Chương 1403: Mẹ Con Gặp Mặt (2)
Nấm Hương Xào
27/01/2024
Cổ Trăn ngập ngừng, dường như sợ chọc giận Nhiếp Tuân.
“Lúc trước, ta nghe nói con đến huyện Tượng Dương nên tiện đường ghé thăm.”
Miệng thì nói tiện đường, nhưng người sáng mắt đều nhìn ra, bà ta ăn mặc trang điểm như vậy là cố ý!
Để khiến sắc mặt mình trở nên dễ nhìn hơn một chút, Cổ Trăn đã đặc biệt trang điểm rất cẩn thận.
Bà ta vốn rất có nét, mấy năm nay lại chăm sóc kỹ lưỡng, sau khi trang điểm thì chỉ trông mới hai mươi bốn, hai mươi lăm thôi.
Chẳng trách vừa nãy Chu Thanh Ninh lại hiểu lầm.
Nhiếp Tuân lại hỏi: “Liễu phu nhân, đã gặp người rồi...”
Sắc mặt của Cổ Trăn thoắt cái trở nên trắng bệch, Nhiếp Tuân chỉ nói nửa câu nhưng nửa câu còn lại chắc chắn có ý đuổi khách.
“Con không muốn gặp vì... ta đến vậy sao?”
Phảng phất, bà ta cảm thấy tim mình đau thắt lại, đến mức sắp không thở được nữa, sắc mặt khó coi đến nỗi Chu Thanh Ninh cũng phải toát mồ hôi thay bà ta.
Nhiếp Tuân nói: “Không phải ta không muốn gặp, chỉ là... ta và bà căn bản không phải người cùng đường, gặp thì có thể làm gì?”
Giọng điệu của hắn càng bình tĩnh thì tim Cổ Trăn càng đau, khó khăn lắm mới kìm được dòng nước mắt đang chực trào.
“Sao lại không phải người cùng đường?” Cổ Trăn nắm chặt hai vai của Nhiếp Tuân, cúi đầu khóc lớn: “Chuyện năm ấy, con có biết đó không phải là điều ta muốn không? Mỗi lần nhớ đến chuyện này, ta hận chỉ muốn chém chết Mạnh Trạm. Nếu không phải ông ta, mẹ con ta sao có thể cách biệt nhiều năm thế này?”
Là một phu nhân chính thất, bà ta thật vô dụng, không bảo vệ được con trai của mình, để hắn bị một thiếp thất trộm long tráo phượng, suýt chút nữa đã chết dưới lòng đất lạnh như băng, dù sống dù chết cũng bị vạn người chà đạp. Trong lòng Cổ Trăn cũng rất hận, sao bà ta có thể không hận được?
Nhiếp Tuân không nhận bà ta, bà ta cũng không cưỡng ép. Nhưng tại sao đến cơ hội bù đắp mà hắn cũng không cho bà ta?
Chu Thanh Ninh đứng bên cạnh, càng nghe càng không thấy dễ chịu, trong mắt đầy sự hoài nghi, lén lút nhìn chồng mình.
“Những việc này... Ta đều biết cả. Nhưng biết thì có tác dụng gì? Những việc nên xảy ra đều đã xảy ra rồi.” Nhiếp Tuân nói: “Liễu phu nhân, bà hãy nghĩ thoáng một chút. Bà cứ xem như... xem như đứa bé năm xưa đã bị người ta chôn sống rồi. Tôi là con nuôi của Nhiếp thị ở Trung Chiếu, chứ không phải thứ tử của Mạnh Trạm.”
Đối với Nhiếp Tuân mà nói, ơn dưỡng dục lớn hơn nhiều so với ơn sinh thành.
Tuy Cổ Trăn đáng thương, nhưng Nhiếp Tuân hắn thì đáng đời sao?
Mạng của hắn không chỉ một mình người đàn bà đứng trước mặt này mang lại. Thứ bà ta bỏ lỡ không chỉ đơn giản là một đứa con trai đâu.
Ngoài quan hệ huyết thống, bọn họ có khác gì người dưng?
Hắn không nợ nần gì Cổ Trăn, bà ta cũng không mắc nợ hắn, cưỡng ép bù đắp không có ý nghĩa gì cả.
Nhiếp Tuân bằng lòng đối xử với Cổ Trăn như trưởng bối, nhưng hắn không thể nào ép buộc mình quý mến, quấn quýt bà ta như với mẹ nuôi được.
Tình cảm giữa cha mẹ và con cái, thật sự không chỉ được quyết định bởi huyết thống.
Chu Thanh Ninh nghe cuộc đối thoại của bọn họ mới biết “Liễu phu nhân” trước mặt chính là vợ kế của Liễu Xa, mẹ ruột của chồng mình.
Lúc này, đứa con gái trong lòng cô cũng khóc.
Trẻ con mặc kệ người lớn thế nào, muốn khóc là khóc, không phân biệt trường hợp hay thời gian gì cả.
Cổ Trăn thấy vậy, lập tức không nhịn được tiếng nấc nghẹn trong cổ họng, bà ta lấy khăn lau sạch nước mắt trên mặt, dù lớp trang điểm bị nhòe cũng mặc kệ.
Chu Thanh Ninh sờ con rồi thấp giọng nói: “Chắc là đi tiểu rồi, thiếp thân đi gọi bà vú sang, phu nhân có bằng lòng giúp thiếp thân trông nom đứa bé một lúc không?”
Đương nhiên là Cổ Trăn muốn mà chẳng được, lúc hương sữa đặc trưng của trẻ con phả vào khoang mũi, dòng nước mắt khó khăn lắm mới nén được lại tuôn trào.
Đứa bé trước mắt đây là con gái của đứa trẻ năm đó.
Thời gian trôi thật nhanh.
Cổ Trăn không biết mình nên vui hay nên buồn.
Nhiếp Tuân bất lực trước hành động của phu nhân mình.
Hắn vốn dĩ muốn cắt đứt lòng nhớ nhung của Cổ Trăn, hai nhà chỉ cần duy trì giao tình trên danh nghĩa là được, không cần phải quá thân thiết, kéo thêm quan hệ thân thích làm gì.
Cổ Trăn cúi đầu dỗ dành đứa bé, giọng bà ta thỏ thẻ, dường như sợ to thêm một chút sẽ khiến Nhiếp Tuân không vui vậy.
Hình ảnh này khiến người lý trí như Nhiếp Tuân cũng không nhịn được nổi lên ba phần trắc ẩn, lòng vốn tĩnh lặng bỗng nhiên bị rối loạn.
“Lần này ta đến đây, không có ý định ép con phải nhận ta, chỉ là muốn tới xem con sống có tốt không, có gặp chuyện gì mà ta có thể giúp được hay không...” Cổ Trăn nói chuyện vô cùng khép nép. Bà ta càng như thế, Nhiếp Tuân lại càng khó cương quyết.
Nhiếp Tuân nói: “Ta sống rất tốt.”
Cổ Trăn nói gần như van xin: “Vậy ta... ta có thể thường xuyên tới thăm đứa bé này không?”
Nhiếp Tuân nói: “E rằng không tiện.”
Sắc mặt Cổ Trăn hoàn toàn trắng bệch, giống như có ai đó đã hung hăng đâm một nhát thật sâu vào tim bà ta vậy.
Chu Thanh Ninh trở lại, vừa hay nghe được câu này, cô tức giận lườm chồng một cái.
Nói chuyện sao chỉ nói một nửa thế?
Cô nói: “Liễu phu nhân rất thích đứa bé này sao?” ]
Cổ Trăn biết Chu Thanh Ninh là con dâu của bà ta, nhưng tiếc nỗi con trai còn không nhận thì nói gì đến con dâu.
“Đương nhiên là ta rất thích.”
Chu Thanh Ninh nói: “Nếu Liễu phu nhân thích, thiếp thân có thời gian sẽ ôm con bé đến phủ quấy rầy có được không ạ?”
Mặt Nhiếp Tuân biến sắc, nhưng không lên tiếng ngắt lời của cô.
Cổ Trăn cuống quýt gật đầu, vui vẻ đến nỗi không kìm được: “Sao lại nói là quấy rầy được? Nếu con đến, ở lâu cũng được hết.”
“Thân phận của Thành Doãn bây giờ có hơi... Để chứng minh sự trong sạch nên đương nhiên không nên quá rêu rao, những khách đến thăm phủ, ai có thể từ chối đều từ chối cả. Liễu phu nhân đừng để bụng những lời chàng ấy nói lúc nãy, tính khí của chàng ấy vốn là vậy.” Chu Thanh Ninh cười nói: “Để bà vú bế cháu đi thay tã trước đã nhé?”
Nghe Chu Thanh Ninh nói như vậy, lòng Cổ Trăn dễ chịu hơn rất nhiều, một tia hy vọng mỏng manh len lói lên.
Bà ta đưa đứa bé cho bà vú vốn đứng đợi bên cạnh đã lâu, nghĩ ngợi một thoáng rồi tháo vòng tay của mình xuống.
“Hôm nay ta đến vội vàng, không kịp chuẩn bị quà gặp mặt gì. Ta thấy đứa bé có duyên với ta, vừa nhìn đã thích không nguôi rồi.” Cổ Trăn bảo Chu Thanh Ninh nhận quà gặp mặt thay đứa bé, khiêm tốn nói: “Chiếc vòng này theo ta đã nhiều năm, cũng đã có tuổi rồi, con đừng chê nhé.”
Ánh mắt của Chu Thanh Ninh rất tinh tường, tất nhiên nhìn ra món quà của Cổ Trăn là đồ rất tốt.
Nếu đã là quà mà bà nội tặng cho cháu gái, cô liền không khách sáo nhận lấy, tránh khiến bà ta không vui.
Quyến luyến không nỡ nhìn bà vú ôm đứa bé đi, mãi cho đến khi không thấy bóng dáng đâu nữa, bà ta mới thôi.
“Tính tình của Lan Đình, ta cũng hiểu, nếu vì chuyện này mà...”
Nhiếp Tuân biết bà ta định nói gì, kiên quyết cự tuyệt: “Không phải.”
Cổ Trăn chỉ có thể nuốt nửa câu sau vào bụng, Chu Thanh Ninh thấy không khí khó khăn lắm mới hòa hoãn được lại trở nên căng thẳng, trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ.
“Vậy thì vì sao?”
Nhiếp Tuân thẳng thắn nói: “Ta không có ý định xuất sĩ lần nữa.”
“Vì sao?” Cổ Trăn dường như không ngờ được hắn sẽ trả lời như thế, không nhịn được mà hỏi: “Lẽ nào bên Lan Đình không cho phép?”
Trên quan hệ huyết thống và danh nghĩa, Nhiếp Tuân là biểu ca rất gần với Khương Bồng Cơ.
Người một nhà ấy mà, không thể hoàn toàn thiên vị, nhưng vẫn có quan tâm kín đáo.
Thắng làm vua, thua làm giặc, Hoàng Tung đã bại rồi, Nhiếp Tuân là thần tử cũ, bây giờ lại phò tá chủ mới thì có gì không đúng?
Nhiếp Tuân rũ mắt nói: “Không phải, là nguyên nhân ở ta.”
Bất luận Nguyên Tín có tồi tệ đến thế nào, dù ông ta và Nhiếp Tuân có lục đục đến đâu, người duy nhất có thể xử lý ông ta vẫn chỉ có Hoàng Tung.
Nhiếp Tuân lại qua mặt Hoàng Tung, lập kế giết Nguyên Tín.
Dù lý do khiến hắn làm như vậy là gì, nói đến cùng thì vẫn là phản bội Hoàng Tung.
Đồng thời, đây cũng là hành vi cấp trên kiêng kỵ nhất.
Giữa thần tử với nhau, vì khúc mắc riêng mà đẩy nhau vào chỗ chết, ai biết mà không nghi kỵ?
Lúc quyết tâm giết chết Nguyên Tín, Nhiếp Tuân cũng đã quyết định rồi.
Nếu người thắng là Hoàng Tung, hắn sẽ xin từ chức, hoàn toàn ẩn cư.
Nếu người thắng là Khương Bồng Cơ thì hắn sẽ không xuất sĩ nữa mà học cha vợ, làm một người thầy giáo cũng tốt.
“Lúc trước, ta nghe nói con đến huyện Tượng Dương nên tiện đường ghé thăm.”
Miệng thì nói tiện đường, nhưng người sáng mắt đều nhìn ra, bà ta ăn mặc trang điểm như vậy là cố ý!
Để khiến sắc mặt mình trở nên dễ nhìn hơn một chút, Cổ Trăn đã đặc biệt trang điểm rất cẩn thận.
Bà ta vốn rất có nét, mấy năm nay lại chăm sóc kỹ lưỡng, sau khi trang điểm thì chỉ trông mới hai mươi bốn, hai mươi lăm thôi.
Chẳng trách vừa nãy Chu Thanh Ninh lại hiểu lầm.
Nhiếp Tuân lại hỏi: “Liễu phu nhân, đã gặp người rồi...”
Sắc mặt của Cổ Trăn thoắt cái trở nên trắng bệch, Nhiếp Tuân chỉ nói nửa câu nhưng nửa câu còn lại chắc chắn có ý đuổi khách.
“Con không muốn gặp vì... ta đến vậy sao?”
Phảng phất, bà ta cảm thấy tim mình đau thắt lại, đến mức sắp không thở được nữa, sắc mặt khó coi đến nỗi Chu Thanh Ninh cũng phải toát mồ hôi thay bà ta.
Nhiếp Tuân nói: “Không phải ta không muốn gặp, chỉ là... ta và bà căn bản không phải người cùng đường, gặp thì có thể làm gì?”
Giọng điệu của hắn càng bình tĩnh thì tim Cổ Trăn càng đau, khó khăn lắm mới kìm được dòng nước mắt đang chực trào.
“Sao lại không phải người cùng đường?” Cổ Trăn nắm chặt hai vai của Nhiếp Tuân, cúi đầu khóc lớn: “Chuyện năm ấy, con có biết đó không phải là điều ta muốn không? Mỗi lần nhớ đến chuyện này, ta hận chỉ muốn chém chết Mạnh Trạm. Nếu không phải ông ta, mẹ con ta sao có thể cách biệt nhiều năm thế này?”
Là một phu nhân chính thất, bà ta thật vô dụng, không bảo vệ được con trai của mình, để hắn bị một thiếp thất trộm long tráo phượng, suýt chút nữa đã chết dưới lòng đất lạnh như băng, dù sống dù chết cũng bị vạn người chà đạp. Trong lòng Cổ Trăn cũng rất hận, sao bà ta có thể không hận được?
Nhiếp Tuân không nhận bà ta, bà ta cũng không cưỡng ép. Nhưng tại sao đến cơ hội bù đắp mà hắn cũng không cho bà ta?
Chu Thanh Ninh đứng bên cạnh, càng nghe càng không thấy dễ chịu, trong mắt đầy sự hoài nghi, lén lút nhìn chồng mình.
“Những việc này... Ta đều biết cả. Nhưng biết thì có tác dụng gì? Những việc nên xảy ra đều đã xảy ra rồi.” Nhiếp Tuân nói: “Liễu phu nhân, bà hãy nghĩ thoáng một chút. Bà cứ xem như... xem như đứa bé năm xưa đã bị người ta chôn sống rồi. Tôi là con nuôi của Nhiếp thị ở Trung Chiếu, chứ không phải thứ tử của Mạnh Trạm.”
Đối với Nhiếp Tuân mà nói, ơn dưỡng dục lớn hơn nhiều so với ơn sinh thành.
Tuy Cổ Trăn đáng thương, nhưng Nhiếp Tuân hắn thì đáng đời sao?
Mạng của hắn không chỉ một mình người đàn bà đứng trước mặt này mang lại. Thứ bà ta bỏ lỡ không chỉ đơn giản là một đứa con trai đâu.
Ngoài quan hệ huyết thống, bọn họ có khác gì người dưng?
Hắn không nợ nần gì Cổ Trăn, bà ta cũng không mắc nợ hắn, cưỡng ép bù đắp không có ý nghĩa gì cả.
Nhiếp Tuân bằng lòng đối xử với Cổ Trăn như trưởng bối, nhưng hắn không thể nào ép buộc mình quý mến, quấn quýt bà ta như với mẹ nuôi được.
Tình cảm giữa cha mẹ và con cái, thật sự không chỉ được quyết định bởi huyết thống.
Chu Thanh Ninh nghe cuộc đối thoại của bọn họ mới biết “Liễu phu nhân” trước mặt chính là vợ kế của Liễu Xa, mẹ ruột của chồng mình.
Lúc này, đứa con gái trong lòng cô cũng khóc.
Trẻ con mặc kệ người lớn thế nào, muốn khóc là khóc, không phân biệt trường hợp hay thời gian gì cả.
Cổ Trăn thấy vậy, lập tức không nhịn được tiếng nấc nghẹn trong cổ họng, bà ta lấy khăn lau sạch nước mắt trên mặt, dù lớp trang điểm bị nhòe cũng mặc kệ.
Chu Thanh Ninh sờ con rồi thấp giọng nói: “Chắc là đi tiểu rồi, thiếp thân đi gọi bà vú sang, phu nhân có bằng lòng giúp thiếp thân trông nom đứa bé một lúc không?”
Đương nhiên là Cổ Trăn muốn mà chẳng được, lúc hương sữa đặc trưng của trẻ con phả vào khoang mũi, dòng nước mắt khó khăn lắm mới nén được lại tuôn trào.
Đứa bé trước mắt đây là con gái của đứa trẻ năm đó.
Thời gian trôi thật nhanh.
Cổ Trăn không biết mình nên vui hay nên buồn.
Nhiếp Tuân bất lực trước hành động của phu nhân mình.
Hắn vốn dĩ muốn cắt đứt lòng nhớ nhung của Cổ Trăn, hai nhà chỉ cần duy trì giao tình trên danh nghĩa là được, không cần phải quá thân thiết, kéo thêm quan hệ thân thích làm gì.
Cổ Trăn cúi đầu dỗ dành đứa bé, giọng bà ta thỏ thẻ, dường như sợ to thêm một chút sẽ khiến Nhiếp Tuân không vui vậy.
Hình ảnh này khiến người lý trí như Nhiếp Tuân cũng không nhịn được nổi lên ba phần trắc ẩn, lòng vốn tĩnh lặng bỗng nhiên bị rối loạn.
“Lần này ta đến đây, không có ý định ép con phải nhận ta, chỉ là muốn tới xem con sống có tốt không, có gặp chuyện gì mà ta có thể giúp được hay không...” Cổ Trăn nói chuyện vô cùng khép nép. Bà ta càng như thế, Nhiếp Tuân lại càng khó cương quyết.
Nhiếp Tuân nói: “Ta sống rất tốt.”
Cổ Trăn nói gần như van xin: “Vậy ta... ta có thể thường xuyên tới thăm đứa bé này không?”
Nhiếp Tuân nói: “E rằng không tiện.”
Sắc mặt Cổ Trăn hoàn toàn trắng bệch, giống như có ai đó đã hung hăng đâm một nhát thật sâu vào tim bà ta vậy.
Chu Thanh Ninh trở lại, vừa hay nghe được câu này, cô tức giận lườm chồng một cái.
Nói chuyện sao chỉ nói một nửa thế?
Cô nói: “Liễu phu nhân rất thích đứa bé này sao?” ]
Cổ Trăn biết Chu Thanh Ninh là con dâu của bà ta, nhưng tiếc nỗi con trai còn không nhận thì nói gì đến con dâu.
“Đương nhiên là ta rất thích.”
Chu Thanh Ninh nói: “Nếu Liễu phu nhân thích, thiếp thân có thời gian sẽ ôm con bé đến phủ quấy rầy có được không ạ?”
Mặt Nhiếp Tuân biến sắc, nhưng không lên tiếng ngắt lời của cô.
Cổ Trăn cuống quýt gật đầu, vui vẻ đến nỗi không kìm được: “Sao lại nói là quấy rầy được? Nếu con đến, ở lâu cũng được hết.”
“Thân phận của Thành Doãn bây giờ có hơi... Để chứng minh sự trong sạch nên đương nhiên không nên quá rêu rao, những khách đến thăm phủ, ai có thể từ chối đều từ chối cả. Liễu phu nhân đừng để bụng những lời chàng ấy nói lúc nãy, tính khí của chàng ấy vốn là vậy.” Chu Thanh Ninh cười nói: “Để bà vú bế cháu đi thay tã trước đã nhé?”
Nghe Chu Thanh Ninh nói như vậy, lòng Cổ Trăn dễ chịu hơn rất nhiều, một tia hy vọng mỏng manh len lói lên.
Bà ta đưa đứa bé cho bà vú vốn đứng đợi bên cạnh đã lâu, nghĩ ngợi một thoáng rồi tháo vòng tay của mình xuống.
“Hôm nay ta đến vội vàng, không kịp chuẩn bị quà gặp mặt gì. Ta thấy đứa bé có duyên với ta, vừa nhìn đã thích không nguôi rồi.” Cổ Trăn bảo Chu Thanh Ninh nhận quà gặp mặt thay đứa bé, khiêm tốn nói: “Chiếc vòng này theo ta đã nhiều năm, cũng đã có tuổi rồi, con đừng chê nhé.”
Ánh mắt của Chu Thanh Ninh rất tinh tường, tất nhiên nhìn ra món quà của Cổ Trăn là đồ rất tốt.
Nếu đã là quà mà bà nội tặng cho cháu gái, cô liền không khách sáo nhận lấy, tránh khiến bà ta không vui.
Quyến luyến không nỡ nhìn bà vú ôm đứa bé đi, mãi cho đến khi không thấy bóng dáng đâu nữa, bà ta mới thôi.
“Tính tình của Lan Đình, ta cũng hiểu, nếu vì chuyện này mà...”
Nhiếp Tuân biết bà ta định nói gì, kiên quyết cự tuyệt: “Không phải.”
Cổ Trăn chỉ có thể nuốt nửa câu sau vào bụng, Chu Thanh Ninh thấy không khí khó khăn lắm mới hòa hoãn được lại trở nên căng thẳng, trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ.
“Vậy thì vì sao?”
Nhiếp Tuân thẳng thắn nói: “Ta không có ý định xuất sĩ lần nữa.”
“Vì sao?” Cổ Trăn dường như không ngờ được hắn sẽ trả lời như thế, không nhịn được mà hỏi: “Lẽ nào bên Lan Đình không cho phép?”
Trên quan hệ huyết thống và danh nghĩa, Nhiếp Tuân là biểu ca rất gần với Khương Bồng Cơ.
Người một nhà ấy mà, không thể hoàn toàn thiên vị, nhưng vẫn có quan tâm kín đáo.
Thắng làm vua, thua làm giặc, Hoàng Tung đã bại rồi, Nhiếp Tuân là thần tử cũ, bây giờ lại phò tá chủ mới thì có gì không đúng?
Nhiếp Tuân rũ mắt nói: “Không phải, là nguyên nhân ở ta.”
Bất luận Nguyên Tín có tồi tệ đến thế nào, dù ông ta và Nhiếp Tuân có lục đục đến đâu, người duy nhất có thể xử lý ông ta vẫn chỉ có Hoàng Tung.
Nhiếp Tuân lại qua mặt Hoàng Tung, lập kế giết Nguyên Tín.
Dù lý do khiến hắn làm như vậy là gì, nói đến cùng thì vẫn là phản bội Hoàng Tung.
Đồng thời, đây cũng là hành vi cấp trên kiêng kỵ nhất.
Giữa thần tử với nhau, vì khúc mắc riêng mà đẩy nhau vào chỗ chết, ai biết mà không nghi kỵ?
Lúc quyết tâm giết chết Nguyên Tín, Nhiếp Tuân cũng đã quyết định rồi.
Nếu người thắng là Hoàng Tung, hắn sẽ xin từ chức, hoàn toàn ẩn cư.
Nếu người thắng là Khương Bồng Cơ thì hắn sẽ không xuất sĩ nữa mà học cha vợ, làm một người thầy giáo cũng tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.