Chương 1000: Đánh bắc cương (38)
Nấm Hương Xào
07/08/2020
Cô ta không tức giận mà đảo mắt nhìn quanh, cho dù đã trở thành từ nhân vẫn liếc mắt đưa tình với Liễu Chiêu.
“Ngươi thật sự muốn biết sao?” Cô ta cười nói: “Xem ra, Liễu Tam Lang thật sự không phải là kẻ không học vấn, không tiền đồ như lời đồn.” Nói đến đây, trong mắt cô ta thoáng chút vui mừng bất ngờ cùng với vẻ thưởng thức không hề che giấu.
“Ngươi dám nói, ta dám nghe.”
Liễu Chiêu âm thầm sợ hãi
Cậu rút chiếc quạt bảo bối trong tay về, trong lòng lại nghĩ lát nữa phải sai người hầu lau thật sạch, tránh chạm phải đồ bẩn
Cô ta cười duyên nói: “Thiếp thân đột nhiên không muốn nói nữa
Thiếp thân3muốn thử xem ngài có thể dùng thủ đoạn gì làm cho ta ngoan ngoãn mở miệng!”
Tuy cô ta bị trói nhưng lại ở rất gần Liễu Chiêu, cơ thể mềm mại dựa vào trong ngực cậu, dù tay bị trói ra sau lưng những khuỷu tay vẫn cọ cọ vào ngực cậu rồi hờn dỗi kêu lên một tiếng
Cơ thể như con rắn nước mềm mại không xương áp lại gần, cố ý cọ mông vào nơi nào đó..
Lúc đầu Liễu Chiêu không kịp phản ứng, cho rằng cô ta muốn giết mình
Chờ tới khi cô ta dùng cặp mông đầy đặn cọ vào chỗ đó của cậu, thiếu niên còn chưa hiểu chuyện lập tức đỏ mặt, một quạt đánh cho mặt cô1ta lật sang một bên rồi nổi giận quát: “Người phụ này, ngươi rốt cuộc có biết xấu hổ hay không..
Ta lớn như vậy rồi còn chưa từng gặp qua kẻ nào lẳng lơ như ngươi!”
Cô gái bị Liễu Chiêu đánh cho sửng sốt, gương mặt xinh đẹp chợt vặn vẹo
Nhưng cô ta rất giỏi nhẫn nhịn, trong nháy mắt liền thay đổi sách lược, trong miệng phát ra một tiếng rên mềm mại, giọng nói chợt thay đổi
“Lang quân, ngài đánh khiển nô gia thoải mái quá đi..
Ngài đánh tiếp đi...” Mặt Liễu Chiêu hết đó lại xanh
Sự vô sỉ và bỉ ổi của cô gái kia quả thật đã vượt xa sự tưởng tượng của cậu.
“Ngươi thật sự cho rằng ta không đánh8phụ nữ sao?” Liễu Chiêu thấy cô ta ngọ nguậy muốn cọ vào người mình thì vội vàng nhấc chân đá văng ra, vừa trốn vừa nói: “Ngươi còn tiếp tục như vậy, ta sẽ lập tức phái người trói ngươi lại đưa tới chỗ của a tỷ ta, vừa lúc còn có thể thao thưởng tướng sĩ.”.
Cô gái vừa nghe câu nói vậy thì vẻ mặt lập tức thay đổi, cũng không tiếp tục cười duyên nữa.
“Liễu Tam Lang..
Ngươi thật đúng là nhát gan!” Cô gái gắng gượng ngồi dậy, bởi vì lăn qua lăn lại nên bộ quần áo mỏng che trên người đã tuột ra hơn nửa, lộ ra cả mảng thịt lớn
Cô ta cũng không e ngại bộ dạng mình lúc9này, trái lại còn cười lạnh nhìn Liễu Chiểu: “Liễu Hi chẳng qua chỉ là một người phụ nữ, cuối cùng vẫn phải gả cho người khác
Gia nghiệp Liễu thị lớn như vậy sẽ do người kế thừa
Ngươi cảm tấm cúi đầu khuất phục kẻ khác sao?”
Ra ngoài bị một người phụ nữ lẳng lơ bắt nạt, người này lại muốn ném “rắc rối” cho a tỷ mình xử lý
Cậu ta còn có thể tệ hơn nữa được không?
Liễu Chiêu chọn một khoảng cách an toàn, bảo đảm đối phương không thể nhào tới nữa, lúc này trái tim nhỏ mới bình tĩnh lại
“Không cam lòng? Ta có gì mà không cam lòng chứ?” Liễu Chiều híp mắt lại, trong đôi mắt hiện lên sự7tàn khốc
Cô gái trước mắt này chắc chắn đã nhận lệnh đến dùng kế ly gián cậu và a tỷ
Cậu cười nói: “Ngươi biết một tháng ta có bao nhiêu tiền tiêu vặt không? Ngươi biết lụa là gấm vóc, những túi thơm, ngọc bội, những vòng tay mã não và đủ thứ linh tinh khác trên người ta, mỗi thứ có giá trị bao nhiêu không?” Cô gái thấy Liễu Chiêu không trả lời thẳng vào vấn đề thì tỏ ra bối rối.
“Món đồ rẻ nhất..
Ngươi có dùng thân xác này để kiếm tiền, ít nhất cũng phải mất ba năm rưỡi đi?” Liễu Chiêu cười gian khiến cô gái bỗng nhiên tái mặt
Cậu tiếp tục nói: “Ta không cần làm gì, chỉ cần sống yên ổn, thân phận của ta lại có thể giúp ta hưởng tiền tài vô tận và địa vị cao hơn người
Ta dựa vào đâu mà bỏ qua cuộc sống tốt an nhân ung dung, lại dại dột đi tranh quyền đoạt lợi với a tỷ của mình chứ?” Cô gái kinh ngạc trợn tròn mắt..
Điều này hoàn toàn khác với kịch bản ban đầu!
“Không phải ta nói các ngươi, nhưng hình như các ngươi quá coi trọng ta rồi
So với a tỷ, ưu thể duy nhất của ta chỉ là hơn vài lạng thịt mà thôi...” Liễu Chiêu dùng ngón tay nhỏ nhắn, vừa nhìn đã biết quen sống trong sung sướng nhàn hạ để chỉ vào vị trí phía dưới của mình: “Còn 4 tỷ của ta một khi đã ác lên thì thật sự ngoan độc
Ngươi đừng có không tin
Nếu a tỷ muốn phế bỏ ta, có lẽ hai lạng thịt này cũng sẽ phải nhịn đau mà rời khỏi ta...”
Tuy Khương Bồng Cơ chưa từng thể hiện ra thủ đoạn tàn nhẫn và quá mức cứng rắn ở trước mặt Liễu Chiêu nhưng cậu không phải là kẻ ngốc, chẳng lẽ lại không đoán được sao?
Thấy ánh mắt kinh ngạc của cô gái, Liễu Chiếu lại nói tiếp: “Ta cảm thấy người có chút hiểu nhầm về văn hóa nhà Hán rồi
Con trai kế thừa gia nghiệp, câu nói này không sai, nhưng không có nghĩa là con gái sẽ không có tư cách thừa kế
Ngươi từng nghe tới chuyện kén rể” chưa? Đừng nói ta là con vợ lẽ, cho dù là con vợ cả, nếu a tỷ muốn âm thầm giết chết ta cũng là chuyện dễ dàng
Bất kể chủ nhân sau lưng ngươi là ai, ta chỉ có thể nói đầu óc hắn thật sự quá kém cỏi mới nghĩ tới chuyện xúi giục ta
Sao các ngươi không đi xúc giục phụ thân ta đấu với a tổ chứ?”
Sao ngươi không lên trời luôn đi!
Muốn cậu đấu với a tỷ hung hãn kia, vậy phải coi trọng cậu tới mức nào chứ? Cô gái nghe Liễu Chiêu nói vậy thì sửng sốt, đầu óc nhất thời chưa kịp nhảy số
Cô ta giận tái mặt: “Ngươi thật sự cam tâm sao?” Liễu Chiếu xì một tiếng nói: “Ta cam tâm, mà còn là cam tâm tình nguyện.” Cậu chỉ sợ đến cuối cùng, ngay cả cơ hội để mình cam tâm tình nguyện cũng không còn nữa thôi
Cô gái bị Liễu Chiêu chặn họng thì nổi giận, căm phẫn nói: “Nhu nhược.” Cầu phú quý trong nguy hiểm! Người thiếu niên trước mắt này quả thực là quá mức vô dụng
Liễu Chiêu nhíu mày nói: “Ngươi cứ mắng tiếp đi
Nếu người chưa đọc được mấy quyển sách, không biết được mấy chữ, mực trong bụng không nhiều, ta có thể giúp ngươi chửi ta.”
Cô gái suýt nữa thì nghiện vỡ cả răng, thật sự chưa từng gặp qua kẻ vô dụng nào vừa khiếp sợ vừa uất ức như Liễu Chiêu.
Người ta đã quyết tâm làm kẻ vô dụng, ai cũng không kéo lên nổi.
Liễu Chiêu đã như vậy, cô ta phải làm sao để cậu và Liễu Hi xảy ra mâu thuẫn đấy? Trong đầu cô ta không ngừng tính kế, không biết lại nảy ra ý tưởng quỷ quái gì.
Đáy mắt Liễu Chiêu lóe lên sự ác độc: “A tỷ ta ở quá xa, chi bằng ta giao người cho phụ thân xử trí là được.” Liễu Chiêu nói được thì làm được, vừa về liền quẳng cô gái kia cho Liễu Xa đang rảnh rỗi ở nhà, ngắn gọn nói rõ ý đồ của cô ta.
“Cô gái này có ý đồ gây xích mích giữa con và Lan Đình sao?” Liễu Xa nhíu mày, đáy mắt hiện lên sự chán ghét
Liễu Chiêu nói: “Người này có tâm tư hiểm ác đáng sợ, không thể dễ dàng bỏ qua
Bây giờ, tình hình a tỷ ở Bắc Cương đang vô cùng nguy hiểm, tuyệt đối không thể lộ sơ hở cho tiểu nhân lợi dụng.”
“Con nói rất có lý” Liễu Xa nói: “Lan Đình là một người tâm tư rộng rãi, nhưng cho dù quan hệ tốt cũng không tránh khỏi nghi ngờ
Nếu để những kẻ tiểu nhân này phá hỏng quan hệ giữa con và Lan Đình, bọn chúng chết vài lần cũng không đủ đền tội..
Chuyện này cứ giao cho phụ thân xử lý, con lui xuống trước đi.”
Trước khi Liễu Chiều rời đi còn hỏi thêm một câu: “Phụ thân dự định xử lý cô ta thế nào?”
Liễu Xa nói: “Đánh gãy tay chân, cắt lưỡi của cô ta rồi tùy ý ném trên đường thôi.”
Nếu đã có ý đồ gây xích mích, tất nhiên người sau lưng sẽ để ý tới tình hình của cô ta
Thật ra ông có thể mượn chuyện này để tìm được kẻ đó
Liễu Chiêu chắp tay rời đi, hoàn toàn không thèm để ý tới ánh mắt tuyệt vọng của cô gái kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.