Chương 393: Động đất ở đông khánh (25)
Nấm Hương Xào
24/10/2018
Ngày thứ ba sau động đất, hoàng đế hạ chỉ, dời đô về Kham Châu.
Tuy đã nghe đám Phong Cẩn dự báo trước về chuyện hoàng đế muốn dời đô, nhưng sau khi thánh chỉ chính thức hạ xuống, tất cả bọn họ đều im lặng.
Dân chúng nghe được tin này lại càng cảm thấy bi thương tuyệt vọng, tiếng khóc vang trời, thậm chí còn có bà lão khóc đến mức ngất xỉu.
Trải qua ba ngày động đất, khán giả xem livestream đã rèn luyện được tâm lý mạnh mẽ, nhưng nhìn thấy cảnh này bọn họ vẫn cảm thấy xót xa.
Cho dù bọn họ chẳng hiểu gì.
[Thịt Bò Hầm Khoai Tây]: Ài, chẳng phải là chỉ dời đô thôi sao, đâu phải là mất nước, sao phải khóc lóc như thế chứ.
[Đại Táo Đỏ]: Cút, nói nghe nhẹ nhàng thế. Người ta không phải khóc vì dời đô mà khóc vì bị ruồng bỏ đấy, có biết không?
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Kênh livestream này không chịu sự quản lý của nhà nước, cho nên tôi có thể lấy một cái so sánh không được thỏa đáng như thế này: Giả dụ, thủ đô của Hoa Quốc chúng ta xảy ra một trận động đất cực kỳ mạnh, dân chúng chết đến 90%, ba ngày liên tiếp mà nhà nước không có bất kỳ một hành động ứng cứu nào. Tất cả mọi người đều nghi ngờ nhưng vẫn tin vào nhà nước, yên tâm đợi cứu hộ, sau đó có thông báo từ trên xuống là thủ đô bị tàn phá quá nghiêm trọng không có giá trị cứu hộ nữa, chúng ta phải dời đô, mặc kệ người dân trong vùng động đất… mọi người đoán xem những người bị bỏ lại có cảm giác như thế nào?
Bị ruồng bỏ sẽ có cảm giác như thế nào?
Cái quốc gia đó sắp tiêu đời rồi!
[Thịt Bò Hầm Khoai Tây]: Không phải, cái so sánh này không thỏa đáng. Nếu nhà nước dám làm vậy chắc chắn sẽ bị hơn một tỷ dân chửi cho chết. Hơn nữa, bây giờ hệ thống internet phát triển như vậy, đừng nói là ba ngày không cứu hộ, ba tiếng không có động tĩnh gì thôi là đã ầm ầm lên rồi.
[Huyền Không Cứu Phi]: Không nói đến chuyện so sánh có thỏa đáng hay không, dù sao tui cũng hiểu được ý của bác @Liên Minh Lão Phịch Thủ muốn nói.
[Khắc Không Đổi Mệnh]: Ài, nếu tôi là một trong số dân chúng thì tôi cũng sẽ khóc. Đối mặt với quê hương toàn đống đổ nát, còn sống thì có tác dụng gì? Quốc gia lại mặc kệ không quan tâm, điều này có nghĩa là khả năng xây dựng lại quê hương gần như là bằng không, tương lai mù mịt, chẳng còn hy vọng gì.
Dân chúng cổ đại có sự tin tưởng mù quáng vào hoàng đế, bởi vì ông ta là thiên tử, con trời, quyền lực trong tay là do thần ban cho!
Bị thiên tử vứt bỏ, bọn họ hoàn toàn không nhìn thấy tương lai của mình nữa.
Trong bầu không khí thương cảm đó, Khương Bồng Cơ lại bĩu môi.
“Thật đúng là ăn no rửng mỡ, lúc này mà còn tâm trạng để khóc.”
La Việt xuất thân bình dân, vốn cũng cảm thấy đau xót, nghe xong câu nói lạnh lùng của Khương Bồng Cơ thì suýt chút nữa tăng xông.
Nếu không phải do mệnh lệnh của hoàng đế, gã còn lâu mới nghe lệnh của người này.
“Ta nói sai à?” Khương Bồng Cơ liếc mắt nhìn gã, ánh mắt hiện rõ sự khinh bỉ.
La Việt nghẹn họng, vô thức muốn phản bác nhưng lại không thể thốt ra thành lời được.
Bất giác gã cảm thấy chột dạ.
Thấy bóng dáng Khương Bồng Cơ đi xa dần, Kỳ Quan Nhượng lại đi ngang qua dùng khuỷu tay thúc cho gã một phát.
“Thiên tử quả thật đã vứt bỏ dân chúng, nhưng huynh có nhìn xem vì sao bây giờ bọn họ vẫn còn sống mà không phải đang chôn thây dưới đống đổ nát không? Lang quân nói không sai, ăn no rửng mỡ, khóc cái gì mà khóc. Tình cảm phong phú thế sao không thấy bọn họ cảm tạ ân đức của lang quân?”
Kỳ Quan Nhượng lắc đầu, ra vẻ “đúng là đám ngu si hết thuốc chữa”.
La Việt nghiêm mặt, nói với vẻ chính nghĩa lẫm liệt: “Sao có thể nói như thế được, nếu như không có thánh chỉ, Liễu lang quân cũng…”
Kỳ Quan Nhượng không để cho gã ta nói hết đã ngắt lời: “Câu này sai rồi. Nếu như không phải lang quân nhà ta lương thiện, tự dâng sớ xin tiếp nhận chuyện này thì huynh nói thử xem, Quan Gia có phái người đến cứu bọn họ không? Ha, tuy lang quân dâng sớ xin chỉ thị của Quan Gia, nhưng cuối cùng Quan Gia cũng chỉ cấp vẻn vẹn có một nghìn cấm quân, năm trăm thạch lương thực. Huynh nói xem, với tí tẹo người, tí tẹo lương thực như vậy thì cứu được mấy người?”
La Việt muốn phản bác nhưng sau cùng lại xấu hổ, mặt mũi đỏ bừng, chẳng qua là gã đen quá nên nhìn không rõ.
Kỳ Quan Nhượng mỉa mai bằng giọng điệu quái gở: “Một trăm nghìn cấm quân, cuối cùng chỉ cấp một nghìn người, đúng là nhiều quá nhỉ.”
Kể có là nạn tuyết mấy năm trước, triều đình cũng phát ba mươi nghìn lượng bạc xuống để cứu trợ, dù sau cùng đến tay dân chúng được vài đồng bạc ít ỏi nhưng tốt xấu gì cũng đã tỏ thái độ. Bây giờ triều đình còn không cần thể diện luôn, cho một nghìn cấm quân và năm trăm thạch lương thực là phủi đít bỏ đi.
Phải biết rằng phạm vi ảnh hưởng của trận động đất này bao gồm cả quận Thượng Dương, quận Phụng Ấp, suýt soát 2/3 cái đất Cửu Châu rồi!
Số người chết còn cao gấp hàng chục lần so với nạn tuyết năm đó.
Kỳ Quan Nhượng cười lạnh, đôi mắt âm u nhìn La Việt khiến gã sởn hết cả gai ốc.
Số lượng dân chúng được cứu ra càng nhiều thì nhu cầu về lương thực và thuốc men càng lúc càng lớn.
Tổng cộng Khương Bồng Cơ đã đổi hai mươi nghìn thạch lương thực cùng một lượng rất lớn ngải cứu và rễ cỏ lau, mỗi lần đều để Từ Kha dẫn người đi lấy, một phần để lại ở Thượng Kinh cho dân chúng sử dụng, còn một phần chuyển đến quận Phụng Ấp, trước đó Kỳ Quan Nhượng đã để lại hai nghìn bộ khúc ở đó để cứu viện.
Thượng Kinh là trung tâm của trận động đất, thương vong cực kỳ nghiêm trọng.
Quận Phụng Ấp cách đó khá xa, người còn sống nhiều hơn, lượng lương thực và thuốc men tiêu hao cũng là con số khổng lồ.
Khương Bồng Cơ cũng không thể mua lương thực trong cửa hàng hệ thống mãi, trong khoảng thời gian ngắn có lẽ không sao, nhưng lâu rồi sẽ dễ bị phát hiện.
Nếu bên cạnh cô là đám đồng đội heo, cô biểu diễn biến không thành có cũng chẳng sao, quan trọng là đồng đội của cô còn ai nấy đều tinh hơn quỷ, không thể làm thế được. Nếu không phải chi thứ hai nhà họ Liễu nhiều tiền không biết tiêu gì, tiệm lương thực trải khắp Đông Khánh thì có lẽ ngay đến Từ Kha cũng không lừa nổi.
Thế cho nên chuyện tăng thu giảm chi rất quan trọng.
“Thượng Kinh có rất nhiều nhà giàu, kho của nhà nào cũng có vô số đồ tốt…” Khương Bồng Cơ mặt không biểu cảm nói: “Dù sao thì bọn họ cũng đều chuyển đi thôi, đồ đạc để ở đây sớm muộn cũng hỏng, không bằng chúng ta thu hồi sử dụng, để bá tánh được hưởng lợi.”
Khương Bồng Cơ nói rõ ra như thế chỉ thiếu điều nói với tất cả mọi người, chúng ta đi cướp đi.
Kỳ Quan Nhượng tán thành, bởi vì anh ta căn bản không phải là chính nhân quân tử.
Trong lòng Từ Kha cảm thấy quẫn bách, hành động này không khác gì trộm cắp cướp giật, nhưng nghĩ đến dân chúng ở bên ngoài, trừ cách này ra thì cũng không còn cách nào khác.
Mạnh Hồn từ trước đến nay vẫn luôn nghe theo Khương Bồng Cơ, đừng nói là quét dọn đống đổ nát, trực tiếp chặn đường cướp của ông cũng chẳng cảm thấy có gì sai.
Duy chỉ có một người phản đối ý kiến này, chính là Phong Cẩn.
Anh được dạy dỗ theo giáo dục chính quy bao nhiêu năm như vậy, nếu như lập tức trở thành đồng bọn với Khương Bồng Cơ thì đã không phải là Phong Cẩn rồi.
Khương Bồng Cơ nói: “Vậy Hoài Du có cách nào hay hơn à?”
Bị mấy người nhìn chằm chằm, một lúc sau Phong Cẩn mới ngượng ngùng nói: “Chí ít… cũng phải để lại giấy nợ chứ?”
Mọi người: “…”
Phủ nào cũng trống hoác ra, người chạy hết rồi, viết giấy nợ cho ai xem?
Nhưng nếu làm vậy có thể khiến Phong Cẩn cảm thấy dễ chịu hơn một chút thì viết thôi, dù sao cũng không mất gì.
Khương Bồng Cơ nói: “Ừm, Hoài Du nói vậy cũng có lý. Sau khi trận động đất này qua rồi, người ta quay về mà nhìn thấy đồ đạc bị chuyển sạch không chừng sẽ chửi ầm lên. Viết giấy nợ tốt xấu gì cũng có thể tỏ ra rằng chúng ta không cướp mà chỉ ‘mượn tạm’.”
Hai chữ ‘mượn tạm’, Khương Bồng Cơ nói với giọng đầy hàm ý sâu xa.
Kỳ Quan Nhượng cười không nói gì, mượn không trả cũng là “mượn” mà.
Động đất đã trôi qua bốn ngày, số lượng dân chúng được cứu ra đã lên đến con số mười tám nghìn người, số lượng thi thể chôn cất ở ngoài thành thì lên đến bảy mươi nghìn người.
Nhân khẩu thường trú ở Thượng Kinh vào khoảng một trăm hai mươi nghìn người, nếu tính thế còn thiếu mấy chục nghìn nhân khẩu.
Khương Bồng Cơ dự định ở lại thêm vài ngày để tìm kiếm toàn diện triệt để một lần nữa, sau đó sẽ hội quân với hai nghìn bộ khúc còn lại ở quận Phụng Ấp. Đăng bởi: admin
Tuy đã nghe đám Phong Cẩn dự báo trước về chuyện hoàng đế muốn dời đô, nhưng sau khi thánh chỉ chính thức hạ xuống, tất cả bọn họ đều im lặng.
Dân chúng nghe được tin này lại càng cảm thấy bi thương tuyệt vọng, tiếng khóc vang trời, thậm chí còn có bà lão khóc đến mức ngất xỉu.
Trải qua ba ngày động đất, khán giả xem livestream đã rèn luyện được tâm lý mạnh mẽ, nhưng nhìn thấy cảnh này bọn họ vẫn cảm thấy xót xa.
Cho dù bọn họ chẳng hiểu gì.
[Thịt Bò Hầm Khoai Tây]: Ài, chẳng phải là chỉ dời đô thôi sao, đâu phải là mất nước, sao phải khóc lóc như thế chứ.
[Đại Táo Đỏ]: Cút, nói nghe nhẹ nhàng thế. Người ta không phải khóc vì dời đô mà khóc vì bị ruồng bỏ đấy, có biết không?
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Kênh livestream này không chịu sự quản lý của nhà nước, cho nên tôi có thể lấy một cái so sánh không được thỏa đáng như thế này: Giả dụ, thủ đô của Hoa Quốc chúng ta xảy ra một trận động đất cực kỳ mạnh, dân chúng chết đến 90%, ba ngày liên tiếp mà nhà nước không có bất kỳ một hành động ứng cứu nào. Tất cả mọi người đều nghi ngờ nhưng vẫn tin vào nhà nước, yên tâm đợi cứu hộ, sau đó có thông báo từ trên xuống là thủ đô bị tàn phá quá nghiêm trọng không có giá trị cứu hộ nữa, chúng ta phải dời đô, mặc kệ người dân trong vùng động đất… mọi người đoán xem những người bị bỏ lại có cảm giác như thế nào?
Bị ruồng bỏ sẽ có cảm giác như thế nào?
Cái quốc gia đó sắp tiêu đời rồi!
[Thịt Bò Hầm Khoai Tây]: Không phải, cái so sánh này không thỏa đáng. Nếu nhà nước dám làm vậy chắc chắn sẽ bị hơn một tỷ dân chửi cho chết. Hơn nữa, bây giờ hệ thống internet phát triển như vậy, đừng nói là ba ngày không cứu hộ, ba tiếng không có động tĩnh gì thôi là đã ầm ầm lên rồi.
[Huyền Không Cứu Phi]: Không nói đến chuyện so sánh có thỏa đáng hay không, dù sao tui cũng hiểu được ý của bác @Liên Minh Lão Phịch Thủ muốn nói.
[Khắc Không Đổi Mệnh]: Ài, nếu tôi là một trong số dân chúng thì tôi cũng sẽ khóc. Đối mặt với quê hương toàn đống đổ nát, còn sống thì có tác dụng gì? Quốc gia lại mặc kệ không quan tâm, điều này có nghĩa là khả năng xây dựng lại quê hương gần như là bằng không, tương lai mù mịt, chẳng còn hy vọng gì.
Dân chúng cổ đại có sự tin tưởng mù quáng vào hoàng đế, bởi vì ông ta là thiên tử, con trời, quyền lực trong tay là do thần ban cho!
Bị thiên tử vứt bỏ, bọn họ hoàn toàn không nhìn thấy tương lai của mình nữa.
Trong bầu không khí thương cảm đó, Khương Bồng Cơ lại bĩu môi.
“Thật đúng là ăn no rửng mỡ, lúc này mà còn tâm trạng để khóc.”
La Việt xuất thân bình dân, vốn cũng cảm thấy đau xót, nghe xong câu nói lạnh lùng của Khương Bồng Cơ thì suýt chút nữa tăng xông.
Nếu không phải do mệnh lệnh của hoàng đế, gã còn lâu mới nghe lệnh của người này.
“Ta nói sai à?” Khương Bồng Cơ liếc mắt nhìn gã, ánh mắt hiện rõ sự khinh bỉ.
La Việt nghẹn họng, vô thức muốn phản bác nhưng lại không thể thốt ra thành lời được.
Bất giác gã cảm thấy chột dạ.
Thấy bóng dáng Khương Bồng Cơ đi xa dần, Kỳ Quan Nhượng lại đi ngang qua dùng khuỷu tay thúc cho gã một phát.
“Thiên tử quả thật đã vứt bỏ dân chúng, nhưng huynh có nhìn xem vì sao bây giờ bọn họ vẫn còn sống mà không phải đang chôn thây dưới đống đổ nát không? Lang quân nói không sai, ăn no rửng mỡ, khóc cái gì mà khóc. Tình cảm phong phú thế sao không thấy bọn họ cảm tạ ân đức của lang quân?”
Kỳ Quan Nhượng lắc đầu, ra vẻ “đúng là đám ngu si hết thuốc chữa”.
La Việt nghiêm mặt, nói với vẻ chính nghĩa lẫm liệt: “Sao có thể nói như thế được, nếu như không có thánh chỉ, Liễu lang quân cũng…”
Kỳ Quan Nhượng không để cho gã ta nói hết đã ngắt lời: “Câu này sai rồi. Nếu như không phải lang quân nhà ta lương thiện, tự dâng sớ xin tiếp nhận chuyện này thì huynh nói thử xem, Quan Gia có phái người đến cứu bọn họ không? Ha, tuy lang quân dâng sớ xin chỉ thị của Quan Gia, nhưng cuối cùng Quan Gia cũng chỉ cấp vẻn vẹn có một nghìn cấm quân, năm trăm thạch lương thực. Huynh nói xem, với tí tẹo người, tí tẹo lương thực như vậy thì cứu được mấy người?”
La Việt muốn phản bác nhưng sau cùng lại xấu hổ, mặt mũi đỏ bừng, chẳng qua là gã đen quá nên nhìn không rõ.
Kỳ Quan Nhượng mỉa mai bằng giọng điệu quái gở: “Một trăm nghìn cấm quân, cuối cùng chỉ cấp một nghìn người, đúng là nhiều quá nhỉ.”
Kể có là nạn tuyết mấy năm trước, triều đình cũng phát ba mươi nghìn lượng bạc xuống để cứu trợ, dù sau cùng đến tay dân chúng được vài đồng bạc ít ỏi nhưng tốt xấu gì cũng đã tỏ thái độ. Bây giờ triều đình còn không cần thể diện luôn, cho một nghìn cấm quân và năm trăm thạch lương thực là phủi đít bỏ đi.
Phải biết rằng phạm vi ảnh hưởng của trận động đất này bao gồm cả quận Thượng Dương, quận Phụng Ấp, suýt soát 2/3 cái đất Cửu Châu rồi!
Số người chết còn cao gấp hàng chục lần so với nạn tuyết năm đó.
Kỳ Quan Nhượng cười lạnh, đôi mắt âm u nhìn La Việt khiến gã sởn hết cả gai ốc.
Số lượng dân chúng được cứu ra càng nhiều thì nhu cầu về lương thực và thuốc men càng lúc càng lớn.
Tổng cộng Khương Bồng Cơ đã đổi hai mươi nghìn thạch lương thực cùng một lượng rất lớn ngải cứu và rễ cỏ lau, mỗi lần đều để Từ Kha dẫn người đi lấy, một phần để lại ở Thượng Kinh cho dân chúng sử dụng, còn một phần chuyển đến quận Phụng Ấp, trước đó Kỳ Quan Nhượng đã để lại hai nghìn bộ khúc ở đó để cứu viện.
Thượng Kinh là trung tâm của trận động đất, thương vong cực kỳ nghiêm trọng.
Quận Phụng Ấp cách đó khá xa, người còn sống nhiều hơn, lượng lương thực và thuốc men tiêu hao cũng là con số khổng lồ.
Khương Bồng Cơ cũng không thể mua lương thực trong cửa hàng hệ thống mãi, trong khoảng thời gian ngắn có lẽ không sao, nhưng lâu rồi sẽ dễ bị phát hiện.
Nếu bên cạnh cô là đám đồng đội heo, cô biểu diễn biến không thành có cũng chẳng sao, quan trọng là đồng đội của cô còn ai nấy đều tinh hơn quỷ, không thể làm thế được. Nếu không phải chi thứ hai nhà họ Liễu nhiều tiền không biết tiêu gì, tiệm lương thực trải khắp Đông Khánh thì có lẽ ngay đến Từ Kha cũng không lừa nổi.
Thế cho nên chuyện tăng thu giảm chi rất quan trọng.
“Thượng Kinh có rất nhiều nhà giàu, kho của nhà nào cũng có vô số đồ tốt…” Khương Bồng Cơ mặt không biểu cảm nói: “Dù sao thì bọn họ cũng đều chuyển đi thôi, đồ đạc để ở đây sớm muộn cũng hỏng, không bằng chúng ta thu hồi sử dụng, để bá tánh được hưởng lợi.”
Khương Bồng Cơ nói rõ ra như thế chỉ thiếu điều nói với tất cả mọi người, chúng ta đi cướp đi.
Kỳ Quan Nhượng tán thành, bởi vì anh ta căn bản không phải là chính nhân quân tử.
Trong lòng Từ Kha cảm thấy quẫn bách, hành động này không khác gì trộm cắp cướp giật, nhưng nghĩ đến dân chúng ở bên ngoài, trừ cách này ra thì cũng không còn cách nào khác.
Mạnh Hồn từ trước đến nay vẫn luôn nghe theo Khương Bồng Cơ, đừng nói là quét dọn đống đổ nát, trực tiếp chặn đường cướp của ông cũng chẳng cảm thấy có gì sai.
Duy chỉ có một người phản đối ý kiến này, chính là Phong Cẩn.
Anh được dạy dỗ theo giáo dục chính quy bao nhiêu năm như vậy, nếu như lập tức trở thành đồng bọn với Khương Bồng Cơ thì đã không phải là Phong Cẩn rồi.
Khương Bồng Cơ nói: “Vậy Hoài Du có cách nào hay hơn à?”
Bị mấy người nhìn chằm chằm, một lúc sau Phong Cẩn mới ngượng ngùng nói: “Chí ít… cũng phải để lại giấy nợ chứ?”
Mọi người: “…”
Phủ nào cũng trống hoác ra, người chạy hết rồi, viết giấy nợ cho ai xem?
Nhưng nếu làm vậy có thể khiến Phong Cẩn cảm thấy dễ chịu hơn một chút thì viết thôi, dù sao cũng không mất gì.
Khương Bồng Cơ nói: “Ừm, Hoài Du nói vậy cũng có lý. Sau khi trận động đất này qua rồi, người ta quay về mà nhìn thấy đồ đạc bị chuyển sạch không chừng sẽ chửi ầm lên. Viết giấy nợ tốt xấu gì cũng có thể tỏ ra rằng chúng ta không cướp mà chỉ ‘mượn tạm’.”
Hai chữ ‘mượn tạm’, Khương Bồng Cơ nói với giọng đầy hàm ý sâu xa.
Kỳ Quan Nhượng cười không nói gì, mượn không trả cũng là “mượn” mà.
Động đất đã trôi qua bốn ngày, số lượng dân chúng được cứu ra đã lên đến con số mười tám nghìn người, số lượng thi thể chôn cất ở ngoài thành thì lên đến bảy mươi nghìn người.
Nhân khẩu thường trú ở Thượng Kinh vào khoảng một trăm hai mươi nghìn người, nếu tính thế còn thiếu mấy chục nghìn nhân khẩu.
Khương Bồng Cơ dự định ở lại thêm vài ngày để tìm kiếm toàn diện triệt để một lần nữa, sau đó sẽ hội quân với hai nghìn bộ khúc còn lại ở quận Phụng Ấp. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.