Chương 1440: Nam Thịnh, Mùa Thu Loạn Thế(13)
Nấm Hương Xào
16/02/2024
Chuyện mấy nhà sĩ tộc như Đào thị bị xét nhà và tống vào ngục đã chạm đến dây thần kinh mẫn cảm của không ít người.
Nhưng bọn họ vẫn chưa kịp tác oai tác quái thì tổng giáo đầu của tám triệu thủy quân đã dạy họ cách làm người rồi.
Tin đồn đến nhanh, đi cũng nhanh, hoàn toàn chẳng tổn thất gì đến Khương Bồng Cơ cả.
“Quả nhiên là Tử Hiếu có năng lực, dễ dàng dập tắt tai họa từ trong trứng nước.”
Kỳ Quan Nhượng khẽ phất quạt, thông qua tần suất phất quạt của anh ta là có thể thấy anh ta càng ngày càng hài lòng với Vệ Từ.
“Đương nhiên là có năng lực rồi.” Khương Bồng Cơ cười hì hì: “Văn Chứng có thể không tin năng lực của huynh ấy, thì cũng nên tin ánh mắt của ta chứ.”
Người lọt vào mắt xanh của cô sao có thể tệ được?
Nghe xong lời này, chiếc quạt trên tay Kỳ Quan Nhượng bỗng nhiên khựng lại.
Anh ta không biết nên buồn nôn trước sự tự luyến của chủ công hay buồn nôn chuyện chủ công cưỡng ép người ta ăn thức ăn cho cún đây.
“Ánh mắt của chủ công đương nhiên là tốt. Nhưng... chủ công có còn nhớ, cây cao hơn rừng, gió ắt bẻ gãy?” Kỳ Quan Nhượng nhíu mày thành hình chữ M, nghiêm trọng nói: “Tử Hiếu năm lần bảy lượt phá chuyện tốt của người ta, không biết đã bị bao nhiêu người âm thầm ghi hận...”
Không kể chuyện trước đây, chỉ nói hành động lần này thôi đã đắc tội không biết bao nhiêu sĩ tộc quyền quý rồi.
Đám người ấy sẽ không trả thù ngay tức khắc nhưng chắc chắn sẽ ghi nhớ mối thù này.
Một khi Vệ Từ phạm lỗi gì, chắc chắn sẽ tính sổ luôn một thể.
Cho dù chủ công có một lòng bảo vệ thì Vệ Từ cũng khó tránh khỏi phải chịu khổ.
Không phải Khương Bồng Cơ không biết nỗi lo của Kỳ Quan Nhượng, nhưng bây giờ nói mấy chuyện này vẫn còn quá sớm.
Hai người nhìn nhau, ăn ý chuyển chủ đề.
Kỳ Quan Nhượng hỏi: “Chủ công định xử lý đám người Đào thị thế nào?”
“Nên xử lý thế nào thì xử lý thế ấy thôi, dù sao chứng cứ Đào thị làm loạn đều đầy đủ cả, có muốn chối cũng chối không được.” Khương Bồng Cơ lại thở dài: “Phạt nặng thì không công bằng, phạt nhẹ thì không thể uy hiếp kẻ xấu. Theo ta thấy thì cứ xử theo pháp luật là công bằng nhất...”
Kỳ Quan Nhượng nói: “Như vậy cũng tốt, tránh người khác nhân cơ hội này đả kích chủ công.”
Hành vi phạm tội của đám người Đào thị rõ ràng nghiêm trọng hơn rất nhiều so với mấy sĩ tộc ở Sùng Châu năm đó, nếu như xử lý theo pháp luật cũ, kẻ đầu sỏ chỉ có đường chết, trong ngũ phục, tất cả con trai nối dõi trên mười tuổi đều phải đi đày ở biên cương, ba đời không được nhập sĩ. Đây là cách xử phạt liên quan đến nam giới, còn về nữ quyến sẽ được khoan hồng hơn một chút, thê thiếp có con trai nối dõi cùng với con gái chưa gả đi bị cách chức thành thứ dân, con gái đã lấy chồng không bị ảnh hưởng.
Tuy rằng Hàn phu nhân đã gả cho người khác, nhưng vị hôn phu vẫn còn, cô ta thuộc diện hòa ly về nhà mẹ đẻ, nên xử lý theo tiêu chuẩn con gái chưa gả chồng.
Việc này còn xem là nhân từ, nếu còn ở thời kỳ Đông Khánh, thê thiếp và nữ quyến chưa gả đi đều sẽ bị giáng xuống hàng tiện tịch, trở thành tội phụ.
Kết quả của tội phụ sẽ như thế nào?
Đa số sẽ bị đưa vào quân doanh làm doanh kỹ cho đến chết.
Dương Tư ngậm cây tăm xỉa răng, nói: “Ài, nếu như lấy tội danh ăn chặn thuế muối, độc chiếm buôn bán muối thì ít nhất cũng phải chu di tam tộc! Bên Hiếu Dư phải dẫn người tính toán đến mười mấy ngày mới tính rõ ràng được, số lượng cực lớn, e rằng không có tiền lệ, sau này cũng sẽ không có người làm theo!”
Luật pháp của Đông Khánh đa số dựa theo tiền triều.
Giai đoạn đầu của triều Đại Hạ, thừa tướng Hoàng Phủ vì muốn siết chặt tham nhũng nên không hề nương tay với những kẻ tham ô.
Quy định hình phạt nghiêm trọng trong luật pháp theo mức tham nhũng nhận hối lộ.
Tham một xâu, xăm mặt thị chúng; tham năm xâu, lưu đày nghìn dặm; tham mười xâu, bêu đầu thị chúng; tham hai mươi xâu, lột da!
Ngoài những cái này, còn có loại tham ba mươi, năm mươi, một trăm xâu.
Bắt đầu từ đó, không chỉ những người tham nhũng bị xử chết mà con cháu, thê thiếp đều không có ai thoát được, mức phạm tội cao nhất đáng bị chu di tam tộc.
Không kể đến những thế gia quyền quý khác tham ô bao nhiêu tiền, chỉ tính riêng Đào thị, vơ vét đã gấp bốn lần thu nhập quốc khố của Đông Khánh thời kỳ hưng thịnh! Vượt xa gấp bao nhiêu lần “trăm xâu” chứ? Đừng nói là chu di tam tộc, chu di cửu tộc cũng còn được nữa là!
Hàn Úc nghiêm mặt nói: “Tiền lệ đúng là không có, nhưng sau này liệu có người nào làm theo không thì chưa biết được.”
Dương Tư không khỏi ợ một cái, tiếp tục xỉa răng.
Hàn Úc không thể nhìn tiếp được nữa.
Hành động thô bỉ thế này cũng làm trước mặt người khác được, Dương Tĩnh Dung không thấy xấu hổ sao?
Đương nhiên Dương Tư không thấy xấu hổ rồi, ăn no xỉa răng là chuyện bình thường, xỉa răng nhiều có tác dụng giải tỏa áp lực tinh thần và thể xác.
Gã nói: “Nghe nói, cháu trai lớn đã đón mẫu thân của mình qua phụng dưỡng rồi.”
Hàn Úc nói: “Tính khí cô ấy cao ngạo, sẽ không muốn ở lại huyện Tượng Dương đâu, chắc là Nhuận Nhi sẽ sắp xếp cho cô ấy ở nhà riêng tại Thượng Dương.”
Vì đã hòa ly, công việc của Hàn Úc lại bận rộn, nên anh ta chỉ có thể giao công việc ở phủ cho tâm phúc, còn bảo con trai học cách quản lý gia nghiệp.
Dưới tên anh ta có bao nhiêu nhà, Hàn Nhuận đều biết cả.
Sau khi so sánh vị trí cùng với tình hình kinh tế địa phương của các nhà riêng, chắc là Hàn phu nhân sẽ đến ở quận Thượng Dương.
Đến đó cũng tốt, ít có khả năng gặp vòng bạn bè thân thiết khi trước, một mình cô ta sống sẽ tự do tự tại một chút.
Dương Tư chế nhạo nói: “Huynh tẩm ngẩm tầm ngâm mà biết rõ quá nhỉ.”
“Một người là thê tử cùng chăn gối bao nhiêu năm, một người là con trai nuôi nấng từ nhỏ đến lớn, sao có thể không hiểu được?” Hàn Úc lạnh lùng nói: “Huynh đã xỉa răng xong rồi, cơm cũng ăn no rồi, nên đi giúp đỡ chỉnh lý hồ sơ và phê chuẩn đi. Đừng nhàn rỗi ở đó nữa, nếu không ta sẽ dâng tấu lên chủ công đấy.”
Dương Tư lại nhức trứng.
Hàn Úc là trẻ con lên ba sao, đụng một cái là mách lẻo, anh ta thật sự cho rằng mình là thần báo tin chuyển thế sao.
“Làm sư huynh đệ với huynh thật đúng là do kiếp trước nợ huynh mà.”
Ngoài miệng thì lầm bầm nhưng cơ thể thì rất thành thật, ngoan ngoãn đứng dậy làm việc.
Bây giờ, điều gã sợ nhất là Hàn Úc tố cáo.
Hàn Úc đi tố cáo, chủ công sẽ biết gã lười biếng. Chủ công mà biết thì Khương Lộng Cầm đang mang thai cũng sẽ biết.
Hai người này mà biết thì con đường thoát FA của Dương Tư càng xa vời rồi.
Gã ngây thơ lấy bút lông chọc vào nghiên mực, mài mài mấy lần, sau khi phát tiết xong mới tiếp tục vùi đầu làm việc.
Hàn Úc than nhẹ.
Năng lực làm việc của Dương Tư không có gì để chê, nếu cái miệng của gã đừng kém duyên như vậy thì hoàn mỹ rồi.
Lúc làm luật hôn nhân thì còn có tiền lệ để tham khảo, bây giờ làm luật bảo vệ trẻ em thì khó hơn nhiều.
Những tài liệu về hôn nhân có thể thu thập cả nghìn bản, Hàn Úc có thể cho người phân loại ra từng trường hợp, những cái có tính tương đồng thì chọn ra để làm điều lệ bảo vệ.
Những tài liệu về bảo vệ trẻ em lại vô cùng ít, nhóm Hàn Úc chỉ có thể đi thăm dò các trấn nhỏ, tìm tư liệu sống từ miệng của các thôn dân.
Chưa nói đến việc ngược đãi trẻ em, nhiều nơi thậm chí còn có tục lệ dìm chết bé gái, cha mẹ thiếu tiền thì coi con gái như hàng hóa, bán cho người ta làm nô lệ. Những năm thiên tai đói kém, chuyện bán con để kiếm đồ ăn cũng tràn lan... Những việc này đều là phạm tội, nhưng có ai đứng ra chỉ trích cha mẹ của những đứa bé đó không?
Cha mẹ không thấy mình sai, làng xóm cũng không thấy bọn họ sai, bên quan phủ cũng đâu có bao nhiêu tài liệu liên quan?
Con cái là tài sản riêng của cha mẹ, cho dù đánh đến mức tàn tật, đánh chết hay bán đi, có làm thế nào thì cũng không liên quan đến quan phủ.
Nhìn những tài liệu sống lần lượt được dâng lên, những lời nói hờ hững lại vừa như lẽ dĩ nhiên của cha mẹ và thôn dân kia khiến mắt anh ta đau nhói.
Dương Tư thoáng thấy dáng vẻ của Hàn Úc, trong lòng thầm than.
Uyên Kính tiên sinh chắc là fan não tàn chỉ đứng sau Vệ Từ.
Cả một đời vừa ý nhất bốn học sinh, hai người thì bán mạng cho Khương Bồng Cơ, một người đợi xuất sĩ.
“Nếu Lữ Trưng cũng đến đây chắc là đủ bàn đánh bài rồi.”
Nhưng bọn họ vẫn chưa kịp tác oai tác quái thì tổng giáo đầu của tám triệu thủy quân đã dạy họ cách làm người rồi.
Tin đồn đến nhanh, đi cũng nhanh, hoàn toàn chẳng tổn thất gì đến Khương Bồng Cơ cả.
“Quả nhiên là Tử Hiếu có năng lực, dễ dàng dập tắt tai họa từ trong trứng nước.”
Kỳ Quan Nhượng khẽ phất quạt, thông qua tần suất phất quạt của anh ta là có thể thấy anh ta càng ngày càng hài lòng với Vệ Từ.
“Đương nhiên là có năng lực rồi.” Khương Bồng Cơ cười hì hì: “Văn Chứng có thể không tin năng lực của huynh ấy, thì cũng nên tin ánh mắt của ta chứ.”
Người lọt vào mắt xanh của cô sao có thể tệ được?
Nghe xong lời này, chiếc quạt trên tay Kỳ Quan Nhượng bỗng nhiên khựng lại.
Anh ta không biết nên buồn nôn trước sự tự luyến của chủ công hay buồn nôn chuyện chủ công cưỡng ép người ta ăn thức ăn cho cún đây.
“Ánh mắt của chủ công đương nhiên là tốt. Nhưng... chủ công có còn nhớ, cây cao hơn rừng, gió ắt bẻ gãy?” Kỳ Quan Nhượng nhíu mày thành hình chữ M, nghiêm trọng nói: “Tử Hiếu năm lần bảy lượt phá chuyện tốt của người ta, không biết đã bị bao nhiêu người âm thầm ghi hận...”
Không kể chuyện trước đây, chỉ nói hành động lần này thôi đã đắc tội không biết bao nhiêu sĩ tộc quyền quý rồi.
Đám người ấy sẽ không trả thù ngay tức khắc nhưng chắc chắn sẽ ghi nhớ mối thù này.
Một khi Vệ Từ phạm lỗi gì, chắc chắn sẽ tính sổ luôn một thể.
Cho dù chủ công có một lòng bảo vệ thì Vệ Từ cũng khó tránh khỏi phải chịu khổ.
Không phải Khương Bồng Cơ không biết nỗi lo của Kỳ Quan Nhượng, nhưng bây giờ nói mấy chuyện này vẫn còn quá sớm.
Hai người nhìn nhau, ăn ý chuyển chủ đề.
Kỳ Quan Nhượng hỏi: “Chủ công định xử lý đám người Đào thị thế nào?”
“Nên xử lý thế nào thì xử lý thế ấy thôi, dù sao chứng cứ Đào thị làm loạn đều đầy đủ cả, có muốn chối cũng chối không được.” Khương Bồng Cơ lại thở dài: “Phạt nặng thì không công bằng, phạt nhẹ thì không thể uy hiếp kẻ xấu. Theo ta thấy thì cứ xử theo pháp luật là công bằng nhất...”
Kỳ Quan Nhượng nói: “Như vậy cũng tốt, tránh người khác nhân cơ hội này đả kích chủ công.”
Hành vi phạm tội của đám người Đào thị rõ ràng nghiêm trọng hơn rất nhiều so với mấy sĩ tộc ở Sùng Châu năm đó, nếu như xử lý theo pháp luật cũ, kẻ đầu sỏ chỉ có đường chết, trong ngũ phục, tất cả con trai nối dõi trên mười tuổi đều phải đi đày ở biên cương, ba đời không được nhập sĩ. Đây là cách xử phạt liên quan đến nam giới, còn về nữ quyến sẽ được khoan hồng hơn một chút, thê thiếp có con trai nối dõi cùng với con gái chưa gả đi bị cách chức thành thứ dân, con gái đã lấy chồng không bị ảnh hưởng.
Tuy rằng Hàn phu nhân đã gả cho người khác, nhưng vị hôn phu vẫn còn, cô ta thuộc diện hòa ly về nhà mẹ đẻ, nên xử lý theo tiêu chuẩn con gái chưa gả chồng.
Việc này còn xem là nhân từ, nếu còn ở thời kỳ Đông Khánh, thê thiếp và nữ quyến chưa gả đi đều sẽ bị giáng xuống hàng tiện tịch, trở thành tội phụ.
Kết quả của tội phụ sẽ như thế nào?
Đa số sẽ bị đưa vào quân doanh làm doanh kỹ cho đến chết.
Dương Tư ngậm cây tăm xỉa răng, nói: “Ài, nếu như lấy tội danh ăn chặn thuế muối, độc chiếm buôn bán muối thì ít nhất cũng phải chu di tam tộc! Bên Hiếu Dư phải dẫn người tính toán đến mười mấy ngày mới tính rõ ràng được, số lượng cực lớn, e rằng không có tiền lệ, sau này cũng sẽ không có người làm theo!”
Luật pháp của Đông Khánh đa số dựa theo tiền triều.
Giai đoạn đầu của triều Đại Hạ, thừa tướng Hoàng Phủ vì muốn siết chặt tham nhũng nên không hề nương tay với những kẻ tham ô.
Quy định hình phạt nghiêm trọng trong luật pháp theo mức tham nhũng nhận hối lộ.
Tham một xâu, xăm mặt thị chúng; tham năm xâu, lưu đày nghìn dặm; tham mười xâu, bêu đầu thị chúng; tham hai mươi xâu, lột da!
Ngoài những cái này, còn có loại tham ba mươi, năm mươi, một trăm xâu.
Bắt đầu từ đó, không chỉ những người tham nhũng bị xử chết mà con cháu, thê thiếp đều không có ai thoát được, mức phạm tội cao nhất đáng bị chu di tam tộc.
Không kể đến những thế gia quyền quý khác tham ô bao nhiêu tiền, chỉ tính riêng Đào thị, vơ vét đã gấp bốn lần thu nhập quốc khố của Đông Khánh thời kỳ hưng thịnh! Vượt xa gấp bao nhiêu lần “trăm xâu” chứ? Đừng nói là chu di tam tộc, chu di cửu tộc cũng còn được nữa là!
Hàn Úc nghiêm mặt nói: “Tiền lệ đúng là không có, nhưng sau này liệu có người nào làm theo không thì chưa biết được.”
Dương Tư không khỏi ợ một cái, tiếp tục xỉa răng.
Hàn Úc không thể nhìn tiếp được nữa.
Hành động thô bỉ thế này cũng làm trước mặt người khác được, Dương Tĩnh Dung không thấy xấu hổ sao?
Đương nhiên Dương Tư không thấy xấu hổ rồi, ăn no xỉa răng là chuyện bình thường, xỉa răng nhiều có tác dụng giải tỏa áp lực tinh thần và thể xác.
Gã nói: “Nghe nói, cháu trai lớn đã đón mẫu thân của mình qua phụng dưỡng rồi.”
Hàn Úc nói: “Tính khí cô ấy cao ngạo, sẽ không muốn ở lại huyện Tượng Dương đâu, chắc là Nhuận Nhi sẽ sắp xếp cho cô ấy ở nhà riêng tại Thượng Dương.”
Vì đã hòa ly, công việc của Hàn Úc lại bận rộn, nên anh ta chỉ có thể giao công việc ở phủ cho tâm phúc, còn bảo con trai học cách quản lý gia nghiệp.
Dưới tên anh ta có bao nhiêu nhà, Hàn Nhuận đều biết cả.
Sau khi so sánh vị trí cùng với tình hình kinh tế địa phương của các nhà riêng, chắc là Hàn phu nhân sẽ đến ở quận Thượng Dương.
Đến đó cũng tốt, ít có khả năng gặp vòng bạn bè thân thiết khi trước, một mình cô ta sống sẽ tự do tự tại một chút.
Dương Tư chế nhạo nói: “Huynh tẩm ngẩm tầm ngâm mà biết rõ quá nhỉ.”
“Một người là thê tử cùng chăn gối bao nhiêu năm, một người là con trai nuôi nấng từ nhỏ đến lớn, sao có thể không hiểu được?” Hàn Úc lạnh lùng nói: “Huynh đã xỉa răng xong rồi, cơm cũng ăn no rồi, nên đi giúp đỡ chỉnh lý hồ sơ và phê chuẩn đi. Đừng nhàn rỗi ở đó nữa, nếu không ta sẽ dâng tấu lên chủ công đấy.”
Dương Tư lại nhức trứng.
Hàn Úc là trẻ con lên ba sao, đụng một cái là mách lẻo, anh ta thật sự cho rằng mình là thần báo tin chuyển thế sao.
“Làm sư huynh đệ với huynh thật đúng là do kiếp trước nợ huynh mà.”
Ngoài miệng thì lầm bầm nhưng cơ thể thì rất thành thật, ngoan ngoãn đứng dậy làm việc.
Bây giờ, điều gã sợ nhất là Hàn Úc tố cáo.
Hàn Úc đi tố cáo, chủ công sẽ biết gã lười biếng. Chủ công mà biết thì Khương Lộng Cầm đang mang thai cũng sẽ biết.
Hai người này mà biết thì con đường thoát FA của Dương Tư càng xa vời rồi.
Gã ngây thơ lấy bút lông chọc vào nghiên mực, mài mài mấy lần, sau khi phát tiết xong mới tiếp tục vùi đầu làm việc.
Hàn Úc than nhẹ.
Năng lực làm việc của Dương Tư không có gì để chê, nếu cái miệng của gã đừng kém duyên như vậy thì hoàn mỹ rồi.
Lúc làm luật hôn nhân thì còn có tiền lệ để tham khảo, bây giờ làm luật bảo vệ trẻ em thì khó hơn nhiều.
Những tài liệu về hôn nhân có thể thu thập cả nghìn bản, Hàn Úc có thể cho người phân loại ra từng trường hợp, những cái có tính tương đồng thì chọn ra để làm điều lệ bảo vệ.
Những tài liệu về bảo vệ trẻ em lại vô cùng ít, nhóm Hàn Úc chỉ có thể đi thăm dò các trấn nhỏ, tìm tư liệu sống từ miệng của các thôn dân.
Chưa nói đến việc ngược đãi trẻ em, nhiều nơi thậm chí còn có tục lệ dìm chết bé gái, cha mẹ thiếu tiền thì coi con gái như hàng hóa, bán cho người ta làm nô lệ. Những năm thiên tai đói kém, chuyện bán con để kiếm đồ ăn cũng tràn lan... Những việc này đều là phạm tội, nhưng có ai đứng ra chỉ trích cha mẹ của những đứa bé đó không?
Cha mẹ không thấy mình sai, làng xóm cũng không thấy bọn họ sai, bên quan phủ cũng đâu có bao nhiêu tài liệu liên quan?
Con cái là tài sản riêng của cha mẹ, cho dù đánh đến mức tàn tật, đánh chết hay bán đi, có làm thế nào thì cũng không liên quan đến quan phủ.
Nhìn những tài liệu sống lần lượt được dâng lên, những lời nói hờ hững lại vừa như lẽ dĩ nhiên của cha mẹ và thôn dân kia khiến mắt anh ta đau nhói.
Dương Tư thoáng thấy dáng vẻ của Hàn Úc, trong lòng thầm than.
Uyên Kính tiên sinh chắc là fan não tàn chỉ đứng sau Vệ Từ.
Cả một đời vừa ý nhất bốn học sinh, hai người thì bán mạng cho Khương Bồng Cơ, một người đợi xuất sĩ.
“Nếu Lữ Trưng cũng đến đây chắc là đủ bàn đánh bài rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.