Chương 1050: Cây hoa gạo (1)
Nấm Hương Xào
07/08/2020
Thực sự có thể nói là “dù là đồ bỏ nhưng cũng vẫn có tác dụng”.
Tù binh không giống như binh lính của mình, tố chất cao thấp không đồng đều, nếu như để lại không xử lý ngược lại sẽ trở thành hòn đá kéo chân đại quân.
Đám tù binh kia dù gì cũng ăn cơm gạo mười mấy hai mươi năm mới lớn như vậy. Nếu như chưa báo đáp xã hội đã chết rồi thì chẳng phải là lãng phí tài nguyên sao: “Chia lượt ra đưa về, hậu phương còn rất nhiều đất hoang chưa ai khai khẩn.”
Vệ Từ đáp một tiếng “Rõ”.
Anh đang định truyền lệnh của Khương Bồng Cơ xuống dưới thì khóe mắt nhìn thấy bóng Phong Chân vừa biến mất.
“Phong quân sư vừa nãy3đến làm gì?”
Binh sĩ nói: “Phong quân sư vừa qua đây dặn dò thuộc hạ đi kiểm kê đồ đạc.”
Vệ Từ càng tò mò hơn, Phong Chân vốn rất lười, sao anh ta lại chủ động ôm lấy việc ngoài phạm vi trách nhiệm của mình chứ?
“Kiểm kê cái gì?”
Binh sĩ đáp lời: “Kiểm kê đồ dùng của quả phụ tướng giữ ải Hàn Sưởng, Phong quân sư nói phải để vật về với chủ cũ.”
Khóe miệng Vệ Từ co rút, anh biết ngay mà, Phong Chân không thể nào chăm chỉ như vậy.
“Có bảng kiểm kê không? Ta xem xem.”
Vệ Từ đưa tay ra, binh sĩ vội vàng đưa bảng kiểm kê cho anh.
Trên thẻ tre có vạch ra danh sách đồ dùng bằng mực đen đậm, toàn bộ đều là đồ2Phong Chân cần. Cũng không có gì nhiều, ngoài trang phục, đồ trang sức, lụa là gấm vóc và cây cảnh thì còn có vài cái khế ước đất ở khu vực Thương Châu, tiền tài gần như không có. Nhìn tổng thể thì cái bảng kiểm kê này chẳng có gì giá trị cả.
Với địa vị bây giờ của Phong Chân thì âm thầm lấy những thứ này cũng không ai nói gì.
Nhưng mà...
Hành động như vậy nếu suy nghĩ đơn giản thì chẳng có gì nhưng nếu nghĩ phức tạp thì sẽ là một vết nhơ.
Vệ Từ cau mày mở cuộn thẻ tre kia ra, một tờ giấy rớt xuống.
“Đây là cái gì?”
Nhưng mà...
Hành động như vậy nếu suy nghĩ đơn giản thì chẳng có gì nhưng nếu nghĩ phức tạp2thì sẽ là một vết nhơ.
Vệ Từ cau mày mở cuộn thẻ tre kia ra, một tờ giấy rớt xuống.
“Đây là cái gì?”
Binh sĩ nói: “Đây là do Phong quân sư viết, ngài ấy nói những đồ bên trên đổi thành tiền, ngài ấy sẽ bù vào lỗ hổng.”
Khóe miệng Vệ Từ giật giật.
Anh vu oan cho tên lãng tử này rồi, tính cách của người ta mặc dù phóng túng nhưng cũng rất cẩn trọng, nào có dễ dàng để người khác bắt được thóp.
“Bây giờ đã là lúc nào rồi, chạy theo mỹ sắc cũng không nhìn thời cơ một chút...”
Ở quân doanh hai ba năm, heo nái cũng thấy đẹp như Điêu Thuyền.
Từ lúc chuẩn bị cho trận chiến với Bắc Cương đến bây giờ thì Phong Chân quả thực đã9“ăn chay” rất lâu rồi, nhưng đây cũng không phải là lý do khiến anh ta vừa nhìn thấy ngự tỷ xinh đẹp sống một mình thì xuân tâm liền nhộn nhạo chứ? Cái gì mà vật về với chủ cũ cơ? Còn không phải là nhân cơ hội này giành lấy thiện cảm, xem có cơ hội xen vào hay không sao?
Lời này quả thực hiểu nhầm Phong Chân rồi, trong mắt anh ta thì thưởng thức phụ nữ xinh đẹp cũng là một loại hưởng thụ. Thưởng thức thì thưởng thức, cũng không có nghĩa phải chiếm nó làm của mình. Nói nhỏ một câu, anh ta cũng rất thưởng thức chủ công nhà mình, nhưng có cho anh ta mười lá gan cũng không dám mơ tưởng đến đối phương.
Đánh trận4nhiều năm khó có cơ hội nhìn thấy một người phụ nữ hợp khẩu vị, lại còn không cho phép anh ta nhìn thêm mấy cái sao?
“Vạn nương tử xem xem có thiếu thứ gì không?”
Vạn Tú Nhi kinh ngạc, cô có ngây thơ đến mức nào cũng biết Phong Chân là mưu sĩ dưới trướng Khương Bồng Cơ, anh ta đích thân mang qua đây, cô có thể không kinh ngạc được sao?
Năng lực của Phong Chân tỷ lệ nghịch với liêm sỉ của anh ta, Vạn Tú Nhi nhìn lướt qua thấy không thiếu thứ gì.
“Liễu Châu mục thật có lòng, phiền Phong tiên sinh phải chạy đôn chạy đáo, ta thành thật cảm ơn.”
Vạn Tú Nhi không rõ hành động này của Phong Chân là ý của Khương Bồng Cơ hay là gì khác, nhưng vẻ mặt của đối phương hòa nhã không hề cảm thấy phiền phức khiến trong lòng cô nghĩ người này có lẽ là một người dễ nói chuyện. Vì vậy Vạn Tú Nhi đắn đo nói: “Có một việc ta quả thực muốn phiền Phong tiên sinh...”
Phong Chân ăn mặc chỉn chu, thu lại vẻ mặt phóng đãng thì cũng là dáng vẻ của một anh tài, nhìn cũng giống người lắm.
“Vạn nương tử cứ nói.”
Vạn Tú Nhi nghĩ một hồi rồi ngập ngừng nói: “Là thế này... Trong sân nhà ta có trồng hai cây hoa gạo. Mẹ ta hồi còn sống trồng đầy sân, lúc ta xuất giá bà tặng cho ta một mầm cây hoa gạo, trồng bao nhiêu năm cũng có cảm tình...”
Cây hoa gạo?
Kiến thức của Phong Chân phong phú đương nhiên đã từng nghe về loài thực vật này.
Nghe nói ở vùng biên giới nào đó còn dùng hoa gạo để làm tín vật tình yêu giữa hai người.
Mẹ tặng con gái hoa gạo trước khi xuất giá mang đầy ý chúc phúc, chẳng trách Vạn Tú Nhi lại lưu luyến nó.
“Vạn nương tử muốn mang cả cây hoa gạo ở trong viện đi sao?”
Nếu như mang theo thì cây khó lòng sống được.
Vạn Tú Nhi bật cười giống như bị lời nói của Phong Chân chọc cười vậy, cô giải thích: “Sau này vẫn còn phải hành quân đánh trận, nào dám phiền Phong tiên sinh điều binh đến nhổ cây hoa gạo giúp ta. Chẳng qua chỉ là muốn chiết một cành mang theo bên mình để an ủi thôi.”
Lông mày Phong Chân giãn ra, nếu như chỉ lấy một cành con thì không có gì khó cả.
Vừa hay bây giờ vẫn đang nghỉ ngơi, Phong Chân lại là người “nhàn rỗi”, vậy nên anh ta xung phong nhận việc cùng Vạn Tú Nhi đi một chuyến.
Phong Chân không phải vô danh tiểu tốt nên việc anh ta cùng giai nhân rời khỏi doanh trại rất nhanh truyền đến tai Khương Bồng Cơ.
“Chậc... Tán gái cũng không xem bây giờ là lúc nào?”
Vẻ mặt Khương Bồng Cơ nhăn nhó, tay phải bẻ gãy bút lông trong tay.
Cô bận hết việc này đến việc kia mà Phong Chân chỉ biết tán gái, đây là việc anh ta nên làm sao?
Phong Chân không biết được oán niệm của Khương Bồng Cơ, anh ta cùng Vạn Tú Nhi trở về phủ đệ trước đây, hai người đi thẳng vào trong viện.
Trong viện quả nhiên có trồng mấy cây hoa gạo.
Hoa gạo không phải là loài hoa mà chính xác là một loại cây.
Trong sách sử có ghi chép, cây hoa gạo cao một trượng hai thước, một gốc ba cành, dưới ánh trăng giống như ngọn lửa đang cháy.
Ngoài ra còn có ghi chép “là loại cây gỗ cứng, tháng hai tháng ba vừa hết mùa hoa.”
Phong Chân từng nghe nói về hoa gạo nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy. Bởi vì loài cây này chỉ có một số ít quyền quý mới có thể trồng trong nhà để ngắm. Nếu không phải người mẹ đã mất của Vạn Tú Nhi xuất thân cao quý thì hậu viện nhà cô cũng không trồng nổi loài cây này...
Phong Chân ngồi bệt xuống đất ngẩng đầu nhìn Vạn Tú Nhi, nhìn được một lúc thì cổ mỏi rã rời.
Hai hôm nay chỉ lo đánh trận nên anh ta ngủ không được ngon cho lắm, anh ta dựa vào cây hơi buồn ngủ.
Vạn Tú Nhi thấy động tác của anh ta liền nghĩ đến Phong Chân vừa đi cùng mình một đoạn đường xa, trong lòng cô có mấy phần cảm kích.
Trên người cô cũng chẳng có gì đặc biệt, đối phương cũng không để ý.
So với việc tặng món đồ quý nhưng lại trở thành trò cười cho người khác thì không bằng tặng đồ gì đó thiết thực.
Nhưng mà bây giờ cô là quả phụ không thích hợp tặng riêng Phong Chân cái gì, dứt khoát tính cả phần đám người Khương Bồng Cơ luôn.
“Hoa gạo sau khi xử lý có thể bỏ vào trong đệm gối, cho thêm một vài loại hoa khô có tác dụng giúp ngủ ngon, gối đầu sẽ thoải mái hơn gối gỗ bình thường.”
“Ồ.” Phong Chân choàng tỉnh đáp lại: “Còn có công hiệu này nữa à?”
Vạn Tú Nhi nói: “Bên chỗ ta còn một ít, có lẽ có thể làm được mấy chiếc.”
Tù binh không giống như binh lính của mình, tố chất cao thấp không đồng đều, nếu như để lại không xử lý ngược lại sẽ trở thành hòn đá kéo chân đại quân.
Đám tù binh kia dù gì cũng ăn cơm gạo mười mấy hai mươi năm mới lớn như vậy. Nếu như chưa báo đáp xã hội đã chết rồi thì chẳng phải là lãng phí tài nguyên sao: “Chia lượt ra đưa về, hậu phương còn rất nhiều đất hoang chưa ai khai khẩn.”
Vệ Từ đáp một tiếng “Rõ”.
Anh đang định truyền lệnh của Khương Bồng Cơ xuống dưới thì khóe mắt nhìn thấy bóng Phong Chân vừa biến mất.
“Phong quân sư vừa nãy3đến làm gì?”
Binh sĩ nói: “Phong quân sư vừa qua đây dặn dò thuộc hạ đi kiểm kê đồ đạc.”
Vệ Từ càng tò mò hơn, Phong Chân vốn rất lười, sao anh ta lại chủ động ôm lấy việc ngoài phạm vi trách nhiệm của mình chứ?
“Kiểm kê cái gì?”
Binh sĩ đáp lời: “Kiểm kê đồ dùng của quả phụ tướng giữ ải Hàn Sưởng, Phong quân sư nói phải để vật về với chủ cũ.”
Khóe miệng Vệ Từ co rút, anh biết ngay mà, Phong Chân không thể nào chăm chỉ như vậy.
“Có bảng kiểm kê không? Ta xem xem.”
Vệ Từ đưa tay ra, binh sĩ vội vàng đưa bảng kiểm kê cho anh.
Trên thẻ tre có vạch ra danh sách đồ dùng bằng mực đen đậm, toàn bộ đều là đồ2Phong Chân cần. Cũng không có gì nhiều, ngoài trang phục, đồ trang sức, lụa là gấm vóc và cây cảnh thì còn có vài cái khế ước đất ở khu vực Thương Châu, tiền tài gần như không có. Nhìn tổng thể thì cái bảng kiểm kê này chẳng có gì giá trị cả.
Với địa vị bây giờ của Phong Chân thì âm thầm lấy những thứ này cũng không ai nói gì.
Nhưng mà...
Hành động như vậy nếu suy nghĩ đơn giản thì chẳng có gì nhưng nếu nghĩ phức tạp thì sẽ là một vết nhơ.
Vệ Từ cau mày mở cuộn thẻ tre kia ra, một tờ giấy rớt xuống.
“Đây là cái gì?”
Nhưng mà...
Hành động như vậy nếu suy nghĩ đơn giản thì chẳng có gì nhưng nếu nghĩ phức tạp2thì sẽ là một vết nhơ.
Vệ Từ cau mày mở cuộn thẻ tre kia ra, một tờ giấy rớt xuống.
“Đây là cái gì?”
Binh sĩ nói: “Đây là do Phong quân sư viết, ngài ấy nói những đồ bên trên đổi thành tiền, ngài ấy sẽ bù vào lỗ hổng.”
Khóe miệng Vệ Từ giật giật.
Anh vu oan cho tên lãng tử này rồi, tính cách của người ta mặc dù phóng túng nhưng cũng rất cẩn trọng, nào có dễ dàng để người khác bắt được thóp.
“Bây giờ đã là lúc nào rồi, chạy theo mỹ sắc cũng không nhìn thời cơ một chút...”
Ở quân doanh hai ba năm, heo nái cũng thấy đẹp như Điêu Thuyền.
Từ lúc chuẩn bị cho trận chiến với Bắc Cương đến bây giờ thì Phong Chân quả thực đã9“ăn chay” rất lâu rồi, nhưng đây cũng không phải là lý do khiến anh ta vừa nhìn thấy ngự tỷ xinh đẹp sống một mình thì xuân tâm liền nhộn nhạo chứ? Cái gì mà vật về với chủ cũ cơ? Còn không phải là nhân cơ hội này giành lấy thiện cảm, xem có cơ hội xen vào hay không sao?
Lời này quả thực hiểu nhầm Phong Chân rồi, trong mắt anh ta thì thưởng thức phụ nữ xinh đẹp cũng là một loại hưởng thụ. Thưởng thức thì thưởng thức, cũng không có nghĩa phải chiếm nó làm của mình. Nói nhỏ một câu, anh ta cũng rất thưởng thức chủ công nhà mình, nhưng có cho anh ta mười lá gan cũng không dám mơ tưởng đến đối phương.
Đánh trận4nhiều năm khó có cơ hội nhìn thấy một người phụ nữ hợp khẩu vị, lại còn không cho phép anh ta nhìn thêm mấy cái sao?
“Vạn nương tử xem xem có thiếu thứ gì không?”
Vạn Tú Nhi kinh ngạc, cô có ngây thơ đến mức nào cũng biết Phong Chân là mưu sĩ dưới trướng Khương Bồng Cơ, anh ta đích thân mang qua đây, cô có thể không kinh ngạc được sao?
Năng lực của Phong Chân tỷ lệ nghịch với liêm sỉ của anh ta, Vạn Tú Nhi nhìn lướt qua thấy không thiếu thứ gì.
“Liễu Châu mục thật có lòng, phiền Phong tiên sinh phải chạy đôn chạy đáo, ta thành thật cảm ơn.”
Vạn Tú Nhi không rõ hành động này của Phong Chân là ý của Khương Bồng Cơ hay là gì khác, nhưng vẻ mặt của đối phương hòa nhã không hề cảm thấy phiền phức khiến trong lòng cô nghĩ người này có lẽ là một người dễ nói chuyện. Vì vậy Vạn Tú Nhi đắn đo nói: “Có một việc ta quả thực muốn phiền Phong tiên sinh...”
Phong Chân ăn mặc chỉn chu, thu lại vẻ mặt phóng đãng thì cũng là dáng vẻ của một anh tài, nhìn cũng giống người lắm.
“Vạn nương tử cứ nói.”
Vạn Tú Nhi nghĩ một hồi rồi ngập ngừng nói: “Là thế này... Trong sân nhà ta có trồng hai cây hoa gạo. Mẹ ta hồi còn sống trồng đầy sân, lúc ta xuất giá bà tặng cho ta một mầm cây hoa gạo, trồng bao nhiêu năm cũng có cảm tình...”
Cây hoa gạo?
Kiến thức của Phong Chân phong phú đương nhiên đã từng nghe về loài thực vật này.
Nghe nói ở vùng biên giới nào đó còn dùng hoa gạo để làm tín vật tình yêu giữa hai người.
Mẹ tặng con gái hoa gạo trước khi xuất giá mang đầy ý chúc phúc, chẳng trách Vạn Tú Nhi lại lưu luyến nó.
“Vạn nương tử muốn mang cả cây hoa gạo ở trong viện đi sao?”
Nếu như mang theo thì cây khó lòng sống được.
Vạn Tú Nhi bật cười giống như bị lời nói của Phong Chân chọc cười vậy, cô giải thích: “Sau này vẫn còn phải hành quân đánh trận, nào dám phiền Phong tiên sinh điều binh đến nhổ cây hoa gạo giúp ta. Chẳng qua chỉ là muốn chiết một cành mang theo bên mình để an ủi thôi.”
Lông mày Phong Chân giãn ra, nếu như chỉ lấy một cành con thì không có gì khó cả.
Vừa hay bây giờ vẫn đang nghỉ ngơi, Phong Chân lại là người “nhàn rỗi”, vậy nên anh ta xung phong nhận việc cùng Vạn Tú Nhi đi một chuyến.
Phong Chân không phải vô danh tiểu tốt nên việc anh ta cùng giai nhân rời khỏi doanh trại rất nhanh truyền đến tai Khương Bồng Cơ.
“Chậc... Tán gái cũng không xem bây giờ là lúc nào?”
Vẻ mặt Khương Bồng Cơ nhăn nhó, tay phải bẻ gãy bút lông trong tay.
Cô bận hết việc này đến việc kia mà Phong Chân chỉ biết tán gái, đây là việc anh ta nên làm sao?
Phong Chân không biết được oán niệm của Khương Bồng Cơ, anh ta cùng Vạn Tú Nhi trở về phủ đệ trước đây, hai người đi thẳng vào trong viện.
Trong viện quả nhiên có trồng mấy cây hoa gạo.
Hoa gạo không phải là loài hoa mà chính xác là một loại cây.
Trong sách sử có ghi chép, cây hoa gạo cao một trượng hai thước, một gốc ba cành, dưới ánh trăng giống như ngọn lửa đang cháy.
Ngoài ra còn có ghi chép “là loại cây gỗ cứng, tháng hai tháng ba vừa hết mùa hoa.”
Phong Chân từng nghe nói về hoa gạo nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy. Bởi vì loài cây này chỉ có một số ít quyền quý mới có thể trồng trong nhà để ngắm. Nếu không phải người mẹ đã mất của Vạn Tú Nhi xuất thân cao quý thì hậu viện nhà cô cũng không trồng nổi loài cây này...
Phong Chân ngồi bệt xuống đất ngẩng đầu nhìn Vạn Tú Nhi, nhìn được một lúc thì cổ mỏi rã rời.
Hai hôm nay chỉ lo đánh trận nên anh ta ngủ không được ngon cho lắm, anh ta dựa vào cây hơi buồn ngủ.
Vạn Tú Nhi thấy động tác của anh ta liền nghĩ đến Phong Chân vừa đi cùng mình một đoạn đường xa, trong lòng cô có mấy phần cảm kích.
Trên người cô cũng chẳng có gì đặc biệt, đối phương cũng không để ý.
So với việc tặng món đồ quý nhưng lại trở thành trò cười cho người khác thì không bằng tặng đồ gì đó thiết thực.
Nhưng mà bây giờ cô là quả phụ không thích hợp tặng riêng Phong Chân cái gì, dứt khoát tính cả phần đám người Khương Bồng Cơ luôn.
“Hoa gạo sau khi xử lý có thể bỏ vào trong đệm gối, cho thêm một vài loại hoa khô có tác dụng giúp ngủ ngon, gối đầu sẽ thoải mái hơn gối gỗ bình thường.”
“Ồ.” Phong Chân choàng tỉnh đáp lại: “Còn có công hiệu này nữa à?”
Vạn Tú Nhi nói: “Bên chỗ ta còn một ít, có lẽ có thể làm được mấy chiếc.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.