Chương 533
Nấm Hương Xào
06/09/2019
Thư đồng nhà mình đúng là nhỏ mọn.
Lúc mưu sĩ còn ở dưới trướng Xương Thọ Vương, đã từng hiến kế đá Hoàng Tung vào bẫy, có lẽ Hoàng Tung cực kỳ căm hận cái họa từ trên trời rơi xuống này. Nếu như Hoàng Tung biết được người bày kế đó chính là gã, chính gã đã giật dây Xương Thọ Vương thì liệu hắn ta có bỏ qua không?
Đây đâu phải là đi lánh nạn mà rõ ràng là đi tìm chết đấy chứ.
Tuy nói những câu khó nghe nhưng nghe giọng điệu gã vẫn có phần vui vẻ, không hề giận cái tính nhỏ mọn của thư đồng.
Thư đồng đương nhiên cũng hiểu tính nết của tiên sinh nhà mình, lại càng biết rõ gã sẽ không tức giận thậm chí còn nóng lòng muốn thử.
Cậu ta nói: “Tiên sinh mưu lược vô song, cái vị Hoàng gì đấy nếu thực sự tốt như tiên sinh nói thì sẽ không trách tội tiên sinh đâu.”
Mưu sĩ hừ một tiếng rồi chui vào buồng xe dựa vào tay vịn, lười biếng nói: “Tùy ngươi.”
Thư đồng cười nói: “Được rồi, thế thì đến huyện Địch Dương.”
Nhiệm vụ chủ tớ bẫy nhau hằng ngày (1/1), xong.
Hiện giờ thời thế bất ổn, lòng dân hỗn loạn, kẻ sĩ trong thiên hạ không hề coi trọng hoàng thất Đông Khánh hay Xương Thọ Vương, bởi bất kể bên nào thắng thì hai phe đó cũng không thể làm cho thời thế loạn lạc này trở nên sáng sủa hơn, bọn họ không có năng lực và hoài bão thiết lập một thời đại mới.
Từ khi Đại Hạ sụp đổ, thiên hạ chia năm, thời gian năm nước thành lập còn quá ngắn, đám danh sĩ căn bản chẳng có cái gì gọi là yêu nước cả.
Nếu như thời thế đã hỗn loạn không phân rõ trắng đen, vậy thì đứng lên mở ra một thời đại mới để thấy ánh sáng một lần nữa đi!
Thế gian này, những kẻ theo đuổi danh lợi nhiều không kể xiết, chỉ cần có thể mang lại lợi ích cho bản thân.
Có những kẻ muốn phò tá minh quân, hòng lưu danh sử sách, để lại tiếng thơm muôn đời.
Vị mưu sĩ này cũng không phải là ngoại lệ.
Trước khi Xương Thọ Vương để lộ bản tính, ông ta quả thật cũng có dáng dấp của một minh quân. Hay nói trắng ra là ông ta diễn quá xuất sắc, cộng thêm cái chức Xương Thọ Vương của hoàng thất Đông Khánh, có đất phong dồi dào, binh mã mạnh, vốn liếng để tranh giành thiên hạ cực kỳ hùng hậu.
Nhưng mà ông ta không phải là người có kiên nhẫn, diễn xuất lại chẳng đến nơi đến chốn, chưa diễn được bao lâu đã lộ hết sơ hở.
Sau khi nhìn thấy bộ mặt thật của ông ta, mưu sĩ tất nhiên không muốn phò ta một tên thối nát như thế.
Chim khôn chọn cành mà đậu, tôi hiền chọn chủ mà theo.
Nếu như có thể gặp được một người có năng lực, đương nhiên gã sẽ dốc lòng phò tá, còn mà gặp phải kẻ không hợp ý, sớm muộn gì gã cũng nhảy việc, đi tìm người khác thích hợp hơn.
Chẳng qua, tốt xấu gì cũng đã từng hợp tác nên tạm thời mưu sĩ còn chưa muốn đối đầu với chủ nhân cũ.
Trong ánh chiều tà, chiếc xe ngựa chậm rãi lăn bánh về phía huyện Địch Dương.
Gã muốn xem xem, cái vị Hoàng Tung này có bản lĩnh thật không, lòng dạ như thế nào!
Gã yêu cái mạng nhỏ này nhưng lại cứ thích liều mạng, thư đồng rất biết tính tiên sinh nhà mình, bằng không cậu ta đã chẳng đề nghị đến Địch Dương rồi.
Càng đi về phía Bắc, loạn dân càng nhiều, đồng ruộng hoang vắng, dân chúng đói khát, đổ nát khắp nơi… tất cả đập thẳng vào mắt hai người bọn họ, có điều mưu sĩ đã nhìn thấy nhiều, bản thân gã lại là người lạnh lùng, sắc mặt chỉ hơi lộ vẻ phức tạp.
Nhưng cậu thư đồng vẫn còn chút ngây thơ lương thiện, nhìn thấy nạn dân chết lặng hoặc những cô nhi khóc thút thít, vẻ mặt lại bùi ngùi.
Nhưng mà cậu ta biết rõ thân phận của mình, cho nên chưa bao giờ bố thí tiền bạc hay thức ăn cho bọn họ, ngay đến việc dừng lại lâu thêm cũng không.
Đi lại bên ngoài trong thời buổi loạn lạc thế này, có những lúc sự lương thiện không đổi được lòng biết ơn mà có khi lại gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Để đảm bảo an toàn, thư đồng dùng con ngựa già gầy yếu để kéo xe, còn bản thân mặc một bộ quần áo vá chằng vá chịt. Chiếc xe ngựa mà mưu sĩ ngồi cũng đổi thành một chiếc xe ngựa cũ kỹ bụi bẩn, nhưng bên trong được bố trí khá sạch sẽ thoải mái.
Với cái tổ hợp này chỉ cần không gặp phải nạn dân bị dồn đến đường cùng thì cơ bản là sẽ không xảy ra chuyện gì.
Đối với sự sắp xếp này, mưu sĩ chỉ nhướng mày, không nói gì thêm.
Thư đồng trước giờ luôn rất chu đáo chăm lo cho cuộc sống sinh hoạt của gã, nào là giặt quần áo, nấu cơm, may vá, đánh xe, sửa xe, ăn uống bên ngoài… Chỉ cần mang theo thư đồng thì cho dù có bị người ta vứt lên đảo hoang gã vẫn có thể sống thoải mái.
“Tiên sinh, ngài nói xem thời thế bây giờ lúc nào mới có thể trở lại bình yên được?”
Thư đồng vẫn chưa nhược quán, cậu ta búi tóc hai bên, gương mặt nhỏ nhắn phúng phính, nhìn trông nhỏ hơn tuổi thật.
Mưu sĩ trả lời mà không thèm ngẩng lên: “Tiên sinh nhà ngươi đâu phải thần tiên, làm sao mà biết được?”
Thư đồng nói: “Nhưng chẳng phải tiên sinh lập chí muốn phò tá minh quân cứu vớt chúng sinh thiên hạ à? Người mà ngài chọn cũng phải làm được điều đó chứ.”
Cậu thư đồng này là do mưu sĩ mua từ một kẻ nạn dân, có mười mấy đồng. Vốn dĩ chỉ vì lòng tốt nhất thời, không ngờ đứa trẻ này lại có một tấm lòng son, biết nhớ ơn người giúp đỡ mình, vậy nên gã liền nuôi dưỡng cậu bé như em trai mình.
Nhưng dường như nuôi hơi quá tay, khiến cho cậu thư đồng này trở nên sùng bái và có lòng tin đặc biệt vào tiên sinh nhà mình.
“Ai biết được… có thể là mấy năm, cũng có thể là mấy chục năm, có khi tiên sinh nhà ngươi bước chân vào quan tài rồi mà cái thiên hạ này vẫn loạn.”
Con ngựa kéo xe đã già nên đương nhiên không thể yêu cầu cao về tốc độ được, bọn họ chỉ đành đi thong thả.
Đi được mấy ngày, hai chủ tớ ngồi trong một quán trà cũ nát gọi một bát trà to. Bát trà có mấy cái lá trà phập phềnh trên mặt nước đục, mùi vị cũng rất khó tả. Mưu sĩ uống hết sạch mà chằng hề cau mày, còn cậu thư đồng ngồi bên cạnh lại phàn nàn tủi thân thay tiên sinh.
Chủ tớ hai người rất khiêm tốn, nhìn như dân vô gia cư.
Trong lúc uống trà, hai người nghe được những lời bàn tán về quận Phụng Ấp.
“… Nghe nói đám súc sinh khốn khiếp Thanh Y Quân đã bị đánh đuổi rồi đấy…”
“Người nào mà lợi hại thế? Nghe nói quận thủ quận Phụng Ấp còn phải nịnh nọt vẫy đuôi với Thanh Y Quân, thế mà bây giờ có người đánh được bọn chúng à.”
“Nghe nói là huyện lệnh của huyện Tượng Dương, tên là Liễu Hi… Huyện Tượng Dương cũng từng là địa bàn của Thanh Y Quân, nhưng chẳng phải Quan Gia đã sai cái cậu Liễu Hi đó đến làm huyện lệnh à? Giờ này năm ngoài người ta đang dẫn quân đánh đuổi đám súc sinh Thanh Y Quân trong huyện Tượng Dương đấy, còn hợp nhất…”
Dân chúng phía Bắc bị đám Thanh Y Quân và Hồng Liên Giáo giày vò, không ít người đã bỏ quê cũ chạy xuống phía Nam.
Tuy phía Nam cũng đang đánh nhau nhưng tốt xấu gì bọn họ còn biết sĩ diện, không giống đám thổ phỉ lỗ mãng bạo lực.
Đúng lúc này, trong quán trà có nạn dân chạy trốn khỏi quận Phụng Ấp nghe được tin tức về quê nhà của mình liền bất giác lên tiếng hỏi.
“Vậy, vậy huyện Thành An thì sao? Quê yêm ở đó, đám súc sinh Thanh Y Quân ở bên đó đã bị đánh đuổi chưa?”
Người biết tin kia đáp lại: “Rồi, huyện Thành An bây giờ cũng được vị huyện lệnh Liễu Hi kia thu nạp rồi.”
Người dân nọ nghe thế thì mừng như điên, nhưng chợt do dự.
Không dễ gì mới trốn được khỏi huyện Thành An, ai biết sau này sẽ thế nào?
Nông nổi quay về, nói không chừng ngay cả cái mạng nhỏ cũng không còn.
Có người nhìn ra suy nghĩ của anh ta liền nói: “Chậc, huynh do dự à, yêm thì lại muốn đến đó kiếm việc để làm đấy. Đáng tiếc bà vợ với mẹ già nhà yêm không cho phép, bảo là đường sá xa xôi, sợ trên đường đi gặp chuyện bất trắc, nên kiên quyết cản yêm, không cho đi…”
“Ô? Tại sao? Ở đây tốt lắm mà…”
Tuy rằng ở đây nghèo khổ nhưng chí ít không có chiến tranh, nhiều lắm chỉ hơi hẻo lánh một chút, cuộc sống có hơi khổ mà thôi.
Người kia lại nhìn một lượt, hỏi những người đang hóng hớt tin tức: “Mấy người có biết huyện Tương Dương là nơi nào không?”
Tất cả mọi người đều đần mặt ra, huyện Tượng Dương là huyện Tượng Dương chứ còn là nơi nào được nữa? >
Lúc mưu sĩ còn ở dưới trướng Xương Thọ Vương, đã từng hiến kế đá Hoàng Tung vào bẫy, có lẽ Hoàng Tung cực kỳ căm hận cái họa từ trên trời rơi xuống này. Nếu như Hoàng Tung biết được người bày kế đó chính là gã, chính gã đã giật dây Xương Thọ Vương thì liệu hắn ta có bỏ qua không?
Đây đâu phải là đi lánh nạn mà rõ ràng là đi tìm chết đấy chứ.
Tuy nói những câu khó nghe nhưng nghe giọng điệu gã vẫn có phần vui vẻ, không hề giận cái tính nhỏ mọn của thư đồng.
Thư đồng đương nhiên cũng hiểu tính nết của tiên sinh nhà mình, lại càng biết rõ gã sẽ không tức giận thậm chí còn nóng lòng muốn thử.
Cậu ta nói: “Tiên sinh mưu lược vô song, cái vị Hoàng gì đấy nếu thực sự tốt như tiên sinh nói thì sẽ không trách tội tiên sinh đâu.”
Mưu sĩ hừ một tiếng rồi chui vào buồng xe dựa vào tay vịn, lười biếng nói: “Tùy ngươi.”
Thư đồng cười nói: “Được rồi, thế thì đến huyện Địch Dương.”
Nhiệm vụ chủ tớ bẫy nhau hằng ngày (1/1), xong.
Hiện giờ thời thế bất ổn, lòng dân hỗn loạn, kẻ sĩ trong thiên hạ không hề coi trọng hoàng thất Đông Khánh hay Xương Thọ Vương, bởi bất kể bên nào thắng thì hai phe đó cũng không thể làm cho thời thế loạn lạc này trở nên sáng sủa hơn, bọn họ không có năng lực và hoài bão thiết lập một thời đại mới.
Từ khi Đại Hạ sụp đổ, thiên hạ chia năm, thời gian năm nước thành lập còn quá ngắn, đám danh sĩ căn bản chẳng có cái gì gọi là yêu nước cả.
Nếu như thời thế đã hỗn loạn không phân rõ trắng đen, vậy thì đứng lên mở ra một thời đại mới để thấy ánh sáng một lần nữa đi!
Thế gian này, những kẻ theo đuổi danh lợi nhiều không kể xiết, chỉ cần có thể mang lại lợi ích cho bản thân.
Có những kẻ muốn phò tá minh quân, hòng lưu danh sử sách, để lại tiếng thơm muôn đời.
Vị mưu sĩ này cũng không phải là ngoại lệ.
Trước khi Xương Thọ Vương để lộ bản tính, ông ta quả thật cũng có dáng dấp của một minh quân. Hay nói trắng ra là ông ta diễn quá xuất sắc, cộng thêm cái chức Xương Thọ Vương của hoàng thất Đông Khánh, có đất phong dồi dào, binh mã mạnh, vốn liếng để tranh giành thiên hạ cực kỳ hùng hậu.
Nhưng mà ông ta không phải là người có kiên nhẫn, diễn xuất lại chẳng đến nơi đến chốn, chưa diễn được bao lâu đã lộ hết sơ hở.
Sau khi nhìn thấy bộ mặt thật của ông ta, mưu sĩ tất nhiên không muốn phò ta một tên thối nát như thế.
Chim khôn chọn cành mà đậu, tôi hiền chọn chủ mà theo.
Nếu như có thể gặp được một người có năng lực, đương nhiên gã sẽ dốc lòng phò tá, còn mà gặp phải kẻ không hợp ý, sớm muộn gì gã cũng nhảy việc, đi tìm người khác thích hợp hơn.
Chẳng qua, tốt xấu gì cũng đã từng hợp tác nên tạm thời mưu sĩ còn chưa muốn đối đầu với chủ nhân cũ.
Trong ánh chiều tà, chiếc xe ngựa chậm rãi lăn bánh về phía huyện Địch Dương.
Gã muốn xem xem, cái vị Hoàng Tung này có bản lĩnh thật không, lòng dạ như thế nào!
Gã yêu cái mạng nhỏ này nhưng lại cứ thích liều mạng, thư đồng rất biết tính tiên sinh nhà mình, bằng không cậu ta đã chẳng đề nghị đến Địch Dương rồi.
Càng đi về phía Bắc, loạn dân càng nhiều, đồng ruộng hoang vắng, dân chúng đói khát, đổ nát khắp nơi… tất cả đập thẳng vào mắt hai người bọn họ, có điều mưu sĩ đã nhìn thấy nhiều, bản thân gã lại là người lạnh lùng, sắc mặt chỉ hơi lộ vẻ phức tạp.
Nhưng cậu thư đồng vẫn còn chút ngây thơ lương thiện, nhìn thấy nạn dân chết lặng hoặc những cô nhi khóc thút thít, vẻ mặt lại bùi ngùi.
Nhưng mà cậu ta biết rõ thân phận của mình, cho nên chưa bao giờ bố thí tiền bạc hay thức ăn cho bọn họ, ngay đến việc dừng lại lâu thêm cũng không.
Đi lại bên ngoài trong thời buổi loạn lạc thế này, có những lúc sự lương thiện không đổi được lòng biết ơn mà có khi lại gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Để đảm bảo an toàn, thư đồng dùng con ngựa già gầy yếu để kéo xe, còn bản thân mặc một bộ quần áo vá chằng vá chịt. Chiếc xe ngựa mà mưu sĩ ngồi cũng đổi thành một chiếc xe ngựa cũ kỹ bụi bẩn, nhưng bên trong được bố trí khá sạch sẽ thoải mái.
Với cái tổ hợp này chỉ cần không gặp phải nạn dân bị dồn đến đường cùng thì cơ bản là sẽ không xảy ra chuyện gì.
Đối với sự sắp xếp này, mưu sĩ chỉ nhướng mày, không nói gì thêm.
Thư đồng trước giờ luôn rất chu đáo chăm lo cho cuộc sống sinh hoạt của gã, nào là giặt quần áo, nấu cơm, may vá, đánh xe, sửa xe, ăn uống bên ngoài… Chỉ cần mang theo thư đồng thì cho dù có bị người ta vứt lên đảo hoang gã vẫn có thể sống thoải mái.
“Tiên sinh, ngài nói xem thời thế bây giờ lúc nào mới có thể trở lại bình yên được?”
Thư đồng vẫn chưa nhược quán, cậu ta búi tóc hai bên, gương mặt nhỏ nhắn phúng phính, nhìn trông nhỏ hơn tuổi thật.
Mưu sĩ trả lời mà không thèm ngẩng lên: “Tiên sinh nhà ngươi đâu phải thần tiên, làm sao mà biết được?”
Thư đồng nói: “Nhưng chẳng phải tiên sinh lập chí muốn phò tá minh quân cứu vớt chúng sinh thiên hạ à? Người mà ngài chọn cũng phải làm được điều đó chứ.”
Cậu thư đồng này là do mưu sĩ mua từ một kẻ nạn dân, có mười mấy đồng. Vốn dĩ chỉ vì lòng tốt nhất thời, không ngờ đứa trẻ này lại có một tấm lòng son, biết nhớ ơn người giúp đỡ mình, vậy nên gã liền nuôi dưỡng cậu bé như em trai mình.
Nhưng dường như nuôi hơi quá tay, khiến cho cậu thư đồng này trở nên sùng bái và có lòng tin đặc biệt vào tiên sinh nhà mình.
“Ai biết được… có thể là mấy năm, cũng có thể là mấy chục năm, có khi tiên sinh nhà ngươi bước chân vào quan tài rồi mà cái thiên hạ này vẫn loạn.”
Con ngựa kéo xe đã già nên đương nhiên không thể yêu cầu cao về tốc độ được, bọn họ chỉ đành đi thong thả.
Đi được mấy ngày, hai chủ tớ ngồi trong một quán trà cũ nát gọi một bát trà to. Bát trà có mấy cái lá trà phập phềnh trên mặt nước đục, mùi vị cũng rất khó tả. Mưu sĩ uống hết sạch mà chằng hề cau mày, còn cậu thư đồng ngồi bên cạnh lại phàn nàn tủi thân thay tiên sinh.
Chủ tớ hai người rất khiêm tốn, nhìn như dân vô gia cư.
Trong lúc uống trà, hai người nghe được những lời bàn tán về quận Phụng Ấp.
“… Nghe nói đám súc sinh khốn khiếp Thanh Y Quân đã bị đánh đuổi rồi đấy…”
“Người nào mà lợi hại thế? Nghe nói quận thủ quận Phụng Ấp còn phải nịnh nọt vẫy đuôi với Thanh Y Quân, thế mà bây giờ có người đánh được bọn chúng à.”
“Nghe nói là huyện lệnh của huyện Tượng Dương, tên là Liễu Hi… Huyện Tượng Dương cũng từng là địa bàn của Thanh Y Quân, nhưng chẳng phải Quan Gia đã sai cái cậu Liễu Hi đó đến làm huyện lệnh à? Giờ này năm ngoài người ta đang dẫn quân đánh đuổi đám súc sinh Thanh Y Quân trong huyện Tượng Dương đấy, còn hợp nhất…”
Dân chúng phía Bắc bị đám Thanh Y Quân và Hồng Liên Giáo giày vò, không ít người đã bỏ quê cũ chạy xuống phía Nam.
Tuy phía Nam cũng đang đánh nhau nhưng tốt xấu gì bọn họ còn biết sĩ diện, không giống đám thổ phỉ lỗ mãng bạo lực.
Đúng lúc này, trong quán trà có nạn dân chạy trốn khỏi quận Phụng Ấp nghe được tin tức về quê nhà của mình liền bất giác lên tiếng hỏi.
“Vậy, vậy huyện Thành An thì sao? Quê yêm ở đó, đám súc sinh Thanh Y Quân ở bên đó đã bị đánh đuổi chưa?”
Người biết tin kia đáp lại: “Rồi, huyện Thành An bây giờ cũng được vị huyện lệnh Liễu Hi kia thu nạp rồi.”
Người dân nọ nghe thế thì mừng như điên, nhưng chợt do dự.
Không dễ gì mới trốn được khỏi huyện Thành An, ai biết sau này sẽ thế nào?
Nông nổi quay về, nói không chừng ngay cả cái mạng nhỏ cũng không còn.
Có người nhìn ra suy nghĩ của anh ta liền nói: “Chậc, huynh do dự à, yêm thì lại muốn đến đó kiếm việc để làm đấy. Đáng tiếc bà vợ với mẹ già nhà yêm không cho phép, bảo là đường sá xa xôi, sợ trên đường đi gặp chuyện bất trắc, nên kiên quyết cản yêm, không cho đi…”
“Ô? Tại sao? Ở đây tốt lắm mà…”
Tuy rằng ở đây nghèo khổ nhưng chí ít không có chiến tranh, nhiều lắm chỉ hơi hẻo lánh một chút, cuộc sống có hơi khổ mà thôi.
Người kia lại nhìn một lượt, hỏi những người đang hóng hớt tin tức: “Mấy người có biết huyện Tương Dương là nơi nào không?”
Tất cả mọi người đều đần mặt ra, huyện Tượng Dương là huyện Tượng Dương chứ còn là nơi nào được nữa? >
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.