Chương 1430: Nam Thịnh, Mùa Thu Loạn Thế(4)
Nấm Hương Xào
28/01/2024
Đám người Đào thị có nghĩ nát óc cũng không ngờ Khương Bồng Cơ lại gian trá đến vậy.
Bọn họ còn đang ngồi đó mà mơ ngao cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, lại không hề biết lý tưởng thì phong phú nhưng hiện thực rất tàn khốc.
Lúc Khương Bồng Cơ nói kế hoạch của đám người Đào thị cho bọn Kỳ Quan Nhượng, anh ta khẽ nhíu mày, trong mắt hiện lên vài phần giễu cợt.
“Bọn chúng...” Kỳ Quan Nhượng nghĩ cả buổi trời mới tìm được cách hình dung hợp lý nhất: “... Hơi ngây thơ rồi.”
Khương Bồng Cơ cười nói: “Bọn chúng đích thật là rất ngây thơ.”
Dương Tư cười lớn: “Chủ công mắt sáng như sao, nào dễ mắc câu? Cái tên Dương Đào này cũng không phải là người dễ dãi, sao có thể dễ dàng trúng kế được? Đám người Đào thị muốn ngồi trên núi xem hổ đấu, tự đề cao chính mình quá rồi. Bọn chúng có tư cách để ung dung ngồi hưởng lợi sao?”
Đây được xem là lời nói giảm nói tránh rồi, theo lời cá muối xem livestream thì là bọn người Đào thị não phẳng!
Không tự xem sức lực mình tới đâu, có tư cách gì mà ngồi ngư ông đắc lợi giữa hai ông lớn?
Hoàng Tung và huynh đệ Hứa Bùi còn chưa làm được chuyện này đấy, mấy người Đào thị lại dám mơ đến?
Khương Bồng Cơ ho một tiếng, nhìn Dương Tư mấy ngày nay hí ha hí hửng.
Cho dù Dương Tư theo gót Hàn Úc bận đông bận tây nhưng vẫn không thể nào che giấu được sự đắc ý từ tận đáy lòng gã.
Hừ!
Đắc ý!
Khương Bồng Cơ cười nói: “Lời này của Tĩnh Dung sai rồi, bọn người Đào thị muốn học theo Khương thái công câu cá, ta nguyện làm con cá mắc câu đó.”
Nếu bọn người Đào thị không kiếm chuyện thị phi thì Khương Bồng Cơ còn phải khổ tâm suy nghĩ cách để gây chuyện với Dương Đào.
Đào thị bố trí “tính toán” cô và Dương Đào, gãi đúng chỗ ngứa.
Kỳ Quan Nhượng đứng bên cạnh lạnh lùng nói: “Chủ công cầu còn không được nhưng bên Dương Đào sẽ không dễ dàng mắc câu.”
Mọi người trước đây đã phân tích vài chư hầu, lấy chủ công nhà mình làm chủ đạo, đa phần đều là những kẻ có dã tâm phừng phừng nhìn chằm chằm vào ngôi vị hoàng đế, thế nhưng cũng có những chủ công Phật hệ như Dương Đào. Nguyên nhân Dương Đào dấy binh là để báo thù cho cha là Dương Kiển, từ lúc Triệu Thiệu đền mạng, mối thù giết cha của Dương Đào cũng xem như đã được báo. Là một chủ công, Dương Đào thiếu một chút dã tâm, thủ thành chắc chắn nhưng tấn công lại không đủ.
Phật hệ như Dương Đào, dù cho Đào thị có tính kế thì chưa chắc đối phương đã dễ dàng cắn câu.
Bên cạnh anh ta còn có một Nhan Lâm vô cùng khó đối phó, Đào thị có thể lừa được Dương Đào nhưng chưa chắc có thể lừa được Nhan Lâm.
“Cá muối cũng có ước mơ mà, nói không chừng bọn Đào thị có thể mơ ước thành hiện thực đấy.” Khương Bồng Cơ nói một cách lưu manh, nói rồi cười hì hì: “Hơn nữa, chúng ta cần là ‘lý do để ra tay’ chứ không phải là ‘lý do hợp lý để ra tay’...”
Chỉ cần lý do, không cần hợp lý.
Tâm phúc bên cạnh Khương Bồng Cơ có ai không phải là người tinh ranh?
Chủ công nhà mình lưu manh đến mức độ này, bọn họ cũng mệt mỏi trong lòng lắm.
Các “tiểu công túa” mệt mỏi trong lòng còn các cá muối xem livestream lại vui vẻ tám đến náo trời.
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Điệu bộ này của bác Streamer đúng là không hẹn mà gặp với kẻ nào đó tự xung là cảnh sát quốc tế, đều giống cảnh sát lưu manh nhất.
[Chân Thành Xin Mời Gia Nhập Liên Minh]: Không hổ danh là người theo dõi lâu năm nha, bình luận một cái là nói trúng tim đen liền. Dáng vẻ lưu manh của bác Streamer và nước nào đó giống hệt luôn, hai người đều chỉ cần một lý do là có thể ra tay, không hề quan tâm lý do có thuyết phục, có hợp lý không.
[Khăn Tay Thanh Phong]: Có thực lực, tùy hứng.
[Ăn Miếng Chanh Cho Mát Họng]: Ma mới ở kênh livestream đang run bần bật, ở đây có thể bàn chính sự sao? Không sợ bị block hả?
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Đúng là ma mới ở kênh livestream, không biết rằng cái kênh livestream này không chỉ có nước Hoa chẳng thể làm gì, mà ngay cả lưu manh đệ nhất thế giới cũng không thể làm gì được nó sao? Ài, đừng nói bàn chính sự, cho dù bác có đăng liên tiếp tám dòng mẫu tự cũng sẽ không bị block.
Đừng nói bàn chính sự hay đăng liên tiếp tám dòng mẫu tự, cho dù có liên kết nhau ra oai trên bình luận cũng được nữa.
[Nông Phu Sơn Tuyền Hơi Nguy Hiểm]: Tui không tán thành ví dụ này, rõ ràng bác Streamer là người rất có lý lẽ.
Vốn dĩ quần chúng cá muối cũng không muốn bôi nhọ Khương Bồng Cơ, chỉ là có gì nói nấy mà thôi.
Vấn đề này chẳng mấy chốc bị hàng loạt các bình luận khác làm trôi mất, bên kia, Khương Bồng Cơ và các “tiểu công túa” còn đang thương lượng.
Khương Bồng Cơ để ý thấy Vệ Từ dường như có lời muốn nói nhưng rồi lại thôi, cô bèn bớt thời gian hỏi một câu.
“Tử Hiếu có ý kiến khác?”
Vệ Từ nói: “Bẩm chủ công, Từ cho rằng lúc này động binh còn sớm.”
“Sao có thể động binh lúc này được? Sớm nhất cũng phải đợi đến mùa xuân năm sau.” Khương Bồng Cơ lắc đầu thở dài: “Đại chiến liên tiếp nhau, khổ cho dân chúng các châu. Muốn động binh với Dương Đào thì ít nhất phải nghỉ ngơi một hai năm mới được, để mọi người hồi phục nguyên khí.”
Trước đây đánh liên tiếp với huynh đệ Hứa Bùi và Hoàng Tung, cho dù tiềm lực của Khương Bồng Cơ lớn cỡ nào thì bây giờ nguyên khí cũng đại thương.
Để khôi phục nguyên khí, cô mới nhắm vào ngành muối trong tay đám người Đào thị, hy vọng có thể tiếp thêm cột máu.
Nếu đám người Đào thị thức thời, Khương Bồng Cơ sẽ để cho cả nhà bọn họ toàn thân rút lui, nhiều nhất chỉ là hạn chế số người ra làm quan, đè nén dã tâm của bọn họ. Ai ngờ dã tâm của bọn họ trùng trùng, lòng tham không đáy, Khương Bồng Cơ không thể tiếp tục dung túng.
Muối ăn liên quan đến dân sinh, tính quan trọng có thể so sánh ngang bằng với đồng thiết, trừ khi đầu bị con lừa nó đá cho ngốc rồi, nếu không cô sẽ không thể nào để cho thế lực tư nhân nắm giữ ngành muối.
Đám người Đào thị không thức thời như thế, Khương Bồng Cơ không đẩy bọn họ vào chảo dầu thì tên của cô viết ngược!
Vệ Từ vừa nghe thì trong lòng biết chủ công nhà mình đã hiểu lầm nên vội vàng giải thích.
“Ý của Từ không phải vậy.” Vệ Từ nói: “Trước mắt cục diện Nam Thịnh đang loạn, các chư hầu và bốn bộ Nam Man giằng co, đang lúc dầu sôi lửa bỏng. Nếu chủ công tùy tiện nhúng tay vào chắc chắn sẽ bị gắn tội danh ‘tiếp tay cho Man tộc’, thật không thỏa đáng.”
Chuyện này hệt như lúc Khương Bồng Cơ đánh Bắc Cương, Mạnh Trạm muốn đâm một dao sau lưng cô, kết quả lại bị ngàn người chỉ trích.
Cũng lý đó, chư hầu Nam Thịnh hợp sức đánh Nam Man, Khương Bồng Cơ thừa nước đục thả câu cũng sẽ bị người trong thiên hạ phỉ báng.
Tội danh này có nước nào cũng không thể rửa sạch được.
Khương Bồng Cơ nói: “Lời này của Tử Hiếu có lý. Nhưng ngày nào bọn chúng chưa dẹp sạch bốn bộ Nam Man thì ngày đó ta không thể động binh với bọn chúng sao?”
Bốn bộ Nam Man trở thành cái ô bảo hộ cho bọn chúng à?
Vệ Từ lắc đầu: “Các thế lực Nam Thịnh liên kết lại với nhau công kháng Nam Man, chậm nhất là hạ chí năm sau sẽ phân rõ thắng bại.”
Anh có kinh nghiệm kiếp trước, phân tích thế cục của kiếp này, anh thấy bốn bộ Nam Man sắp bị diệt tới nơi.
Khương Bồng Cơ nói: “Tử Hiếu muốn ta đợi bọn chúng đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán, ta ngồi làm ngư ông đắc lợi?”
Vệ Từ gật đầu.
Kiếp trước chẳng phải bệ hạ đã được lợi như vậy sao?
An Thôi tử chiến với bốn bộ Nam Man, tàn sát hơn sáu trăm ba mươi tám nghìn người của bốn bộ, chính hắn cũng tổn thương nguyên khí nặng nề, không còn sức phòng thủ.
Sau cùng, Nam Thịnh của An Thôi bị bệ hạ dẫn binh xuống phía Nam chiếm được, chẳng tốn bao nhiêu sức lực mà được cả cái Nam Thịnh. Cho dù tình hình của chủ công kiếp này tốt hơn so với bệ hạ kiếp trước lúc bấy giờ rất nhiều, nhưng tình hình thế cục trong Nam Thịnh và kiếp trước khác nhau quá nhiều, Vệ Từ không muốn cô dấn thân vào nguy hiểm.
Khương Bồng Cơ nói: “Từ lập xuân đến hạ chí không cách nhau bao lâu, chút thời gian này thì đợi cũng được.”
Điều hiếm thấy là Kỳ Quan Nhượng không lên tiếng phản đối, chỉ liếc nhìn Vệ Từ một cái rồi lãnh đạm chả mấy quan tâm.
Vệ Từ chú ý thấy ánh nhìn của anh ta, bỗng dưng có ảo giác như muốn thở phào.
Bọn họ còn đang ngồi đó mà mơ ngao cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, lại không hề biết lý tưởng thì phong phú nhưng hiện thực rất tàn khốc.
Lúc Khương Bồng Cơ nói kế hoạch của đám người Đào thị cho bọn Kỳ Quan Nhượng, anh ta khẽ nhíu mày, trong mắt hiện lên vài phần giễu cợt.
“Bọn chúng...” Kỳ Quan Nhượng nghĩ cả buổi trời mới tìm được cách hình dung hợp lý nhất: “... Hơi ngây thơ rồi.”
Khương Bồng Cơ cười nói: “Bọn chúng đích thật là rất ngây thơ.”
Dương Tư cười lớn: “Chủ công mắt sáng như sao, nào dễ mắc câu? Cái tên Dương Đào này cũng không phải là người dễ dãi, sao có thể dễ dàng trúng kế được? Đám người Đào thị muốn ngồi trên núi xem hổ đấu, tự đề cao chính mình quá rồi. Bọn chúng có tư cách để ung dung ngồi hưởng lợi sao?”
Đây được xem là lời nói giảm nói tránh rồi, theo lời cá muối xem livestream thì là bọn người Đào thị não phẳng!
Không tự xem sức lực mình tới đâu, có tư cách gì mà ngồi ngư ông đắc lợi giữa hai ông lớn?
Hoàng Tung và huynh đệ Hứa Bùi còn chưa làm được chuyện này đấy, mấy người Đào thị lại dám mơ đến?
Khương Bồng Cơ ho một tiếng, nhìn Dương Tư mấy ngày nay hí ha hí hửng.
Cho dù Dương Tư theo gót Hàn Úc bận đông bận tây nhưng vẫn không thể nào che giấu được sự đắc ý từ tận đáy lòng gã.
Hừ!
Đắc ý!
Khương Bồng Cơ cười nói: “Lời này của Tĩnh Dung sai rồi, bọn người Đào thị muốn học theo Khương thái công câu cá, ta nguyện làm con cá mắc câu đó.”
Nếu bọn người Đào thị không kiếm chuyện thị phi thì Khương Bồng Cơ còn phải khổ tâm suy nghĩ cách để gây chuyện với Dương Đào.
Đào thị bố trí “tính toán” cô và Dương Đào, gãi đúng chỗ ngứa.
Kỳ Quan Nhượng đứng bên cạnh lạnh lùng nói: “Chủ công cầu còn không được nhưng bên Dương Đào sẽ không dễ dàng mắc câu.”
Mọi người trước đây đã phân tích vài chư hầu, lấy chủ công nhà mình làm chủ đạo, đa phần đều là những kẻ có dã tâm phừng phừng nhìn chằm chằm vào ngôi vị hoàng đế, thế nhưng cũng có những chủ công Phật hệ như Dương Đào. Nguyên nhân Dương Đào dấy binh là để báo thù cho cha là Dương Kiển, từ lúc Triệu Thiệu đền mạng, mối thù giết cha của Dương Đào cũng xem như đã được báo. Là một chủ công, Dương Đào thiếu một chút dã tâm, thủ thành chắc chắn nhưng tấn công lại không đủ.
Phật hệ như Dương Đào, dù cho Đào thị có tính kế thì chưa chắc đối phương đã dễ dàng cắn câu.
Bên cạnh anh ta còn có một Nhan Lâm vô cùng khó đối phó, Đào thị có thể lừa được Dương Đào nhưng chưa chắc có thể lừa được Nhan Lâm.
“Cá muối cũng có ước mơ mà, nói không chừng bọn Đào thị có thể mơ ước thành hiện thực đấy.” Khương Bồng Cơ nói một cách lưu manh, nói rồi cười hì hì: “Hơn nữa, chúng ta cần là ‘lý do để ra tay’ chứ không phải là ‘lý do hợp lý để ra tay’...”
Chỉ cần lý do, không cần hợp lý.
Tâm phúc bên cạnh Khương Bồng Cơ có ai không phải là người tinh ranh?
Chủ công nhà mình lưu manh đến mức độ này, bọn họ cũng mệt mỏi trong lòng lắm.
Các “tiểu công túa” mệt mỏi trong lòng còn các cá muối xem livestream lại vui vẻ tám đến náo trời.
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Điệu bộ này của bác Streamer đúng là không hẹn mà gặp với kẻ nào đó tự xung là cảnh sát quốc tế, đều giống cảnh sát lưu manh nhất.
[Chân Thành Xin Mời Gia Nhập Liên Minh]: Không hổ danh là người theo dõi lâu năm nha, bình luận một cái là nói trúng tim đen liền. Dáng vẻ lưu manh của bác Streamer và nước nào đó giống hệt luôn, hai người đều chỉ cần một lý do là có thể ra tay, không hề quan tâm lý do có thuyết phục, có hợp lý không.
[Khăn Tay Thanh Phong]: Có thực lực, tùy hứng.
[Ăn Miếng Chanh Cho Mát Họng]: Ma mới ở kênh livestream đang run bần bật, ở đây có thể bàn chính sự sao? Không sợ bị block hả?
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Đúng là ma mới ở kênh livestream, không biết rằng cái kênh livestream này không chỉ có nước Hoa chẳng thể làm gì, mà ngay cả lưu manh đệ nhất thế giới cũng không thể làm gì được nó sao? Ài, đừng nói bàn chính sự, cho dù bác có đăng liên tiếp tám dòng mẫu tự cũng sẽ không bị block.
Đừng nói bàn chính sự hay đăng liên tiếp tám dòng mẫu tự, cho dù có liên kết nhau ra oai trên bình luận cũng được nữa.
[Nông Phu Sơn Tuyền Hơi Nguy Hiểm]: Tui không tán thành ví dụ này, rõ ràng bác Streamer là người rất có lý lẽ.
Vốn dĩ quần chúng cá muối cũng không muốn bôi nhọ Khương Bồng Cơ, chỉ là có gì nói nấy mà thôi.
Vấn đề này chẳng mấy chốc bị hàng loạt các bình luận khác làm trôi mất, bên kia, Khương Bồng Cơ và các “tiểu công túa” còn đang thương lượng.
Khương Bồng Cơ để ý thấy Vệ Từ dường như có lời muốn nói nhưng rồi lại thôi, cô bèn bớt thời gian hỏi một câu.
“Tử Hiếu có ý kiến khác?”
Vệ Từ nói: “Bẩm chủ công, Từ cho rằng lúc này động binh còn sớm.”
“Sao có thể động binh lúc này được? Sớm nhất cũng phải đợi đến mùa xuân năm sau.” Khương Bồng Cơ lắc đầu thở dài: “Đại chiến liên tiếp nhau, khổ cho dân chúng các châu. Muốn động binh với Dương Đào thì ít nhất phải nghỉ ngơi một hai năm mới được, để mọi người hồi phục nguyên khí.”
Trước đây đánh liên tiếp với huynh đệ Hứa Bùi và Hoàng Tung, cho dù tiềm lực của Khương Bồng Cơ lớn cỡ nào thì bây giờ nguyên khí cũng đại thương.
Để khôi phục nguyên khí, cô mới nhắm vào ngành muối trong tay đám người Đào thị, hy vọng có thể tiếp thêm cột máu.
Nếu đám người Đào thị thức thời, Khương Bồng Cơ sẽ để cho cả nhà bọn họ toàn thân rút lui, nhiều nhất chỉ là hạn chế số người ra làm quan, đè nén dã tâm của bọn họ. Ai ngờ dã tâm của bọn họ trùng trùng, lòng tham không đáy, Khương Bồng Cơ không thể tiếp tục dung túng.
Muối ăn liên quan đến dân sinh, tính quan trọng có thể so sánh ngang bằng với đồng thiết, trừ khi đầu bị con lừa nó đá cho ngốc rồi, nếu không cô sẽ không thể nào để cho thế lực tư nhân nắm giữ ngành muối.
Đám người Đào thị không thức thời như thế, Khương Bồng Cơ không đẩy bọn họ vào chảo dầu thì tên của cô viết ngược!
Vệ Từ vừa nghe thì trong lòng biết chủ công nhà mình đã hiểu lầm nên vội vàng giải thích.
“Ý của Từ không phải vậy.” Vệ Từ nói: “Trước mắt cục diện Nam Thịnh đang loạn, các chư hầu và bốn bộ Nam Man giằng co, đang lúc dầu sôi lửa bỏng. Nếu chủ công tùy tiện nhúng tay vào chắc chắn sẽ bị gắn tội danh ‘tiếp tay cho Man tộc’, thật không thỏa đáng.”
Chuyện này hệt như lúc Khương Bồng Cơ đánh Bắc Cương, Mạnh Trạm muốn đâm một dao sau lưng cô, kết quả lại bị ngàn người chỉ trích.
Cũng lý đó, chư hầu Nam Thịnh hợp sức đánh Nam Man, Khương Bồng Cơ thừa nước đục thả câu cũng sẽ bị người trong thiên hạ phỉ báng.
Tội danh này có nước nào cũng không thể rửa sạch được.
Khương Bồng Cơ nói: “Lời này của Tử Hiếu có lý. Nhưng ngày nào bọn chúng chưa dẹp sạch bốn bộ Nam Man thì ngày đó ta không thể động binh với bọn chúng sao?”
Bốn bộ Nam Man trở thành cái ô bảo hộ cho bọn chúng à?
Vệ Từ lắc đầu: “Các thế lực Nam Thịnh liên kết lại với nhau công kháng Nam Man, chậm nhất là hạ chí năm sau sẽ phân rõ thắng bại.”
Anh có kinh nghiệm kiếp trước, phân tích thế cục của kiếp này, anh thấy bốn bộ Nam Man sắp bị diệt tới nơi.
Khương Bồng Cơ nói: “Tử Hiếu muốn ta đợi bọn chúng đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán, ta ngồi làm ngư ông đắc lợi?”
Vệ Từ gật đầu.
Kiếp trước chẳng phải bệ hạ đã được lợi như vậy sao?
An Thôi tử chiến với bốn bộ Nam Man, tàn sát hơn sáu trăm ba mươi tám nghìn người của bốn bộ, chính hắn cũng tổn thương nguyên khí nặng nề, không còn sức phòng thủ.
Sau cùng, Nam Thịnh của An Thôi bị bệ hạ dẫn binh xuống phía Nam chiếm được, chẳng tốn bao nhiêu sức lực mà được cả cái Nam Thịnh. Cho dù tình hình của chủ công kiếp này tốt hơn so với bệ hạ kiếp trước lúc bấy giờ rất nhiều, nhưng tình hình thế cục trong Nam Thịnh và kiếp trước khác nhau quá nhiều, Vệ Từ không muốn cô dấn thân vào nguy hiểm.
Khương Bồng Cơ nói: “Từ lập xuân đến hạ chí không cách nhau bao lâu, chút thời gian này thì đợi cũng được.”
Điều hiếm thấy là Kỳ Quan Nhượng không lên tiếng phản đối, chỉ liếc nhìn Vệ Từ một cái rồi lãnh đạm chả mấy quan tâm.
Vệ Từ chú ý thấy ánh nhìn của anh ta, bỗng dưng có ảo giác như muốn thở phào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.