Chương 445: Không sợ đắt, mua mua mua (1)
Nấm Hương Xào
29/10/2018
Đất đai Bắc Cương rộng lớn, nhân khẩu ít, cộng thêm mấy năm chiến tranh, dân chúng sinh sống rất khó khăn.
Gần hai mươi năm nay, theo đề nghị của tầng lớp trí thức, hoàng tộc Bắc Cương cuối cùng cũng đồng ý nghỉ ngơi lấy sức, cổ vũ con dân sinh sản, tích cực khai thông giao dịch hàng hóa với các quốc gia lân cận.
Không thể nghi ngờ, chính sách này cực kỳ chính xác, Bắc Cương bây giờ phồn vinh náo nhiệt, quốc lực cường thịnh.
Sự kiện tập kích biên giới Đông Khánh mười năm trước, đoạt được ba thành của quận Thượng Ngu ở Sùng Châu đã khiến cho Bắc Cương trở nên kiêu ngạo đến mức không coi ai ra gì, thậm chí bọn chúng còn cho rằng Bắc Cương có thực lực tuyệt đối đánh vào làm chủ Trung Nguyên.
Dù sao Đông Khánh bây giờ quá yếu, căn bản là không chịu được sự giày xéo của kỵ binh tinh nhuệ Bắc Cương, ngày tàn của Đông Khánh sắp đến rồi!
Tầng lớp trí thức của Bắc Cương nhận ra được điều này liền vội vàng nhắc nhở cảnh tỉnh, khó khăn lắm mới đè được sự xốc nổi kiêu căng đó xuống.
Mấy năm gần đây có công chúa An Y Na làm tay trong, cục diện chính trị của Đông Khánh ngày càng hỗn loạn, thực lực tuột dốc không phanh. Đông Khánh đã trở thành miếng mồi trong mắt Bắc Cương, chỉ đợi vua Bắc Cương ra lệnh là bọn chúng có thể xua quân xuống đánh Đông Khánh.
Tình hình này khiến vua Bắc Cương không kìm được đắc ý kiêu ngạo, quyền lực của ông ta ngày càng vững mạnh kiên cố. Mãi cho đến hôm nay, thói kiêu ngạo này đã ảnh hưởng đến toàn Bắc Cương từ trên xuống dưới, những lời nói thật trái tai của lớp trí thức chỉ khiến vua căm ghét thêm.
Ngột Lực Bạt, mưu tướng của lớp trí thức Bắc Cương, nhìn trông có vẻ lỗ mãng nhưng thật ra lại là một vị mưu tướng cực kỳ tinh tế.
Gã nhận ra mối họa tiềm tàng trong thói kiêu ngạo này, đã mấy lần can gián vua Bắc Cương.
Dù Đông Khánh có yếu thế nào đi chăng nữa cũng vẫn là một trong năm nước của Trung Nguyên, đối đầu với kẻ địch nên càng thận trọng hơn nữa mới phải!
Từ xưa đến nay, ví dụ về những thất bại do kiêu ngạo còn ít sao? Nhưng mà, cho dù Ngột Lực Bạt lấy bao nhiêu ví dụ đi chăng nữa, vua Bắc Cương cũng không chịu nghe, thậm chí còn lớn tiếng quát nạt, mắng chửi gã. Với tình trạng bây giờ, Ngột Lực Bạt vừa lo vừa buồn.
Gã chỉ sợ Bắc Cương vì một vài chiến thắng nho nhỏ mà kiêu ngạo tự mãn, coi thường kẻ địch.
Hôm nay gã lại bị vua Bắc Cương mắng cho một trận chỉ vì gã đã dâng tấu can gián, mong vua Bắc Cương có thể hạ lệnh quản thúc hiện trạng xa xỉ vô độ, khoe khoang giàu có của quần thần dân chúng. Gã vạch rõ tệ đoan, hùng hồn can gián, nhưng vua Bắc Cương vẫn không chịu tiếp thu…
Ngột Lực Bạt thở dài, thói kiêu ngạo này đối với Bắc Cương mà nói thật sự không phải là chuyện tốt, nhưng gã lực bất tòng tâm.
Gã cũng không nói được bắt đầu từ khi nào mà cái không khí quỷ quái đó lại lan ra toàn bộ Bắc Cương.
Ngột Lực Bạt ôm một bụng tức về nhà trong trạng thái mệt mỏi, mấy nữ nô bị bắt về lập tức bước lên hầu hạ.
Gã đợi cả nửa này mà không thấy vợ mình đâu, đôi mày kiếm rậm rạp cau tít lại, trong mắt hiện rõ vẻ không vui.
Đối với bà vợ vừa thô lỗ vừa không có văn hóa, gã ta quả thật rất coi thường. Nhưng mối hôn sự này là do bậc bề trên của Ngột Lực Bạt giành về cho gã, bởi vì nhà mẹ đẻ của vợ gã là thương nhân, giàu có tiếng ở Bắc Cương, bản thân gã đánh trận hành quân, quân lương đều cần có bà vợ hào phóng này giúp đỡ. Chính vì lẽ đó mà Ngột Lực Bạt cảm thấy vẫn có thể chịu đựng được bà vợ này.
Nhưng mà, đàn ông ấy mà, đặc biệt là đàn ông Bắc Cương, tên nào mà chẳng mong bà vợ chằn cái nhà mình đối xử dịu dàng cẩn thận với mình?
Dù có là Ngột Lực Bạt cũng không có cách nào chối bỏ cái suy nghĩ này, gã ta có ham muốn chiếm hữu và ham muốn khống chế vợ mình rất mạnh mẽ.
Nếu như hôm nào đó về phủ mà không nhìn thấy vợ, tâm trạng của Ngột Lực Bạt sẽ trở nên rất tệ hại.
Ở Bắc Cương không coi trọng trinh tiết, giữa hai vợ chồng lại càng chẳng có cái gọi là chung thủy, nếu người vợ không hài lòng hoặc không thích chồng mình nữa, thì nói không chừng vừa quay đầu đã lén lút bao nuôi trai trẻ.
Ngột Lực Bạt tự nhận mình tinh thông văn hóa Trung Nguyên, đương nhiên không thể chịu đựng nổi chuyện bị vợ mình cắm sừng.
Hôm nào mà vợ gã không ở trong tầm mắt là Ngột Lực Bạt liền không kìm được mà lo lắng có phải bà ta đang lăn lộn với thằng nào khác không.
Tâm trạng không vui, gã lớn tiếng quát hỏi nữ nô: “Phu nhân đi đâu rồi?”
Nữ nô run cầm cập nói: “Phu nhân cùng mấy vị quý phụ khác đã ra ngoài chơi rồi ạ.”
Nghe xong tâm trạng của Ngột Lực Bạt lại càng tệ, gã thở phì phì nói: “Dẫn đường, đi xem xem.”
Vợ gã vỗn dĩ thô lỗ không có văn hóa, lại còn chơi với mấy bà đó nữa thì nề nếp thành ra cái gì?
Lúc này, phu nhân của Ngột Lực Bạt đang hào phóng càn quét cả con phố.
Đúng, là càn quét cả phố đấy.
Người ta đi mua sắm không mua tốt nhất, chỉ mua đắt nhất, một mình mua hết cả con phố!
Nhà mẹ bà ta có tiền, Bắc Cương lại cực kỳ coi trọng con gái, thế nên phu nhân của Ngột Lực Bạt thiếu gì chứ không thiếu tiền. Cộng thêm chồng bà ta lại là tướng mạnh của Bắc Cương, xuất thân từ tầng lớp trí thức, được mọi người cực kỳ tôn kính, ngay đến vua Bắc Cương cũng phải đối xử trọng hậu.
Cuộc sống của phu nhân Ngột Lực Bạt quả thật không thể nào thoải mái hơn được nữa, chán thì rủ đám chị em đi quét phố.
Lúc này một đám quý phụ Bắc Cương đang nghển cổ trông ngóng, đợi chưởng quỹ của Tụ Bảo Trai mang báu vật ra.
“Chư vị phu nhân đã phải đợi lâu rồi.”
Chưởng quỹ của Tụ Bảo Trai là một người có dòng máu lai, vừa có vẻ nho nhã dịu dàng của đàn ông Trung Nguyên lại vừa có vẻ mạnh mẽ hào phóng của đàn ông Bắc Cương. Ông ta đã bốn mươi lăm tuổi, cháu cũng đã có mấy đứa. Thực sự thì rất nhiều quan lớn Bắc Cương đều không yên tâm để phu nhân nhà mình đến Tụ Bảo Trai, sức hấp dẫn của người đàn ông này quá lớn, nếu như người ta dạo một cái mà kéo luôn vợ mình lên giường thì thật đúng là tức nghẹn.
Cửa hàng này thường xuyên bán hàng buôn lậu quý hiếm, nơi đây cũng chính là nơi quý tộc Bắc Cương thích đến nhất bởi vì đồ ở đây vừa tốt vừa đắt.
Người đàn ông bưng một cái tráp, đôi môi mỏng thốt lên giọng nói uyển chuyển nho nhã. Đám quý phụ hung hãn bình thường ngay đến chồng cũng dám đè xuống đất đánh một trận, gào một cái là mấy dặm cũng nghe thấy giờ đứng trước mặt vị mỹ nam trung niên đầy phong độ này lại bất giác tỏ ra “thục nữ”, cực kỳ kiên nhẫn đợi ông ta chầm chậm hé cái tráp ra, để lộ báu vật hiếm thấy trên đời.
“Đây chính là Ngọc Lưu Ly, mời các vị phu nhân thưởng thức.”
Sau khi cái tráp được mở ra, tất cả các vị phu nhân đều bị thu hút bởi thứ đang yên lặng nằm trong hộp.
Một lúc sau phu nhân của Ngột Lực Bạt mới lấy lại tinh thần, lên tiếng hỏi: “Chưởng quỹ tiên sinh, những bảo bối này bán như thế nào?”
Chưởng quỹ đáp: “Đây là một bộ ấm trà, chất lượng và chế tác lại càng hiếm thấy trên thế gian, giá cả đương nhiên là hơi đắt một chút.”
Phu nhân Ngột Lực Bạt cười dịu dàng, nói: “Có phải ông đang lo ta không mua nổi thứ này?”
Chưởng quỹ đáp: “Phu nhân nói đùa rồi, nhà phu nhân phú khả địch quốc, ở Trung Nguyên xa xôi cũng nghe thấy tiếng tăm, làm sao mà không mua nổi được cơ chứ? Mà dù có mua không nổi thật thì vì phu nhân, món bảo bối này cũng nên tự hạ giá để xin ngài mang nó đi. Bảo vật xứng giai nhân, chỉ có người xinh đẹp như phu nhân đây mới có thể tôn lên giá trị của nó.”
Phu nhân Ngột Lực Bạt đỏ mặt, nụ cười trên gương mặt càng thêm xán lạn: “Chưởng quỹ đúng là càng ngày càng biết ăn nói.”
Không có phụ nữ nào ghét nghe khen, phu nhân Ngột Lực Bạt cũng vậy.
Một vị phu nhân khác không giàu bằng nhưng bình thường cũng tiêu tiền như nước vội vàng hỏi giá cả.
Chưởng quỹ thoáng cụp mắt, dịu dàng nói: “Chất lượng của món này tầm trung, cũng không phải là cực phẩm, nên giá chỉ hai mươi lăm nghìn quan mà thôi.”
Hai mươi lăm nghìn quan?
Cái giá này khiến không ít phu nhân do dự, không phải là không mua được, chỉ là cảm thấy có hơi đắt.
Nhưng phu nhân Ngột Lực Bạt không hề để ý giá cả: “Tại sao ông không lấy thứ tốt nhất ra đây?”
Gần hai mươi năm nay, theo đề nghị của tầng lớp trí thức, hoàng tộc Bắc Cương cuối cùng cũng đồng ý nghỉ ngơi lấy sức, cổ vũ con dân sinh sản, tích cực khai thông giao dịch hàng hóa với các quốc gia lân cận.
Không thể nghi ngờ, chính sách này cực kỳ chính xác, Bắc Cương bây giờ phồn vinh náo nhiệt, quốc lực cường thịnh.
Sự kiện tập kích biên giới Đông Khánh mười năm trước, đoạt được ba thành của quận Thượng Ngu ở Sùng Châu đã khiến cho Bắc Cương trở nên kiêu ngạo đến mức không coi ai ra gì, thậm chí bọn chúng còn cho rằng Bắc Cương có thực lực tuyệt đối đánh vào làm chủ Trung Nguyên.
Dù sao Đông Khánh bây giờ quá yếu, căn bản là không chịu được sự giày xéo của kỵ binh tinh nhuệ Bắc Cương, ngày tàn của Đông Khánh sắp đến rồi!
Tầng lớp trí thức của Bắc Cương nhận ra được điều này liền vội vàng nhắc nhở cảnh tỉnh, khó khăn lắm mới đè được sự xốc nổi kiêu căng đó xuống.
Mấy năm gần đây có công chúa An Y Na làm tay trong, cục diện chính trị của Đông Khánh ngày càng hỗn loạn, thực lực tuột dốc không phanh. Đông Khánh đã trở thành miếng mồi trong mắt Bắc Cương, chỉ đợi vua Bắc Cương ra lệnh là bọn chúng có thể xua quân xuống đánh Đông Khánh.
Tình hình này khiến vua Bắc Cương không kìm được đắc ý kiêu ngạo, quyền lực của ông ta ngày càng vững mạnh kiên cố. Mãi cho đến hôm nay, thói kiêu ngạo này đã ảnh hưởng đến toàn Bắc Cương từ trên xuống dưới, những lời nói thật trái tai của lớp trí thức chỉ khiến vua căm ghét thêm.
Ngột Lực Bạt, mưu tướng của lớp trí thức Bắc Cương, nhìn trông có vẻ lỗ mãng nhưng thật ra lại là một vị mưu tướng cực kỳ tinh tế.
Gã nhận ra mối họa tiềm tàng trong thói kiêu ngạo này, đã mấy lần can gián vua Bắc Cương.
Dù Đông Khánh có yếu thế nào đi chăng nữa cũng vẫn là một trong năm nước của Trung Nguyên, đối đầu với kẻ địch nên càng thận trọng hơn nữa mới phải!
Từ xưa đến nay, ví dụ về những thất bại do kiêu ngạo còn ít sao? Nhưng mà, cho dù Ngột Lực Bạt lấy bao nhiêu ví dụ đi chăng nữa, vua Bắc Cương cũng không chịu nghe, thậm chí còn lớn tiếng quát nạt, mắng chửi gã. Với tình trạng bây giờ, Ngột Lực Bạt vừa lo vừa buồn.
Gã chỉ sợ Bắc Cương vì một vài chiến thắng nho nhỏ mà kiêu ngạo tự mãn, coi thường kẻ địch.
Hôm nay gã lại bị vua Bắc Cương mắng cho một trận chỉ vì gã đã dâng tấu can gián, mong vua Bắc Cương có thể hạ lệnh quản thúc hiện trạng xa xỉ vô độ, khoe khoang giàu có của quần thần dân chúng. Gã vạch rõ tệ đoan, hùng hồn can gián, nhưng vua Bắc Cương vẫn không chịu tiếp thu…
Ngột Lực Bạt thở dài, thói kiêu ngạo này đối với Bắc Cương mà nói thật sự không phải là chuyện tốt, nhưng gã lực bất tòng tâm.
Gã cũng không nói được bắt đầu từ khi nào mà cái không khí quỷ quái đó lại lan ra toàn bộ Bắc Cương.
Ngột Lực Bạt ôm một bụng tức về nhà trong trạng thái mệt mỏi, mấy nữ nô bị bắt về lập tức bước lên hầu hạ.
Gã đợi cả nửa này mà không thấy vợ mình đâu, đôi mày kiếm rậm rạp cau tít lại, trong mắt hiện rõ vẻ không vui.
Đối với bà vợ vừa thô lỗ vừa không có văn hóa, gã ta quả thật rất coi thường. Nhưng mối hôn sự này là do bậc bề trên của Ngột Lực Bạt giành về cho gã, bởi vì nhà mẹ đẻ của vợ gã là thương nhân, giàu có tiếng ở Bắc Cương, bản thân gã đánh trận hành quân, quân lương đều cần có bà vợ hào phóng này giúp đỡ. Chính vì lẽ đó mà Ngột Lực Bạt cảm thấy vẫn có thể chịu đựng được bà vợ này.
Nhưng mà, đàn ông ấy mà, đặc biệt là đàn ông Bắc Cương, tên nào mà chẳng mong bà vợ chằn cái nhà mình đối xử dịu dàng cẩn thận với mình?
Dù có là Ngột Lực Bạt cũng không có cách nào chối bỏ cái suy nghĩ này, gã ta có ham muốn chiếm hữu và ham muốn khống chế vợ mình rất mạnh mẽ.
Nếu như hôm nào đó về phủ mà không nhìn thấy vợ, tâm trạng của Ngột Lực Bạt sẽ trở nên rất tệ hại.
Ở Bắc Cương không coi trọng trinh tiết, giữa hai vợ chồng lại càng chẳng có cái gọi là chung thủy, nếu người vợ không hài lòng hoặc không thích chồng mình nữa, thì nói không chừng vừa quay đầu đã lén lút bao nuôi trai trẻ.
Ngột Lực Bạt tự nhận mình tinh thông văn hóa Trung Nguyên, đương nhiên không thể chịu đựng nổi chuyện bị vợ mình cắm sừng.
Hôm nào mà vợ gã không ở trong tầm mắt là Ngột Lực Bạt liền không kìm được mà lo lắng có phải bà ta đang lăn lộn với thằng nào khác không.
Tâm trạng không vui, gã lớn tiếng quát hỏi nữ nô: “Phu nhân đi đâu rồi?”
Nữ nô run cầm cập nói: “Phu nhân cùng mấy vị quý phụ khác đã ra ngoài chơi rồi ạ.”
Nghe xong tâm trạng của Ngột Lực Bạt lại càng tệ, gã thở phì phì nói: “Dẫn đường, đi xem xem.”
Vợ gã vỗn dĩ thô lỗ không có văn hóa, lại còn chơi với mấy bà đó nữa thì nề nếp thành ra cái gì?
Lúc này, phu nhân của Ngột Lực Bạt đang hào phóng càn quét cả con phố.
Đúng, là càn quét cả phố đấy.
Người ta đi mua sắm không mua tốt nhất, chỉ mua đắt nhất, một mình mua hết cả con phố!
Nhà mẹ bà ta có tiền, Bắc Cương lại cực kỳ coi trọng con gái, thế nên phu nhân của Ngột Lực Bạt thiếu gì chứ không thiếu tiền. Cộng thêm chồng bà ta lại là tướng mạnh của Bắc Cương, xuất thân từ tầng lớp trí thức, được mọi người cực kỳ tôn kính, ngay đến vua Bắc Cương cũng phải đối xử trọng hậu.
Cuộc sống của phu nhân Ngột Lực Bạt quả thật không thể nào thoải mái hơn được nữa, chán thì rủ đám chị em đi quét phố.
Lúc này một đám quý phụ Bắc Cương đang nghển cổ trông ngóng, đợi chưởng quỹ của Tụ Bảo Trai mang báu vật ra.
“Chư vị phu nhân đã phải đợi lâu rồi.”
Chưởng quỹ của Tụ Bảo Trai là một người có dòng máu lai, vừa có vẻ nho nhã dịu dàng của đàn ông Trung Nguyên lại vừa có vẻ mạnh mẽ hào phóng của đàn ông Bắc Cương. Ông ta đã bốn mươi lăm tuổi, cháu cũng đã có mấy đứa. Thực sự thì rất nhiều quan lớn Bắc Cương đều không yên tâm để phu nhân nhà mình đến Tụ Bảo Trai, sức hấp dẫn của người đàn ông này quá lớn, nếu như người ta dạo một cái mà kéo luôn vợ mình lên giường thì thật đúng là tức nghẹn.
Cửa hàng này thường xuyên bán hàng buôn lậu quý hiếm, nơi đây cũng chính là nơi quý tộc Bắc Cương thích đến nhất bởi vì đồ ở đây vừa tốt vừa đắt.
Người đàn ông bưng một cái tráp, đôi môi mỏng thốt lên giọng nói uyển chuyển nho nhã. Đám quý phụ hung hãn bình thường ngay đến chồng cũng dám đè xuống đất đánh một trận, gào một cái là mấy dặm cũng nghe thấy giờ đứng trước mặt vị mỹ nam trung niên đầy phong độ này lại bất giác tỏ ra “thục nữ”, cực kỳ kiên nhẫn đợi ông ta chầm chậm hé cái tráp ra, để lộ báu vật hiếm thấy trên đời.
“Đây chính là Ngọc Lưu Ly, mời các vị phu nhân thưởng thức.”
Sau khi cái tráp được mở ra, tất cả các vị phu nhân đều bị thu hút bởi thứ đang yên lặng nằm trong hộp.
Một lúc sau phu nhân của Ngột Lực Bạt mới lấy lại tinh thần, lên tiếng hỏi: “Chưởng quỹ tiên sinh, những bảo bối này bán như thế nào?”
Chưởng quỹ đáp: “Đây là một bộ ấm trà, chất lượng và chế tác lại càng hiếm thấy trên thế gian, giá cả đương nhiên là hơi đắt một chút.”
Phu nhân Ngột Lực Bạt cười dịu dàng, nói: “Có phải ông đang lo ta không mua nổi thứ này?”
Chưởng quỹ đáp: “Phu nhân nói đùa rồi, nhà phu nhân phú khả địch quốc, ở Trung Nguyên xa xôi cũng nghe thấy tiếng tăm, làm sao mà không mua nổi được cơ chứ? Mà dù có mua không nổi thật thì vì phu nhân, món bảo bối này cũng nên tự hạ giá để xin ngài mang nó đi. Bảo vật xứng giai nhân, chỉ có người xinh đẹp như phu nhân đây mới có thể tôn lên giá trị của nó.”
Phu nhân Ngột Lực Bạt đỏ mặt, nụ cười trên gương mặt càng thêm xán lạn: “Chưởng quỹ đúng là càng ngày càng biết ăn nói.”
Không có phụ nữ nào ghét nghe khen, phu nhân Ngột Lực Bạt cũng vậy.
Một vị phu nhân khác không giàu bằng nhưng bình thường cũng tiêu tiền như nước vội vàng hỏi giá cả.
Chưởng quỹ thoáng cụp mắt, dịu dàng nói: “Chất lượng của món này tầm trung, cũng không phải là cực phẩm, nên giá chỉ hai mươi lăm nghìn quan mà thôi.”
Hai mươi lăm nghìn quan?
Cái giá này khiến không ít phu nhân do dự, không phải là không mua được, chỉ là cảm thấy có hơi đắt.
Nhưng phu nhân Ngột Lực Bạt không hề để ý giá cả: “Tại sao ông không lấy thứ tốt nhất ra đây?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.