Chương 1356: Đánh Hoàng Tung, Thống Nhất Đông Khánh (47)
Nấm Hương Xào
20/01/2024
Chuyện này rất ầm ĩ, không thể tránh khỏi việc rơi vào tai Nhiếp Tuân.
Nhiếp Tuân nghe xong thì kinh ngạc nhìn thẳng phía trước, con ngươi vô hồn, tiểu binh báo cáo sợ hãi cúi đầu, trong lòng bất an lo sợ.
Một lát sau, Nhiếp Tuân vẫn không có động tĩnh gì, tiểu binh cả gan len lén ngẩng đầu, chỉ thấy Nhiếp Tuân vươn một tay ôm lấy bả vai, tay còn lại vịn vào bàn, các đốt ngón tay trở nên trắng bệch vì dùng sức, vầng trán tái nhợt không còn chút máu đang lấm tấm mồ hôi. Tiểu binh sợ ngây người, liếc thấy vùng áo trên đầu vai Nhiếp Tuân đang chảy máu đỏ thẫm, gã không nghĩ nhiều, vội vàng bước lên đỡ lấy Nhiếp Tuân đang kiệt sức ngã sang một bên.
“Quân y... Quân y... Người đâu!!!”
Vết thương cũ của Nhiếp Tuân tái phát, vết thương trên đầu vai vừa mới khép lại không lâu lại rách ra, may mà vết thương không rộng, không thì sẽ rất phiền phức.
Quân y xử lý xong miệng vết thương cho Nhiếp Tuân, kê một phương thuốc để học trò của mình đi bốc và nấu thuốc, Nhiếp Tuân mới từ từ tỉnh lại.
“Quân sư tỉnh rồi à?”
Phó tướng đang canh giữ cạnh giường hô lên một câu, những người khác đều xông tới vây quanh hắn, mọi người lập tức thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Khuôn mặt Nhiếp Tuân tái nhợt, đáy mắt mang theo vài phần mơ màng, một lát sau, hắn mới nhớ lại những gì xảy ra trước khi mình hôn mê.
Hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, dùng giọng nói yếu ớt để trấn an mọi người: “Ta không sao đâu, chỉ cần nghỉ ngơi mấy hôm là được.”
Một phó tướng căm giận nói: “Nếu không phải đám gian thương kia nhân cơ hội kiếm tiền lúc khó khăn, tùy tiện nâng giá lương thực ồ ạt thì sao quân sư có thể tức giận đến mức hôn mê được?”
“Thương nhân trục lợi, chẳng mấy ai có tâm cả. Toàn là một đám tiểu nhân thấy tiền là mắt sáng lên thôi, kiếm được tiền là tốt rồi, sao phải quan tâm đến những thứ khác?”
Tình hình Kham Châu vốn dĩ đã không ổn, đám thương nhân này còn không sợ chết mà nâng giá hàng hóa lên, tranh thủ cơ hội để kiếm tiền từ chiến tranh, thật sự là một đám ma quỷ lòng dạ hiểm độc!
“Tầm nhìn của bọn chúng thiển cận, chỉ biết ai trục được lợi thì đó là đại gia, đâu có suy nghĩ nhiều đến vậy?”
Một vài phó tướng đều tỏ ra oán giận, chỉ hận không thể phái binh đi làm thịt toàn bộ đám thương nhân lòng dạ hiểm độc đang nâng giá lương thực ồ ạt trong thành.
Mấy người càng nói càng tức giận, tiếng nói cũng càng to hơn, cho đến khi quân y lên tiếng cắt đứt lời của bọn họ.
“Các vị tướng quân, lúc này quân sư cần tĩnh dưỡng, các ngài đừng tranh cãi ầm ĩ ồn ào nữa, nếu có chuyện gì thì đợi hôm sau hãy tới.”
Nhiếp Tuân vươn cánh tay gầy khô ra khỏi chăn, yếu ớt mà lắc lắc một cái, ý bảo quân y không cần phải nói gì thêm.
Hắn yếu ớt hỏi han: “Tình hình bên ngoài thế nào rồi?”
Một phó tướng bước ra khỏi hàng để báo cáo: “Cửa hàng gạo vẫn không chịu nhả bớt ra, giá lương thực lại tăng thêm một phần mười rồi.”
Từ khi tin tức Kham Châu thiếu thốn lương thực bị truyền ra ngoài, các cửa hàng gạo có lương thực tích trữ ngửi được mùi tiền, bèn tranh thủ cơ hội lên giá ào ạt, chào hàng gạo cũ với giá cao.
“Seeder” mà Phong Cẩn phái đi tung tin đồn không nhiều lắm, hầu như đều do các cửa hàng gạo trong nội địa Kham Châu vô ý giúp anh, trở thành trợ thủ miễn phí.
Bọn họ một bên châm ngòi thổi gió, gây ra tình trạng thiếu lương thực, một bên lại rao bán gạo cũ đã tồn kho nhiều năm.
Giá lương thực lúc này cao hơn bình thường gấp mấy lần, có thể coi là giá trên trời, đã vượt qua khả năng của gia đình bình thường từ lâu.
Cho dù là vậy nhưng lương thực vẫn cứ cung không đủ cầu, cơ bản vừa mới lên kệ là bị đám dân chúng mất lý trí tranh nhau mua sạch.
Những người dân không có lương thực dự trữ thì chen chúc cướp đoạt để mua gạo, người dân đã có lương thực dự trữ cũng đi theo trào lưu, muốn tranh nhiều một chút.
Khu phố bên cạnh cửa hàng gạo đã bị người dân đáng sợ chen chúc kín mít hết cả, chật như nêm cối, đã có vài vụ giẫm đạp lên nhau liên tiếp xảy ra.
Nhiếp Tuân cũng vì việc này mà tức giận đến mức vết thương cũ tái phát.
Phó tướng thấy Nhiếp Tuân không nói gì, đành phải nói: “Quân sư, chúng ta nên làm gì bây giờ? Hay là bắt hết đám thương nhân này đi...”
Nhiếp Tuân hỏi hắn ta: “Lý do đâu?”
Nếu như bắt người mà không có lý do thích hợp thì chẳng phải thừa nhận rằng chuyện thiếu lương thực là sự thật sao?
Một lời đồn còn chưa được chứng thực đã khiến dân chúng điên cuồng đến vậy, nếu như được công nhận thì cả Kham Châu thật sự xong đời rồi.
Phó tướng bị câu hỏi của Nhiếp Tuân làm cho mặt đỏ tía tai, mãi một lúc lâu sau vẫn không nặn ra được chữ nào, quả thật là hắn ta không biết phải bắt người với lý do gì.
Một người khác nói: “Những tên gian thương đó thừa dịp loạn lạc nâng giá lương thực ào ào như vậy, chẳng lẽ không đáng chết sao?”
“Bắt, tất nhiên là phải bắt rồi, nhưng không thể dùng lý do này được.” Nhiếp Tuân yếu ớt khép hờ mắt lại, uể oải nói: “Những tên thương nhân này đang bán gạo cũ từ những năm trước, chẳng thà dùng một lý do khác... ví dụ như để bán được gạo cũ còn tích trữ, giảm bớt tổn thất, các thương nhân đã tung ra lời đồn Kham Châu khan hiếm lương thực, lừa dân chúng tranh mua lương thực. Các ngươi thấy làm vậy thế nào?”
Mấy người đều vui vẻ ra mặt, lý do này rất tốt, vừa có thể quang minh chính đại bắt giữ cả đám thương nhân này, đồng thời còn có thể đổ hết lên đầu đám thương nhân, xóa mờ đi hiện trạng Kham Châu đang thiếu thốn lương thực này. Chỉ cần lòng dân yên ổn trở lại, dân chúng không gây sự nữa, thì Kham Châu vẫn còn chống chọi được một, hai tháng nữa!
Một phó tướng nói: “Có thể kéo dài tới bao lâu thì kéo, còn một, hai tháng nữa là tới lúc thu hoạch vụ thu, khi đó thu hoạch được gạo mới rồi, chuyện thiếu lương thực sẽ được giải quyết dễ dàng thôi.”
Nhiếp Tuân gật đầu một cái thật nhẹ, mọi người thấy vẻ mặt hắn mệt mỏi, rất biết điều mà lựa chọn cáo từ.
Chờ khi mọi người đều đi hết rồi, Nhiếp Tuân lại mở mắt ra, nét trào phúng hiện lên dưới đáy mắt.
Kéo dài tới lúc thu hoạch vụ thu thì làm được gì?
Kham Châu chiến loạn mấy năm liên tiếp, số lương thực thu hoạch được trong vùng vốn chẳng đáng nhắc tới, căn bản không thể lấp đầy được lỗ hổng thiếu thốn lương thực lớn như vậy.
Nếu bên Hoàng Tung giúp đỡ một chút, nói không chừng vẫn còn cơ hội.
Nhưng Hoàng Tung đã vứt bỏ Kham Châu rồi, nếu không thì vì sao Nhiếp Tuân phái người đi truyền tin tức cho Hoàng Tung lâu đến vậy mà vẫn không nhận được câu trả lời?
Người thông minh như hắn đã đoán được quyết định của Hoàng Tung, nhưng hắn lại không thể nói rõ sự thật cho những người khác được.
Kham Châu vốn dĩ đã bấp bênh, nếu như để cho binh lính bên dưới biết được chuyện này thì sụp đổ sẽ chỉ là chuyện một sớm một chiều. Vietwriter.vn
Đối sách ứng phó của Nhiếp Tuân đã truyền đến tai Phong Cẩn, anh cười nói: “Phản ứng của Nhiếp Thành Doãn đúng là không chậm.”
Mạnh Hồn lắc đầu nói: “Nghe nói, hắn vừa nghe tin đã tức giận đến mức vết thương cũ tái phát, không biết sức khỏe của hắn còn chống đỡ được bao lâu nữa.”
Phong Cẩn nói: “Còn thiếu chút sức lửa nữa.”
Mạnh Hồn kinh ngạc: “Thiếu sức lửa?”
Phong Cẩn cười nói: “Cơ hội của chúng ta tới rồi.”
Lúc này, tất nhiên phải châm ngòi thổi gió, lửa cháy thêm dầu, khiến Nhiếp Tuân không rảnh quan tâm tới việc khác.
Dựa theo mưu kế của Nhiếp Tuân, cửa hàng gạo nâng giá lương thực của Kham Châu ào ào, tung ra lời đồn đều bị bắt, đoạt lại được lương thực để bán rẻ cho dân chúng.
Không ít dân chúng đã mua được lương thực, những người dân khác vốn đang quan sát thấy vậy thì lập tức không còn ý định tranh mua gạo nữa, lời đồn tự nhiên sụp đổ.
Nhiếp Tuân hiểu rất rõ rằng đây mới chỉ là chữa phần ngọn chứ không thể chữa phần gốc, một thời gian nữa dân chúng vẫn sẽ phát hiện ra.
Để ổn định cục diện chính trị, Nhiếp Tuân không thể không mang vết thương mà xử lý công việc, thời gian nghỉ ngơi mỗi ngày không tới hai canh giờ.
Quân y khuyên can nhiều lần mà không có hiệu quả, chỉ có thể mặc kệ Nhiếp Tuân.
Từ khi vết thương cũ nứt toạc ra, bệnh tình của Nhiếp Tuân cứ đỡ dần rồi lại tái phát.
Thật ra không phải do y thuật của quân y không ổn, mà chỉ có thể trách bệnh nhân Nhiếp Tuân này căn bản không nghe theo lời dặn.
Đêm khuya hôm đó, người Nhiếp Tuân lại bắt đầu nóng rực lên, ngủ mê man đến nửa đêm, đến khi hắn tỉnh lại thì căn phòng đã tối đen.
Hắn muốn mở miệng ra gọi người, nhưng cổ họng khô khốc, không phát ra được tiếng nào, hắn chỉ có thể cố gắng ngồi dậy, loạng choạng đi từng bước ra ngoài cửa.
Nhiếp Tuân nâng tay lau khuôn mặt bỏng rát, ngay cả hơi thở của hắn cũng nóng rực.
“Đó là gì thế...”
Hắn cố sức mở to đôi mắt mệt mỏi, phát hiện màn trời phía xa đã nhuốm một tầng sáng màu cam.
“Mau đi lấy nước!!!”
Nhiếp Tuân nghe xong thì kinh ngạc nhìn thẳng phía trước, con ngươi vô hồn, tiểu binh báo cáo sợ hãi cúi đầu, trong lòng bất an lo sợ.
Một lát sau, Nhiếp Tuân vẫn không có động tĩnh gì, tiểu binh cả gan len lén ngẩng đầu, chỉ thấy Nhiếp Tuân vươn một tay ôm lấy bả vai, tay còn lại vịn vào bàn, các đốt ngón tay trở nên trắng bệch vì dùng sức, vầng trán tái nhợt không còn chút máu đang lấm tấm mồ hôi. Tiểu binh sợ ngây người, liếc thấy vùng áo trên đầu vai Nhiếp Tuân đang chảy máu đỏ thẫm, gã không nghĩ nhiều, vội vàng bước lên đỡ lấy Nhiếp Tuân đang kiệt sức ngã sang một bên.
“Quân y... Quân y... Người đâu!!!”
Vết thương cũ của Nhiếp Tuân tái phát, vết thương trên đầu vai vừa mới khép lại không lâu lại rách ra, may mà vết thương không rộng, không thì sẽ rất phiền phức.
Quân y xử lý xong miệng vết thương cho Nhiếp Tuân, kê một phương thuốc để học trò của mình đi bốc và nấu thuốc, Nhiếp Tuân mới từ từ tỉnh lại.
“Quân sư tỉnh rồi à?”
Phó tướng đang canh giữ cạnh giường hô lên một câu, những người khác đều xông tới vây quanh hắn, mọi người lập tức thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Khuôn mặt Nhiếp Tuân tái nhợt, đáy mắt mang theo vài phần mơ màng, một lát sau, hắn mới nhớ lại những gì xảy ra trước khi mình hôn mê.
Hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, dùng giọng nói yếu ớt để trấn an mọi người: “Ta không sao đâu, chỉ cần nghỉ ngơi mấy hôm là được.”
Một phó tướng căm giận nói: “Nếu không phải đám gian thương kia nhân cơ hội kiếm tiền lúc khó khăn, tùy tiện nâng giá lương thực ồ ạt thì sao quân sư có thể tức giận đến mức hôn mê được?”
“Thương nhân trục lợi, chẳng mấy ai có tâm cả. Toàn là một đám tiểu nhân thấy tiền là mắt sáng lên thôi, kiếm được tiền là tốt rồi, sao phải quan tâm đến những thứ khác?”
Tình hình Kham Châu vốn dĩ đã không ổn, đám thương nhân này còn không sợ chết mà nâng giá hàng hóa lên, tranh thủ cơ hội để kiếm tiền từ chiến tranh, thật sự là một đám ma quỷ lòng dạ hiểm độc!
“Tầm nhìn của bọn chúng thiển cận, chỉ biết ai trục được lợi thì đó là đại gia, đâu có suy nghĩ nhiều đến vậy?”
Một vài phó tướng đều tỏ ra oán giận, chỉ hận không thể phái binh đi làm thịt toàn bộ đám thương nhân lòng dạ hiểm độc đang nâng giá lương thực ồ ạt trong thành.
Mấy người càng nói càng tức giận, tiếng nói cũng càng to hơn, cho đến khi quân y lên tiếng cắt đứt lời của bọn họ.
“Các vị tướng quân, lúc này quân sư cần tĩnh dưỡng, các ngài đừng tranh cãi ầm ĩ ồn ào nữa, nếu có chuyện gì thì đợi hôm sau hãy tới.”
Nhiếp Tuân vươn cánh tay gầy khô ra khỏi chăn, yếu ớt mà lắc lắc một cái, ý bảo quân y không cần phải nói gì thêm.
Hắn yếu ớt hỏi han: “Tình hình bên ngoài thế nào rồi?”
Một phó tướng bước ra khỏi hàng để báo cáo: “Cửa hàng gạo vẫn không chịu nhả bớt ra, giá lương thực lại tăng thêm một phần mười rồi.”
Từ khi tin tức Kham Châu thiếu thốn lương thực bị truyền ra ngoài, các cửa hàng gạo có lương thực tích trữ ngửi được mùi tiền, bèn tranh thủ cơ hội lên giá ào ạt, chào hàng gạo cũ với giá cao.
“Seeder” mà Phong Cẩn phái đi tung tin đồn không nhiều lắm, hầu như đều do các cửa hàng gạo trong nội địa Kham Châu vô ý giúp anh, trở thành trợ thủ miễn phí.
Bọn họ một bên châm ngòi thổi gió, gây ra tình trạng thiếu lương thực, một bên lại rao bán gạo cũ đã tồn kho nhiều năm.
Giá lương thực lúc này cao hơn bình thường gấp mấy lần, có thể coi là giá trên trời, đã vượt qua khả năng của gia đình bình thường từ lâu.
Cho dù là vậy nhưng lương thực vẫn cứ cung không đủ cầu, cơ bản vừa mới lên kệ là bị đám dân chúng mất lý trí tranh nhau mua sạch.
Những người dân không có lương thực dự trữ thì chen chúc cướp đoạt để mua gạo, người dân đã có lương thực dự trữ cũng đi theo trào lưu, muốn tranh nhiều một chút.
Khu phố bên cạnh cửa hàng gạo đã bị người dân đáng sợ chen chúc kín mít hết cả, chật như nêm cối, đã có vài vụ giẫm đạp lên nhau liên tiếp xảy ra.
Nhiếp Tuân cũng vì việc này mà tức giận đến mức vết thương cũ tái phát.
Phó tướng thấy Nhiếp Tuân không nói gì, đành phải nói: “Quân sư, chúng ta nên làm gì bây giờ? Hay là bắt hết đám thương nhân này đi...”
Nhiếp Tuân hỏi hắn ta: “Lý do đâu?”
Nếu như bắt người mà không có lý do thích hợp thì chẳng phải thừa nhận rằng chuyện thiếu lương thực là sự thật sao?
Một lời đồn còn chưa được chứng thực đã khiến dân chúng điên cuồng đến vậy, nếu như được công nhận thì cả Kham Châu thật sự xong đời rồi.
Phó tướng bị câu hỏi của Nhiếp Tuân làm cho mặt đỏ tía tai, mãi một lúc lâu sau vẫn không nặn ra được chữ nào, quả thật là hắn ta không biết phải bắt người với lý do gì.
Một người khác nói: “Những tên gian thương đó thừa dịp loạn lạc nâng giá lương thực ào ào như vậy, chẳng lẽ không đáng chết sao?”
“Bắt, tất nhiên là phải bắt rồi, nhưng không thể dùng lý do này được.” Nhiếp Tuân yếu ớt khép hờ mắt lại, uể oải nói: “Những tên thương nhân này đang bán gạo cũ từ những năm trước, chẳng thà dùng một lý do khác... ví dụ như để bán được gạo cũ còn tích trữ, giảm bớt tổn thất, các thương nhân đã tung ra lời đồn Kham Châu khan hiếm lương thực, lừa dân chúng tranh mua lương thực. Các ngươi thấy làm vậy thế nào?”
Mấy người đều vui vẻ ra mặt, lý do này rất tốt, vừa có thể quang minh chính đại bắt giữ cả đám thương nhân này, đồng thời còn có thể đổ hết lên đầu đám thương nhân, xóa mờ đi hiện trạng Kham Châu đang thiếu thốn lương thực này. Chỉ cần lòng dân yên ổn trở lại, dân chúng không gây sự nữa, thì Kham Châu vẫn còn chống chọi được một, hai tháng nữa!
Một phó tướng nói: “Có thể kéo dài tới bao lâu thì kéo, còn một, hai tháng nữa là tới lúc thu hoạch vụ thu, khi đó thu hoạch được gạo mới rồi, chuyện thiếu lương thực sẽ được giải quyết dễ dàng thôi.”
Nhiếp Tuân gật đầu một cái thật nhẹ, mọi người thấy vẻ mặt hắn mệt mỏi, rất biết điều mà lựa chọn cáo từ.
Chờ khi mọi người đều đi hết rồi, Nhiếp Tuân lại mở mắt ra, nét trào phúng hiện lên dưới đáy mắt.
Kéo dài tới lúc thu hoạch vụ thu thì làm được gì?
Kham Châu chiến loạn mấy năm liên tiếp, số lương thực thu hoạch được trong vùng vốn chẳng đáng nhắc tới, căn bản không thể lấp đầy được lỗ hổng thiếu thốn lương thực lớn như vậy.
Nếu bên Hoàng Tung giúp đỡ một chút, nói không chừng vẫn còn cơ hội.
Nhưng Hoàng Tung đã vứt bỏ Kham Châu rồi, nếu không thì vì sao Nhiếp Tuân phái người đi truyền tin tức cho Hoàng Tung lâu đến vậy mà vẫn không nhận được câu trả lời?
Người thông minh như hắn đã đoán được quyết định của Hoàng Tung, nhưng hắn lại không thể nói rõ sự thật cho những người khác được.
Kham Châu vốn dĩ đã bấp bênh, nếu như để cho binh lính bên dưới biết được chuyện này thì sụp đổ sẽ chỉ là chuyện một sớm một chiều. Vietwriter.vn
Đối sách ứng phó của Nhiếp Tuân đã truyền đến tai Phong Cẩn, anh cười nói: “Phản ứng của Nhiếp Thành Doãn đúng là không chậm.”
Mạnh Hồn lắc đầu nói: “Nghe nói, hắn vừa nghe tin đã tức giận đến mức vết thương cũ tái phát, không biết sức khỏe của hắn còn chống đỡ được bao lâu nữa.”
Phong Cẩn nói: “Còn thiếu chút sức lửa nữa.”
Mạnh Hồn kinh ngạc: “Thiếu sức lửa?”
Phong Cẩn cười nói: “Cơ hội của chúng ta tới rồi.”
Lúc này, tất nhiên phải châm ngòi thổi gió, lửa cháy thêm dầu, khiến Nhiếp Tuân không rảnh quan tâm tới việc khác.
Dựa theo mưu kế của Nhiếp Tuân, cửa hàng gạo nâng giá lương thực của Kham Châu ào ào, tung ra lời đồn đều bị bắt, đoạt lại được lương thực để bán rẻ cho dân chúng.
Không ít dân chúng đã mua được lương thực, những người dân khác vốn đang quan sát thấy vậy thì lập tức không còn ý định tranh mua gạo nữa, lời đồn tự nhiên sụp đổ.
Nhiếp Tuân hiểu rất rõ rằng đây mới chỉ là chữa phần ngọn chứ không thể chữa phần gốc, một thời gian nữa dân chúng vẫn sẽ phát hiện ra.
Để ổn định cục diện chính trị, Nhiếp Tuân không thể không mang vết thương mà xử lý công việc, thời gian nghỉ ngơi mỗi ngày không tới hai canh giờ.
Quân y khuyên can nhiều lần mà không có hiệu quả, chỉ có thể mặc kệ Nhiếp Tuân.
Từ khi vết thương cũ nứt toạc ra, bệnh tình của Nhiếp Tuân cứ đỡ dần rồi lại tái phát.
Thật ra không phải do y thuật của quân y không ổn, mà chỉ có thể trách bệnh nhân Nhiếp Tuân này căn bản không nghe theo lời dặn.
Đêm khuya hôm đó, người Nhiếp Tuân lại bắt đầu nóng rực lên, ngủ mê man đến nửa đêm, đến khi hắn tỉnh lại thì căn phòng đã tối đen.
Hắn muốn mở miệng ra gọi người, nhưng cổ họng khô khốc, không phát ra được tiếng nào, hắn chỉ có thể cố gắng ngồi dậy, loạng choạng đi từng bước ra ngoài cửa.
Nhiếp Tuân nâng tay lau khuôn mặt bỏng rát, ngay cả hơi thở của hắn cũng nóng rực.
“Đó là gì thế...”
Hắn cố sức mở to đôi mắt mệt mỏi, phát hiện màn trời phía xa đã nhuốm một tầng sáng màu cam.
“Mau đi lấy nước!!!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.