Chương 173: Sự thật về hậu di chứng
Tuyết Đình Cây
11/03/2021
Thành Kinh Sư
Ngoài kia mọi chuyện nó đã khá kì quái rồi, ấy nhưng trong thành Kinh Sư nó cũng là có chuyện kì quái không kém cạnh.
Bởi lúc này một vòng lớn ngoài thành thấy rõ một đội quân giáp thanh thuần một màu rất kinh động nhân tâm. Mà nhóm quân này nó dàn binh hình mũi tên một hướng thẳng tây phía chiến trường ngoài kia.
Nhóm mũi dẫn đầu thì đã chiếm đóng thôn Tích Hà từ lâu, theo sau thì là một sự bành trướng diện rất rộng của một đội quân rất hùng hậu.
Trong thành Kinh Sư thì cũng loạn không kém, bởi phía hoàng cung lúc bấy giờ hoàng thất đã máu đỏ nhuộm khắp.
Lão hồ ly Ngô Kình Đa mắt dưỡng thần ngồi cùng đám mưu sĩ một bàn lớn chờ đợi điều gì đó. Bỗng dưng ngay lúc này phía bên ngoài một nhóm mấy chục cao thủ bậc nhất nhanh chóng xông vào.
"Báo..." Một tên cao thủ trong nhóm bỗng hô lớn. "Đầu người đã được đem về.!"
Lão hồ ly Ngô Kinh Đa bỗng hai mắt mở bừng dậy nhẹ mĩm cười nhếch miệng mãn nguyện.
"Mau đưa lên.!"
----------...----------
Chiến trường ngoài kia lúc này thái hậu cũng là một bàn lớn cùng các tướng sĩ thân cận bàn tính gì đó.
"Bẩm.! Theo thần thấy thì chúng ta nên đồng ý hợp lực với Thiên Lộc Quốc."
"Đúng vậy... đúng vậy..." Nhiều tướng lĩnh cũng một lòng đồng quan điểm.
"Tuy Ngô Quốc nhất thời yếu thế trước thế lực của La Thần, nhưng... nếu chúng ta cùng đội quân Thiên Lộc Quốc hợp thành một thì ắc sẽ không thành vấn đề."
Thái hậu nghe hiểu liền quay sang lão Quốc cửu nói. "Quốc cửu.! Ông nghĩ sao.?"
"Bẩm.! Tuy vẻ La Thần hắn đang rất gấp gáp vì chuyện gì đó mà rời đi ngay không truy cứu... nhưng... nhưng nếu hắn rảnh tay rồi thì chắc hẳn sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu."
Thái hậu thông minh một đời cũng hiểu được nên cũng không quá dây dưa liền nói.
"Được.! Chuyện này trước mau nhanh báo về cho hoàng thượng cầu xuất một mật thánh chỉ truyền tới phía Thiên Lộc Quốc."
Vừa dứt lời thì bỗng từ phía ngoài liều tráng chạy vào một tên mật thám. "Báo... báo...."
Rất nhanh tên mật thám đã tiến vào diện kiến bẩm. "Kinh Sư binh biến.! Hoàng thượng... hoàng thượng vong lưu..."
"Cái Gì....." Tất cả người có mặt đều là một trận chấn kinh như sét đánh giữa trời quang.
----------...----------
Hướng tây : thôn Thượng.
Buổi sáng thanh thoát vẻ nhẹ nhàng ấm áp ánh nắng vàng đượm, trên một khúc sông thượng nguồn Tích Hà. Lúc này ở đây La Thần vẻ khiu mi chẳng quan tâm lắm phía sau là hàng vạn người đang theo sát phía sau.
Thôn trấn thượng thôn nơi này hôm nay quả bị một trận kinh hồn bạt vía kinh hãi khi thấy được cảnh kinh động này.
"Này... này... bọn họ là ai vậy... ngươi có biết hay không...? Này... hắc giáp quân đoàn kia là quân đội nào vậy... còn có bạch giáp quân đoàn kia nữa... có ai biết không a.... X... x... o... o..."
Dân chúng thôn dân ngày thường vô sự bản tính thật thà nào từng thấy qua trận hình kinh khủng như này bao giờ, vậy nên hiện rất hiếu kì người người bàn tán rất sôi nổi.
Yêu Thần Quân đông kịt vô số chia làm hai bên tả hữu hắc bạch uy nghiêm bức thiên hạ. Đều bước uy nghi khiến lòng người rất thường thức.
Nữ nhân pháp sư Thiết Phiên quyền trượng trong tay đẹp tựa tiên nữ đang cùng hắc nham giáp cùng nhẹ bước theo sau đoàn xe nhẹ di chuyển trên phố xuyên qua thôn thượng.
"Vẫn không liên lạc được sao.?" Hắc nham giáp nam nhân bỗng hỏi.
"Kì lạ... Vẫn chưa thấy ai có dị động phản ứng từ bên kia." Nữ nhân Thiết Phiên pháp trượng cũng rất khó hiểu vì sao bên kia thế giới vẫn còn chưa thấy bậc cao tầng phản ứng đáp lại pháp trận điều động của cô.
"Này... hai ngươi đó.! Lại đây." Bỗng phía trước có tiếng gọi hướng hai người.
Hai người nhìn lên thấy chính La Thần gọi qua nên liền không do dự nhanh bước tiến lên.
"Ma Vương.! Người có gì cần sai bảo." Đồng thanh hai người đáp lời.
La Thần hắn cũng thật khó hiểu vô cùng với cái thực lực siêu hùng từ trên trời rơi xuống này. Khẽ lắc đầu trêu ngươi bản thân La Thần lên tiếng.
"Ta tiếp sẽ cùng mọi người đi đường thủy rồi. Vậy nên các ngươi chắc sẽ không theo bước được đâu."
"Không sao.! Yêu Thần Quân sẽ lập tức rời đi ngay, duy chỉ để lại những tướng lĩnh vài người là sẽ theo ngài."
"Tùy thôi.! Nhưng La Thần ta nói trước, ta vì chịu ơn các ngươi nên mới lo lộ phí cho các người lần này thôi đó."
Ngừng chút La Thần lại nhìn trời nói. "Bởi e rằng chính ta cũng đã không còn bạc nữa rồi."
Nữ nhân pháp trượng và nam nhân hắc giáp nham mắt mở to mồm há hốc chẳng hiểu sao Ma Vương ngài ấy đây lại bảo bản thân mình nghèo.
----------...----------
Thôn thượng dân chúng hiếu kì xem chuyện không ngừng xôn xao, bỗng lúc này lại thấy một sự kiện kinh động dân tình nữa rồi.
Bởi ngay lúc này tiếp lại thấy cả một bầu trời trận pháp to lớn xuất hiện quay quanh, liền thấy vô số chúng Yêu Thần Quân nhận lệnh phóng mình rời đi về lại Vương Quốc Yêu Tinh Tộc.
"A... cái đó nó là cái gì vậy a... Truyền tống mà cũng có thể lớn như vậy sao... còn có cả một đội quân lớn như vậy mà nói đi liền đi rồi... X... x... o... o..."
La Thần phía trước cũng kinh ngạc không kém với cái pháp trận dịch chuyển cấp bậc khủng bố này.
La Thần tuy ngạc nhiên nhưng cũng hiểu được bản thân mình hiện không còn bao nhiêu thời gian, vậy nên nhanh bảo mọi người mau chuẩn bị thuê hẳn thuyền thương nhân cỡ lớn nhanh rời đi.
Tuy nói muốn nhanh nhưng thực tế không dễ như vậy, bởi khâu chuẩn bị tìm thuê thương lượng cũng mất chút thời gian, còn có việc phải chuyển lương thực lên thuyền cũng cần thêm chút thời gian nữa.
Việc này La Thần liền đã giao cho Hải thúc đi sắp xếp mọi chuyện, còn có Hoa Thiên Thiên tỷ thì phải chi tiền cho việc này luôn thôi. Bởi do La Thần hắn hiện trong người quả đã nghèo thật sự rồi.
La Thần điều người một hồi ổn thỏa thì nhẹ bước xem qua Song Ngư hiện đang nhắm mắt cảm ngộ kì cảnh bản thân. Bên cạnh còn thấy tỷ tỷ mỹ yêu Hồng Ngư rất quan tâm chăm sóc.
La Thần khẽ thở dài nhẹ nhõm tiếp bước nhanh trốn vào xe ngựa của mình chờ đợi chuẩn bị mọi sự.
Mỹ yêu Lãnh Điệp phong thái lạnh lùng cũng được La Thần bảo giữ cửa không cho ai tùy tiện bước vào xe.
Mọi việc cứ ngỡ chẳng có gì ngoài dự liệu của thiếu gia La Thần trong mắt mọi người, ấy nhưng mọi người có nào ngờ đâu lúc này La Thần đang trốn trong xe ngựa miệng y...
Miệng y bỗng chậm rãi trào huyết tinh đỏ đặc hắc khí, tựa như máu hồng nó sắp chuyển thành đen mất rồi.
"Hệ Thống.! Ta còn có thể cầm cự được bao lâu nữa.?"
"Kí chủ ngài bình thường nhỏ yếu bỗng tiếp nhận một lực lượng cường đại vào thân, nên hiện kinh mạch toàn thân đã nức toát từ từ vỡ vụng từng hồi."
Hệ thống khẽ chút đau lòng nói tiếp. "E... rằng không quá ngày hôm nay liền toàn thân vỡ nát."
Nghe vậy La Thần hắn cũng chẳng mấy ngạc nhiên cho lắm, giống như là cái chuyện này hắn là đã biết từ trước rồi. Liền La Thần chỉ biết thở dài thất thần chìm vào toan tính riêng mình.
Lãnh Điệp bên ngoài nghe được tiếng thở nặng nhọc đó của thiếu chủ bỗng trong lòng rất chấn động kinh ngạc, bởi lẽ cô ấy đã cảm nhận ra được trong hơi thở dài tựa không có gì đặc biệt đó.
Nó ẩn ẩn hiện hiện bên trong là khí tức phản phất thập phần suy yếu đến khó có thể ngờ của thiếu chủ. Liền Lãnh Điệp cô ánh mắt long lanh ẩn hiểu là thiếu chủ vì sao muốn nhanh rời đi khỏi Ngô Quốc này rồi.
"Thiếu chủ..." Lãnh Điệp có chút đau lòng khẽ nhẹ môi than thở lão thiên.
----------...----------
Khi thuyền lớn chuẩn bị xong xuôi thì sắc trời cũng đã chuẩn bị ngã về chiều, nhóm người La Thần hiện cũng đã có mặt đầy đủ trên thuyền chuẩn bị rời đi.
Rất nhanh do La Thần gấp gáp bảo mọi người nhanh chân sắp xếp đi thôi, còn có dáng vẻ của thân vệ mỹ yêu Lãnh Điệp cũng không hiểu sao sắc thái rất nghiêm khắc với mọi người.
Miệng không ngừng thúc dục mọi người nhanh tay nhanh chuẩn chóng mau lên đường, tuy mọi người đa phần không hiểu là vì sao. Ấy nhưng Nhất Đẳng Yêu Quân yêu thú một lòng nên liền cảm nhận được sự có điều kì lạ.
Còn có mỹ yêu Du Điệp mỹ sắc cũng liền chú ý hơn đến phong thái khác lạ không giống ngày thường này của Lãnh Điệp.
Mà âu cũng do là Lãnh Điệp không ngừng hối thúc mà khiến mọi người có chút căng thẳng bỏ quên lại một người trong nhóm mà cho thuyền rời đi luôn rồi.
Mà người này chính là một trong Thập Ngũ Giai Nhân danh Thập Đào đã vô tình ở một con hẻm nhỏ thấy qua một nữ nhân thân mang trọng thương mà liên lụy bị bỏ lại.
Thập Đào hồn nhiên hiền lành thấy vẻ thương nặng của nữ nhân kia mà đã phát thiện tâm tiến đến trợ giúp cho cô ấy.
"Này... Cô nương cô có thể lên tiếng không."
Cô nương trọng thương nằm thoi thóp bỗng nghe tiếng nhẹ khẽ gọi thì từ từ mở mắt ra nhìn. Liền bỗng hai mắt cô ấy rất kinh ngạc chấn động nói..
"Tiểu Đào.... Muội muội... muội còn sống.?"
"Hả... Cô biết ta sao.?" Thập Đào rất kinh ngạc hỏi lại.
Ấy nhưng cô nương trọng thương đã không thể chịu đựng nổi nữa liền lập tức ngất lịm đi lần nữa.
"Này... này... cô... này..." Thập Đào hiền lương liền rất lo lắng gọi.
----------...----------
Sống lớn xuôi tây chân trời chảy dài đến đông chân trời nó là một con sông lớn thật dài, chảy qua nhiều đất nước từ phía tây chảy dài đến tận phía đông.
Nhóm người La Thần khi rời khỏi sông nhỏ Tích Hà thì đã tiếp tục trên sông lớn này thẳng hướng ngược dòng về tây mà đi.
La Thần biết hơi tàn sắp tắc nên liền vào buổi tối đó họp mặt mọi người trước khoan lớn thuyền chuẩn bị truyền lại những lời cuối cùng.
Song Ngư ngây ngô do khí lực nhỏ bé mà liền không rõ cảm ngộ điều chi cường đại mà cho đến tận bây giờ vẫn chưa thấy dấu hiệu cảm ngộ xong.
La Thần hắn trong lòng cũng có chút khó vì trước khi đi mà vẫn không thể trực tiếp nói cho Song Ngư một lời.
Mỹ yêu Lãnh Điệp thì ngồi ở một góc khuất xa mọi người nhất, tay cầm bình rượu ánh mắt đượm buồn nhìn ra xa ung dung phiêu trần uống rượu tiêu phong.
Mỹ yêu Du Điệp thấy vậy càng thêm rất tò mò về Lãnh Điệp là có chuyện gì, ấy nhưng lúc này cũng đã thấy La Thần lên tiếng.
"Hoa Thiên Thiên tỷ.! Tỷ cứ như dự định ban đầu đã bàn của chúng ta mà thẳng hướng tây đến nơi đó đi."
"Vâng ! Hoa Thiên Thiên đã biết."
"Trên đường Nhất Đẳng Yêu Quân hãy cố gắng giúp đỡ bảo vệ mọi người thật tốt giúp ta." Ngừng một chút mắt nhìn hết một lượt chúng mỹ yêu La Thần nói tiếp.
"Hãy cứ xem như đây là thỉnh cầu của La Thần ta đi. Rồi cái ân huệ này La Thần thề sẽ ghi nhớ không bao giờ quên cái việc này đâu."
"Thiếu chủ.! Chúng ta đã rõ." Chúng mỹ yêu tuy không hiểu sao La Thần lại nói là thỉnh cầu, nhưng cũng nhanh nhận mệnh mà ra sức.
"Hồng Hiên Nhiên tỷ.! Tỷ đã chọn đứng lên không sợ cường quyền, vậy nên hiện tỷ cũng khó lòng mà quay lại Ngô Quốc." Chút ánh mắt bừng lên La Thần lại nói.
"Nhưng ta tin tỷ về sau sẽ trở nên rất mạnh mẽ và rất kiên cường. Và cái ngày đó La Thần ta thật muốn nhìn thấy nó tỷ hiểu không ?."
"Hiên Nhiên nhất định sẽ cho thiếu gia thấy được cái ngày đó, xin thiếu gia cứ yên tâm."
"Tốt.!" Tiếp La Thần lại nhìn nhóm người của thất công chúa Ngô Chiêu Quân lên tiếng nói tiếp.
"Chiêu Quân.! Khi rời khỏi biên giới Ngô Quốc thì cũng coi như cô đã đặt bước chân đến một chân trời mới rồi, và nơi đó cô cũng có thể nói là một người tự do tự tại rồi."
"Vậy nên tới lúc đó việc cô muốn đi đâu thì cứ tùy cô chọn lấy, La Thần ta sẽ không ép buộc cô phải làm bất cứ điều gì cho ta đâu."
"La Thần.! Ta cảm ơn ngươi." Ngô Chiêu Quân nhẹ nói một lời cảm ơn.
La Thần nhẹ gật đầu, tiếp hướng Hồng Gia Trang lên tiếng. "Hồng Gia Trang thế lực hãy còn chưa vững, vậy nên La Thần ta khuyên trước hãy cứ ở cùng mọi người đi."
La Thần thật lòng dứt khoát nói tiếp. "Nếu sau này mà có tìm được hướng đi riêng rồi thì cứ việc tùy ý mà rời đi."
"Thiếu gia người xin đừng nói thế.!" Hồng Oa cửu muội của Hồng Cô liền lên tiếng đáp lời. "Hồng Gia Trang đã quyết không thay lòng theo hầu thiếu gia người."
La Thần thật cũng hết cách với cái đám người này rồi, tiếp La Thần thấy không có Hồng Cô bà bà có mặt nên đã liền hỏi.
"Hồng Cô bà bà thì có đồng ý sao.?"
"Thiếu gia yên tâm.! Đại tỷ tuy hiện sức khỏe không tốt nên không thể họp mặt, nhưng những quyết định này là chính do đại tỷ đã dặn dò qua."
Nghe vậy La Thần cũng chẳng còn gì để nói nữa, tiếp lại hướng nhóm những người không chính thức cứ suốt ngày bám theo kia lên tiếng.
"Tiểu Ly.! Nếu ta nói ta sẽ một thời gian không tại thì cô có nguyện đi theo bảo vệ bọn họ giúp ta không.?"
Hỏa Hồ Tiểu Ly hơi kinh ngạc lên tiếng. "Chủ nhân người là muốn đi đâu.? Không thể cho Tiểu Ly cùng theo sao.?"
Chính tại lúc này mọi người liền cũng lập tức hiểu ra được dụng ý cuộc họp mặt này là có điều gì đó bất thường rồi.
Mỹ yêu Du Điệp bỗng ánh mắt sâu xa nhìn qua hướng xa góc mạn thuyền cảnh Lãnh Điệp đang tiêu dao cùng rượu.
La Thần nghe hỏi đáp. "Quả thật ta có chuyện cần phải giải quyết một chút, vậy nên Tiểu Ly cô nếu không thích thì cũng không cần ép mình đi theo hộ tống mọi người đâu."
"Còn về việc muốn theo thì là không thể.! Bởi chuyện này là chỉ có một mình ta mới có thể làm mà thôi."
Tiểu Ly vẻ bọc bạch khó khăn nói. "Vậy Tiểu Ly sẽ ở cùng mọi người chờ chủ nhân vậy."
Ặc... La Thần ta thật không hiểu cái hồ ly này là có bệnh gì nữa a... ấy mà lại cũng có cái bộ mặt dễ thương này nữa.... a...
La Thần tiếp bình tâm hướng pháp sư quyền trượng Thiết Phiên và nam nhân hắc giáp hỏa nham nói.
"Hai người La Thần ta đa tạ đã ứng cứu.! Ấy nhưng ta cũng là có chuyện phải rời đi rồi, vậy nên báo ân cứ để khi ta quay lại thì hãy bàn đi."
"Ma Vương.! Ngài chớ nói vậy." Thiết Phiên liền lên tiếng. "Tuy Thiết Phiên không rõ là vì sao, nhưng cứ đợi phía bên thần điện cử người qua thì ắc Ma Vương người sẽ nhớ ra chúng ta là ai."
Thần điện...! Ma Vương... Ai... chà... Cái bọn này cũng bệnh không nhẹ a...
La Thần trong lòng chỉ biết ngao ngán tiếp hướng mắt nhìn nhóm người của hoàng kim mỹ miều Thái Mỹ Kim lên tiếng.
"Mỹ Kim phải không.! La Thần ta tuy không rõ vì sao cô cũng muốn cùng theo, nhưng ta hiện có chuyện cần phải đi rồi. Vậy nên có chuyện gì thì cứ đợi ta quay lại đi rồi nói."
Thái Mỹ Kim hai mắt trừng La Thần giống như là rất rất tức giận điều gì đó lắm vậy, luôn cả việc trả lời La Thần cũng không thèm để ý.
Ặc.... La Thần ta là đắc tội cô chỗ nào a... trừng mắt với ta làm gì a... muốn ăn tươi nuốt sống ta sao.... Haizz... Đúng là một cô nương kì quái...
La Thần thấy vậy liền quay đi tiếp lên tiếng. "Được rồi.! Mọi người cũng đã mệt mỏi rồi, liền hãy quay về phòng nghỉ ngơi đi."
"Vâng thiếu gia... vâng thiếu chủ...." Liền mọi người lập tức không dám làm trái tiếp quay về phòng của mình.
Hỏa Hồ Tiểu Ly vẫn phụng phịu khó chịu nhưng vẫn ngoan ngoãn quay về, Thái Mỹ Kim thì cứ như trong lòng bốc hỏa lập tức rời đi. Nhóm công chúa thì cũng không hỏi gì thêm quay người rời đi.
Tiểu Bạch, Tiểu Hắc, Tiểu Tinh, La Tiểu Kim bốn người không muốn rời đi mà tiếp lén trốn ở một góc tiếp theo dõi bóng lưng của La Thần.
----------...----------
Mỹ yêu Du Điệp thì trong lòng không hiểu sao có chút bất an nên đã rời đến nơi góc khuất xa chỗ của mỹ yêu Lãnh Điệp đang tại.
Lãnh Điệp nghe động nhưng chẳng quay đầu lên tiếng. "Nàng cùng uống không.?"
"Ngươi.... Lãnh ngươi học xấu a... Uống rượu gì chứ... Lãnh ngươi uống một mình đi..." Lập tức mỹ yêu Du Điệp giận dỗi đùng đùng rời đi.
"Hở.... Lãnh ta đã lỡ nói sai gì sao...? ? ?...."
----------...----------
Mọi người nhanh chóng rời đi chỉ để lại một mình La Thần đứng trước mũi thuyền hứng từng cơn gió lạnh thổi nhẹ vào mặt mình, cảnh tình nhìn có vẻ một chút rất thê lương.
Bỗng trái lại với tất cả mọi người đều rời đi, duy chỉ thấy có hai người là có đủ can đảm dám ở lại tiến lên bên cạnh La Thần hắn lúc này.
Phía xa mọi người cũng là rất hiếu kì nhìn qua quan sát động tĩnh phía bên này của La Thần.
Hai người ở lại cùng La Thần chính là Đại tổng quản Hoa Thiên Thiên và Hồng Hiên Nhiên. Bởi hai người này quả nói không ngoa thì chính là hai người quyền lực nhất ở dưới trướng La Thần hiện tại.
"Thiếu gia.! Người là muốn đi đâu sao.....?"
Ngoài kia mọi chuyện nó đã khá kì quái rồi, ấy nhưng trong thành Kinh Sư nó cũng là có chuyện kì quái không kém cạnh.
Bởi lúc này một vòng lớn ngoài thành thấy rõ một đội quân giáp thanh thuần một màu rất kinh động nhân tâm. Mà nhóm quân này nó dàn binh hình mũi tên một hướng thẳng tây phía chiến trường ngoài kia.
Nhóm mũi dẫn đầu thì đã chiếm đóng thôn Tích Hà từ lâu, theo sau thì là một sự bành trướng diện rất rộng của một đội quân rất hùng hậu.
Trong thành Kinh Sư thì cũng loạn không kém, bởi phía hoàng cung lúc bấy giờ hoàng thất đã máu đỏ nhuộm khắp.
Lão hồ ly Ngô Kình Đa mắt dưỡng thần ngồi cùng đám mưu sĩ một bàn lớn chờ đợi điều gì đó. Bỗng dưng ngay lúc này phía bên ngoài một nhóm mấy chục cao thủ bậc nhất nhanh chóng xông vào.
"Báo..." Một tên cao thủ trong nhóm bỗng hô lớn. "Đầu người đã được đem về.!"
Lão hồ ly Ngô Kinh Đa bỗng hai mắt mở bừng dậy nhẹ mĩm cười nhếch miệng mãn nguyện.
"Mau đưa lên.!"
----------...----------
Chiến trường ngoài kia lúc này thái hậu cũng là một bàn lớn cùng các tướng sĩ thân cận bàn tính gì đó.
"Bẩm.! Theo thần thấy thì chúng ta nên đồng ý hợp lực với Thiên Lộc Quốc."
"Đúng vậy... đúng vậy..." Nhiều tướng lĩnh cũng một lòng đồng quan điểm.
"Tuy Ngô Quốc nhất thời yếu thế trước thế lực của La Thần, nhưng... nếu chúng ta cùng đội quân Thiên Lộc Quốc hợp thành một thì ắc sẽ không thành vấn đề."
Thái hậu nghe hiểu liền quay sang lão Quốc cửu nói. "Quốc cửu.! Ông nghĩ sao.?"
"Bẩm.! Tuy vẻ La Thần hắn đang rất gấp gáp vì chuyện gì đó mà rời đi ngay không truy cứu... nhưng... nhưng nếu hắn rảnh tay rồi thì chắc hẳn sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu."
Thái hậu thông minh một đời cũng hiểu được nên cũng không quá dây dưa liền nói.
"Được.! Chuyện này trước mau nhanh báo về cho hoàng thượng cầu xuất một mật thánh chỉ truyền tới phía Thiên Lộc Quốc."
Vừa dứt lời thì bỗng từ phía ngoài liều tráng chạy vào một tên mật thám. "Báo... báo...."
Rất nhanh tên mật thám đã tiến vào diện kiến bẩm. "Kinh Sư binh biến.! Hoàng thượng... hoàng thượng vong lưu..."
"Cái Gì....." Tất cả người có mặt đều là một trận chấn kinh như sét đánh giữa trời quang.
----------...----------
Hướng tây : thôn Thượng.
Buổi sáng thanh thoát vẻ nhẹ nhàng ấm áp ánh nắng vàng đượm, trên một khúc sông thượng nguồn Tích Hà. Lúc này ở đây La Thần vẻ khiu mi chẳng quan tâm lắm phía sau là hàng vạn người đang theo sát phía sau.
Thôn trấn thượng thôn nơi này hôm nay quả bị một trận kinh hồn bạt vía kinh hãi khi thấy được cảnh kinh động này.
"Này... này... bọn họ là ai vậy... ngươi có biết hay không...? Này... hắc giáp quân đoàn kia là quân đội nào vậy... còn có bạch giáp quân đoàn kia nữa... có ai biết không a.... X... x... o... o..."
Dân chúng thôn dân ngày thường vô sự bản tính thật thà nào từng thấy qua trận hình kinh khủng như này bao giờ, vậy nên hiện rất hiếu kì người người bàn tán rất sôi nổi.
Yêu Thần Quân đông kịt vô số chia làm hai bên tả hữu hắc bạch uy nghiêm bức thiên hạ. Đều bước uy nghi khiến lòng người rất thường thức.
Nữ nhân pháp sư Thiết Phiên quyền trượng trong tay đẹp tựa tiên nữ đang cùng hắc nham giáp cùng nhẹ bước theo sau đoàn xe nhẹ di chuyển trên phố xuyên qua thôn thượng.
"Vẫn không liên lạc được sao.?" Hắc nham giáp nam nhân bỗng hỏi.
"Kì lạ... Vẫn chưa thấy ai có dị động phản ứng từ bên kia." Nữ nhân Thiết Phiên pháp trượng cũng rất khó hiểu vì sao bên kia thế giới vẫn còn chưa thấy bậc cao tầng phản ứng đáp lại pháp trận điều động của cô.
"Này... hai ngươi đó.! Lại đây." Bỗng phía trước có tiếng gọi hướng hai người.
Hai người nhìn lên thấy chính La Thần gọi qua nên liền không do dự nhanh bước tiến lên.
"Ma Vương.! Người có gì cần sai bảo." Đồng thanh hai người đáp lời.
La Thần hắn cũng thật khó hiểu vô cùng với cái thực lực siêu hùng từ trên trời rơi xuống này. Khẽ lắc đầu trêu ngươi bản thân La Thần lên tiếng.
"Ta tiếp sẽ cùng mọi người đi đường thủy rồi. Vậy nên các ngươi chắc sẽ không theo bước được đâu."
"Không sao.! Yêu Thần Quân sẽ lập tức rời đi ngay, duy chỉ để lại những tướng lĩnh vài người là sẽ theo ngài."
"Tùy thôi.! Nhưng La Thần ta nói trước, ta vì chịu ơn các ngươi nên mới lo lộ phí cho các người lần này thôi đó."
Ngừng chút La Thần lại nhìn trời nói. "Bởi e rằng chính ta cũng đã không còn bạc nữa rồi."
Nữ nhân pháp trượng và nam nhân hắc giáp nham mắt mở to mồm há hốc chẳng hiểu sao Ma Vương ngài ấy đây lại bảo bản thân mình nghèo.
----------...----------
Thôn thượng dân chúng hiếu kì xem chuyện không ngừng xôn xao, bỗng lúc này lại thấy một sự kiện kinh động dân tình nữa rồi.
Bởi ngay lúc này tiếp lại thấy cả một bầu trời trận pháp to lớn xuất hiện quay quanh, liền thấy vô số chúng Yêu Thần Quân nhận lệnh phóng mình rời đi về lại Vương Quốc Yêu Tinh Tộc.
"A... cái đó nó là cái gì vậy a... Truyền tống mà cũng có thể lớn như vậy sao... còn có cả một đội quân lớn như vậy mà nói đi liền đi rồi... X... x... o... o..."
La Thần phía trước cũng kinh ngạc không kém với cái pháp trận dịch chuyển cấp bậc khủng bố này.
La Thần tuy ngạc nhiên nhưng cũng hiểu được bản thân mình hiện không còn bao nhiêu thời gian, vậy nên nhanh bảo mọi người mau chuẩn bị thuê hẳn thuyền thương nhân cỡ lớn nhanh rời đi.
Tuy nói muốn nhanh nhưng thực tế không dễ như vậy, bởi khâu chuẩn bị tìm thuê thương lượng cũng mất chút thời gian, còn có việc phải chuyển lương thực lên thuyền cũng cần thêm chút thời gian nữa.
Việc này La Thần liền đã giao cho Hải thúc đi sắp xếp mọi chuyện, còn có Hoa Thiên Thiên tỷ thì phải chi tiền cho việc này luôn thôi. Bởi do La Thần hắn hiện trong người quả đã nghèo thật sự rồi.
La Thần điều người một hồi ổn thỏa thì nhẹ bước xem qua Song Ngư hiện đang nhắm mắt cảm ngộ kì cảnh bản thân. Bên cạnh còn thấy tỷ tỷ mỹ yêu Hồng Ngư rất quan tâm chăm sóc.
La Thần khẽ thở dài nhẹ nhõm tiếp bước nhanh trốn vào xe ngựa của mình chờ đợi chuẩn bị mọi sự.
Mỹ yêu Lãnh Điệp phong thái lạnh lùng cũng được La Thần bảo giữ cửa không cho ai tùy tiện bước vào xe.
Mọi việc cứ ngỡ chẳng có gì ngoài dự liệu của thiếu gia La Thần trong mắt mọi người, ấy nhưng mọi người có nào ngờ đâu lúc này La Thần đang trốn trong xe ngựa miệng y...
Miệng y bỗng chậm rãi trào huyết tinh đỏ đặc hắc khí, tựa như máu hồng nó sắp chuyển thành đen mất rồi.
"Hệ Thống.! Ta còn có thể cầm cự được bao lâu nữa.?"
"Kí chủ ngài bình thường nhỏ yếu bỗng tiếp nhận một lực lượng cường đại vào thân, nên hiện kinh mạch toàn thân đã nức toát từ từ vỡ vụng từng hồi."
Hệ thống khẽ chút đau lòng nói tiếp. "E... rằng không quá ngày hôm nay liền toàn thân vỡ nát."
Nghe vậy La Thần hắn cũng chẳng mấy ngạc nhiên cho lắm, giống như là cái chuyện này hắn là đã biết từ trước rồi. Liền La Thần chỉ biết thở dài thất thần chìm vào toan tính riêng mình.
Lãnh Điệp bên ngoài nghe được tiếng thở nặng nhọc đó của thiếu chủ bỗng trong lòng rất chấn động kinh ngạc, bởi lẽ cô ấy đã cảm nhận ra được trong hơi thở dài tựa không có gì đặc biệt đó.
Nó ẩn ẩn hiện hiện bên trong là khí tức phản phất thập phần suy yếu đến khó có thể ngờ của thiếu chủ. Liền Lãnh Điệp cô ánh mắt long lanh ẩn hiểu là thiếu chủ vì sao muốn nhanh rời đi khỏi Ngô Quốc này rồi.
"Thiếu chủ..." Lãnh Điệp có chút đau lòng khẽ nhẹ môi than thở lão thiên.
----------...----------
Khi thuyền lớn chuẩn bị xong xuôi thì sắc trời cũng đã chuẩn bị ngã về chiều, nhóm người La Thần hiện cũng đã có mặt đầy đủ trên thuyền chuẩn bị rời đi.
Rất nhanh do La Thần gấp gáp bảo mọi người nhanh chân sắp xếp đi thôi, còn có dáng vẻ của thân vệ mỹ yêu Lãnh Điệp cũng không hiểu sao sắc thái rất nghiêm khắc với mọi người.
Miệng không ngừng thúc dục mọi người nhanh tay nhanh chuẩn chóng mau lên đường, tuy mọi người đa phần không hiểu là vì sao. Ấy nhưng Nhất Đẳng Yêu Quân yêu thú một lòng nên liền cảm nhận được sự có điều kì lạ.
Còn có mỹ yêu Du Điệp mỹ sắc cũng liền chú ý hơn đến phong thái khác lạ không giống ngày thường này của Lãnh Điệp.
Mà âu cũng do là Lãnh Điệp không ngừng hối thúc mà khiến mọi người có chút căng thẳng bỏ quên lại một người trong nhóm mà cho thuyền rời đi luôn rồi.
Mà người này chính là một trong Thập Ngũ Giai Nhân danh Thập Đào đã vô tình ở một con hẻm nhỏ thấy qua một nữ nhân thân mang trọng thương mà liên lụy bị bỏ lại.
Thập Đào hồn nhiên hiền lành thấy vẻ thương nặng của nữ nhân kia mà đã phát thiện tâm tiến đến trợ giúp cho cô ấy.
"Này... Cô nương cô có thể lên tiếng không."
Cô nương trọng thương nằm thoi thóp bỗng nghe tiếng nhẹ khẽ gọi thì từ từ mở mắt ra nhìn. Liền bỗng hai mắt cô ấy rất kinh ngạc chấn động nói..
"Tiểu Đào.... Muội muội... muội còn sống.?"
"Hả... Cô biết ta sao.?" Thập Đào rất kinh ngạc hỏi lại.
Ấy nhưng cô nương trọng thương đã không thể chịu đựng nổi nữa liền lập tức ngất lịm đi lần nữa.
"Này... này... cô... này..." Thập Đào hiền lương liền rất lo lắng gọi.
----------...----------
Sống lớn xuôi tây chân trời chảy dài đến đông chân trời nó là một con sông lớn thật dài, chảy qua nhiều đất nước từ phía tây chảy dài đến tận phía đông.
Nhóm người La Thần khi rời khỏi sông nhỏ Tích Hà thì đã tiếp tục trên sông lớn này thẳng hướng ngược dòng về tây mà đi.
La Thần biết hơi tàn sắp tắc nên liền vào buổi tối đó họp mặt mọi người trước khoan lớn thuyền chuẩn bị truyền lại những lời cuối cùng.
Song Ngư ngây ngô do khí lực nhỏ bé mà liền không rõ cảm ngộ điều chi cường đại mà cho đến tận bây giờ vẫn chưa thấy dấu hiệu cảm ngộ xong.
La Thần hắn trong lòng cũng có chút khó vì trước khi đi mà vẫn không thể trực tiếp nói cho Song Ngư một lời.
Mỹ yêu Lãnh Điệp thì ngồi ở một góc khuất xa mọi người nhất, tay cầm bình rượu ánh mắt đượm buồn nhìn ra xa ung dung phiêu trần uống rượu tiêu phong.
Mỹ yêu Du Điệp thấy vậy càng thêm rất tò mò về Lãnh Điệp là có chuyện gì, ấy nhưng lúc này cũng đã thấy La Thần lên tiếng.
"Hoa Thiên Thiên tỷ.! Tỷ cứ như dự định ban đầu đã bàn của chúng ta mà thẳng hướng tây đến nơi đó đi."
"Vâng ! Hoa Thiên Thiên đã biết."
"Trên đường Nhất Đẳng Yêu Quân hãy cố gắng giúp đỡ bảo vệ mọi người thật tốt giúp ta." Ngừng một chút mắt nhìn hết một lượt chúng mỹ yêu La Thần nói tiếp.
"Hãy cứ xem như đây là thỉnh cầu của La Thần ta đi. Rồi cái ân huệ này La Thần thề sẽ ghi nhớ không bao giờ quên cái việc này đâu."
"Thiếu chủ.! Chúng ta đã rõ." Chúng mỹ yêu tuy không hiểu sao La Thần lại nói là thỉnh cầu, nhưng cũng nhanh nhận mệnh mà ra sức.
"Hồng Hiên Nhiên tỷ.! Tỷ đã chọn đứng lên không sợ cường quyền, vậy nên hiện tỷ cũng khó lòng mà quay lại Ngô Quốc." Chút ánh mắt bừng lên La Thần lại nói.
"Nhưng ta tin tỷ về sau sẽ trở nên rất mạnh mẽ và rất kiên cường. Và cái ngày đó La Thần ta thật muốn nhìn thấy nó tỷ hiểu không ?."
"Hiên Nhiên nhất định sẽ cho thiếu gia thấy được cái ngày đó, xin thiếu gia cứ yên tâm."
"Tốt.!" Tiếp La Thần lại nhìn nhóm người của thất công chúa Ngô Chiêu Quân lên tiếng nói tiếp.
"Chiêu Quân.! Khi rời khỏi biên giới Ngô Quốc thì cũng coi như cô đã đặt bước chân đến một chân trời mới rồi, và nơi đó cô cũng có thể nói là một người tự do tự tại rồi."
"Vậy nên tới lúc đó việc cô muốn đi đâu thì cứ tùy cô chọn lấy, La Thần ta sẽ không ép buộc cô phải làm bất cứ điều gì cho ta đâu."
"La Thần.! Ta cảm ơn ngươi." Ngô Chiêu Quân nhẹ nói một lời cảm ơn.
La Thần nhẹ gật đầu, tiếp hướng Hồng Gia Trang lên tiếng. "Hồng Gia Trang thế lực hãy còn chưa vững, vậy nên La Thần ta khuyên trước hãy cứ ở cùng mọi người đi."
La Thần thật lòng dứt khoát nói tiếp. "Nếu sau này mà có tìm được hướng đi riêng rồi thì cứ việc tùy ý mà rời đi."
"Thiếu gia người xin đừng nói thế.!" Hồng Oa cửu muội của Hồng Cô liền lên tiếng đáp lời. "Hồng Gia Trang đã quyết không thay lòng theo hầu thiếu gia người."
La Thần thật cũng hết cách với cái đám người này rồi, tiếp La Thần thấy không có Hồng Cô bà bà có mặt nên đã liền hỏi.
"Hồng Cô bà bà thì có đồng ý sao.?"
"Thiếu gia yên tâm.! Đại tỷ tuy hiện sức khỏe không tốt nên không thể họp mặt, nhưng những quyết định này là chính do đại tỷ đã dặn dò qua."
Nghe vậy La Thần cũng chẳng còn gì để nói nữa, tiếp lại hướng nhóm những người không chính thức cứ suốt ngày bám theo kia lên tiếng.
"Tiểu Ly.! Nếu ta nói ta sẽ một thời gian không tại thì cô có nguyện đi theo bảo vệ bọn họ giúp ta không.?"
Hỏa Hồ Tiểu Ly hơi kinh ngạc lên tiếng. "Chủ nhân người là muốn đi đâu.? Không thể cho Tiểu Ly cùng theo sao.?"
Chính tại lúc này mọi người liền cũng lập tức hiểu ra được dụng ý cuộc họp mặt này là có điều gì đó bất thường rồi.
Mỹ yêu Du Điệp bỗng ánh mắt sâu xa nhìn qua hướng xa góc mạn thuyền cảnh Lãnh Điệp đang tiêu dao cùng rượu.
La Thần nghe hỏi đáp. "Quả thật ta có chuyện cần phải giải quyết một chút, vậy nên Tiểu Ly cô nếu không thích thì cũng không cần ép mình đi theo hộ tống mọi người đâu."
"Còn về việc muốn theo thì là không thể.! Bởi chuyện này là chỉ có một mình ta mới có thể làm mà thôi."
Tiểu Ly vẻ bọc bạch khó khăn nói. "Vậy Tiểu Ly sẽ ở cùng mọi người chờ chủ nhân vậy."
Ặc... La Thần ta thật không hiểu cái hồ ly này là có bệnh gì nữa a... ấy mà lại cũng có cái bộ mặt dễ thương này nữa.... a...
La Thần tiếp bình tâm hướng pháp sư quyền trượng Thiết Phiên và nam nhân hắc giáp hỏa nham nói.
"Hai người La Thần ta đa tạ đã ứng cứu.! Ấy nhưng ta cũng là có chuyện phải rời đi rồi, vậy nên báo ân cứ để khi ta quay lại thì hãy bàn đi."
"Ma Vương.! Ngài chớ nói vậy." Thiết Phiên liền lên tiếng. "Tuy Thiết Phiên không rõ là vì sao, nhưng cứ đợi phía bên thần điện cử người qua thì ắc Ma Vương người sẽ nhớ ra chúng ta là ai."
Thần điện...! Ma Vương... Ai... chà... Cái bọn này cũng bệnh không nhẹ a...
La Thần trong lòng chỉ biết ngao ngán tiếp hướng mắt nhìn nhóm người của hoàng kim mỹ miều Thái Mỹ Kim lên tiếng.
"Mỹ Kim phải không.! La Thần ta tuy không rõ vì sao cô cũng muốn cùng theo, nhưng ta hiện có chuyện cần phải đi rồi. Vậy nên có chuyện gì thì cứ đợi ta quay lại đi rồi nói."
Thái Mỹ Kim hai mắt trừng La Thần giống như là rất rất tức giận điều gì đó lắm vậy, luôn cả việc trả lời La Thần cũng không thèm để ý.
Ặc.... La Thần ta là đắc tội cô chỗ nào a... trừng mắt với ta làm gì a... muốn ăn tươi nuốt sống ta sao.... Haizz... Đúng là một cô nương kì quái...
La Thần thấy vậy liền quay đi tiếp lên tiếng. "Được rồi.! Mọi người cũng đã mệt mỏi rồi, liền hãy quay về phòng nghỉ ngơi đi."
"Vâng thiếu gia... vâng thiếu chủ...." Liền mọi người lập tức không dám làm trái tiếp quay về phòng của mình.
Hỏa Hồ Tiểu Ly vẫn phụng phịu khó chịu nhưng vẫn ngoan ngoãn quay về, Thái Mỹ Kim thì cứ như trong lòng bốc hỏa lập tức rời đi. Nhóm công chúa thì cũng không hỏi gì thêm quay người rời đi.
Tiểu Bạch, Tiểu Hắc, Tiểu Tinh, La Tiểu Kim bốn người không muốn rời đi mà tiếp lén trốn ở một góc tiếp theo dõi bóng lưng của La Thần.
----------...----------
Mỹ yêu Du Điệp thì trong lòng không hiểu sao có chút bất an nên đã rời đến nơi góc khuất xa chỗ của mỹ yêu Lãnh Điệp đang tại.
Lãnh Điệp nghe động nhưng chẳng quay đầu lên tiếng. "Nàng cùng uống không.?"
"Ngươi.... Lãnh ngươi học xấu a... Uống rượu gì chứ... Lãnh ngươi uống một mình đi..." Lập tức mỹ yêu Du Điệp giận dỗi đùng đùng rời đi.
"Hở.... Lãnh ta đã lỡ nói sai gì sao...? ? ?...."
----------...----------
Mọi người nhanh chóng rời đi chỉ để lại một mình La Thần đứng trước mũi thuyền hứng từng cơn gió lạnh thổi nhẹ vào mặt mình, cảnh tình nhìn có vẻ một chút rất thê lương.
Bỗng trái lại với tất cả mọi người đều rời đi, duy chỉ thấy có hai người là có đủ can đảm dám ở lại tiến lên bên cạnh La Thần hắn lúc này.
Phía xa mọi người cũng là rất hiếu kì nhìn qua quan sát động tĩnh phía bên này của La Thần.
Hai người ở lại cùng La Thần chính là Đại tổng quản Hoa Thiên Thiên và Hồng Hiên Nhiên. Bởi hai người này quả nói không ngoa thì chính là hai người quyền lực nhất ở dưới trướng La Thần hiện tại.
"Thiếu gia.! Người là muốn đi đâu sao.....?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.