Chương 778
Nấm Hương Xào
06/09/2019
Nếu chỉ là mười nghìn quần thì không việc gì phải lo..” Phong Chân nhíu mày: “Nhưng đánh lén trong đêm thì phải dùng binh sĩ có khả năng quan sát trong đêm tối cao, bằng không thì khác
nào dẫn một đám mù đi đánh trận. Lúc ấy còn là nửa đêm, thị lực của binh sĩ giảm mạnh... Khó mà cam đoan rằng chúng có viện quân hay không.”
Đừng nghĩ Khương Hồng Cơ cứ động chút lại dẫn mấy nghìn binh mã đánh đêm, trên thực tế thì rất hiếm khi người ta chọn đánh đêm, tỉ lệ thành công cũng rất thấp.
Và đương nhiên, nếu đã thành công thì thành quả cứ phải gọi là tuyệt vời.
Thời đại này, cuộc sống của nhân dân khốn khổ, dinh dưỡng không đầy đủ, đôi khi còn không có muối mà ăn, từ đó dẫn đến các loại bệnh. Trong tình hình như vậy, chuyện người dân bị chứng quáng gà, cứ đến đêm thì không khác gì người mù là chuyện thường.
Vậy nên rất ít người chọn đánh đêm.
Nhưng nhìn vào lịch sử thì vẫn có những ví dụ về đánh đêm, mỗi trận đều cực đẹp, đáng lưu danh sử sách.
Nếu cẩn thận quan sát thì sẽ dễ dàng phát hiện ra rằng quy mô đánh đêm khá nhỏ, nhân số chỉ tầm mấy trăm hoặc mấy nghìn người là cùng.
Còn bến Xương Thọ Vương...
Dương Tư nói với giọng mỉa mai: “Phái hơn mười nghìn binh đánh đềm, nghe cũng thấy điều. Ta đoán thế này. Một là trong quân Ngọa Long có kẻ phản bội, hợp tác với kẻ địch. Nếu không thì sao đội tuần tra có thể không phát hiện ra hơn mười nghìn binh cơ chứ? Hai là tổng số binh mã của địch không đơn giản là mười nghìn người. Bình thường chọn lính thích hợp đánh đêm trong quần thì chắc chưa nổi một phần, Xương Thọ Vương sẽ để hơn một trăm nghìn binh ở ải Gia Môn chờ chúng ta chăng? Điều đó là không thể. Nếu toàn quân đều là binh sĩ tinh nhuệ, thì chọn năm người sẽ có hai người đánh đêm ổn. Trong trường hợp xấu nhất thì toàn quân địch đều là lính tinh nhuệ...”
Phong Chân líu cả lưỡi: “Ý của Tĩnh Dung là quân địch mai phục tại ải Gia Môn có thể lên đến hai mươi nghìn hoặc hai mươi lăm nghìn người?”
“Nói nhảm thế thôi, không đến mức đó đâu? Dương Tư cười, nói với phương Bồng Cơ: “Tin hay không thì phải do chủ công quyết định”
Nếu tàn quân của quận Ngọa Long có thể cung cấp thêm thông tin xác thực hơn thì Dương Tự còn có cơ sở mà suy luận.
Nhưng người ta bị đánh đến ngu người rồi, tình hình lúc ấy lại rất loạn nữa, khó mà xác định được con số chính xác được, theo đó phỏng đoán của Dương Tư sẽ chênh lệch càng lớn so với thực tế. Nói chung mục tiêu kế tiếp của địch rất có thể là họ, họ không thể không đề cao cảnh giác được.
Nếu kẻ địch chỉ có mười nghìn người, bên ta có hơn ba mươi nghìn binh mã lại thành ra chủ quan, không khéo lại lật thuyền trong mương.
Khương Bồng Cơ chưa nói gì, chỉ đan hai bàn tay vào nhau theo thói quen, chìm vào suy nghĩ của bản thân.
Lát sau cô mới hỏi tiếp, đối tượng vẫn là tàn binh của quận Ngọa Long.
“Ngươi có nhớ chi tiết những gì xảy ra đêm đó không? Ví dụ như kẻ địch tấn công từ hướng nào? Kẻ cầm đầu có xuất hiện không?”
Người đàn ông trung tuổi vắt óc ra để nhớ nhưng trong đầu gã chỉ có cảnh tượng máu me đêm hôm ấy mà thôi, nét mặt gã theo đó mà càng lúc càng đau khổ.
Tuy tướng sĩ đã quen với sinh tử, nhưng không ai chấp nhận được việc đồng đội kề vai sát cánh chiến đấu cùng mình bao lâu lại ngã xuống trước mắt mình, dùng chính thân thể và tính mạng để bảo vệ họ, mở đường máu cho họ chạy thoát. Gã nghĩ mãi nghĩ mãi mới miễn cưỡng nhớ ra một chi tiết nhỏ.
“Đêm đó đúng là có một gã tướng quân cực mạnh, gần như không kẻ nào có thể ngăn hắn ta lại, chính kẻ này... Đã chặt đầu của chủ công...” Người đàn ông run run, gã cố kiềm nén cảm xúc rồi nói tiếp: “Chúng tấn công từ bên phải doanh trại...”
Nói xong, gã ta lại nhớ ra vài chi tiết nữa.
“Nghe tiên sinh nói xong, ta nghĩ lại mới thấy có thể là có gián điệp thật..” Càng nói, mặt gã ta càng trắng bệch: “Kẻ địch xuất hiện bất ngờ là một, nhưng hôm ấy, trạng thái của quân ta rất bất thường, ai cũng tinh thần mệt mỏi rệu rã, bình thường thì không dám nói là lấy ít địch nhiều nhưng ít nhất thì một chọi một vẫn thừa sức, nhưng đêm ấy thì toàn quân tan rã”
Dù có là đánh bất ngờ thì kẻ địch cũng không thể đồ sát hơn mười nghìn binh mã chỉ trong chốc lát được.
Thời gian đánh từ bên ngoài đến khi trung quân bị phá chỉ tầm mười lăm phút, phản ứng của các tướng sĩ thì chậm chạp một cách quái dị.
Giờ nghĩ lại, chắc chắn có kẻ giở trò rồi.
Hẳn là có gián điệp, chúng đã bỏ thuốc vào đồ ăn của các tướng sĩ?
Nghĩ vậy, gã ta bèn lấy một bọc lá sen trong áo giáp ra.
“Đây là bữa tối ngày hôm ấy, ta định để dành sáng hôm sau ăn, ngài có thể để quân y xem xem trong đó có vấn đề gì không?
Hành quân không thể so với bình thường được, đều làm một lần ăn hai ba ngày, các tướng sĩ luôn ăn cơm nguội và đồ ăn thừa, có lương khô ăn là tốt lắm rồi.
Từ đêm bị đánh lén tới nay, gã ta đã đói hai ngày rồi, mấy đồ này gã ta cũng không ăn mà đều đưa cho tiểu chủ nhân Thái Tương.
Giờ nghĩ lại, trên đường đi, Thái Tương đa phần đều ngủ, dù có thức thì tinh thần cũng không tỉnh táo.
Khi ấy gã ta chỉ nghĩ Thái Tương vừa mất cha nên đau buồn, ai mà ngờ...
Khương Bổng Cơ sai quân y qua xem thử.
Quân y cũng không phải y thuật cực đỉnh nhưng vẫn có thể xử lý vết thương ngoài da, tri thức về dược lý cũng tạm được.
Dù thời tiết bây giờ đang lạnh nhưng đồ ăn đã để hai ba ngày, hơi thiu rồi, quân y không ngửi thấy gì.
Hết cách, hắn đành lấy một ít bỏ vào miệng, cẩn thận tìm kiếm thứ khác lạ ngoài vị thiu.
Một lúc lâu sau, hắn mới bẩm báo: “Thưa chủ công, trong này có trộn thuốc an thần, cỏ mê, ngoài ra còn có hoa Dương Kim Gia”
Hoa Dương Kim Gia à?
Khương Hồng Cơ nhíu mày.
Cả phòng livestream cũng đang thắc mắc thứ này là gì.
[Bé Thích XX Vãi]: Vừa đi tra baidu đây, hoa Dương Kim Gia là cà độc dược đấy. Thời nay thì được dùng làm thuốc. Thuốc bào chế từ cà độc dược được dùng để gây tê trong phẫu thuật. Tiện thể nói câu này, nghe bảo thuốc mê trong tiểu thuyết võ hiệp cũng làm từ cà độc dược đấy. Nếu bỏ thứ này vào đồ ăn thì sẽ gây buồn ngủ, xem chừng là có gián điệp chuẩn luôn đấy.
Còn cỏ mê thì họ không tra được.
Thực ra thì họ cũng không thể tra được.
Cỏ mê là một loại cỏ chỉ có ở thế giới này, có thể an thần và hỗ trợ giấc ngủ, người chăn ngựa đều mang theo bên người một ít, thứ này có thể làm dịu mấy con ngựa đến mùa giao phối.
Cỏ mê có tác dụng nhanh và lâu, nhưng tác dụng không mạnh, khó bị phát hiện.
“Nói vậy, gián điệp trong quân là người tiếp xúc với đồ ăn, thừa dịp đó mà hạ độc, kẻ địch nhân cơ hội binh sĩ mệt mỏi nên trận chiến ấy mới thành công?”
Người đàn ông nọ nghe xong thì khóc ầm lên, thương cho đồng đội chết oan của mình.
Khương Bồng Cơ thì lại không có cảm xúc gì mấy.
Đánh nhau mà, chút mưu hèn kế bẩn này có là gì.
Trên chiến trường, kẻ nào cũng gian trá cả. Trong mắt Khương Bồng Cơ, bỏ độc vào đồ ăn của quân địch có là gì, nếu không phải kịch độc sẽ có tác dụng nhanh, dễ bị phát hiện, thì hắn người ta đã phái gián điệp bỏ kịch độc giết người rồi.
Nhưng cô khá để ý loại cỏ mê này. >
nào dẫn một đám mù đi đánh trận. Lúc ấy còn là nửa đêm, thị lực của binh sĩ giảm mạnh... Khó mà cam đoan rằng chúng có viện quân hay không.”
Đừng nghĩ Khương Hồng Cơ cứ động chút lại dẫn mấy nghìn binh mã đánh đêm, trên thực tế thì rất hiếm khi người ta chọn đánh đêm, tỉ lệ thành công cũng rất thấp.
Và đương nhiên, nếu đã thành công thì thành quả cứ phải gọi là tuyệt vời.
Thời đại này, cuộc sống của nhân dân khốn khổ, dinh dưỡng không đầy đủ, đôi khi còn không có muối mà ăn, từ đó dẫn đến các loại bệnh. Trong tình hình như vậy, chuyện người dân bị chứng quáng gà, cứ đến đêm thì không khác gì người mù là chuyện thường.
Vậy nên rất ít người chọn đánh đêm.
Nhưng nhìn vào lịch sử thì vẫn có những ví dụ về đánh đêm, mỗi trận đều cực đẹp, đáng lưu danh sử sách.
Nếu cẩn thận quan sát thì sẽ dễ dàng phát hiện ra rằng quy mô đánh đêm khá nhỏ, nhân số chỉ tầm mấy trăm hoặc mấy nghìn người là cùng.
Còn bến Xương Thọ Vương...
Dương Tư nói với giọng mỉa mai: “Phái hơn mười nghìn binh đánh đềm, nghe cũng thấy điều. Ta đoán thế này. Một là trong quân Ngọa Long có kẻ phản bội, hợp tác với kẻ địch. Nếu không thì sao đội tuần tra có thể không phát hiện ra hơn mười nghìn binh cơ chứ? Hai là tổng số binh mã của địch không đơn giản là mười nghìn người. Bình thường chọn lính thích hợp đánh đêm trong quần thì chắc chưa nổi một phần, Xương Thọ Vương sẽ để hơn một trăm nghìn binh ở ải Gia Môn chờ chúng ta chăng? Điều đó là không thể. Nếu toàn quân đều là binh sĩ tinh nhuệ, thì chọn năm người sẽ có hai người đánh đêm ổn. Trong trường hợp xấu nhất thì toàn quân địch đều là lính tinh nhuệ...”
Phong Chân líu cả lưỡi: “Ý của Tĩnh Dung là quân địch mai phục tại ải Gia Môn có thể lên đến hai mươi nghìn hoặc hai mươi lăm nghìn người?”
“Nói nhảm thế thôi, không đến mức đó đâu? Dương Tư cười, nói với phương Bồng Cơ: “Tin hay không thì phải do chủ công quyết định”
Nếu tàn quân của quận Ngọa Long có thể cung cấp thêm thông tin xác thực hơn thì Dương Tự còn có cơ sở mà suy luận.
Nhưng người ta bị đánh đến ngu người rồi, tình hình lúc ấy lại rất loạn nữa, khó mà xác định được con số chính xác được, theo đó phỏng đoán của Dương Tư sẽ chênh lệch càng lớn so với thực tế. Nói chung mục tiêu kế tiếp của địch rất có thể là họ, họ không thể không đề cao cảnh giác được.
Nếu kẻ địch chỉ có mười nghìn người, bên ta có hơn ba mươi nghìn binh mã lại thành ra chủ quan, không khéo lại lật thuyền trong mương.
Khương Bồng Cơ chưa nói gì, chỉ đan hai bàn tay vào nhau theo thói quen, chìm vào suy nghĩ của bản thân.
Lát sau cô mới hỏi tiếp, đối tượng vẫn là tàn binh của quận Ngọa Long.
“Ngươi có nhớ chi tiết những gì xảy ra đêm đó không? Ví dụ như kẻ địch tấn công từ hướng nào? Kẻ cầm đầu có xuất hiện không?”
Người đàn ông trung tuổi vắt óc ra để nhớ nhưng trong đầu gã chỉ có cảnh tượng máu me đêm hôm ấy mà thôi, nét mặt gã theo đó mà càng lúc càng đau khổ.
Tuy tướng sĩ đã quen với sinh tử, nhưng không ai chấp nhận được việc đồng đội kề vai sát cánh chiến đấu cùng mình bao lâu lại ngã xuống trước mắt mình, dùng chính thân thể và tính mạng để bảo vệ họ, mở đường máu cho họ chạy thoát. Gã nghĩ mãi nghĩ mãi mới miễn cưỡng nhớ ra một chi tiết nhỏ.
“Đêm đó đúng là có một gã tướng quân cực mạnh, gần như không kẻ nào có thể ngăn hắn ta lại, chính kẻ này... Đã chặt đầu của chủ công...” Người đàn ông run run, gã cố kiềm nén cảm xúc rồi nói tiếp: “Chúng tấn công từ bên phải doanh trại...”
Nói xong, gã ta lại nhớ ra vài chi tiết nữa.
“Nghe tiên sinh nói xong, ta nghĩ lại mới thấy có thể là có gián điệp thật..” Càng nói, mặt gã ta càng trắng bệch: “Kẻ địch xuất hiện bất ngờ là một, nhưng hôm ấy, trạng thái của quân ta rất bất thường, ai cũng tinh thần mệt mỏi rệu rã, bình thường thì không dám nói là lấy ít địch nhiều nhưng ít nhất thì một chọi một vẫn thừa sức, nhưng đêm ấy thì toàn quân tan rã”
Dù có là đánh bất ngờ thì kẻ địch cũng không thể đồ sát hơn mười nghìn binh mã chỉ trong chốc lát được.
Thời gian đánh từ bên ngoài đến khi trung quân bị phá chỉ tầm mười lăm phút, phản ứng của các tướng sĩ thì chậm chạp một cách quái dị.
Giờ nghĩ lại, chắc chắn có kẻ giở trò rồi.
Hẳn là có gián điệp, chúng đã bỏ thuốc vào đồ ăn của các tướng sĩ?
Nghĩ vậy, gã ta bèn lấy một bọc lá sen trong áo giáp ra.
“Đây là bữa tối ngày hôm ấy, ta định để dành sáng hôm sau ăn, ngài có thể để quân y xem xem trong đó có vấn đề gì không?
Hành quân không thể so với bình thường được, đều làm một lần ăn hai ba ngày, các tướng sĩ luôn ăn cơm nguội và đồ ăn thừa, có lương khô ăn là tốt lắm rồi.
Từ đêm bị đánh lén tới nay, gã ta đã đói hai ngày rồi, mấy đồ này gã ta cũng không ăn mà đều đưa cho tiểu chủ nhân Thái Tương.
Giờ nghĩ lại, trên đường đi, Thái Tương đa phần đều ngủ, dù có thức thì tinh thần cũng không tỉnh táo.
Khi ấy gã ta chỉ nghĩ Thái Tương vừa mất cha nên đau buồn, ai mà ngờ...
Khương Bổng Cơ sai quân y qua xem thử.
Quân y cũng không phải y thuật cực đỉnh nhưng vẫn có thể xử lý vết thương ngoài da, tri thức về dược lý cũng tạm được.
Dù thời tiết bây giờ đang lạnh nhưng đồ ăn đã để hai ba ngày, hơi thiu rồi, quân y không ngửi thấy gì.
Hết cách, hắn đành lấy một ít bỏ vào miệng, cẩn thận tìm kiếm thứ khác lạ ngoài vị thiu.
Một lúc lâu sau, hắn mới bẩm báo: “Thưa chủ công, trong này có trộn thuốc an thần, cỏ mê, ngoài ra còn có hoa Dương Kim Gia”
Hoa Dương Kim Gia à?
Khương Hồng Cơ nhíu mày.
Cả phòng livestream cũng đang thắc mắc thứ này là gì.
[Bé Thích XX Vãi]: Vừa đi tra baidu đây, hoa Dương Kim Gia là cà độc dược đấy. Thời nay thì được dùng làm thuốc. Thuốc bào chế từ cà độc dược được dùng để gây tê trong phẫu thuật. Tiện thể nói câu này, nghe bảo thuốc mê trong tiểu thuyết võ hiệp cũng làm từ cà độc dược đấy. Nếu bỏ thứ này vào đồ ăn thì sẽ gây buồn ngủ, xem chừng là có gián điệp chuẩn luôn đấy.
Còn cỏ mê thì họ không tra được.
Thực ra thì họ cũng không thể tra được.
Cỏ mê là một loại cỏ chỉ có ở thế giới này, có thể an thần và hỗ trợ giấc ngủ, người chăn ngựa đều mang theo bên người một ít, thứ này có thể làm dịu mấy con ngựa đến mùa giao phối.
Cỏ mê có tác dụng nhanh và lâu, nhưng tác dụng không mạnh, khó bị phát hiện.
“Nói vậy, gián điệp trong quân là người tiếp xúc với đồ ăn, thừa dịp đó mà hạ độc, kẻ địch nhân cơ hội binh sĩ mệt mỏi nên trận chiến ấy mới thành công?”
Người đàn ông nọ nghe xong thì khóc ầm lên, thương cho đồng đội chết oan của mình.
Khương Bồng Cơ thì lại không có cảm xúc gì mấy.
Đánh nhau mà, chút mưu hèn kế bẩn này có là gì.
Trên chiến trường, kẻ nào cũng gian trá cả. Trong mắt Khương Bồng Cơ, bỏ độc vào đồ ăn của quân địch có là gì, nếu không phải kịch độc sẽ có tác dụng nhanh, dễ bị phát hiện, thì hắn người ta đã phái gián điệp bỏ kịch độc giết người rồi.
Nhưng cô khá để ý loại cỏ mê này. >
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.