Chương 756
Nấm Hương Xào
06/09/2019
Phong Chân lừ mắt, nhìn đống thẻ tre trên bàn mình rồi lại quay sang nhìn cái vẻ ngây người ngu đần của Lý Vân, tự dưng tâm trạng tốt lên hẳn.
“Hán Mỹ, cái vẻ mặt đó của cậu là sao?”
Mặt mũi sáng sủa đẹp trai thế kia mà bên trong lại ngố ngố đần đần thế, thật đúng là phí của trời. Lý Vân sực tỉnh, có vẻ bối rối không biết nên nói gì: “Phong tiên sinh, có phải dân đang nằm mơ không? Sao giấc mơ này lại thật thế?”
Phong Chân câm nín, tự dưng lại nổi hứng trêu Lý Vân.
“Tại sao lại là đang mơ? Nào lại đây nào, đưa cái tay cậu ra đây ta bấm một cái xem có đau không nào?
Lý Vân ngoan ngoãn làm theo, giơ cái tay phải rắn chắc ra, kéo tay áo lên, để lộ những cơ bắp săn chắc khiến người khác phải ghen tị.
Nghĩ đến cánh tay toàn thịt nhão của bản thân, sau đó lại nhìn sang cánh tay toàn cơ bắp rắn chắc của tên nhóc Lý Cân này, Phong Chân cảng nhìn càng ngứa mắt.
“ u áu nu... Đau đau... Tiên sinh, sao ngài véo mạnh thế...”
Lý Vân suýt chút nữa thì khóc thét, Phong Chân nào đâu có bấm, mà rõ ràng là dùng móng tay véo xoắn một cái rõ mạnh, đau chết được.
“Bây giờ có còn cảm thấy đang nằm mơ nữa không?”
Phong Chân trở lại với vẻ nghiêm túc đúng đắn, khiến người ta không nhìn ra một chút cố ý nào.
“Phong tiên sinh, nếu đã không phải Cân đang nằm mơ, thì tại sao ngoài kia người ta lại bảo chủ công là nữ, ngay đến cả tiên sinh cũng tin chuyện hoang đường này?” Lý Vân ấm ức buông tay áo xuống, cảm thấy đầu óc mình cứ nặng nặng, bị nhét quá nhiều tin tức mà anh khó có thể tiêu hóa nổi.
Nếu như anh biết trên đời này còn có cái từ “chuyển giới”, chắc có lẽ còn nghi ngờ một sáng nào đó tỉnh lại, chủ công nhà mình đã chuyển giới.
Phong Chân bật cười: “Chủ công của chúng ta vốn dĩ là nữ, chỉ vì một vài chuyện nên mới không thể không giả trai, cậu hiểu chưa?”
Lý Vân đần ra gật gật, nhìn trông vẫn như đang thả hồn trên mây.
Một lúc lâu sau, anh đột nhiên nhớ ra một chuyện.
“Tiên sinh, hình như Vân đã nhìn thấy chủ công mặc nữ trang rồi, rõ ràng là không giống phụ nữ tí nào mà” Lý Uẫn căng thẳng siết chặt nắm đấm, anh vẫn cảm thấy khó mà chấp nhận được chuyện này: “Một nam nhi cao lớn như chủ công làm sao mà là nữ được cơ chứ? Nói một câu bất kính thì Vân cảm thấy mình mặc nữ trang, trang điểm lên có khi còn giống phụ nữ hơn cả chủ công ấy, tiên sinh, ngài thấy sao?”
Phong Chân suýt nữa thì cắn đứt lưỡi mình.
Cái thằng nhóc Lý Vân ngốc nghếch này, sao lại thật thà thế cơ chứ?
Nhưng nhìn cậu trai xinh xắn môi đỏ da trắng trước mặt này, Phong Chân cảm thấy Lý Vân nói thế cũng đúng.
“Cậu nhìn thấy chủ công mặc nữ trang lúc nào?”
Thời gian Phong Chân đi theo phương Bồng Cơ cũng không phải là ít, nhưng chưa thấy cô mặc thứ gì khác ngoài nam trang.
Lý Vân thành thật đáp: “Là lúc chủ công vừa mới thành lập nữ doanh, dân chúng ở huyện Tương Dương đều nghi ngờ doanh trại nữ chính là doanh kỹ, ngay đến binh sĩ trong doanh trại nam cũng tưởng thế. Vì muốn thay đổi ấn tượng về doanh trại nữ trong mắt mọi người, chủ công mặc nữ trang đóng giả làm nữ binh quật ngã cả đám tân binh doanh trại nam. Đúng rồi, ta còn nhớ phó hiệu úy Điển Dân cũng là một trong những tân binh đợt đó, hẳn là anh ta cũng vẫn còn nhớ...”
Nghĩ đến chuyện đó, vẻ mặt của Lý Vân đột nhiên trắng bệch.
Phong Chân còn đang chìm đắm trong drama, chợt phát hiện ra vẻ khác thường của Lý Vân, vội hỏi một câu.
“Hán Mỹ làm sao thế, mặt mũi trắng bệch ra thế kia? Thấy không khỏe ở đâu à?”
Lý Vân chầm chậm lắc đầu, ấp úng mãi mới bật ra được một câu: “Phong tiên sinh... Cần đột nhiên nhớ ra một chuyện, năm đó khi chủ công nói muốn hóa trang thành nữ, Uân mới buột miệng nói một câu là Nam nhi cao lớn như chủ công mà hóa trang thành con gái còn không đẹp bằng Uẩn đầu.. Lúc đó nói vậy cũng chỉ là vô tâm thôi... Với tính cách của chủ công chắc không đến nỗi ghim Dân cho đến tận bây giờ đâu nhỉ?”
Đợi một lúc mà Lý Vân không thấy Phong Chân trả lời, anh ngẩng lên cẩn thận quan sát Phong Chân liền phát hiện ra đối phương đang nhìn ra phía đằng sau anh với vẻ cười mà như không... Từ từ! Đằng sau anh ấy hả? Sống lưng Lý Vân cứng đờ, run cầm cập quay ra sau nhìn.
Y...
Khương Đồng Cơ khoanh tay trước ngực, nhìn Lý Vân và Phong Chân với vẻ đầy hứng thú, đi theo sau cô là Dương Tư.
“Chủ... Chủ công!”
Lý Vân còn chưa “chết máy” một cách triệt để, vội vàng ngồi thẳng lên, tim đập thình thịch như trong trận trong lồng ngực.
Thôi toi rồi, toi rồi, toi rồi...
“Ta chưa bao giờ biết hình tượng của mình trong lòng Hán Mỹ lại là như thế, chuyện cũ của mấy năm về trước, nào còn nhớ đến tận bây giờ?”
Khương Hồng Cơ cười cười đi vào trong sảnh, sau đó ngồi quỳ trên vị trí chủ vị, cái đầu của Lý Vân càng lúc càng cúi gằm xuống.
Nhìn thấy cục cưng Lý Vân bị Khương Đồng Cơ bắt nạt, khán giả trực tiếp đau “nhòng” vô cùng.
[Chân Mật Mỹ Nhân]: Streamer rác rưởi, miệng thì bảo là không nhớ, thế mà bắt nạt tiểu thiên sứ Hán Mỹ thế à.
[Tào Phi Rác Rưởi]: Đúng thế, đúng thế! Nhìn xem bả dọa Hán Mỹ nhà mị thế kia kìa, da còn trắng hơn so với mọi khi mất mấy độ đấy.
Khán giả xem livestream đều bất bình cho Lý Vân, nhưng Lý Vân nào có biết?
Tự bản thân Lý Uẩn cảm thấy chột dạ, gục đầu xuống nhận sai: “Chủ công khoan dung rộng lượng, đương nhiên không thể chấp nhặt những chuyện như thế?”
Khương Bồng Cơ nhịn cười, xua tay nói: “Thôi, không đùa huynh nữa, nhìn cái vẻ này của huynh cứ như thể ta đang bắt nạt huynh vậy.”
Cảnh báo được hủy, Lý Vân thở phào một hơi.
Anh nhanh chóng quăng mối nguy hiểm vừa rồi ra sau đầu, ngẩng lên nhìn chằm chằm vào mặt Khương Đồng Cơ, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Khương Bồng Cơ chống cằm, nói: “Ta đúng là nữ, huynh có nhìn thế nào ta cũng không biến thành đàn ông được đầu. Thay vì kinh ngạc há mồm ở chỗ này không bằng quay về luyện võ cho tốt đi, ngay đến một phụ nữ như ta cũng không thắng nổi mà còn mơ đến chuyện kiến công lập nghiệp, cưới Uyển Nhi nhà ta về à...”
Lý Vân kinh ngạc trợn tròn mắt, ấp úng nói: “Chủ, chủ công... Cân sai rồi!”
Phong Chân nghe hai người nói chuyện mà nhịn cười đau cả bụng.
Thế này mà chủ công còn kêu không thù dai?
Nói thế là đang uy hiếp Lý Vân, đánh không lại có thì đừng hòng lấy được Thượng Quan Uyển Nhi...
Cái này không gọi là thù dai thì cái gì gọi là thù dai.
Gặp phải một chủ công như vậy, Lý Vân cũng thật là đáng thương.
Lý Vân quay về quân doanh trong trạng thái như thể đang “bay”, đến lúc anh đờ đẫn cầm thương lên tập luyện thì chợt nghĩ ra một chuyện...
Không phải là anh nên tiếp tục kinh ngạc hoặc nghi ngờ về chuyện chủ công là nữ sao? Tại sao lại chạy về luyện thương thế này?
Nghĩ nghĩ một lúc, Lý Vân cảm thấy không thể để mình đờ đẫn một mình được.
“Điển phó hiệu ủy, huynh có nghe được tin đồn nào trong thành không?”
Tính tình Điển Dân thật thà, bình thường chỉ thích lẳng lặng tập luyện, điển hình của dạng người nói ít làm nhiều.
“Tin đồn gì cơ?”
Lý Vân nói: “Trong hoàng thành giờ đang đồn rằng chủ công nhà chúng ta là nữ”
Điển Dần nghe vậy liền hừ một cái, trực tiếp vung tay bổ rìu xuống đất.
“Lũ bần tiện không có mắt nào dám chửi bới người khác như thế? Xem xem ông đây có bổ hắn ra làm đối không?”
Mạnh Hồn vừa mới luyện binh xong đúng lúc đi ngang qua đó, nghe vậy cũng phụ họa theo: “Chuyện hoang đường như thế sao có thể tin được”
Lý Vân: “...”
“Nếu như... Nếu như chuyện này là thật thì sao?” Lý Uẩn lí nhí.
Điển Dần và Mạnh Hồn đều là người nhà võ khá là thẳng tính, người ngay thẳng bộc lộ tình cảm khá dễ dàng.
Tình cảm của bọn họ với Lý Vân cũng không tồi, biết Lý Vân không phải là người lắm miệng, thích nói xấu sau lưng người khác, thế nên đều thoáng cau mày. >
“Hán Mỹ, cái vẻ mặt đó của cậu là sao?”
Mặt mũi sáng sủa đẹp trai thế kia mà bên trong lại ngố ngố đần đần thế, thật đúng là phí của trời. Lý Vân sực tỉnh, có vẻ bối rối không biết nên nói gì: “Phong tiên sinh, có phải dân đang nằm mơ không? Sao giấc mơ này lại thật thế?”
Phong Chân câm nín, tự dưng lại nổi hứng trêu Lý Vân.
“Tại sao lại là đang mơ? Nào lại đây nào, đưa cái tay cậu ra đây ta bấm một cái xem có đau không nào?
Lý Vân ngoan ngoãn làm theo, giơ cái tay phải rắn chắc ra, kéo tay áo lên, để lộ những cơ bắp săn chắc khiến người khác phải ghen tị.
Nghĩ đến cánh tay toàn thịt nhão của bản thân, sau đó lại nhìn sang cánh tay toàn cơ bắp rắn chắc của tên nhóc Lý Cân này, Phong Chân cảng nhìn càng ngứa mắt.
“ u áu nu... Đau đau... Tiên sinh, sao ngài véo mạnh thế...”
Lý Vân suýt chút nữa thì khóc thét, Phong Chân nào đâu có bấm, mà rõ ràng là dùng móng tay véo xoắn một cái rõ mạnh, đau chết được.
“Bây giờ có còn cảm thấy đang nằm mơ nữa không?”
Phong Chân trở lại với vẻ nghiêm túc đúng đắn, khiến người ta không nhìn ra một chút cố ý nào.
“Phong tiên sinh, nếu đã không phải Cân đang nằm mơ, thì tại sao ngoài kia người ta lại bảo chủ công là nữ, ngay đến cả tiên sinh cũng tin chuyện hoang đường này?” Lý Vân ấm ức buông tay áo xuống, cảm thấy đầu óc mình cứ nặng nặng, bị nhét quá nhiều tin tức mà anh khó có thể tiêu hóa nổi.
Nếu như anh biết trên đời này còn có cái từ “chuyển giới”, chắc có lẽ còn nghi ngờ một sáng nào đó tỉnh lại, chủ công nhà mình đã chuyển giới.
Phong Chân bật cười: “Chủ công của chúng ta vốn dĩ là nữ, chỉ vì một vài chuyện nên mới không thể không giả trai, cậu hiểu chưa?”
Lý Vân đần ra gật gật, nhìn trông vẫn như đang thả hồn trên mây.
Một lúc lâu sau, anh đột nhiên nhớ ra một chuyện.
“Tiên sinh, hình như Vân đã nhìn thấy chủ công mặc nữ trang rồi, rõ ràng là không giống phụ nữ tí nào mà” Lý Uẫn căng thẳng siết chặt nắm đấm, anh vẫn cảm thấy khó mà chấp nhận được chuyện này: “Một nam nhi cao lớn như chủ công làm sao mà là nữ được cơ chứ? Nói một câu bất kính thì Vân cảm thấy mình mặc nữ trang, trang điểm lên có khi còn giống phụ nữ hơn cả chủ công ấy, tiên sinh, ngài thấy sao?”
Phong Chân suýt nữa thì cắn đứt lưỡi mình.
Cái thằng nhóc Lý Vân ngốc nghếch này, sao lại thật thà thế cơ chứ?
Nhưng nhìn cậu trai xinh xắn môi đỏ da trắng trước mặt này, Phong Chân cảm thấy Lý Vân nói thế cũng đúng.
“Cậu nhìn thấy chủ công mặc nữ trang lúc nào?”
Thời gian Phong Chân đi theo phương Bồng Cơ cũng không phải là ít, nhưng chưa thấy cô mặc thứ gì khác ngoài nam trang.
Lý Vân thành thật đáp: “Là lúc chủ công vừa mới thành lập nữ doanh, dân chúng ở huyện Tương Dương đều nghi ngờ doanh trại nữ chính là doanh kỹ, ngay đến binh sĩ trong doanh trại nam cũng tưởng thế. Vì muốn thay đổi ấn tượng về doanh trại nữ trong mắt mọi người, chủ công mặc nữ trang đóng giả làm nữ binh quật ngã cả đám tân binh doanh trại nam. Đúng rồi, ta còn nhớ phó hiệu úy Điển Dân cũng là một trong những tân binh đợt đó, hẳn là anh ta cũng vẫn còn nhớ...”
Nghĩ đến chuyện đó, vẻ mặt của Lý Vân đột nhiên trắng bệch.
Phong Chân còn đang chìm đắm trong drama, chợt phát hiện ra vẻ khác thường của Lý Vân, vội hỏi một câu.
“Hán Mỹ làm sao thế, mặt mũi trắng bệch ra thế kia? Thấy không khỏe ở đâu à?”
Lý Vân chầm chậm lắc đầu, ấp úng mãi mới bật ra được một câu: “Phong tiên sinh... Cần đột nhiên nhớ ra một chuyện, năm đó khi chủ công nói muốn hóa trang thành nữ, Uân mới buột miệng nói một câu là Nam nhi cao lớn như chủ công mà hóa trang thành con gái còn không đẹp bằng Uẩn đầu.. Lúc đó nói vậy cũng chỉ là vô tâm thôi... Với tính cách của chủ công chắc không đến nỗi ghim Dân cho đến tận bây giờ đâu nhỉ?”
Đợi một lúc mà Lý Vân không thấy Phong Chân trả lời, anh ngẩng lên cẩn thận quan sát Phong Chân liền phát hiện ra đối phương đang nhìn ra phía đằng sau anh với vẻ cười mà như không... Từ từ! Đằng sau anh ấy hả? Sống lưng Lý Vân cứng đờ, run cầm cập quay ra sau nhìn.
Y...
Khương Đồng Cơ khoanh tay trước ngực, nhìn Lý Vân và Phong Chân với vẻ đầy hứng thú, đi theo sau cô là Dương Tư.
“Chủ... Chủ công!”
Lý Vân còn chưa “chết máy” một cách triệt để, vội vàng ngồi thẳng lên, tim đập thình thịch như trong trận trong lồng ngực.
Thôi toi rồi, toi rồi, toi rồi...
“Ta chưa bao giờ biết hình tượng của mình trong lòng Hán Mỹ lại là như thế, chuyện cũ của mấy năm về trước, nào còn nhớ đến tận bây giờ?”
Khương Hồng Cơ cười cười đi vào trong sảnh, sau đó ngồi quỳ trên vị trí chủ vị, cái đầu của Lý Vân càng lúc càng cúi gằm xuống.
Nhìn thấy cục cưng Lý Vân bị Khương Đồng Cơ bắt nạt, khán giả trực tiếp đau “nhòng” vô cùng.
[Chân Mật Mỹ Nhân]: Streamer rác rưởi, miệng thì bảo là không nhớ, thế mà bắt nạt tiểu thiên sứ Hán Mỹ thế à.
[Tào Phi Rác Rưởi]: Đúng thế, đúng thế! Nhìn xem bả dọa Hán Mỹ nhà mị thế kia kìa, da còn trắng hơn so với mọi khi mất mấy độ đấy.
Khán giả xem livestream đều bất bình cho Lý Vân, nhưng Lý Vân nào có biết?
Tự bản thân Lý Uẩn cảm thấy chột dạ, gục đầu xuống nhận sai: “Chủ công khoan dung rộng lượng, đương nhiên không thể chấp nhặt những chuyện như thế?”
Khương Bồng Cơ nhịn cười, xua tay nói: “Thôi, không đùa huynh nữa, nhìn cái vẻ này của huynh cứ như thể ta đang bắt nạt huynh vậy.”
Cảnh báo được hủy, Lý Vân thở phào một hơi.
Anh nhanh chóng quăng mối nguy hiểm vừa rồi ra sau đầu, ngẩng lên nhìn chằm chằm vào mặt Khương Đồng Cơ, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Khương Bồng Cơ chống cằm, nói: “Ta đúng là nữ, huynh có nhìn thế nào ta cũng không biến thành đàn ông được đầu. Thay vì kinh ngạc há mồm ở chỗ này không bằng quay về luyện võ cho tốt đi, ngay đến một phụ nữ như ta cũng không thắng nổi mà còn mơ đến chuyện kiến công lập nghiệp, cưới Uyển Nhi nhà ta về à...”
Lý Vân kinh ngạc trợn tròn mắt, ấp úng nói: “Chủ, chủ công... Cân sai rồi!”
Phong Chân nghe hai người nói chuyện mà nhịn cười đau cả bụng.
Thế này mà chủ công còn kêu không thù dai?
Nói thế là đang uy hiếp Lý Vân, đánh không lại có thì đừng hòng lấy được Thượng Quan Uyển Nhi...
Cái này không gọi là thù dai thì cái gì gọi là thù dai.
Gặp phải một chủ công như vậy, Lý Vân cũng thật là đáng thương.
Lý Vân quay về quân doanh trong trạng thái như thể đang “bay”, đến lúc anh đờ đẫn cầm thương lên tập luyện thì chợt nghĩ ra một chuyện...
Không phải là anh nên tiếp tục kinh ngạc hoặc nghi ngờ về chuyện chủ công là nữ sao? Tại sao lại chạy về luyện thương thế này?
Nghĩ nghĩ một lúc, Lý Vân cảm thấy không thể để mình đờ đẫn một mình được.
“Điển phó hiệu ủy, huynh có nghe được tin đồn nào trong thành không?”
Tính tình Điển Dân thật thà, bình thường chỉ thích lẳng lặng tập luyện, điển hình của dạng người nói ít làm nhiều.
“Tin đồn gì cơ?”
Lý Vân nói: “Trong hoàng thành giờ đang đồn rằng chủ công nhà chúng ta là nữ”
Điển Dần nghe vậy liền hừ một cái, trực tiếp vung tay bổ rìu xuống đất.
“Lũ bần tiện không có mắt nào dám chửi bới người khác như thế? Xem xem ông đây có bổ hắn ra làm đối không?”
Mạnh Hồn vừa mới luyện binh xong đúng lúc đi ngang qua đó, nghe vậy cũng phụ họa theo: “Chuyện hoang đường như thế sao có thể tin được”
Lý Vân: “...”
“Nếu như... Nếu như chuyện này là thật thì sao?” Lý Uẩn lí nhí.
Điển Dần và Mạnh Hồn đều là người nhà võ khá là thẳng tính, người ngay thẳng bộc lộ tình cảm khá dễ dàng.
Tình cảm của bọn họ với Lý Vân cũng không tồi, biết Lý Vân không phải là người lắm miệng, thích nói xấu sau lưng người khác, thế nên đều thoáng cau mày. >
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.