Chương 3: Vậy mày có mê tao không?
Mèo A Mao Huỳnh Mai
23/06/2023
Mặc dù trong bụng Tiền Tiền đang mắng Thái Giang máu chó phun đầu, nhưng bên ngoài thì….
Tất nhiên là cô lắc đầu.
Thậm chí còn cố gắng vắt óc nặng ra những lời hoa mỹ nhất, như là do cậu có khí thế của ông chủ nên làm cô sợ chứ cậu rất đẹp trai, đẹp đến mức hoa nhường nguyệt thẹn, bế nguyệt tu hoa bla bla… không ai nhìn thấy mà lại không si mê vẻ đẹp của cậu….
Tuy nhiên, khi cô đang nói một tràng dài thì đột nhiên anh ta chợt hỏi:
- Vậy mày có mê tao không?
Tiền Tiền nhà ta: "..."
Hỏi một câu hết biết đường trả lời.
Không mê tức là nãy giờ những lời đó là cô nói dối, còn mê… e hèm… cô tưởng tượng đến một tràng dài những lời nhục mạ, nào là thứ như mày mà cũng học đòi trèo cao, không xem lại bản thân vừa xấu vừa nghèo vừa thiếu học thức, ngay cả một con chó cũng không bằng, rồi lại trắc lưỡi kêu con chó, vân vân và mây mây.
U là trời!
Tưởng tượng thôi đã thấy sợ hãi rồi, biết làm sao đây?
Nhưng may thay lúc cô đang lúng túng thì nữ chính đi học về tới.
Xe chạy ngang thấy cho của mình, Cát Linh lập tức bảo tài xế dừng lại, bước xuống chạy lại ôm con chó.
Mặc dù không thích Thái Giang nhưng vẫn nói cười với anh ta. Với lại hiện tại cũng chưa gặp nam chính Phương Minh nên đối với Thái Giang vẫn chưa bài xích gì mấy.
Còn Thái Giang thấy Cát Linh thì đã cười tít mắt, nên đã quăng chuyện vừa rồi ra sau đầu rồi.
Thế là hai người họ cùng nhau dẫn chó đi dạo, còn Tiền Tiền đương nhiên trở vào nhà làm công việc của mình.
Tối ngủ, Tiền Tiền suy nghĩ xem cách nào nhanh chóng kiếm đủ 10 triệu để có cái điện thoại vạn năng ấy, rồi vĩnh biệt khỏi nhà nữ chính, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không ra, nên ngủ mất xác.
Ngày hôm sau.
Tiền Tiền vẫn tiếp tục công việc của mình nhưng buổi chiều trời lại mưa cho nên cô không dắt chó ra ngoài dạo. Đã thế lại liên tục mấy ngày liên tiếp, ngày nào cũng mưa buổi chiều như vậy nữa chứ. Vì thế, nên nam tám Thái Giang đó cũng không đến chơi với chó nữa. Tiền Tiền cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nếu theo đúng cốt truyện thì một tháng nữa nam chính Phương Minh sẽ xuất hiện, bởi vì nữ chính sắp thi cuối cấp, cho nên ngoài học ở trường thì còn cần một gia sư kèm thêm môn toán, bộ môn nữ chính dở nhất.
Tiền Tiền nhà ta bấm đốt ngón tay tính tính thì ngày cô lãnh lương cũng là ngày đủ 10 triệu, cũng chính là một tháng nữa.
Hy vọng là cô có thể rời đi trước khi nam chính xuất hiện.
Nhưng tiếc thay, ngày nam chính xuất hiện, Tiền Tiền vẫn còn chưa đi.
Chính vì thế, cô đã phải gặp mặt nam chính một lần.
Lẽ ra, việc bưng nước lên cho gia sư và cô chủ thì dì Hai sẽ làm, nhưng nhè lúc đó dì Hai bị đau bụng phải đi toilet nên cô phải làm, cho nên cô mới gặp mặt nam chính.
Nam chính Phương Minh không khác miêu tả của cô là mấy, vóc người cao gầy, mặc áo sơ mi trắng, quần tây đóng thùng, nước da trắng như tuyết, môi son, má đào, mũi cao, mắt phượng.
Vâng! Nếu nói đây là vẻ đẹp phi giới tính thì cũng không ngoa. So với nam tám Thái Giang đương nhiên đẹp hơn rồi.
Nam tám cũng đẹp, cũng da trắng, má đào, mũi cao, mắt phượng… à không…. Mắt nam tám không phượng mà là ưng tức mắt đại bàng, tức là mắt hai mí, to tròn và rất tinh, mà nói chung phượng hay đại bàng cũng là loài chim thôi, kệ mịa nó, cơ mà cũng đẹp. Có điều, vì thường nói tâm lộ tướng, cho nên nam tám nhìn thế nào cũng vẫn có điểm xấu.
Mà người đẹp thì đương nhiên sẽ phải nhìn nhiều một chút, Tiền Tiền cũng không ngoại lệ, chỉ là cô cũng không dám nhìn lâu, bởi vì cô biết đây là nam chính, còn nữ chính thì khỏi nói, cứ ngơ ngác nhìn nam chính như thể bị hút hồn.
E… hèm… đương nhiên, tình tiết này không khác cô viết, cô cho nữ chính bị hút hồn vì vẻ đẹp chim sa cá lặn của nam chính trước mà.
Cũng chính vì thế, nên Tiền Tiền vô cùng sợ kết cục của mình sẽ giống như trong truyện. Bởi vậy, cô đang cố hết sức an phận, làm đủ 10 triệu rồi xin nghỉ chuồn luôn.
Trông mòn mỏi cũng tới ngày lãnh lương.
Lúc bà chủ đưa lương cho cô, vừa cầm vào tay, thì trong đầu, hệ thống đã thông báo:
- Chúc mừng ký chủ đã mở khoá thành công mức 1, mời nhận vật phẩm.
Tuy nhiên, Tiền Tiền tạm thời chưa bấm nhận, cô để đợi đến khi về đến nhà nguyên chủ rồi mới nhận.
Nhà nguyên chủ ở vùng ngoại ô, thực tế chỉ là nhà thuê thôi.
Gia đình nguyên chủ vốn ở một vùng nông thôn nghèo, cũng không có ruộng đất gì, nhà con lại đông nên phải bỏ xứ lên thành phố mưu sinh. Cha đi làm hồ, mẹ bị bệnh đau cột sống không thể làm được.
Bao nhiêu gánh nặng đều dồn cho cha.
Nguyên chủ là con lớn trong nhà năm nay xem như 17 tuổi, vốn khi xưa ở quê cũng học hết lớp 9, đúng lý còn muốn học nữa nhưng năm đó ở quê lại gặp thiên tai cho nên cả nhà phải đùm túm nhau lên đây, vì thế mới nghỉ học. Em gái kế 15 tuổi, cũng đã cho đi làm ô sin luôn rồi, cũng không biết hiện tại sống ra sao. Em gái nữa 13 tuổi, ở nhà phụ mẹ nấu cơm. Cuối cùng là hai em trai, đứa 10 đứa 8 tuổi, đều ở nhà với mẹ.
Mà tất cả cũng đều không có đi học.
Thường nói số nghèo thì đi đâu cũng nghèo. Đây chính là điền hình đây.
Thực tế thì lúc cô viết về nhân vật nữ phụ này thì cô cũng có đề cập đến hoàn cảnh gia đình. Bởi vì gia đình nữ chính rất thương người cho nên thấy khổ như vậy mới thương nguyên chủ, chủ yếu là do nguyên chủ hay than để lấy tình thương thôi.
Lúc viết cô cũng không nghĩ nó sẽ thảm như thế này. Bây giờ bước vào nhà mới biết thảm ra sao.
Lại câu nói quen thuộc: cô sẽ không viết truyện nữa.
Tất nhiên là cô lắc đầu.
Thậm chí còn cố gắng vắt óc nặng ra những lời hoa mỹ nhất, như là do cậu có khí thế của ông chủ nên làm cô sợ chứ cậu rất đẹp trai, đẹp đến mức hoa nhường nguyệt thẹn, bế nguyệt tu hoa bla bla… không ai nhìn thấy mà lại không si mê vẻ đẹp của cậu….
Tuy nhiên, khi cô đang nói một tràng dài thì đột nhiên anh ta chợt hỏi:
- Vậy mày có mê tao không?
Tiền Tiền nhà ta: "..."
Hỏi một câu hết biết đường trả lời.
Không mê tức là nãy giờ những lời đó là cô nói dối, còn mê… e hèm… cô tưởng tượng đến một tràng dài những lời nhục mạ, nào là thứ như mày mà cũng học đòi trèo cao, không xem lại bản thân vừa xấu vừa nghèo vừa thiếu học thức, ngay cả một con chó cũng không bằng, rồi lại trắc lưỡi kêu con chó, vân vân và mây mây.
U là trời!
Tưởng tượng thôi đã thấy sợ hãi rồi, biết làm sao đây?
Nhưng may thay lúc cô đang lúng túng thì nữ chính đi học về tới.
Xe chạy ngang thấy cho của mình, Cát Linh lập tức bảo tài xế dừng lại, bước xuống chạy lại ôm con chó.
Mặc dù không thích Thái Giang nhưng vẫn nói cười với anh ta. Với lại hiện tại cũng chưa gặp nam chính Phương Minh nên đối với Thái Giang vẫn chưa bài xích gì mấy.
Còn Thái Giang thấy Cát Linh thì đã cười tít mắt, nên đã quăng chuyện vừa rồi ra sau đầu rồi.
Thế là hai người họ cùng nhau dẫn chó đi dạo, còn Tiền Tiền đương nhiên trở vào nhà làm công việc của mình.
Tối ngủ, Tiền Tiền suy nghĩ xem cách nào nhanh chóng kiếm đủ 10 triệu để có cái điện thoại vạn năng ấy, rồi vĩnh biệt khỏi nhà nữ chính, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không ra, nên ngủ mất xác.
Ngày hôm sau.
Tiền Tiền vẫn tiếp tục công việc của mình nhưng buổi chiều trời lại mưa cho nên cô không dắt chó ra ngoài dạo. Đã thế lại liên tục mấy ngày liên tiếp, ngày nào cũng mưa buổi chiều như vậy nữa chứ. Vì thế, nên nam tám Thái Giang đó cũng không đến chơi với chó nữa. Tiền Tiền cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nếu theo đúng cốt truyện thì một tháng nữa nam chính Phương Minh sẽ xuất hiện, bởi vì nữ chính sắp thi cuối cấp, cho nên ngoài học ở trường thì còn cần một gia sư kèm thêm môn toán, bộ môn nữ chính dở nhất.
Tiền Tiền nhà ta bấm đốt ngón tay tính tính thì ngày cô lãnh lương cũng là ngày đủ 10 triệu, cũng chính là một tháng nữa.
Hy vọng là cô có thể rời đi trước khi nam chính xuất hiện.
Nhưng tiếc thay, ngày nam chính xuất hiện, Tiền Tiền vẫn còn chưa đi.
Chính vì thế, cô đã phải gặp mặt nam chính một lần.
Lẽ ra, việc bưng nước lên cho gia sư và cô chủ thì dì Hai sẽ làm, nhưng nhè lúc đó dì Hai bị đau bụng phải đi toilet nên cô phải làm, cho nên cô mới gặp mặt nam chính.
Nam chính Phương Minh không khác miêu tả của cô là mấy, vóc người cao gầy, mặc áo sơ mi trắng, quần tây đóng thùng, nước da trắng như tuyết, môi son, má đào, mũi cao, mắt phượng.
Vâng! Nếu nói đây là vẻ đẹp phi giới tính thì cũng không ngoa. So với nam tám Thái Giang đương nhiên đẹp hơn rồi.
Nam tám cũng đẹp, cũng da trắng, má đào, mũi cao, mắt phượng… à không…. Mắt nam tám không phượng mà là ưng tức mắt đại bàng, tức là mắt hai mí, to tròn và rất tinh, mà nói chung phượng hay đại bàng cũng là loài chim thôi, kệ mịa nó, cơ mà cũng đẹp. Có điều, vì thường nói tâm lộ tướng, cho nên nam tám nhìn thế nào cũng vẫn có điểm xấu.
Mà người đẹp thì đương nhiên sẽ phải nhìn nhiều một chút, Tiền Tiền cũng không ngoại lệ, chỉ là cô cũng không dám nhìn lâu, bởi vì cô biết đây là nam chính, còn nữ chính thì khỏi nói, cứ ngơ ngác nhìn nam chính như thể bị hút hồn.
E… hèm… đương nhiên, tình tiết này không khác cô viết, cô cho nữ chính bị hút hồn vì vẻ đẹp chim sa cá lặn của nam chính trước mà.
Cũng chính vì thế, nên Tiền Tiền vô cùng sợ kết cục của mình sẽ giống như trong truyện. Bởi vậy, cô đang cố hết sức an phận, làm đủ 10 triệu rồi xin nghỉ chuồn luôn.
Trông mòn mỏi cũng tới ngày lãnh lương.
Lúc bà chủ đưa lương cho cô, vừa cầm vào tay, thì trong đầu, hệ thống đã thông báo:
- Chúc mừng ký chủ đã mở khoá thành công mức 1, mời nhận vật phẩm.
Tuy nhiên, Tiền Tiền tạm thời chưa bấm nhận, cô để đợi đến khi về đến nhà nguyên chủ rồi mới nhận.
Nhà nguyên chủ ở vùng ngoại ô, thực tế chỉ là nhà thuê thôi.
Gia đình nguyên chủ vốn ở một vùng nông thôn nghèo, cũng không có ruộng đất gì, nhà con lại đông nên phải bỏ xứ lên thành phố mưu sinh. Cha đi làm hồ, mẹ bị bệnh đau cột sống không thể làm được.
Bao nhiêu gánh nặng đều dồn cho cha.
Nguyên chủ là con lớn trong nhà năm nay xem như 17 tuổi, vốn khi xưa ở quê cũng học hết lớp 9, đúng lý còn muốn học nữa nhưng năm đó ở quê lại gặp thiên tai cho nên cả nhà phải đùm túm nhau lên đây, vì thế mới nghỉ học. Em gái kế 15 tuổi, cũng đã cho đi làm ô sin luôn rồi, cũng không biết hiện tại sống ra sao. Em gái nữa 13 tuổi, ở nhà phụ mẹ nấu cơm. Cuối cùng là hai em trai, đứa 10 đứa 8 tuổi, đều ở nhà với mẹ.
Mà tất cả cũng đều không có đi học.
Thường nói số nghèo thì đi đâu cũng nghèo. Đây chính là điền hình đây.
Thực tế thì lúc cô viết về nhân vật nữ phụ này thì cô cũng có đề cập đến hoàn cảnh gia đình. Bởi vì gia đình nữ chính rất thương người cho nên thấy khổ như vậy mới thương nguyên chủ, chủ yếu là do nguyên chủ hay than để lấy tình thương thôi.
Lúc viết cô cũng không nghĩ nó sẽ thảm như thế này. Bây giờ bước vào nhà mới biết thảm ra sao.
Lại câu nói quen thuộc: cô sẽ không viết truyện nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.