chứ không chỉ có như vậy, ấy nhưng không hiểu là đã có chuyện gì mà Nữ Thần bỗng không huyễn hóa thế giới nhân sinh nữa.
Nữ Thần một ngày bỗng nhiên biến mất vô tung chẳng bao giờ thấy xuất hiện trở lại nữa, cũng từ đó mà thế giới Hồng Hoang cũng bất đầu chuyển mình tự sinh tự diệt cho đến tận ngày nay.
Không biết thế giới Hồng Hoang đã phải trải qua bao nhiêu năm thời gian, có chăng thì bây giờ những thế lực lớn bọn họ cũng chẳng thèm để tâm đến Nữ Thần nữ rồi.
Duy chỉ những kẻ thấp bé tận cùng xã hội là vẫn luôn nhớ về người, âu cũng bởi lẽ là cuộc sống của bọn họ thật sống không bằng chết mà ra.
Nói trắng ra thì họ từ khi sinh ra thì đã phải chịu sống trong cảnh dưới người, không cam số phận thì chỉ có duy nhất một con đường là chết.
Cha mẹ bọn chúng biết rằng con cái sẽ suy nghĩ tiêu cực nếu như phải tiếp nhận cái sự thật tàn nhẫn này, vậy nên bọn họ qua nhiều đời vẫn luôn tương truyền lại sự tích Nữ Thần cho thế hệ sau.
Nó cũng như là một niềm hy vọng an ủi nhỏ nhoi duy nhất cho chúng tộc nhỏ bé của bọn họ, hoặc chăng chí ít thì cũng là chỗ dựa tinh thần trên một phương diện nào đó.
Thú Tộc và Quỷ Tộc số lượng hiếm hoi nên việc họ có thể lẫn trốn trong một thế giới Hồng Hoang rộng lớn thì cũng chẳng mấy khó lắm, ấy nhưng Yêu Tinh Tộc thì không được may mắn như vậy.
Yêu Tinh Tộc thuở thời Nữ Thần biến mất, chúng tộc nổi dậy chiếm quyền cai trị thế giới. Liền lúc này Yêu Tinh Tộc yếu hơn trong rõ, vậy nên bọn họ vô tình đã trở thành một món đồ nô lệ cho những thế lực lớn còn lại.
Từ đó cũng đã không còn có được cái quyền dù nhỏ nhất như một con người, như không được tôn trọng, không được phép học hành, không được tự ý tập luyện, không được nói chuyện trước mặt tộc cấp bậc cao hơn mình, không được... không được... nhiều lắm những điều lệ nói trắng ra thì nô lệ chỉ sợ cũng còn được hơn bọn họ nhiều lắm.
Yêu Tinh Tộc nếu gọi là một tộc nghe ra thì cũng không thỏa đáng rồi, bởi do thực tế thì mạng của bọn họ cũng chỉ là ngang hàng với thú vật nhỏ bé mà thôi.
Yêu Tinh Tộc dị biệt tai dài như thú nhân, ấy nhưng luôn bị thế lực lớn kiềm hãm quản thúc rất chặt chẽ, hòng không muốn cho bất kì một cá nhân nào có thể biến mạnh lên uy hiếp đến bọn chúng.
Yêu Tinh Tộc nuốt lệ nghẹn ngào khóc lớn gọi thiên thì cũng chẳng ai màn quan tâm, Nữ Thần sáng tạo thế giới cũng y như rằng chẳng một lần hồi đáp.
Cùng cực khổ ải rất nhiều... rất nhiều Yêu Tinh Tộc đã phải bỏ mạng chết đi bởi đôi khi chỉ vì những cái lí do quá đỗi là bình thường, như là trên đường vô tình dám dùng ánh mắt nhìn thẳng lấy Nhân Tộc hoặc Ma Tộc.
Hồng Hoang thế giới Nhân Tộc và Ma Tộc tranh đấu không ngừng hòng muốn nuốt trọn lấy đối phương. Do vậy thế giới nó cũng vô tình bị chia cắt ra thành hai thế lực lớn độc bá một phương.
Mà dù cho là phải ở bên thế lực lớn nào thì những tộc nhỏ như Yêu Tinh Tộc cũng là những kẻ luôn bị chèn ép đến cùng cực.
Thế giới ác nghiệt, người mạnh thì mạnh đến vô cùng, người yếu thì yếu đến không còn có gì để tả nổi.
Than thôi Hồng Hoang đáng sợ, nếu như lỡ có được một người thiện lương mà vô tình đản sinh xuất hiện ở nơi này thì e rằng sẽ sớm điên mất thôi.
----------...----------
Đường biên giới hai phe thế lực lớn Ma Tộc và Nhân Tộc trải dài từ bắc đến nam. Ở một nơi nhỏ nào kia nhìn cảnh sắc rất là tang thương, đến một bóng cây nó cũng là rất khó để có thể thấy được.
Âu hẳn là nơi đây bởi do chính những trận chiến lớn giữa hai thế lực lớn mà tạo thành cảnh tình như vậy. Yêu Tinh Tộc dọc con đường biên giới còn biết đến với cái tên là con đường tử địa.
Rất nhiều... rất nhiều những tộc Yêu, Thú, Quỷ, Nhân, Ma, những kẻ không muốn hoặc là bị truy sát tội đồ đều chạy đến nơi này hòng muốn trốn tránh được giữa hai thế lực lớn.
Tuy nơi này hằng năm đều phải chịu cảnh biên thùy loạn xa trường, nhưng may mắn ít ra thì những ngày bình thường cũng không có bị bất cứ bên thế lực nào quản bọn họ.
Con đường tử địa muốn chiếm thì bên còn lại đều là nhất quyết không buông, bởi lẽ nếu buông thì chẳng khác nào bản thân sẽ mất đi một tất đất.
Nó cũng giống như là điểm giới hạn của hai phe chỉ tạm thời đến đây mà thôi, còn nếu muốn thêm nữa thì bọn họ phải cần có thêm thực lực hơn rất nhiều thì may ra mới có thể.
----------...----------
Con đường tử địa, một ngôi làng nhỏ Yêu Tinh Tộc dáng vẻ hang sơ tồi tàn có không ít dân số Yêu Tinh Tộc. Nơi này do gần đó có một hồ nước quanh năm không cạn khiến cho không khí rất trong lành, và điều quan trọng hơn nó cũng là nguồn cung cấp nước cho mọi người nơi đây.
Do tính quan trọng là thế vậy nên làng nhỏ này luôn rất quan tâm đến chuyện của hồ nước này. Do bởi xung quanh trăm dặm đều chẳng còn nguồn cấp nước nào khác cả.
Không biết đã trôi qua bao nhiêu ngàn năm bảo vệ lấy nó, và cũng không ít sự tích tương truyền về nó, cứ vậy Yêu Tinh Tộc nơi đây và nhiều hơn nữa nơi khác đều là rất mực tin yêu lấy nó.
Hồ nước giống như một người thân, một người tối quan trọng, còn có không ít người đã đổ máu vì nó do muốn gìn giữ nó.
Và còn có một điều đặc biệt là hồ nước này nó từ lâu đã không còn được sạch sẽ nữa rồi, bởi do hai phe thế lực lớn bọn họ đều biết qua nơi này. Vậy nên một năm hoặc vài năm một lần xuất binh chinh chiến, thì bọn họ đều tiện đường dừng chân ở lại nơi này chiếm đóng sử dụng.
Nhưng.... Bọn họ cũng là trước khi đi cũng đều váy bẩn hồ nước đến không thể tả nổi, bởi lẽ bọn họ đều nghĩ rằng nếu hồ nước này biến mất thì những tộc nhỏ nơi này, rồi sẽ ngoan ngoãn mà quay về lại dưới sự cai quản của bọn họ để mà có thể sống tiếp.
Hồ nước trải qua muôn trùng năm đã bị ô uế tanh nồng khó nuốt, ấy vậy mà những tộc nhỏ nơi này vẫn là một lòng cương quyết chẳng quay đầu. Tâm can cứng cỏi bọn họ tất cả đều đã có ý chí chờ đến điều tận diệt cuối cùng rồi.
----------...----------
"Út muội.!" Bỗng một yêu tinh tỷ tỷ ở bên ngoài lều nhỏ sơ xác lên tiếng gọi vào trong.
"Tam tỷ.! Đợi muội một chút." Út muội tiếp khẽ nhẹ tay lau mặt cho một yêu tinh đang nằm tàn phế trên đất.
"Đại tỷ.! Tỷ mau khỏe lại đi thôi." Út muội vẻ nghẹn ngào nói tiếp. "Đại tỷ.! Nơi này quanh năm tốt lắm, chẳng bị Nhân Tộc bọn họ cai quản, Ma Tộc cũng là chẳng thấy qua."
"Đại tỷ.! Tỷ mau tỉnh.! Tỷ phải mau tỉnh lại để cùng với muội sống tiếp chứ." Út muội nước mắt rơi lòng đau thắt. "Đại tỷ.! Sau làng có một hồ nước rất lớn, rất đẹp, rất trong lành lắm, tỷ nhất định phải tỉnh dậy cùng với muội đi đến nơi đó một lần thôi có được hay không.? Đại tỷ.!"
"Út muội.! Mau lên thôi, nắng lên cao rồi đó, chúng ta phải đi đào đất nhanh thôi." Bên ngoài lại một lần nữa có tiếng gọi vào.
"Vâng.! Muội ra ngay rồi đây." Út muội rất nhanh vội lau đi dòng lệ, tiếp nuốt xuống tâm khảm bi thương quay lưng nhẹ bước rời đi.
----------...----------
Yêu Tinh Tộc chốn chạy sống ở một nơi hoang địa như vậy thì sống bằng gì đây.? Tương sinh lão thiên không bỏ rơi chúng sinh, liền ở nơi biên thùy tử địa xác chết binh lính là vô kể.
Chính ở trong đất những xác chết này vô tình trở thành phân bón cho một loại nấm lạ. Nấm này chuyên sống ẩn mình trong đất chứ không hề lộ diện lên bên trên, người muốn tìm nó thì phải xới đất lên thì mới có thể tìm được.
Bạch Chi nấm trắng nhỏ như đầu ngón tay, chuyên ở những nơi xác chết bên dưới đất mọc lên thành đàn. Yêu Tinh Tộc kham khổ quanh năm cũng là nhờ vào nguồn thức ăn duy nhất này mà sinh sống.
Nắng vàng rực rỡ một ngày mới, Yêu Tinh Tộc chúng mọi người đều bận rộn xới đất tìm lương thực sống qua ngày. Hôm nay cũng như hằng ngày, Yêu Tinh Tộc toàn chúng quay quần một vùng lớn siêng năng tìm nấm Bạch Chi.
Yêu Tinh đông người ấy nhưng nhìn qua chỉ toàn thấy là như nhau ốm đói gầy gò vô cùng khổ. Út muội cùng với hai vị tỷ tỷ yêu tinh hiện cũng đang ở nơi này cùng mọi người tìm nấm Bạch Chi.
Lão già yêu tinh vai trưởng làng nơi này ánh mắt thiện lành quan tâm hỏi hang tất cả mọi người, theo sau lão còn thấy có hai vị nam yêu tinh con trai của lão hộ tống.
"Đại tử, tam tử.! Hai con hãy cùng tỷ muội tìm lương thực đi, không cần phải theo cha làm gì."
"Vâng.!" Hai yêu tinh trai tráng liền vâng lời bất đầu đi làm việc.
Lão làng yêu tinh tiếp bước chào hỏi mọi nhiều xung quanh, một lúc lâu thì cuối cùng cũng đến nơi nhóm tỷ muội nhà Út muội.
"Các cháu hôm nay kiếm được tốt không.?" Vẻ quan tâm thật sự từ già làng yêu tinh.
"Vâng.! Cũng có thể nói là đủ ạ." Út muội ngoan hiền đáp lời.
"Đại tỷ của cháu thì thế nào rồi.?"
"Dạ.! Đại tỷ thì... thì vẫn chưa có tỉnh." Út muội hơi nghẹn ngào đáp.
"Hàizz..." Thở dài già làng lại nói. "Các cháu chỉ mới đến đây không bao lâu nhưng mà chắc cũng đã rõ. Nơi này cuộc sống có thể né tránh Ma Tộc và Nhân Tộc, nhưng chúng ta cũng là cũng bị bọn họ cắt dứt mọi thứ, nên là nơi này nếu ngã bệnh thì nó cũng là một chuyện rất lớn."
"Vâng.! Cháu có thể hiểu được." Út muội vẻ mặt buồn tủi khó nói thành lời.
Biết Út muội khó khăn, nhưng muốn có thể giúp được cho đại tỷ của Út muội thì là có lòng cũng vô lực, lão làng mắt nhìn xa xăm nhẹ muốn rời đi vì không muốn phải chứng kiến hoàn cảnh đáng thương này nữa.
"Thôi.! Các cháu tiếp làm việc đi. Ta có việc phải đi trước đây."
"Vâng.!" Út muội ngoan hiền lẽ phép chào một tiếng.
Ấy nhưng tam tỷ của Út muội gương mặt chẳng bao giờ cười qua, ngày thường thì ít nói đến vô cùng, ấy nhưng lại bỗng hướng lão làng lên tiếng.
"Trưởng làng.! Cháu có chuyện muốn hỏi."
"Cháu cần giúp gì sao.?" Trưởng làng liền lập tức lên tiếng sẵn sàng giúp nếu được.
Út muội và nhị tỷ rất ngạc nhiên không hiểu tam tỷ đây là có chuyện gì vậy, liền thắc mắc của bọn họ rất nhanh cũng được rõ ràng khi nghe tam tỷ lên tiếng.
"Trưởng làng.! Hồ nước của làng tương truyền nhiều năm về trước là có sự tích về Nữ Thần sao.?"
Lập tức Út muội, nhị tỷ, trưởng làng đều là sắc mặt vẻ rất sửng sờ nhìn chằm chằm lấy tam tỷ ý rằng sao tam tỷ lại có thể biết được.
"Sao... sao... cháu lại biết.?" Trưởng làng thất kinh hoảng hốt.
Út muội và nhị tỷ thấy vẻ mặt của trưởng làng như thế thì càng thêm phần kinh ngạc hơn nữa. Út muội kinh ngạc tột cùng lên tiếng.
"Trưởng làng.! Nữ Thần và hồ nước của làng là sao vậy.?"
Nhị tỷ vẻ mặt cũng là rất kích động ngây người chờ trưởng làng có thể giải đáp cái thắc mắc này. Tam tỷ thì vẻ mặt cũng rất khẩn cầu tha thiết rằng xin hãy giúp bọn cháu với.
Trưởng làng tuổi già khom lưng vẻ điều hiu cùng khổ, liền lúc này bỗng thở dài nhìn xa lên tiếng.
"Đúng vậy.! Hồ nước của làng đúng là có liên quan đến Nữ Thần."
Cả ba tỷ muội nghe được xác nhận thì lại càng thêm kích động hơn nữa, Út muội nhanh miệng lại hỏi.
"Trưởng làng.! Nó... nó là như thế nào vậy.?"
"Chuyện là..." Ngừng lại một chút tiếp trưởng làng lại nói. "Chuyện là tương truyền nơi này chính là nơi Nữ Thần đầu tiên đặt chân tới thế giới là ở nơi đây."
"Cũng chính nơi này Nữ Thần đã cư ngụ, hồ nước kia thì là nơi Nữ Thần thường hưởng dụng nó."
Chỉ nghe được bấy nhiêu thì cả ba tỷ muội họ đã hai mắt trợn tròn hết cỡ vì chấn kinh luôn rồi.
"Cũng không biết là vì sao.! Nhưng khi Nữ Thần biến mất thì nơi này nó cũng bị tàn phá thành hoang địa, duy chỉ có hồ nước là nó vẫn như vậy tồn tại cho đến bây giờ."
"Không chỉ riêng làng ta luôn tôn thờ cái hồ nước đó không đâu, mà còn có xung quanh những làng nhỏ khác cũng là rất tôn trọng với hồ nước của chúng ta đấy. Vì bởi lẽ nó là có ý nghĩa rất to lớn với Hồng Hoang đại lục địa này."
Ba người tỷ muội nghe sơ qua câu chuyện thì tâm tình liền cũng đã thất lạc luôn rồi, Lão trưởng làng không biết sao tam tỷ kia lại có thể biết đến chuyện này, nhưng dù sao thì chuyện này nó cũng không có gì là lạ với chúng yêu tinh nơi này.
Vậy nên lão cũng không có gì cần phải giấu cả, liền nói rõ ràng xong thì tiếp dời bước rời đi quan tâm đến mọi người khác, để lại là ba tỷ muội đã như chết lặng đứng như trời tròng.
----------...----------
Màn đêm tỉnh lặng gió nhẹ thôi đưa chốn hồ nước man mát, liền lúc này bỗng thấy có một vị nữ yêu tinh nhẹ chân đi đến nơi này.
Không ai khác mà chính lại là Út muội thân gầy trước gió lạnh nhẹ thổi mà đến, Út muội nhẹ ngồi bên hồ mắt nhìn mặt hồ tĩnh lặng trong đêm nước mắt bỗng rưng lệ nhòa khẽ rơi.
"Tinh..." Nước mắt của cô nhẹ rơi chớp động mặt hồ tĩnh lặng.
"Nữ Thần.! Người hiện đã đi đâu rồi.?"
Út muội vẻ buồn bã khó kiềm nén nổi u uất nghẹn ngào. "Nữ Thần.! Người sao lại rời bỏ chúng sinh mà rời đi như vậy.?"
"Nữ Thần.! Yêu Tinh Tộc sinh ra thì nào có lỗi gì... cớ sao lại là phải sống khổ đến như vậy chứ.?"
Xa phía sau gần đó cũng thấy có hai vị nữ yêu tinh nhị tỷ và tam tỷ của Út muội cũng đến đây, hai vị tỷ tỷ cũng có chút đau lòng với tình trạng của Út muội bấy giờ.
Nhị tỷ bước lên muốn đi ra an ủi cho Út muội thì bỗng cảm thấy vai mình bị tam muội giữ lại. Nhìn qua thì lại thấy tam muội chỉ khẽ lắc đầu ý bảo tỷ đừng đi.
"Út muội.! muội ấy tâm thiện rất lớn, lúc sớm nghe chuyện Nữ Thần có liên quan hồ nước thì tỷ đã biết thế nào rồi cũng như vậy mà." Nhị tỷ cũng cảm thán một câu rồi liền cũng đứng lặng yên không bước tiếp nữa.
"Tỷ.! Nơi này hóa thành hoang địa như vậy rồi, có thể nào là Nữ Thần người sẽ không bao giờ còn quay lại nữa.?" Tam muội cũng hai mắt u thương không cam hỏi.
Nhị tỷ không dám đáp lại, tiếp chỉ khẽ chấp hai tay đan vào nhau thầm nguyện cầu một điều gì đó. Tam muội thấy vậy thì cũng không gượng hỏi nữa, tiếp cô cũng là chấp tay đan vào nhau cùng thầm nguyện.
Trưởng làng bất ngờ thay lúc này ở gần đó cùng với hai người con trai cũng đều nhìn được rất rõ ràng.
"Cha.! Bọn họ đây là." Con trai lớn khó hiểu hỏi.
"Đại tỷ bọn họ có thể sẽ không còn có thể sống được bao lâu nữa rồi, vậy nên bọn họ làm vậy thì cũng là lẽ có thể hiểu được."
Tam đệ con trai thứ ba nghe vậy liền có chút xót thương cho bọn họ, tiếp cậu ta cũng khẽ đưa mắt nhìn trời cao thầm cầu nguyện thành lời.
"Nữ Thần.! Khẩn người hãy hồi đáp lại chúng sinh Yêu Tinh Tộc một lần thôi... có được hay không... xin người...."
"Tam đệ.! Cậu đây là cũng bị ngốc luôn rồi hay sao, rõ ràng nếu Nữ Thần có thể nghe được thì cũng đã không hồi đáp lại mọi người suốt bao nhiêu năm thời gian như vậy rồi."
"Đại tử.!" Bỗng trưởng làng ngắt lời. "Con là cũng như Ma Tộc, Nhân Tộc, đã quên đi người rồi sao.?"
"Thưa cha.! Con trai không quên Nữ Thần đã từng tồn tại ạ.!"
"Đã từng thôi sao..." Trưởng làng nghe ra hiểu được, ấy nhưng lão cũng không thể nào phản bác gì được với cái suy nghĩ bình thường này.
Tiếp lão chỉ biết thở dài lòng càng thêm cảm giác rất nặng nề khó tả, tam nhi tử thì cũng nghe ra được lời lẽ không hay của anh trai, ấy nhưng cậu cũng là chỉ biết im lặng không dám phản pháo.
Tiếp cậu lại rất chuyên tâm nhìn lên màn đêm vô tận mà thật tâm cầu nguyện Nữ Thần có thể hồi đáp lại mọi người dù chỉ một lần.
"Tinh..." Út muội nước mắt lại rơi, mặt hồ lại thêm một lần gợn sóng nhẹ lăn tăn.
Nhanh tay lau đi nước mắt Út muội nghẹn ngào lệ hoen bờ mi mắt nhìn lại khoảng lặng giữa hồ yên tĩnh hằng xuống cảnh đêm vô tận của bầu trời.
Út muội thì thầm lại nhỏ lên tiếng. "Nữ thần.! Xin...."
"Ầm....." Bỗng một tiếng sấm vang trời kinh thiên cắt ngang tất cả.
"Ầm... Ầm... Ầm..." Bầu trời dị tượng sấm sét cuồng phong loạn động rất dữ dội.
"Ầm... Ầm... Ầm.... ó... ó... Ầm... Ầm... Ầm..." Sấm rền vang nhanh như thiểm điện, ẩn thấp thoáng còn có một tiếng thét vang của một phượng hoàng vang vọng.
"Bùm... Bùm... Bùm...." Mây vần phong vũ bỗng thấy một ngọn lửa nuốt trọn lấy tất cả.
"Ầm... Ầm... Ầm...." Sấm chớp đùng đùng mạnh hơn giống như là đang kịt liệt muốn phản kháng.
Ấy nhưng mọi điều nó cũng chỉ là vô dụng, liền rất nhanh cả một vùng trời đã bị một màu hồng sắc đẹp mị lực chúng nhân thành hình.
"Ầm... Ầm... Ầm..." Sấm rền thiểm điện lại gào thét giữ dội hơn nữa, ấy nhưng bầu trời nó bấy giờ cũng chẳng thể thay đổi được nữa rồi.
Xích thiên hồng thái sắc diễm bao phủ một khoảng trăm dặm đều có thể nhìn thấy rất rõ ràng. Gió lộng cuồng phong tựa long hình giận dữ, mặt nước hồ kia kịt tập không ngừng động chúng.
Hồ nước rất nhanh biến thành một vòng xoáy rất lớn, tốc độ xoáy nước cũng là rất kinh ngạc khó có thể tưởng tượng.
Út muội ở gần nhất liền trong lòng tim nhỏ như chết lặng đứng hình ngây ngốc, mất khoảng một lúc rồi thì cô mới có thể mở miệng lắp bắp nói.
"Đây... đây.... là... Người đã hồi đáp lại có phải... phải không....."
Nhị tỷ, tam tỷ, hai người con trai trưởng làng và cùng lão trưởng làng đều là một màn thất kinh hãi lãng thật sự.
"Bùng....." Hồ nước bỗng động cột nước bắn lên rất cao, tiếp liền theo sau là một hư ảnh cực kì to lớn của một con thần thú hắc xích Kỳ Lân.
"Grào....." Đạp nước bắn phá tung tóe đẹp tựa pháo nước muôn màu, hư ảnh Kỳ Lân liền hướng bầu trời rống lớn cuồng nộ kinh động tam thiên.
"Ó......" Bầu trời hồi đáp lại bởi Phượng Hoàng thét vang chấn động đại địa.
Kinh Hồng Vân Sắc xoay động dữ dội sáng bừng tất thảy, Út muội hết kinh hãi trước hư ảnh Kỳ Lân, thì lúc này lại hai mắt đứng hình chết lặng nhìn chằm chằm lên hình ảnh Kinh Hồng Vân Sắc trên bầu trời.
Kinh Hồng Vân Sắc xoay vòng nhường lối, cánh lớn Phượng Thiên rực ánh kim sắc vạn vật, thân hình một nữ nhân dần hiện mơ hồ tựa thiên thần hạ thế.
Thiên thần nữ nhân hai mắt khép hờ vẻ như đang ngủ, Phượng Hoàng cánh lớn động chúng rực rỡ kim sắc tô điểm vẻ càng thêm phần diễm lệ chúng sinh.
Yêu Tinh Tộc cả làng và còn nhiều làng ở gần xung quanh khác lúc này cũng bị kinh động mà trân mắt nhìn lên Kinh Hồng Vân Sắc trên bầu trời cao.
Trưởng làng và hai con trai tâm tình ngừng động tất cả vì sự tình không tưởng trước mắt, cả làng Yêu Tinh nơi đây thì cũng là rất kích động tâm can.
Có thể thấy ra liền rất nhiều người lập tức quỳ xuống chấp tay đan nhau không ngừng nguyện cầu nhiều lắm, số ít thì lại thấy nước mắt rơi lắm lem vội vàng lau đi vì quá xúc động.
Đại nhi tử của trưởng làng tim giật thắt đập nhanh, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu rất nhanh lại biến mất. Duy miệng của y thì đã không kịp kiềm chế mà đã buộc lời nói.
"Đẹp quá..."
Tam đệ bên cạnh thì tim nhỏ cũng bị thổn thức trước thiên thần giáng trần nhân thế, ấy nhưng y lại ý nghĩ rất là đơn thuần nói.
"Người... Cảm ơn... người..."
Lão trưởng làng thì... "Không... thể nào.... Nữ Thần này...."
Yêu Tinh nhị tỷ, tam tỷ lúc này cũng đều là hai mắt rưng rưng ngấn lệ vì quá đỗi xúc động tâm khảm.
Út muội từ tuyệt vọng buồn khổ, liền cũng được vực dậy lòng nhỏ. Út muội nước mắt nhiều hơn, miệng khẽ nhẹ nói ra miệng.
"Nữ Thần.!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.