Chương 142: Nghĩ ta bị ngốc sao
Tuyết Đình Cây
11/03/2021
Kinh Sư : Bắc thành.
Bắc thành nhà lớn đông đúc, nhiều quan lại lớn cũng có biệt phủ riêng ở nơi này. Và ở nơi này hiện có một biệt phủ lớn có dán niêm phong của triều đình ở trước cổng chính.
Cổng chính nhìn vẻ bề ngoài cũ nát, liền biết nó cũng đã bị niêm phong không ít thời gian rồi đi. Nhìn lên bản tên trước biệt phủ này, liền có thể thấy được hàng chữ Hàn Gia.
Bên trong biệt phủ to lớn thì vẻ cũng cũ nát tiêu điều không kém gì với Hồng Gia Trang lúc trước lắm, bởi nơi này nhiều năm về trước nó cũng chịu cùng số phận như Hồng Gia Trang.
Cũng bị mắc tội với triều đình mà bị giáng thánh chỉ niêm phong giam cầm nội bất xuất ngoại bất nhập. Mà nơi này Hàn Gia lại kém may mắn hơn Hồng Gia Trang nhiều lắm.
Bởi cả nhà Hàn Gia này từ già cho đến trẻ, năm đó liền đã bị hoàng đế ra lệnh chém chết hết rồi. Duy chỉ còn sót lại một mình Hàn lão, phụ thân của Cẩm Y Phó Thiên Hộ Hàn Linh mà thôi.
Không biết duyên cớ gì, nhưng Hàn Linh cô ấy cũng vì mạng sống của phụ thân và nhị đệ Hàn Minh mà mới thành ra như ngày hôm nay. Liền phải thân bất do kỷ, buột lòng phải tận trung với Ngô Quốc.
Biệt phủ Hàn Gia này nhiều năm không thấy bóng người đến ghé thăm, liền buổi chiều ngày hôm nay, Hàn Linh không biết vì sao lại được Thất Công Chúa cấp cho lệnh bài để được đi về thăm phụ thân của mình.
Buổi tối Hàn Linh rất ra dáng một đại nữ nhi ngoan hiền, liền rất nhiều món ngon được cô nấu cho phụ thân của cô thưởng thức.
Tiếp cơm nước xong, Hàn Linh nhìn cơ thể đã gầy yếu của phụ thân mà rất đau lòng nghẹn ngào không thôi. Bỗng lúc này Hàn lão lại lên tiếng nói.
"Linh nhi.! Sao hôm nay con được phép về thăm phụ thân vậy.?"
"Thưa phụ thân.! Hôm nay thất công chúa từ bi đã cho phép con dùng lệnh bài của người để về thăm phụ thân một hôm."
"Hàizz... Thất công chúa là người có ơn khi xưa đã cầu xin giữ lại cái mạng này của con, vậy nên con phải hết lòng mà vì người đấy."
Hàn Linh nghe thế liền mặt có chút lảng tránh, bởi cô hiện rất khó lòng giúp cho thất công chúa được. Do là hoàng thượng đó mới là người có quyền lớn nhất đi, vậy nên Hàn Linh liền lại vội nói sang chuyện khác.
"Phụ thân.! Người sống thật khổ quá rồi."
"Khụ... khụ khụ... Linh nhi.! Nữ nhi con mới là khổ... khụ khụ... Phụ thân đã già rồi... vậy nên có chết cũng không có vấn đề gì đâu."
"Khụ... khụ khụ... Nhưng nữ nhi con sau này thì biết phải làm sao bây giờ đây... Hoàng thượng cứ mãi không buông tha cho Hàn Gia chúng ta, giờ con còn vướng bận phụ thân... nhưng khi không còn phụ thân nữa thì hoàng thượng người sẽ nghĩ sao về lòng trung của con đây..."
"Phụ thân.! Người đừng nói chi những chuyện xa xôi đó nữa, bởi phụ thân người còn phải sống lâu lắm nữa mà."
"Hàizz... Nữ nhi ngoan.! Nếu không được thì con hãy cùng nhị đệ của con trốn đi khỏi Ngô Quốc đi."
Nghe vậy bỗng Hàn Linh liền cũng đã có chút xúc động rồi, thế là cô liền nhớ đến những lời thất công chúa từng nói với cô. Tiếp cô giống như đã quyết định điều gì đó lên tiếng nói.
"Phụ thân.! Hay là chúng ta cùng trốn cùng nhau đi."
"Hàizz... Linh nhi.! Phụ thân bản thân đã quá già yếu rồi, nếu có đi thì cũng có thể đi đến đâu được cơ chứ."
"Vậy nên nữ nhi con cứ mặc phụ thân mà rời đi đi."
"Phụ thân.! Thất công chúa từng nói qua người muốn bỏ trốn rời đi, nhưng... nhưng con đã không đồng ý.."
"Cái gì... Việc này hoàng thượng có biết không.?"
"Vẫn chưa.! Bởi cái này quả thật rất kinh thế hãi tục, vậy nên con đã không báo lại cho hoàng thượng chuyện này."
"Linh nhi.... Vậy con nghĩ sao về chuyện này.?"
"Con... con... cũng không biết nữa..."
"Hàizz... Linh nhi.! Nếu con thấy đó là một cơ hội tốt... Vậy con hãy cùng Hàn Minh rời đi ngay đi."
"Phụ thân.! Thế còn người thì sao.?"
"Hàizz... Nơi này là trong thành Kinh Sư, và bắc thành này Bắc Báo cũng canh phòng rất nghiêm ngặt, vậy nên phụ thân không thể cùng đi với con được đâu."
"Cho nên con hãy cùng Hàn Minh rời đi đi, còn phụ thân đã sống đủ lắm rồi không còn lưu luyến gì nữa đâu."
"Không đâu.! Nếu phụ thân không đi, thì phận làm con sao có thể mặc người mà bỏ đi được cơ chứ."
"Linh nhi.! Hãy nghe phụ thân, con hãy mặc phụ thân đi."
Cứ vậy Hàn lão sợ luyên lụy đến nữ nhi của mình mà không ngừng khuyên Hàn Linh hãy cứ mặc lão mà rời đi, Hàn Linh thì vẫn không nhẫn tâm làm được như vậy, vậy nên cô cũng không ngừng lên tiếng khuyên phụ thân hãy đi cùng.
Đỉnh điểm Hàn Linh bỗng hướng phụ thân quỳ xuống van cầu người hãy đi cùng, Hàn lão cũng rất đau lòng bỗng quyết tuyệt nói.
"Đây nó là một cơ hội tốt.! Nếu con còn không chịu đi vì vướng bận phụ thân... vậy... ngay bây giờ ta sẽ tự kết liễu bản thân cho con không phải bận lòng nữa."
Nói xong Hàn lão liền giũ mạnh tay áo dứt khoát rời đi, trong lòng thì lão cũng vẻ rất bất đắc dĩ. Hàn Linh thì đang quỳ bỗng rất nghẹn ngào gọi lớn.
"Phụ thân...."
----------...----------
Hoàng Cung : La Thần
La Thần hắn thì hiện đang ở cùng Chiêu Quân ở trong viện tử thất công chúa nói sơ qua bày trí ở trong hoàng cung, hòng có thêm một chút tính toán.
Hoàng cung cổng lớn đi vào là sân lớn quảng trường to bự, tiếp đến là chánh điện hoàng đế. Bên trái thì là một phòng chờ được đặc ngay cạnh, bên phải thì là Ngự thư phòng.
Phía sau thư phòng thì là dược phòng, tiếp là viện tử của hoàng đế. Gần chỗ hoàng đế thì có Đại Bảo Các, Khố phòng, Cấm quân Cẩm Y Vệ, sâu nữa thì là viện tử của các công chúa.
Bên trái hoàng cung thì có cấm quân Hổ Đầu Quân, cung hoàng hậu, cung hoàng thái hậu, tiếp đến viện tử của các hoàng tử.
Từ chánh điện thẳng hướng thì là Ngự Hoa viên to lớn, tiếp nữa thì là sân sau hoàng cung chuyên tổ chức các sự kiện hoàng thất.
Gần đó bên phải thì là viện tử của các cung nữ, nô tài, và thái tổng quản chuyên quản nhân lực nô tài trong cung.
Tiếp rất sâu về sau thì nó là hậu cung ba ngàn giai lệ, chia thành bốn phương do bốn người đứng đầu Bắc phi, Nam phi, Tây phi, Đông phi. Tiếp nữa thì là lãnh cung cũng không kém phần to lớn.
Ngoài ra còn có rất nhiều khu nhỏ lẻ khác nữa tựa như là Thiện Phòng, Binh Phòng, Phòng giặt y phục, phòng nhỏ riêng biệt của các tổng quản có thân phận, và nhiều mây mây tầng tầng các loại phòng lớn, viện nhỏ khác nữa.
La Thần liền đầu óc cũng đã có chút choáng váng với diện tích to bự của cái hoàng cung này luôn rồi.
La Thần cùng Chiêu Quân nói qua rất lâu, cho tới khi trời cũng đã gần sáng thì bỗng La Thần cũng đã có chút nắm bắt hết rồi. Liền thở ra một hơi La Thần lên tiếng.
"Hay thật a.! Chiêu Quân cô coi vậy mà đã chuẩn bị rất kĩ càng trước sau khi vào đây rồi nha, còn có cả bố cục trong hoàng cung này luôn nữa đấy."
Nghe vậy Chiêu Quân liền rất ngạc nhiên hỏi. "La Thần ngươi thật đi vào đây mà chẳng có một chút chuẩn bị gì hay sao.?"
La Thần liền vẻ rất ngượng ngùng đáp. "À... à... Ha... ha... Ta chỉ là một người bình thường thì làm sao có thể nghĩ nhiều được như vậy đâu chứ... ha... ha..."
Chiêu Quân liền cũng bó tay với cái tên La Thần này luôn rồi, tiếp cô lại nói. "Nhìn trời thì cũng đã sắp sáng rồi đi."
"Vậy giờ các cung nữ, nô tài cũng đã chuẩn bị đi làm việc rồi."
Nghe vậy La Thần liền hiểu là cái gì rồi, thế là hắn lập tức cùng với Chiêu Quân nhân lúc trời vẫn còn chưa sáng hẳn liền hành động.
La Thần cùng với Chiêu Quân đã rời đi không bao lâu thì bỗng viện tử thất công chúa lúc này thấy có hai nhóm cung nữ đang đi tới.
Liền lúc này vài cung nữ bỗng thấy một nhóm vài người khác cũng đang đi đến nơi này, bỗng liền những cung nữ này liền rất thất kinh lên tiếng.
"A... Các cô đêm qua không có ở bên cạnh công chúa sao.?"
"Bọn ta không có.!"
"Không phải đó là nhóm của các cô sao.?"
"Đâu phải đâu.! Rõ ràng công chúa bảo sẽ là do các cô canh phòng mà."
"Cái gì...."
----------...----------
Hoàng Cung : Khố Phòng
La Thần trời còn chưa sáng hẳn, nhưng lúc này hắn đã thấy trong hoàng cung nó cũng đã đông đúc những cung nữ và thái giám thức dậy làm việc rồi.
Buổi đêm mọi người liền ngủ nên hắn quả không cảm nhận được rõ ràng cho lắm, nhưng hiện tại thì đã có thể nhìn rõ hơn. Nào là hoàng cung nó to lớn như thế nào, nào là cung nữ nó nhiều thế nào, còn có trên đường đi La Thần hắn cũng không ít lần sợ hãi không thôi.
"Ây... Hoàng cung người làm đông đúc thật a.!"
Chiêu Quân cô ấy nghe phía sau La Thần nói vậy thì liền chỉ biết khẽ lắc đầu, tiếp cô rất nhanh hướng khố phòng mà đi.
La Thần cùng Chiêu Quân đi qua rất nhiều đoạn đường, gặp qua rất nhiều cung nữ và thái giám. Ấy nhưng có một điều kỳ lạ đó là mọi người đều hướng Chiêu Quân mà hành lễ, Chiêu Quân cô ấy mỗi lần như thế thì đều đưa tay ra dấu ngăn lại.
La Thần phía sau thấy vậy liền nghĩ xem ra Chiêu Quân ăn mặc phú quý quả là một cách rất hay.
Không bao lâu sau, hai người đã đến được một cửa lớn to đùng có treo biển Khố Phòng rất bắt mắt. Chiêu Quân lúc này thấy một lão tổng quản đang đứng ở cửa tay luôn cầm sổ sách để ghi chép lại mọi thứ.
"Đổng tổng quản.! Thỉnh an..."
Lão còn chưa nói xong thì đã bị Chiêu Quân ra dấu ngăn lại nói. "Miễn lễ.! Ta hôm nay thấy trong người hơi không khỏe, nên muốn đến khố phòng để tìm một ít nhân sâm ngàn năm để tẩm bổ mà thôi."
"Phiền tổng quản rồi.!"
Đổng tổng quản tuy không hiểu sao thất công chúa phải đích thân đi làm những việc này, nhưng lão cũng không dám hỏi nhiều lắm lời, liền đáp.
"Không sao.! Không có gì, mời thất công chúa cứ vào trong tùy ý chọn lựa."
Tiếp Chiêu Quân và La Thần liền rất dễ dàng tiến vào bên trong khố phòng to lớn, liền bên trong thấy các dược vật, ngọc quý, vật liệu..v.. v...
Hởi ơi rất là nhiều thứ đều được chứa ở nơi này, hiện còn thấy bên trong có không ít người đang nhập hàng vào, và cũng không ít đến lấy hàng rời đi.
La Thần nhìn thấy vậy liền khẽ nói. "Ặc... Đông như vậy á... Vậy... vậy thì làm sao trộm đây nha.!"
Chiêu Quân thì vẻ chẳng mấy kinh ngạc, liền dẫn La Thần tiến sâu hơn vào bên trong. Mà càng vào sâu hơn thì bóng người nó cũng thưa dần đi rất nhiều.
Tiếp tới nơi tận cùng thì lại thấy một cánh cổng lớn khác nữa được canh phòng rất nghiêm ngặt. Liền có thể thấy có chừng mười tên cấm quân hiện đang chấn giữ trước cửa, ngoài ra còn thấy một vị tổng quản khác nữa.
Liền lão tổng quản này cũng nhanh hướng Chiêu Quân nói. "Lão thân tham kiến..."
"Miễn lễ.! Ta hôm nay muốn tới đây tìm vài món đồ tốt để làm quà cho hoàng tỷ của ta, vậy nên làm phiền ngươi rồi."
"Không dám.! Không dám... Mời thất công chúa."
Lại qua thêm một ải cuối cùng, vậy là rất nhanh La Thần và Chiêu Quân cuối cùng cũng đã đi vào được nơi cất giữ các kỳ trân dị bảo của Ngô Quốc.
----------...----------
Một lúc sau, La Thần liền nhìn quanh một vòng thấy bên trong này hòm to, rương lớn chất thành núi rất nhiều. Tùy tiện La Thần mở một hòm ra xem thử liền thấy toàn là vàng rồng, bạc trắng không thôi. Ngoài ra thì cũng còn có không ít là kì trân ngọc thạch nữa.
La Thần lúc này chỉ ở bên trong này cùng Chiêu Quân mà thôi, liền La Thần như muốn né tránh cái gì đó, lên tiếng nhanh nói.
"Những rương châu báo ở gần ngoài thì cứ việc để yên vậy đi, riêng những rương bên trong chúng ta rút lấy hết đi."
"La Thần ngươi thật chỉ vào hoàng cung là vì kim tiền thôi sao.?"
"Trời... Cái đó bộ còn chưa có rõ ràng nữa hay sao, không phải ngay từ đầu ta đã nói là ta chỉ đi vào đây để trộm thôi sao."
Chiêu Quân nghe vậy thì cũng không biết nói gì nữa rồi, La Thần hắn thì liền nhìn quanh xung quanh đánh giá tình hình căn phòng rộng lớn này.
Nhìn thấy phòng lớn nó có chút tối, nhưng lại cũng có thể nhìn rõ ràng vài nơi do có ánh đèn lồng le lói. La Thần bỗng tiến lên xem xét kĩ hơn những cái đèn lồng này.
"Chiêu Quân.! Những cái đèn lồng này là lúc nào nó cũng được đốt lên sao.?"
"Cũng không nhất thiết.! Bởi chỉ thường là ban đêm thì mới phải châm đèn thôi, còn ban ngày thì không cần cũng chẳng sao cả."
"Nhưng mà La Thần ngươi hỏi những chuyện này để làm gì a..."
"À... Không có gì.! Chỉ là hoàng cung cái gì nó cũng trân quý, đến ngay cả một cái đèn lồng mà nó cũng đẹp quá trời, vậy nên ta nhất thời tò mò hỏi một chút thôi."
"Nhưng... mà đèn lồng đẹp như vậy, trân quý như vậy, mà chỉ dùng để châm đèn thôi thì có lãng phí quá hay không.?"
"Xì... Lảng phí gì chứ.! Đèn lồng không dùng để thấp sáng vậy nó dùng để làm gì cơ chứ." Chiêu Quân lúc này cũng đã có chút kìm nén không được phì cười luôn rồi.
"Tiếc quá... tiếc quá... Vậy hàng ngày mọi người sử dụng nó nhiều không, và khi nào thì mới cần thấp đèn.?"
"Hàng ngày đêm xuống là thấp đèn thôi.! Cái đó không phải cũng chỉ là điều bình thường thôi sao.?"
"À... Xem ra hoàng cung nó cũng chẳng khác với bên ngoài là bao nhỉ.?"
Chiêu Quân liền chỉ biết mở hoắc mồm khó tin nhìn chằm chằm La Thần như nhìn một người điên vậy.
"Ặc... Chiêu Quân cô nhìn ta vậy là sao hả.! Tưởng ta là bị điên rồi sao.?"
"Ươm... Ườm..." Chiêu Quân liền gật đầu vẻ đúng vậy.
"Ặc... Đùa thôi.. ha.. ha.. ta đùa chút thôi ấy mà... ha.... ha..."
Ngượng ngùng nói xong, La Thần liền lập tức bắt tay vào làm việc ngay. Liền rất nhanh La Thần hắn nhanh tay mở ra rất nhiều rương báo thu hết đống bạc vào trong không gian chứa đồ của hắn.
Và hắn cũng không quên rằng phải để lại rất nhiều chất nổ pháo hoa kia vào thay thế, La Thần hắn làm việc này trong lén lút hòng không cho Chiêu Quân biết được việc này.
Rất lâu sau, do rương báo có rất nhiều, mà La Thần thì cần phải thu và trả lại từng cái từng cái một rất mất thời gian. Thấy vậy La Thần liền cũng chẳng tham lam làm gì nữa.
Liền dứt khoát làm việc chính mới là quan trọng hơn, còn những châu báo này thì cũng không bằng mạng sống của hắn đâu.
Thế là La Thần bỗng hiếm hoi một lần này vẻ thật chẳng tham lam gì tới kim tiền cả, mà cái chính là đống pháo hoa kia nó phải được cất giấu vào hết trong này vậy là được rồi.
Chiêu Quân cũng biết chỉ một chút thời gian thì La Thần hắn có thể lấy được bao nhiêu đâu cơ chứ, vậy nên cô cũng chẳng quan tâm rằng La Thần đã lấy đi bao nhiêu cả.
Mà hiện cô chỉ đứng dửng dưng trông cửa vào cho La Thần mặc hắn tùy ý lấy, La Thần thì lúc này cũng đã tráo vào hết một khối lượng lớn pháo hoa rồi.
Tiếp hắn liền lấy ra dây dẫn cháy sắp xếp một chút, liền thấy La Thần dùng rất nhiều dây dẫn cháy quấn quanh thành rất rất là nhiều vòng khắp cả căn phòng.
Nhưng tuyệt đối nó cũng phải được che giấu đi bởi những rương châu báu hòng không cho ai phát hiện ra. Tiếp La Thần thấy vẫn còn chưa đủ lắm, nên liền cũng trên nóc nhà cũng giăng kín như bàn tơ ở trên đó.
Liền đoạn cuối cùng La Thần lại ẩn dây dẫn sau một cây cột lớn có đèn lồng đang thấp sáng. La Thần cẩn thận đưa dây giấu kĩ ở trong đèn lồng, dùng một tờ giấy quyến mỏng như màng lụa màu trắng dán dính nó bên trong thành đèn lồng.
La Thần hắn làm vậy là vì khi đêm đến có người thấp đèn thì dây dẫn sẽ không cháy ngay lập tức, mà phải chờ cho giấy quyến kia hưởng đủ độ nóng từ ánh đèn nhỏ thì mới tự thân bốc cháy sau.
Như vậy thì liền người châm đèn cũng không tài nào có thể phát hiện ra được cả. Còn về La Thần quấn dây dẫn thành nhiều vòng như bàn tơ kia, thì hắn ở nhà đã thử thời gian tốc độ cháy của dây dẫn nhiều lần rồi.
Liền sau nhiều lần tính toán và làm thử, thì hắn cũng tạm nhẩm tính ra được một canh giờ thì cần phải có một đoạn dây dẫn dài khoản bao nhiêu. Do thế nên khi dây dẫn bất đầu cháy, thì nó cũng phải tốn rất nhiều thời gian nữa thì mới có thể cháy xong được.
La Thần khoảng nửa canh giờ sau thì đã bày bố xong tất cả, liền hắn cũng thổi tất cái đèn lồng nơi hắn đang giấu giếm điều gì đó kia. Hòng để đêm sau khi nó được thấp lên, thì sẽ có chuyện hay để mà xem.
----------...----------
Chiêu Quân canh phòng một hồi lâu thì đã thấy La Thần tay không quay lại rồi, liền cô cũng có chút hơi bất ngờ lên tiếng nói.
"Nhanh như vậy.! Ngươi... thật không tham lam muốn lấy hết hay sao.?"
"Hềy... Lấy hết gì chứ.! Ăn ít no dai, ăn nhiều vỡ bụng đó. Bộ cô không hiểu điều cơ bản này hay sao.?"
"Oa... La Thần ngươi nhìn vậy mà cũng là người rất thông minh đó nha.!"
"Hả... Là sao.? Ý là trong mắt cô ta luôn là một kẻ ngốc hay sao hả.?"
"Ặc... Không có... Không... Chỉ là... là...."
"Thôi.! La Thần ta có thể hiểu được rồi. Vậy nên không cần phải nói ra đâu, giờ chúng ta phải nghĩ cách rời khỏi đây thôi."
"Được.!"
-----------...-----------
Viện tử : Thất công chúa.
Chiêu Quân lúc này dẫn La Thần quay lại nơi này, hòng muốn gặp các cung nữ báo tin bình an, chứ nếu không thì chắc hẳn sẽ loạn thành một đoàn mất.
La Thần hắn vẫn lặng thinh theo sau không hề lên tiếng bất cứ điều gì cả, tiếp khi về đến thì liền thấy các cung nữ, thái giám cũng đã loạn thành một đoàn rồi.
"Công...." Một cung nữ thấy Chiêu Quân liền vội muốn truy hô lên.
Liền Chiêu Quân lại ra dấu ngăn lại nói. "Ta không sao.! Chỉ là đi làm một chút chuyện thôi, vậy nên ngươi hãy mau báo tin cho mọi người biết đi."
"Vâng.!" Đáp xong, cung nữ kia liền nhanh rời đi báo cho mọi người hay tin.
Chiêu Quân và La Thần tiếp nhanh bước vào trong phòng, liền lúc này không có ai La Thần lại lên tiếng.
"Chiêu Quân.! Khi nào thì chúng ta sẽ rời cung đây.?"
"Gấp gì chứ.! Thêm một chút nữa đi, tiếp ta sẽ gọi người phân phó xe ngựa để cho ngươi rời cung ngay."
"Vậy sao.!" La Thần bỗng nói một lời vô thưởng.
"Hoàng muội.!" Bỗng dưng ngay lúc này phía bên ngoài có một nhóm người đang chạy đến hô gọi.
Tiếp rất nhanh lục công chúa Ngô Lạc Mặc đã xông cửa tiến vào, khi nhìn thấy Chiêu Quân vẻ chẳng hề gì thì Ngô Lạc Mặc mới như trúc được gánh nặng lên tiếng nói.
"Hoàng muội.! Mới sáng sớm muội đã biến mất đi đâu vậy.?"
"Không có gì đâu.! Hoàng tỷ trước cứ tiến vào đi."
Liền nhanh Ngô Lạc Mặc cùng với tám người Thập Bát Thiên Sát đã bước vào phòng, liền lúc này La Thần phía sau thấy tám người kia vẻ rất không phải người thường.
Liền Ngô Chiêu Quân vẻ mặt có chút rất vui vẻ muốn bước lên tiếp đón hoàng tỷ của mình, nhưng.... Nhưng...
Bỗng ngay lúc này La Thần bước lên một tay nhẹ choàng qua eo nhỏ của Chiêu Quân, lập tức từ phía sau ôm chặt lấy cô ấy vào lòng.
"Á... La...." Chiêu Quân rất bất ngờ bật thốt.
Nhưng... Còn chưa dứt lời thì bỗng đã thấy La Thần một tay xuất ra một thanh pháp khí sắc lãnh hình cánh cung màu xanh ngọc bích nhẹ đặt ngay cái cổ trắng ngần của cô ấy.
"Hoàng muội..." Ngô Lạc Mặc rất thất kinh vội hô.
Tám người Thập Bát Thiên Sát thấy vậy cũng liền bước lên chắn phía trước, liền lão Liệt Trùng Khánh lên tiếng.
"Thích khách ngươi là ai.?"
La Thần vẻ mặt bỗng rất lạnh lẽo, sắc lãnh khẽ lên tiếng. "Lập tức im lặng đóng cửa lại cho ta."
Liền tất cả thấy tính mạng của Chiêu Quân đang bị nguy hiểm, vậy nên liền cũng lập tức làm theo những gì La Thần nói. Bên ngoài do các cung nữ hiện cũng mới là sáng sớm nên có rất nhiều việc phải làm, vậy nên cũng nhất thời không biết bên này là đang xảy ra chuyện gì.
Căn phòng đã được đóng kín, La Thần liền khẽ lạnh lẽo nhỏ nói vào một bên tai của Thất Công Chúa Ngô Chiêu Quân.
"Chiêu Quân công chúa cô.! Nghĩ ta bị ngốc sao.?"
Bắc thành nhà lớn đông đúc, nhiều quan lại lớn cũng có biệt phủ riêng ở nơi này. Và ở nơi này hiện có một biệt phủ lớn có dán niêm phong của triều đình ở trước cổng chính.
Cổng chính nhìn vẻ bề ngoài cũ nát, liền biết nó cũng đã bị niêm phong không ít thời gian rồi đi. Nhìn lên bản tên trước biệt phủ này, liền có thể thấy được hàng chữ Hàn Gia.
Bên trong biệt phủ to lớn thì vẻ cũng cũ nát tiêu điều không kém gì với Hồng Gia Trang lúc trước lắm, bởi nơi này nhiều năm về trước nó cũng chịu cùng số phận như Hồng Gia Trang.
Cũng bị mắc tội với triều đình mà bị giáng thánh chỉ niêm phong giam cầm nội bất xuất ngoại bất nhập. Mà nơi này Hàn Gia lại kém may mắn hơn Hồng Gia Trang nhiều lắm.
Bởi cả nhà Hàn Gia này từ già cho đến trẻ, năm đó liền đã bị hoàng đế ra lệnh chém chết hết rồi. Duy chỉ còn sót lại một mình Hàn lão, phụ thân của Cẩm Y Phó Thiên Hộ Hàn Linh mà thôi.
Không biết duyên cớ gì, nhưng Hàn Linh cô ấy cũng vì mạng sống của phụ thân và nhị đệ Hàn Minh mà mới thành ra như ngày hôm nay. Liền phải thân bất do kỷ, buột lòng phải tận trung với Ngô Quốc.
Biệt phủ Hàn Gia này nhiều năm không thấy bóng người đến ghé thăm, liền buổi chiều ngày hôm nay, Hàn Linh không biết vì sao lại được Thất Công Chúa cấp cho lệnh bài để được đi về thăm phụ thân của mình.
Buổi tối Hàn Linh rất ra dáng một đại nữ nhi ngoan hiền, liền rất nhiều món ngon được cô nấu cho phụ thân của cô thưởng thức.
Tiếp cơm nước xong, Hàn Linh nhìn cơ thể đã gầy yếu của phụ thân mà rất đau lòng nghẹn ngào không thôi. Bỗng lúc này Hàn lão lại lên tiếng nói.
"Linh nhi.! Sao hôm nay con được phép về thăm phụ thân vậy.?"
"Thưa phụ thân.! Hôm nay thất công chúa từ bi đã cho phép con dùng lệnh bài của người để về thăm phụ thân một hôm."
"Hàizz... Thất công chúa là người có ơn khi xưa đã cầu xin giữ lại cái mạng này của con, vậy nên con phải hết lòng mà vì người đấy."
Hàn Linh nghe thế liền mặt có chút lảng tránh, bởi cô hiện rất khó lòng giúp cho thất công chúa được. Do là hoàng thượng đó mới là người có quyền lớn nhất đi, vậy nên Hàn Linh liền lại vội nói sang chuyện khác.
"Phụ thân.! Người sống thật khổ quá rồi."
"Khụ... khụ khụ... Linh nhi.! Nữ nhi con mới là khổ... khụ khụ... Phụ thân đã già rồi... vậy nên có chết cũng không có vấn đề gì đâu."
"Khụ... khụ khụ... Nhưng nữ nhi con sau này thì biết phải làm sao bây giờ đây... Hoàng thượng cứ mãi không buông tha cho Hàn Gia chúng ta, giờ con còn vướng bận phụ thân... nhưng khi không còn phụ thân nữa thì hoàng thượng người sẽ nghĩ sao về lòng trung của con đây..."
"Phụ thân.! Người đừng nói chi những chuyện xa xôi đó nữa, bởi phụ thân người còn phải sống lâu lắm nữa mà."
"Hàizz... Nữ nhi ngoan.! Nếu không được thì con hãy cùng nhị đệ của con trốn đi khỏi Ngô Quốc đi."
Nghe vậy bỗng Hàn Linh liền cũng đã có chút xúc động rồi, thế là cô liền nhớ đến những lời thất công chúa từng nói với cô. Tiếp cô giống như đã quyết định điều gì đó lên tiếng nói.
"Phụ thân.! Hay là chúng ta cùng trốn cùng nhau đi."
"Hàizz... Linh nhi.! Phụ thân bản thân đã quá già yếu rồi, nếu có đi thì cũng có thể đi đến đâu được cơ chứ."
"Vậy nên nữ nhi con cứ mặc phụ thân mà rời đi đi."
"Phụ thân.! Thất công chúa từng nói qua người muốn bỏ trốn rời đi, nhưng... nhưng con đã không đồng ý.."
"Cái gì... Việc này hoàng thượng có biết không.?"
"Vẫn chưa.! Bởi cái này quả thật rất kinh thế hãi tục, vậy nên con đã không báo lại cho hoàng thượng chuyện này."
"Linh nhi.... Vậy con nghĩ sao về chuyện này.?"
"Con... con... cũng không biết nữa..."
"Hàizz... Linh nhi.! Nếu con thấy đó là một cơ hội tốt... Vậy con hãy cùng Hàn Minh rời đi ngay đi."
"Phụ thân.! Thế còn người thì sao.?"
"Hàizz... Nơi này là trong thành Kinh Sư, và bắc thành này Bắc Báo cũng canh phòng rất nghiêm ngặt, vậy nên phụ thân không thể cùng đi với con được đâu."
"Cho nên con hãy cùng Hàn Minh rời đi đi, còn phụ thân đã sống đủ lắm rồi không còn lưu luyến gì nữa đâu."
"Không đâu.! Nếu phụ thân không đi, thì phận làm con sao có thể mặc người mà bỏ đi được cơ chứ."
"Linh nhi.! Hãy nghe phụ thân, con hãy mặc phụ thân đi."
Cứ vậy Hàn lão sợ luyên lụy đến nữ nhi của mình mà không ngừng khuyên Hàn Linh hãy cứ mặc lão mà rời đi, Hàn Linh thì vẫn không nhẫn tâm làm được như vậy, vậy nên cô cũng không ngừng lên tiếng khuyên phụ thân hãy đi cùng.
Đỉnh điểm Hàn Linh bỗng hướng phụ thân quỳ xuống van cầu người hãy đi cùng, Hàn lão cũng rất đau lòng bỗng quyết tuyệt nói.
"Đây nó là một cơ hội tốt.! Nếu con còn không chịu đi vì vướng bận phụ thân... vậy... ngay bây giờ ta sẽ tự kết liễu bản thân cho con không phải bận lòng nữa."
Nói xong Hàn lão liền giũ mạnh tay áo dứt khoát rời đi, trong lòng thì lão cũng vẻ rất bất đắc dĩ. Hàn Linh thì đang quỳ bỗng rất nghẹn ngào gọi lớn.
"Phụ thân...."
----------...----------
Hoàng Cung : La Thần
La Thần hắn thì hiện đang ở cùng Chiêu Quân ở trong viện tử thất công chúa nói sơ qua bày trí ở trong hoàng cung, hòng có thêm một chút tính toán.
Hoàng cung cổng lớn đi vào là sân lớn quảng trường to bự, tiếp đến là chánh điện hoàng đế. Bên trái thì là một phòng chờ được đặc ngay cạnh, bên phải thì là Ngự thư phòng.
Phía sau thư phòng thì là dược phòng, tiếp là viện tử của hoàng đế. Gần chỗ hoàng đế thì có Đại Bảo Các, Khố phòng, Cấm quân Cẩm Y Vệ, sâu nữa thì là viện tử của các công chúa.
Bên trái hoàng cung thì có cấm quân Hổ Đầu Quân, cung hoàng hậu, cung hoàng thái hậu, tiếp đến viện tử của các hoàng tử.
Từ chánh điện thẳng hướng thì là Ngự Hoa viên to lớn, tiếp nữa thì là sân sau hoàng cung chuyên tổ chức các sự kiện hoàng thất.
Gần đó bên phải thì là viện tử của các cung nữ, nô tài, và thái tổng quản chuyên quản nhân lực nô tài trong cung.
Tiếp rất sâu về sau thì nó là hậu cung ba ngàn giai lệ, chia thành bốn phương do bốn người đứng đầu Bắc phi, Nam phi, Tây phi, Đông phi. Tiếp nữa thì là lãnh cung cũng không kém phần to lớn.
Ngoài ra còn có rất nhiều khu nhỏ lẻ khác nữa tựa như là Thiện Phòng, Binh Phòng, Phòng giặt y phục, phòng nhỏ riêng biệt của các tổng quản có thân phận, và nhiều mây mây tầng tầng các loại phòng lớn, viện nhỏ khác nữa.
La Thần liền đầu óc cũng đã có chút choáng váng với diện tích to bự của cái hoàng cung này luôn rồi.
La Thần cùng Chiêu Quân nói qua rất lâu, cho tới khi trời cũng đã gần sáng thì bỗng La Thần cũng đã có chút nắm bắt hết rồi. Liền thở ra một hơi La Thần lên tiếng.
"Hay thật a.! Chiêu Quân cô coi vậy mà đã chuẩn bị rất kĩ càng trước sau khi vào đây rồi nha, còn có cả bố cục trong hoàng cung này luôn nữa đấy."
Nghe vậy Chiêu Quân liền rất ngạc nhiên hỏi. "La Thần ngươi thật đi vào đây mà chẳng có một chút chuẩn bị gì hay sao.?"
La Thần liền vẻ rất ngượng ngùng đáp. "À... à... Ha... ha... Ta chỉ là một người bình thường thì làm sao có thể nghĩ nhiều được như vậy đâu chứ... ha... ha..."
Chiêu Quân liền cũng bó tay với cái tên La Thần này luôn rồi, tiếp cô lại nói. "Nhìn trời thì cũng đã sắp sáng rồi đi."
"Vậy giờ các cung nữ, nô tài cũng đã chuẩn bị đi làm việc rồi."
Nghe vậy La Thần liền hiểu là cái gì rồi, thế là hắn lập tức cùng với Chiêu Quân nhân lúc trời vẫn còn chưa sáng hẳn liền hành động.
La Thần cùng với Chiêu Quân đã rời đi không bao lâu thì bỗng viện tử thất công chúa lúc này thấy có hai nhóm cung nữ đang đi tới.
Liền lúc này vài cung nữ bỗng thấy một nhóm vài người khác cũng đang đi đến nơi này, bỗng liền những cung nữ này liền rất thất kinh lên tiếng.
"A... Các cô đêm qua không có ở bên cạnh công chúa sao.?"
"Bọn ta không có.!"
"Không phải đó là nhóm của các cô sao.?"
"Đâu phải đâu.! Rõ ràng công chúa bảo sẽ là do các cô canh phòng mà."
"Cái gì...."
----------...----------
Hoàng Cung : Khố Phòng
La Thần trời còn chưa sáng hẳn, nhưng lúc này hắn đã thấy trong hoàng cung nó cũng đã đông đúc những cung nữ và thái giám thức dậy làm việc rồi.
Buổi đêm mọi người liền ngủ nên hắn quả không cảm nhận được rõ ràng cho lắm, nhưng hiện tại thì đã có thể nhìn rõ hơn. Nào là hoàng cung nó to lớn như thế nào, nào là cung nữ nó nhiều thế nào, còn có trên đường đi La Thần hắn cũng không ít lần sợ hãi không thôi.
"Ây... Hoàng cung người làm đông đúc thật a.!"
Chiêu Quân cô ấy nghe phía sau La Thần nói vậy thì liền chỉ biết khẽ lắc đầu, tiếp cô rất nhanh hướng khố phòng mà đi.
La Thần cùng Chiêu Quân đi qua rất nhiều đoạn đường, gặp qua rất nhiều cung nữ và thái giám. Ấy nhưng có một điều kỳ lạ đó là mọi người đều hướng Chiêu Quân mà hành lễ, Chiêu Quân cô ấy mỗi lần như thế thì đều đưa tay ra dấu ngăn lại.
La Thần phía sau thấy vậy liền nghĩ xem ra Chiêu Quân ăn mặc phú quý quả là một cách rất hay.
Không bao lâu sau, hai người đã đến được một cửa lớn to đùng có treo biển Khố Phòng rất bắt mắt. Chiêu Quân lúc này thấy một lão tổng quản đang đứng ở cửa tay luôn cầm sổ sách để ghi chép lại mọi thứ.
"Đổng tổng quản.! Thỉnh an..."
Lão còn chưa nói xong thì đã bị Chiêu Quân ra dấu ngăn lại nói. "Miễn lễ.! Ta hôm nay thấy trong người hơi không khỏe, nên muốn đến khố phòng để tìm một ít nhân sâm ngàn năm để tẩm bổ mà thôi."
"Phiền tổng quản rồi.!"
Đổng tổng quản tuy không hiểu sao thất công chúa phải đích thân đi làm những việc này, nhưng lão cũng không dám hỏi nhiều lắm lời, liền đáp.
"Không sao.! Không có gì, mời thất công chúa cứ vào trong tùy ý chọn lựa."
Tiếp Chiêu Quân và La Thần liền rất dễ dàng tiến vào bên trong khố phòng to lớn, liền bên trong thấy các dược vật, ngọc quý, vật liệu..v.. v...
Hởi ơi rất là nhiều thứ đều được chứa ở nơi này, hiện còn thấy bên trong có không ít người đang nhập hàng vào, và cũng không ít đến lấy hàng rời đi.
La Thần nhìn thấy vậy liền khẽ nói. "Ặc... Đông như vậy á... Vậy... vậy thì làm sao trộm đây nha.!"
Chiêu Quân thì vẻ chẳng mấy kinh ngạc, liền dẫn La Thần tiến sâu hơn vào bên trong. Mà càng vào sâu hơn thì bóng người nó cũng thưa dần đi rất nhiều.
Tiếp tới nơi tận cùng thì lại thấy một cánh cổng lớn khác nữa được canh phòng rất nghiêm ngặt. Liền có thể thấy có chừng mười tên cấm quân hiện đang chấn giữ trước cửa, ngoài ra còn thấy một vị tổng quản khác nữa.
Liền lão tổng quản này cũng nhanh hướng Chiêu Quân nói. "Lão thân tham kiến..."
"Miễn lễ.! Ta hôm nay muốn tới đây tìm vài món đồ tốt để làm quà cho hoàng tỷ của ta, vậy nên làm phiền ngươi rồi."
"Không dám.! Không dám... Mời thất công chúa."
Lại qua thêm một ải cuối cùng, vậy là rất nhanh La Thần và Chiêu Quân cuối cùng cũng đã đi vào được nơi cất giữ các kỳ trân dị bảo của Ngô Quốc.
----------...----------
Một lúc sau, La Thần liền nhìn quanh một vòng thấy bên trong này hòm to, rương lớn chất thành núi rất nhiều. Tùy tiện La Thần mở một hòm ra xem thử liền thấy toàn là vàng rồng, bạc trắng không thôi. Ngoài ra thì cũng còn có không ít là kì trân ngọc thạch nữa.
La Thần lúc này chỉ ở bên trong này cùng Chiêu Quân mà thôi, liền La Thần như muốn né tránh cái gì đó, lên tiếng nhanh nói.
"Những rương châu báo ở gần ngoài thì cứ việc để yên vậy đi, riêng những rương bên trong chúng ta rút lấy hết đi."
"La Thần ngươi thật chỉ vào hoàng cung là vì kim tiền thôi sao.?"
"Trời... Cái đó bộ còn chưa có rõ ràng nữa hay sao, không phải ngay từ đầu ta đã nói là ta chỉ đi vào đây để trộm thôi sao."
Chiêu Quân nghe vậy thì cũng không biết nói gì nữa rồi, La Thần hắn thì liền nhìn quanh xung quanh đánh giá tình hình căn phòng rộng lớn này.
Nhìn thấy phòng lớn nó có chút tối, nhưng lại cũng có thể nhìn rõ ràng vài nơi do có ánh đèn lồng le lói. La Thần bỗng tiến lên xem xét kĩ hơn những cái đèn lồng này.
"Chiêu Quân.! Những cái đèn lồng này là lúc nào nó cũng được đốt lên sao.?"
"Cũng không nhất thiết.! Bởi chỉ thường là ban đêm thì mới phải châm đèn thôi, còn ban ngày thì không cần cũng chẳng sao cả."
"Nhưng mà La Thần ngươi hỏi những chuyện này để làm gì a..."
"À... Không có gì.! Chỉ là hoàng cung cái gì nó cũng trân quý, đến ngay cả một cái đèn lồng mà nó cũng đẹp quá trời, vậy nên ta nhất thời tò mò hỏi một chút thôi."
"Nhưng... mà đèn lồng đẹp như vậy, trân quý như vậy, mà chỉ dùng để châm đèn thôi thì có lãng phí quá hay không.?"
"Xì... Lảng phí gì chứ.! Đèn lồng không dùng để thấp sáng vậy nó dùng để làm gì cơ chứ." Chiêu Quân lúc này cũng đã có chút kìm nén không được phì cười luôn rồi.
"Tiếc quá... tiếc quá... Vậy hàng ngày mọi người sử dụng nó nhiều không, và khi nào thì mới cần thấp đèn.?"
"Hàng ngày đêm xuống là thấp đèn thôi.! Cái đó không phải cũng chỉ là điều bình thường thôi sao.?"
"À... Xem ra hoàng cung nó cũng chẳng khác với bên ngoài là bao nhỉ.?"
Chiêu Quân liền chỉ biết mở hoắc mồm khó tin nhìn chằm chằm La Thần như nhìn một người điên vậy.
"Ặc... Chiêu Quân cô nhìn ta vậy là sao hả.! Tưởng ta là bị điên rồi sao.?"
"Ươm... Ườm..." Chiêu Quân liền gật đầu vẻ đúng vậy.
"Ặc... Đùa thôi.. ha.. ha.. ta đùa chút thôi ấy mà... ha.... ha..."
Ngượng ngùng nói xong, La Thần liền lập tức bắt tay vào làm việc ngay. Liền rất nhanh La Thần hắn nhanh tay mở ra rất nhiều rương báo thu hết đống bạc vào trong không gian chứa đồ của hắn.
Và hắn cũng không quên rằng phải để lại rất nhiều chất nổ pháo hoa kia vào thay thế, La Thần hắn làm việc này trong lén lút hòng không cho Chiêu Quân biết được việc này.
Rất lâu sau, do rương báo có rất nhiều, mà La Thần thì cần phải thu và trả lại từng cái từng cái một rất mất thời gian. Thấy vậy La Thần liền cũng chẳng tham lam làm gì nữa.
Liền dứt khoát làm việc chính mới là quan trọng hơn, còn những châu báo này thì cũng không bằng mạng sống của hắn đâu.
Thế là La Thần bỗng hiếm hoi một lần này vẻ thật chẳng tham lam gì tới kim tiền cả, mà cái chính là đống pháo hoa kia nó phải được cất giấu vào hết trong này vậy là được rồi.
Chiêu Quân cũng biết chỉ một chút thời gian thì La Thần hắn có thể lấy được bao nhiêu đâu cơ chứ, vậy nên cô cũng chẳng quan tâm rằng La Thần đã lấy đi bao nhiêu cả.
Mà hiện cô chỉ đứng dửng dưng trông cửa vào cho La Thần mặc hắn tùy ý lấy, La Thần thì lúc này cũng đã tráo vào hết một khối lượng lớn pháo hoa rồi.
Tiếp hắn liền lấy ra dây dẫn cháy sắp xếp một chút, liền thấy La Thần dùng rất nhiều dây dẫn cháy quấn quanh thành rất rất là nhiều vòng khắp cả căn phòng.
Nhưng tuyệt đối nó cũng phải được che giấu đi bởi những rương châu báu hòng không cho ai phát hiện ra. Tiếp La Thần thấy vẫn còn chưa đủ lắm, nên liền cũng trên nóc nhà cũng giăng kín như bàn tơ ở trên đó.
Liền đoạn cuối cùng La Thần lại ẩn dây dẫn sau một cây cột lớn có đèn lồng đang thấp sáng. La Thần cẩn thận đưa dây giấu kĩ ở trong đèn lồng, dùng một tờ giấy quyến mỏng như màng lụa màu trắng dán dính nó bên trong thành đèn lồng.
La Thần hắn làm vậy là vì khi đêm đến có người thấp đèn thì dây dẫn sẽ không cháy ngay lập tức, mà phải chờ cho giấy quyến kia hưởng đủ độ nóng từ ánh đèn nhỏ thì mới tự thân bốc cháy sau.
Như vậy thì liền người châm đèn cũng không tài nào có thể phát hiện ra được cả. Còn về La Thần quấn dây dẫn thành nhiều vòng như bàn tơ kia, thì hắn ở nhà đã thử thời gian tốc độ cháy của dây dẫn nhiều lần rồi.
Liền sau nhiều lần tính toán và làm thử, thì hắn cũng tạm nhẩm tính ra được một canh giờ thì cần phải có một đoạn dây dẫn dài khoản bao nhiêu. Do thế nên khi dây dẫn bất đầu cháy, thì nó cũng phải tốn rất nhiều thời gian nữa thì mới có thể cháy xong được.
La Thần khoảng nửa canh giờ sau thì đã bày bố xong tất cả, liền hắn cũng thổi tất cái đèn lồng nơi hắn đang giấu giếm điều gì đó kia. Hòng để đêm sau khi nó được thấp lên, thì sẽ có chuyện hay để mà xem.
----------...----------
Chiêu Quân canh phòng một hồi lâu thì đã thấy La Thần tay không quay lại rồi, liền cô cũng có chút hơi bất ngờ lên tiếng nói.
"Nhanh như vậy.! Ngươi... thật không tham lam muốn lấy hết hay sao.?"
"Hềy... Lấy hết gì chứ.! Ăn ít no dai, ăn nhiều vỡ bụng đó. Bộ cô không hiểu điều cơ bản này hay sao.?"
"Oa... La Thần ngươi nhìn vậy mà cũng là người rất thông minh đó nha.!"
"Hả... Là sao.? Ý là trong mắt cô ta luôn là một kẻ ngốc hay sao hả.?"
"Ặc... Không có... Không... Chỉ là... là...."
"Thôi.! La Thần ta có thể hiểu được rồi. Vậy nên không cần phải nói ra đâu, giờ chúng ta phải nghĩ cách rời khỏi đây thôi."
"Được.!"
-----------...-----------
Viện tử : Thất công chúa.
Chiêu Quân lúc này dẫn La Thần quay lại nơi này, hòng muốn gặp các cung nữ báo tin bình an, chứ nếu không thì chắc hẳn sẽ loạn thành một đoàn mất.
La Thần hắn vẫn lặng thinh theo sau không hề lên tiếng bất cứ điều gì cả, tiếp khi về đến thì liền thấy các cung nữ, thái giám cũng đã loạn thành một đoàn rồi.
"Công...." Một cung nữ thấy Chiêu Quân liền vội muốn truy hô lên.
Liền Chiêu Quân lại ra dấu ngăn lại nói. "Ta không sao.! Chỉ là đi làm một chút chuyện thôi, vậy nên ngươi hãy mau báo tin cho mọi người biết đi."
"Vâng.!" Đáp xong, cung nữ kia liền nhanh rời đi báo cho mọi người hay tin.
Chiêu Quân và La Thần tiếp nhanh bước vào trong phòng, liền lúc này không có ai La Thần lại lên tiếng.
"Chiêu Quân.! Khi nào thì chúng ta sẽ rời cung đây.?"
"Gấp gì chứ.! Thêm một chút nữa đi, tiếp ta sẽ gọi người phân phó xe ngựa để cho ngươi rời cung ngay."
"Vậy sao.!" La Thần bỗng nói một lời vô thưởng.
"Hoàng muội.!" Bỗng dưng ngay lúc này phía bên ngoài có một nhóm người đang chạy đến hô gọi.
Tiếp rất nhanh lục công chúa Ngô Lạc Mặc đã xông cửa tiến vào, khi nhìn thấy Chiêu Quân vẻ chẳng hề gì thì Ngô Lạc Mặc mới như trúc được gánh nặng lên tiếng nói.
"Hoàng muội.! Mới sáng sớm muội đã biến mất đi đâu vậy.?"
"Không có gì đâu.! Hoàng tỷ trước cứ tiến vào đi."
Liền nhanh Ngô Lạc Mặc cùng với tám người Thập Bát Thiên Sát đã bước vào phòng, liền lúc này La Thần phía sau thấy tám người kia vẻ rất không phải người thường.
Liền Ngô Chiêu Quân vẻ mặt có chút rất vui vẻ muốn bước lên tiếp đón hoàng tỷ của mình, nhưng.... Nhưng...
Bỗng ngay lúc này La Thần bước lên một tay nhẹ choàng qua eo nhỏ của Chiêu Quân, lập tức từ phía sau ôm chặt lấy cô ấy vào lòng.
"Á... La...." Chiêu Quân rất bất ngờ bật thốt.
Nhưng... Còn chưa dứt lời thì bỗng đã thấy La Thần một tay xuất ra một thanh pháp khí sắc lãnh hình cánh cung màu xanh ngọc bích nhẹ đặt ngay cái cổ trắng ngần của cô ấy.
"Hoàng muội..." Ngô Lạc Mặc rất thất kinh vội hô.
Tám người Thập Bát Thiên Sát thấy vậy cũng liền bước lên chắn phía trước, liền lão Liệt Trùng Khánh lên tiếng.
"Thích khách ngươi là ai.?"
La Thần vẻ mặt bỗng rất lạnh lẽo, sắc lãnh khẽ lên tiếng. "Lập tức im lặng đóng cửa lại cho ta."
Liền tất cả thấy tính mạng của Chiêu Quân đang bị nguy hiểm, vậy nên liền cũng lập tức làm theo những gì La Thần nói. Bên ngoài do các cung nữ hiện cũng mới là sáng sớm nên có rất nhiều việc phải làm, vậy nên cũng nhất thời không biết bên này là đang xảy ra chuyện gì.
Căn phòng đã được đóng kín, La Thần liền khẽ lạnh lẽo nhỏ nói vào một bên tai của Thất Công Chúa Ngô Chiêu Quân.
"Chiêu Quân công chúa cô.! Nghĩ ta bị ngốc sao.?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.