Chương 202: Bốn học trò của uyên kính
Nấm Hương Xào
24/10/2018
Trước kia Liễu Hoành và Phong Cẩn thường thay gặp nhau tán gẫu, hoặc trao đổi văn chương, bàn bạc về vấn đề chính trị.
Bây giờ có thêm một chủ đề nữa – nói chuyện về đường đệ của Liễu Hoành, bạn tốt của Phong Cẩn – Liễu Hi là người như thế nào.
Liễu Hoành cũng thuộc kiểu người cuồng em trai, còn Phong Cẩn lại rất thưởng thức Khương Bồng Cơ, vậy nên bọn họ có rất nhiều chuyện để nói.
Vốn dĩ Hàn Úc chỉ ngồi nghe cho đỡ chán, nhưng sau một hồi thì cậu ta lại cảm thấy rất hứng thú với cái vị tên “Lan Đình” mà bọn họ đang nói đến.
Nghe Phong Cẩn giới thiệu Hàn Úc là học trò của Uyên Kính tiên sinh, Liễu Hoành không khỏi kính nể, ánh mắt nhìn Hàn Úc lại càng nhiệt tình.
Đường đệ mình muốn đến Lang Nha cầu học, nếu như hỏi thăm được sở thích của Uyên Kính tiên sinh trước, có khi đến lúc đó lại có tác dụng?
Ôm cái ý nghĩ này trong đầu, Liễu Hoành bắt đầu hỏi bóng hỏi gió, Hàn Úc cười cười nhìn Phong Cẩn với ánh mắt đầy ẩn ý.
Phong Cẩn cười khổ, chắc cái này chính là biểu hiện của việc “cuồng em trai” mà Lan Đình đã nói đây. Liễu Hoành cũng chỉ là có ý tốt, cậu cứ coi như không thấy gì hết vậy.
“Dao Chi yêu thương em trai nên sốt ruột, Úc cũng có thể hiểu được, nhưng thầy đã thu nhận đủ bốn người học trò rồi, sợ rằng sẽ không thu thêm học trò nữa.”
Hàn Úc tiếc nuối lắc đầu, rồi nói tiếp: “Nhưng thư viện Lang Nha vẫn luôn hoan nghênh học trò đến học tập, nếu như Lan Đình đến Lang Nha cũng có thể trở thành đồng môn với Úc.”
Đến đây thì, ngay cả Phong Cẩn cũng cảm thấy kinh ngạc.
“Đã thu đủ học trò rồi? Uyên Kính tiên sinh đã tìm được học trò thứ tư mà ông ấy vẫn luôn cực khổ tìm kiếm rồi?”
Giờ thì đến lượt Liễu Hoành ngẩn ra, tại sao cậu không hiểu hai người này đang nói gì vậy?
Phong Cẩn thấy cậu ta nghệt mặt ra, không khỏi thở dài nói: “Dao Chi, có một chuyện mà cậu không biết. Năm đó, khi Uyên Kính tiên sinh giành lại được ba thành, sau khi quay về Lang Nha, ông ấy đã tự bói cho mình một quẻ. Quẻ đó nói rằng trong số mệnh ông chỉ có bốn học trò. Mấy năm trước nghe nói tiên sinh đã nhận ba người làm học trò… Cẩn tưởng rằng với tài năng của Lan Đình có thể trở thành học trò thứ tư của ông ấy, nhưng lại không ngờ Uyên Kính tiên sinh đã có đủ bốn người học trò…”
Nếu nói đến học trò thì tất cả những học trò đến thư viện Lang Nha xin học đều có thể tính là học trò của Uyên Kính tiên sinh, nhưng học trò thực sự của ông ấy thì chỉ có bốn người.
“Vậy, vậy thì...”
Trên gương mặt Liễu Hoành tràn đầy thất vọng, tuy cậu ta vẫn luôn chê bai cậu em họ mình nhưng trong lòng lại rất tự hào về nó.
Học trò bình thường với đệ tử quan môn* làm sao mà giống nhau được?
*Đệ tử quan môn: chỉ những đệ tử, học trò cuối cùng, sau những người này thì người thầy sẽ không thu nhận đồ đệ, học trò nữa.
Học trò bình thường thi thoảng mới được nghe Uyên Kính tiên sinh giảng bài, còn đệ tử quan môn mới chính là học trò thực sự được chính Uyên Kính tiên sinh dạy dỗ hết lòng.
“Haizz…” Liễu Hoành thở dài, nhưng sau đó lại rất rộng rãi nói: “Có được là vinh hạnh, không có được thì cũng là số mệnh, xem ra là Lan Đình không có duyên. Nhưng mà, vừa nãy nghe Hoài Du nói là “học trò thứ tư mà ông ấy vẫn luôn cực khổ tìm kiếm”… câu này khiến người ta thật khó hiểu…”
Với danh vọng và tài hoa của Uyên Kính tiên sinh, học trò trong thiên hạ này ai chẳng mong được làm học trò của ông ấy?
Có rất nhiều học trò muốn gặp được Uyên Kính tiên sinh mà vắt óc nghĩ đủ mọi cách, được Uyên Kính tiên sinh nhận làm học trò quả thật là tổ tiên phù hộ. Thế mà, Uyên Kính tiên sinh lại phải cực khổ tìm kiếm?
Quả thật là hoang đường!
Nhưng, nhìn vẻ mặt của Phong Cẩn và Hàn Úc cậu ta lại không dám chắc.
Hàn Úc nói: “Vốn dĩ Úc định tiến cử Hoài Du với thầy, nhưng thầy nói số mệnh của Hoài Du sẽ gặp được một người khác, thầy không có duyên với cậu ấy.”
Có một điều kỳ lạ khi Uyên Kính tiên sinh nhận học trò, ông không những yêu cầu phải thông minh, tính tình sở thích cũng phải hợp với ông, mà còn phải xét đến duyên phận nữa.
Giống như Liễu Hoành vừa mới nghĩ, từ sau khi ông nổi danh thiên hạ có rất nhiều người muốn làm học trò của ông.
Năm đó, Hàn Úc cũng là đi xem thử thế nào chứ cũng không hi vọng nhiều, nhưng không ngờ Uyên Kính tiên sinh lại chủ động nhận cậu ta làm học trò.
Sau khi trở thành đồ đệ của ông, cậu gặp rất nhiều người được Uyên Kính khen ngợi, nhưng những người này đều không vượt qua cửa ải cuối cùng.
Bọn họ không có duyên làm học trò của Uyên Kính tiên sinh.
Duyên phận thầy trò cái quỷ gì chứ!
Ông không nhận thì làm sao có duyên phận thầy trò được?
Đối mặt với sự trách cứ này, Uyên Kính tiên sinh cũng chỉ cười không nói gì, ông chưa bao giờ giải thích về điều này.
Ông nhận ba học trò đầu tiên đều rất thuận lợi, nhưng người học trò cuối cùng sau bao nhiêu năm vẫn chưa tìm được.
Phong Cẩn tò mò: “Không biết người học trò thứ tư này là ai, ta nhớ lần trước Văn Bân còn gửi thư nói với ta rằng, Uyên Kính tiên sinh rất phiền não vì chuyện này. Bây giờ gặp nhau liền bảo là đã tìm thấy rồi, điều này khiến Cẩn rất tò mò.”
Nhắc đến người học trò thứ tư này, Hàn Úc cũng bất ngờ, đến bây giờ cậu ta vẫn không hiểu được ý của thầy mình.
“Trước đây ta cũng từng nhắc đến người này với Hoài Du rồi. Thư viện Lang Nha có rất nhiều thanh niên tài giỏi, duy chỉ có một người là đặc biệt.” Hàn Úc cau mày, “Lúc Úc đến quận Lang Nha cũng tưởng rằng người nọ là học trò của thầy, sau này mới biết là không phải. Không những thế, anh ta cũng không được tính là học sinh của thư viện, nhưng lại được tiên sinh cho phép anh ta học trong thư viện.”
Phong Cẩn nghĩ ngợi, chợt nghĩ ra điều gì đó: “Có phải người cậu nói chính là cái vị có bát tự* không lành, mệnh trung cực sát…”
*Bát tự: tám chữ giờ sinh, ngày sinh, tháng sinh, năm sinh của một người, dùng để xem mệnh.
Liễu Hoành lại nghệt mặt hơn.
Bát tự không lành, mệnh trung cực sát là cái gì?
Hàn Úc gật đầu: “Chính là vị đó.”
Phong Cẩn cảm thấy kỳ lạ: “Người đó đã học ở thư viện Lang Nha bảy tám năm rồi, nếu như Uyên Kính tiên sinh sớm nhận anh ta làm học trò thì anh ta chính là Đại đệ tử. Nhưng tại sao bảy tám năm qua không nhận, mà bây giờ mới nhận?”
Hàn Úc cũng từng hỏi thầy mình vấn đề này, ông chỉ cười một cách đầy ẩn ý.
“Thời cơ!” Hàn Úc nói, “Thầy nói rằng, trước đó vẫn chưa phải là lúc, bây giờ duyên phận mới đầy đủ.”
Liễu Hoành không thể không chen ngang vào: “Nghe hai người nói một hồi mà vẫn không biết người may mắn đó là ai.”
“Vệ Từ, sau khi thầy nhận anh ta làm học trò lấy tự cho anh ta là Tử Hiếu.” Hàn Úc trả lời.
Vệ Từ? Vệ Tử Hiếu?
Chưa bao giờ nghe thấy cái tên này, Liễu Hoành cố tìm kiếm chút thông tin liên quan nhưng cuối cùng vẫn không có gì.
“Vậy, tại sao lại nói anh ta bát tự không lành, mệnh trung cực sát…”
Liễu Hoành có một cái tật xấu, cái gì không hiểu thì phải hỏi, không hỏi cậu ta sẽ cảm thấy rất ngứa ngáy khó chịu.
Hàn Úc cũng ngẩn ra, hình như vấn đề này hơi khó trả lời.
Liễu Hoành cho là cậu ta khó xử, liền vội nói: “Hoành đã mạo muội rồi, xin Văn Bân thứ lỗi.”
Hàn Úc lắc đầu, nói khẽ: “Cũng không có gì phải kiêng kỵ cả, chỉ là nói ra rồi sợ rằng những người khác sẽ có cảm giác e sợ và kiêng dè với Tử Hiếu. Người đời ngu muội, sợ hãi quỷ thần, chỉ có tám chữ ngày sinh tháng đẻ thôi mà cũng bày ra nhiều trò như vậy, thật đúng là hại khổ Tử Hiếu.”
Nếu không phải là Vệ Từ may mắn, nói không chừng đã bị bóp chết ngay từ lúc mới sinh.
Liễu Hoành nghe thế cũng không hỏi nữa.
Hỏi rồi thì Hàn Úc sẽ nói, nhưng hành vi hóng hớt chuyện của người khác không phải là hành vi của một người quân tử.
Liễu Hoành chủ động nói sang chuyện khác, hai người kia cũng cảm thấy hứng thú, vì vậy bầu không khí nhanh chóng dịu đi. Đăng bởi: admin
Bây giờ có thêm một chủ đề nữa – nói chuyện về đường đệ của Liễu Hoành, bạn tốt của Phong Cẩn – Liễu Hi là người như thế nào.
Liễu Hoành cũng thuộc kiểu người cuồng em trai, còn Phong Cẩn lại rất thưởng thức Khương Bồng Cơ, vậy nên bọn họ có rất nhiều chuyện để nói.
Vốn dĩ Hàn Úc chỉ ngồi nghe cho đỡ chán, nhưng sau một hồi thì cậu ta lại cảm thấy rất hứng thú với cái vị tên “Lan Đình” mà bọn họ đang nói đến.
Nghe Phong Cẩn giới thiệu Hàn Úc là học trò của Uyên Kính tiên sinh, Liễu Hoành không khỏi kính nể, ánh mắt nhìn Hàn Úc lại càng nhiệt tình.
Đường đệ mình muốn đến Lang Nha cầu học, nếu như hỏi thăm được sở thích của Uyên Kính tiên sinh trước, có khi đến lúc đó lại có tác dụng?
Ôm cái ý nghĩ này trong đầu, Liễu Hoành bắt đầu hỏi bóng hỏi gió, Hàn Úc cười cười nhìn Phong Cẩn với ánh mắt đầy ẩn ý.
Phong Cẩn cười khổ, chắc cái này chính là biểu hiện của việc “cuồng em trai” mà Lan Đình đã nói đây. Liễu Hoành cũng chỉ là có ý tốt, cậu cứ coi như không thấy gì hết vậy.
“Dao Chi yêu thương em trai nên sốt ruột, Úc cũng có thể hiểu được, nhưng thầy đã thu nhận đủ bốn người học trò rồi, sợ rằng sẽ không thu thêm học trò nữa.”
Hàn Úc tiếc nuối lắc đầu, rồi nói tiếp: “Nhưng thư viện Lang Nha vẫn luôn hoan nghênh học trò đến học tập, nếu như Lan Đình đến Lang Nha cũng có thể trở thành đồng môn với Úc.”
Đến đây thì, ngay cả Phong Cẩn cũng cảm thấy kinh ngạc.
“Đã thu đủ học trò rồi? Uyên Kính tiên sinh đã tìm được học trò thứ tư mà ông ấy vẫn luôn cực khổ tìm kiếm rồi?”
Giờ thì đến lượt Liễu Hoành ngẩn ra, tại sao cậu không hiểu hai người này đang nói gì vậy?
Phong Cẩn thấy cậu ta nghệt mặt ra, không khỏi thở dài nói: “Dao Chi, có một chuyện mà cậu không biết. Năm đó, khi Uyên Kính tiên sinh giành lại được ba thành, sau khi quay về Lang Nha, ông ấy đã tự bói cho mình một quẻ. Quẻ đó nói rằng trong số mệnh ông chỉ có bốn học trò. Mấy năm trước nghe nói tiên sinh đã nhận ba người làm học trò… Cẩn tưởng rằng với tài năng của Lan Đình có thể trở thành học trò thứ tư của ông ấy, nhưng lại không ngờ Uyên Kính tiên sinh đã có đủ bốn người học trò…”
Nếu nói đến học trò thì tất cả những học trò đến thư viện Lang Nha xin học đều có thể tính là học trò của Uyên Kính tiên sinh, nhưng học trò thực sự của ông ấy thì chỉ có bốn người.
“Vậy, vậy thì...”
Trên gương mặt Liễu Hoành tràn đầy thất vọng, tuy cậu ta vẫn luôn chê bai cậu em họ mình nhưng trong lòng lại rất tự hào về nó.
Học trò bình thường với đệ tử quan môn* làm sao mà giống nhau được?
*Đệ tử quan môn: chỉ những đệ tử, học trò cuối cùng, sau những người này thì người thầy sẽ không thu nhận đồ đệ, học trò nữa.
Học trò bình thường thi thoảng mới được nghe Uyên Kính tiên sinh giảng bài, còn đệ tử quan môn mới chính là học trò thực sự được chính Uyên Kính tiên sinh dạy dỗ hết lòng.
“Haizz…” Liễu Hoành thở dài, nhưng sau đó lại rất rộng rãi nói: “Có được là vinh hạnh, không có được thì cũng là số mệnh, xem ra là Lan Đình không có duyên. Nhưng mà, vừa nãy nghe Hoài Du nói là “học trò thứ tư mà ông ấy vẫn luôn cực khổ tìm kiếm”… câu này khiến người ta thật khó hiểu…”
Với danh vọng và tài hoa của Uyên Kính tiên sinh, học trò trong thiên hạ này ai chẳng mong được làm học trò của ông ấy?
Có rất nhiều học trò muốn gặp được Uyên Kính tiên sinh mà vắt óc nghĩ đủ mọi cách, được Uyên Kính tiên sinh nhận làm học trò quả thật là tổ tiên phù hộ. Thế mà, Uyên Kính tiên sinh lại phải cực khổ tìm kiếm?
Quả thật là hoang đường!
Nhưng, nhìn vẻ mặt của Phong Cẩn và Hàn Úc cậu ta lại không dám chắc.
Hàn Úc nói: “Vốn dĩ Úc định tiến cử Hoài Du với thầy, nhưng thầy nói số mệnh của Hoài Du sẽ gặp được một người khác, thầy không có duyên với cậu ấy.”
Có một điều kỳ lạ khi Uyên Kính tiên sinh nhận học trò, ông không những yêu cầu phải thông minh, tính tình sở thích cũng phải hợp với ông, mà còn phải xét đến duyên phận nữa.
Giống như Liễu Hoành vừa mới nghĩ, từ sau khi ông nổi danh thiên hạ có rất nhiều người muốn làm học trò của ông.
Năm đó, Hàn Úc cũng là đi xem thử thế nào chứ cũng không hi vọng nhiều, nhưng không ngờ Uyên Kính tiên sinh lại chủ động nhận cậu ta làm học trò.
Sau khi trở thành đồ đệ của ông, cậu gặp rất nhiều người được Uyên Kính khen ngợi, nhưng những người này đều không vượt qua cửa ải cuối cùng.
Bọn họ không có duyên làm học trò của Uyên Kính tiên sinh.
Duyên phận thầy trò cái quỷ gì chứ!
Ông không nhận thì làm sao có duyên phận thầy trò được?
Đối mặt với sự trách cứ này, Uyên Kính tiên sinh cũng chỉ cười không nói gì, ông chưa bao giờ giải thích về điều này.
Ông nhận ba học trò đầu tiên đều rất thuận lợi, nhưng người học trò cuối cùng sau bao nhiêu năm vẫn chưa tìm được.
Phong Cẩn tò mò: “Không biết người học trò thứ tư này là ai, ta nhớ lần trước Văn Bân còn gửi thư nói với ta rằng, Uyên Kính tiên sinh rất phiền não vì chuyện này. Bây giờ gặp nhau liền bảo là đã tìm thấy rồi, điều này khiến Cẩn rất tò mò.”
Nhắc đến người học trò thứ tư này, Hàn Úc cũng bất ngờ, đến bây giờ cậu ta vẫn không hiểu được ý của thầy mình.
“Trước đây ta cũng từng nhắc đến người này với Hoài Du rồi. Thư viện Lang Nha có rất nhiều thanh niên tài giỏi, duy chỉ có một người là đặc biệt.” Hàn Úc cau mày, “Lúc Úc đến quận Lang Nha cũng tưởng rằng người nọ là học trò của thầy, sau này mới biết là không phải. Không những thế, anh ta cũng không được tính là học sinh của thư viện, nhưng lại được tiên sinh cho phép anh ta học trong thư viện.”
Phong Cẩn nghĩ ngợi, chợt nghĩ ra điều gì đó: “Có phải người cậu nói chính là cái vị có bát tự* không lành, mệnh trung cực sát…”
*Bát tự: tám chữ giờ sinh, ngày sinh, tháng sinh, năm sinh của một người, dùng để xem mệnh.
Liễu Hoành lại nghệt mặt hơn.
Bát tự không lành, mệnh trung cực sát là cái gì?
Hàn Úc gật đầu: “Chính là vị đó.”
Phong Cẩn cảm thấy kỳ lạ: “Người đó đã học ở thư viện Lang Nha bảy tám năm rồi, nếu như Uyên Kính tiên sinh sớm nhận anh ta làm học trò thì anh ta chính là Đại đệ tử. Nhưng tại sao bảy tám năm qua không nhận, mà bây giờ mới nhận?”
Hàn Úc cũng từng hỏi thầy mình vấn đề này, ông chỉ cười một cách đầy ẩn ý.
“Thời cơ!” Hàn Úc nói, “Thầy nói rằng, trước đó vẫn chưa phải là lúc, bây giờ duyên phận mới đầy đủ.”
Liễu Hoành không thể không chen ngang vào: “Nghe hai người nói một hồi mà vẫn không biết người may mắn đó là ai.”
“Vệ Từ, sau khi thầy nhận anh ta làm học trò lấy tự cho anh ta là Tử Hiếu.” Hàn Úc trả lời.
Vệ Từ? Vệ Tử Hiếu?
Chưa bao giờ nghe thấy cái tên này, Liễu Hoành cố tìm kiếm chút thông tin liên quan nhưng cuối cùng vẫn không có gì.
“Vậy, tại sao lại nói anh ta bát tự không lành, mệnh trung cực sát…”
Liễu Hoành có một cái tật xấu, cái gì không hiểu thì phải hỏi, không hỏi cậu ta sẽ cảm thấy rất ngứa ngáy khó chịu.
Hàn Úc cũng ngẩn ra, hình như vấn đề này hơi khó trả lời.
Liễu Hoành cho là cậu ta khó xử, liền vội nói: “Hoành đã mạo muội rồi, xin Văn Bân thứ lỗi.”
Hàn Úc lắc đầu, nói khẽ: “Cũng không có gì phải kiêng kỵ cả, chỉ là nói ra rồi sợ rằng những người khác sẽ có cảm giác e sợ và kiêng dè với Tử Hiếu. Người đời ngu muội, sợ hãi quỷ thần, chỉ có tám chữ ngày sinh tháng đẻ thôi mà cũng bày ra nhiều trò như vậy, thật đúng là hại khổ Tử Hiếu.”
Nếu không phải là Vệ Từ may mắn, nói không chừng đã bị bóp chết ngay từ lúc mới sinh.
Liễu Hoành nghe thế cũng không hỏi nữa.
Hỏi rồi thì Hàn Úc sẽ nói, nhưng hành vi hóng hớt chuyện của người khác không phải là hành vi của một người quân tử.
Liễu Hoành chủ động nói sang chuyện khác, hai người kia cũng cảm thấy hứng thú, vì vậy bầu không khí nhanh chóng dịu đi. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.