Chương 501
Nấm Hương Xào
06/09/2019
Từ khi đến huyện Tượng Dương, mỗi ngày Lý Uân đều nghi ngờ có phải mình bị ngượng tay rồi không.
Đầy tiên là bị chủ công cướp mất đầu của tên trùm thổ phỉ, anh cảm thấy vẫn có thể chịu được, dù sao đó cũng là chủ công, người cho anh bát cơm đấy, không chọc được đâu.
Bây giờ lại bị người nào đó cướp mất cái đầu của tên thủ lĩnh, Lý Uân tỏ vẻ không thể chịu được nữa rồi, đến khi điêu luyện thu cây thương lại, vừa nhìn thấy rõ người cướp đầu của anh là ai Lý Uân liền câm nín. Thì ra là Khương Lộng Cầm, Hiệu úy của doanh trại nữ binh, quan hàm còn cao hơn anh một bậc.
Vừa mới thu thương lại, dây thần kinh của Lý Uân đã căng lên, anh vung thương vạch một đường phá vỡ vòng vây, ra tay bất ngờ, mũi thương cắm xuyên qua hai kẻ.
Máu tươi tắm thương bạc, chỉ nhìn thấy những vệt sáng bạc lướt qua trong không khí, vô tình trung Diêm Vương Gia đã thu thêm hai cái mạng.
Ánh mắt Lý Uân bất giác chuyển về phía Khương Lộng Cầm, thậm chí vừa nãy anh còn không kịp nhìn rõ đối phương lao đến chớp lấy thời cơ ra tay trước anh từ lúc nào, bây giờ bình tĩnh nhìn lại, lại càng cảm thấy những gì Mạnh Hồn nói đều đúng. Cô gái này thật không thể trêu vào được!
Nếu đại đa số binh lính đều dựa vào sức lực đối kháng, phối hợp với chiến hữu để công kích, phòng ngự hoặc tiến công, Khương Lộng Cầm lại một thân một mình xông thẳng về phía địch. Cô không ra tay thì thôi, một khi ra tay tất có người mất mạng, gần như chiêu nào cũng đánh trúng chỗ hiểm.
Hai thanh đao một ngắn một dài trong tay cô hệt như bút Phán Quan, mỗi lần ra tay đều gạch tên một kẻ khác khỏi sổ sinh tử một cách vô tình.
Bàn về sự hung hãn thì biểu hiện của cô không bằng Mạnh Hồn hay Lý Uân. Chiêu thức của Khương Lộng Cầm không phóng khoáng mạnh mẽ bằng Mạnh Hồn, không khéo léo tinh vi bằng Lý Uân, nhưng mỗi một chiêu của cô đều nhắm đến mục đích giết người, máu bắn tung tóe lên mặt mà cô cũng không nhíu mày lấy một cái.
Chỉ trong vài giây, cô đã tiến về phía trước ba bước, bên chân là năm cái xác nằm trên đất.
Cô căn bản không giống tướng quân mà càng giống một tay sát thủ hơn – đây chính là cảm nhận của Lý Uân, nếu đánh cận chiến cô chắc chắn chiếm ưu thế.
Lý Uân không kịp nghĩ nhiều, xung quanh đã có kẻ địch xông lên vây lấy anh, tấn công dần dần có hiệu quả.
Sau khi trải qua sự kinh hãi ban đầu, Thanh Y Quân đã kịp phản ứng lại, đồng loạt nhặt vũ khí lên phản kích, thậm chí có kẻ hèn hạ vô sỉ còn bắt lấy những cô gái đang hoảng hốt lo sợ làm lá chắn, còn mình nấp đằng sau nhân cơ hội đánh lén.
Lý Uân vẫn còn chút nhân từ nên không hạ thủ, nhưng chỉ một phút thất thần, cô gái bị lôi ra làm lá chắn đã chết trong tay Khương Lộng Cầm. Vẻ mặt Khương Lộng Cầm vẫn lạnh băng như được tạc từ gỗ, tên Thanh Y Quân lấy phụ nữ làm lá chắn kia chưa kịp phản ứng lại đã bị chém cho một nhát, đầu một nơi mình một nẻo.
Lý Uân tưởng Khương Lộng Cầm sẽ thương tiếc những cô gái đó, thậm chí còn nghĩ cô sẽ bị vướng tay vướng chân, nhưng hành động của cô đã đập tan nhận thức của Lý Uân.
Thật không ngờ, tam quan* của Khương Lộng Cầm đã noi theo Khương Bồng Cơ rồi.
*Nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan.
Trên chiến trường không có nam và nữ, phụ nữ cũng không thể vì giới tính của mình mà được khoan dung hoặc bị đối đãi tồi tệ hơn.
Chỉ có người đang sống và kẻ đã chết.
Nếu như vì Thanh Y Quân lấy phụ nữ làm lá chắn mà vướng tay vướng chân làm chiến hữu của mình bị thương, thì không chỉ không công bằng với chiến hữu của mình mà còn khiến cho những tên Thanh Y Quân khác học theo, sẽ càng có nhiều cô gái bị mang ra làm lá chắn hơn.
Đó chính là một vòng tuần hoàn ác tính.
Nhưng chỉ trong phút chốc, Khương Lộng Cầm đã xử lý cái lá chắn vô tội kia, sao đó làm thịt luôn tên đàn ông phía sau.
Khi chém giết trên chiến trường, Khương Lộng Cầm đã bình tĩnh đến mức máu lạnh.
Trong đầu Lý Uân thoáng lướt qua ý nghĩ như thế, thanh trường thương trong tay đã đánh bay vũ khí của kẻ địch. Với một thế Phượng Hoàng Gật Đầu nhanh như chớp, bóng thương vẽ lên những vệt sáng trong không khí, trên cổ kẻ địch đã xuất hiện một lỗ thủng máu tươi ròng ròng.
Nếu bàn đến thương pháp*, ngoài người thầy đã dạy dỗ anh ra thì hiếm ai thắng được anh. Thêm vào đó, Lý Uân đã nhiều lần trải qua những trận huyết chiến, lúc ra tay có một khí thế từ trước đến nay chưa từng có, nhưng anh lại có thể tự nhiên khống chế nó, cho dù bị người khác áp sát cũng không sợ hãi.
* Kỹ năng sử dụng thương.
Dài một tấc, thêm một phần mạnh; ngắn một tấc, thêm một phần nguy hiểm. Trên chiến trường, những người sử dụng vũ khí ngắn để giao chiến như Khương Lộng Cầm cực kỳ bất lợi, có điều tốc độ ra tay và khả năng di chuyển của cô quá xuất sắc, đám ô hợp Thanh Y Quân muốn gây tổn thương cho cô không phải là điều dễ dàng.
Nữ binh của doanh trại nữ không mạnh mẽ như Khương Lộng Cầm, nhưng biểu hiện của các cô cũng rất ổn.
Một tổ hai đến ba người phối hợp tác chiến, cùng tấn công một người.
Có điều thời gian huấn luyện của các cô chưa được lâu, tố chất tâm lý vẫn chưa đạt tiêu chuẩn, đối diện với cảnh tượng máu me như thế này vẫn có chút hoảng sợ.
Có một nữ binh sĩ bất cẩn bị Thanh Y Quân áp sát, thanh đao đang giơ cao sắp sửa chém xuống đến nơi…
“A…”
Nữ binh sĩ đó tưởng mình chết chắc rồi, nhưng bên tai cô lại vang lên tiếng hét thảm thiết của đối phương.
Hoảng hốt mở mắt ra liền nhìn thấy mắt của tên Thanh Y Quân đó có thêm hai cái lỗ thủng máu me đầm đìa, còn chiến hữu phối hợp với cô đang dùng ngón tay kẹp hai viên gì đó nhầy nhụa máu me rất khả nghi… Những binh lính nam đang trong cuộc hỗn chiến không phát hiện ra tình trạng khác thường bên này, nhưng có ba trăm lính tiên phong đang giương cung mai phục chuẩn bị chi viện, có điều còn chưa kịp làm gì bọn họ đã há mồm trợn mắt nhìn một nữ binh sĩ khác móc mắt đối phương.
Ối má ơi!
Những người nhìn thấy cảnh này đều sợ đến mức run cả tay, suýt chút nữa thì bắn lệch.
Ôi chao, nữ binh thật không thể trêu vào được, một lời không hợp là móc mắt, đám đàn ông cũng không tàn nhẫn như thế.
“Ngẩn ra đấy làm cái gì …”
Tiếng quát của đồng đội khiến cho nữ binh sĩ kia sực tỉnh, phản ứng của cơ thể đã đi trước cả phản ứng của đầu óc.
Cô rút dao ngắn giắt bên thắt lưng ra, nhân lúc tên Thanh Y Quân đó đang gào lên đau đớn mà thọc một đao vào gáy của hắn.
Số lượng Thanh Y Quân không nhiều, đám phu khuân vác vận chuyển lương thực sợ đến nỗi hồn phi phách tán, ngay đợt tập kích đầu tiên đã bỏ chạy hết sạch.
Chỉ còn những cô gái bị trói nên không thể chạy khỏi đây.
Thực ra quân tiên phong còn chưa kịp giết người mà các cô gái của doanh trại nữ sau khi trải qua sự hoảng sợ ban đầu thì vẻ mặt ai nấy đều hung dữ nhào về phía mục tiêu. Có lẽ sức lực của các cô không đủ, nhưng lại phối hợp ăn ý, ra tay không để một tên nào sống sót.
Phát hiện ra trong số những người tập kích bọn họ có một bộ phận là nữ, Thanh Y Quân liền chọn các cô làm trọng điểm để đột phá vòng vây, nhưng đợi đến khi bọn chúng lao đến tấn công mới phát hiện ra rằng, những cô gái này xuống tay còn ác hơn cả đám đàn ông!
Những cô gái yếu đuối trong mắt bọn chúng đều trở nên vô cùng hung dữ, trường thương trong tay bọn họ đã được cải tiến, không dài hơn một trượng như bình thường mà chỉ cao hơn các cô hai cái đầu, trọng lượng cũng nhẹ hơn nhiều để các cô dễ bề sử dụng.
Phập phập phập…
Tiếng mũi thương đâm vào da thịt vang lên liên tục, thậm chí còn có nữ binh sĩ thét to thúc đầu thương cắm sâu vào trong, xuyên thủng bụng đối phương.
Giết chóc có thể khiến người ta sợ hãi, nhưng cũng có thể khiến người ta trở nên hưng phấn.
Hiển nhiên các nữ binh sĩ đều thuộc vế sau, vứt bỏ sự sợ hãi về cái chết, cộng thêm sự cố chấp muốn sống sót, dường như ai cũng thể hiện ra mặt lạnh lùng khiến người ta nhìn thấy là kinh hoảng. Trong năm trăm nữ binh này, có một nửa đến từ Hà Gian, một nửa còn lại là chiêu mộ ở huyện Tượng Dương.
Tất nhiên, biểu hiện của những cô gái đến từ Hà Gian bình tĩnh thận trọng hơn nhiều, hai bên phối hợp tác chiến cũng giảm đi không ít những thương vong không đáng có. >
Đầy tiên là bị chủ công cướp mất đầu của tên trùm thổ phỉ, anh cảm thấy vẫn có thể chịu được, dù sao đó cũng là chủ công, người cho anh bát cơm đấy, không chọc được đâu.
Bây giờ lại bị người nào đó cướp mất cái đầu của tên thủ lĩnh, Lý Uân tỏ vẻ không thể chịu được nữa rồi, đến khi điêu luyện thu cây thương lại, vừa nhìn thấy rõ người cướp đầu của anh là ai Lý Uân liền câm nín. Thì ra là Khương Lộng Cầm, Hiệu úy của doanh trại nữ binh, quan hàm còn cao hơn anh một bậc.
Vừa mới thu thương lại, dây thần kinh của Lý Uân đã căng lên, anh vung thương vạch một đường phá vỡ vòng vây, ra tay bất ngờ, mũi thương cắm xuyên qua hai kẻ.
Máu tươi tắm thương bạc, chỉ nhìn thấy những vệt sáng bạc lướt qua trong không khí, vô tình trung Diêm Vương Gia đã thu thêm hai cái mạng.
Ánh mắt Lý Uân bất giác chuyển về phía Khương Lộng Cầm, thậm chí vừa nãy anh còn không kịp nhìn rõ đối phương lao đến chớp lấy thời cơ ra tay trước anh từ lúc nào, bây giờ bình tĩnh nhìn lại, lại càng cảm thấy những gì Mạnh Hồn nói đều đúng. Cô gái này thật không thể trêu vào được!
Nếu đại đa số binh lính đều dựa vào sức lực đối kháng, phối hợp với chiến hữu để công kích, phòng ngự hoặc tiến công, Khương Lộng Cầm lại một thân một mình xông thẳng về phía địch. Cô không ra tay thì thôi, một khi ra tay tất có người mất mạng, gần như chiêu nào cũng đánh trúng chỗ hiểm.
Hai thanh đao một ngắn một dài trong tay cô hệt như bút Phán Quan, mỗi lần ra tay đều gạch tên một kẻ khác khỏi sổ sinh tử một cách vô tình.
Bàn về sự hung hãn thì biểu hiện của cô không bằng Mạnh Hồn hay Lý Uân. Chiêu thức của Khương Lộng Cầm không phóng khoáng mạnh mẽ bằng Mạnh Hồn, không khéo léo tinh vi bằng Lý Uân, nhưng mỗi một chiêu của cô đều nhắm đến mục đích giết người, máu bắn tung tóe lên mặt mà cô cũng không nhíu mày lấy một cái.
Chỉ trong vài giây, cô đã tiến về phía trước ba bước, bên chân là năm cái xác nằm trên đất.
Cô căn bản không giống tướng quân mà càng giống một tay sát thủ hơn – đây chính là cảm nhận của Lý Uân, nếu đánh cận chiến cô chắc chắn chiếm ưu thế.
Lý Uân không kịp nghĩ nhiều, xung quanh đã có kẻ địch xông lên vây lấy anh, tấn công dần dần có hiệu quả.
Sau khi trải qua sự kinh hãi ban đầu, Thanh Y Quân đã kịp phản ứng lại, đồng loạt nhặt vũ khí lên phản kích, thậm chí có kẻ hèn hạ vô sỉ còn bắt lấy những cô gái đang hoảng hốt lo sợ làm lá chắn, còn mình nấp đằng sau nhân cơ hội đánh lén.
Lý Uân vẫn còn chút nhân từ nên không hạ thủ, nhưng chỉ một phút thất thần, cô gái bị lôi ra làm lá chắn đã chết trong tay Khương Lộng Cầm. Vẻ mặt Khương Lộng Cầm vẫn lạnh băng như được tạc từ gỗ, tên Thanh Y Quân lấy phụ nữ làm lá chắn kia chưa kịp phản ứng lại đã bị chém cho một nhát, đầu một nơi mình một nẻo.
Lý Uân tưởng Khương Lộng Cầm sẽ thương tiếc những cô gái đó, thậm chí còn nghĩ cô sẽ bị vướng tay vướng chân, nhưng hành động của cô đã đập tan nhận thức của Lý Uân.
Thật không ngờ, tam quan* của Khương Lộng Cầm đã noi theo Khương Bồng Cơ rồi.
*Nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan.
Trên chiến trường không có nam và nữ, phụ nữ cũng không thể vì giới tính của mình mà được khoan dung hoặc bị đối đãi tồi tệ hơn.
Chỉ có người đang sống và kẻ đã chết.
Nếu như vì Thanh Y Quân lấy phụ nữ làm lá chắn mà vướng tay vướng chân làm chiến hữu của mình bị thương, thì không chỉ không công bằng với chiến hữu của mình mà còn khiến cho những tên Thanh Y Quân khác học theo, sẽ càng có nhiều cô gái bị mang ra làm lá chắn hơn.
Đó chính là một vòng tuần hoàn ác tính.
Nhưng chỉ trong phút chốc, Khương Lộng Cầm đã xử lý cái lá chắn vô tội kia, sao đó làm thịt luôn tên đàn ông phía sau.
Khi chém giết trên chiến trường, Khương Lộng Cầm đã bình tĩnh đến mức máu lạnh.
Trong đầu Lý Uân thoáng lướt qua ý nghĩ như thế, thanh trường thương trong tay đã đánh bay vũ khí của kẻ địch. Với một thế Phượng Hoàng Gật Đầu nhanh như chớp, bóng thương vẽ lên những vệt sáng trong không khí, trên cổ kẻ địch đã xuất hiện một lỗ thủng máu tươi ròng ròng.
Nếu bàn đến thương pháp*, ngoài người thầy đã dạy dỗ anh ra thì hiếm ai thắng được anh. Thêm vào đó, Lý Uân đã nhiều lần trải qua những trận huyết chiến, lúc ra tay có một khí thế từ trước đến nay chưa từng có, nhưng anh lại có thể tự nhiên khống chế nó, cho dù bị người khác áp sát cũng không sợ hãi.
* Kỹ năng sử dụng thương.
Dài một tấc, thêm một phần mạnh; ngắn một tấc, thêm một phần nguy hiểm. Trên chiến trường, những người sử dụng vũ khí ngắn để giao chiến như Khương Lộng Cầm cực kỳ bất lợi, có điều tốc độ ra tay và khả năng di chuyển của cô quá xuất sắc, đám ô hợp Thanh Y Quân muốn gây tổn thương cho cô không phải là điều dễ dàng.
Nữ binh của doanh trại nữ không mạnh mẽ như Khương Lộng Cầm, nhưng biểu hiện của các cô cũng rất ổn.
Một tổ hai đến ba người phối hợp tác chiến, cùng tấn công một người.
Có điều thời gian huấn luyện của các cô chưa được lâu, tố chất tâm lý vẫn chưa đạt tiêu chuẩn, đối diện với cảnh tượng máu me như thế này vẫn có chút hoảng sợ.
Có một nữ binh sĩ bất cẩn bị Thanh Y Quân áp sát, thanh đao đang giơ cao sắp sửa chém xuống đến nơi…
“A…”
Nữ binh sĩ đó tưởng mình chết chắc rồi, nhưng bên tai cô lại vang lên tiếng hét thảm thiết của đối phương.
Hoảng hốt mở mắt ra liền nhìn thấy mắt của tên Thanh Y Quân đó có thêm hai cái lỗ thủng máu me đầm đìa, còn chiến hữu phối hợp với cô đang dùng ngón tay kẹp hai viên gì đó nhầy nhụa máu me rất khả nghi… Những binh lính nam đang trong cuộc hỗn chiến không phát hiện ra tình trạng khác thường bên này, nhưng có ba trăm lính tiên phong đang giương cung mai phục chuẩn bị chi viện, có điều còn chưa kịp làm gì bọn họ đã há mồm trợn mắt nhìn một nữ binh sĩ khác móc mắt đối phương.
Ối má ơi!
Những người nhìn thấy cảnh này đều sợ đến mức run cả tay, suýt chút nữa thì bắn lệch.
Ôi chao, nữ binh thật không thể trêu vào được, một lời không hợp là móc mắt, đám đàn ông cũng không tàn nhẫn như thế.
“Ngẩn ra đấy làm cái gì …”
Tiếng quát của đồng đội khiến cho nữ binh sĩ kia sực tỉnh, phản ứng của cơ thể đã đi trước cả phản ứng của đầu óc.
Cô rút dao ngắn giắt bên thắt lưng ra, nhân lúc tên Thanh Y Quân đó đang gào lên đau đớn mà thọc một đao vào gáy của hắn.
Số lượng Thanh Y Quân không nhiều, đám phu khuân vác vận chuyển lương thực sợ đến nỗi hồn phi phách tán, ngay đợt tập kích đầu tiên đã bỏ chạy hết sạch.
Chỉ còn những cô gái bị trói nên không thể chạy khỏi đây.
Thực ra quân tiên phong còn chưa kịp giết người mà các cô gái của doanh trại nữ sau khi trải qua sự hoảng sợ ban đầu thì vẻ mặt ai nấy đều hung dữ nhào về phía mục tiêu. Có lẽ sức lực của các cô không đủ, nhưng lại phối hợp ăn ý, ra tay không để một tên nào sống sót.
Phát hiện ra trong số những người tập kích bọn họ có một bộ phận là nữ, Thanh Y Quân liền chọn các cô làm trọng điểm để đột phá vòng vây, nhưng đợi đến khi bọn chúng lao đến tấn công mới phát hiện ra rằng, những cô gái này xuống tay còn ác hơn cả đám đàn ông!
Những cô gái yếu đuối trong mắt bọn chúng đều trở nên vô cùng hung dữ, trường thương trong tay bọn họ đã được cải tiến, không dài hơn một trượng như bình thường mà chỉ cao hơn các cô hai cái đầu, trọng lượng cũng nhẹ hơn nhiều để các cô dễ bề sử dụng.
Phập phập phập…
Tiếng mũi thương đâm vào da thịt vang lên liên tục, thậm chí còn có nữ binh sĩ thét to thúc đầu thương cắm sâu vào trong, xuyên thủng bụng đối phương.
Giết chóc có thể khiến người ta sợ hãi, nhưng cũng có thể khiến người ta trở nên hưng phấn.
Hiển nhiên các nữ binh sĩ đều thuộc vế sau, vứt bỏ sự sợ hãi về cái chết, cộng thêm sự cố chấp muốn sống sót, dường như ai cũng thể hiện ra mặt lạnh lùng khiến người ta nhìn thấy là kinh hoảng. Trong năm trăm nữ binh này, có một nửa đến từ Hà Gian, một nửa còn lại là chiêu mộ ở huyện Tượng Dương.
Tất nhiên, biểu hiện của những cô gái đến từ Hà Gian bình tĩnh thận trọng hơn nhiều, hai bên phối hợp tác chiến cũng giảm đi không ít những thương vong không đáng có. >
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.