Chương 31: Nhiệm Vụ Liếm Lông
Khuyết Danh
25/07/2021
Diệp Tiên Tiên nhặt mấy sợi lông lên, chuẩn bị ném vào bồn cầu thì đúng lúc này thanh âm của hệ thống lại vang lên, "Ký chủ chú ý, nhiệm vụ hàng ngày hôm nay là trong vòng năm phút ký chủ phải lấy lưỡi liếm chỗ lông mu còn sót lại của Kỷ Bắc thật sạch sẽ. Thành công thì khen thưởng ngẫu nhiên, thất bại thì trừng phạt lửa dục đốt người năm phút."
Đệch! Đây là cái nhiệm vụ gì vậy?
Có thể biết xấu hổ một chút được không?
Hệ thống, giới hạn cuối cùng của cậu ở đâu vậy?
"Ký chủ, bổn hệ thống không có giới hạn cuối cùng."
Diệp Tiên Tiên thầm chấp nhận, "Không cần cậu phải nhấn mạnh, tôi đã được cảm nhận rất sâu sắc rồi."
Vì cái phần thưởng ngẫu nhiên mà đến Thần mặt đen cô cũng dám thả thính, huống hồ gì chỉ là liếm lông mu bị rơi ra của đàn ông, tuy rằng trong lòng cảm thấy kỳ cục nhưng cô khẽ cắn môi cố nhịn cho qua.
Đầu tiên cô đưa chỗ lông kia tới trước mũi ngửi một chút, có hơi tanh, rồi cô nhắm mắt lại, há mồm ngậm lấy, vị mặn nhàn nhạt tản ra nơi đầu lưỡi, quả thật giống như nhóm làn đạn đã nói, mùi của biển.
"Xì" Phải là vị cá muối mới đúng, lão lưu manh chỉ xứng làm cá muối thôi.
Đúng vậy!
Về tổng thể mà nói so với việc quyến rũ Thần mặt đen thì đơn giản hơn nhiều. Ngoại trừ việc trong lòng thấy có chút kỳ quặc.
Liếm trong chốc lát, nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành vang lên.
Diệp Tiên Tiên lấy mấy sợi lông trong miệng ra ném vào bồn cầu, rồi đi rửa tay súc miệng sạch sẽ. Lúc này trong tay cô lại xuất hiện một cái túi nhỏ, bên trong hình như là quần áo. Cô mở ra xem, gồm có tai mèo lông vàng cùng áo quây ngực và một cái quần lót nhỏ, nhưng cái quần lót này lại hở phía dưới, hở phía dưới thì thôi đi, phía sau mông còn có một cái lông xù dài nữa.
Cái này, cái này là khen thưởng gì vậy chứ?
Tuy rằng tạo hình quả thật rất đáng yêu, nhưng đây là quần thủng đáy á ~
Coi như là cô đã hiểu, khen thưởng của hệ thống và nhiệm vụ của nó giống nhau, đều vô cùng kỳ quặc.
Cô vứt vào tủ quần áo rồi không quan tâm nữa.
Hệ thống lên tiếng nhắc nhở: "Người xem livestream của ký chủ đã vượt năm nghìn, cấp bậc đã tăng lên cấp 2, có thể tính gộp thời gian livestream, nâng cao mức độ tự do."
"Ý cậu là hôm qua tôi live hơn 7 tiếng, vậy nên hôm nay và ngày mai có thể không cần livestream nữa hả?"
"Ký chủ hiểu đúng rồi."
Ừm! Nếu là như vậy thì quả thật tự do hơn rất nhiều. Diệp Tiên Tiên lấy hai quyển trong đống sách mới mua hôm qua rồi nằm lên giường đọc, có những chỗ hơi khó hiểu thì cô lấy di động ra tra, hoàn toàn biến việc này thành việc học.
Đọc đến câu "Kỹ thuật hôn luyện tập bằng cách dùng lưỡi móc hoa quả trong hộp." thì cô nghĩ đến tối hôm qua bị lão lưu manh Kỷ Bắc áp chế không có cơ hội phản kích, răng lợi của cô đều bị cọ tới đau xót, tê dại.
Thế nên phải luyện tập thật tốt để giành lại một ván hòa.
Cô đi tới siêu thị cạnh khu nhà mua chút đồ dùng sinh hoạt như gạo và mì, đương nhiên còn mang theo hai túi trái cây đóng hộp lớn về nhà.
Cô không vội ăn cơm trưa mà đã bắt đầu luyện tập.
Cô vói lưỡi vào trong hộp để móc trái cây nhưng vì sao dù lưỡi cô đã bị cọ đến đau rát mà vẫn không thể móc được quả nào?
Là do cô không có thiên phú về việc hôn môi? Hay là những điều viết trong sách không đáng tin?
Đang lúc Diệp Tiên Tiên do dự không biết có nên tiếp tục cố gắng hay ngừng lại thì điện thoại đổ chuông.
Tiếng chuông mặc định của điện thoại, chẳng có chút hợp thời nào cả.
Gọi điện cho cô ngoại trừ tiếp thị quảng cáo, thì chỉ có Kỷ Bắc.
Cô lia mắt nhìn dãy số trên màn hình, quả nhiên, chính là hắn.
"Không thèm nghe, ai bảo chú bắt nạt tôi." Sợ tiếng chuông làm phiền mình, Diệp Tiên Tiên cất điện thoại vào trong ngăn kéo, rồi vào bếp chuẩn bị bữa trưa.
Văn phòng Đội cảnh sát hình sự của Cục công an thành phố.
Kỷ Bắc mặc bộ trang phục chiến đấu của đội, toàn thân màu đen, nắm điện thoại sải bước vào phòng.
Lưu Kiến Minh cùng Võ Tử Hoa liếc nhau, đội trưởng đi ra ngoài gọi điện thoại thì mặt liền đen lại, không lẽ là có án mạng khó giải quyết nào sao?
Bắt gặp ánh mắt lạnh lùng liếc qua của Kỷ Bắc, Lưu Kiến Minh sờ sờ mặt, tiếp tục xem tài liệu trong tay.
Kỷ Bắc về phòng của hắn, châm điếu thuốc, hút hai hơi rồi dập tắt.
"Không nghe điện thoại của tôi à, lá gan cũng to đấy!"
Thay quần áo, Kỷ Bắc ra khỏi phòng, nói với đám người Lưu Kiến Minh: "Tôi có chút việc phải đi ra ngoài, nếu trong đội có việc thì gọi điện thoại cho tôi."
Vương Ích Dương hỏi: "Là có vụ án cần giải quyết ạ?"
Kỷ Bắc nhếch miệng, "Có một nhóc lưu manh phạm chút lỗi nhỏ, tôi đi dạy dỗ một chút."
Lưu Kiến Minh xum xoe nịnh nọt, "Chỉ là thằng nhóc lưu manh phạm tội thì cần gì đội trưởng phải đích thân ra tay chứ, giao cho em, bảo đảm sẽ thay anh lo liệu ổn thỏa."
Kỷ Bắc liếc xéo anh, "Lại lắm mồm, đi chỉnh sửa tài liệu quý vừa rồi cho tôi." Ngay tức khắc Lưu Kiến Minh ỉu xìu cả người.
"Đừng như vậy mà, em ngậm miệng lại là được chứ gì?"
Trường trung học Dương Minh, lớp 11 ban 2, Vệ Dương mặc một cái áo thun rộng thùng thình, quần tụt háng, tóc dựng ngược từng cụm từng cụm. Cậu ta đi tới chỗ ngồi của Diệp Tiên Tiên, hỏi Quan Tiểu Kha, "Cậu biết số điện thoại của Diệp Tiên Tiên không?"
Quan Tiểu Kha nói bằng giọng hài hước: "Thật sự để ý Tiên Tiên của chúng ta hả?"
Hai tai Vệ Dương đỏ lên, bực mình nói: "Đừng có hỏi một đằng trả lời một nẻo."
"Nhìn cách dùng thành ngữ kìa, thành thạo đó!"
"Quan Tiểu Kha."
Quan Tiểu Kha nhún vai, "Được rồi, tớ không biết số điện thoại của cậu ấy."
Cô không nói cho Vệ Dương biết là Diệp Tiên Tiên không có di động.
Vệ Dương lại hỏi: "Thế địa chỉ nhà của cậu ấy thì sao?"
"Cũng không biết."
Vệ Dương cào tóc, sự lo lắng cho Diệp Tiên Tiên hóa thành bực bội.
Trông thấy bộ dạng nôn nóng này của hắn, Quan Tiểu Kha liếc nhìn Tiền Bích Vũ đang uể oải nằm sấp trên bàn, cô chỉ cách cho Vệ Dương, "Chắc là thầy Tang biết đấy, cậu đi hỏi thầy xem."
Đệch! Đây là cái nhiệm vụ gì vậy?
Có thể biết xấu hổ một chút được không?
Hệ thống, giới hạn cuối cùng của cậu ở đâu vậy?
"Ký chủ, bổn hệ thống không có giới hạn cuối cùng."
Diệp Tiên Tiên thầm chấp nhận, "Không cần cậu phải nhấn mạnh, tôi đã được cảm nhận rất sâu sắc rồi."
Vì cái phần thưởng ngẫu nhiên mà đến Thần mặt đen cô cũng dám thả thính, huống hồ gì chỉ là liếm lông mu bị rơi ra của đàn ông, tuy rằng trong lòng cảm thấy kỳ cục nhưng cô khẽ cắn môi cố nhịn cho qua.
Đầu tiên cô đưa chỗ lông kia tới trước mũi ngửi một chút, có hơi tanh, rồi cô nhắm mắt lại, há mồm ngậm lấy, vị mặn nhàn nhạt tản ra nơi đầu lưỡi, quả thật giống như nhóm làn đạn đã nói, mùi của biển.
"Xì" Phải là vị cá muối mới đúng, lão lưu manh chỉ xứng làm cá muối thôi.
Đúng vậy!
Về tổng thể mà nói so với việc quyến rũ Thần mặt đen thì đơn giản hơn nhiều. Ngoại trừ việc trong lòng thấy có chút kỳ quặc.
Liếm trong chốc lát, nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành vang lên.
Diệp Tiên Tiên lấy mấy sợi lông trong miệng ra ném vào bồn cầu, rồi đi rửa tay súc miệng sạch sẽ. Lúc này trong tay cô lại xuất hiện một cái túi nhỏ, bên trong hình như là quần áo. Cô mở ra xem, gồm có tai mèo lông vàng cùng áo quây ngực và một cái quần lót nhỏ, nhưng cái quần lót này lại hở phía dưới, hở phía dưới thì thôi đi, phía sau mông còn có một cái lông xù dài nữa.
Cái này, cái này là khen thưởng gì vậy chứ?
Tuy rằng tạo hình quả thật rất đáng yêu, nhưng đây là quần thủng đáy á ~
Coi như là cô đã hiểu, khen thưởng của hệ thống và nhiệm vụ của nó giống nhau, đều vô cùng kỳ quặc.
Cô vứt vào tủ quần áo rồi không quan tâm nữa.
Hệ thống lên tiếng nhắc nhở: "Người xem livestream của ký chủ đã vượt năm nghìn, cấp bậc đã tăng lên cấp 2, có thể tính gộp thời gian livestream, nâng cao mức độ tự do."
"Ý cậu là hôm qua tôi live hơn 7 tiếng, vậy nên hôm nay và ngày mai có thể không cần livestream nữa hả?"
"Ký chủ hiểu đúng rồi."
Ừm! Nếu là như vậy thì quả thật tự do hơn rất nhiều. Diệp Tiên Tiên lấy hai quyển trong đống sách mới mua hôm qua rồi nằm lên giường đọc, có những chỗ hơi khó hiểu thì cô lấy di động ra tra, hoàn toàn biến việc này thành việc học.
Đọc đến câu "Kỹ thuật hôn luyện tập bằng cách dùng lưỡi móc hoa quả trong hộp." thì cô nghĩ đến tối hôm qua bị lão lưu manh Kỷ Bắc áp chế không có cơ hội phản kích, răng lợi của cô đều bị cọ tới đau xót, tê dại.
Thế nên phải luyện tập thật tốt để giành lại một ván hòa.
Cô đi tới siêu thị cạnh khu nhà mua chút đồ dùng sinh hoạt như gạo và mì, đương nhiên còn mang theo hai túi trái cây đóng hộp lớn về nhà.
Cô không vội ăn cơm trưa mà đã bắt đầu luyện tập.
Cô vói lưỡi vào trong hộp để móc trái cây nhưng vì sao dù lưỡi cô đã bị cọ đến đau rát mà vẫn không thể móc được quả nào?
Là do cô không có thiên phú về việc hôn môi? Hay là những điều viết trong sách không đáng tin?
Đang lúc Diệp Tiên Tiên do dự không biết có nên tiếp tục cố gắng hay ngừng lại thì điện thoại đổ chuông.
Tiếng chuông mặc định của điện thoại, chẳng có chút hợp thời nào cả.
Gọi điện cho cô ngoại trừ tiếp thị quảng cáo, thì chỉ có Kỷ Bắc.
Cô lia mắt nhìn dãy số trên màn hình, quả nhiên, chính là hắn.
"Không thèm nghe, ai bảo chú bắt nạt tôi." Sợ tiếng chuông làm phiền mình, Diệp Tiên Tiên cất điện thoại vào trong ngăn kéo, rồi vào bếp chuẩn bị bữa trưa.
Văn phòng Đội cảnh sát hình sự của Cục công an thành phố.
Kỷ Bắc mặc bộ trang phục chiến đấu của đội, toàn thân màu đen, nắm điện thoại sải bước vào phòng.
Lưu Kiến Minh cùng Võ Tử Hoa liếc nhau, đội trưởng đi ra ngoài gọi điện thoại thì mặt liền đen lại, không lẽ là có án mạng khó giải quyết nào sao?
Bắt gặp ánh mắt lạnh lùng liếc qua của Kỷ Bắc, Lưu Kiến Minh sờ sờ mặt, tiếp tục xem tài liệu trong tay.
Kỷ Bắc về phòng của hắn, châm điếu thuốc, hút hai hơi rồi dập tắt.
"Không nghe điện thoại của tôi à, lá gan cũng to đấy!"
Thay quần áo, Kỷ Bắc ra khỏi phòng, nói với đám người Lưu Kiến Minh: "Tôi có chút việc phải đi ra ngoài, nếu trong đội có việc thì gọi điện thoại cho tôi."
Vương Ích Dương hỏi: "Là có vụ án cần giải quyết ạ?"
Kỷ Bắc nhếch miệng, "Có một nhóc lưu manh phạm chút lỗi nhỏ, tôi đi dạy dỗ một chút."
Lưu Kiến Minh xum xoe nịnh nọt, "Chỉ là thằng nhóc lưu manh phạm tội thì cần gì đội trưởng phải đích thân ra tay chứ, giao cho em, bảo đảm sẽ thay anh lo liệu ổn thỏa."
Kỷ Bắc liếc xéo anh, "Lại lắm mồm, đi chỉnh sửa tài liệu quý vừa rồi cho tôi." Ngay tức khắc Lưu Kiến Minh ỉu xìu cả người.
"Đừng như vậy mà, em ngậm miệng lại là được chứ gì?"
Trường trung học Dương Minh, lớp 11 ban 2, Vệ Dương mặc một cái áo thun rộng thùng thình, quần tụt háng, tóc dựng ngược từng cụm từng cụm. Cậu ta đi tới chỗ ngồi của Diệp Tiên Tiên, hỏi Quan Tiểu Kha, "Cậu biết số điện thoại của Diệp Tiên Tiên không?"
Quan Tiểu Kha nói bằng giọng hài hước: "Thật sự để ý Tiên Tiên của chúng ta hả?"
Hai tai Vệ Dương đỏ lên, bực mình nói: "Đừng có hỏi một đằng trả lời một nẻo."
"Nhìn cách dùng thành ngữ kìa, thành thạo đó!"
"Quan Tiểu Kha."
Quan Tiểu Kha nhún vai, "Được rồi, tớ không biết số điện thoại của cậu ấy."
Cô không nói cho Vệ Dương biết là Diệp Tiên Tiên không có di động.
Vệ Dương lại hỏi: "Thế địa chỉ nhà của cậu ấy thì sao?"
"Cũng không biết."
Vệ Dương cào tóc, sự lo lắng cho Diệp Tiên Tiên hóa thành bực bội.
Trông thấy bộ dạng nôn nóng này của hắn, Quan Tiểu Kha liếc nhìn Tiền Bích Vũ đang uể oải nằm sấp trên bàn, cô chỉ cách cho Vệ Dương, "Chắc là thầy Tang biết đấy, cậu đi hỏi thầy xem."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.