Chương 1185: Đánh hứa bùi, chém chư hầu (57)
Nấm Hương Xào
07/08/2020
Thủy phỉ?
Tiếng bước chân nhốn nháo đâm3 vào màng nhĩ của Hứa Yến Tiêu, cảm giác sợ hã2i quen thuộc lan ra khắp người, không sao kiểm0 soát được.
Cô bé trừng lớn hai mắt, m0ười ngón tay như muốn khảm vào thịt trong lòng3 bàn tay. Theo từng tiếng bước chân đang tới gần, răng cô bé va vào nhau lập cập.
Nữ quyến ở khoang đầu tiên trên thuyền đang hoảng sợ kêu khóc. Dù chưa tận mắt nhìn thấy, chỉ dựa vào tiếng động, Hứa Yến Tiêu vẫn có thể tưởng tượng ra khung cảnh đó một cách rõ ràng.
Những trải nghiệm ở ngoài thành Sơn Ủng ngày đó lại bật ra từ sâu trong trí nhớ, tay chân Hứa Yến Tiêu lạnh lẽo như băng.
Rầm!
Cánh cửa của khoang thuyền nhỏ bị đẩy ra một cách thô bạo, người chèo thuyền vạm vỡ mặc áo gai huýt một tiếng vang dội với nữ quyến đang hoảng loạn trong khoang thuyền.
“Ái chà, cá lớn đều ở đây hết.” Giọng nói của đối phương mang nét đặc trưng của người quận Chiết. Hắn ta cười khà khà, nói: “Các cô tự ra hay để huynh đệ chúng ta bế từng người ra? Nếu ai không chịu phối hợp thì chắc là muốn làm mồi cho cá rồi.”
Nữ quyến trong khoang nhỏ là thiếp thất, thứ nữ của Hứa Bùi và nha hoàn thân cận theo hầu.
Nghe thấy thủy phỉ đe dọa như thế, bọn họ khóc sướt mướt, không dám cử động, trông thê thảm vô cùng. Tiếng kêu khóc gần như có thể đâm rách màng nhĩ của người nghe.
Hứa Yến Tiêu sợ đến mức nắm chặt hai tay, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như thiếu máu.
Cô bé thấy tình huống trước mắt đáng sợ hơn nhiều so với lần ở thành Sơn Ủng.
Lần trước, cô bé không chỉ có một mình, mẫu thân đã ôm cô bé vào lòng, liều chết bảo vệ cô. Khi đó, Hứa Yếu Tiểu ít nhiều có chút cảm giác an toàn.
Bây giờ cô bé chỉ có một thân một mình, sống chết do trời chứ không phải do mình.
Thủy phỉ không kiên nhẫn đe dọa thêm lần nữa, Hứa Yến Tiêu vẫn không nhúc nhích. Mặt của nha hoàn thân cận bên cạnh đã trắng bệch, cô ta giơ tay đẩy cô bé.
“Tiêu nương tử, nếu không đi ra vào lúc này, bọn chúng sẽ ném cô xuống sông cho cá ăn đấy...”
Hứa Yến Tiêu lấy lại tinh thần nhưng sắc mặt vẫn trắng bệch. Cô bé quay đầu liếc nha hoàn đang đứng cạnh.
Trong nhà Hứa Bùi cũng không yên ổn, những nha hoàn hầu hạ chủ nhân toàn là người tinh quái, đã quen thói xu nịnh, bợ đỡ kẻ mạnh, sỉ nhục kẻ yếu.
Thân phận của Hứa Yến Tiêu rất khó xử, cha đẻ là đường đệ của Hứa Bùi, bị đối phương ép phải treo cổ tự tử, mẹ đẻ chết vì mình, cô bé chỉ là bé gái mồ côi không được chào đón. Người trong thiên hạ đang nhìn vào nên Hứa Bùi vẫn phải đối xử tốt với Hứa Yến Tiêu, thế nhưng cô bé ở hậu viện, người ngoài sao biết được cuộc sống của cô bé thế nào?
Đại bá mẫu lạnh lùng với cô bé, chưa từng hỏi thăm.
Nói sao thì Hứa Yến Tiêu cũng là đích trưởng nữ của Hứa Phỉ, thế nhưng chi phí sinh hoạt và tiền tiêu hàng tháng chỉ bằng thứ nữ của Hứa Bùi.
Người hầu không hết lòng hầu hạ, thường xuyên lười biếng trốn đi, “nha hoàn thân cận” duy nhất lại là đứa trộm vặt hay giở trò. Thức ăn hàng ngày bị đối phương lén nếm thử rất nhiều rồi mới đến lượt cô bé ăn. May mà trời đang nóng, nếu đến mùa đông, có lẽ không có cả thức ăn nóng. Bởi vì Hứa Yến Tiêu vẫn đang mặc áo tang, đại bá mẫu tùy tiện mua cho cô bé vài bộ quần áo và trang sức, nhìn thì đẹp mắt nhưng bên trong là loại hàng gì thì cô bé biết rõ. Dù vậy, sau khi được đưa vào nhà kho, những món đồ đó vẫn bị người hầu trộm rồi giấu đi.
Không phải Hứa Yến Tiêu yếu đuối, chỉ là bây giờ cô bé đang ăn nhờ ở đậu, nào có uy nghiêm của chủ nhân?
Cô bé cũng tìm cơ hội để nói chuyện người hầu gian xảo với đại bá mẫu, thế nhưng cô ta vốn không để trong lòng, trái lại còn ngầm cổ vũ cho đám người hầu đó.
Giống như nha hoàn thân cận bên cạnh cô bé, đã nhiều lần “dùng sức quá mức”, động chút là đùn đẩy và rêu rao.
Hứa Yến Tiêu nói: “Ra cũng chết, không ra cũng chết, ta tốn công đi thêm hai bước để làm gì?”
Nha hoàn kia bị câu nói của Hứa Yến Tiêu làm cho nghẹn lời, một lúc sau mới lườm cô bé.
Con nhóc mồ côi không biết tốt xấu!
Thân phận còn không bằng người hầu, thế mà lúc nào cũng ra dáng chủ nhân, thật sự cho rằng mình vẫn là nương tử tôn quý của Hứa thị sao?
Trong lúc chủ tớ hai người nói chuyện, thủy phỉ bên ngoài đã mất kiên nhẫn, bèn cầm một cái chày gỗ trong tay, giơ lên định đánh.
Những nữ quyến kia bị dọa sợ, hai mắt đẫm lệ, chân ai cũng mềm nhũn, đành đỡ nhau ra ngoài. Có người còn mất mặt đến mức xụi lơ trên đất, chỉ có thể bò ra.
Nha hoàn bên cạnh thấy Hứa Yến Tiêu không chịu di chuyển, bèn gắt lên một câu “Không biết tốt xấu” rồi hoảng loạn theo sát nữ quyến để đi ra.
Thủy phỉ đứng gác đầy bên ngoài, thuyền lớn chạy nạn đã bị bọn chúng chiếm lấy.
Ai nấy đều rơi vào hoảng loạn.
“Nhìn cái gì mà nhìn, Tiêu nương tử chưa thấy đàn ông bao giờ à?”
Thủy phỉ bên ngoài cười nhe răng, một giây trước còn đang cười, giây sau đã sầm mặt đe dọa, giọng nói to như sấm: “Tất cả dựa vào lan can, ngồi hết xuống, hai tay ôm đầu, ai dám ngẩng đầu một cái thì sẽ bị móc mắt, lột hết quần áo rồi ném xuống sông tế Hà Bá!”
Hứa Yến Tiêu thấy thủy phỉ không động tay động chân với nữ quyến thì ngạc nhiên.
Thủy phỉ thấy trong khoang thuyền đầu tiên còn một con nhóc gầy nhom, mặc quần áo đơn sơ, tóc mai đen nhánh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo mà sạch sẽ. Hắn ta lập tức nghĩ cô bé là nha hoàn cấp thấp hầu hạ cho gia đình quyền thế này, bèn giục: “Ngươi cũng đi ra ngoài!”
Lúc này Hứa Yến Tiêu không còn ham muốn sống sót.
Trời cao sẽ không ưu ái một người tận ba lần liên tiếp, lần trước Tần Cung có thể chạy đến cứu cô bé, còn bây giờ là tai vạ khó tránh.
Thay vì bị xua đuổi như những người bên ngoài, phải vội vàng ngồi xổm như súc vật, nhận lấy không biết bao nhiêu nhục nhã, chi bằng chết cho xong.
Hứa Yến Tiêu không hề di chuyển. Thủy phỉ kia định dùng chày gỗ để dọa dẫm, cô bé lại bày ra biểu cảm liều chết “ngươi muốn đánh thì đánh đi”.
Thủy phỉ: “...”
Bọn ta sống cũng không dễ dàng, tất cả mọi người đều cần kiếm miếng cơm ăn, diễn theo kịch bản đi có được không?
Thủy phỉ không thể để cô bé ở lại trong khoang nhỏ được. Mấy người phụ nữ trên thuyền đều có thân phận đặc biệt, ngộ nhỡ sơ suất bức tử ai thì khó mà báo cáo với cấp trên.
“Xương con bé này cũng cứng thật đấy!”
Thủy phỉ cất chày gỗ đi, nhấc Hứa Yến Tiêu đang nhìn hắn ta với ánh mắt hoảng sợ lên, tựa như nhấc một con gà con.
Nhấc lên rồi, thủy phỉ còn thầm chê một câu...
Người giàu có cũng có lúc đói đấy nhỉ, bỏ đói một con nhóc tới mức này, gầy đến nỗi không thừa ra được hai lạng thịt.
Gió lạnh trên sông phả vào mặt Hứa Yến Tiêu, khiến đầu óc cô bé tỉnh táo hơn không ít.
Cô bé vốn thông minh, suy nghĩ cũng vô cùng nhanh nhạy, thấy những thủy phỉ kia đứng gác một cách nghiêm chỉnh, không có ý xâm phạm đến nữ quyến, cô bé bèn sinh lòng nghi ngờ.
Trông bọn chúng không giống thủy phỉ ăn cướp ven sông, mà giống như...
Thủy quân được huấn luyện bài bản?
Hứa Yến Tiêu bị suy nghĩ của chính mình dọa sợ.
Sau đó xảy ra một chuyện khiến tim cô bé như muốn ngừng đập.
Một bàn tay không tính là to lớn nhưng cực kỳ ấm áp duỗi ra từ phía sau, che miệng cô bé lại, tay còn lại thì kéo cô bé ra sau.
Hứa Yến Tiêu vô thức muốn kêu to, sau đó lập tức há miệng cắn ngón tay của đối phương.
Người đàn ông phía sau hít vào một hơi lạnh, tay kia vẫn không dừng lại, dễ dàng kéo cô bé vào một chỗ ngoặt kín đáo trên boong thuyền.
Hứa Yến Tiêu mở to đôi mắt đỏ hoe, thấy giãy giụa vô dụng bèn dứt khoát dùng hết sức lực để lao tới lan can.
“Hứa nương tử, là ta.”
Tần Cung vừa rút ngón tay ra khỏi miệng cô bé thì đã thấy Hứa Yến Tiêu định lao mình xuống sông, bị dọa đến mức nhảy dựng lên.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Hứa Yến Tiêu chợt đờ người, nhưng thân thể cô bé vẫn lao về phía trước theo quán tính.
Cô bé không cảm thấy đau đớn như trong dự liệu, trái lại đụng phải một bức tường thịt.
Hứa Yến Tiêu hơi ngẩng đầu, nhìn thấy Tần Cung khom người, nửa người nghiêng về phía trước, dùng lòng bàn tay giữ trán cô bé lại, làm đệm thịt cho cô bé.
“Tần, Tần... Tần Cung...”
Hứa Yến Tiêu cảm giác có một luồng hơi nóng chua xót trào lên khoang mũi rồi lan đến khóe mắt.
Lúc này Tần Cung không mặc áo giáp, chỉ mặc áo gai bằng vải thô, mặc dù không uy nghiêm như thường ngày nhưng lại có hương vị của hiệp khách phong lưu.
“Phải, chính là mạt tướng.”
Tiếng bước chân nhốn nháo đâm3 vào màng nhĩ của Hứa Yến Tiêu, cảm giác sợ hã2i quen thuộc lan ra khắp người, không sao kiểm0 soát được.
Cô bé trừng lớn hai mắt, m0ười ngón tay như muốn khảm vào thịt trong lòng3 bàn tay. Theo từng tiếng bước chân đang tới gần, răng cô bé va vào nhau lập cập.
Nữ quyến ở khoang đầu tiên trên thuyền đang hoảng sợ kêu khóc. Dù chưa tận mắt nhìn thấy, chỉ dựa vào tiếng động, Hứa Yến Tiêu vẫn có thể tưởng tượng ra khung cảnh đó một cách rõ ràng.
Những trải nghiệm ở ngoài thành Sơn Ủng ngày đó lại bật ra từ sâu trong trí nhớ, tay chân Hứa Yến Tiêu lạnh lẽo như băng.
Rầm!
Cánh cửa của khoang thuyền nhỏ bị đẩy ra một cách thô bạo, người chèo thuyền vạm vỡ mặc áo gai huýt một tiếng vang dội với nữ quyến đang hoảng loạn trong khoang thuyền.
“Ái chà, cá lớn đều ở đây hết.” Giọng nói của đối phương mang nét đặc trưng của người quận Chiết. Hắn ta cười khà khà, nói: “Các cô tự ra hay để huynh đệ chúng ta bế từng người ra? Nếu ai không chịu phối hợp thì chắc là muốn làm mồi cho cá rồi.”
Nữ quyến trong khoang nhỏ là thiếp thất, thứ nữ của Hứa Bùi và nha hoàn thân cận theo hầu.
Nghe thấy thủy phỉ đe dọa như thế, bọn họ khóc sướt mướt, không dám cử động, trông thê thảm vô cùng. Tiếng kêu khóc gần như có thể đâm rách màng nhĩ của người nghe.
Hứa Yến Tiêu sợ đến mức nắm chặt hai tay, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như thiếu máu.
Cô bé thấy tình huống trước mắt đáng sợ hơn nhiều so với lần ở thành Sơn Ủng.
Lần trước, cô bé không chỉ có một mình, mẫu thân đã ôm cô bé vào lòng, liều chết bảo vệ cô. Khi đó, Hứa Yếu Tiểu ít nhiều có chút cảm giác an toàn.
Bây giờ cô bé chỉ có một thân một mình, sống chết do trời chứ không phải do mình.
Thủy phỉ không kiên nhẫn đe dọa thêm lần nữa, Hứa Yến Tiêu vẫn không nhúc nhích. Mặt của nha hoàn thân cận bên cạnh đã trắng bệch, cô ta giơ tay đẩy cô bé.
“Tiêu nương tử, nếu không đi ra vào lúc này, bọn chúng sẽ ném cô xuống sông cho cá ăn đấy...”
Hứa Yến Tiêu lấy lại tinh thần nhưng sắc mặt vẫn trắng bệch. Cô bé quay đầu liếc nha hoàn đang đứng cạnh.
Trong nhà Hứa Bùi cũng không yên ổn, những nha hoàn hầu hạ chủ nhân toàn là người tinh quái, đã quen thói xu nịnh, bợ đỡ kẻ mạnh, sỉ nhục kẻ yếu.
Thân phận của Hứa Yến Tiêu rất khó xử, cha đẻ là đường đệ của Hứa Bùi, bị đối phương ép phải treo cổ tự tử, mẹ đẻ chết vì mình, cô bé chỉ là bé gái mồ côi không được chào đón. Người trong thiên hạ đang nhìn vào nên Hứa Bùi vẫn phải đối xử tốt với Hứa Yến Tiêu, thế nhưng cô bé ở hậu viện, người ngoài sao biết được cuộc sống của cô bé thế nào?
Đại bá mẫu lạnh lùng với cô bé, chưa từng hỏi thăm.
Nói sao thì Hứa Yến Tiêu cũng là đích trưởng nữ của Hứa Phỉ, thế nhưng chi phí sinh hoạt và tiền tiêu hàng tháng chỉ bằng thứ nữ của Hứa Bùi.
Người hầu không hết lòng hầu hạ, thường xuyên lười biếng trốn đi, “nha hoàn thân cận” duy nhất lại là đứa trộm vặt hay giở trò. Thức ăn hàng ngày bị đối phương lén nếm thử rất nhiều rồi mới đến lượt cô bé ăn. May mà trời đang nóng, nếu đến mùa đông, có lẽ không có cả thức ăn nóng. Bởi vì Hứa Yến Tiêu vẫn đang mặc áo tang, đại bá mẫu tùy tiện mua cho cô bé vài bộ quần áo và trang sức, nhìn thì đẹp mắt nhưng bên trong là loại hàng gì thì cô bé biết rõ. Dù vậy, sau khi được đưa vào nhà kho, những món đồ đó vẫn bị người hầu trộm rồi giấu đi.
Không phải Hứa Yến Tiêu yếu đuối, chỉ là bây giờ cô bé đang ăn nhờ ở đậu, nào có uy nghiêm của chủ nhân?
Cô bé cũng tìm cơ hội để nói chuyện người hầu gian xảo với đại bá mẫu, thế nhưng cô ta vốn không để trong lòng, trái lại còn ngầm cổ vũ cho đám người hầu đó.
Giống như nha hoàn thân cận bên cạnh cô bé, đã nhiều lần “dùng sức quá mức”, động chút là đùn đẩy và rêu rao.
Hứa Yến Tiêu nói: “Ra cũng chết, không ra cũng chết, ta tốn công đi thêm hai bước để làm gì?”
Nha hoàn kia bị câu nói của Hứa Yến Tiêu làm cho nghẹn lời, một lúc sau mới lườm cô bé.
Con nhóc mồ côi không biết tốt xấu!
Thân phận còn không bằng người hầu, thế mà lúc nào cũng ra dáng chủ nhân, thật sự cho rằng mình vẫn là nương tử tôn quý của Hứa thị sao?
Trong lúc chủ tớ hai người nói chuyện, thủy phỉ bên ngoài đã mất kiên nhẫn, bèn cầm một cái chày gỗ trong tay, giơ lên định đánh.
Những nữ quyến kia bị dọa sợ, hai mắt đẫm lệ, chân ai cũng mềm nhũn, đành đỡ nhau ra ngoài. Có người còn mất mặt đến mức xụi lơ trên đất, chỉ có thể bò ra.
Nha hoàn bên cạnh thấy Hứa Yến Tiêu không chịu di chuyển, bèn gắt lên một câu “Không biết tốt xấu” rồi hoảng loạn theo sát nữ quyến để đi ra.
Thủy phỉ đứng gác đầy bên ngoài, thuyền lớn chạy nạn đã bị bọn chúng chiếm lấy.
Ai nấy đều rơi vào hoảng loạn.
“Nhìn cái gì mà nhìn, Tiêu nương tử chưa thấy đàn ông bao giờ à?”
Thủy phỉ bên ngoài cười nhe răng, một giây trước còn đang cười, giây sau đã sầm mặt đe dọa, giọng nói to như sấm: “Tất cả dựa vào lan can, ngồi hết xuống, hai tay ôm đầu, ai dám ngẩng đầu một cái thì sẽ bị móc mắt, lột hết quần áo rồi ném xuống sông tế Hà Bá!”
Hứa Yến Tiêu thấy thủy phỉ không động tay động chân với nữ quyến thì ngạc nhiên.
Thủy phỉ thấy trong khoang thuyền đầu tiên còn một con nhóc gầy nhom, mặc quần áo đơn sơ, tóc mai đen nhánh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo mà sạch sẽ. Hắn ta lập tức nghĩ cô bé là nha hoàn cấp thấp hầu hạ cho gia đình quyền thế này, bèn giục: “Ngươi cũng đi ra ngoài!”
Lúc này Hứa Yến Tiêu không còn ham muốn sống sót.
Trời cao sẽ không ưu ái một người tận ba lần liên tiếp, lần trước Tần Cung có thể chạy đến cứu cô bé, còn bây giờ là tai vạ khó tránh.
Thay vì bị xua đuổi như những người bên ngoài, phải vội vàng ngồi xổm như súc vật, nhận lấy không biết bao nhiêu nhục nhã, chi bằng chết cho xong.
Hứa Yến Tiêu không hề di chuyển. Thủy phỉ kia định dùng chày gỗ để dọa dẫm, cô bé lại bày ra biểu cảm liều chết “ngươi muốn đánh thì đánh đi”.
Thủy phỉ: “...”
Bọn ta sống cũng không dễ dàng, tất cả mọi người đều cần kiếm miếng cơm ăn, diễn theo kịch bản đi có được không?
Thủy phỉ không thể để cô bé ở lại trong khoang nhỏ được. Mấy người phụ nữ trên thuyền đều có thân phận đặc biệt, ngộ nhỡ sơ suất bức tử ai thì khó mà báo cáo với cấp trên.
“Xương con bé này cũng cứng thật đấy!”
Thủy phỉ cất chày gỗ đi, nhấc Hứa Yến Tiêu đang nhìn hắn ta với ánh mắt hoảng sợ lên, tựa như nhấc một con gà con.
Nhấc lên rồi, thủy phỉ còn thầm chê một câu...
Người giàu có cũng có lúc đói đấy nhỉ, bỏ đói một con nhóc tới mức này, gầy đến nỗi không thừa ra được hai lạng thịt.
Gió lạnh trên sông phả vào mặt Hứa Yến Tiêu, khiến đầu óc cô bé tỉnh táo hơn không ít.
Cô bé vốn thông minh, suy nghĩ cũng vô cùng nhanh nhạy, thấy những thủy phỉ kia đứng gác một cách nghiêm chỉnh, không có ý xâm phạm đến nữ quyến, cô bé bèn sinh lòng nghi ngờ.
Trông bọn chúng không giống thủy phỉ ăn cướp ven sông, mà giống như...
Thủy quân được huấn luyện bài bản?
Hứa Yến Tiêu bị suy nghĩ của chính mình dọa sợ.
Sau đó xảy ra một chuyện khiến tim cô bé như muốn ngừng đập.
Một bàn tay không tính là to lớn nhưng cực kỳ ấm áp duỗi ra từ phía sau, che miệng cô bé lại, tay còn lại thì kéo cô bé ra sau.
Hứa Yến Tiêu vô thức muốn kêu to, sau đó lập tức há miệng cắn ngón tay của đối phương.
Người đàn ông phía sau hít vào một hơi lạnh, tay kia vẫn không dừng lại, dễ dàng kéo cô bé vào một chỗ ngoặt kín đáo trên boong thuyền.
Hứa Yến Tiêu mở to đôi mắt đỏ hoe, thấy giãy giụa vô dụng bèn dứt khoát dùng hết sức lực để lao tới lan can.
“Hứa nương tử, là ta.”
Tần Cung vừa rút ngón tay ra khỏi miệng cô bé thì đã thấy Hứa Yến Tiêu định lao mình xuống sông, bị dọa đến mức nhảy dựng lên.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Hứa Yến Tiêu chợt đờ người, nhưng thân thể cô bé vẫn lao về phía trước theo quán tính.
Cô bé không cảm thấy đau đớn như trong dự liệu, trái lại đụng phải một bức tường thịt.
Hứa Yến Tiêu hơi ngẩng đầu, nhìn thấy Tần Cung khom người, nửa người nghiêng về phía trước, dùng lòng bàn tay giữ trán cô bé lại, làm đệm thịt cho cô bé.
“Tần, Tần... Tần Cung...”
Hứa Yến Tiêu cảm giác có một luồng hơi nóng chua xót trào lên khoang mũi rồi lan đến khóe mắt.
Lúc này Tần Cung không mặc áo giáp, chỉ mặc áo gai bằng vải thô, mặc dù không uy nghiêm như thường ngày nhưng lại có hương vị của hiệp khách phong lưu.
“Phải, chính là mạt tướng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.