Chương 694
Nấm Hương Xào
06/09/2019
[Tủy Ngọa Sa Trường Quân Mạc Tiếu]: Người hiện giờ đang đánh với tiểu thiên sứ Hán Mỹ là ai
thế, dáng dấp xấu thật, xấu hết phần thiên hạ.
[Diệp Bất Tu Chỉ Mong Được Ngủ]: Xấu hết phần thiên hạ chỗ nào, rõ ràng là đại thúc đẹp trai chín chắn mà. Nhìn cái cơ thể kia, màu da tuyệt vời, người ta đến biến độ chuyển động của yết hầu cũng gợi cảm thế kia... Nói ông xấu xí á, nổ địa chỉ đi tôi gửi cho thím một lưỡi dao. Mùa đông giá rét còn dám lộ tay trần, đó đúng là người đàn ông thực thụ.
Khương Bồng Cơ liếc sang nhìn đối thủ của Lý Vân.
Phong Chân bên cạnh nói: “Đó là Dương Kiển”
“Đây chính là Dương Kiển, nghe nói người ngoài gọi ông là mỹ nhiệm công, khen râu của ông dài mà đẹp... Không nhìn ra đẹp ở chỗ nào?
*Mỹ nhiệm công người đàn ông có bộ râu đẹp, ngoại hiệu được người đời gán cho của Quan Vân Trường và Chu Đồng
Cô thì không tài nào hiểu được cái gu thẩm mỹ loại này, chòm râu đối với cô mà nói giống như lông nách vậy, thuộc loại lông tác phát triển tươi tốt.
Phong Chân cũng không biết trong đầu cô nghĩ gì, nói: “Người đời nói quả là không sai”
Dương Kiển bên này không muốn cậy đông hiếp yếu liền để Điển Dần và Lý Vân thay nhau lên, kết quả lại là bọn họ bị đánh cho mất mặt.
Điển Dần không chỉ mặt mũi thô kệch, tướng mạo cao to mà còn có sức lực siêu phàm, dùng lực khéo léo khiến bên Dương Kiển chịu không ít thiệt thòi.
Nhưng khuyết điểm của Điển Dân cũng rất rõ ràng, thân thủ không đủ linh hoạt, chiêu thức vô cùng thô sơ, để lộ quá nhiều sơ hở.
Gặp phải lão tướng giàu kinh nghiệm không thể tránh khỏi chịu thiệt thòi.
Lý Vân thì không phải vậy, Tạ Khiêm tự tay chỉ dạy, bản thân anh lại có thiên phú, cần cù ham học.
Hơn hai mươi năm, ngày đêm khổ luyện, cuối cùng cũng luyện ra được kỹ thuật dùng thương tinh xảo, võ nghệ của anh vượt xa người khác.
Nếu không phải là tuổi tác còn nhỏ, kinh nghiệm chưa đủ thì mọi người ở đây rất khó có thể gây khó dễ cho anh.
Anh liên thủ với Điển Dần khiến cho bên Dương Kiển mất thể diện, Dương Kiển vốn muốn đứng ngoài cuộc để bọn họ tự giải quyết ân oán thì đến lúc này lại không thể ngồi yên đành phải tự mình ra tay lấy lại chút thể diện. Nếu không việc này truyền ra ngoài nói toàn bộ thuộc hạ của Dương Kiển đều yếu đuối bị hai thanh niên đánh cho thê thảm thì ông làm gì còn mặt mũi nhìn người khác, khí thế binh lính cũng càng chán nản.
Hiện giờ vẫn là mùa đông giá rét, Dương Kiển hoàn toàn không cảm thấy lạnh mà cởi áo ngoài ra để lộ thân hình săn chắc, cường tráng, lồng ngực và phần lưng đều chằng chịt những vết thương cũ năm xưa, có cả vết thương ở vị trí trí mạng, chỉ nhìn thôi trong đầu cũng có thể tưởng tượng ra tình cảnh thập tử nhất sinh.
“Dương Đô úy, mạo phạm rồi.”
Lý Vân chắp tay, không suy nghĩ linh tinh, tập trung tinh thần đối phó, thậm chí không phát hiện ra chủ công mình đang trong đoàn người vây xem.
Dương Kiển nhìn rất ôn hòa, không có chút ác ý nào song Lý Vân lại không dám khinh thường: “Ta hâm mộ chàng trai trẻ tuổi như các cậu vậy, dám xông pha, dám liều lĩnh lại có can đảm, như vậy rất tốt. Cậu cũng không cần kiêng kỵ tuổi tác của ta, cứ đánh hết sức. Cậu nói kỹ thuật dùng thương của cậu là do sự phụ dạy thì để cho ta xem bản lĩnh của cậu học được mấy phần. Đây không phải cuộc chiến sinh tử, tới điểm thì dừng là được rồi”
Lý Vân lau thương, Dương Kiển dùng cây đao lớn.
Cây đạo này là được chế tác đặc biệt, thân đao rộng mà dài, lưỡi đao vô cùng sắc bén, lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Vũ khí càng dài thì càng mạnh, bàn về vũ khí thì Lý Vân chiếm được ưu thế nhất định.
Có điều, trong nháy mắt khi hai bên giao chiến, Khương Đồng Cơ đã nhìn ra kết cục.
Cô than một câu: “Lần này Hàn Mỹ giẫm đúng phải tấm thép rồi”
Phong Chân hỏi cô: “Ý của chủ công là... Hán Mỹ sẽ thua ư?”.
“Không chỉ sẽ thua mà còn thua thê thảm” Khương Hồng Cơ nói: “Chênh lệch của hai người không chỉ ở kinh nghiệm... Ngay cả tiết tấu trận đấu Dương Kiển cũng làm chủ được, chui đầu vào rọ rồi. Mặc dù tuổi tác của Dương Kiển lớn hơn Hán Mỹ khá nhiều nhưng cơ thể của ông ta vẫn ở trạng thái đỉnh cao, kỹ thuật dùng thương của Hán Mỹ tốt, góc độ linh hoạt, xảo quyệt, sức lực mạnh mẽ nhưng ở trong mắt Dương Kiển e là khí thế không đủ.”
Trình độ kiếm thuật của Phong Chân dừng lại ở mức độ múa quảng trường thì anh ta làm gì nhìn ra được chứ?
Anh ta chỉ cảm thấy tốc độ của Lý Vân nhanh hơn so với Dương Kiển, binh khí thì dài hơn đối phương nên chắc chắn có ưu thế.
Khương Bồng Cơ đọc được vẻ mặt của anh ta hỏi: “Huynh thực sự thấy tốc độ của Dương Kiển chậm sao?”
Cô vừa dứt lời, Dương Kiển vốn nhìn như bị chèn ép đột nhiên phản công.
Ông không những tránh được trường thương của Lý Vân mà còn dùng chuối đao đánh vào cổ tay của anh khiến trường thương tuột khỏi tay, đồng thời lại dùng song đao đặt trên cổ anh, tốc độ nhanh như chớp và sức lực rùng
mình thế nhưng có thể thu và thả tự nhiên, nói dừng là dừng khiến người ta nhìn thấy mà tâm trạng phập phồng dữ dội.
“Tốc độ nhanh hơn nữa, không thể để quân địch chế ngự hoặc chém chết, đó chỉ là biểu diễn vui mắt. Dương Kiển nhìn như bị chèn ép thực tế đang tìm sơ hở của Hán Mỹ. Ông ta không cần nhanh, chỉ cần đảm bảo né tránh đòn trí mạng kia nhanh hơn Hán Mỹ là ông ta thắng rồi”
Một nơi khác, Lý Vân cũng sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Ngay cả khi Dương Kiển không có chút sát khí nào nhưng Lý Vân lại có cảm giác Diêm lão gia vừa đi ngang qua cô.
Chỉ cần Dương Kiển muốn thì vừa rồi Lý Vân đã đầu lìa khỏi cổ, bỏ mạng ngay tại chỗ.
“Đa tạ Dương Đô úy chỉ bảo”
Dương Kiển thu đao lại, nhét nó vào bao ôn hòa nói: “Trẻ tuổi khỏe mạnh không phải là chuyện xấu, chăm chỉ khổ luyện mới là đúng đắn. Ta có thể thắng cậu nhưng ta không ức hiếp cậu, Cơm ta ăn nhiều hơn cậu mười mấy năm. Nói chung, võ nghệ này của cậu mạnh hơn con trai ta nhiều. Nó còn chưa được sử dụng thì cậu đã là một mãnh tướng... Thật là ngưỡng mộ, con trai của Tạ Khiêm có tiền đồ, quả nhiên không sánh được.”
Trận vừa rồi, thay vì nói là đấu đơn thì không bằng nói là dạy học, Lý Vân chính là bị dạy dỗ.
Lý Vân hổ thẹn, lúc bình tĩnh lại anh cũng ý thức được anh và Điển Dân giẫm lên thể diện người ta, quả thực là có chút quá đáng.
n oán cá nhân không nên kéo việc công vào, ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai thế lực.
“Hán Mỹ Đang nghĩ, từ trong đám người truyền đến một một tiếng gọi quen thuộc, da đầu anh chợt run lên, không dám tin nhìn sang.
“Tham kiến chủ công!”
Anh và Điển Dân lập tức hành lễ, trong lòng chột dạ.
Ai gọi chủ công đến thế?
“Đứng dậy đi” Nói xong, mắt cô liếc sang mỹ nhiệm công Dương Kiển: “Tại hạ Huyện lệnh huyện Tương Dương bái kiến Dương Đô úy”
Phong Chân thậm tiến đến bên cạnh hai người Lý Vân, cười cợt: “Sợ các cậu chịu thiệt nên ta gọi chủ công tới.”
Lý Vân và Điển Dần ném cho anh ta ánh mắt “thằng nhãi này muốn hại chết ông mạng này coi như xong rồi.
Nếu như chủ công biết bọn họ đánh nhau với thuộc hạ của Dương Kiển còn suýt nữa làm cho quan hệ hai bên rơi vào bế tắc thì nhất định sẽ bị tính sổ.
Dương Kiển nhìn Khương Bồng Cơ nói: “Hóa ra là con trai của Liễu Trọng Khanh, quả là thanh niên anh tuấn, tướng mạo tốt!”
Nói xong, ông dùng bàn tay như chiếc quạt hương bồ vỗ lên vai của Khương Bồng Cơ ba cái.
Vốn là thăm dò, cái đầu tiên kiềm chế lực vỗ, mặt Khương Đồng Cơ không đổi sắc.
Lòng Dương Kiển khẽ động, lực của cái thứ hai và thứ ba đột ngột tăng cao.
Nếu như người bình thường thì đừng nói là đứng vững, cánh tay còn trật khớp.
Vẻ mặt Khương Đồng Cơ vẫn như thường, khuôn mặt nhỏ còn cười thẹn thùng, nhìn có vẻ nhu thuận.
Dương Kiển thử thăm dò xong, trong lòng trầm xuống, chủ động xé cái mác “văn nhân ốm yếu” trên người Khương Bồng Cơ. >
thế, dáng dấp xấu thật, xấu hết phần thiên hạ.
[Diệp Bất Tu Chỉ Mong Được Ngủ]: Xấu hết phần thiên hạ chỗ nào, rõ ràng là đại thúc đẹp trai chín chắn mà. Nhìn cái cơ thể kia, màu da tuyệt vời, người ta đến biến độ chuyển động của yết hầu cũng gợi cảm thế kia... Nói ông xấu xí á, nổ địa chỉ đi tôi gửi cho thím một lưỡi dao. Mùa đông giá rét còn dám lộ tay trần, đó đúng là người đàn ông thực thụ.
Khương Bồng Cơ liếc sang nhìn đối thủ của Lý Vân.
Phong Chân bên cạnh nói: “Đó là Dương Kiển”
“Đây chính là Dương Kiển, nghe nói người ngoài gọi ông là mỹ nhiệm công, khen râu của ông dài mà đẹp... Không nhìn ra đẹp ở chỗ nào?
*Mỹ nhiệm công người đàn ông có bộ râu đẹp, ngoại hiệu được người đời gán cho của Quan Vân Trường và Chu Đồng
Cô thì không tài nào hiểu được cái gu thẩm mỹ loại này, chòm râu đối với cô mà nói giống như lông nách vậy, thuộc loại lông tác phát triển tươi tốt.
Phong Chân cũng không biết trong đầu cô nghĩ gì, nói: “Người đời nói quả là không sai”
Dương Kiển bên này không muốn cậy đông hiếp yếu liền để Điển Dần và Lý Vân thay nhau lên, kết quả lại là bọn họ bị đánh cho mất mặt.
Điển Dần không chỉ mặt mũi thô kệch, tướng mạo cao to mà còn có sức lực siêu phàm, dùng lực khéo léo khiến bên Dương Kiển chịu không ít thiệt thòi.
Nhưng khuyết điểm của Điển Dân cũng rất rõ ràng, thân thủ không đủ linh hoạt, chiêu thức vô cùng thô sơ, để lộ quá nhiều sơ hở.
Gặp phải lão tướng giàu kinh nghiệm không thể tránh khỏi chịu thiệt thòi.
Lý Vân thì không phải vậy, Tạ Khiêm tự tay chỉ dạy, bản thân anh lại có thiên phú, cần cù ham học.
Hơn hai mươi năm, ngày đêm khổ luyện, cuối cùng cũng luyện ra được kỹ thuật dùng thương tinh xảo, võ nghệ của anh vượt xa người khác.
Nếu không phải là tuổi tác còn nhỏ, kinh nghiệm chưa đủ thì mọi người ở đây rất khó có thể gây khó dễ cho anh.
Anh liên thủ với Điển Dần khiến cho bên Dương Kiển mất thể diện, Dương Kiển vốn muốn đứng ngoài cuộc để bọn họ tự giải quyết ân oán thì đến lúc này lại không thể ngồi yên đành phải tự mình ra tay lấy lại chút thể diện. Nếu không việc này truyền ra ngoài nói toàn bộ thuộc hạ của Dương Kiển đều yếu đuối bị hai thanh niên đánh cho thê thảm thì ông làm gì còn mặt mũi nhìn người khác, khí thế binh lính cũng càng chán nản.
Hiện giờ vẫn là mùa đông giá rét, Dương Kiển hoàn toàn không cảm thấy lạnh mà cởi áo ngoài ra để lộ thân hình săn chắc, cường tráng, lồng ngực và phần lưng đều chằng chịt những vết thương cũ năm xưa, có cả vết thương ở vị trí trí mạng, chỉ nhìn thôi trong đầu cũng có thể tưởng tượng ra tình cảnh thập tử nhất sinh.
“Dương Đô úy, mạo phạm rồi.”
Lý Vân chắp tay, không suy nghĩ linh tinh, tập trung tinh thần đối phó, thậm chí không phát hiện ra chủ công mình đang trong đoàn người vây xem.
Dương Kiển nhìn rất ôn hòa, không có chút ác ý nào song Lý Vân lại không dám khinh thường: “Ta hâm mộ chàng trai trẻ tuổi như các cậu vậy, dám xông pha, dám liều lĩnh lại có can đảm, như vậy rất tốt. Cậu cũng không cần kiêng kỵ tuổi tác của ta, cứ đánh hết sức. Cậu nói kỹ thuật dùng thương của cậu là do sự phụ dạy thì để cho ta xem bản lĩnh của cậu học được mấy phần. Đây không phải cuộc chiến sinh tử, tới điểm thì dừng là được rồi”
Lý Vân lau thương, Dương Kiển dùng cây đao lớn.
Cây đạo này là được chế tác đặc biệt, thân đao rộng mà dài, lưỡi đao vô cùng sắc bén, lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Vũ khí càng dài thì càng mạnh, bàn về vũ khí thì Lý Vân chiếm được ưu thế nhất định.
Có điều, trong nháy mắt khi hai bên giao chiến, Khương Đồng Cơ đã nhìn ra kết cục.
Cô than một câu: “Lần này Hàn Mỹ giẫm đúng phải tấm thép rồi”
Phong Chân hỏi cô: “Ý của chủ công là... Hán Mỹ sẽ thua ư?”.
“Không chỉ sẽ thua mà còn thua thê thảm” Khương Hồng Cơ nói: “Chênh lệch của hai người không chỉ ở kinh nghiệm... Ngay cả tiết tấu trận đấu Dương Kiển cũng làm chủ được, chui đầu vào rọ rồi. Mặc dù tuổi tác của Dương Kiển lớn hơn Hán Mỹ khá nhiều nhưng cơ thể của ông ta vẫn ở trạng thái đỉnh cao, kỹ thuật dùng thương của Hán Mỹ tốt, góc độ linh hoạt, xảo quyệt, sức lực mạnh mẽ nhưng ở trong mắt Dương Kiển e là khí thế không đủ.”
Trình độ kiếm thuật của Phong Chân dừng lại ở mức độ múa quảng trường thì anh ta làm gì nhìn ra được chứ?
Anh ta chỉ cảm thấy tốc độ của Lý Vân nhanh hơn so với Dương Kiển, binh khí thì dài hơn đối phương nên chắc chắn có ưu thế.
Khương Bồng Cơ đọc được vẻ mặt của anh ta hỏi: “Huynh thực sự thấy tốc độ của Dương Kiển chậm sao?”
Cô vừa dứt lời, Dương Kiển vốn nhìn như bị chèn ép đột nhiên phản công.
Ông không những tránh được trường thương của Lý Vân mà còn dùng chuối đao đánh vào cổ tay của anh khiến trường thương tuột khỏi tay, đồng thời lại dùng song đao đặt trên cổ anh, tốc độ nhanh như chớp và sức lực rùng
mình thế nhưng có thể thu và thả tự nhiên, nói dừng là dừng khiến người ta nhìn thấy mà tâm trạng phập phồng dữ dội.
“Tốc độ nhanh hơn nữa, không thể để quân địch chế ngự hoặc chém chết, đó chỉ là biểu diễn vui mắt. Dương Kiển nhìn như bị chèn ép thực tế đang tìm sơ hở của Hán Mỹ. Ông ta không cần nhanh, chỉ cần đảm bảo né tránh đòn trí mạng kia nhanh hơn Hán Mỹ là ông ta thắng rồi”
Một nơi khác, Lý Vân cũng sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Ngay cả khi Dương Kiển không có chút sát khí nào nhưng Lý Vân lại có cảm giác Diêm lão gia vừa đi ngang qua cô.
Chỉ cần Dương Kiển muốn thì vừa rồi Lý Vân đã đầu lìa khỏi cổ, bỏ mạng ngay tại chỗ.
“Đa tạ Dương Đô úy chỉ bảo”
Dương Kiển thu đao lại, nhét nó vào bao ôn hòa nói: “Trẻ tuổi khỏe mạnh không phải là chuyện xấu, chăm chỉ khổ luyện mới là đúng đắn. Ta có thể thắng cậu nhưng ta không ức hiếp cậu, Cơm ta ăn nhiều hơn cậu mười mấy năm. Nói chung, võ nghệ này của cậu mạnh hơn con trai ta nhiều. Nó còn chưa được sử dụng thì cậu đã là một mãnh tướng... Thật là ngưỡng mộ, con trai của Tạ Khiêm có tiền đồ, quả nhiên không sánh được.”
Trận vừa rồi, thay vì nói là đấu đơn thì không bằng nói là dạy học, Lý Vân chính là bị dạy dỗ.
Lý Vân hổ thẹn, lúc bình tĩnh lại anh cũng ý thức được anh và Điển Dân giẫm lên thể diện người ta, quả thực là có chút quá đáng.
n oán cá nhân không nên kéo việc công vào, ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai thế lực.
“Hán Mỹ Đang nghĩ, từ trong đám người truyền đến một một tiếng gọi quen thuộc, da đầu anh chợt run lên, không dám tin nhìn sang.
“Tham kiến chủ công!”
Anh và Điển Dân lập tức hành lễ, trong lòng chột dạ.
Ai gọi chủ công đến thế?
“Đứng dậy đi” Nói xong, mắt cô liếc sang mỹ nhiệm công Dương Kiển: “Tại hạ Huyện lệnh huyện Tương Dương bái kiến Dương Đô úy”
Phong Chân thậm tiến đến bên cạnh hai người Lý Vân, cười cợt: “Sợ các cậu chịu thiệt nên ta gọi chủ công tới.”
Lý Vân và Điển Dần ném cho anh ta ánh mắt “thằng nhãi này muốn hại chết ông mạng này coi như xong rồi.
Nếu như chủ công biết bọn họ đánh nhau với thuộc hạ của Dương Kiển còn suýt nữa làm cho quan hệ hai bên rơi vào bế tắc thì nhất định sẽ bị tính sổ.
Dương Kiển nhìn Khương Bồng Cơ nói: “Hóa ra là con trai của Liễu Trọng Khanh, quả là thanh niên anh tuấn, tướng mạo tốt!”
Nói xong, ông dùng bàn tay như chiếc quạt hương bồ vỗ lên vai của Khương Bồng Cơ ba cái.
Vốn là thăm dò, cái đầu tiên kiềm chế lực vỗ, mặt Khương Đồng Cơ không đổi sắc.
Lòng Dương Kiển khẽ động, lực của cái thứ hai và thứ ba đột ngột tăng cao.
Nếu như người bình thường thì đừng nói là đứng vững, cánh tay còn trật khớp.
Vẻ mặt Khương Đồng Cơ vẫn như thường, khuôn mặt nhỏ còn cười thẹn thùng, nhìn có vẻ nhu thuận.
Dương Kiển thử thăm dò xong, trong lòng trầm xuống, chủ động xé cái mác “văn nhân ốm yếu” trên người Khương Bồng Cơ. >
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.