Chương 766
Nấm Hương Xào
06/09/2019
Nhưng dù có kỳ lạ thì đây cũng vẫn là khách hàng, khách hàng chính là tiền, làm gì có ai chê tiền chứ.
Hai người đi lên nhã gian ở hậu viện dưới sự dẫn đường của hoa nương.
Trên đường đi có thể thấy phòng ốc được trang hoàng cực kỳ tao nhã, kỹ lưỡng tinh tế tới từng góc nhỏ.
Đám khản giả xem livestream đều cảm thấy nơi này rất cao cấp, nếu không phải biết rõ chỗ này là lầu xanh, cũng như đi qua lại trên màn hình toàn là những cô gái ăn mặc hở hang, nói không chừng khán giả sẽ hiểu lầm, tưởng đây là phủ của một quan lớn nào đó.
[Yêu Đêm Tối]: Tui vẫn không hiểu, vì sao lôi kéo người lại phải chạy tới nơi không đứng đắn này? Vì thế giới của vị khán giả này có tập quán xã hội khá bảo thủ, giáo dục giới tính lại rất mơ hồ, khiến không ít người xem rất tò mò về thanh lâu kỹ viện. Dù là cái gì đi nữa nếu dính tới chuyện 18+ thì đều khiến người ta hứng thú. Thế nhưng Khương Bồng Cơ quá phóng túng rồi, số lần cô tới thanh lâu kỹ viện còn ít sao?
Xem quá nhiều cũng khiến bọn họ không còn quá hiếu kỳ và mong mỏi đối với phố đèn đỏ thời cổ đại.
[Nấm Hương Không Lái Xe]: Nói chứ hình như lẩu xanh cũng không hẳn là nơi không đúng đắn với đàn ông cổ đại Bàn chuyện chính sự có thể tới đây, đói thì gọi đồ ăn, chán có thể gọi vũ nữ tới ca hát nhảy múa, dáng người tuyệt vời của vũ nữ có thể làm cho cơm ăn ngon hơn. Nếu bàn chuyện quá muộn còn có thể xem đây là quan trọ dừng chân, tiện thể chọn vài em gái hầu hạ.
Đừng thấy lầu xanh là nơi mua bán thể xác mà coi thường, ở đây muốn cái gì có cái đó.
Nơi đây là kết hợp của quán rượu, quán trà, quán ăn, quán trọ, phường hát, đúng chuẩn một khu du lịch đầy đủ tiện nghi.
Thế nhưng Khương Đồng Cơ có một vấn đề cảm thấy không thoải mái.
“Đừng nói người huynh dụ tới cũng giống huynh, bàn chính sự cũng chạy tới đây là sao?”
Phong Chân không để ý lời móc mỉa của Khương Hồng Cơ, anh ta cười nói: “Miễn cưỡng xem như bằng hữu cùng chung chí hướng”
Khương Hồng Cơ hiểu rõ, người kia dù không phóng túng như Phong Chân ít nhất cũng là người phong lưu, nếu không sao có thể chơi với nhau?
Phong Chấn chọn một gian nhã thất, lúc họ đến, trong phòng đã có người.
Kéo cửa ra liền thấy vài thị nữ bể khay từ trong đi ra, trong khay không có gì hết.
Các nàng hành lễ, rồi nghiêng người né ra để đám Khương Bồng Cơ đi qua trước.
“Giỏi lắm Phong Tử Thực, đổi tính hay sao mà tới trễ vậy hả?”
Trong phòng truyền ra tiếng đàn ông phóng khoáng, nghe thanh âm vô cùng phấn chấn mạnh mẽ, khác xa cái vẻ bệnh tật yếu đuối của Phong Chân.
“Mang theo một người tới, trên đường có vài chuyện làm trễ nải thời gian, mong Sùng Minh đừng để ý
Còn chưa đi vào, Phong Chân đã cười chắp tay nhận lỗi.
Khương Bồng Cơ đi đằng sau mấy bước, chờ Phong Chân đi vào đáp lời người bên trong cô mới bước vào trong nhã thất.
Một người bề ngoài có thể che giấu, khí thế có thể thu liễm, nhưng khí chất lại khó mà giấu giếm.
Người đàn ông mặc quần áo màu nâu nhìn thấy Khương Đồng Cơ, gã sửng sốt một lúc rồi thở dài nói: “Thảo dân bái kiến Trung lang tướng”
Cô gái trẻ tuổi khí thế mạnh mẽ đi bên cạnh Phong Chân không ai khác ngoài Liễu Hi danh tiếng lẫy lừng.
Khương Hồng Cơ cũng nhìn đánh giá người trước mặt.
Người đàn ông Phong Chân gọi là “Sùng Minh” này tầm ba mươi tuổi, có hàng ria mép được tỉa tót kỹ lưỡng, khuôn mặt còn rất trẻ, nhưng ánh mắt lại mang nét từng trải mà thiếu niên không có. Dù nhìn ở phương diện nào thì người này đều đáng tin hơn Phong Chân nhiều.
Khương Bồng Cơ thuận miệng nói: “Không cần đa lễ, chỉ mong tiên sinh đừng trách ta không mời mà tới.”
“Không có, Liễu Châu mục có thể đến khiến thảo dân vô cùng vui mừng.”
Khương Bồng Cơ không quen người này, cô cũng không xen vào lời nói của hai người, chỉ thu liễm khí thế, giảm cảm giác tồn tại.
Mặt khác, người đàn ông thấm nháy mắt với Phong Chân, ánh mắt mang ý hỏi thăm tình hình.
Không phải nói chỉ có gã và Phong Chân bí mật bàn bạc sao, làm sao mà cả chủ công của Phong Chân cũng chạy tới rồi?
Phong Chân cười khổ chỉ chỉ túi tiền teo tóp bên hông.
Người đàn ông liền hiểu đầu đuôi.
Hiểu thì hiểu, nhưng vẫn có chút không được tự nhiên.
Lấy một ví dụ, một nam một nữ gặp nhau nói chuyện tình cảm, bên cạnh còn nguyên một đội người thân bạn bè, ai có thể thoải mái được?
Khương Hồng Cơ cũng ý thức được không ổn liền tìm cớ ra ngoài đi dạo một vòng, xem như cho bọn họ không gian riêng.
“Nhìn khí thế chủ công của huynh đúng là không phải người bình thường, khó trách được Tử Hiếu đánh giá cao như thế” Gã nói.
Phong Chân kinh ngạc: “Tử Hiếu viết thư cho huynh à?”
“Ừ, trong thư Tứ Hiếu nói tốt cho chủ công nhà huynh dữ lắm, cảm giác như đang khen con trai ruột vậy, biết cậu ta nhiều năm như vậy ta còn chưa thấy ai được cậu ta ra sức khen ngợi như thế. Nhưng lúc ấy ta đang chuẩn bị đến chỗ anh em Hứa thị nên từ chối rồi”
Gã họ Thiệu, tên Quang, tên chữ Sùng Minh.
Phong Chân – một tiếng, cũng không có bất ngờ với lựa chọn của Thiệu Quang.
Quê Thiệu Quang ở quận Chiết, đó là địa bàn Hứa thị, gã chắc chắn nghiêng về thế lực gần nhà.
Vọng tộc Hứa thị, bốn chữ này chính là biển chữ vàng. Không cần quảng cáo, nó vẫn có thể hấp dẫn vô số ong bướm.
“Có vẻ ở Hứa thị huynh khống ổn lắm”
Gã bất đắc dĩ cười cười: “Nếu như ý cũng sẽ không xuất hiện ở chỗ này. Anh em Hứa thị rất tốt nhưng quan niệm dòng dõi quá nặng, không phù hợp với Quang. Bởi vì cái gọi là, đạo khác biệt mưu cầu khác nhau... Ngay lúc đó liền thấy huynh truyền tin, ta liền tới thử xem sao...”
Thiệu Quang muốn ra làm quan từ thế lực anh em Hứa thị, nhưng ánh mắt người ta cao, bắt bẻ xuất thân dòng dõi gã, Thiệu Quang may mắn được lựa chọn, nhưng bởi vì xuất thân thấp hèn nên vẫn không được trọng dụng, giống như dạo phố mua được đồ chơi tinh xảo, đẹp nhưng không dùng mà để làm đồ trang trí.
Gã thầm liên lạc Phong Chân, vừa hay nhận được tin.
Nam nhi chỉ ở bốn phương, tính tình Thiệu Quang rộng rãi, nhà này không được thì ta nhảy nhà khác, sẽ không ngốc ở một nơi chờ chết.
Nói một câu tự luyến thì là, anh em Hứa thị mắt mù bỏ lỡ minh châu, đó là tổn thất của bọn họ.
Có Vệ Từ quảng cáo, Thiệu Quang đã có ấn tượng nhất định với phương Bồng Cơ, ngày thường nghe tin tức cũng sẽ chú ý tới Liễu Hi, ấn tượng ban đầu với cô rất tốt. Hiện tại lại có Phong Chân làm cầu nối cho gã, Thiệu Quang chỉ do dự có muốn ăn phần bánh này không.
Về phần thân phận nữ tử của Khương Đồng Cơ, đối với gã mà nói không ảnh hưởng nhiều lắm.
Làm một thảo dân xuất thân thấp hèn, dù có bản lĩnh đi nữa gã cũng không có nhiều vốn liếng để chọn chủ công.
Hơn nữa, gã lại có hai người bạn giới thiệu, nếu gia nhập tập đoàn Hoàn Châu, ít nhiều cũng không lẻ loi.
Chỉ cần có thể trở nên nổi bật, thực hiện ước vọng, chủ công là nam hay nữ, là người hay là chó có vấn đề gì đâu.
Ý nghĩ như thế rất lớn mật, nhưng cũng nhìn ra được, Thiệu Quang là phải thiết thực cần cù.
“Huynh gặp chủ công rồi đó, hài lòng không?” Phong Chân nháy mắt ra hiệu.
Thiệu Quang cổ quái nhìn anh ta: “Một cô gái có thể cùng huynh ra vào kỹ viện, thật sự là... Một lời khó nói hết...”
Tuy nói Về Từ và Phong Chân dụ dỗ rất mê người, nhưng gã cảm thấy có thể chơi cùng Phong Chân, tính cách sẽ không quá tệ chứ hả?
Ngẫm lại gã đã từng chịu thiệt trong tay Phong Chân và Vệ Từ, luôn có cảm giác muốn co cẳng bỏ chạy.
Phong Chân nói: “Chủ công đâu phải nữ tử tầm thường? Đi dạo cái lầu xanh có là gì đâu? Người mà không tới thì lát nữa huynh tính tiền?”
Nhớ năm đó, lúc Khương Đồng Cơ “lừa” anh ta cũng từng hứa hẹn thanh toán mọi phí vui chơi.
Thiệu Quang: “.” >
Hai người đi lên nhã gian ở hậu viện dưới sự dẫn đường của hoa nương.
Trên đường đi có thể thấy phòng ốc được trang hoàng cực kỳ tao nhã, kỹ lưỡng tinh tế tới từng góc nhỏ.
Đám khản giả xem livestream đều cảm thấy nơi này rất cao cấp, nếu không phải biết rõ chỗ này là lầu xanh, cũng như đi qua lại trên màn hình toàn là những cô gái ăn mặc hở hang, nói không chừng khán giả sẽ hiểu lầm, tưởng đây là phủ của một quan lớn nào đó.
[Yêu Đêm Tối]: Tui vẫn không hiểu, vì sao lôi kéo người lại phải chạy tới nơi không đứng đắn này? Vì thế giới của vị khán giả này có tập quán xã hội khá bảo thủ, giáo dục giới tính lại rất mơ hồ, khiến không ít người xem rất tò mò về thanh lâu kỹ viện. Dù là cái gì đi nữa nếu dính tới chuyện 18+ thì đều khiến người ta hứng thú. Thế nhưng Khương Bồng Cơ quá phóng túng rồi, số lần cô tới thanh lâu kỹ viện còn ít sao?
Xem quá nhiều cũng khiến bọn họ không còn quá hiếu kỳ và mong mỏi đối với phố đèn đỏ thời cổ đại.
[Nấm Hương Không Lái Xe]: Nói chứ hình như lẩu xanh cũng không hẳn là nơi không đúng đắn với đàn ông cổ đại Bàn chuyện chính sự có thể tới đây, đói thì gọi đồ ăn, chán có thể gọi vũ nữ tới ca hát nhảy múa, dáng người tuyệt vời của vũ nữ có thể làm cho cơm ăn ngon hơn. Nếu bàn chuyện quá muộn còn có thể xem đây là quan trọ dừng chân, tiện thể chọn vài em gái hầu hạ.
Đừng thấy lầu xanh là nơi mua bán thể xác mà coi thường, ở đây muốn cái gì có cái đó.
Nơi đây là kết hợp của quán rượu, quán trà, quán ăn, quán trọ, phường hát, đúng chuẩn một khu du lịch đầy đủ tiện nghi.
Thế nhưng Khương Đồng Cơ có một vấn đề cảm thấy không thoải mái.
“Đừng nói người huynh dụ tới cũng giống huynh, bàn chính sự cũng chạy tới đây là sao?”
Phong Chân không để ý lời móc mỉa của Khương Hồng Cơ, anh ta cười nói: “Miễn cưỡng xem như bằng hữu cùng chung chí hướng”
Khương Hồng Cơ hiểu rõ, người kia dù không phóng túng như Phong Chân ít nhất cũng là người phong lưu, nếu không sao có thể chơi với nhau?
Phong Chấn chọn một gian nhã thất, lúc họ đến, trong phòng đã có người.
Kéo cửa ra liền thấy vài thị nữ bể khay từ trong đi ra, trong khay không có gì hết.
Các nàng hành lễ, rồi nghiêng người né ra để đám Khương Bồng Cơ đi qua trước.
“Giỏi lắm Phong Tử Thực, đổi tính hay sao mà tới trễ vậy hả?”
Trong phòng truyền ra tiếng đàn ông phóng khoáng, nghe thanh âm vô cùng phấn chấn mạnh mẽ, khác xa cái vẻ bệnh tật yếu đuối của Phong Chân.
“Mang theo một người tới, trên đường có vài chuyện làm trễ nải thời gian, mong Sùng Minh đừng để ý
Còn chưa đi vào, Phong Chân đã cười chắp tay nhận lỗi.
Khương Bồng Cơ đi đằng sau mấy bước, chờ Phong Chân đi vào đáp lời người bên trong cô mới bước vào trong nhã thất.
Một người bề ngoài có thể che giấu, khí thế có thể thu liễm, nhưng khí chất lại khó mà giấu giếm.
Người đàn ông mặc quần áo màu nâu nhìn thấy Khương Đồng Cơ, gã sửng sốt một lúc rồi thở dài nói: “Thảo dân bái kiến Trung lang tướng”
Cô gái trẻ tuổi khí thế mạnh mẽ đi bên cạnh Phong Chân không ai khác ngoài Liễu Hi danh tiếng lẫy lừng.
Khương Hồng Cơ cũng nhìn đánh giá người trước mặt.
Người đàn ông Phong Chân gọi là “Sùng Minh” này tầm ba mươi tuổi, có hàng ria mép được tỉa tót kỹ lưỡng, khuôn mặt còn rất trẻ, nhưng ánh mắt lại mang nét từng trải mà thiếu niên không có. Dù nhìn ở phương diện nào thì người này đều đáng tin hơn Phong Chân nhiều.
Khương Bồng Cơ thuận miệng nói: “Không cần đa lễ, chỉ mong tiên sinh đừng trách ta không mời mà tới.”
“Không có, Liễu Châu mục có thể đến khiến thảo dân vô cùng vui mừng.”
Khương Bồng Cơ không quen người này, cô cũng không xen vào lời nói của hai người, chỉ thu liễm khí thế, giảm cảm giác tồn tại.
Mặt khác, người đàn ông thấm nháy mắt với Phong Chân, ánh mắt mang ý hỏi thăm tình hình.
Không phải nói chỉ có gã và Phong Chân bí mật bàn bạc sao, làm sao mà cả chủ công của Phong Chân cũng chạy tới rồi?
Phong Chân cười khổ chỉ chỉ túi tiền teo tóp bên hông.
Người đàn ông liền hiểu đầu đuôi.
Hiểu thì hiểu, nhưng vẫn có chút không được tự nhiên.
Lấy một ví dụ, một nam một nữ gặp nhau nói chuyện tình cảm, bên cạnh còn nguyên một đội người thân bạn bè, ai có thể thoải mái được?
Khương Hồng Cơ cũng ý thức được không ổn liền tìm cớ ra ngoài đi dạo một vòng, xem như cho bọn họ không gian riêng.
“Nhìn khí thế chủ công của huynh đúng là không phải người bình thường, khó trách được Tử Hiếu đánh giá cao như thế” Gã nói.
Phong Chân kinh ngạc: “Tử Hiếu viết thư cho huynh à?”
“Ừ, trong thư Tứ Hiếu nói tốt cho chủ công nhà huynh dữ lắm, cảm giác như đang khen con trai ruột vậy, biết cậu ta nhiều năm như vậy ta còn chưa thấy ai được cậu ta ra sức khen ngợi như thế. Nhưng lúc ấy ta đang chuẩn bị đến chỗ anh em Hứa thị nên từ chối rồi”
Gã họ Thiệu, tên Quang, tên chữ Sùng Minh.
Phong Chân – một tiếng, cũng không có bất ngờ với lựa chọn của Thiệu Quang.
Quê Thiệu Quang ở quận Chiết, đó là địa bàn Hứa thị, gã chắc chắn nghiêng về thế lực gần nhà.
Vọng tộc Hứa thị, bốn chữ này chính là biển chữ vàng. Không cần quảng cáo, nó vẫn có thể hấp dẫn vô số ong bướm.
“Có vẻ ở Hứa thị huynh khống ổn lắm”
Gã bất đắc dĩ cười cười: “Nếu như ý cũng sẽ không xuất hiện ở chỗ này. Anh em Hứa thị rất tốt nhưng quan niệm dòng dõi quá nặng, không phù hợp với Quang. Bởi vì cái gọi là, đạo khác biệt mưu cầu khác nhau... Ngay lúc đó liền thấy huynh truyền tin, ta liền tới thử xem sao...”
Thiệu Quang muốn ra làm quan từ thế lực anh em Hứa thị, nhưng ánh mắt người ta cao, bắt bẻ xuất thân dòng dõi gã, Thiệu Quang may mắn được lựa chọn, nhưng bởi vì xuất thân thấp hèn nên vẫn không được trọng dụng, giống như dạo phố mua được đồ chơi tinh xảo, đẹp nhưng không dùng mà để làm đồ trang trí.
Gã thầm liên lạc Phong Chân, vừa hay nhận được tin.
Nam nhi chỉ ở bốn phương, tính tình Thiệu Quang rộng rãi, nhà này không được thì ta nhảy nhà khác, sẽ không ngốc ở một nơi chờ chết.
Nói một câu tự luyến thì là, anh em Hứa thị mắt mù bỏ lỡ minh châu, đó là tổn thất của bọn họ.
Có Vệ Từ quảng cáo, Thiệu Quang đã có ấn tượng nhất định với phương Bồng Cơ, ngày thường nghe tin tức cũng sẽ chú ý tới Liễu Hi, ấn tượng ban đầu với cô rất tốt. Hiện tại lại có Phong Chân làm cầu nối cho gã, Thiệu Quang chỉ do dự có muốn ăn phần bánh này không.
Về phần thân phận nữ tử của Khương Đồng Cơ, đối với gã mà nói không ảnh hưởng nhiều lắm.
Làm một thảo dân xuất thân thấp hèn, dù có bản lĩnh đi nữa gã cũng không có nhiều vốn liếng để chọn chủ công.
Hơn nữa, gã lại có hai người bạn giới thiệu, nếu gia nhập tập đoàn Hoàn Châu, ít nhiều cũng không lẻ loi.
Chỉ cần có thể trở nên nổi bật, thực hiện ước vọng, chủ công là nam hay nữ, là người hay là chó có vấn đề gì đâu.
Ý nghĩ như thế rất lớn mật, nhưng cũng nhìn ra được, Thiệu Quang là phải thiết thực cần cù.
“Huynh gặp chủ công rồi đó, hài lòng không?” Phong Chân nháy mắt ra hiệu.
Thiệu Quang cổ quái nhìn anh ta: “Một cô gái có thể cùng huynh ra vào kỹ viện, thật sự là... Một lời khó nói hết...”
Tuy nói Về Từ và Phong Chân dụ dỗ rất mê người, nhưng gã cảm thấy có thể chơi cùng Phong Chân, tính cách sẽ không quá tệ chứ hả?
Ngẫm lại gã đã từng chịu thiệt trong tay Phong Chân và Vệ Từ, luôn có cảm giác muốn co cẳng bỏ chạy.
Phong Chân nói: “Chủ công đâu phải nữ tử tầm thường? Đi dạo cái lầu xanh có là gì đâu? Người mà không tới thì lát nữa huynh tính tiền?”
Nhớ năm đó, lúc Khương Đồng Cơ “lừa” anh ta cũng từng hứa hẹn thanh toán mọi phí vui chơi.
Thiệu Quang: “.” >
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.