Chương 11: Đoán đâu trúng đó (7)
Nấm Hương Xào
24/10/2018
Khương Bồng Cơ căn bản là không tự giác được bản thân mình đang livestream, đặc biệt là sau cái hành động nịnh nọt khán giả của hệ thống, cô càng thêm chán ghét. Đối với cô mà nói, cái gọi là livestream chẳng qua chỉ là một thứ phiền phức mà hệ thống tự ý đẩy lên đầu cô mà thôi, thực tế quyền chủ động vẫn nằm trong tay cô. Livestream thì cứ livestream, ai muốn xem thì vào, không vào thì thôi.
Đã quen là Quân đoàn trưởng nói một là một của Quân Đoàn 7, bây giờ lại có người bắt cô làm ngược lại với ý muốn của mình, giơ tay ra xin người khác khen thưởng? Ha ha... hệ thống cái gì, cút sang một bên hóng gió đi.
Cơ thể này của Liễu Lan Đình cũng không lớn lắm, nhưng sức lực mà Khương Bồng Cơ thể hiện ra thì lại cực kỳ kinh người. Chỉ trong phút chốc, lại xử lý xong một tên thổ phỉ khác, sau đó nhanh chóng giải quyết hậu quả. Lực khi máu tươi phun ra ngoài không hề nhẹ, rất dễ gây ra tiếng động, chỉ cần sơ suất một cái là sẽ để lộ vị trí của cô ngay. Hơn nữa quá nhiều máu chảy ra sẽ khiến cho mùi máu trở nên nồng nặc trong một phạm vi nhất định và rất khó để bay đi hết trong một thời gian ngắn. Nếu như những tên thổ phỉ khác ngửi thấy mùi máu mà lần theo đến thì đúng là thất bại trong gang tấc.
Khương Bồng Cơ vừa nghĩ vừa nhanh chóng thắt nút sợi dây vải xé ra từ áo ngoài của mình, sau đó giấu thi thể gã thổ phỉ vừa chết vào một góc khuất. Trước đó, cô đã xé chiếc áo khoác ngoài của mình ra thành từng dải chính là để dùng vào lúc này.
Rất nhanh chóng, ngoại trừ những kẻ vừa bị cô xử lý thì đám thổ phỉ giờ còn lại cũng còn rất ít.
Lạnh lùng nhìn những ánh nến ít ỏi rải rác trong trại, đôi môi đầy đặn của Khương Bồng Cơ bỗng dưng cong lên nở một nụ cười đẫm máu tanh.
Dưới ánh trăng, con dao găm đã gặp máu lộ rõ vẻ sắc lạnh, xung quanh bốn phía đều thoảng lại mùi máu tanh nhàn nhạt.
Hệ thống ngại ngùng cười ha ha: “... ký chủ à... trước kia cô làm nghề gì vậy?” Với giá trị vũ lực thế này nên hợp tác với hệ thống tranh bá thiên hạ mới phải, nhoằng một cái là đã leo lên đỉnh chiến thắng rồi ấy.
“Tao còn tưởng mày cái gì cũng biết cơ đấy... tao hả, nghề nghiệp trước đây đương nhiên là - chuyên môn đi lấy mạng người!”
Câu này vừa mới ra khỏi miệng, vị khán giả vốn sợ đến mức chết khiếp nhưng lại không kìm được tò mò mà xem tiếp - [Kẻ Đột Nhập Đen Đủi] cùng với hệ thống đều có cảm giác gió lạnh thổi vù vù sau lưng.
“Kẹt” một tiếng, Khương Bồng Cơ đưa tay đẩy cánh cửa lớn đang khép hờ ra. Mùi máu tanh hôi thối nồng nặc trong phòng liền xộc đến, trước mặt cô là những cái xác nằm ngổn ngang.
Khương Bồng Cơ nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp nhảy qua cái tay đứt lìa trên mặt đất, đế giày thấm no máu vẫn còn âm ấm. Theo từng bước chân đi sâu vào trong là một chuỗi những dấu giày dính máu cách nhau đều đặn, “Xem ra chúng mày còn ngu hơn tưởng tượng của tao.”
Trong phòng, những gã thổ phỉ còn sống đều đang bất động, nằm tê liệt trên bàn hoặc trên ghế, dáng vẻ nhếch nhác không chịu nổi, mấy tên đương gia vẫn còn sống.
Một khi đã vung đại đao trong tay lên, đại não liền bị chi phối bởi cơn cuồng bạo giết chóc không ngừng. Gã Tứ đương gia là điên cuồng nhất, giận dữ đến mức muốn chặt đầu mấy tên đã cắm sừng gã, Nhị đương gia cũng kệ xác không quan tâm. Còn những người khác thì muốn ngăn cản Tứ đương gia lại, sau rồi không cẩn thận bị ngộ thương, vốn dĩ không tức giận cũng thành phát rồ, vạch trần không ít những chuyện xấu xa, cũng lôi luôn cả gã Nhị đương gia vào.
Đến sau cùng thì chính là cảnh tượng mà Khương Bồng Cơ đang nhìn thấy. Một đám người kiệt sức không đánh nhau nổi nữa, vừa cảnh giác đối phương đột nhiên đánh lén, vừa thở hồng hộc lấy lại thể lực.
Lúc cánh cửa lớn bị đẩy ra, gió đêm lành lạnh bên ngoài cũng luồn vào khiến tất cả mọi người đều giật mình, cái đầu đang điên cuồng tức giận cũng bình tĩnh lại không ít.
Vốn dĩ còn tưởng là Đại đương gia bước vào, nhưng khi giọng nói của Khương Bồng Cơ vang lên, bọn chúng liền tái mét hết mặt mày lại. Chỉ dựa vào mấy câu nói của cô, lại nhìn rõ cảnh tượng xung quanh mình, bọn chúng lập tức liền hiểu ra mình đã mắc bẫy.
Gã thổ phỉ dựa vào bên cạnh ghế phẫn nộ đến mức mắt trợn ngược, muốn rồ lên giết người, “Mày, mày... con đàn bà đê tiện thâm hiểm!”
“Vô lễ!”
Nói xong, Khương Bồng Cơ nhanh chóng giải quyết đối phương bằng một nhát dao, lúc rút dao ra cũng đồng thời chuyển cổ tay, âm thầm dùng xảo lực khiến con dao găm phi thẳng một mạch, đâm vào cổ họng một tên thổ phỉ khác đang định kêu cứu. “Phập” một tiếng, con dao găm xuyên thủng cổ họng của hắn ta rồi cắm sâu vào cái cột gỗ đằng sau lưng.
Cho dù có là một tên thổ phỉ chân tay đầy đủ cô cũng có thể giải quyết một cách nhẹ nhàng, chứ đừng nói đến mấy gã thân tàn ma dại đang thoi thóp thế này.
Khương Bồng Cơ nhìn hai kẻ còn sống duy nhất trong phòng, bọn chúng đã bị cô dọa cho vỡ mật, vừa gào lên cầu cứu, vừa khóc lóc lắc đầu quầy quậy lùi về phía sau. Bởi vì quá mức sợ hãi, cái thứ phía dưới của một tên run lên một cái, nước tiểu nóng hổi thấm ướt sũng đũng quần để lại một vệt dài ẩm ướt trên sàn nhà.
“Đừng... xin cô... đừng giết tôi... tôi không muốn chết... tôi thật sự không muốn chết mà... tôi sai rồi... xin cô...”
“Xin lỗi? Xin lỗi thì có tác dụng gì?” Khương Bồng Cơ cười lạnh.
Lần này Khương Bồng Cơ không dùng đến dao găm mà dùng một tay bóp cổ gã, trực tiếp nhấc lên giữa không trung, ngón tay thoáng dùng xảo kình bóp gãy cổ gã.
Nhìn con ngươi gần như lồi ra khỏi hốc mắt, cộng với thất khiếu chảy máu, dáng vẻ thảm thương chết không nhắm mắt của đối phương, Khương Bồng Cơ hừ lạnh một tiếng, sau đó ngồi trên ghế chủ vị. Còn về phần vị khán giả vẫn đang xem trực tiếp và hệ thống thì đã sợ đến mức im bặt không dám hó hé.
3... 2... 1! Khương Bồng Cơ đếm thầm trong đầu.
Sau đó, bước chân hỗn loạn nặng nề càng lúc càng gần, gã Đại đương gia vừa bước vào liền bị cả một phòng toàn xác chết dọa cho sợ đến mức ngây ra như phỗng. Rồi, gã ta nhìn thấy Khương Bồng Cô đang ngửa người nửa nằm nửa ngồi trên ghế chủ vị trải da thú xoay xoay con dao găm trong tay chơi đùa.
“Mày có biết trên đời này tao đây hận nhất là cái gì không? Cưỡng hiếp, bắt cóc, cướp giật! Rơi vào tay tao thì mày nên có cái giác ngộ này mới phải!”
“Mày!!!” Gã thủ lĩnh đám thổ phỉ không thể tin tưởng nổi nhìn căn phòng toàn xác người, đặc biệt là khi nhìn thấy dáng vẻ thê thảm chết không nhắm mắt của vài tên trong số đó, cả người gã như thể bị cả cái chùy lớn nện cho một cú, không tự chủ được mà lùi về phía sau: “Mày... lừa tao?”
Chậc, nghe cứ như nữ chính ngôn tình bị gã cặn bã nào đấy dỗ dành lừa gạt, não chết máy một lúc rõ lâu rồi mới hoảng hốt nhận ra mình bị lừa.
Khương Bồng Cơ cười cười không nói gì, cái não chết máy của tên thổ phỉ nhanh chóng vận hành trở lại.
“Soạt” một cái, gã ta rút thanh đao ở hông ra, cơ bắp rắn chắc ở hai cánh tay như muốn nổ tung, gân xanh trên mặt như bục ra đến nơi, rõ ràng là gã ta đang phẫn nộ đến cùng cực.
“Não là một thứ rất tốt đấy, hy vọng kiếp sau mày có nó.”
Khương Bồng Cơ nhẹ nhàng tránh thoát khỏi cái đao đang vung tới, vạt áo màu xanh tung bay cùng với động tác như đang khiêu vũ của cô, thế nhưng lại có một cảm giác xinh đẹp không nói được ra lời. Cô thuận thế gập khuỷu tay lại chọc thẳng vào điểm yếu của gã Đại đương gia, nháy mắt gã Đại đương gia cảm giác nửa người phía dưới của mình tê dại mất hết tri giác.
Sau đó, bốn bề tĩnh mịch, chỉ nghe thấy âm thanh trầm đục của những lần giã đòn, cùng lúc đó là tiếng xương gãy răng rắc giòn giã vang lên.
Dáng vẻ của Khương Bồng Cơ sau khi xong việc khá là sảng khoái, một chân đạp lên ngực gã thổ phỉ rồi nhìn từ trên cao xuống, “Nằm yên!”
Gã thủ lĩnh cố hết sức ngẩng đầu lên, trong cổ họng không ngừng có máu tanh trào lên, nhuộm đỏ cả nửa mặt, gã ta vẫn không hiểu, tại sao mình lại mắc lừa và Khương Bồng Cơ làm sao mà biết chuyện của Mạc Nương? Cho dù có chết gã ta cũng phải hiểu cho rõ ràng! Đăng bởi: admin
Đã quen là Quân đoàn trưởng nói một là một của Quân Đoàn 7, bây giờ lại có người bắt cô làm ngược lại với ý muốn của mình, giơ tay ra xin người khác khen thưởng? Ha ha... hệ thống cái gì, cút sang một bên hóng gió đi.
Cơ thể này của Liễu Lan Đình cũng không lớn lắm, nhưng sức lực mà Khương Bồng Cơ thể hiện ra thì lại cực kỳ kinh người. Chỉ trong phút chốc, lại xử lý xong một tên thổ phỉ khác, sau đó nhanh chóng giải quyết hậu quả. Lực khi máu tươi phun ra ngoài không hề nhẹ, rất dễ gây ra tiếng động, chỉ cần sơ suất một cái là sẽ để lộ vị trí của cô ngay. Hơn nữa quá nhiều máu chảy ra sẽ khiến cho mùi máu trở nên nồng nặc trong một phạm vi nhất định và rất khó để bay đi hết trong một thời gian ngắn. Nếu như những tên thổ phỉ khác ngửi thấy mùi máu mà lần theo đến thì đúng là thất bại trong gang tấc.
Khương Bồng Cơ vừa nghĩ vừa nhanh chóng thắt nút sợi dây vải xé ra từ áo ngoài của mình, sau đó giấu thi thể gã thổ phỉ vừa chết vào một góc khuất. Trước đó, cô đã xé chiếc áo khoác ngoài của mình ra thành từng dải chính là để dùng vào lúc này.
Rất nhanh chóng, ngoại trừ những kẻ vừa bị cô xử lý thì đám thổ phỉ giờ còn lại cũng còn rất ít.
Lạnh lùng nhìn những ánh nến ít ỏi rải rác trong trại, đôi môi đầy đặn của Khương Bồng Cơ bỗng dưng cong lên nở một nụ cười đẫm máu tanh.
Dưới ánh trăng, con dao găm đã gặp máu lộ rõ vẻ sắc lạnh, xung quanh bốn phía đều thoảng lại mùi máu tanh nhàn nhạt.
Hệ thống ngại ngùng cười ha ha: “... ký chủ à... trước kia cô làm nghề gì vậy?” Với giá trị vũ lực thế này nên hợp tác với hệ thống tranh bá thiên hạ mới phải, nhoằng một cái là đã leo lên đỉnh chiến thắng rồi ấy.
“Tao còn tưởng mày cái gì cũng biết cơ đấy... tao hả, nghề nghiệp trước đây đương nhiên là - chuyên môn đi lấy mạng người!”
Câu này vừa mới ra khỏi miệng, vị khán giả vốn sợ đến mức chết khiếp nhưng lại không kìm được tò mò mà xem tiếp - [Kẻ Đột Nhập Đen Đủi] cùng với hệ thống đều có cảm giác gió lạnh thổi vù vù sau lưng.
“Kẹt” một tiếng, Khương Bồng Cơ đưa tay đẩy cánh cửa lớn đang khép hờ ra. Mùi máu tanh hôi thối nồng nặc trong phòng liền xộc đến, trước mặt cô là những cái xác nằm ngổn ngang.
Khương Bồng Cơ nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp nhảy qua cái tay đứt lìa trên mặt đất, đế giày thấm no máu vẫn còn âm ấm. Theo từng bước chân đi sâu vào trong là một chuỗi những dấu giày dính máu cách nhau đều đặn, “Xem ra chúng mày còn ngu hơn tưởng tượng của tao.”
Trong phòng, những gã thổ phỉ còn sống đều đang bất động, nằm tê liệt trên bàn hoặc trên ghế, dáng vẻ nhếch nhác không chịu nổi, mấy tên đương gia vẫn còn sống.
Một khi đã vung đại đao trong tay lên, đại não liền bị chi phối bởi cơn cuồng bạo giết chóc không ngừng. Gã Tứ đương gia là điên cuồng nhất, giận dữ đến mức muốn chặt đầu mấy tên đã cắm sừng gã, Nhị đương gia cũng kệ xác không quan tâm. Còn những người khác thì muốn ngăn cản Tứ đương gia lại, sau rồi không cẩn thận bị ngộ thương, vốn dĩ không tức giận cũng thành phát rồ, vạch trần không ít những chuyện xấu xa, cũng lôi luôn cả gã Nhị đương gia vào.
Đến sau cùng thì chính là cảnh tượng mà Khương Bồng Cơ đang nhìn thấy. Một đám người kiệt sức không đánh nhau nổi nữa, vừa cảnh giác đối phương đột nhiên đánh lén, vừa thở hồng hộc lấy lại thể lực.
Lúc cánh cửa lớn bị đẩy ra, gió đêm lành lạnh bên ngoài cũng luồn vào khiến tất cả mọi người đều giật mình, cái đầu đang điên cuồng tức giận cũng bình tĩnh lại không ít.
Vốn dĩ còn tưởng là Đại đương gia bước vào, nhưng khi giọng nói của Khương Bồng Cơ vang lên, bọn chúng liền tái mét hết mặt mày lại. Chỉ dựa vào mấy câu nói của cô, lại nhìn rõ cảnh tượng xung quanh mình, bọn chúng lập tức liền hiểu ra mình đã mắc bẫy.
Gã thổ phỉ dựa vào bên cạnh ghế phẫn nộ đến mức mắt trợn ngược, muốn rồ lên giết người, “Mày, mày... con đàn bà đê tiện thâm hiểm!”
“Vô lễ!”
Nói xong, Khương Bồng Cơ nhanh chóng giải quyết đối phương bằng một nhát dao, lúc rút dao ra cũng đồng thời chuyển cổ tay, âm thầm dùng xảo lực khiến con dao găm phi thẳng một mạch, đâm vào cổ họng một tên thổ phỉ khác đang định kêu cứu. “Phập” một tiếng, con dao găm xuyên thủng cổ họng của hắn ta rồi cắm sâu vào cái cột gỗ đằng sau lưng.
Cho dù có là một tên thổ phỉ chân tay đầy đủ cô cũng có thể giải quyết một cách nhẹ nhàng, chứ đừng nói đến mấy gã thân tàn ma dại đang thoi thóp thế này.
Khương Bồng Cơ nhìn hai kẻ còn sống duy nhất trong phòng, bọn chúng đã bị cô dọa cho vỡ mật, vừa gào lên cầu cứu, vừa khóc lóc lắc đầu quầy quậy lùi về phía sau. Bởi vì quá mức sợ hãi, cái thứ phía dưới của một tên run lên một cái, nước tiểu nóng hổi thấm ướt sũng đũng quần để lại một vệt dài ẩm ướt trên sàn nhà.
“Đừng... xin cô... đừng giết tôi... tôi không muốn chết... tôi thật sự không muốn chết mà... tôi sai rồi... xin cô...”
“Xin lỗi? Xin lỗi thì có tác dụng gì?” Khương Bồng Cơ cười lạnh.
Lần này Khương Bồng Cơ không dùng đến dao găm mà dùng một tay bóp cổ gã, trực tiếp nhấc lên giữa không trung, ngón tay thoáng dùng xảo kình bóp gãy cổ gã.
Nhìn con ngươi gần như lồi ra khỏi hốc mắt, cộng với thất khiếu chảy máu, dáng vẻ thảm thương chết không nhắm mắt của đối phương, Khương Bồng Cơ hừ lạnh một tiếng, sau đó ngồi trên ghế chủ vị. Còn về phần vị khán giả vẫn đang xem trực tiếp và hệ thống thì đã sợ đến mức im bặt không dám hó hé.
3... 2... 1! Khương Bồng Cơ đếm thầm trong đầu.
Sau đó, bước chân hỗn loạn nặng nề càng lúc càng gần, gã Đại đương gia vừa bước vào liền bị cả một phòng toàn xác chết dọa cho sợ đến mức ngây ra như phỗng. Rồi, gã ta nhìn thấy Khương Bồng Cô đang ngửa người nửa nằm nửa ngồi trên ghế chủ vị trải da thú xoay xoay con dao găm trong tay chơi đùa.
“Mày có biết trên đời này tao đây hận nhất là cái gì không? Cưỡng hiếp, bắt cóc, cướp giật! Rơi vào tay tao thì mày nên có cái giác ngộ này mới phải!”
“Mày!!!” Gã thủ lĩnh đám thổ phỉ không thể tin tưởng nổi nhìn căn phòng toàn xác người, đặc biệt là khi nhìn thấy dáng vẻ thê thảm chết không nhắm mắt của vài tên trong số đó, cả người gã như thể bị cả cái chùy lớn nện cho một cú, không tự chủ được mà lùi về phía sau: “Mày... lừa tao?”
Chậc, nghe cứ như nữ chính ngôn tình bị gã cặn bã nào đấy dỗ dành lừa gạt, não chết máy một lúc rõ lâu rồi mới hoảng hốt nhận ra mình bị lừa.
Khương Bồng Cơ cười cười không nói gì, cái não chết máy của tên thổ phỉ nhanh chóng vận hành trở lại.
“Soạt” một cái, gã ta rút thanh đao ở hông ra, cơ bắp rắn chắc ở hai cánh tay như muốn nổ tung, gân xanh trên mặt như bục ra đến nơi, rõ ràng là gã ta đang phẫn nộ đến cùng cực.
“Não là một thứ rất tốt đấy, hy vọng kiếp sau mày có nó.”
Khương Bồng Cơ nhẹ nhàng tránh thoát khỏi cái đao đang vung tới, vạt áo màu xanh tung bay cùng với động tác như đang khiêu vũ của cô, thế nhưng lại có một cảm giác xinh đẹp không nói được ra lời. Cô thuận thế gập khuỷu tay lại chọc thẳng vào điểm yếu của gã Đại đương gia, nháy mắt gã Đại đương gia cảm giác nửa người phía dưới của mình tê dại mất hết tri giác.
Sau đó, bốn bề tĩnh mịch, chỉ nghe thấy âm thanh trầm đục của những lần giã đòn, cùng lúc đó là tiếng xương gãy răng rắc giòn giã vang lên.
Dáng vẻ của Khương Bồng Cơ sau khi xong việc khá là sảng khoái, một chân đạp lên ngực gã thổ phỉ rồi nhìn từ trên cao xuống, “Nằm yên!”
Gã thủ lĩnh cố hết sức ngẩng đầu lên, trong cổ họng không ngừng có máu tanh trào lên, nhuộm đỏ cả nửa mặt, gã ta vẫn không hiểu, tại sao mình lại mắc lừa và Khương Bồng Cơ làm sao mà biết chuyện của Mạc Nương? Cho dù có chết gã ta cũng phải hiểu cho rõ ràng! Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.