Chương 1351: Đánh Hoàng Tung, thống nhất Đông Khánh (42)
Nấm Hương Xào
20/01/2024
Một binh lính tuần tra đang buồn đi vệ sinh, khó khăn lắm mới đổi ca được với đồng đội, len lén chạy đến chỗ vắng “giải quyết”.
Đang thoải mái thì lại nhìn thấy một người phụ nữ có hành tung quỷ dị, đối phương trông có vẻ kỳ quái nên vị huynh đệ này mới chú ý đến.
Dựa theo nguyên tắc “thà bắt nhầm còn hơn bỏ sót”, binh lính vội báo tin tức cho cấp trên.
Người phụ nữ này rất cổ quái, ai nhìn vào mắt cô ta đều quên mất mình là ai, mê mang không phân biệt được phương hướng, cô ta bảo làm gì thì làm cái đó.
Binh lính ban đầu còn tưởng mình bắt nhầm người, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị như vậy thì lập tức bắt người.
Vất vả một phen mới bắt được người phụ nữ nọ.
Phù Vọng cười mỉa một tiếng, nhìn vị phó tướng đang băn khoăn lo lắng nói: “Thú dữ hóa thân? Ta thấy các ngươi đã lâu không được gặp phụ nữ nên nhìn cái gì cũng thấy giống yêu tinh rồi.”
Tiêu chuẩn của hắn cũng cao thật đấy, dáng dấp xấu xí như vậy mà vẫn gọi là yêu tinh được sao?
Đúng là không có kiến thức!
Phó tướng vô cùng lúng túng, hắn cũng biết người phụ nữ này trông không giống gian tế, nhưng đối phương cũng không hề bình thường, hắn còn lục soát được chứng cứ cơ mà.
“Tướng quân, đây là phong thư mà tại hạ tịch thu được từ người này.”
Phó tướng nộp đồ cho cấp trên, người phụ nữ kia thấy vậy thì trợn tròn hai mắt, càng giãy giụa kịch liệt hơn.
Sức lực của người phụ nữ này còn lớn hơn đàn ông bình thường nữa, hai binh lính cũng mà không ngăn cản được cô ta, phải gọi thêm một người nữa mới có thể giữ cô ta lại.
Phù Vọng nhận lấy phong thư, phía trên vẫn còn sáp niêm phong.
Gã mở sáp niêm phong để lấy thư bên trong ra, tay cầm góc giấy hơi vẩy một cái, sau khi mở hết ra mới đọc nhanh như gió.
Lúc Phù Vọng đọc thư thì Kỳ Quan Nhượng đang ngáp đến mức híp cả mắt lại, mấy ngày nay, anh ta không được ngủ yên, ban ngày cũng hay dễ dàng mệt mỏi rã rời.
“Phù tướng quân, có chuyện gì thế?”
Phù Vọng nhìn người phụ nữ kia, không thể tin nổi mà đưa bức thư cho Kỳ Quan Nhượng xem, nói nhỏ với anh ta: “Quân sư, huynh xem cái này đi.”
“Hả?” Kỳ Quan Nhượng không rõ nên hỏi: “Trong thư viết gì vậy?”
Sau khi Kỳ Quan Nhượng đọc xong thư, Phù Vọng lại lấy bức tranh được gấp gọn trong phong thư đưa cho anh ta xem: “Còn cái này nữa.”
Kỳ Quan Nhượng nhìn một cái liền biết đây là bản đồ địa hình chi tiết của Hoàn Châu và những nơi phân bố binh lực.
Ở thời đại này, vẽ bản đồ không hề dễ dàng, bản đồ chi tiết chính xác thậm chí còn được coi là cơ mật tối cao.
Bản đồ Hoàn Châu tất nhiên là bí mật quân sự nên không thể tùy tiện lộ ra ngoài.
Tấm bản đồ trước mắt này còn cặn kẽ, chi tiết hơn tất cả những tấm bản đồ mà Kỳ Quan Nhượng từng biết, nếu để lọt vào tay quân địch thì hậu quả thật khôn lường.
Ngoài bản đồ ra còn có lá thư này…
Thư Phong Khuê gửi cho Phong Giác.
Phong Khuê là ai?
Là gia chủ hiện tại của Phong thị, anh trai ruột của Phong Giác.
Kỳ Quan Nhượng vừa nãy còn nói Phong Giác không thể kêu gọi Phong thị đầu hàng, thế mà ngay sau đó đã có gian tế mang bằng chứng thông đồng với địch, má nó chứ, vả mặt bôm bốp!
Phù Vọng nhìn Kỳ Quan Nhượng với vẻ kỳ quái, chân mày anh ta đang nhíu chặt, xem đi xem lại bức thư kia.
“Người đâu?” Kỳ Quan Nhượng hỏi.
Phù Vọng chỉ vào người phụ nữ kia: “Ở đây, nhưng mà ánh mắt người đàn bà này quả thật hơi lạ, quân sư phải cẩn trọng đấy.”
Kỳ Quan Nhượng bước lên hai bước, lúc anh ta sắp đến gần thì người phụ nữ kia cúi đầu xuống, không giãy giụa kịch kiệt như lúc nãy nữa.
Nhìn người phụ nữ này, Kỳ Quan Nhượng nhíu mày lại, đưa tay ra nắm lấy cằm cô ta, ép cô ta phải ngẩng đầu lên.
Phù Vọng: “…”
Không xong rồi! Không xong rồi!
Kỳ Quan Nhượng thả lỏng chân mày, kinh ngạc nói: “Là ngươi?”
Cô ta rụt vai lại theo bản năng, né tránh cái nhìn trực tiếp của Kỳ Quan Nhượng.
Phù Vọng hỏi: “Quân sư biết cô ta sao?”
Chẳng lẽ người phụ nữ này là người yêu cũ của quân sư?
Kỳ Quan Nhượng không chú ý đến suy nghĩ trong lòng Phù Vọng: “Ta có duyên gặp mặt mấy lần, nhưng mấy năm nay thì không gặp lần nào. Thị nữ thân tín của chủ công tổng cộng có bốn vị, một vị là Tầm Mai nương tử, cô ấy được chủ công hứa gả cho Hiếu Dư, một vị là Khương Hiệu úy, cô ấy cũng từng là thị nữ của chủ công, vị thứ ba là Tuệ Quân nương tử, chắc là Phù Tướng quân cũng biết cô ấy rồi. Vị thứ tư chính là người này, Đạp Tuyết nương tử.”
Lúc Phù Vọng đến Hoàn Châu, Đạp Tuyết đã bị Khương Bồng Cơ đuổi ra ngoài, sau đó bị đuổi đến Sùng Châu.
Vì vậy, Phù Vọng chưa gặp Đạp Tuyết lần nào.
Phù Vọng kinh ngạc nói: “Cô ta là thị nữ của chủ công sao?”
“Ừ, mấy năm nay không nghe được tin tức gì của cô ta, không ngờ lại gặp ở đây.”
“Nhưng sao cô ta lại…”
Dù bây giờ, Đạp Tuyết không còn là thị nữ của chủ công nữa, nhưng dù gì thì tình nghĩa chủ tớ vẫn còn, chủ công sẽ không đối xử tệ với Đạp Tuyết.
Vinh hoa phú quý thì không có, nhưng cho chút tài lộc và bình an thì không thành vấn đề.
Đạp Tuyết bán đứng chủ công, là kẻ phản bội, ai còn tin tưởng cô ta nữa.
Kỳ Quan Nhượng gấp thư lại, nói: “Trước tiên hãy tạm giam người này lại đã, để cho chủ công xử lý, huynh và ta không được tự ý quyết định.”
Phù Vọng do dự chỉ vào lá thư trong tay Kỳ Quan Nhượng.
“Người phụ nữ này thì xử lý dễ thôi, nhưng còn thư và bản đồ… Nếu Phong thị bán đứng chủ công thì Hoàn Châu chính là quận Hứa tiếp theo rồi.”
Đây chính là bằng chứng, nếu chứng minh được vật chứng là thật, liệu chủ công có bỏ qua cho Phong thị hay không?
Nghe Phù Vọng nói vậy, Đạp Tuyết căng thẳng, nín thở chờ phản ứng của Kỳ Quan Nhượng.
Kỳ Quan Nhượng nói: “Chỉ dựa vào một phong thư không biết thật giả ra sao thì làm sao định tội cho Phong thị ngay được? Kể cả phong thư là thật đi nữa, nếu ra tay với Phong thị vào lúc này thì chẳng phải là ép Phong thị tạo phản sớm hơn dự kiến, buộc Hoài Du ở tiền tuyến phải lựa chọn giữa gia tộc và chủ công hay sao?”
Phù Vọng còn muốn nói gì nhưng Kỳ Quan Nhượng đã tỏ ý muốn gã đưa Đạp Tuyết đi giam giữ.
“Phù tướng quân, không nên chuyện gì cũng quá vội vàng.” Kỳ Quan Nhượng cười nói: “Huynh không cảm thấy vị Đạp Tuyết nương tử kia quá quỷ dị hay sao?”
Phù Vọng gật đầu: “Quả thật hơi tà dị.”
Kỳ Quan Nhượng nói: “Chuyện này liên quan đến quá nhiều thứ, hay là trước mắt, cứ để nó lắng xuống thì tốt hơn.”
“Những chuyện liên quan đến Phong thị đúng là nên cẩn thận một chút…”
Kỳ Quan Nhượng lắc đầu: “Phong thị thì dễ đối phó, chỉ sợ khiến lão thái gia xích mích với chủ công thôi.”
Phù Vọng kinh ngạc nói: “Chuyện này thì liên quan gì đến chủ công và lão thái gia?”
Kỳ Quan Nhượng giải thích: “Năm xưa, Đạp Tuyết là thị nữ do đích thân lão thái gia chọn lựa cho chủ công. Chủ công đuổi Đạp Tuyết đi Sùng Châu, thực ra là đưa cô ta trở lại chỗ lão thái gia. Xem xét quan hệ đó, liệu Đạp Tuyết và Phong thị có liên quan gì không?”
Chẳng liên quan gì mà!
Dẫu vậy thì Phong thị cũng thật hồ đồ, không nên dùng Đạp Tuyết làm người truyền tin mới phải, quan hệ của cô ta quá phức tạp.
Phù Vọng lập tức hiểu ra, nhất thời cảm thấy chuyện này thật khó giải quyết.
Kỳ Quan Nhượng nghĩ một lúc, quyết định viết thư cho Phong Khuê ở hậu phương Hoàn Châu, nói đơn giản về tình hình ở đây.
Dù thế nào thì cũng không thể giấu Phong thị chuyện này được.
Nếu như Phong thị bị người ta hãm hại, Phong Khuê mà biết chuyện này thì chắc chắn sẽ nhanh chóng giải thích.
Nếu như không phải bị vu oan thì Phong thị tạm thời sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Dĩ nhiên, khả năng Phong thị bị vu oan là rất cao, trừ khi đầu óc Phong Khuê có vấn đề mới chọn phản bội.
Lúc này, Phong Khuê đang làm theo lời dạy bảo của cha anh ta, dẫn hai đích tử đến thư viện Kim Lân.
Nếu không ngoài dự đoán thì người tiếp quản Phong thị đời kế tiếp hẳn sẽ là một trong hai đứa bé này, mặt khác còn biểu thị thái độ của Phong thị.
Dĩ nhiên là anh ta không thể nào làm ra lựa chọn lẩm cẩm như thế, cho nên sau khi nhận được thư, Phong Khuê bị dọa đến mức cả người toát mồ hôi lạnh.
Đang thoải mái thì lại nhìn thấy một người phụ nữ có hành tung quỷ dị, đối phương trông có vẻ kỳ quái nên vị huynh đệ này mới chú ý đến.
Dựa theo nguyên tắc “thà bắt nhầm còn hơn bỏ sót”, binh lính vội báo tin tức cho cấp trên.
Người phụ nữ này rất cổ quái, ai nhìn vào mắt cô ta đều quên mất mình là ai, mê mang không phân biệt được phương hướng, cô ta bảo làm gì thì làm cái đó.
Binh lính ban đầu còn tưởng mình bắt nhầm người, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị như vậy thì lập tức bắt người.
Vất vả một phen mới bắt được người phụ nữ nọ.
Phù Vọng cười mỉa một tiếng, nhìn vị phó tướng đang băn khoăn lo lắng nói: “Thú dữ hóa thân? Ta thấy các ngươi đã lâu không được gặp phụ nữ nên nhìn cái gì cũng thấy giống yêu tinh rồi.”
Tiêu chuẩn của hắn cũng cao thật đấy, dáng dấp xấu xí như vậy mà vẫn gọi là yêu tinh được sao?
Đúng là không có kiến thức!
Phó tướng vô cùng lúng túng, hắn cũng biết người phụ nữ này trông không giống gian tế, nhưng đối phương cũng không hề bình thường, hắn còn lục soát được chứng cứ cơ mà.
“Tướng quân, đây là phong thư mà tại hạ tịch thu được từ người này.”
Phó tướng nộp đồ cho cấp trên, người phụ nữ kia thấy vậy thì trợn tròn hai mắt, càng giãy giụa kịch liệt hơn.
Sức lực của người phụ nữ này còn lớn hơn đàn ông bình thường nữa, hai binh lính cũng mà không ngăn cản được cô ta, phải gọi thêm một người nữa mới có thể giữ cô ta lại.
Phù Vọng nhận lấy phong thư, phía trên vẫn còn sáp niêm phong.
Gã mở sáp niêm phong để lấy thư bên trong ra, tay cầm góc giấy hơi vẩy một cái, sau khi mở hết ra mới đọc nhanh như gió.
Lúc Phù Vọng đọc thư thì Kỳ Quan Nhượng đang ngáp đến mức híp cả mắt lại, mấy ngày nay, anh ta không được ngủ yên, ban ngày cũng hay dễ dàng mệt mỏi rã rời.
“Phù tướng quân, có chuyện gì thế?”
Phù Vọng nhìn người phụ nữ kia, không thể tin nổi mà đưa bức thư cho Kỳ Quan Nhượng xem, nói nhỏ với anh ta: “Quân sư, huynh xem cái này đi.”
“Hả?” Kỳ Quan Nhượng không rõ nên hỏi: “Trong thư viết gì vậy?”
Sau khi Kỳ Quan Nhượng đọc xong thư, Phù Vọng lại lấy bức tranh được gấp gọn trong phong thư đưa cho anh ta xem: “Còn cái này nữa.”
Kỳ Quan Nhượng nhìn một cái liền biết đây là bản đồ địa hình chi tiết của Hoàn Châu và những nơi phân bố binh lực.
Ở thời đại này, vẽ bản đồ không hề dễ dàng, bản đồ chi tiết chính xác thậm chí còn được coi là cơ mật tối cao.
Bản đồ Hoàn Châu tất nhiên là bí mật quân sự nên không thể tùy tiện lộ ra ngoài.
Tấm bản đồ trước mắt này còn cặn kẽ, chi tiết hơn tất cả những tấm bản đồ mà Kỳ Quan Nhượng từng biết, nếu để lọt vào tay quân địch thì hậu quả thật khôn lường.
Ngoài bản đồ ra còn có lá thư này…
Thư Phong Khuê gửi cho Phong Giác.
Phong Khuê là ai?
Là gia chủ hiện tại của Phong thị, anh trai ruột của Phong Giác.
Kỳ Quan Nhượng vừa nãy còn nói Phong Giác không thể kêu gọi Phong thị đầu hàng, thế mà ngay sau đó đã có gian tế mang bằng chứng thông đồng với địch, má nó chứ, vả mặt bôm bốp!
Phù Vọng nhìn Kỳ Quan Nhượng với vẻ kỳ quái, chân mày anh ta đang nhíu chặt, xem đi xem lại bức thư kia.
“Người đâu?” Kỳ Quan Nhượng hỏi.
Phù Vọng chỉ vào người phụ nữ kia: “Ở đây, nhưng mà ánh mắt người đàn bà này quả thật hơi lạ, quân sư phải cẩn trọng đấy.”
Kỳ Quan Nhượng bước lên hai bước, lúc anh ta sắp đến gần thì người phụ nữ kia cúi đầu xuống, không giãy giụa kịch kiệt như lúc nãy nữa.
Nhìn người phụ nữ này, Kỳ Quan Nhượng nhíu mày lại, đưa tay ra nắm lấy cằm cô ta, ép cô ta phải ngẩng đầu lên.
Phù Vọng: “…”
Không xong rồi! Không xong rồi!
Kỳ Quan Nhượng thả lỏng chân mày, kinh ngạc nói: “Là ngươi?”
Cô ta rụt vai lại theo bản năng, né tránh cái nhìn trực tiếp của Kỳ Quan Nhượng.
Phù Vọng hỏi: “Quân sư biết cô ta sao?”
Chẳng lẽ người phụ nữ này là người yêu cũ của quân sư?
Kỳ Quan Nhượng không chú ý đến suy nghĩ trong lòng Phù Vọng: “Ta có duyên gặp mặt mấy lần, nhưng mấy năm nay thì không gặp lần nào. Thị nữ thân tín của chủ công tổng cộng có bốn vị, một vị là Tầm Mai nương tử, cô ấy được chủ công hứa gả cho Hiếu Dư, một vị là Khương Hiệu úy, cô ấy cũng từng là thị nữ của chủ công, vị thứ ba là Tuệ Quân nương tử, chắc là Phù Tướng quân cũng biết cô ấy rồi. Vị thứ tư chính là người này, Đạp Tuyết nương tử.”
Lúc Phù Vọng đến Hoàn Châu, Đạp Tuyết đã bị Khương Bồng Cơ đuổi ra ngoài, sau đó bị đuổi đến Sùng Châu.
Vì vậy, Phù Vọng chưa gặp Đạp Tuyết lần nào.
Phù Vọng kinh ngạc nói: “Cô ta là thị nữ của chủ công sao?”
“Ừ, mấy năm nay không nghe được tin tức gì của cô ta, không ngờ lại gặp ở đây.”
“Nhưng sao cô ta lại…”
Dù bây giờ, Đạp Tuyết không còn là thị nữ của chủ công nữa, nhưng dù gì thì tình nghĩa chủ tớ vẫn còn, chủ công sẽ không đối xử tệ với Đạp Tuyết.
Vinh hoa phú quý thì không có, nhưng cho chút tài lộc và bình an thì không thành vấn đề.
Đạp Tuyết bán đứng chủ công, là kẻ phản bội, ai còn tin tưởng cô ta nữa.
Kỳ Quan Nhượng gấp thư lại, nói: “Trước tiên hãy tạm giam người này lại đã, để cho chủ công xử lý, huynh và ta không được tự ý quyết định.”
Phù Vọng do dự chỉ vào lá thư trong tay Kỳ Quan Nhượng.
“Người phụ nữ này thì xử lý dễ thôi, nhưng còn thư và bản đồ… Nếu Phong thị bán đứng chủ công thì Hoàn Châu chính là quận Hứa tiếp theo rồi.”
Đây chính là bằng chứng, nếu chứng minh được vật chứng là thật, liệu chủ công có bỏ qua cho Phong thị hay không?
Nghe Phù Vọng nói vậy, Đạp Tuyết căng thẳng, nín thở chờ phản ứng của Kỳ Quan Nhượng.
Kỳ Quan Nhượng nói: “Chỉ dựa vào một phong thư không biết thật giả ra sao thì làm sao định tội cho Phong thị ngay được? Kể cả phong thư là thật đi nữa, nếu ra tay với Phong thị vào lúc này thì chẳng phải là ép Phong thị tạo phản sớm hơn dự kiến, buộc Hoài Du ở tiền tuyến phải lựa chọn giữa gia tộc và chủ công hay sao?”
Phù Vọng còn muốn nói gì nhưng Kỳ Quan Nhượng đã tỏ ý muốn gã đưa Đạp Tuyết đi giam giữ.
“Phù tướng quân, không nên chuyện gì cũng quá vội vàng.” Kỳ Quan Nhượng cười nói: “Huynh không cảm thấy vị Đạp Tuyết nương tử kia quá quỷ dị hay sao?”
Phù Vọng gật đầu: “Quả thật hơi tà dị.”
Kỳ Quan Nhượng nói: “Chuyện này liên quan đến quá nhiều thứ, hay là trước mắt, cứ để nó lắng xuống thì tốt hơn.”
“Những chuyện liên quan đến Phong thị đúng là nên cẩn thận một chút…”
Kỳ Quan Nhượng lắc đầu: “Phong thị thì dễ đối phó, chỉ sợ khiến lão thái gia xích mích với chủ công thôi.”
Phù Vọng kinh ngạc nói: “Chuyện này thì liên quan gì đến chủ công và lão thái gia?”
Kỳ Quan Nhượng giải thích: “Năm xưa, Đạp Tuyết là thị nữ do đích thân lão thái gia chọn lựa cho chủ công. Chủ công đuổi Đạp Tuyết đi Sùng Châu, thực ra là đưa cô ta trở lại chỗ lão thái gia. Xem xét quan hệ đó, liệu Đạp Tuyết và Phong thị có liên quan gì không?”
Chẳng liên quan gì mà!
Dẫu vậy thì Phong thị cũng thật hồ đồ, không nên dùng Đạp Tuyết làm người truyền tin mới phải, quan hệ của cô ta quá phức tạp.
Phù Vọng lập tức hiểu ra, nhất thời cảm thấy chuyện này thật khó giải quyết.
Kỳ Quan Nhượng nghĩ một lúc, quyết định viết thư cho Phong Khuê ở hậu phương Hoàn Châu, nói đơn giản về tình hình ở đây.
Dù thế nào thì cũng không thể giấu Phong thị chuyện này được.
Nếu như Phong thị bị người ta hãm hại, Phong Khuê mà biết chuyện này thì chắc chắn sẽ nhanh chóng giải thích.
Nếu như không phải bị vu oan thì Phong thị tạm thời sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Dĩ nhiên, khả năng Phong thị bị vu oan là rất cao, trừ khi đầu óc Phong Khuê có vấn đề mới chọn phản bội.
Lúc này, Phong Khuê đang làm theo lời dạy bảo của cha anh ta, dẫn hai đích tử đến thư viện Kim Lân.
Nếu không ngoài dự đoán thì người tiếp quản Phong thị đời kế tiếp hẳn sẽ là một trong hai đứa bé này, mặt khác còn biểu thị thái độ của Phong thị.
Dĩ nhiên là anh ta không thể nào làm ra lựa chọn lẩm cẩm như thế, cho nên sau khi nhận được thư, Phong Khuê bị dọa đến mức cả người toát mồ hôi lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.