Chương 492: Phải lấy người như phong hoài du
Nấm Hương Xào
04/11/2018
Nhận thấy có người đang nhìn mình, Thượng Quan Uyển cũng nhìn lại, phát hiện đối phương là một lang quân cực kỳ tuấn tú.
Lý Uân lẳng lặng gật đầu, tỏ vẻ rất hài lòng trước tính cảnh giác của cô, còn Thượng Quan Uyển thì hơi bối rối.
Trước khi đến đây, Thượng Quan Uyển và Khương Lộng Cầm đã ăn chút rồi, vốn không định ăn nhiều. Nhưng chờ miếng thịt xiên tẩm ướp gia vị nướng lên, mùi thơm nức mũi kích thích đến vị giác, làm nước bọt liên tục tiết ra trong miệng hai người thì... Chẹp, thì ra bụng cũng chưa no như mình tưởng...
Nghĩ như vậy, cô chẳng còn rụt rè e ngại nữa, cần nướng cứ nướng, phải ăn cứ ăn.
“Lan Đình ca ca... À không, bây giờ phải gọi huynh là chủ công mới đúng... cuộc sống thế này thật là thư thái...”
Thượng Quan Uyển luôn ăn uống kết hợp giữa rau và thịt, hiếm khi chỉ ăn thịt như bây giờ. Vốn tưởng rằng ăn nhiều sẽ ngấy, nhưng sau khi được thưởng thức nguyên liệu tẩm ướp kỳ lạ kia, cô đã ăn hết hai khay thịt rồi. Nếu không phải dạ dày không còn sức chứa nữa thì cô còn ăn tiếp được.
“Tập trung ăn đi, bao nhiêu thịt nướng thế này mà vẫn không đủ chặn miệng muội à.” Khương Bồng Cơ cẩn thận lật miếng thịt trên bếp nướng, chân mày khẽ nhướng, giọng nói lành lạnh mang chút cưng chiều.
Thượng Quan Uyển thở dài: “Trưởng thành đúng là lỗ...”
Khương Bồng Cơ liếc xéo cô: “Ý muội là sao?”
Thượng Quan Uyển cất lời: “Nếu là hồi trước, chủ công sẽ không chê muội ăn nhiều, có khi còn gạ gẫm muội ăn thêm vài miếng ấy chứ.”
Khương Bồng Cơ nghẹn lời, dùng đũa chung gắp thêm nửa đĩa thịt nữa, bất đắc dĩ nói: “Ý tốt của huynh lại bị muội coi là lòng lang dạ thú, không nên ăn nhiều thịt, tránh để chướng bụng. Vậy mà muội được lắm, còn hiểu lầm ta tiếc thịt nướng, đúng là đồ nhỏ mọn vô lương tâm. Đây, chín rồi, cho muội hết đấy...”
Nhìn Thượng Quan Uyển và Khương Bồng Cơ đùa nhau, Kỳ Quan Nhượng khẽ nhướng này nhìn Từ Kha, biểu cảm như đang xem kịch vui.
“Tình chàng ý thiếp quá nhỉ... Còn trẻ đúng là tốt...”
Kỳ Quan Nhượng hạ giọng cảm thán một câu, Từ Kha thì tỏ vẻ “ta và huynh đều hiểu mà”.
Theo lý, chủ công năm nay cũng đã mười sáu tuổi rồi, nhưng ngoại trừ vị hôn thê đầu tiên chính là Ngụy Tĩnh Nhàn - phu nhân của Phong Cẩn thì hình như chưa từng nghe nói chủ công có hồng nhan tri kỷ nào khác.
Chủ công còn nhỏ tuổi, họ cũng chưa phải vội lắm, hơn nữa chủ công là người thương hoa tiếc ngọc như thế, còn buồn vì không có phụ nữ theo sao?
Trước vấn đề này, suy nghĩ của hai người tương đối nhất trí, đại trượng phu phải lập nghiệp trước, không vội xây dựng gia đình.
Nói đến việc hôn nhân, Từ Kha và Kỳ Quan Nhượng còn âm thầm lo lắng về quan hệ của Phong Cẩn và chủ công.
Phong Cẩn chính là chồng của vị hôn thê cũ của chủ công, hai người này thật sự không có vấn đề gì chứ?
Sự thực chứng minh, Phong Cẩn quả nhiên là chính nhân quân tử, lòng dạ phóng khoáng, không để ý những lời đồn nhảm kia. Thậm chí trong bữa tiệc mừng năm mới năm ngoái, anh còn rộng lượng đưa vợ con đến tham dự cùng.
Hôm nay tự dưng nhảy ra một Thượng Quan Uyển có quan hệ thân thiết với chủ công, bọn họ đều cảm thấy... biết đâu chuyện vui sắp tới.
Thực ra thời điểm Kỳ Quan Nhượng cảm thán câu “tình chàng ý thiếp”, bàn tay cầm chén của Vệ Từ khẽ run lên làm rượu sánh ra ngoài.
Phong Cẩn thì càng nhăn nhó.
Khó thật đấy, xem chừng chẳng mấy ai biết được bí mật của chủ công, nhìn đồng đội của mình suy nghĩ lung tung mà anh lại không có cách nào giải thích được.
“Mặc kệ họ suy đoán, dù sao cũng không thành sự thật đâu.” Vệ Từ lấy ra một chiếc khăn màu xanh xám, bình tĩnh lau khô giọt rượu trên tay. Nếu chủ công có tình cảm với đàn ông, trái lại sẽ có trò hay. Còn về phần Thượng Quan Uyển, anh không cần lo lắng.
Phong Cẩn nghe Vệ Từ nói, nhoẻn miệng cười: “Cẩn cũng nghĩ vậy.”
Hai người hiểu ý liếc mắt nhìn nhau, cùng nâng chén chúc rượu.
Vệ Từ vẫn còn yếu nên toàn uống rượu thuốc đã được các thầy thuốc nhất trí cho phép, rượu này có thể từ từ xua tan cái lạnh trong cơ thể.
“Tĩnh Nhàn cũng ở Tượng Dương, năm ngoái mới sinh Trường Sinh, giờ cũng có thể nói chuyện và đi lại rồi. Muội có muốn đến thăm không?”
Thượng Quan Uyển nghe xong, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc: “Tất nhiên là muốn, lâu lắm rồi muội chưa gặp Tĩnh Nhàn tỷ.”
Tới khi gặp được Ngụy Tĩnh Nhàn, cả hai lại thở ngắn than dài, kể hết với nhau những điều gặp phải trong năm qua. Biết được Thượng Quan Uyển cuối cùng đã thoát khỏi Trương thị, Ngụy Tĩnh Nhàn cũng mừng thay cho cô em gái này.
Đợt trước gửi thư bằng chim bồ câu, Thượng Quan Uyển đã kể cho Ngụy Tĩnh Nhàn rằng cô sắp phải gả cho một người đã chết. Sính lễ nhà trai đem đến còn kèm theo một quyển Nữ Tứ Thư, mẹ chồng tương lai thì sỉ nhục cô trước mặt bàn dân thiên hạ, bắt Thượng Quan Uyển phải ngoan ngoãn đọc Nữ Tứ Thư, bỏ hết những tật xấu trước khi kết hôn... Khi đó Ngụy Tĩnh Nhàn đã vô cùng tức giận.
Đường đường là đích nữ nhà Thượng Quan, xuất thân sĩ tộc nhà cao cửa rộng, há có thể để cho một mụ đàn bà chanh chua sỉ nhục châm biếm như vậy?
Có điều mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, lúc ấy Ngụy Tĩnh Nhàn và Phong Cẩn còn làm con tin ở Thượng Kinh, khó mà bảo toàn tính mạng, nên điều duy nhất mà cô có thể làm chính là an ủi Thượng Quan Uyển, không thể giúp được gì.
Ngụy Tĩnh Nhàn bế Trường Sinh và nói: “Bây giờ ổn rồi, cuối cùng cũng không phải lo lắng gì nữa.”
Thượng Quan Uyển bùi ngùi nói: “Đúng vậy, trước kia muội là Thượng Quan Uyển của nhà Thượng Quan, hiện tại Thượng Quan Uyển chỉ là Thượng Quan Uyển mà thôi.”
“Ê...” Dạo này Trường Sinh rất hay nói, hễ nghe được từ gì đó là lại lặp đi lặp lại.
Thượng Quan Uyển nhìn Trường Sinh, trong đầu bỗng nảy ra một suy nghĩ lớn mật.
“Bây giờ Tĩnh Nhàn tỷ chỉ ở nhà chăm Trường Sinh thôi ạ?”
Ngụy Tĩnh Nhàn ngẩn ra: “Ừ, Trường Sinh còn bé, lại không thích chơi với bà vú hay nha hoàn...” Trường Sinh còn nhỏ nhưng rất quấy, người hầu không trông nổi bé nên cô đành phải tự chăm nom.
“Tĩnh Nhàn tỷ có muốn tìm việc làm không?”
Ngụy Tĩnh Nhàn khó hiểu nhìn Thượng Quan Uyển: “Sao Uyển Nhi đột nhiên hỏi vậy?”
Thượng Quan Uyển cũng không đáp tại sao, chẳng qua thấy Ngụy Tĩnh Nhàn cũng đọc sách biết chữ, hiểu đạo đức thánh nhân, nếu nói về tài hoa thì xem ra chỉ kém Phong Cẩn, chứ ăn đứt bọn dốt đặc cán mai kia. Vậy mà cô chỉ quanh quẩn trong căn viện nho nhỏ này đúng là quá lãng phí.
Vì từng trải qua chuyện của mình nên Thượng Quan Uyển luôn thiếu cảm giác an toàn. Nếu là trước đây, cô cho rằng quý nữ sĩ tộc chỉ cần làm tròn trách nhiệm của mình là được, đến giờ lại cảm thấy sống như vậy hơi nguy hiểm.
Thượng Quan Uyển cân nhắc chốc lát rồi nói hết những gì mình nghĩ ra. Ngụy Tĩnh Nhàn không hề tỏ ra tức giận, ngược lại cũng đăm chiêu suy nghĩ. Sau cùng, cô thở dài: “Mỗi người có cách sống của riêng mình... Trường Sinh còn bé quá, ta không yên lòng.”
Đến buổi tối trước khi đi ngủ, Ngụy Tĩnh Nhàn kể chuyện này với Phong Cẩn.
Phong Cẩn đang cởi quần áo thì dừng lại: “Chờ Trường Sinh lớn thêm chút nữa, nàng cứ thử xem sao.”
Ngụy Tĩnh Nhàn kinh ngạc, dường như không nhận ra nổi chồng mình.
Phong Cẩn bật cười: “Lan Đình xây dựng doanh trại nữ, thậm chí còn ‘giả gái’ đi dạy dỗ đám tân binh, tìm phụ nữ quản lý sảnh chính vụ rồi còn để Khương Lộng Cầm làm tướng nữa. Nàng đoán xem cô ấy muốn làm gì? Thân phận của cô ấy không thể nào giấu cả đời, theo như tính tình của cô ấy thì chắc chắn không thể để vậy được. Hiện tại, những hành động này chỉ là bước đệm thôi. Đợi đông đảo mọi người quen rồi, ta nghĩ chúng ta nên đường đường chính chính để nữ chủ công xuất hiện. Một mình nàng ở hậu viện chăm sóc Trường Sinh cũng khó tránh khỏi nhàm chán... Trời đất bên ngoài rộng lớn lắm, nàng hãy thử xem sao.”
Lý Uân lẳng lặng gật đầu, tỏ vẻ rất hài lòng trước tính cảnh giác của cô, còn Thượng Quan Uyển thì hơi bối rối.
Trước khi đến đây, Thượng Quan Uyển và Khương Lộng Cầm đã ăn chút rồi, vốn không định ăn nhiều. Nhưng chờ miếng thịt xiên tẩm ướp gia vị nướng lên, mùi thơm nức mũi kích thích đến vị giác, làm nước bọt liên tục tiết ra trong miệng hai người thì... Chẹp, thì ra bụng cũng chưa no như mình tưởng...
Nghĩ như vậy, cô chẳng còn rụt rè e ngại nữa, cần nướng cứ nướng, phải ăn cứ ăn.
“Lan Đình ca ca... À không, bây giờ phải gọi huynh là chủ công mới đúng... cuộc sống thế này thật là thư thái...”
Thượng Quan Uyển luôn ăn uống kết hợp giữa rau và thịt, hiếm khi chỉ ăn thịt như bây giờ. Vốn tưởng rằng ăn nhiều sẽ ngấy, nhưng sau khi được thưởng thức nguyên liệu tẩm ướp kỳ lạ kia, cô đã ăn hết hai khay thịt rồi. Nếu không phải dạ dày không còn sức chứa nữa thì cô còn ăn tiếp được.
“Tập trung ăn đi, bao nhiêu thịt nướng thế này mà vẫn không đủ chặn miệng muội à.” Khương Bồng Cơ cẩn thận lật miếng thịt trên bếp nướng, chân mày khẽ nhướng, giọng nói lành lạnh mang chút cưng chiều.
Thượng Quan Uyển thở dài: “Trưởng thành đúng là lỗ...”
Khương Bồng Cơ liếc xéo cô: “Ý muội là sao?”
Thượng Quan Uyển cất lời: “Nếu là hồi trước, chủ công sẽ không chê muội ăn nhiều, có khi còn gạ gẫm muội ăn thêm vài miếng ấy chứ.”
Khương Bồng Cơ nghẹn lời, dùng đũa chung gắp thêm nửa đĩa thịt nữa, bất đắc dĩ nói: “Ý tốt của huynh lại bị muội coi là lòng lang dạ thú, không nên ăn nhiều thịt, tránh để chướng bụng. Vậy mà muội được lắm, còn hiểu lầm ta tiếc thịt nướng, đúng là đồ nhỏ mọn vô lương tâm. Đây, chín rồi, cho muội hết đấy...”
Nhìn Thượng Quan Uyển và Khương Bồng Cơ đùa nhau, Kỳ Quan Nhượng khẽ nhướng này nhìn Từ Kha, biểu cảm như đang xem kịch vui.
“Tình chàng ý thiếp quá nhỉ... Còn trẻ đúng là tốt...”
Kỳ Quan Nhượng hạ giọng cảm thán một câu, Từ Kha thì tỏ vẻ “ta và huynh đều hiểu mà”.
Theo lý, chủ công năm nay cũng đã mười sáu tuổi rồi, nhưng ngoại trừ vị hôn thê đầu tiên chính là Ngụy Tĩnh Nhàn - phu nhân của Phong Cẩn thì hình như chưa từng nghe nói chủ công có hồng nhan tri kỷ nào khác.
Chủ công còn nhỏ tuổi, họ cũng chưa phải vội lắm, hơn nữa chủ công là người thương hoa tiếc ngọc như thế, còn buồn vì không có phụ nữ theo sao?
Trước vấn đề này, suy nghĩ của hai người tương đối nhất trí, đại trượng phu phải lập nghiệp trước, không vội xây dựng gia đình.
Nói đến việc hôn nhân, Từ Kha và Kỳ Quan Nhượng còn âm thầm lo lắng về quan hệ của Phong Cẩn và chủ công.
Phong Cẩn chính là chồng của vị hôn thê cũ của chủ công, hai người này thật sự không có vấn đề gì chứ?
Sự thực chứng minh, Phong Cẩn quả nhiên là chính nhân quân tử, lòng dạ phóng khoáng, không để ý những lời đồn nhảm kia. Thậm chí trong bữa tiệc mừng năm mới năm ngoái, anh còn rộng lượng đưa vợ con đến tham dự cùng.
Hôm nay tự dưng nhảy ra một Thượng Quan Uyển có quan hệ thân thiết với chủ công, bọn họ đều cảm thấy... biết đâu chuyện vui sắp tới.
Thực ra thời điểm Kỳ Quan Nhượng cảm thán câu “tình chàng ý thiếp”, bàn tay cầm chén của Vệ Từ khẽ run lên làm rượu sánh ra ngoài.
Phong Cẩn thì càng nhăn nhó.
Khó thật đấy, xem chừng chẳng mấy ai biết được bí mật của chủ công, nhìn đồng đội của mình suy nghĩ lung tung mà anh lại không có cách nào giải thích được.
“Mặc kệ họ suy đoán, dù sao cũng không thành sự thật đâu.” Vệ Từ lấy ra một chiếc khăn màu xanh xám, bình tĩnh lau khô giọt rượu trên tay. Nếu chủ công có tình cảm với đàn ông, trái lại sẽ có trò hay. Còn về phần Thượng Quan Uyển, anh không cần lo lắng.
Phong Cẩn nghe Vệ Từ nói, nhoẻn miệng cười: “Cẩn cũng nghĩ vậy.”
Hai người hiểu ý liếc mắt nhìn nhau, cùng nâng chén chúc rượu.
Vệ Từ vẫn còn yếu nên toàn uống rượu thuốc đã được các thầy thuốc nhất trí cho phép, rượu này có thể từ từ xua tan cái lạnh trong cơ thể.
“Tĩnh Nhàn cũng ở Tượng Dương, năm ngoái mới sinh Trường Sinh, giờ cũng có thể nói chuyện và đi lại rồi. Muội có muốn đến thăm không?”
Thượng Quan Uyển nghe xong, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc: “Tất nhiên là muốn, lâu lắm rồi muội chưa gặp Tĩnh Nhàn tỷ.”
Tới khi gặp được Ngụy Tĩnh Nhàn, cả hai lại thở ngắn than dài, kể hết với nhau những điều gặp phải trong năm qua. Biết được Thượng Quan Uyển cuối cùng đã thoát khỏi Trương thị, Ngụy Tĩnh Nhàn cũng mừng thay cho cô em gái này.
Đợt trước gửi thư bằng chim bồ câu, Thượng Quan Uyển đã kể cho Ngụy Tĩnh Nhàn rằng cô sắp phải gả cho một người đã chết. Sính lễ nhà trai đem đến còn kèm theo một quyển Nữ Tứ Thư, mẹ chồng tương lai thì sỉ nhục cô trước mặt bàn dân thiên hạ, bắt Thượng Quan Uyển phải ngoan ngoãn đọc Nữ Tứ Thư, bỏ hết những tật xấu trước khi kết hôn... Khi đó Ngụy Tĩnh Nhàn đã vô cùng tức giận.
Đường đường là đích nữ nhà Thượng Quan, xuất thân sĩ tộc nhà cao cửa rộng, há có thể để cho một mụ đàn bà chanh chua sỉ nhục châm biếm như vậy?
Có điều mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, lúc ấy Ngụy Tĩnh Nhàn và Phong Cẩn còn làm con tin ở Thượng Kinh, khó mà bảo toàn tính mạng, nên điều duy nhất mà cô có thể làm chính là an ủi Thượng Quan Uyển, không thể giúp được gì.
Ngụy Tĩnh Nhàn bế Trường Sinh và nói: “Bây giờ ổn rồi, cuối cùng cũng không phải lo lắng gì nữa.”
Thượng Quan Uyển bùi ngùi nói: “Đúng vậy, trước kia muội là Thượng Quan Uyển của nhà Thượng Quan, hiện tại Thượng Quan Uyển chỉ là Thượng Quan Uyển mà thôi.”
“Ê...” Dạo này Trường Sinh rất hay nói, hễ nghe được từ gì đó là lại lặp đi lặp lại.
Thượng Quan Uyển nhìn Trường Sinh, trong đầu bỗng nảy ra một suy nghĩ lớn mật.
“Bây giờ Tĩnh Nhàn tỷ chỉ ở nhà chăm Trường Sinh thôi ạ?”
Ngụy Tĩnh Nhàn ngẩn ra: “Ừ, Trường Sinh còn bé, lại không thích chơi với bà vú hay nha hoàn...” Trường Sinh còn nhỏ nhưng rất quấy, người hầu không trông nổi bé nên cô đành phải tự chăm nom.
“Tĩnh Nhàn tỷ có muốn tìm việc làm không?”
Ngụy Tĩnh Nhàn khó hiểu nhìn Thượng Quan Uyển: “Sao Uyển Nhi đột nhiên hỏi vậy?”
Thượng Quan Uyển cũng không đáp tại sao, chẳng qua thấy Ngụy Tĩnh Nhàn cũng đọc sách biết chữ, hiểu đạo đức thánh nhân, nếu nói về tài hoa thì xem ra chỉ kém Phong Cẩn, chứ ăn đứt bọn dốt đặc cán mai kia. Vậy mà cô chỉ quanh quẩn trong căn viện nho nhỏ này đúng là quá lãng phí.
Vì từng trải qua chuyện của mình nên Thượng Quan Uyển luôn thiếu cảm giác an toàn. Nếu là trước đây, cô cho rằng quý nữ sĩ tộc chỉ cần làm tròn trách nhiệm của mình là được, đến giờ lại cảm thấy sống như vậy hơi nguy hiểm.
Thượng Quan Uyển cân nhắc chốc lát rồi nói hết những gì mình nghĩ ra. Ngụy Tĩnh Nhàn không hề tỏ ra tức giận, ngược lại cũng đăm chiêu suy nghĩ. Sau cùng, cô thở dài: “Mỗi người có cách sống của riêng mình... Trường Sinh còn bé quá, ta không yên lòng.”
Đến buổi tối trước khi đi ngủ, Ngụy Tĩnh Nhàn kể chuyện này với Phong Cẩn.
Phong Cẩn đang cởi quần áo thì dừng lại: “Chờ Trường Sinh lớn thêm chút nữa, nàng cứ thử xem sao.”
Ngụy Tĩnh Nhàn kinh ngạc, dường như không nhận ra nổi chồng mình.
Phong Cẩn bật cười: “Lan Đình xây dựng doanh trại nữ, thậm chí còn ‘giả gái’ đi dạy dỗ đám tân binh, tìm phụ nữ quản lý sảnh chính vụ rồi còn để Khương Lộng Cầm làm tướng nữa. Nàng đoán xem cô ấy muốn làm gì? Thân phận của cô ấy không thể nào giấu cả đời, theo như tính tình của cô ấy thì chắc chắn không thể để vậy được. Hiện tại, những hành động này chỉ là bước đệm thôi. Đợi đông đảo mọi người quen rồi, ta nghĩ chúng ta nên đường đường chính chính để nữ chủ công xuất hiện. Một mình nàng ở hậu viện chăm sóc Trường Sinh cũng khó tránh khỏi nhàm chán... Trời đất bên ngoài rộng lớn lắm, nàng hãy thử xem sao.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.