Hệ Thống Kim Tiền Phúc Hắc

Chương 194: Phục kích tiên tử

Tuyết Đình Cây

18/05/2021

Phía tây bên ngoài làng lúc này bỗng xuất hiện một nhóm yêu tinh tộc mười người vẻ có chút mạnh mẽ, liền lúc này đang rất gấp gáp chạy đến nơi đây.

"Đã tới rồi.!" Một nữ yêu tinh tóc đỏ vẻ có chút rối thở hắc một hơi. "Mau.! Mau nhanh báo cho mọi người nhanh di tản khỏi nơi này nhanh."

Tiếp nhóm mười người trong đêm nhanh hơn chạy vào trong làng, ấy nhưng khi vừa đến nơi thì bọn họ đều rất kinh ngạc.

Bởi vì bọn họ thấy yêu tinh tộc nơi này bỗng đông đúc đến lạ, còn có tất cả đều là đêm tối rồi mà sao vẫn còn tập trung rất đông ở bên ngoài.

Thấy lạ nhóm yêu tinh này liền bước lên hỏi. "Mọi người ở đây là có chuyện gì sao.?"

Một lão yêu tinh tốt bụng khẽ cau mày khó hiểu trước sự tình nói. "Lạ lắm.! Các trưởng làng khi không lại đem rất nhiều người cầm vũ khí tiến vào nơi thủy đình của tiên nữ."

"Tiên nữ.?" Nữ nhân yêu tinh tóc đỏ kinh ngạc. "Tiên nữ là sao.?"

Lão già yêu tinh giật mình nhìn lại thiết nghĩ những người này chắc là đã đến muộn nên mới chưa rõ sự việc. "Chuyện là vài hôm trước thiên không Vân Sắc tiên nữ hạ phàm, cánh lớn rực lửa rất chấn động nơi này."

"Ấy nhưng... không hiểu bốn vị trưởng làng đã hội họp như thế nào mà lại có quyết định rất lạ là dẫn người cùng vũ khí xuất động."

"Vân sắc, Cánh lửa, Tiên Nữ, xin lão có thể nói rõ hơn được không.?" Yêu tinh nữ nhân tóc đỏ lòng mình đã bị thất kinh thật sự rồi.

Sau một hồi nghe lão già yêu tinh kể rõ ngọn nguồn, nữ nhân yêu tinh tóc đỏ bỗng nhiên hai mắt khẽ biến quay lại cùng người của mình rời đi ngay.

"Trước nơi này có điều kì lạ các trưởng làng, vậy nên chớ vội đi gặp họ làm gì đâu."

"Nhưng e thời gian đã không còn nhiều đâu." Một tên trong nhóm hơi lo lắng.

"Đã không còn nhiều vậy chúng ta trước cứ đi gặp người gọi là tiên nữ kia nhanh đi."

"Tiên nữ.?" Cả nhóm hơi bất ngờ vì nữ nhân tóc đỏ lại có thể dễ dàng tin rằng người kia là tiên nữ.

"Nhìn ta như vậy là sao.? Còn không mau đi."

"Vâng..." Cả nhóm giống như không dám vọng động với cô ấy, liền thì di chuyển đến nơi thủy đình.

----------...----------

Thủy Đình

Tiên tử nơi này hiện cùng hồ ly nhỏ mắt to, mắt nhỏ nhìn nhau quan chiến luận bàn rất chi là vô tư.

"Yêu ly này.! Dận Âm, Yên Tinh và Y Sư, Lưu Tinh. Ngươi nghĩ bên nào sẽ thắng vậy.?"

"Ô... ô..." Hồ ly nhỏ hết chỉ bên trái xong lưỡng lự chỉ bên phải khó phân được bên nào sẽ thắng bên nào.

Tiên tử liền phì cười trước sự đáng yêu của hồ ly nhỏ, tiếp tiên tử nhẹ nhàng đưa lên một quả nho mọng nước khẽ ngậm vào miệng.

"Ưm... La Thần ta thấy thì bốn người bọn họ cũng chỉ là rất yếu không đáng xem đâu, nếu mà nói muốn thì yêu ly ngươi cũng có thể dễ dàng đánh bại bọn họ đấy."

"Ố...." Hồ ly nhỏ kinh ngạc không tin liền ôm bụng lăn quay cười ngất.

"Ngươi lại như vậy nữa rồi..." Tiên tử bẻ mặt nói tiếp. "Quan sát một hồi thì ta liền thấy bốn người bọn họ chỉ là vừa vặn ở cấp độ như ta trước khi đến đây mà thôi."

"À... ưm... chắc là Trúc Cơ gì đó... Ưm... chắc là ở khoản đó.!"

"Ố.!" Hồ ly nhỏ ngạc nhiên bật dậy nhìn lấy tiên tử vẻ rất hiếu kì.

"Sao giờ lại muốn nghe rồi sao.?" Tiên tử thấy vậy lại cười phì. "Nhưng ta lại không muốn nói nữa a..."

"Ố... ố... ố..." Hồ ly nhỏ đáng yêu nũng nịu tiên tử hãy nói tiếp.

"Ô... ô... ô..." Bỗng một bạch tuộc nào đó cũng xuất hiện làm nũng y trang trẻ nhỏ.

"Oa... Yêu tinh bạch tuộc ngươi đến chơi sao.?" Tiên tử vui vẻ tiến đến. "Oa... thật dễ thương quá đi mất."

Tiếp một hồi chén huynh chén đệ trà nước nho xanh hoa rơi, tiên tử mới chịu lên tiếng với hai con thú vị trước mặt.

"Bởi khi ta đến đây thì đã vượt qua mấy đại cảnh giới rồi.! Vậy nên ta mới có thể dễ dàng nhìn rõ bọn họ như vậy thôi."

"Ô... ô... ô..." Hồ ly nhỏ và Bạch tuộc tinh đều hiếu kì chẳng hiểu đại cảnh giới là gì, tiếp không ngừng lại làm nũng.

Tiên tử bỗng lại có chút thở dài. "Yêu ly này.! Nói thật thì ta trước khi đi đã từng nghĩ sẽ dùng máu của mình để cãi tạo cho ngươi đó."

"Ấy nhưng khó hiểu một điều là bây giờ ta hoàn toàn chẳng có một chút huyết tinh nào cả, âu có lẽ là do thời không sai lệch chăng, hoặc cũng có thể là do ta chỉ là một người đã chết."

"Ô...." Hai thú bỗng rất kinh ngạc há hốc mồm.

Hồ ly nhỏ thì thêm chút sợ hãi mà nhanh phóng vào lòng tiên tử sợ người rời đi, Bạch tuộc tinh thì đầu nhỏ loạn động vung tay không ngừng như muốn nói nó có cách gì đó.

"Hử..." Tiên tử thông minh nhìn hiểu hỏi. "Ngươi có cách.?"

"Ô... ô... ô..." Gật đầu không ngừng bạch tuộc tinh liền vưng vòi chỉ xuống hồ ý muốn nói cách là ở bên dưới đó.

Tiên tử có chút động tâm nhìn xuống hồ nước thoáng nghĩ giờ nên làm gì thì bỗng mặt nước lại chấn động mạnh.

"Phong Bạo.... Cuồng Luân...." Tinh Y Sư thiết bản một chống ma pháp vận động dữ dội phong tạc phía Tri Chu Dận Âm và Thủy Yên Tinh.

"Ầm... Ầm... Ầm..." Nước hồ văng tung tóe chấn động thất mạnh.

"Ây da... Thôi cứ để hôm khác đi vậy." Tiên tử sợ phiền chỉ đành gác lại cho hôm sau.

Tội thay không ai để ý tới đó chính là nam nhân yêu tinh và Út muội khó khăn đến gần một chút thì bị sóng nước đánh văng ngược lại ra xa hơn.

---------...-----------

Sau thêm một hồi lâu, tiên tử đều xem hết vào mắt tất cả tình hình. Bỗng tiên tử ngáp dài một tiếng.

"Oa... Buồn ngủ chết đi được.! Các ngươi còn định đánh tới khi nào nữa vậy.?"

Tinh Y Sư tay phải chấn thương mệt mỏi thở dốc. "Cô thật biết thưởng cảnh nhỉ.!"

Huyết Lưu Tinh thì càng thêm kinh ngạc với vẻ điềm tĩnh đến lạ của vị tiên tử này hơn, Thủy Yên Tinh chân lớn dị hình đau đớn rỉ máu nói.

"Cô đây còn không biết mình đang ở vị trí nào sao.?"



Tri Chu Dận Âm thì cũng chẳng hơn, miệng máu đáng sợ vì chấn thương sắc lãnh nhìn lấy tiên tử.

"Nhóc con.! Tự cô cũng không thoát được đâu."

"À... à... Xem ra ta nhiều chuyện rồi.! Thôi các ngươi cứ việc đánh tiếp đi a..."

"Nhưng trước khi đánh thì có thể cho khách đến gặp ta rồi đánh sau được không.?"

"Khách đến.?" Cả bốn người đều rất kinh nghi khi nghe vậy.

Tiên tử nhẹ tay chỉ một hướng. "Hai ngươi bơi lâu lắm rồi thì phải, mau tận dụng cơ hội mà đến nhanh đi."

Kinh ngạc... Tất cả đều rất kinh ngạc thật sự, vì bởi lẽ ngoài cái tưởng là giả trang điềm tĩnh kia, thì tiên tử còn chứng minh cho bọn họ thấy mắt nhìn của người cũng là không phải dạng bình thường đâu.

-----------...-----------

Lại thêm một tuần trà nước, lầu hai thủy đình chiếc bàn nhỏ ngồi yên vị tiên tử đang nhìn trước mặt hai yêu tinh ốm đói.

Hai con thú vị hồ nhỏ và Bạch tuộc tinh thì tả hữu hai bên tiên tử không rời, bốn vị yêu quái Tinh Y Sư, Tri Chu Dận Âm, Huyết Lưu Tinh, Thủy Yên Tinh, thì thương tích đầy mình tạm thời đình chiến.

Tiên tử vẻ tỏ thấy lạ quay sang hỏi. "Ố.... Bốn vị không có nhã hứng đánh nhau nữa à.?"

Trầm mặt... lập tức cả bốn tựa xấu hổ trầm mặt quay đi đều chẳng ai đáp lời lại tiên tử đang chọc ngấy kia.

Khẽ mỉm cười tiên tử đẹp tựa thiên thần khiến cho hai yêu tinh mới đến lần đầu tiếp xúc gần, cũng bị khiến cho chết lặng mất vài giây.

"Nói xem hai người cố gắng bơi đến đây là có chuyện gì vậy.?"

Út muội biết hiện chuyện cầu người là không hợp lúc lắm, vậy nên liền nhường lời cho nam nhân yêu tinh nói trước.

"Tiên nữ.! Ta con trai thứ hai của trưởng làng nơi này. Hiện trong làng có chút mất kiểm soát, vậy nên ta được cha phân phó đến mời người trước tạm lánh đi trước."

"Tiên Nữ.? Là ta sao.?" Tiên tử ngây ngốc đưa tay chỉ vào bản thân mình.

Mọi người có chút ngơ ngác khó hiểu nhìn lấy tiên tử, tứ yêu quái thì vẻ hơi kì lạ với danh xưng này, hai con thú vị hữu tả thì kinh ngạc sao thần tiên tỷ tỷ lại không biết điều diễn nhiên này.

Út muội cùng tên nam nhân yêu tinh thì cũng ngu ngơ không hiểu rằng mình đã lỡ nói sai chuyện gì chăng.

"Khục.... khục.... ưm... ưm...." Tiên tử một tay bịt miệng nén cười đến rưng lệ đỏ mặt.

"Tiên nữ.... khục... ưm.... khục... Cười chết ta mất a...."

Nam nhan yêu tinh càng thêm khó hiểu chậm rãi nói. "Tiên nữ người... không biết là có gì sai sao.?"

Út muội cũng căng mắt lên muốn biết rõ ràng sự việc này, bởi lẽ đại tỷ của cô hiện chẳng ai là có thể cứu cả.

Tiên tử một lúc lâu bình tĩnh trở lại. "Các ngươi hiểu lầm rồi.! Ta thật sự chẳng là tiên nữ gì gì đó đâu."

"Chẳng qua thì ta cùng lắm cũng là một người bình thường đã chết và được đưa đến nơi này thôi."

"Người bình thường.! Không phải tiên nữ.! Vậy... vậy... sao lại có thể chứ...." Út muội có vẻ kích động nhất, thất thần chết lặng. "Rõ ràng là khi đến rất kinh động như thế mà.!"

"À.! Cái đó sao.?" Tiên tử vẻ hiểu được. "Cái đó chẳng qua cũng là tu luyện bình thường thôi, vả lại người mạnh hơn ta nữa không phải là hiếm thấy gì đâu."

"À mà.! Còn có các ngươi cũng đừng thấy vậy mà nhầm tưởng rằng ta có thể giúp đỡ được gì đó. Bởi vì ta hiện cũng chẳng rõ ràng cơ thể mình là như thế nào nữa đây."

"Cô nói vậy là sao.?" Một giọng nói phía gần đó bỗng bật thốt.

Tiên tử ngay thẳng chẳng thèm nhìn lại đáp luôn. "Cũng chẳng biết nữa.! Chỉ biết là ta bây giờ cũng chẳng khác gì một người bình thường là mấy, cũng đói bụng, cũng ăn no, nhưng lại cơ thể giống như là rất không có chút gì sức lực vậy."

"Còn có điều kì lạ là huyết tinh của ta..."

"Đủ rồi.! Ta chỉ cần biết có vậy thôi.!" Cắt ngang lời tiên tử chính là một tên yêu tinh dáng người hơi lực lưỡng đích thị là con trai của lão trưởng làng phía Nam.

Tiên tử giật thót cau mày. "Ý gì đây.?"

"Ha... ha... ha..." Một tiếng cười chế giễu nhân sinh. "Ta nói là cô hôm nay phải khuất phục đi thì hơn... ha... ha... ha..."

"Ngươi là ai.?" Tiên tử liền hiểu xem ra bản thân mình đã có gì đó nhìn nhận sai về nơi này rồi. Trong lòng thì không ngừng nghĩ.

Chết tiệt... Yêu Tinh Tộc yếu nhược chân chất hiền lương trong lời nói của tàn hồn Nữ Thần gì đó xem ra là không đúng rồi đi.

Khoan đã.... Tàn hồn của Nữ Thần ở đây đợi người đến suốt bao nhiêu năm rồi mà... Vậy nên Yêu Tinh Tộc bên ngoài có thay đổi không biết thì cũng hiểu được đi.

Chết tiệt... La Thần ta sao lại mắc sai lầm ngu ngốc đến như vậy chứ, rõ là ta đang chỉ mãi chờ hệ thống tỉnh lại mà quên đi mất bản năng muốn tồn tại thì phải cảnh giác.

Bản năng sát thủ của ta... Bị mai một rồi sao.? Song Ngư... Muội ấy không biết từ bao giờ lại có thể khiến ta mất kiểm soát đến như vậy.

Không được.... không thể như vậy dược.! Vui vậy đủ rồi...

"Ta đây chính là La Thần." Buộc miệng La Thần liền đứng bật dậy hai mắt sắc lãnh.

Tình hình đã qua một lúc kể từ khi La Thần phân rõ thật hư nhiều thứ, liền lúc này tứ nữ yêu quái đang giàn trước mặt La Thần tay lăm lăm vũ khí chỉ chờ động thương.

Út muội tâm trạng hụt hẫng ngồi bệch xuống một bên chẳng còn rõ ràng thế sự nữa rồi, nam nhân yêu tinh ốm đói cũng can đảm mà chắn phía trước tiên tử La Thần.

"Ồ... ố..." Hồ ly nhỏ và Bạch tuộc tinh cũng vẻ dương oai chẳng sờn.

Nam nhân lực lưỡng dẫn binh lúc này bỗng nhếch miệng lùi lại. "Bắn....."

"Vèo... vèo.... Víu.... víu... víu...." Liền một loạt vật thể lạ từ vô số quân xung quanh ven hồ bắn đến như mưa.

"Cẩn thận...." Nam nhân yêu tinh ốm đói biết rõ đó là gì nên liền kinh hô.

"Ầm.... Ầm.... Ầm...." Thế nhưng đã quá trễ liền một loạt thạch hoả nổ tung dữ dội chấn cho thủy đình cứng cáp cũng phải lung lay.

"Ruồi nhặng... Để ta...." Tri Chu Dận Âm tức giận muốn xông lên.

"Bùm... bùm.... bùm...." Còn chưa dứt thì một loạt đạn nữa lại đến, chỉ khác là lần này liền tung toé hỏa mù khói trắng mịt mù che mất tầm nhìn.

"Bắn....." Bên ngoài làn khói trắng lại một tiếng hô bắn phá.



"Víu... Víu.... Víu...." Lần này thì là một trận mưa tên nhắm thẳng làn khói trắng mà bắn không cần rõ chi mục tiêu.

Tuy nói không rõ mục tiêu, ấy nhưng nó lại là một trận mưa tên đó, vậy nên bị trúng chiêu là điều cũng không khó khăn gì đâu.

"Phập... phập... phập...." La Thần nghe rõ bên tai có tiếng thịt bị đâm trúng, mùi máu nồng cũng là liền hộc lên mũi rất tanh tươi.

"Ưm... Chết tiệt.... Y Sư.... Cô thế nào rồi.?" Trong làng khói còn nghe ra được đó là giọng nói của Tri Chu Dận Âm vẻ rất lo lắng.

"Phập..." Một tiếng thịt tươi xé mở khá gần trước mặt La Thần, tiếp một vật nhỏ liền bay đập vào ngực của La Thần.

La Thần bất ngờ cảm nhận phong động đưa tay ra đón, vật nhỏ lông mềm mắt tuy không thấy rõ ràng nhưng La Thần hắn biết chắc đó là cái gì rồi.

Máu tanh hăng mũi của La Thần, khiến cơn giận bỗng sôi trào lên từng khúc rất dữ dội.

"Lục Thức....." La Thần căng mắt từ không gian riêng biệt xuất ra hai thanh chủy thủ hình bán nguyệt có ngạnh móc câu kì lạ.

"Bịch..." Tiếng bông mềm La Thần buông tay nhẹ điểm rơi xuống nằm ngay chân đón được.

La Thần nhẹ tháo lui một bước. "Víu.... víu.... víu...."

Liền ba mũi tên bay xược qua mặt rất gần, gần đến mức La Thần đều có thể mơ hồ nhìn ra được khói động mà không cần đến cảm nhận phong động.

"Síu.... síu.... síu...." Từ trong khói mờ bỗng tơ thép mắt thường khó thấy bắn ra tứ hướng ngược ra bên ngoài.

"Kít.... kít... kít...." Tơ thép bị ma sát vang lên ken két chẳng rõ là vì sao.

"A... a.... a... a...." Bên ngoài vòng thủy đình những tên hộ vệ cho tên yêu tinh lực điền kia liền bị tơ thép bén ngọt xuyên da cắt thịt gào lên.

"Kít... kít... kít...." Một bóng người tựa phi điểu rất nhanh lướt động bằng tơ thép di chuyển.

"Bùm... Bùm... Bùm...." Lại một phát ba tiếng nổ xông ra bên ngoài, mà hay thay nó cũng là khói mù.

"Là tên nào hả...." Nam nhân yêu tinh dẫn đầu ngỡ do quân mình mà tức giận rống lớn.

"Xiết... xiết... xiết...." Ẩn trong khói mù một bóng ảnh rất nhanh nhẹn đã nhanh chóng giàn xong tơ trận.

"A...." Bỗng tên yêu tinh dẫn đầu đau đớn khóc thét.

Nhẹ nhàng tựa quỷ ẩn hiện mờ sương ảo, một bóng người lướt động tựa gió lay đến tận bên tai của tên yêu tinh kia mà khẽ nói.

"Vô Tâm Đoạt Mệnh không phải chỉ là để nói cho vui thôi đâu.!"

"Là ai....?" Tên yêu tinh giật thót muốn quay người lại, ấy nhưng lại bỗng hắn. "A.... a.... a...."

"Két.... két... két...." Tiếng tơ thép kẽo kẹt nghe có chút chói tai, lúc này liền đã khóa chặt lấy toàn thân tứ chi của tên yêu tinh.

"Sao nào.! Nhà ngươi là muốn chết như thế nào đây.? Mất tay, mất chân mất máu cho đến chết, mất đầu xẻ người đứt đoạn tùy ngươi chọn lựa."

"A... không.... không... Đợi đã... đợi..." Hắn đây là sợ hãi thật rồi.

"Im lặng chút.!" Tựa quỷ đòi mạng, La Thần khẽ nói bên tai. "Bảo tất cả dừng tay lại cho ta."

"Được... được..." Liền y lập tức hô lớn. "Dừng tay... Tất cả dừng tay...."

Chiến trận chấn kinh lập tức im lặng phăng phắt, sau một hồi khói trắng tan dần liền thấy mặt đất đầy dãy tơ thép tựa bàn tơ vạn pháp, chi chít tơ thép mốc nối với mặt đất chói chặt lấy một nhóm mấy chục tên đứng trước thủy đình.

Tiên tử nhàn nhã ngồi tựa cột lớn tầng dưới thủy đình khẽ tay hơ vào hư không một tiếng, liền có thể nghe được một âm thanh rất trong lãnh.

"Ting...." Tựa thanh thót như khuẩy đàn.

Ấy nhưng lại có một vài người lại không hiểu sao lại lập tức rất thống khổ thét lên thất thanh vì quá đau đớn.

"A... a.... a.... A.... a...." Chúng yêu tinh xung quanh thét lớn vào tai, khiến cho tên yêu tinh cầm đầu cũng thật sự sợ hãi với quái chiêu này của nữ nhân trước mắt.

Sự việc nói lâu lắm nhưng thời gian thì nó chỉ trong vài cái nháy mắt mà thôi, liền luôn đến cả tứ nữ yêu quái lúc bấy giờ cũng là một trận há hốc mồm nhìn lại cảnh tình trước mặt.

"Nói thử xem.! Giờ ta nên làm gì với nhà ngươi đây.?" Tiên tử tựa không mấy quan trọng lời nói như gió bay.

"Cô... à không... Tiên nữ.! Xin người tha mạng a..." Tên kia hắn đã sợ thật rồi, liền chỉ biết lập tức cầu xin tha thứ.

"Nói.! Các ngươi sao lại phục kích ta." Tiên tử bỗng sắc lãnh nhìn hắn.

"Hiểu lầm... chỉ là hiểu lầm.! Ta có mắt như mù mong tiên nữ bỏ qua lần này."

"Hiểu lầm.!" Ánh mắt càng thêm lạnh lẽo. "Chỉ một câu hiểu lầm liền muốn ta tha mạng.?"

"À.... Không phải.! Chỉ cần người tha mạng cho ta thì người muốn gì cũng được."

"Hừ... Muốn gì cũng được.... Giỏi cho câu muốn gì cũng được.... ha... ha... ha..." Tiên tử nụ cười đáng sợ tựa như mỉa mai chúng sinh. "Thứ ta muốn được ngươi có thể cho ta sao.?"

"Vâng.! Bất cứ đó là gì thì ta nhất định cũng sẽ đáp ứng."

"Giỏi cho miệng lưỡi ngông cuồng.! Được thôi, vậy nếu ta nói ta muốn về nhà thì ngươi có làm được.?"

"Được.! Chỉ cần người tha mạng thì ta sẽ nhất định đưa người về nhà."

"Phí lời.!" Tiên tử bỗng sắc lạnh khẽ tay giật nhẹ.

"Xoẹt...." Ngọt liệm một cánh tay lập tức bị đứt lìa.

"A... a..... a...." Đau đớn hắn kia thét lên rất thảm thiết.

"Dừng tay.... dừng tay...." Lão cha trưởng làng phía Nam đã không còn trốn nữa mà bên bờ hồ hô lớn.

"Là ai.?" Tiên tử chẳng quay nhìn hỏi ngay.

"Lão là trưởng làng phía Nam của yêu tinh tộc, xin người hãy tha mạng cho con trai lão lần này, lão hứa nhất định sao này chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra nữa."

Trưởng làng...! Ồ... xem ra lời nói của người này mới có trọng lượng nhất đi.

Nghĩ thế tiên tử La Thần đây lại trong đầu xoay nhanh đối tượng rồi, tiên tử quay nhìn hướng bên hồ nhìn thấy rất đông yêu tinh tộc. Trong đó có một yêu tinh dáng vẻ già rồi đang hướng hắn đáp chuyện.

"Lời nói trưởng làng ông có thể coi như là lớn nhất không đây.?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hệ Thống Kim Tiền Phúc Hắc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook