Chương 809
Nấm Hương Xào
06/09/2019
Vệ Từ quả thật rất biết cách quản lí, “kế hoạch đồn điền” trông có vẻ như phù phiếm dần dần trở thành
hiện thực dưới sự sắp xếp của anh.
Dựa theo số lượng ruộng hoang lúc trước khai hoang, mùa thu năm nay ông trời cũng nể mặt, không những có thể hoàn toàn giải quyết chuyện thiếu lương thực của Hoàn Châu, mà còn có phần dư dả, quân đội Khương Hồng Cơ ra sức chiến đấu hai năm, không cần phải thắt lưng buộc bụng nữa, bách tính cũng không sợ chết đói nữa.
Về phần quận Thượng Dương một trong ba quận của Hoàn Châu, đến bây giờ đã trở nên hoàn toàn khác. Mấy người đám Từ Kha nhanh trí, trong khi ngăn chặn sĩ tộc bản địa của quận Thượng Dương, đồng thời còn nghĩ cách lôi kéo dân thường, thu phục lòng dân. Sĩ tộc không cam lòng chịu nhịn, một khi không có quyền dư luận, quyền phát biểu và sức mạnh vũ trang, thì cũng chỉ là con hổ mất đi răng nanh, không đủ sức gây họa. Đám người Phong Cẩn và quân sĩ tộc bản địa quận Thượng Dương đấu đá nhau, tuy nói không có thương vong đổ máu, nhưng cũng đau đầu mệt óc.
Điều khiến người ta vui mừng là, Khương Hồng Cơ danh chính ngôn thuận trở thành người đứng đầu Hoàn Châu, người ngoài cũng không thể dùng “danh không chính ngôn không thuận” công kích cô nữa.
Nữ thì sao?
Chủ công cuối cùng vẫn là chủ công, ai không phục thì đánh một trận! Về phần đại thắng ải Gia Môn, bắt sống võ tướng giỏi nhất dưới trướng Mạnh thị và tinh nhuệ của hắn, đây xem như là thêu hoa trên gấm. Tất cả đều phát triển theo hướng tốt. Khương Hồng Cơ toàn thắng trở về, nhận được tin này dân chúng ào ra nghênh đón đại quân vào thành trong tâm trạng tôn sùng, hân hoan. Bởi Khương Hồng Cơ rất thân thiết với dân chúng lại hay đi dạo loanh quanh với đám Trương Bình, cho nên dân chúng không còn xa lạ gì với cô. Nhưng, bọn họ vẫn không thể tin được thiếu niên anh khí tuấn mĩ như thế lại là một thiếu nữ.
Biết bao nhiêu mỹ nhân thầm thương trộm nhớ cô, không ngờ người ta lại là nữ không phải nam, chuyện này đúng là chuyện cười lớn nhất thiên hạ.
Hôm vào thành, lần đầu tiên thấy Khương Hồng Cơ thay đổi cách ăn mặc.
Không còn một thân áo vải thô sơ qua loa, ngược lại mặc một bộ nữ trang giản dị đã được chỉnh sửa lại, tóc búi đơn giản, mái tóc dày đen nhánh giống như thác nước màu đen, tóc dài rẽ đôi, hai bên thả xuống che khuất lỗ tai, phần còn lại đều buộc ra đằng sau đầu.
Có điều, chắc là do cách ăn mặc, nhìn cậu thiếu niên tuấn tú thật sự đã có thêm vài phần ý vị của nữ tử.
Dân chúng sững sờ, cố gắng dụi mắt, sợ mình bị hoa mắt.
Nhìn rồi lại nhìn, quả thật là nữ, không còn nghi ngờ gì nữa. Lần này, bách tính vây xem đều thốt lên đầy ngạc nhiên, bàn tán ầm ĩ. Trong lúc binh lính đang cúi đầu căng thẳng, dáng vẻ nhưng sắp đối diện với kẻ địch đáng sợ, sợ vào thời điểm then chốt bách tính xảy ra bạo loạn, một chiếc khăn tay màu hồng phấn buộc theo một chiếc túi thơm xông hương thơm nồng bay thẳng vào lòng của Khương Hồng Cơ, trước mắt bao người bị cô bắt lấy.
Khương Đồng Cơ kinh ngạc cầm túi hương, chiếc túi thơm khéo léo thắt nơ bướm xinh đẹp. Cô không cần mở ra cũng biết bên trong túi thơm là hương liệu chứ không phải là thứ gì đó nguy hiểm. Nói cách khác, chủ nhân của túi thơm ném nó vì muốn biểu đạt tình cảm yêu thích, mà không phải là sự công kích đến từ đám đông đang lo lắng. Cô buồn cười ngẩng đầu, nhìn theo hướng chiếc túi thơm bay đến, bắt gặp ánh mắt quen thuộc.
Thượng Quan Uyển ngượng ngùng nhìn cô, dưới hàng trăm con mắt đang nhìn chằm chằm cô xấu hổ rời khỏi cửa sổ tầng hai.
Khương Hồng Cơ thấy buồn cười, khẽ lẩm bẩm: “Con bé này...” Biểu tình của Lý Uân cách Khương Hồng Cơ hai ba trường rất khó chịu, tim sắp tan vỡ đến nơi. Trước lúc xuất chinh anh đã thổ lộ với Thượng Quan Uyển, vì sao khi trở về người nhận được túi thơm tỏ tình lại là chủ công?
#Cục cưng tủi thân quá, cục cưng thiệt đau lòng, nhưng cục cưng không nói# Lý Vân khó chịu, khuôn mặt tuấn tú tiu nghỉu cúi gằm xuống, giống như bánh bao nhúng nước.
Hành động của Thượng Quan Uyển như hiệu lệnh, túi thơm, khăn tay, hoa tươi đủ màu sắc từ dân chúng co ào tới, tiếng hoan hô vang vọng tận chân trời.
Hoa tươi chào đón, lòng dân hướng về.
Khương Hồng Cơ cho người cẩn thận thu lại túi thơm, khăn tay. Vệ Từ đứng trong đám người thở phào nhẹ nhõm. “Đa tạ Uyển nương tử giúp đỡ” Cho dù có rất nhiều chuẩn bị, nhưng Vệ Từ vẫn lo lắng dân chúng không thể chấp nhận giới tính của chủ công.
Vì một ngày hôm nay, anh đã bí mật tìm Thượng Quan Uyển làm tiên phong.
Nói là tiên phong cũng không đúng, ngay cả khi Vệ Từ không tìm Thượng Quan Uyển thì Thượng Quan Uyển cũng dự định ném túi thơm rồi, nhưng mà không định ngang nhiên như vậy.
“Vệ tiên sinh sao lại khẳng định một khi có người mở đầu, dân chúng sẽ nối tiếp phối hợp ngay như vậy?” Thượng Quan Uyển nhân lúc mọi người đang hoan hô, lặng lẽ rời đi, đúng lúc gặp Vệ Từ chuẩn bị nghênh đón Khương Đông Cơ. “Dân chúng có tình cảm tốt với chủ công, nhưng đa phần dân chúng đều là hùa theo, nếu không ai làm người tiên phong, những người khác sẽ chỉ yên lặng mà chống đỡ.” Vệ Từ bình tĩnh nói: “Uyển nương tử tiên phong, những dân chúng sớm đã có chuẩn bị nhưng không dám sẽ được cổ vũ.” Anh rất sợ trong đám người lẫn vào một hai người gây phiền toái, sớm đã để thủ thành kiểm soát dân chúng nghiêm ngặt. May mà kết quả không sai, dân chúng đều biết tri ân báo đáp, những cảnh tượng Vệ Từ lo lắng đều không xảy ra, lúc này mới thả lỏng tâm tình. Thượng Quan Uyển cười than: “Vệ tiên sinh vì Lan Đình mà tính toán rất nhiều.” Nghe vậy, vành tai Vệ Từ đỏ lên trông rất đáng nghi, chỉ là Thượng Quan Uyển không chú ý đến. Dù cho cô có phát hiện ra, cô cũng chỉ cho rằng do trời quá nóng mà thôi. “Quân ưu sầu thì thần cực khổ, quân nhục thì thần chết. Người làm thần, tự phải tận tâm tận lực, vì đó mà thịt nát xương tan.” Vệ Từ đối đáp một cách lạnh nhạt, Thượng Quan Uyển không khỏi cảm khái rằng anh đạo đức tốt lại trung thành.
Móng ngựa mang theo hương, gỡ bỏ áo giáp trở về. Trong tiếng hoan hô của mọi người, Khương Đồng Cơ cưỡi Tiểu Bạch cao lớn uy vũ đi qua đường, binh lính hộ vệ hai bên rối rít đứng nghiêm chỉnh.
Cho dù diện mạo như thế nào, chỉ cần phần khí chất nổi trội này đã thể hiện được phong thái hùng mạnh, tiếng hoan hô của dân chúng càng ngày càng vang vọng. Khương Hồng Cơ rất được chào đón, nhưng những tướng lĩnh đánh thắng trận khác cũng không bị lạnh nhạt, trong đó phải nhắc đến Lý Hân là được yêu thích nhất.
Chỉ tiếc là, cho dù nhận được hàng ngàn túi thơm, thì cái duy nhất anh muốn có lại không có,
#cục cưng tủi thân#
“Cung nghênh chủ công!” Người có thể đến đều đã đến đủ rồi. Mọi người đều có áp lực về tinh thần lẫn thể lực của riêng mình, vượt qua thời gian bao nhiêu ngày, chỉ vì một ngày hôm nay.
Khương Hồng Cơ nhảy xuống ngựa, nâng từng người bọn họ đứng dậy, ngoài miệng nói: “Chư vị cực khổ rồi.”
Thời gian cố đánh trận không dài, thật sự tính ra cũng rất nhàn hạ, không nhìn ra anh chàng Phong Chân cũng mập lên hai vòng đây sao?
So sánh với nhau, Hoàn Châu có một động chuyện rối bời, mấy nhân tài ở lại đều rất cực khổ. Có một câu đó của cô, trong lòng mọi người thoải mái hơn, giống như ngày nắng nóng được uống một ngụm nước đá, cả người mát lạnh.
Sắp xếp binh lính ổn thỏa, Khương Hồng Cơ cuối cùng cũng có thể trở về huyện phủ quen thuộc, nói thật... Đánh trận chưa từng mệt như vậy.
Thế mới nói, dù là kiếp trước hay là kiếp này, cô đều không thích tình cảnh làm người ta mệt như này.
Đi vào huyện phủ, mọi người ăn ý ngồi sang hai bên, bầu không khí có chút xấu hổ.
Thật sự là vì không quen thôi, chủ công ra ngoài một chuyến liền thay đổi giới tính, ngẫm lại tác phong trước kia của chủ công, thật sự không dám nhìn thẳng. Khương Hồng Cơ không có sự chuyển biến tâm trạng phong phú như thế, cô vừa lên đã thăm hỏi về sự tình của Hoàn Châu, đi thẳng vào vấn đề, nhắm vào trọng tâm. >
hiện thực dưới sự sắp xếp của anh.
Dựa theo số lượng ruộng hoang lúc trước khai hoang, mùa thu năm nay ông trời cũng nể mặt, không những có thể hoàn toàn giải quyết chuyện thiếu lương thực của Hoàn Châu, mà còn có phần dư dả, quân đội Khương Hồng Cơ ra sức chiến đấu hai năm, không cần phải thắt lưng buộc bụng nữa, bách tính cũng không sợ chết đói nữa.
Về phần quận Thượng Dương một trong ba quận của Hoàn Châu, đến bây giờ đã trở nên hoàn toàn khác. Mấy người đám Từ Kha nhanh trí, trong khi ngăn chặn sĩ tộc bản địa của quận Thượng Dương, đồng thời còn nghĩ cách lôi kéo dân thường, thu phục lòng dân. Sĩ tộc không cam lòng chịu nhịn, một khi không có quyền dư luận, quyền phát biểu và sức mạnh vũ trang, thì cũng chỉ là con hổ mất đi răng nanh, không đủ sức gây họa. Đám người Phong Cẩn và quân sĩ tộc bản địa quận Thượng Dương đấu đá nhau, tuy nói không có thương vong đổ máu, nhưng cũng đau đầu mệt óc.
Điều khiến người ta vui mừng là, Khương Hồng Cơ danh chính ngôn thuận trở thành người đứng đầu Hoàn Châu, người ngoài cũng không thể dùng “danh không chính ngôn không thuận” công kích cô nữa.
Nữ thì sao?
Chủ công cuối cùng vẫn là chủ công, ai không phục thì đánh một trận! Về phần đại thắng ải Gia Môn, bắt sống võ tướng giỏi nhất dưới trướng Mạnh thị và tinh nhuệ của hắn, đây xem như là thêu hoa trên gấm. Tất cả đều phát triển theo hướng tốt. Khương Hồng Cơ toàn thắng trở về, nhận được tin này dân chúng ào ra nghênh đón đại quân vào thành trong tâm trạng tôn sùng, hân hoan. Bởi Khương Hồng Cơ rất thân thiết với dân chúng lại hay đi dạo loanh quanh với đám Trương Bình, cho nên dân chúng không còn xa lạ gì với cô. Nhưng, bọn họ vẫn không thể tin được thiếu niên anh khí tuấn mĩ như thế lại là một thiếu nữ.
Biết bao nhiêu mỹ nhân thầm thương trộm nhớ cô, không ngờ người ta lại là nữ không phải nam, chuyện này đúng là chuyện cười lớn nhất thiên hạ.
Hôm vào thành, lần đầu tiên thấy Khương Hồng Cơ thay đổi cách ăn mặc.
Không còn một thân áo vải thô sơ qua loa, ngược lại mặc một bộ nữ trang giản dị đã được chỉnh sửa lại, tóc búi đơn giản, mái tóc dày đen nhánh giống như thác nước màu đen, tóc dài rẽ đôi, hai bên thả xuống che khuất lỗ tai, phần còn lại đều buộc ra đằng sau đầu.
Có điều, chắc là do cách ăn mặc, nhìn cậu thiếu niên tuấn tú thật sự đã có thêm vài phần ý vị của nữ tử.
Dân chúng sững sờ, cố gắng dụi mắt, sợ mình bị hoa mắt.
Nhìn rồi lại nhìn, quả thật là nữ, không còn nghi ngờ gì nữa. Lần này, bách tính vây xem đều thốt lên đầy ngạc nhiên, bàn tán ầm ĩ. Trong lúc binh lính đang cúi đầu căng thẳng, dáng vẻ nhưng sắp đối diện với kẻ địch đáng sợ, sợ vào thời điểm then chốt bách tính xảy ra bạo loạn, một chiếc khăn tay màu hồng phấn buộc theo một chiếc túi thơm xông hương thơm nồng bay thẳng vào lòng của Khương Hồng Cơ, trước mắt bao người bị cô bắt lấy.
Khương Đồng Cơ kinh ngạc cầm túi hương, chiếc túi thơm khéo léo thắt nơ bướm xinh đẹp. Cô không cần mở ra cũng biết bên trong túi thơm là hương liệu chứ không phải là thứ gì đó nguy hiểm. Nói cách khác, chủ nhân của túi thơm ném nó vì muốn biểu đạt tình cảm yêu thích, mà không phải là sự công kích đến từ đám đông đang lo lắng. Cô buồn cười ngẩng đầu, nhìn theo hướng chiếc túi thơm bay đến, bắt gặp ánh mắt quen thuộc.
Thượng Quan Uyển ngượng ngùng nhìn cô, dưới hàng trăm con mắt đang nhìn chằm chằm cô xấu hổ rời khỏi cửa sổ tầng hai.
Khương Hồng Cơ thấy buồn cười, khẽ lẩm bẩm: “Con bé này...” Biểu tình của Lý Uân cách Khương Hồng Cơ hai ba trường rất khó chịu, tim sắp tan vỡ đến nơi. Trước lúc xuất chinh anh đã thổ lộ với Thượng Quan Uyển, vì sao khi trở về người nhận được túi thơm tỏ tình lại là chủ công?
#Cục cưng tủi thân quá, cục cưng thiệt đau lòng, nhưng cục cưng không nói# Lý Vân khó chịu, khuôn mặt tuấn tú tiu nghỉu cúi gằm xuống, giống như bánh bao nhúng nước.
Hành động của Thượng Quan Uyển như hiệu lệnh, túi thơm, khăn tay, hoa tươi đủ màu sắc từ dân chúng co ào tới, tiếng hoan hô vang vọng tận chân trời.
Hoa tươi chào đón, lòng dân hướng về.
Khương Hồng Cơ cho người cẩn thận thu lại túi thơm, khăn tay. Vệ Từ đứng trong đám người thở phào nhẹ nhõm. “Đa tạ Uyển nương tử giúp đỡ” Cho dù có rất nhiều chuẩn bị, nhưng Vệ Từ vẫn lo lắng dân chúng không thể chấp nhận giới tính của chủ công.
Vì một ngày hôm nay, anh đã bí mật tìm Thượng Quan Uyển làm tiên phong.
Nói là tiên phong cũng không đúng, ngay cả khi Vệ Từ không tìm Thượng Quan Uyển thì Thượng Quan Uyển cũng dự định ném túi thơm rồi, nhưng mà không định ngang nhiên như vậy.
“Vệ tiên sinh sao lại khẳng định một khi có người mở đầu, dân chúng sẽ nối tiếp phối hợp ngay như vậy?” Thượng Quan Uyển nhân lúc mọi người đang hoan hô, lặng lẽ rời đi, đúng lúc gặp Vệ Từ chuẩn bị nghênh đón Khương Đông Cơ. “Dân chúng có tình cảm tốt với chủ công, nhưng đa phần dân chúng đều là hùa theo, nếu không ai làm người tiên phong, những người khác sẽ chỉ yên lặng mà chống đỡ.” Vệ Từ bình tĩnh nói: “Uyển nương tử tiên phong, những dân chúng sớm đã có chuẩn bị nhưng không dám sẽ được cổ vũ.” Anh rất sợ trong đám người lẫn vào một hai người gây phiền toái, sớm đã để thủ thành kiểm soát dân chúng nghiêm ngặt. May mà kết quả không sai, dân chúng đều biết tri ân báo đáp, những cảnh tượng Vệ Từ lo lắng đều không xảy ra, lúc này mới thả lỏng tâm tình. Thượng Quan Uyển cười than: “Vệ tiên sinh vì Lan Đình mà tính toán rất nhiều.” Nghe vậy, vành tai Vệ Từ đỏ lên trông rất đáng nghi, chỉ là Thượng Quan Uyển không chú ý đến. Dù cho cô có phát hiện ra, cô cũng chỉ cho rằng do trời quá nóng mà thôi. “Quân ưu sầu thì thần cực khổ, quân nhục thì thần chết. Người làm thần, tự phải tận tâm tận lực, vì đó mà thịt nát xương tan.” Vệ Từ đối đáp một cách lạnh nhạt, Thượng Quan Uyển không khỏi cảm khái rằng anh đạo đức tốt lại trung thành.
Móng ngựa mang theo hương, gỡ bỏ áo giáp trở về. Trong tiếng hoan hô của mọi người, Khương Đồng Cơ cưỡi Tiểu Bạch cao lớn uy vũ đi qua đường, binh lính hộ vệ hai bên rối rít đứng nghiêm chỉnh.
Cho dù diện mạo như thế nào, chỉ cần phần khí chất nổi trội này đã thể hiện được phong thái hùng mạnh, tiếng hoan hô của dân chúng càng ngày càng vang vọng. Khương Hồng Cơ rất được chào đón, nhưng những tướng lĩnh đánh thắng trận khác cũng không bị lạnh nhạt, trong đó phải nhắc đến Lý Hân là được yêu thích nhất.
Chỉ tiếc là, cho dù nhận được hàng ngàn túi thơm, thì cái duy nhất anh muốn có lại không có,
#cục cưng tủi thân#
“Cung nghênh chủ công!” Người có thể đến đều đã đến đủ rồi. Mọi người đều có áp lực về tinh thần lẫn thể lực của riêng mình, vượt qua thời gian bao nhiêu ngày, chỉ vì một ngày hôm nay.
Khương Hồng Cơ nhảy xuống ngựa, nâng từng người bọn họ đứng dậy, ngoài miệng nói: “Chư vị cực khổ rồi.”
Thời gian cố đánh trận không dài, thật sự tính ra cũng rất nhàn hạ, không nhìn ra anh chàng Phong Chân cũng mập lên hai vòng đây sao?
So sánh với nhau, Hoàn Châu có một động chuyện rối bời, mấy nhân tài ở lại đều rất cực khổ. Có một câu đó của cô, trong lòng mọi người thoải mái hơn, giống như ngày nắng nóng được uống một ngụm nước đá, cả người mát lạnh.
Sắp xếp binh lính ổn thỏa, Khương Hồng Cơ cuối cùng cũng có thể trở về huyện phủ quen thuộc, nói thật... Đánh trận chưa từng mệt như vậy.
Thế mới nói, dù là kiếp trước hay là kiếp này, cô đều không thích tình cảnh làm người ta mệt như này.
Đi vào huyện phủ, mọi người ăn ý ngồi sang hai bên, bầu không khí có chút xấu hổ.
Thật sự là vì không quen thôi, chủ công ra ngoài một chuyến liền thay đổi giới tính, ngẫm lại tác phong trước kia của chủ công, thật sự không dám nhìn thẳng. Khương Hồng Cơ không có sự chuyển biến tâm trạng phong phú như thế, cô vừa lên đã thăm hỏi về sự tình của Hoàn Châu, đi thẳng vào vấn đề, nhắm vào trọng tâm. >
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.