Chương 795
Nấm Hương Xào
06/09/2019
Vì trận chiến đêm nay, không chỉ Phù Vọng chuẩn bị đầy đủ mà phía bên Khương Hồng Cơ cũng vũ
trang đến tận chân răng.
Mạnh Hồn dẫn binh, mang theo một lượng lớn vũ khí công thành, nhằm mục đích chiếm được ải Gia Môn trong thời gian ngắn nhất, mau chóng kết thúc trận chiến.
Quân địch chiếm ưu thế về địa hình hiểm trở, phía Khương Hồng Cơ tính đầu ra đấy cũng chỉ có ba vạn binh lực, trong đó phần lớn còn là quân của Liêu Xa.
Theo lý mà nói, hai cha con không cần thiết phải phân chia giới hạn rõ ràng ra như vậy, nhưng cách huấn luyện của hai bên khác nhau, sự ăn ý của cả hai bên cũng không đủ.
Trong lòng Khương Hồng Cơ biết rất rõ điều này, nếu như cô không thể đánh hạ được ải Gia Môn trong tình huống bất ngờ chớp nhoáng thì khi quân địch phát giác ra chỉnh đốn binh lực, dù cô có thắng được thì cũng là thắng thảm. Đối với cô mà nói, phải mất một số lượng lớn binh lực mới giành được thắng lợi thì không khác gì một thất bại hoàn toàn.
Hoàn Châu rộng mà binh lực ít, tính kỹ ra cô ngoại trừ có tiền thì căn bản không có tài sản gì khác. Nếu như tổn thất phần lớn binh lực ở ải Gia Môn, đến khi trở về Hoàn Châu cô phải đối diện với tình cảnh tương đối khó khăn.
Lý Uân nhìn thấy chủ công nhà mình high quẩy nhiệt tình khắp nơi, cảm xúc muốn ganh đua cùng lúc này sinh với cảm giác đau tim với chủ công nhà mình.
Hơn một trăm hộ vệ đều là lính tinh nhuệ được chọn lựa từ trong quân, năng lực tác chiến một mình rất mạnh, bọn họ thuần thục tập trung thành đội hình khoảng trăm người, tiến sát về phía cổng thành vi Gia Môn như một cỗ máy giết người. Bọn họ phân tán hỏa lực của quân địch cho Mạnh Hồn bên ngoài, ở ngoài ải Mạnh Hồn cũng chia sẻ áp lực với bọn họ. Ải Gia Môn không có Phù Vọng trấn giữ nhanh chóng trở nên hỗn loạn, tan tác.
Xung quanh đây đều là những con đường nhỏ, quân địch không thể vây quét bọn họ với quy mô lớn được, việc này vô cùng có lợi cho phe Khương Đồng Cơ, cô và Lý Vân càng giết càng hăng, vũ khí trong tay đã sớm đẫm máu, máu tươi và những bộ phận bị chém vụn vương vãi khắp nơi. Trừ những tiếng gào thét kêu giết, tiếng hét thảm thiết, tiếng áo giáp va chạm, những bước chân rầm rập, cùng với tiếng binh khí chém vào da thịt phập phập ra thì không còn gì khác.
Khương Bồng Cơ vung ngang thanh trường thương, chỉ với sức một người mà đẩy mười mấy người khác ra vài chục mét, Lý Vân đi theo sau bổ đao.
Nhưng càng lúc càng có nhiều quân địch xông về phía này, tình hình càng lúc càng không lạc quan.
“Chủ công, phe địch đồng quá!” Áo giáp của Lý Vân đã bị chém nứt mất vài đường, tuy không bị thương nhưng cả người lấm lem máu chật vật.
“Không sao, xông lên giết sạch!” Bọn họ chỉ có hơn trăm người, nếu như không nhân lúc khí thể đang lên cao mà mở ra một con đường sống thì sẽ bị quân địch liên tiếp xông đến nuốt chửng, Khương Hồng Cơ bình tĩnh nói: “Hán Mỹ, phái thêm hai người nữa yếm hố ta.”
Bàn về chiến lực, một mình Khương Hồng Cơ có thể đập bẹp tất cả, nhưng sức phòng ngự của cô lại không mạnh bằng chỉ số tấn công.
Dùng thuật ngữ game để miêu tả thì cô thuộc kiểu chuyên tấn công, kể cả cận chiến hay đánh từ xa, chỉ có một nhược điểm duy nhất đó chính là máu thấp.
Nếu như là cô của ngày xưa thì không có chuyện như vậy đâu, súng đạn bình thường bắn vào người cô không khác gì gãi ngứa. Lý Vân vội vàng chọn ra hai người phối hợp với Khương Đồng Cơ.
Sau đó anh liền biết bộ mặt thật của chủ công nhà mình trên chiến trường: như thể sát thần giáng lâm.
Từ lúc bắt đầu chiến đấu đến bây giờ đã hơn mười lăm phút, chiến đấu liên tục với cường độ cao, Lý Uân cảm thấy thấm mệt.
Nhìn sang chủ công nhà mình lại khác hoàn toàn.
Trước đây mới chỉ là khởi động cơ bản làm nóng người, cô càng giết càng hăng, không hề thấy mệt mỏi, áo giáp dày nặng mà quân địch dùng để phòng ngự trong mắt cô không khác gì một tờ giấy, chỉ một mình cô đã khiến quân địch phải khiếp sợ, không dám tiến lên phía trước.
“Cầm khiên kết trận!”
Giết một lúc, dường như Khương Hồng Cơ có dự cảm, cô dồn lực đẩy ngược quân địch ra sau, đồng thời mượn lực lùi lại, hét to hạ lệnh, những hộ vệ khác vội vàng cầm khiến tập hợp lại thành đội hình rùa sắt, phòng ngự cẩn mật, từ phía xa những mũi tên ào ào phi đến đập vào mặt khiên vang lên những cong cong.
“Tiến lên! Nghiền nát bọn chúng!” Khi khán giả xem livestream kích động máu nóng sôi sùng sục, lòng tin của binh lính tăng lên trăm lần vì cô, thì bản thân Khương Đồng Cơ lại vô cùng bình tĩnh tiếp tục chỉ huy. Mọi người giẫm lên thi thể đồng đội và vô số thi thể của quân địch tiến lên phía trước, khán giả xem livestream đã quen với cảnh xông lên phía trước của Khương Hồng Cơ, nhưng đa số đều là cảnh cô cưỡi ngựa xông trận, hiếm khi thấy cô tác chiến trên
mặt đất, lại còn dùng cách thức bạo lực như thế này. Khương Hồng Cơ cưỡi ngựa tác chiến thì tầm nhìn của khán giả sẽ di động theo tốc độ của cô, sự chú ý cũng tập trung vào dáng vẻ và tư thế oai hùng của cô, tâm hồn điên đảo vì vị tiểu tướng mặc giáp bạc bào đỏ, một số ít mới chú ý đến quân địch bị cô đập cho rớt khỏi ngựa.
Giờ cô tác chiến trên mặt đất, từng bước từng bước xông lên phía trước, sức chú ý của mọi người bất giác đều hướng về những cái xác của quân địch nằm la liệt trên mặt đất.
Nghiền nát, giẫm đạp tiến về phía trước. Dưới chân cô không phải là bùn đất hay gạch đá mà là những cái xác vẫn còn hơi ấm. Lúc này khán giả mới bừng tỉnh nhận ra một thân phận khác của Khương Hồng Cơ: đồ tể. Bọn họ không ngừng dùng tên lệnh thông báo với bên ngoài, Mạnh Hồn tổ chức binh lính tấn công thành, âm thầm tập trung binh lực về phía mà người trong thành đã thông báo.
Trong ngoài phối hợp với nhau, chia bớt hỏa lực của kẻ địch, đập tan phòng tuyến tâm lý của bọn họ. Khương Hồng Cơ hiểu biết về kỹ thuật bên cạnh lại có đệ tử Mặc Gia là Trương Bình, vũ khí tấn công thành đã được cải tiến mấy chục lần.
Mạnh Hồn ra lệnh cho người lắp tên lên cung, không chỉ dừng thang máy từ dưới mặt đất mà còn lắp thang ngang từ trên cao. Mưa tên ào ào, xe bắn đã sẵn sàng vào vị trí, liên tục bắn về phía tường thành.
Ải Gia Môn không hổ danh là ải hiểm, dễ thủ khó công, cũng may bọn họ chuẩn bị đầy đủ, Mạnh Hồn còn chiếm được ưu thế, nhưng một khi trong thành chỉnh đốn quân đội xong, bọn họ sẽ không có được nhiều ưu thế như bây giờ nữa. Tuy vậy Mạnh Hồn đã không còn đường lui, chỉ có thể dốc hết sức tấn công.
Nếu như đêm nay không phá được ải Gia Môn, ông chỉ có thể lấy chết tạ tội.
Tại sao?
Không nhìn thấy những tên lệnh được phóng lên trời từ bên trong ải Gia Môn sao? Chủ công vẫn còn đang ở trong thành, nếu như thất bại, Khương Hồng Cơ sớm muộn cũng sẽ kiệt sức mà chết.
Tính toán một cách tỉ mỉ thì chủ công chết chính là vì ông vô dụng không biết cách lãnh đạo, ông còn mặt mũi nào mà sống trên đời nữa?
“Tấn công!”.
Trên thực tế binh sĩ trấn giữ trong ải cũng nhận ra bọn họ đã mắc bẫy, chủ tướng rất có khả năng bị mai phục, lòng quân đã trở nên bất ổn.
Tướng lĩnh ở lại trấn giữ trong ải cũng có chút danh tiếng, miễn cưỡng có thể bình tĩnh lại để chủ trì đại cục, nhưng ngặt nỗi Mạnh Hồn tấn công mãnh liệt, qua một hồi chiến đấu con số thương vong của hai bên tấn công và trấn giữ đều tăng lên vùn vụt, áp lực khổng lồ như một tầng mây đen sì phủ chụp lên người các binh sĩ.
Mà càng thêm tệ hại đó chính là bên ngoài thành có mãnh hổ chực chờ, bên trong có bầy sói hung hãn.
Khương Hồng Cơ lệnh cho binh sĩ không ngừng bắn tên lệnh thông báo cho Mạnh Hồn, vô hình trung còn có thể tăng thêm áp lực tâm lý cho quân địch.
Áp lực của bọn chúng càng lớn càng không dễ tập trung được tinh thần, chiến lực cũng không thể bằng với lúc ở trạng thái đỉnh cao. >
trang đến tận chân răng.
Mạnh Hồn dẫn binh, mang theo một lượng lớn vũ khí công thành, nhằm mục đích chiếm được ải Gia Môn trong thời gian ngắn nhất, mau chóng kết thúc trận chiến.
Quân địch chiếm ưu thế về địa hình hiểm trở, phía Khương Hồng Cơ tính đầu ra đấy cũng chỉ có ba vạn binh lực, trong đó phần lớn còn là quân của Liêu Xa.
Theo lý mà nói, hai cha con không cần thiết phải phân chia giới hạn rõ ràng ra như vậy, nhưng cách huấn luyện của hai bên khác nhau, sự ăn ý của cả hai bên cũng không đủ.
Trong lòng Khương Hồng Cơ biết rất rõ điều này, nếu như cô không thể đánh hạ được ải Gia Môn trong tình huống bất ngờ chớp nhoáng thì khi quân địch phát giác ra chỉnh đốn binh lực, dù cô có thắng được thì cũng là thắng thảm. Đối với cô mà nói, phải mất một số lượng lớn binh lực mới giành được thắng lợi thì không khác gì một thất bại hoàn toàn.
Hoàn Châu rộng mà binh lực ít, tính kỹ ra cô ngoại trừ có tiền thì căn bản không có tài sản gì khác. Nếu như tổn thất phần lớn binh lực ở ải Gia Môn, đến khi trở về Hoàn Châu cô phải đối diện với tình cảnh tương đối khó khăn.
Lý Uân nhìn thấy chủ công nhà mình high quẩy nhiệt tình khắp nơi, cảm xúc muốn ganh đua cùng lúc này sinh với cảm giác đau tim với chủ công nhà mình.
Hơn một trăm hộ vệ đều là lính tinh nhuệ được chọn lựa từ trong quân, năng lực tác chiến một mình rất mạnh, bọn họ thuần thục tập trung thành đội hình khoảng trăm người, tiến sát về phía cổng thành vi Gia Môn như một cỗ máy giết người. Bọn họ phân tán hỏa lực của quân địch cho Mạnh Hồn bên ngoài, ở ngoài ải Mạnh Hồn cũng chia sẻ áp lực với bọn họ. Ải Gia Môn không có Phù Vọng trấn giữ nhanh chóng trở nên hỗn loạn, tan tác.
Xung quanh đây đều là những con đường nhỏ, quân địch không thể vây quét bọn họ với quy mô lớn được, việc này vô cùng có lợi cho phe Khương Đồng Cơ, cô và Lý Vân càng giết càng hăng, vũ khí trong tay đã sớm đẫm máu, máu tươi và những bộ phận bị chém vụn vương vãi khắp nơi. Trừ những tiếng gào thét kêu giết, tiếng hét thảm thiết, tiếng áo giáp va chạm, những bước chân rầm rập, cùng với tiếng binh khí chém vào da thịt phập phập ra thì không còn gì khác.
Khương Bồng Cơ vung ngang thanh trường thương, chỉ với sức một người mà đẩy mười mấy người khác ra vài chục mét, Lý Vân đi theo sau bổ đao.
Nhưng càng lúc càng có nhiều quân địch xông về phía này, tình hình càng lúc càng không lạc quan.
“Chủ công, phe địch đồng quá!” Áo giáp của Lý Vân đã bị chém nứt mất vài đường, tuy không bị thương nhưng cả người lấm lem máu chật vật.
“Không sao, xông lên giết sạch!” Bọn họ chỉ có hơn trăm người, nếu như không nhân lúc khí thể đang lên cao mà mở ra một con đường sống thì sẽ bị quân địch liên tiếp xông đến nuốt chửng, Khương Hồng Cơ bình tĩnh nói: “Hán Mỹ, phái thêm hai người nữa yếm hố ta.”
Bàn về chiến lực, một mình Khương Hồng Cơ có thể đập bẹp tất cả, nhưng sức phòng ngự của cô lại không mạnh bằng chỉ số tấn công.
Dùng thuật ngữ game để miêu tả thì cô thuộc kiểu chuyên tấn công, kể cả cận chiến hay đánh từ xa, chỉ có một nhược điểm duy nhất đó chính là máu thấp.
Nếu như là cô của ngày xưa thì không có chuyện như vậy đâu, súng đạn bình thường bắn vào người cô không khác gì gãi ngứa. Lý Vân vội vàng chọn ra hai người phối hợp với Khương Đồng Cơ.
Sau đó anh liền biết bộ mặt thật của chủ công nhà mình trên chiến trường: như thể sát thần giáng lâm.
Từ lúc bắt đầu chiến đấu đến bây giờ đã hơn mười lăm phút, chiến đấu liên tục với cường độ cao, Lý Uân cảm thấy thấm mệt.
Nhìn sang chủ công nhà mình lại khác hoàn toàn.
Trước đây mới chỉ là khởi động cơ bản làm nóng người, cô càng giết càng hăng, không hề thấy mệt mỏi, áo giáp dày nặng mà quân địch dùng để phòng ngự trong mắt cô không khác gì một tờ giấy, chỉ một mình cô đã khiến quân địch phải khiếp sợ, không dám tiến lên phía trước.
“Cầm khiên kết trận!”
Giết một lúc, dường như Khương Hồng Cơ có dự cảm, cô dồn lực đẩy ngược quân địch ra sau, đồng thời mượn lực lùi lại, hét to hạ lệnh, những hộ vệ khác vội vàng cầm khiến tập hợp lại thành đội hình rùa sắt, phòng ngự cẩn mật, từ phía xa những mũi tên ào ào phi đến đập vào mặt khiên vang lên những cong cong.
“Tiến lên! Nghiền nát bọn chúng!” Khi khán giả xem livestream kích động máu nóng sôi sùng sục, lòng tin của binh lính tăng lên trăm lần vì cô, thì bản thân Khương Đồng Cơ lại vô cùng bình tĩnh tiếp tục chỉ huy. Mọi người giẫm lên thi thể đồng đội và vô số thi thể của quân địch tiến lên phía trước, khán giả xem livestream đã quen với cảnh xông lên phía trước của Khương Hồng Cơ, nhưng đa số đều là cảnh cô cưỡi ngựa xông trận, hiếm khi thấy cô tác chiến trên
mặt đất, lại còn dùng cách thức bạo lực như thế này. Khương Hồng Cơ cưỡi ngựa tác chiến thì tầm nhìn của khán giả sẽ di động theo tốc độ của cô, sự chú ý cũng tập trung vào dáng vẻ và tư thế oai hùng của cô, tâm hồn điên đảo vì vị tiểu tướng mặc giáp bạc bào đỏ, một số ít mới chú ý đến quân địch bị cô đập cho rớt khỏi ngựa.
Giờ cô tác chiến trên mặt đất, từng bước từng bước xông lên phía trước, sức chú ý của mọi người bất giác đều hướng về những cái xác của quân địch nằm la liệt trên mặt đất.
Nghiền nát, giẫm đạp tiến về phía trước. Dưới chân cô không phải là bùn đất hay gạch đá mà là những cái xác vẫn còn hơi ấm. Lúc này khán giả mới bừng tỉnh nhận ra một thân phận khác của Khương Hồng Cơ: đồ tể. Bọn họ không ngừng dùng tên lệnh thông báo với bên ngoài, Mạnh Hồn tổ chức binh lính tấn công thành, âm thầm tập trung binh lực về phía mà người trong thành đã thông báo.
Trong ngoài phối hợp với nhau, chia bớt hỏa lực của kẻ địch, đập tan phòng tuyến tâm lý của bọn họ. Khương Hồng Cơ hiểu biết về kỹ thuật bên cạnh lại có đệ tử Mặc Gia là Trương Bình, vũ khí tấn công thành đã được cải tiến mấy chục lần.
Mạnh Hồn ra lệnh cho người lắp tên lên cung, không chỉ dừng thang máy từ dưới mặt đất mà còn lắp thang ngang từ trên cao. Mưa tên ào ào, xe bắn đã sẵn sàng vào vị trí, liên tục bắn về phía tường thành.
Ải Gia Môn không hổ danh là ải hiểm, dễ thủ khó công, cũng may bọn họ chuẩn bị đầy đủ, Mạnh Hồn còn chiếm được ưu thế, nhưng một khi trong thành chỉnh đốn quân đội xong, bọn họ sẽ không có được nhiều ưu thế như bây giờ nữa. Tuy vậy Mạnh Hồn đã không còn đường lui, chỉ có thể dốc hết sức tấn công.
Nếu như đêm nay không phá được ải Gia Môn, ông chỉ có thể lấy chết tạ tội.
Tại sao?
Không nhìn thấy những tên lệnh được phóng lên trời từ bên trong ải Gia Môn sao? Chủ công vẫn còn đang ở trong thành, nếu như thất bại, Khương Hồng Cơ sớm muộn cũng sẽ kiệt sức mà chết.
Tính toán một cách tỉ mỉ thì chủ công chết chính là vì ông vô dụng không biết cách lãnh đạo, ông còn mặt mũi nào mà sống trên đời nữa?
“Tấn công!”.
Trên thực tế binh sĩ trấn giữ trong ải cũng nhận ra bọn họ đã mắc bẫy, chủ tướng rất có khả năng bị mai phục, lòng quân đã trở nên bất ổn.
Tướng lĩnh ở lại trấn giữ trong ải cũng có chút danh tiếng, miễn cưỡng có thể bình tĩnh lại để chủ trì đại cục, nhưng ngặt nỗi Mạnh Hồn tấn công mãnh liệt, qua một hồi chiến đấu con số thương vong của hai bên tấn công và trấn giữ đều tăng lên vùn vụt, áp lực khổng lồ như một tầng mây đen sì phủ chụp lên người các binh sĩ.
Mà càng thêm tệ hại đó chính là bên ngoài thành có mãnh hổ chực chờ, bên trong có bầy sói hung hãn.
Khương Hồng Cơ lệnh cho binh sĩ không ngừng bắn tên lệnh thông báo cho Mạnh Hồn, vô hình trung còn có thể tăng thêm áp lực tâm lý cho quân địch.
Áp lực của bọn chúng càng lớn càng không dễ tập trung được tinh thần, chiến lực cũng không thể bằng với lúc ở trạng thái đỉnh cao. >
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.