Chương 1156: Đánh hứa bùi, chém chư hầu (28)
Nấm Hương Xào
07/08/2020
Người đàn bà kia thay đổi dáng vẻ ban đầu, tâm trạng kích đ3ộng khiến ngũ quan trở nên vô cùng hung dữ.
“Dương2 Tĩnh Dung, tại sao ngươi có thể phỉ báng huyết mạch của T0ứ Nhi như vậy?” Người đàn bà kích động đến mức lồng ngực p0hập phồng, hai bàn tay không bị khống chế hơi run rẩy, cô 3ta nói: “Ta và cha nó đã từng bái đường đàng hoàng. Nó không phải là máu mủ của khách làng chơi, càng không phải con của kỹ nữ. Trước đây ta còn trẻ không hiểu chuyện nên mới phạm sai lầm, nay ta muốn thay hồn đổi xác, cớ gì ngươi phải bức ép ta như vậy?”
Lúc đó cô ta mới sáu bảy tuổi, đâu biết rằng kỹ nữ hoa lâu có nghĩa là gì?
Cô ta chỉ biết ở hoa lâu có đồ ăn ngon, không phải lo chuyện ăn mặc, chẳng lẽ cuộc sống như vậy không tốt hơn cuộc sống nghèo túng trước đó nhiều sao?
Dương Tư nói cô ta bán rẻ chị gái, nhưng cô ta thật sự đâu biết hậu quả sẽ nghiêm trọng như vậy, cô ta chỉ muốn để chị gái quay lại cùng hưởng thụ cuộc sống với mình thôi mà.
Người đàn bà đó cố tìm cớ cho mình để giảm nhẹ cảm giác tội lỗi trong lòng.
“Ngươi muốn thay hồn đổi xác, ta không cản.” Dương Tư lạnh lùng hừ một tiếng, nhìn cô ta: “Ngươi không nên, thật sự không nên, tuỳ tiện vu cáo người khác. Ngươi nói thử xem, dựa vào đâu mà ta phải mạo hiểm đi cứu mẹ con ngươi? Ngươi thật sự tưởng rằng chuyện này rất đơn giản, chỉ cần hầu hạ người ta thoải mái như ngày trước ngươi từng hầu hạ ân khách là xong chuyện rồi ư? Chuyện tranh đấu giữa các chư hầu mà ngươi cũng dám xen vào?”
Cô ta cúi đầu xuống, sợ hãi run rẩy, thân thể gầy gò run cầm cập khiến người ta không khỏi xót xa.
Khương Lộng Cầm rút ra một cây đoản kiếm từ bên hông, hà một hơi lên lưỡi kiếm khiến lưỡi kiếm sắc lẹm sáng bóng càng thêm lạnh lẽo.
“Dương quân sư, giữ lại người đàn bà này thật sự rất chướng mắt. E sẽ làm hỏng việc, hay là...”
Cô vừa lật cổ tay, xoay xoay đoản kiếm, cây kiếm xoay tròn trong lòng bàn tay cô, linh hoạt như thể nó chính là một phần của cơ thể cô, khiến người ta phải lạnh sống lưng.
Người đàn bà kia sợ đến tái xanh mặt, thân thể gầy gò liền ngả về phía sau.
“Ngươi, ngươi không được giết ta...”
“Mới doạ một chút mà đã không kiềm chế được rồi, tại sao đám Hứa Bùi lại có thể cấu kết với người như ngươi được chứ?” Khương Lộng Cầm cười lạnh, mỉa mai: “Mỹ nhân kế? Sao ngươi không soi gương nhìn lại mình xem? Chỉ có sắc đẹp thôi vẫn chưa đủ mà còn phải mưu trí song toàn, không sợ hiểm nguy nữa cơ.”
Dương Tư nói: “Không thể yêu cầu cao như vậy được. Nếu ả ta có thể được như những gì cô nói thì sao còn có kết cục như ngày hôm nay đây?”
Khương Lộng Cầm hỏi: “Quân sư định xử trí ả ta thế nào?”
Giết thì chắc chắn là không được rồi, một là Dương Tư chưa chắc đã chịu làm, hai là giết người sẽ dẫn tới nghi vấn chột dạ, ngược lại sẽ trở thành điểm yếu có lợi cho kẻ địch.
Dương Tư lên tiếng trong sự thấp thỏm chờ đợi của người đàn bà.
“Để ả ta tự sinh tự diệt đi, khỏi làm bẩn tay ta.”
Một khi Hứa Bùi biết người đàn bà này nói dối lừa gạt mình, hắn ta tuyệt đối sẽ không nương tay.
Tâm trạng người đàn bà càng lúc càng hoang mang, chẳng còn để ý tới nỗi sợ, lồm cồm bò lên định túm lấy vạt áo của Dương Tư.
“Dương Tĩnh Dung, cầu xin ngươi... xin ngươi hãy giúp ta lần cuối cùng này, hãy cho mẹ con ta một con đường sống đi...”
Ngón tay cô ta còn chưa chạm tới, một bàn chân đã đạp thẳng lên vai, đạp cô ta lăn về phía sau hai vòng.
“Quay đầu cũng chẳng còn đường nào nữa đâu. Đây là do chính ngươi tự chọn mà, cứ quỳ mà đi tiếp thôi.”
Khương Lộng Cầm thu chân lại, ánh mắt lãnh đạm nhìn người đàn bà kia.
Người đàn bà lã chã nước mắt nhìn bóng lưng tuyệt tình lạnh lùng của Dương Tư, chua xót trong lòng bật lên thành tiếng khóc.
Khương Lộng Cầm nhìn một lát, cảm thấy vô cùng nhạt nhẽo.
Người đàn bà kia thấy dáng vẻ cao cao tại thượng của cô, trong lòng vô cùng căm phẫn.
“Thứ ta không có được, ngươi tưởng ngươi sẽ có được chắc?” Người đàn bà ôm lấy vai, cắn răng nói: “Chẳng qua cũng chỉ là loại ‘thông phòng*’ nhỏ bé mà thôi...”
* Về danh nghĩa thì là người hầu, nhưng thực tế thì lại là tì thiếp.
Choang!
Chân Dương Tư đột nhiên mềm nhũn, nếu không phải gã phản ứng nhanh kịp nắm lấy khung cửa thì không chừng đã ngã xuống hành lang rồi.
Cái quái gì vậy?
Biểu cảm của Dương Tư y như vừa gặp ma.
Lão nhân gia lớn tuổi rồi, không chịu được giật mình đùng đùng như vậy đâu.
Tầm nhìn của người đàn bà có hạn, thấy Khương Lộng Cầm búi tóc theo kiểu chưa thành thân nhưng lại không còn trong trắng, còn tưởng cô là tì nữ hầu hạ Dương Tư, nên cùng lắm chỉ là “thông phòng” thôi. Làm công việc của kẻ dưới, tối đến còn phải hầu hạ nam chủ nhân trong nhà, nhưng lại không được coi là chủ nhân đàng hoàng.
Khương Lộng Cầm như cười như không nói: “Ngươi nói ngươi cầu mà không được, lẽ nào ngươi muốn bám lấy quân sư, leo lên làm phu nhân chính thất chăng?”
Người đàn bà bị nói trúng tim đen, nóng bừng cả mặt, đành cúi đầu xuống tránh ánh mắt sắc lẹm kia.
Nửa đời này của cô ta đã quá khổ rồi, nay có cơ hội bày ra trước mắt, để cô ta bấu víu vào Dương Tư, tất nhiên cô ta quyết sẽ không bỏ lỡ.
Kể cả không thể trở thành phu nhân chính thất, thì làm thiếp trong phủ cũng được. Như vậy nửa đời còn lại, mẹ con cô ta có hy vọng rồi.
Trong lòng cô ta luôn cảm thấy, hai người chị của cô ta đã tha thứ cho sai lầm ngày non dại của mình, vậy thì Dương Tư mới chính là hung thủ hại chết họ.
Gã có nghĩa vụ phải thay các chị gái chăm sóc cô ta, đây là hai mạng người lận đó!
Đây là món nợ của gã!
Nhưng không ngờ rằng, số mạng người chết trong tay Dương Tư phải tính bằng đơn vị chục nghìn.
Gã đồng ý chiếu cố cô ta một chút là nể mặt hai người bạn cũ đã khuất mà thôi, nếu không đã xử luôn cô ta từ lâu rồi.
Cô ta nghển cổ nói: “Đúng đó thì sao?”
“Không sao. ‘Thịt’ già quá.” Khương Lộng Cầm nói: “Cho làm nam sủng ở hậu viện còn ngại tuổi tác hơi cao ấy.”
Dương Tư: “...”
Nếu không phải gã vẫn còn đang dựa vào cửa thì có lẽ đã ngã xuống đất thật rồi cũng nên.
Khương Lộng Cầm quay đầu lại nhìn về phía Dương Tư: “Dương quân sư đã qua tuổi thành gia lập thất lâu rồi, tuổi tác quả thực có hơi cao, mạt tướng nói không đúng ư?”
“Không, rất đúng.”
Rõ ràng là bị đâm tận vài nhát dao mà gã còn phải cắn răng thừa nhận người ta đâm rất giỏi.
Đúng đúng đúng, tiểu tiên nữ nói gì cũng đúng hết!
Dương Tư đến dự tiệc với sự tò mò mà nào ngờ bị người ta đút cho đống shit, lại còn phải nín cả một cục tức to đùng.
“Lên đường về phủ!”
Bên Triệu Thiệu cũng nhanh chóng nhận được tin tức, vội vàng dẫn người qua.
“Không lẽ mỹ nhân được sắp xếp hầu hạ không hợp khẩu vị của tiên sinh ư?”
Dương Tư nói: “Không chỉ là không hợp khẩu vị mà còn mắc ói ấy.”
Triệu Thiệu thầm quan sát biểu cảm của Dương Tư, trong lòng thắc mắc khó hiểu, phản ứng của Dương Tư chẳng giống với những gì hắn tưởng tượng.
“Hạ nhân tiếp đón không được chu đáo, thật thất lễ với tiên sinh, Thiệu sẽ trách mắng một phen.” Triệu Thiệu tha thiết tận tình nói: “Giờ này đã khuya, chi bằng tiên sinh hãy ở lại một đêm, cũng để Thiệu được tiếp đón tận tình cho trọn nghĩa chủ nhà... Không biết người đẹp đó đã mạo phạm thế nào tới tiên sinh?”
Dương Tư nói: “Cô ta vừa lên đã bám víu khơi gợi, mục đích đáng ngờ. Tư đã từng gặp cô ta, trước đây cô ta là hoa nương của quận Cương Định, xung quanh cô ta kẻ đến người đi vô số. Triệu tướng quân đem tặng cô ta, rốt cuộc là có ý muốn kết giao bằng hữu hay là muốn kiếm cớ gây hấn đây? Tư còn định hỏi Triệu tướng quân chuyện này là sao nữa đó. Người đàn bà này còn nói chắc như đinh đóng cột rằng đã từng có máu mủ của Tư, hừ, nực cười! Một ả kỹ nữ hèn mọn, ai biết được máu mủ trong bụng cô ta là của ai chứ? Huống hồ Tư và cô ta hoàn toàn trong sạch. Triệu tướng quân xuất thân từ danh môn, gia phong thanh bạch, đứng đắn, chắc sẽ không để Tư phải chịu sự vu khống của loại đàn bà như thế này chứ?”
Sắc mặt Triệu Thiệu ngượng ngùng, gượng gạo nói: “Cô gái ấy chủ động tới bày tỏ tâm nguyện, Thiệu thấy cô ta có chứng cứ rõ ràng, mới tin lời cô ta, cố ý để Dương tiên sinh đoàn tụ cùng với mẹ con họ. Nào ngờ ý tốt lại thành làm chuyện xấu...”
Dương Tư cười nhạt: “Nếu Triệu tướng quân không tin, có thể thoải mái điều tra bát tự sinh thần của cậu Tứ Nhi đó cùng với thời gian mà Tư rời khỏi quận Cương Định, trong đó còn cách cả dăm ba tháng lận. Hạng kỹ nữ giỏi nhất việc nói ngon nói ngọt, lật ngược phải trái, vậy mà Triệu tướng quân cũng tin ư?”
Sắc mặt Triệu Thiệu hết xanh rồi lại trắng bệch.
“Dương tiên sinh nói rất đúng, lời của kỹ nữ không thể nào tin. Dù gì dòng máu chảy trong người đã nhơ nhuốc thì có thế nào vẫn chẳng ra gì. Xin tiên sinh đừng tức giận, Thiệu sẽ cử người đi xử lý hai mẹ con cô ta ngay, trả lại thanh danh cho tiên sinh.”
Đôi mắt Dương Tư loé lên sát ý lạnh lẽo, ánh mắt nhìn Triệu Thiệu như thể đang nhìn người chết.
“Dương2 Tĩnh Dung, tại sao ngươi có thể phỉ báng huyết mạch của T0ứ Nhi như vậy?” Người đàn bà kích động đến mức lồng ngực p0hập phồng, hai bàn tay không bị khống chế hơi run rẩy, cô 3ta nói: “Ta và cha nó đã từng bái đường đàng hoàng. Nó không phải là máu mủ của khách làng chơi, càng không phải con của kỹ nữ. Trước đây ta còn trẻ không hiểu chuyện nên mới phạm sai lầm, nay ta muốn thay hồn đổi xác, cớ gì ngươi phải bức ép ta như vậy?”
Lúc đó cô ta mới sáu bảy tuổi, đâu biết rằng kỹ nữ hoa lâu có nghĩa là gì?
Cô ta chỉ biết ở hoa lâu có đồ ăn ngon, không phải lo chuyện ăn mặc, chẳng lẽ cuộc sống như vậy không tốt hơn cuộc sống nghèo túng trước đó nhiều sao?
Dương Tư nói cô ta bán rẻ chị gái, nhưng cô ta thật sự đâu biết hậu quả sẽ nghiêm trọng như vậy, cô ta chỉ muốn để chị gái quay lại cùng hưởng thụ cuộc sống với mình thôi mà.
Người đàn bà đó cố tìm cớ cho mình để giảm nhẹ cảm giác tội lỗi trong lòng.
“Ngươi muốn thay hồn đổi xác, ta không cản.” Dương Tư lạnh lùng hừ một tiếng, nhìn cô ta: “Ngươi không nên, thật sự không nên, tuỳ tiện vu cáo người khác. Ngươi nói thử xem, dựa vào đâu mà ta phải mạo hiểm đi cứu mẹ con ngươi? Ngươi thật sự tưởng rằng chuyện này rất đơn giản, chỉ cần hầu hạ người ta thoải mái như ngày trước ngươi từng hầu hạ ân khách là xong chuyện rồi ư? Chuyện tranh đấu giữa các chư hầu mà ngươi cũng dám xen vào?”
Cô ta cúi đầu xuống, sợ hãi run rẩy, thân thể gầy gò run cầm cập khiến người ta không khỏi xót xa.
Khương Lộng Cầm rút ra một cây đoản kiếm từ bên hông, hà một hơi lên lưỡi kiếm khiến lưỡi kiếm sắc lẹm sáng bóng càng thêm lạnh lẽo.
“Dương quân sư, giữ lại người đàn bà này thật sự rất chướng mắt. E sẽ làm hỏng việc, hay là...”
Cô vừa lật cổ tay, xoay xoay đoản kiếm, cây kiếm xoay tròn trong lòng bàn tay cô, linh hoạt như thể nó chính là một phần của cơ thể cô, khiến người ta phải lạnh sống lưng.
Người đàn bà kia sợ đến tái xanh mặt, thân thể gầy gò liền ngả về phía sau.
“Ngươi, ngươi không được giết ta...”
“Mới doạ một chút mà đã không kiềm chế được rồi, tại sao đám Hứa Bùi lại có thể cấu kết với người như ngươi được chứ?” Khương Lộng Cầm cười lạnh, mỉa mai: “Mỹ nhân kế? Sao ngươi không soi gương nhìn lại mình xem? Chỉ có sắc đẹp thôi vẫn chưa đủ mà còn phải mưu trí song toàn, không sợ hiểm nguy nữa cơ.”
Dương Tư nói: “Không thể yêu cầu cao như vậy được. Nếu ả ta có thể được như những gì cô nói thì sao còn có kết cục như ngày hôm nay đây?”
Khương Lộng Cầm hỏi: “Quân sư định xử trí ả ta thế nào?”
Giết thì chắc chắn là không được rồi, một là Dương Tư chưa chắc đã chịu làm, hai là giết người sẽ dẫn tới nghi vấn chột dạ, ngược lại sẽ trở thành điểm yếu có lợi cho kẻ địch.
Dương Tư lên tiếng trong sự thấp thỏm chờ đợi của người đàn bà.
“Để ả ta tự sinh tự diệt đi, khỏi làm bẩn tay ta.”
Một khi Hứa Bùi biết người đàn bà này nói dối lừa gạt mình, hắn ta tuyệt đối sẽ không nương tay.
Tâm trạng người đàn bà càng lúc càng hoang mang, chẳng còn để ý tới nỗi sợ, lồm cồm bò lên định túm lấy vạt áo của Dương Tư.
“Dương Tĩnh Dung, cầu xin ngươi... xin ngươi hãy giúp ta lần cuối cùng này, hãy cho mẹ con ta một con đường sống đi...”
Ngón tay cô ta còn chưa chạm tới, một bàn chân đã đạp thẳng lên vai, đạp cô ta lăn về phía sau hai vòng.
“Quay đầu cũng chẳng còn đường nào nữa đâu. Đây là do chính ngươi tự chọn mà, cứ quỳ mà đi tiếp thôi.”
Khương Lộng Cầm thu chân lại, ánh mắt lãnh đạm nhìn người đàn bà kia.
Người đàn bà lã chã nước mắt nhìn bóng lưng tuyệt tình lạnh lùng của Dương Tư, chua xót trong lòng bật lên thành tiếng khóc.
Khương Lộng Cầm nhìn một lát, cảm thấy vô cùng nhạt nhẽo.
Người đàn bà kia thấy dáng vẻ cao cao tại thượng của cô, trong lòng vô cùng căm phẫn.
“Thứ ta không có được, ngươi tưởng ngươi sẽ có được chắc?” Người đàn bà ôm lấy vai, cắn răng nói: “Chẳng qua cũng chỉ là loại ‘thông phòng*’ nhỏ bé mà thôi...”
* Về danh nghĩa thì là người hầu, nhưng thực tế thì lại là tì thiếp.
Choang!
Chân Dương Tư đột nhiên mềm nhũn, nếu không phải gã phản ứng nhanh kịp nắm lấy khung cửa thì không chừng đã ngã xuống hành lang rồi.
Cái quái gì vậy?
Biểu cảm của Dương Tư y như vừa gặp ma.
Lão nhân gia lớn tuổi rồi, không chịu được giật mình đùng đùng như vậy đâu.
Tầm nhìn của người đàn bà có hạn, thấy Khương Lộng Cầm búi tóc theo kiểu chưa thành thân nhưng lại không còn trong trắng, còn tưởng cô là tì nữ hầu hạ Dương Tư, nên cùng lắm chỉ là “thông phòng” thôi. Làm công việc của kẻ dưới, tối đến còn phải hầu hạ nam chủ nhân trong nhà, nhưng lại không được coi là chủ nhân đàng hoàng.
Khương Lộng Cầm như cười như không nói: “Ngươi nói ngươi cầu mà không được, lẽ nào ngươi muốn bám lấy quân sư, leo lên làm phu nhân chính thất chăng?”
Người đàn bà bị nói trúng tim đen, nóng bừng cả mặt, đành cúi đầu xuống tránh ánh mắt sắc lẹm kia.
Nửa đời này của cô ta đã quá khổ rồi, nay có cơ hội bày ra trước mắt, để cô ta bấu víu vào Dương Tư, tất nhiên cô ta quyết sẽ không bỏ lỡ.
Kể cả không thể trở thành phu nhân chính thất, thì làm thiếp trong phủ cũng được. Như vậy nửa đời còn lại, mẹ con cô ta có hy vọng rồi.
Trong lòng cô ta luôn cảm thấy, hai người chị của cô ta đã tha thứ cho sai lầm ngày non dại của mình, vậy thì Dương Tư mới chính là hung thủ hại chết họ.
Gã có nghĩa vụ phải thay các chị gái chăm sóc cô ta, đây là hai mạng người lận đó!
Đây là món nợ của gã!
Nhưng không ngờ rằng, số mạng người chết trong tay Dương Tư phải tính bằng đơn vị chục nghìn.
Gã đồng ý chiếu cố cô ta một chút là nể mặt hai người bạn cũ đã khuất mà thôi, nếu không đã xử luôn cô ta từ lâu rồi.
Cô ta nghển cổ nói: “Đúng đó thì sao?”
“Không sao. ‘Thịt’ già quá.” Khương Lộng Cầm nói: “Cho làm nam sủng ở hậu viện còn ngại tuổi tác hơi cao ấy.”
Dương Tư: “...”
Nếu không phải gã vẫn còn đang dựa vào cửa thì có lẽ đã ngã xuống đất thật rồi cũng nên.
Khương Lộng Cầm quay đầu lại nhìn về phía Dương Tư: “Dương quân sư đã qua tuổi thành gia lập thất lâu rồi, tuổi tác quả thực có hơi cao, mạt tướng nói không đúng ư?”
“Không, rất đúng.”
Rõ ràng là bị đâm tận vài nhát dao mà gã còn phải cắn răng thừa nhận người ta đâm rất giỏi.
Đúng đúng đúng, tiểu tiên nữ nói gì cũng đúng hết!
Dương Tư đến dự tiệc với sự tò mò mà nào ngờ bị người ta đút cho đống shit, lại còn phải nín cả một cục tức to đùng.
“Lên đường về phủ!”
Bên Triệu Thiệu cũng nhanh chóng nhận được tin tức, vội vàng dẫn người qua.
“Không lẽ mỹ nhân được sắp xếp hầu hạ không hợp khẩu vị của tiên sinh ư?”
Dương Tư nói: “Không chỉ là không hợp khẩu vị mà còn mắc ói ấy.”
Triệu Thiệu thầm quan sát biểu cảm của Dương Tư, trong lòng thắc mắc khó hiểu, phản ứng của Dương Tư chẳng giống với những gì hắn tưởng tượng.
“Hạ nhân tiếp đón không được chu đáo, thật thất lễ với tiên sinh, Thiệu sẽ trách mắng một phen.” Triệu Thiệu tha thiết tận tình nói: “Giờ này đã khuya, chi bằng tiên sinh hãy ở lại một đêm, cũng để Thiệu được tiếp đón tận tình cho trọn nghĩa chủ nhà... Không biết người đẹp đó đã mạo phạm thế nào tới tiên sinh?”
Dương Tư nói: “Cô ta vừa lên đã bám víu khơi gợi, mục đích đáng ngờ. Tư đã từng gặp cô ta, trước đây cô ta là hoa nương của quận Cương Định, xung quanh cô ta kẻ đến người đi vô số. Triệu tướng quân đem tặng cô ta, rốt cuộc là có ý muốn kết giao bằng hữu hay là muốn kiếm cớ gây hấn đây? Tư còn định hỏi Triệu tướng quân chuyện này là sao nữa đó. Người đàn bà này còn nói chắc như đinh đóng cột rằng đã từng có máu mủ của Tư, hừ, nực cười! Một ả kỹ nữ hèn mọn, ai biết được máu mủ trong bụng cô ta là của ai chứ? Huống hồ Tư và cô ta hoàn toàn trong sạch. Triệu tướng quân xuất thân từ danh môn, gia phong thanh bạch, đứng đắn, chắc sẽ không để Tư phải chịu sự vu khống của loại đàn bà như thế này chứ?”
Sắc mặt Triệu Thiệu ngượng ngùng, gượng gạo nói: “Cô gái ấy chủ động tới bày tỏ tâm nguyện, Thiệu thấy cô ta có chứng cứ rõ ràng, mới tin lời cô ta, cố ý để Dương tiên sinh đoàn tụ cùng với mẹ con họ. Nào ngờ ý tốt lại thành làm chuyện xấu...”
Dương Tư cười nhạt: “Nếu Triệu tướng quân không tin, có thể thoải mái điều tra bát tự sinh thần của cậu Tứ Nhi đó cùng với thời gian mà Tư rời khỏi quận Cương Định, trong đó còn cách cả dăm ba tháng lận. Hạng kỹ nữ giỏi nhất việc nói ngon nói ngọt, lật ngược phải trái, vậy mà Triệu tướng quân cũng tin ư?”
Sắc mặt Triệu Thiệu hết xanh rồi lại trắng bệch.
“Dương tiên sinh nói rất đúng, lời của kỹ nữ không thể nào tin. Dù gì dòng máu chảy trong người đã nhơ nhuốc thì có thế nào vẫn chẳng ra gì. Xin tiên sinh đừng tức giận, Thiệu sẽ cử người đi xử lý hai mẹ con cô ta ngay, trả lại thanh danh cho tiên sinh.”
Đôi mắt Dương Tư loé lên sát ý lạnh lẽo, ánh mắt nhìn Triệu Thiệu như thể đang nhìn người chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.