Chương 1195: Đánh hứa bùi, chém chư hầu (67)
Nấm Hương Xào
07/08/2020
“Vô lý... thật sự quá vô lý... theo lý thuyết Hàn Úc đáng lẽ phải động thủ rồi, vì sa3o vẫn chưa hề có tin tức gì chứ?”
Nếu không phải Dương Tư cực kỳ tự tin thì 2e là gã đã nghi ngờ phán đoán của bản thân rồi.
Kỳ Quan Nhượng quạt phành ph0ạch chiếc quạt lông để xua tan khí nóng quanh mình.
“Hàn Úc chẳng phải hạng 0tốt lành gì, nếu nhất cử nhất động của hắn đều nằm trong dự đoán của ta thì người ch3iến thắng trong trận Cô Tư sẽ là huynh chứ không phải hắn.” Anh ta nghe thấy Dương Tư lầm bầm liền cau mày nói: “Theo ta thấy, Hứa Bùi muốn lật ngược cục diện này thì chỉ có đánh lén mới có thể liều một phen.”
Dương Tư nói: “Tất cả binh lực thành Sơn Ủng đều nằm dưới sự giám sát của chúng ta, hắn điều binh đánh lén từ đâu chứ?”
Dương Tư phái binh bao vây thành Sơn Ủng, theo dõi suốt mười hai canh giờ liền, bất kỳ động tĩnh gì trong thành cũng đều không thể che giấu tầm mắt của quân trinh sát. Nói khoa trương một chút là binh lực của địch đã bị bọn họ thăm dò rõ ràng. Một đám tàn quân quân tâm tan rã, không có chút tinh thần chiến đấu thì sao có thể đánh lén thay đổi chiến cuộc được?
Gã suy nghĩ mãi vẫn không hiểu được.
Điều kiện tiên quyết để đánh lén thành công đó là tin tức của hai phe địch ta không cân bằng, Dương Tư nắm rất rõ động tĩnh của quân địch, nếu bọn họ dám đánh lén tức là đã tặng không đầu cho bên này rồi.
Tuy nhiên...
Hàn Úc có thể không nhìn rõ được điểm này sao?
Dương Tư nói: “Ta ghét nhất là loại người này, ta cảm thấy chỗ nào hắn cũng khắc ta.”
Kỳ Quan Nhượng để lộ vẻ mặt nghiêm túc.
Anh ta tán thành phán đoán của Dương Tư đối với Hàn Úc, đối phương chắc chắn không phải loại hèn nhát khoanh tay chịu chết nhưng anh ta cũng nhất thời không đoán ra được tâm tư của đối phương.
“Có điều dù thế nào thì cứ chuẩn bị đầy đủ sẽ không thừa đâu.” Giọng Kỳ Quan Nhượng lạnh lùng nói: “Lệnh cho tướng sĩ tăng cường tuần tra ban đêm, không bỏ qua bất kỳ nhân vật tình nghi nào, đồng thời phái người theo dõi sát sao động tĩnh của thành Sơn Ủng, đề phòng Hứa Bùi chơi trò ve sầu thoát xác.”
Hứa Bùi là thủ lĩnh của thế lực quân địch, tha cho hắn ta tức là thả hổ về rừng, thả rồng xuống biển, hậu hoạn vô cùng.
Dương Tư nói: “Lấy bất biến ứng vạn biến? Đây thực sự cũng là một cách, ai bảo chúng ta không thể đoán ra động tĩnh của Hàn Úc chứ...”
Khương Lộng Cầm nghe hai người nói chuyện cảm thấy hơi lơ mơ.
“Bại cục của thành Sơn Ủng đã định, Hàn Úc kia còn muốn giãy giụa sao? Nhìn tướng mạo của Hứa Bùi kia đã biết hắn ta là kẻ đoản mệnh rồi.”
Dương Tư bất đắc dĩ cười khổ, nói: “Sâu kiến còn sống tạm bợ, huống chi là con người chứ?”
Không thể vì yếu thế mà từ bỏ không vùng vẫy, lịch sử đã cho chúng ta biết lấy yếu thắng mạnh, phản kích vào lúc khốn cùng không phải chỉ là trường hợp thiểu số.
Cố gắng một chút nói không chừng sẽ có thể giành chiến thắng.
Khương Lộng Cầm nói: “Nghe hai vị quân sư bàn bạc thì Hàn Úc kia hình như là một nhân tài.”
Dương Tư đáp: “Hắn là một trong bốn đệ tử của Uyên Kính tiên sinh, là đồng môn với ta, tài năng không hề thua kém gì ta nên dĩ nhiên không đơn giản.”
“Hắn không bằng huynh.”
Khương Lộng Cầm lạnh lùng khen, vẻ mặt không chút biểu cảm kia càng ngày càng giống với chủ công nhà bọn họ.
Dương Tư đột nhiên được khen cảm thấy vừa mừng vừa lo.
Gã và Khương Lộng Cầm là cộng sự đã được vài năm nhưng chưa từng nghe thấy cô tán dương ai ngoài chủ công, gã chính là người đầu tiên đấy.
“Khương Hiệu úy khen ngợi như vậy Tư thực sự hổ thẹn, hổ thẹn.” Dương Tư nói: “Không biết có ưu điểm nào đã lọt vào mắt xanh của Khương Hiệu úy?”
Nói gã biết rồi, gã nhất định sẽ phát huy ưu điểm này hơn nữa.
Khương Lộng Cầm nhướn mày, khóe môi lộ ra độ cong nhỏ khó thấy được.
“Con mắt.”
Dương Tư: “...”
Dương Tư nhất thời không thể hiểu được, Khương Lộng Cầm đang nói ánh mắt của gã tốt hơn Hàn Úc sao?
“Hàn Úc chọn Hứa Bùi đúng là mắt mù.” Khương Lộng Cầm bổ sung thêm: “Mặc dù huynh đã từng đi lầm đường nhưng ít ra đã từ bỏ gian tà đi theo chính nghĩa.”
Chủ công của cô chắc chắn là minh chủ duy nhất trên thế gian, những kẻ lựa chọn chư hầu khác chẳng phải đều mù mắt sao?
Dương Tư: “...”
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Fan não tàn đúng là sinh vật cực kỳ đáng sợ.
Bách Nguyệt Hà đã vậy, Khương Lộng Cầm cũng vậy, bảo gã tin rằng chủ công nhà mình không coi Vệ Từ là tấm chắn, gã thật sự không thể làm được.
“Có lẽ Dương quân sư và Kỳ Quan quân sư đã nghĩ nhiều rồi.”
Khương Lộng Cầm cũng đang nghĩ về vấn đề này nhưng mãi vẫn chưa hiểu được.
Cho dù là nhìn từ góc độ nào thì thành Sơn Ủng đã là một nước cờ thua, Hàn Úc muốn lật ngược ván cờ thì chắc chắn phải đánh lén để tìm một chút hy vọng sống, nhưng thời cơ, binh lực, địa thế để đánh lén Hàn Úc đều không chiếm được thứ nào. Theo Khương Lộng Cầm thấy so với đánh cược một ván thì chẳng bằng tử thủ thành Sơn Ủng, nói không chừng còn chịu đựng được một thời gian, còn vấn đề chủ công Khương Bồng Cơ lui binh... đương nhiên khả năng này cực kỳ nhỏ.
Khương Bồng Cơ đang đánh cờ với Bách Nguyệt Hà, nghe Khương Lộng Cầm nói vậy thì cô liền đưa tay chống dưới cằm nhìn về phía Khương Lộng Cầm.
“Ta cảm thấy lo lắng của Văn Chứng và Tĩnh Dung không nhầm đâu.” Khương Bồng Cơ cười nói: “Bởi vì phân tích chiến cuộc không phải chỉ cân nhắc binh lực, địa thế của hai phe địch ta mà còn cần phải cân nhắc đến tính cách nhân thủ dưới trướng. Hứa Bùi bệnh nằm liệt giường, Hàn Úc sẽ trở thành người chủ sự, binh mã thành Sơn Ủng sẽ phải tuân theo lệnh hắn. Nói theo một cách nào đó, thăm dò Hàn Úc chính là thăm dò động tĩnh của toàn thể quân địch.”
Dương Tư nói Hàn Úc không phải người khoanh tay chịu chết, vậy thì binh mã thành Sơn Ủng chắc chắn sẽ không tử thủ trong thành.
Trừ phi...
Hàn Úc bị người ta lật đổ, đổi sang người chủ sự khác.
Căn cứ theo tin tức hiện nay thăm dò được, khả năng này cực kỳ nhỏ.
“Vậy theo ý kiến chủ công, Hàn Úc kia sẽ làm như thế nào?”
Khương Bồng Cơ nhìn chằm chằm thế cục bàn cờ, trầm ngâm nửa ngày.
“Dưới trướng Hứa Bùi cũng chỉ có mình hắn là có chút năng lực, ta rất mong chờ hắn có thể cho ta niềm vui bất ngờ...” Mắt cô sáng lên, nói: “Bất kể hắn có âm mưu hay dương mưu thì ta cứ ngồi đây tiếp chiêu là được. Binh mã dưới trướng Hứa Bùi có hạn, cho dù có toàn lực xuất kích thì cũng chẳng thể nào làm ta bị thương gân cốt được.”
Khương Lộng Cầm càng cảm thấy hứng thú đối với Hàn Úc chưa từng gặp mặt.
Cô muốn xem thử rốt cuộc Hàn Úc này có bản lĩnh lớn như thế nào mà có thể làm khó được chủ công.
Buổi tối ồn ào náo nhiệt hơn cả ban ngày, các loài động vật nhỏ bắt đầu ra ngoài hoạt động gây ra những tiếng động sột soạt.
Với những khán giả đang xem livestream mà nói, cuộc sống về đêm lúc này mới thực sự bắt đầu, còn với những người mặt trời mọc đi làm mặt trời lặn đi ngủ thời viễn cổ thì lúc này nên đi ngủ rồi. Dương Tư cũng không ngoại lệ, gã rửa ráy sơ rồi lăn lên giường, bên dưới là chiếc chiếu thơm mùi trúc, trên bụng đắp một chiếc chăn mỏng để nửa đêm không bị lạnh. Gã lim dim ngủ, một lúc sau đột nhiên nhớ ra gì đó nên bật người ngồi thẳng dậy.
“Không ổn rồi... đúng là đã bỏ qua điểm này.”
Dương Tư lộc cộc đứng dậy đưa tay chụp lấy y phục, hai chân giẫm lên đôi guốc gỗ, vừa bước vội đi vừa mặc đồ.
Doanh trướng của Kỳ Quan Nhượng ở cách đó không xa, Dương Tư từ xa gọi vài tiếng đã đánh thức được Kỳ Quan Nhượng đang trong cơn buồn ngủ.
“Dương Tĩnh Dung, huynh làm cái gì vậy?”
Dương Tư quần áo xộc xệch, áo ngủ còn lộ ra ngoài, đầu tóc rối tung thả sau vai không chỉnh trang chút nào!
“Tư đột nhiên nghĩ ra một chuyện! Chỗ Văn Chứng có đầy đủ tin tức trinh sát được đúng không? Thời gian đang khẩn cấp...”
Kỳ Quan Nhượng liếc xéo nhìn tên khốn đêm hôm khuya khoắt tới phá giấc ngủ người khác nhưng vẫn mặc lại y phục, ngồi dậy tìm tin tức liên quan cho gã.
Dương Tư nương theo ánh đèn xem kĩ, sắc mặt dần dần trầm xuống.
“Thế nào?”
Kỳ Quan Nhượng nhìn sang thì thấy Dương Tư đang xem tin trinh sát về lính đào ngũ.
Từ lúc thành Sơn Ủng bị vây nhốt, lính đào ngũ càng ngày càng tăng, đại thế của Hứa Bùi đã... không đúng!
Kỳ Quan Nhượng đặt mạnh ngọn nến lên bàn, cướp lấy vài quyển thẻ tre.
“Giỏi lắm... Giỏi cho một chiêu man thiên quá hải, ám độ trần thương*!”
* Man thiên quá hải: là kế thứ nhất trong ba mươi sáu kế. Gia Cát Lượng dùng một biến thể là kế “Thuyền cỏ mượn tên” để lừa lấy tên của Tào Tháo trong trận Xích Bích. Ám độ trần thương: kế thứ tám trong ba mươi sáu kế. Thời Hán - Sở tranh hùng, Lưu Bang bị Hạng Vũ ép vào đóng quân trong vùng Ba Thục hẻo lánh khó ra được Trung Nguyên. Hàn Tín bèn bày kế vờ sửa đường sạn đạo nhưng lại ngầm dẫn quân đi đường núi hiểm trở để đánh úp ải Trần Thương, mở đường ra Trung Nguyên cho quân Hán.
Số lính đào ngũ này đúng là lính đào ngũ sao?
Không hẳn là vậy!
Nói không chừng là lính mai phục!
Dương Tư ôm mấy quyển thẻ tre đứng dậy, vội vàng nói: “Phải mau chóng thông báo việc này với chủ công.”
Hai người vừa ra khỏi trướng thì đã thấy lửa cháy đỏ rực ở đại doanh phía xa.
Nếu không phải Dương Tư cực kỳ tự tin thì 2e là gã đã nghi ngờ phán đoán của bản thân rồi.
Kỳ Quan Nhượng quạt phành ph0ạch chiếc quạt lông để xua tan khí nóng quanh mình.
“Hàn Úc chẳng phải hạng 0tốt lành gì, nếu nhất cử nhất động của hắn đều nằm trong dự đoán của ta thì người ch3iến thắng trong trận Cô Tư sẽ là huynh chứ không phải hắn.” Anh ta nghe thấy Dương Tư lầm bầm liền cau mày nói: “Theo ta thấy, Hứa Bùi muốn lật ngược cục diện này thì chỉ có đánh lén mới có thể liều một phen.”
Dương Tư nói: “Tất cả binh lực thành Sơn Ủng đều nằm dưới sự giám sát của chúng ta, hắn điều binh đánh lén từ đâu chứ?”
Dương Tư phái binh bao vây thành Sơn Ủng, theo dõi suốt mười hai canh giờ liền, bất kỳ động tĩnh gì trong thành cũng đều không thể che giấu tầm mắt của quân trinh sát. Nói khoa trương một chút là binh lực của địch đã bị bọn họ thăm dò rõ ràng. Một đám tàn quân quân tâm tan rã, không có chút tinh thần chiến đấu thì sao có thể đánh lén thay đổi chiến cuộc được?
Gã suy nghĩ mãi vẫn không hiểu được.
Điều kiện tiên quyết để đánh lén thành công đó là tin tức của hai phe địch ta không cân bằng, Dương Tư nắm rất rõ động tĩnh của quân địch, nếu bọn họ dám đánh lén tức là đã tặng không đầu cho bên này rồi.
Tuy nhiên...
Hàn Úc có thể không nhìn rõ được điểm này sao?
Dương Tư nói: “Ta ghét nhất là loại người này, ta cảm thấy chỗ nào hắn cũng khắc ta.”
Kỳ Quan Nhượng để lộ vẻ mặt nghiêm túc.
Anh ta tán thành phán đoán của Dương Tư đối với Hàn Úc, đối phương chắc chắn không phải loại hèn nhát khoanh tay chịu chết nhưng anh ta cũng nhất thời không đoán ra được tâm tư của đối phương.
“Có điều dù thế nào thì cứ chuẩn bị đầy đủ sẽ không thừa đâu.” Giọng Kỳ Quan Nhượng lạnh lùng nói: “Lệnh cho tướng sĩ tăng cường tuần tra ban đêm, không bỏ qua bất kỳ nhân vật tình nghi nào, đồng thời phái người theo dõi sát sao động tĩnh của thành Sơn Ủng, đề phòng Hứa Bùi chơi trò ve sầu thoát xác.”
Hứa Bùi là thủ lĩnh của thế lực quân địch, tha cho hắn ta tức là thả hổ về rừng, thả rồng xuống biển, hậu hoạn vô cùng.
Dương Tư nói: “Lấy bất biến ứng vạn biến? Đây thực sự cũng là một cách, ai bảo chúng ta không thể đoán ra động tĩnh của Hàn Úc chứ...”
Khương Lộng Cầm nghe hai người nói chuyện cảm thấy hơi lơ mơ.
“Bại cục của thành Sơn Ủng đã định, Hàn Úc kia còn muốn giãy giụa sao? Nhìn tướng mạo của Hứa Bùi kia đã biết hắn ta là kẻ đoản mệnh rồi.”
Dương Tư bất đắc dĩ cười khổ, nói: “Sâu kiến còn sống tạm bợ, huống chi là con người chứ?”
Không thể vì yếu thế mà từ bỏ không vùng vẫy, lịch sử đã cho chúng ta biết lấy yếu thắng mạnh, phản kích vào lúc khốn cùng không phải chỉ là trường hợp thiểu số.
Cố gắng một chút nói không chừng sẽ có thể giành chiến thắng.
Khương Lộng Cầm nói: “Nghe hai vị quân sư bàn bạc thì Hàn Úc kia hình như là một nhân tài.”
Dương Tư đáp: “Hắn là một trong bốn đệ tử của Uyên Kính tiên sinh, là đồng môn với ta, tài năng không hề thua kém gì ta nên dĩ nhiên không đơn giản.”
“Hắn không bằng huynh.”
Khương Lộng Cầm lạnh lùng khen, vẻ mặt không chút biểu cảm kia càng ngày càng giống với chủ công nhà bọn họ.
Dương Tư đột nhiên được khen cảm thấy vừa mừng vừa lo.
Gã và Khương Lộng Cầm là cộng sự đã được vài năm nhưng chưa từng nghe thấy cô tán dương ai ngoài chủ công, gã chính là người đầu tiên đấy.
“Khương Hiệu úy khen ngợi như vậy Tư thực sự hổ thẹn, hổ thẹn.” Dương Tư nói: “Không biết có ưu điểm nào đã lọt vào mắt xanh của Khương Hiệu úy?”
Nói gã biết rồi, gã nhất định sẽ phát huy ưu điểm này hơn nữa.
Khương Lộng Cầm nhướn mày, khóe môi lộ ra độ cong nhỏ khó thấy được.
“Con mắt.”
Dương Tư: “...”
Dương Tư nhất thời không thể hiểu được, Khương Lộng Cầm đang nói ánh mắt của gã tốt hơn Hàn Úc sao?
“Hàn Úc chọn Hứa Bùi đúng là mắt mù.” Khương Lộng Cầm bổ sung thêm: “Mặc dù huynh đã từng đi lầm đường nhưng ít ra đã từ bỏ gian tà đi theo chính nghĩa.”
Chủ công của cô chắc chắn là minh chủ duy nhất trên thế gian, những kẻ lựa chọn chư hầu khác chẳng phải đều mù mắt sao?
Dương Tư: “...”
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Fan não tàn đúng là sinh vật cực kỳ đáng sợ.
Bách Nguyệt Hà đã vậy, Khương Lộng Cầm cũng vậy, bảo gã tin rằng chủ công nhà mình không coi Vệ Từ là tấm chắn, gã thật sự không thể làm được.
“Có lẽ Dương quân sư và Kỳ Quan quân sư đã nghĩ nhiều rồi.”
Khương Lộng Cầm cũng đang nghĩ về vấn đề này nhưng mãi vẫn chưa hiểu được.
Cho dù là nhìn từ góc độ nào thì thành Sơn Ủng đã là một nước cờ thua, Hàn Úc muốn lật ngược ván cờ thì chắc chắn phải đánh lén để tìm một chút hy vọng sống, nhưng thời cơ, binh lực, địa thế để đánh lén Hàn Úc đều không chiếm được thứ nào. Theo Khương Lộng Cầm thấy so với đánh cược một ván thì chẳng bằng tử thủ thành Sơn Ủng, nói không chừng còn chịu đựng được một thời gian, còn vấn đề chủ công Khương Bồng Cơ lui binh... đương nhiên khả năng này cực kỳ nhỏ.
Khương Bồng Cơ đang đánh cờ với Bách Nguyệt Hà, nghe Khương Lộng Cầm nói vậy thì cô liền đưa tay chống dưới cằm nhìn về phía Khương Lộng Cầm.
“Ta cảm thấy lo lắng của Văn Chứng và Tĩnh Dung không nhầm đâu.” Khương Bồng Cơ cười nói: “Bởi vì phân tích chiến cuộc không phải chỉ cân nhắc binh lực, địa thế của hai phe địch ta mà còn cần phải cân nhắc đến tính cách nhân thủ dưới trướng. Hứa Bùi bệnh nằm liệt giường, Hàn Úc sẽ trở thành người chủ sự, binh mã thành Sơn Ủng sẽ phải tuân theo lệnh hắn. Nói theo một cách nào đó, thăm dò Hàn Úc chính là thăm dò động tĩnh của toàn thể quân địch.”
Dương Tư nói Hàn Úc không phải người khoanh tay chịu chết, vậy thì binh mã thành Sơn Ủng chắc chắn sẽ không tử thủ trong thành.
Trừ phi...
Hàn Úc bị người ta lật đổ, đổi sang người chủ sự khác.
Căn cứ theo tin tức hiện nay thăm dò được, khả năng này cực kỳ nhỏ.
“Vậy theo ý kiến chủ công, Hàn Úc kia sẽ làm như thế nào?”
Khương Bồng Cơ nhìn chằm chằm thế cục bàn cờ, trầm ngâm nửa ngày.
“Dưới trướng Hứa Bùi cũng chỉ có mình hắn là có chút năng lực, ta rất mong chờ hắn có thể cho ta niềm vui bất ngờ...” Mắt cô sáng lên, nói: “Bất kể hắn có âm mưu hay dương mưu thì ta cứ ngồi đây tiếp chiêu là được. Binh mã dưới trướng Hứa Bùi có hạn, cho dù có toàn lực xuất kích thì cũng chẳng thể nào làm ta bị thương gân cốt được.”
Khương Lộng Cầm càng cảm thấy hứng thú đối với Hàn Úc chưa từng gặp mặt.
Cô muốn xem thử rốt cuộc Hàn Úc này có bản lĩnh lớn như thế nào mà có thể làm khó được chủ công.
Buổi tối ồn ào náo nhiệt hơn cả ban ngày, các loài động vật nhỏ bắt đầu ra ngoài hoạt động gây ra những tiếng động sột soạt.
Với những khán giả đang xem livestream mà nói, cuộc sống về đêm lúc này mới thực sự bắt đầu, còn với những người mặt trời mọc đi làm mặt trời lặn đi ngủ thời viễn cổ thì lúc này nên đi ngủ rồi. Dương Tư cũng không ngoại lệ, gã rửa ráy sơ rồi lăn lên giường, bên dưới là chiếc chiếu thơm mùi trúc, trên bụng đắp một chiếc chăn mỏng để nửa đêm không bị lạnh. Gã lim dim ngủ, một lúc sau đột nhiên nhớ ra gì đó nên bật người ngồi thẳng dậy.
“Không ổn rồi... đúng là đã bỏ qua điểm này.”
Dương Tư lộc cộc đứng dậy đưa tay chụp lấy y phục, hai chân giẫm lên đôi guốc gỗ, vừa bước vội đi vừa mặc đồ.
Doanh trướng của Kỳ Quan Nhượng ở cách đó không xa, Dương Tư từ xa gọi vài tiếng đã đánh thức được Kỳ Quan Nhượng đang trong cơn buồn ngủ.
“Dương Tĩnh Dung, huynh làm cái gì vậy?”
Dương Tư quần áo xộc xệch, áo ngủ còn lộ ra ngoài, đầu tóc rối tung thả sau vai không chỉnh trang chút nào!
“Tư đột nhiên nghĩ ra một chuyện! Chỗ Văn Chứng có đầy đủ tin tức trinh sát được đúng không? Thời gian đang khẩn cấp...”
Kỳ Quan Nhượng liếc xéo nhìn tên khốn đêm hôm khuya khoắt tới phá giấc ngủ người khác nhưng vẫn mặc lại y phục, ngồi dậy tìm tin tức liên quan cho gã.
Dương Tư nương theo ánh đèn xem kĩ, sắc mặt dần dần trầm xuống.
“Thế nào?”
Kỳ Quan Nhượng nhìn sang thì thấy Dương Tư đang xem tin trinh sát về lính đào ngũ.
Từ lúc thành Sơn Ủng bị vây nhốt, lính đào ngũ càng ngày càng tăng, đại thế của Hứa Bùi đã... không đúng!
Kỳ Quan Nhượng đặt mạnh ngọn nến lên bàn, cướp lấy vài quyển thẻ tre.
“Giỏi lắm... Giỏi cho một chiêu man thiên quá hải, ám độ trần thương*!”
* Man thiên quá hải: là kế thứ nhất trong ba mươi sáu kế. Gia Cát Lượng dùng một biến thể là kế “Thuyền cỏ mượn tên” để lừa lấy tên của Tào Tháo trong trận Xích Bích. Ám độ trần thương: kế thứ tám trong ba mươi sáu kế. Thời Hán - Sở tranh hùng, Lưu Bang bị Hạng Vũ ép vào đóng quân trong vùng Ba Thục hẻo lánh khó ra được Trung Nguyên. Hàn Tín bèn bày kế vờ sửa đường sạn đạo nhưng lại ngầm dẫn quân đi đường núi hiểm trở để đánh úp ải Trần Thương, mở đường ra Trung Nguyên cho quân Hán.
Số lính đào ngũ này đúng là lính đào ngũ sao?
Không hẳn là vậy!
Nói không chừng là lính mai phục!
Dương Tư ôm mấy quyển thẻ tre đứng dậy, vội vàng nói: “Phải mau chóng thông báo việc này với chủ công.”
Hai người vừa ra khỏi trướng thì đã thấy lửa cháy đỏ rực ở đại doanh phía xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.