Chương 29: Lão Lưu Manh Ra Chiêu
Khuyết Danh
25/07/2021
Thấy người phía sau cứ trầm mặc mãi, Diệp Tiên Tiên không hiểu tại sao nên quay đầu nhìn hắn, người đàn ông hơi rũ mi, ánh mắt rất sâu, bờ vai giấu dưới lớp áo tựa như ngọn núi trùng điệp bị sương mù che phủ, ẩn hiện một hình dáng cao lớn lạnh lùng, sâu thẳm không có cách nào nhìn rõ.
Đột nhiên trong lòng Diệp Tiên Tiên cảm thấy hoảng hốt thì lại nghe thấy Kỷ Bắc nói, "Sau này gặp người ngoài thì tốt nhất nên mặc áo lót vào."
Cô cúi đầu nhìn, trông thấy lớp vải tơ tằm mỏng manh trước ngực bị đầu vú chọc nhô lên thành hai điểm, gương mặt xinh đẹp trở nên ửng hồng, "Chú, chú nhìn lén chỗ nào vậy chứ!" Bàn tay Kỷ Bắc đặt lên vai cô, giọng nói trầm nặng, "Em để lộ quang minh chính đại, tôi cũng quang minh chính đại mà nhìn. Sao lại nói là nhìn lén."
Diệp Tiên Tiên vòng tay trước ngực, đứng bật lên, hai mắt trừng to, "Chú, đúng là lão lưu manh."
Đôi mắt trong veo, lấp lánh đang trừng người ta kia nào có chút khí thế gì mà ngược lại còn có một vẻ đẹp thẹn thùng, yếu đuối gợi lên những ý nghĩ xấu xa cần giấu kín trong lòng người đối diện. Kỷ Bắc bước tới gần cô, "Để tôi xem nào, nếu tôi là lão lưu manh, vậy thì cái người vừa hôn vừa liếm lão lưu manh này phải gọi là gì nhỉ? Hửm? Em nói cho tôi nghe thử xem."
Cái đấy, đó là cô bị dục vọng khống chế. Nhưng lời này thì biết nói thế nào?
Người đàn ông tỏa ra khí thế bức người. Trong đầu Diệp Tiên Tiên ong ong, không biết phải trả lời thế nào.
Hắn tới gần thì cô lui về phía sau.
"Chú Kỷ, cháu, hôm đó là cháu bị quỷ ám."
Ôi trời! Cô đang nói bậy nói bạ gì thế này.
Kỷ Bắc bị chọc cười, khi cô ngã ngồi trên giường thì thân thể cao lớn bỗng nhiên áp tới, "Ồ? Thì ra là bị quỷ ám à? Vậy bây giờ làm lại một lần cho tôi xem đi."
Diệp Tiên Tiên thấy hắn ám chỉ lộ liễu thì xấu hổ cắn môi, ánh mắt trốn tránh. Thân hình cường tráng, mạnh mẽ mang tới cảm giác áp bách vô cùng. Cô chống tay trước ngực hắn, xúc cảm cứng rắn bên dưới khác hẳn với bàn tay mát lạnh của cô, nó nóng rực thấm sâu vào lòng bàn tay.
Trong lòng cô hoảng hốt vô cùng, "Chú, chú đừng như vậy. Cháu không gọi chú là lão lưu manh nữa là được chứ gì ạ." Kỷ Bắc ngửi hương thơm ngọt ngào trên người thiếu nữ, tiếng nói trầm thấp mang theo hài hước, "Vậy thì... Gọi ba đi?".
"Chú, không phải là cháu đã xin chú bỏ qua rồi sao ạ?"
Kỷ Bắc hơi mím đôi môi mỏng nhạt màu, phun ra một câu làm Diệp Tiên Tiên hoàn toàn cứng họng, "Đã nói ra khỏi miệng em, vào tai tôi rồi. Trừ khi em có thể xóa trí nhớ của tôi." Cô làm gì có khả năng này chứ, đây rõ ràng là Kỷ Bắc đang muốn trêu đùa cô.
Diệp Tiên Tiên bị một loại hơi thở khó nói vây quanh, thân thể thế nhưng lại bắt đầu tê dại mềm nhũn, bụng dưới có chút ngứa ngáy râm ran, sức lực vốn dĩ đã nhỏ bé giờ lại càng không nghe sai khiến mà rời khỏi cơ thể. Thân thể yếu đuối bị người đàn ông áp ở dưới thân.
Cổ váy ngủ trượt ra, để lộ đường cong của bầu vú trắng nõn bên trong, giống như loài ve lột xác vào mùa hè nở nang lại nhẵn mịn, ánh đèn vàng rọi xuống theo nhịp hô hấp của cô mà di chuyển trên da thịt nõn nà. Cảnh tượng này quả thật có thể khiến đàn ông hóa thành cầm thú, đáy mắt của Kỷ Bắc bốc lên ngọn lửa bỏng cháy, rốt cuộc hắn mất khống chế cúi đầu hôn lên môi cô. Bờ môi thơm mềm, nước bọt ngọt mát, mùi hương của người thiếu nữ, tất cả mọi thứ đều khiến hắn rối loạn.
Diệp Tiên Tiên mở to hai mắt, không dám tin.
Kỷ Bắc nắm lấy một bên vú mà vuốt ve, ngón tay hắn dài, bầu vú to tròn nằm vừa vặn trong lòng bàn tay hắn, thịt vú tràn qua các khe hở của ngón tay, bầu không khí vô cùng ướt át.
Váy ngủ bị xoa mà nhăn nhúm lại.
Diệp Tiên Tiên vặn vẹo cơ thể, phát ra tiếng rên yếu ớt "Ô ô".
Thân thể Kỷ Bắc hơi run lên, đôi mắt nhắm lại, miệng mở ra.
Diệp Tiên Tiên lắc đầu, định thà chết cũng không thuận theo.
Nhưng trong nháy mắt, bàn tay đang phủ trên vú cô đột nhiên buông lỏng, sau đó cô cảm giác được tay hắn luồn vào từ dưới gấu váy, rồi lại bóp lấy toàn bộ bầu vú một lần nữa.
Lão lưu manh lại còn xấu xa mà dùng ngón tay vê vê núm vú của cô.
Một dòng điện chạy dọc sống lưng lên trên khiến da đầu cô tê dại. Lão lưu manh này, kỹ thuật thật thuần thục. So với Vệ Dương kia thì không biết là cao hơn bao nhiêu, Diệp Tiên Tiên làm sao có thể chống đỡ được, hàm răng của cô vừa buông lỏng thì đã bị hắn thừa dịp mà xông vào.
Bỉ ổi!
Cô căm tức muốn trả thù, đánh thì không có sức để đánh, vậy thì cắn lưỡi hắn vậy!
Cái lưỡi của lão lưu manh khuấy đảo, liếm láp trong miệng cô. Hai đôi môi quấn quýt mà hôn sâu mãnh liệt.
Mỗi lần cô định cắn lên lưỡi hắn thì đều bị hắn hút ngược lại. Đầu lưỡi bị mút đến mức tê rần.
Cánh mũi của cô chạm lên chóp mũi Kỷ Bắc, tầm mắt sát gần không thể nhìn rõ, Diệp Tiên Tiên chưa bao giờ biết thì ra hôn môi lại là một việc tốn sức như vậy, cô cảm thấy sắp ngạt thở đến nơi.
Tựa như một người vô tình chìm xuống nước, bị từng đợt sóng ùn ùn kéo đến cuốn đi, còn cô thì chỉ có thể để mặc cơ thể trôi theo dòng nước. Sợi nước trong suốt chảy xuống bên khóe miệng chính là chứng cứ mờ ám.
Cuộc đua nam nữ này đã bị sự mạnh mẽ của Kỷ Bắc khống chế. Hắn hôn không thô bạo, chỉ là toàn bộ quá trình đều mang theo sự sát phạt, quyết đoán và kiên định.
Kỷ Bắc nằm đè trên người cô, xốc váy ngủ của cô lên hết cỡ, làn da của cô rất trắng, lại nhẵn nhụi, bóng loáng. Cặp vú đầy đặn vì hô hấp kịch liệt mà phập phồng, hai núm vú hồng phấn dựng đứng tựa như hồng mai kiêu ngạo trong tuyết.
Chỉ nhìn thôi là có thể khiến người ta phải phun trào huyết mạch.
Kỷ Bắc ngậm lấy một viên rồi liếm mút vang lên những tiếng "chụt chụt" khe khẽ, còn bên kia thì bị hắn xoa bóp, vê nặn không ngừng.
Bầu vú đầy đặn bị biến thành đủ loại hình dạng dưới tác động của hắn. Cô bị Kỷ Bắc giam cầm trong thế giới của hắn, mềm nhũn thành một bãi bùn, đánh mất phương hướng, đánh mất chính mình, chỉ có thể cảm nhận bờ môi của hắn, bàn tay của hắn, nóng cháy triền miên.
...
Trên giường, Diệp Tiên Tiên gần như đã bị lột sạch, chỉ còn một cái quần lót nhỏ che đậy, cô bị Kỷ Bắc đè ở trên giường, một tay của Kỷ Bắc thì vuốt ve vú cô, một tay khác thì luồn qua mép quần lót bóp lấy cánh mông cong vểnh của cô.
Diệp Tiên Tiên giữ chặt mép quần.
"Đừng, đừng cởi".
Làn da như ngọc thạch của thiếu nữ được bao phủ một màu hồng nhạt, trong ánh mắt như chứa cả một đầm nước, muốn rơi mà không thể rơi, khiến cô có vẻ khổ sở lại yếu ớt mỏng manh, tựa như ngọn núi dưới ánh nắng chiều bị mây mù bao phủ, làm gió mát cũng không dám quấy nhiễu, chỉ sợ ngọn gió vừa thổi qua thì mây khói sẽ tan biến.
"Thôi xong." Kỷ Bắc cắn mạnh lên lưỡi, cả người tỉnh táo lại, hai hàng lông mày hơi nhíu, vẻ mặt khổ sở, Kỷ Bắc nhìn cô hỏi, "Em mấy tuổi rồi?"
"16..." Diệp Tiên Tiên chớp mắt, còn có chút hoảng hốt, chỉ biết nắm chặt dây quần theo bản năng.
Nếu có thể làm ngay thì Kỷ Bắc sẽ không chán nản như vậy, chỉ là tuổi thật sự quá nhỏ, ngủ với một cô bé vị thành niên thì khác nào biết luật còn phạm luật. Hắn cúi đầu chạm khẽ lên môi cô "Yêu tinh, dụ dỗ làm ông đây muốn ăn cưng." Kỷ Bắc không phải là người có nhiều ham muốn tình dục, thế nhưng buổi tối hôm nay lại bị mấy câu nói của cô làm mất khống chế, loại chuyện này đối với hắn quả là có một không hai.
Nhảy xuống khỏi người cô, xoa xoa ấn đường, chỗ đũng quần phồng lên rất to, biểu hiện dục vọng đang bừng bừng phấn chấn của hắn.
Hắn biết, nếu ép thêm một bước nữa thì hắn có thể cắm vào thân thể cô. Nhưng không phải là hắn không nghĩ tới, mà là không thể! Cô bé mới 16 tuổi.
Kỷ Bắc nói với Diệp Tiên Tiên đang nằm trên giường: "Tôi vào phòng vệ sinh một lát."
Kỷ Bắc vừa đi thì Diệp Tiên Tiên liền che mặt lại, gương mặt nóng bừng bừng. Cô kéo lại váy cho ngay ngắn rồi lăn lộn trên giường, cái loại cảm giác khô nóng này vẫn chưa biến mất, đầu lưỡi còn đang tê dại chưa hết. Kỳ thật, trong quá trình vừa rồi cô cũng đã đắm chìm, nếu, nếu hắn muốn tiếp tục, Diệp Tiên Tiên không biết cô còn có thể kiên trì bao lâu nữa. Mà ở sâu trong đáy lòng cô lại hy vọng hắn tiếp tục.
Thậm chí sau khi hắn rời khỏi người cô thì còn có một loại thất vọng mơ hồ.
Đặc biệt là đêm nay, dưới sự dẫn dắt của Kẻ Chấp Pháp cô đạt được cao trào, cái loại trải nghiệm sung sướng này khiến cô càng thêm tò mò và khao khát đối với chuyện nam nữ.
Diệp Tiên Tiên kéo chăn che mặt lại, không dám nghĩ tiếp thêm nữa.
Kỷ Bắc vặn mở vòi nước, hất nước lên mặt, dòng nước mát lạnh làm cho trái tim đang đập điên cuồng của hắn bình tĩnh lại một chút, nhưng dương vật dưới hang lại như dùng thuốc kích thích mà vẫn căng trướng, dựng đứng.
"Đúng là cô nhóc biết dụ dỗ người, lần sau sẽ trực tiếp làm em."
Kỷ Bắc dựa lưng vào tường, cởi khóa quần, một cây gậy thịt thô to căng cứng như thép, trên thân nổi đầy gân tím bật ra, hắn cầm trong tay tuốt lên xuống, trong đầu hiện lên hình ảnh thiếu nữ xinh đẹp như hoa hồng chớm nở nằm dưới thân hắn, trong hơi thở gấp gáp của Kỷ Bắc mang theo sự kích động khó kiềm chế.
"Diệp Tiên Tiên."
Hắn lẩm bẩm tên cô, cùng lúc đó trên tay cũng dùng sức mạnh hơn, dương vật căng phồng đến cực hạn. Lỗ sáo khép mở, chất lỏng trong suốt tràn ra ngoài, theo ngón tay vuốt ve lên xuống của Kỷ Bắc mà bôi trơn toàn bộ thân gậy, khiến nó trở nên bóng loáng tỏa sáng, đám lông mao xoăn đen ở phần rễ cũng không thoát khỏi số phận mà ướt thành một dúm, dính loạn lung tung.
Kỷ Bắc căng cứng cả người, tay tuốt lên xuống càng lúc càng nhanh.
Ánh đèn chiếu lên thân người đàn ông tạo ra một cái bóng cao lớn sừng sững trên tường.
Nếu đổi lại là một người có ngoại hình bình thường hoặc xấu xí làm loại chuyện như thế này thì sẽ làm người khác cảm thấy đáng khinh hạ lưu, nhưng Kỷ Bắc bề ngoài anh tuấn, tràn đầy khí khái anh hùng, dáng người cao lớn, đường cong cơ bắp mượt mà, thậm chí thanh âm thở gấp rên khẽ kia còn có một loại gợi cảm dễ nghe.
Cuồng dã đến mê người!
Kỷ Bắc than nhẹ một tiếng, cây gậy thịt nắm trong tay giật giật hai ba cái, lỗ nhỏ trên đỉnh mở ra, bắn phụt từng dòng tinh dịch trắng đục, sau đó gậy thịt cứng như sắt dần dần mềm xuống.
Rửa sạch tay, Kỷ Bắc châm một điếu thuốc dựa vào tường hút, sương khói lượn lờ, lên tới giữa không trung thì tiêu tán. Khóe môi hắn hơi cong lên, dập tắt tàn thuốc ném vào thùng rác rồi hắn mở cửa ra khỏi phòng vệ sinh.
Trên giường, cô nhóc đang cuốn chăn, hai mắt khẽ nhắm, hô hấp ổn định, ngủ ngon lành.
"Đúng là vô tư." Kỷ Bắc ngồi bên mép giường, lẳng lặng nhìn chăm chú. Cô nhóc này xinh đẹp quá mức nhưng tuổi cũng nhỏ quá thể. Trên môi còn lưu lại vết sưng do nụ hôn thô bạo của hắn, không biết là đang nói mê cái gì mà đôi môi khép mở động đậy. Hắn áp tai tới nghe thử, tiếng nói mê thật sự rất nhỏ, nếu không phải thính lực của hắn hơn người thì chưa chắc đã nghe được, "Lão lưu manh, tôi cắn chú."
Kỷ Bắc cười giễu một tiếng, "Tôi chờ."
Vẻ mặt thì dịu dàng đến chính hắn cũng không biết.
Hắn cầm điện thoại của cô đặt ở đầu giường gọi vào máy mình, điện thoại trong túi quần vang lên một tiếng thì ngừng. Lưu lại tên, rồi bật camera, hắn ngắm chuẩn khung hình, sau vài giây, ngón cái ấn xuống, hình ảnh được chụp lại.
Trên màn hình di động hiện lên bức tranh thiếu nữ yêu kiều đang say ngủ.
Kéo rèm rồi chỉnh lại ánh sáng đèn xong Kỷ Bắc mới rời đi.
Khi căn phòng yên tĩnh trở lại, người đang nằm trên giường vốn dĩ phải đang ngủ lại từ từ mở mắt ra, ánh mắt trong trẻo, nào có chút vẻ buồn ngủ gì.
Ai cho phép chú chụp lén tôi chứ, lão lưu manh.
Ngày hôm sau, Diệp Tiên Tiên phát hiện được một vài sợi lông xoăn đen trong nhà vệ sinh, trên người cô không có loại lông dài như thế này, không thể là của cô được. Vậy khả năng duy nhất chính là của người kia để lại, nghĩ tới đêm qua người nọ ở trong phòng vệ sinh rất lâu, Diệp Tiên Tiên đoán ra nhất định là người kia cũng đã làm cái việc giống như bạn học Thiếu Hiệp.
"Gọi chú là lão lưu manh thật đúng là không oan mà."
Đột nhiên trong lòng Diệp Tiên Tiên cảm thấy hoảng hốt thì lại nghe thấy Kỷ Bắc nói, "Sau này gặp người ngoài thì tốt nhất nên mặc áo lót vào."
Cô cúi đầu nhìn, trông thấy lớp vải tơ tằm mỏng manh trước ngực bị đầu vú chọc nhô lên thành hai điểm, gương mặt xinh đẹp trở nên ửng hồng, "Chú, chú nhìn lén chỗ nào vậy chứ!" Bàn tay Kỷ Bắc đặt lên vai cô, giọng nói trầm nặng, "Em để lộ quang minh chính đại, tôi cũng quang minh chính đại mà nhìn. Sao lại nói là nhìn lén."
Diệp Tiên Tiên vòng tay trước ngực, đứng bật lên, hai mắt trừng to, "Chú, đúng là lão lưu manh."
Đôi mắt trong veo, lấp lánh đang trừng người ta kia nào có chút khí thế gì mà ngược lại còn có một vẻ đẹp thẹn thùng, yếu đuối gợi lên những ý nghĩ xấu xa cần giấu kín trong lòng người đối diện. Kỷ Bắc bước tới gần cô, "Để tôi xem nào, nếu tôi là lão lưu manh, vậy thì cái người vừa hôn vừa liếm lão lưu manh này phải gọi là gì nhỉ? Hửm? Em nói cho tôi nghe thử xem."
Cái đấy, đó là cô bị dục vọng khống chế. Nhưng lời này thì biết nói thế nào?
Người đàn ông tỏa ra khí thế bức người. Trong đầu Diệp Tiên Tiên ong ong, không biết phải trả lời thế nào.
Hắn tới gần thì cô lui về phía sau.
"Chú Kỷ, cháu, hôm đó là cháu bị quỷ ám."
Ôi trời! Cô đang nói bậy nói bạ gì thế này.
Kỷ Bắc bị chọc cười, khi cô ngã ngồi trên giường thì thân thể cao lớn bỗng nhiên áp tới, "Ồ? Thì ra là bị quỷ ám à? Vậy bây giờ làm lại một lần cho tôi xem đi."
Diệp Tiên Tiên thấy hắn ám chỉ lộ liễu thì xấu hổ cắn môi, ánh mắt trốn tránh. Thân hình cường tráng, mạnh mẽ mang tới cảm giác áp bách vô cùng. Cô chống tay trước ngực hắn, xúc cảm cứng rắn bên dưới khác hẳn với bàn tay mát lạnh của cô, nó nóng rực thấm sâu vào lòng bàn tay.
Trong lòng cô hoảng hốt vô cùng, "Chú, chú đừng như vậy. Cháu không gọi chú là lão lưu manh nữa là được chứ gì ạ." Kỷ Bắc ngửi hương thơm ngọt ngào trên người thiếu nữ, tiếng nói trầm thấp mang theo hài hước, "Vậy thì... Gọi ba đi?".
"Chú, không phải là cháu đã xin chú bỏ qua rồi sao ạ?"
Kỷ Bắc hơi mím đôi môi mỏng nhạt màu, phun ra một câu làm Diệp Tiên Tiên hoàn toàn cứng họng, "Đã nói ra khỏi miệng em, vào tai tôi rồi. Trừ khi em có thể xóa trí nhớ của tôi." Cô làm gì có khả năng này chứ, đây rõ ràng là Kỷ Bắc đang muốn trêu đùa cô.
Diệp Tiên Tiên bị một loại hơi thở khó nói vây quanh, thân thể thế nhưng lại bắt đầu tê dại mềm nhũn, bụng dưới có chút ngứa ngáy râm ran, sức lực vốn dĩ đã nhỏ bé giờ lại càng không nghe sai khiến mà rời khỏi cơ thể. Thân thể yếu đuối bị người đàn ông áp ở dưới thân.
Cổ váy ngủ trượt ra, để lộ đường cong của bầu vú trắng nõn bên trong, giống như loài ve lột xác vào mùa hè nở nang lại nhẵn mịn, ánh đèn vàng rọi xuống theo nhịp hô hấp của cô mà di chuyển trên da thịt nõn nà. Cảnh tượng này quả thật có thể khiến đàn ông hóa thành cầm thú, đáy mắt của Kỷ Bắc bốc lên ngọn lửa bỏng cháy, rốt cuộc hắn mất khống chế cúi đầu hôn lên môi cô. Bờ môi thơm mềm, nước bọt ngọt mát, mùi hương của người thiếu nữ, tất cả mọi thứ đều khiến hắn rối loạn.
Diệp Tiên Tiên mở to hai mắt, không dám tin.
Kỷ Bắc nắm lấy một bên vú mà vuốt ve, ngón tay hắn dài, bầu vú to tròn nằm vừa vặn trong lòng bàn tay hắn, thịt vú tràn qua các khe hở của ngón tay, bầu không khí vô cùng ướt át.
Váy ngủ bị xoa mà nhăn nhúm lại.
Diệp Tiên Tiên vặn vẹo cơ thể, phát ra tiếng rên yếu ớt "Ô ô".
Thân thể Kỷ Bắc hơi run lên, đôi mắt nhắm lại, miệng mở ra.
Diệp Tiên Tiên lắc đầu, định thà chết cũng không thuận theo.
Nhưng trong nháy mắt, bàn tay đang phủ trên vú cô đột nhiên buông lỏng, sau đó cô cảm giác được tay hắn luồn vào từ dưới gấu váy, rồi lại bóp lấy toàn bộ bầu vú một lần nữa.
Lão lưu manh lại còn xấu xa mà dùng ngón tay vê vê núm vú của cô.
Một dòng điện chạy dọc sống lưng lên trên khiến da đầu cô tê dại. Lão lưu manh này, kỹ thuật thật thuần thục. So với Vệ Dương kia thì không biết là cao hơn bao nhiêu, Diệp Tiên Tiên làm sao có thể chống đỡ được, hàm răng của cô vừa buông lỏng thì đã bị hắn thừa dịp mà xông vào.
Bỉ ổi!
Cô căm tức muốn trả thù, đánh thì không có sức để đánh, vậy thì cắn lưỡi hắn vậy!
Cái lưỡi của lão lưu manh khuấy đảo, liếm láp trong miệng cô. Hai đôi môi quấn quýt mà hôn sâu mãnh liệt.
Mỗi lần cô định cắn lên lưỡi hắn thì đều bị hắn hút ngược lại. Đầu lưỡi bị mút đến mức tê rần.
Cánh mũi của cô chạm lên chóp mũi Kỷ Bắc, tầm mắt sát gần không thể nhìn rõ, Diệp Tiên Tiên chưa bao giờ biết thì ra hôn môi lại là một việc tốn sức như vậy, cô cảm thấy sắp ngạt thở đến nơi.
Tựa như một người vô tình chìm xuống nước, bị từng đợt sóng ùn ùn kéo đến cuốn đi, còn cô thì chỉ có thể để mặc cơ thể trôi theo dòng nước. Sợi nước trong suốt chảy xuống bên khóe miệng chính là chứng cứ mờ ám.
Cuộc đua nam nữ này đã bị sự mạnh mẽ của Kỷ Bắc khống chế. Hắn hôn không thô bạo, chỉ là toàn bộ quá trình đều mang theo sự sát phạt, quyết đoán và kiên định.
Kỷ Bắc nằm đè trên người cô, xốc váy ngủ của cô lên hết cỡ, làn da của cô rất trắng, lại nhẵn nhụi, bóng loáng. Cặp vú đầy đặn vì hô hấp kịch liệt mà phập phồng, hai núm vú hồng phấn dựng đứng tựa như hồng mai kiêu ngạo trong tuyết.
Chỉ nhìn thôi là có thể khiến người ta phải phun trào huyết mạch.
Kỷ Bắc ngậm lấy một viên rồi liếm mút vang lên những tiếng "chụt chụt" khe khẽ, còn bên kia thì bị hắn xoa bóp, vê nặn không ngừng.
Bầu vú đầy đặn bị biến thành đủ loại hình dạng dưới tác động của hắn. Cô bị Kỷ Bắc giam cầm trong thế giới của hắn, mềm nhũn thành một bãi bùn, đánh mất phương hướng, đánh mất chính mình, chỉ có thể cảm nhận bờ môi của hắn, bàn tay của hắn, nóng cháy triền miên.
...
Trên giường, Diệp Tiên Tiên gần như đã bị lột sạch, chỉ còn một cái quần lót nhỏ che đậy, cô bị Kỷ Bắc đè ở trên giường, một tay của Kỷ Bắc thì vuốt ve vú cô, một tay khác thì luồn qua mép quần lót bóp lấy cánh mông cong vểnh của cô.
Diệp Tiên Tiên giữ chặt mép quần.
"Đừng, đừng cởi".
Làn da như ngọc thạch của thiếu nữ được bao phủ một màu hồng nhạt, trong ánh mắt như chứa cả một đầm nước, muốn rơi mà không thể rơi, khiến cô có vẻ khổ sở lại yếu ớt mỏng manh, tựa như ngọn núi dưới ánh nắng chiều bị mây mù bao phủ, làm gió mát cũng không dám quấy nhiễu, chỉ sợ ngọn gió vừa thổi qua thì mây khói sẽ tan biến.
"Thôi xong." Kỷ Bắc cắn mạnh lên lưỡi, cả người tỉnh táo lại, hai hàng lông mày hơi nhíu, vẻ mặt khổ sở, Kỷ Bắc nhìn cô hỏi, "Em mấy tuổi rồi?"
"16..." Diệp Tiên Tiên chớp mắt, còn có chút hoảng hốt, chỉ biết nắm chặt dây quần theo bản năng.
Nếu có thể làm ngay thì Kỷ Bắc sẽ không chán nản như vậy, chỉ là tuổi thật sự quá nhỏ, ngủ với một cô bé vị thành niên thì khác nào biết luật còn phạm luật. Hắn cúi đầu chạm khẽ lên môi cô "Yêu tinh, dụ dỗ làm ông đây muốn ăn cưng." Kỷ Bắc không phải là người có nhiều ham muốn tình dục, thế nhưng buổi tối hôm nay lại bị mấy câu nói của cô làm mất khống chế, loại chuyện này đối với hắn quả là có một không hai.
Nhảy xuống khỏi người cô, xoa xoa ấn đường, chỗ đũng quần phồng lên rất to, biểu hiện dục vọng đang bừng bừng phấn chấn của hắn.
Hắn biết, nếu ép thêm một bước nữa thì hắn có thể cắm vào thân thể cô. Nhưng không phải là hắn không nghĩ tới, mà là không thể! Cô bé mới 16 tuổi.
Kỷ Bắc nói với Diệp Tiên Tiên đang nằm trên giường: "Tôi vào phòng vệ sinh một lát."
Kỷ Bắc vừa đi thì Diệp Tiên Tiên liền che mặt lại, gương mặt nóng bừng bừng. Cô kéo lại váy cho ngay ngắn rồi lăn lộn trên giường, cái loại cảm giác khô nóng này vẫn chưa biến mất, đầu lưỡi còn đang tê dại chưa hết. Kỳ thật, trong quá trình vừa rồi cô cũng đã đắm chìm, nếu, nếu hắn muốn tiếp tục, Diệp Tiên Tiên không biết cô còn có thể kiên trì bao lâu nữa. Mà ở sâu trong đáy lòng cô lại hy vọng hắn tiếp tục.
Thậm chí sau khi hắn rời khỏi người cô thì còn có một loại thất vọng mơ hồ.
Đặc biệt là đêm nay, dưới sự dẫn dắt của Kẻ Chấp Pháp cô đạt được cao trào, cái loại trải nghiệm sung sướng này khiến cô càng thêm tò mò và khao khát đối với chuyện nam nữ.
Diệp Tiên Tiên kéo chăn che mặt lại, không dám nghĩ tiếp thêm nữa.
Kỷ Bắc vặn mở vòi nước, hất nước lên mặt, dòng nước mát lạnh làm cho trái tim đang đập điên cuồng của hắn bình tĩnh lại một chút, nhưng dương vật dưới hang lại như dùng thuốc kích thích mà vẫn căng trướng, dựng đứng.
"Đúng là cô nhóc biết dụ dỗ người, lần sau sẽ trực tiếp làm em."
Kỷ Bắc dựa lưng vào tường, cởi khóa quần, một cây gậy thịt thô to căng cứng như thép, trên thân nổi đầy gân tím bật ra, hắn cầm trong tay tuốt lên xuống, trong đầu hiện lên hình ảnh thiếu nữ xinh đẹp như hoa hồng chớm nở nằm dưới thân hắn, trong hơi thở gấp gáp của Kỷ Bắc mang theo sự kích động khó kiềm chế.
"Diệp Tiên Tiên."
Hắn lẩm bẩm tên cô, cùng lúc đó trên tay cũng dùng sức mạnh hơn, dương vật căng phồng đến cực hạn. Lỗ sáo khép mở, chất lỏng trong suốt tràn ra ngoài, theo ngón tay vuốt ve lên xuống của Kỷ Bắc mà bôi trơn toàn bộ thân gậy, khiến nó trở nên bóng loáng tỏa sáng, đám lông mao xoăn đen ở phần rễ cũng không thoát khỏi số phận mà ướt thành một dúm, dính loạn lung tung.
Kỷ Bắc căng cứng cả người, tay tuốt lên xuống càng lúc càng nhanh.
Ánh đèn chiếu lên thân người đàn ông tạo ra một cái bóng cao lớn sừng sững trên tường.
Nếu đổi lại là một người có ngoại hình bình thường hoặc xấu xí làm loại chuyện như thế này thì sẽ làm người khác cảm thấy đáng khinh hạ lưu, nhưng Kỷ Bắc bề ngoài anh tuấn, tràn đầy khí khái anh hùng, dáng người cao lớn, đường cong cơ bắp mượt mà, thậm chí thanh âm thở gấp rên khẽ kia còn có một loại gợi cảm dễ nghe.
Cuồng dã đến mê người!
Kỷ Bắc than nhẹ một tiếng, cây gậy thịt nắm trong tay giật giật hai ba cái, lỗ nhỏ trên đỉnh mở ra, bắn phụt từng dòng tinh dịch trắng đục, sau đó gậy thịt cứng như sắt dần dần mềm xuống.
Rửa sạch tay, Kỷ Bắc châm một điếu thuốc dựa vào tường hút, sương khói lượn lờ, lên tới giữa không trung thì tiêu tán. Khóe môi hắn hơi cong lên, dập tắt tàn thuốc ném vào thùng rác rồi hắn mở cửa ra khỏi phòng vệ sinh.
Trên giường, cô nhóc đang cuốn chăn, hai mắt khẽ nhắm, hô hấp ổn định, ngủ ngon lành.
"Đúng là vô tư." Kỷ Bắc ngồi bên mép giường, lẳng lặng nhìn chăm chú. Cô nhóc này xinh đẹp quá mức nhưng tuổi cũng nhỏ quá thể. Trên môi còn lưu lại vết sưng do nụ hôn thô bạo của hắn, không biết là đang nói mê cái gì mà đôi môi khép mở động đậy. Hắn áp tai tới nghe thử, tiếng nói mê thật sự rất nhỏ, nếu không phải thính lực của hắn hơn người thì chưa chắc đã nghe được, "Lão lưu manh, tôi cắn chú."
Kỷ Bắc cười giễu một tiếng, "Tôi chờ."
Vẻ mặt thì dịu dàng đến chính hắn cũng không biết.
Hắn cầm điện thoại của cô đặt ở đầu giường gọi vào máy mình, điện thoại trong túi quần vang lên một tiếng thì ngừng. Lưu lại tên, rồi bật camera, hắn ngắm chuẩn khung hình, sau vài giây, ngón cái ấn xuống, hình ảnh được chụp lại.
Trên màn hình di động hiện lên bức tranh thiếu nữ yêu kiều đang say ngủ.
Kéo rèm rồi chỉnh lại ánh sáng đèn xong Kỷ Bắc mới rời đi.
Khi căn phòng yên tĩnh trở lại, người đang nằm trên giường vốn dĩ phải đang ngủ lại từ từ mở mắt ra, ánh mắt trong trẻo, nào có chút vẻ buồn ngủ gì.
Ai cho phép chú chụp lén tôi chứ, lão lưu manh.
Ngày hôm sau, Diệp Tiên Tiên phát hiện được một vài sợi lông xoăn đen trong nhà vệ sinh, trên người cô không có loại lông dài như thế này, không thể là của cô được. Vậy khả năng duy nhất chính là của người kia để lại, nghĩ tới đêm qua người nọ ở trong phòng vệ sinh rất lâu, Diệp Tiên Tiên đoán ra nhất định là người kia cũng đã làm cái việc giống như bạn học Thiếu Hiệp.
"Gọi chú là lão lưu manh thật đúng là không oan mà."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.