Chương 44: Phong cách của phụ thân có hơi kỳ Lạ!
Nấm Hương Xào
24/10/2018
Liễu Xa quả thật là rất gầy, vóc dáng không thấp nhưng từ trên xuống dưới thì chẳng có tí thịt nào.
Cho dù ông đã mặc quần áo rộng che giấu đi phần nào nhưng ánh mắt nhìn cơ thể người của Khương Bồng Cơ cực kỳ chính xác, chỉ dựa vào kích thước của hai chân cộng với độ nông sâu của dấu chân cùng với tần suất hô hấp, đường nét khuôn mặt... cô đều có thể phán đoán ra được giới tính, chiều cao, cân nặng cùng số đo ba vòng của người đó.
Khương Bồng Cơ không vui nói: “Phụ thân gầy hơn trước kia nhiều quá, lần này về nhà phải bồi bổ để khỏe mạnh giống như trước mới được.”
Ánh mắt của Liễu Xa chứa sự kinh ngạc pha lẫn vui mừng, thậm chí còn kích động đến mức ngay nói cũng không lưu loát được, hai tay đặt trến đầu gối âm thầm run rẩy, dường như đang không biết nên để ở đâu.
“Lan... Lan Đình vẫn có ký ức khi nhỏ, vẫn nhớ dáng vẻ trước kia của cha à?”
Sau khi người anh sinh đôi của Liễu Lan Đình chết yểu, Liễu mẫu không lâu sau đó cũng bệnh nặng mà đi. Liễu Xa vì một số nguyên nhân buộc phải rời khỏi quận Hà Gian đến một nơi rất xa để nhậm chức, hơn nữa còn rất nguy hiểm. Xuất phát từ sự cân nhắc trên tất cả các phương diện nên ông cũng không đưa Liễu Lan Đình đi theo. Mấy năm nay cũng chỉ cập rập về nhà được hai ba lần.
Nói một cách chính xác thì đôi “cha con” này đã rất nhiều năm không gặp rồi.
Khương Bồng Cơ lắc đầu, nói: “Quần áo trên người phụ thân giờ đã cũ, lại cũng không vừa người, này không phải là đã gầy đi sao?”
Hóa ra là như thế... sự hưng phấn trên gương mặt Liễu Xa hơi nhạt đi, nhưng nghĩ đến việc con gái có thể quan sát tỉ mỉ đến vậy, có thể thấy nó cũng quan tâm đến ông. Liễu Xa nghĩ như thế trong lòng liền cảm thấy thoải mái hơn nhiều, vẻ mặt ôn hòa nói: “Mẹ con không thích may vá, gả cho cha bao nhiêu năm cũng chỉ có mấy bộ này thôi...”
Quả nhiên là vậy, có vẻ vị “cha hời” này có tình cảm rất sâu đậm với người “mẹ hời” chưa một lần gặp mặt?
Nhưng mà cứ nghĩ đến tình hình trong nội viện của Liễu phụ, Khương Bồng Cơ lại đá ngay cái suy nghĩ đó ra khỏi đầu, tam quan của đàn ông thời này khác với cô.
“Lần này phụ thân quay về có ở nhà lâu không ạ?”
Khương Bồng Cơ nhìn ra được tình trạng sức khỏe của Liễu Xa thực sự không tốt, ngoại trừ nguyên do là suy nghĩ quá nhiều mà thành bệnh ra thì phần lớn chắc hẳn là do quá lao lực vì công việc. Cứ tiếp diễn theo cái đà này, có khả năng ông sẽ chết vì kiệt sức, thế mới nói cô vẫn thích làm việc và nghỉ ngơi hợp lý hơn. Cho dù không có cách nào xem đối phương như cha ruột, nhưng tốt xấu gì cô cũng đang dùng cơ thể của Liễu Lan Đình, thuận miệng quan tâm hỏi han vài câu vẫn có thể làm được, nhưng... có chịu nghe khuyên hay không thì là chuyện của đối phương, cô không thể nào mà cưỡng ép được.
Lời đó lọt vào tai của Liễu Xa lại biến thành con gái đang quan tâm lo lắng, không nỡ để ông đi, trong lòng ông bỗng thấy ấm áp.
“Cha lần này quay về là có chút chuyện cần xử lý, chắc ở lại đây khoảng ba tháng. Đợi mọi chuyện xử lý xong xuôi, còn phải lên Thượng Kinh một chuyến nữa... Nếu như thuận lợi, đến lúc đó có thể an tâm ở nhà làm phú ông được rồi.”
Câu trả lời của Liễu Xa hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Khương Bồng Cơ, người này... muốn về hưu?
“Phụ thân hiện giờ vẫn còn trẻ như thế, chỉ vừa mới đến tuổi nhi lập*, tại sao đã nghĩ đến chuyện muốn trí sĩ**?”
*Nhi lập: trích từ câu “Tam thập nhi lập” trong Luận Ngữ của Khổng Tử. Dùng để chỉ con trai đến tuổi 30 - tuổi lập thân, lập nghiệp, có khả năng nuôi sống bản thân và gia đình, đã xác định được vị trí của mình trong xã hội.
**Trí sĩ: Quan lại về hưu.
Thời đại này, quan viên đều không có tuổi về hưu chính xác, cơ bản đều làm đến khi nào không làm được nữa thì thôi. Liễu Xa vẫn còn trẻ, cũng chỉ mới hơn ba mươi, đang trong thời kỳ đường làm quan còn rộng thênh thang, còn có chỗ để ông thể hiện.
“Quan Gia không màng đến lời khuyên ngăn của Nho sinh, cũng chẳng nghe lời bẩm tấu của bách quan, cố chấp muốn hòa đàm với Bắc Cương. Cứ tiếp diễn như thế này e rằng là có đại họa, nhân lúc còn chưa muộn, vẫn nên sớm thoát thân thì hơn... Uớc nguyện sinh thời của cha chẳng qua chỉ là có thể sống được một cuộc sống an nhàn tự tại, bảo vệ con trưởng thành, nhưng mà thời cuộc không buông tha ai... So ra thì, cuộc sống đấu đá lục đục chốn quan trường thật sự rất vô vị. Nay Lan Đình cũng sắp trưởng thành, cha cũng muốn ở bên cạnh con nhiều hơn.
Nói rồi ông lại cười khổ một tiếng, con gái mình nào có hiểu được những cái này?
“Phụ thân đang lo lắng sau khi hòa đàm sẽ có một hồi tuồng “được chim bẻ ná, được cá quên nơm” diễn ra với Trấn Bắc Hầu?”
Liễu Xa chấn động không thôi, dường như ông không ngờ được con gái mình lại có thể hiểu biết đến vậy. Nhưng nghĩ lại thì, con gái ông tuy thân là nữ nhi nhưng từ nhỏ đã được dạy dỗ giáo dục như con trai, hơn nữa lại là con của ông với A Mẫn, đầu óc cũng không ngốc, huống hồ nó lại có lai lịch bất phàm.
“Đúng là như thế, Bắc Cương dã tâm lớn, đã ngấp nghé Đông Khánh nhiều năm. Quan Gia thì càng ngày càng chểnh mảng việc triều chính, không còn sự quả quyết anh minh như hồi còn trẻ nữa... Từ chối hòa đàm, Quan Gia phải dựa vào Trấn Bắc Hầu như cũ. Nhưng, Quan Gia lại bất mãn với Trấn Bắc Hầu lâu rồi, lúc nào cũng muốn thu lại binh quyền... Nếu như hòa đàm thành công thì cũng chính là lúc bé ná, vứt cung.” Liễu Xa lắc đầu, người nhìn ra mối họa tiềm tàng này không phải là không có, nhưng Quan Gia cố tình không nghe, lại còn khăng khăng một mình một ý, cứng đầu cứng cổ đến mức mấy con trâu cũng không kéo lại được.
Nói đến đó, Liễu Xa cười giễu một tiếng, châm chọc nói, “Gốc rễ đã bất chính, khó trách bây giờ lại kiêng dè Trấn Bắc Hầu.”
Hoàng thất Đông Khánh vốn là nô lệ chạy trốn, sau này đi chăn ngựa cho một danh tướng tiền triều, rồi ngẫu nhiên lọt vào mắt xanh của quý nhân thế mới dần dần đi lên, một đường lên thẳng đến mây xanh. Nhưng đã là chó thì không đổi tính được, tổ tiên vì cái lợi trước mắt mà trở thành phản tướng, con cháu của hắn về sau nhìn thấy võ tướng thì đều có cảm giác đó là loạn thần tặc tử.
Khóe miệng Khương Bồng Cơ hơi giật giật, cô tưởng một kẻ ngoại lai như mình mới chẳng có kiêng kị gì với hoàng quyền... không ngờ vị “cha hời” nhà mình còn ác hơn, trực tiếp lôi cả tổ tiên hoàng thất Đông Khánh ra mắng. Thời đại viễn cổ này chú trọng nhất là huyết thống và cội nguồn gốc rễ, mang điều này ra mắng chửi chắc chắc nhục nhã hơn những thứ khác. Nhưng mà, từ điểm này có thể nhìn ra được, vị “cha hời” này của cô căn bản là không có cái gọi là “ngu trung”, bản chất cũng rất phản nghịch.
Khương Bồng Cơ hỏi: “Nếu như Trấn Bắc Hầu bị diệt, Đông Khánh có còn tướng lĩnh nào có thể chống đỡ được Bắc Cương lòng lang dạ sói không?”
“Nếu là có Quan Gia nào phải dựa vào Trấn Bắc Hầu trấn giữ biên thùy Bắc Cương bao nhiêu năm như thế? Sớm đã phân chia binh quyền kìm giữ lẫn nhau rồi.” Liễu Xa cười nhạo một tiếng, một mặt giữ chặt người ta không chịu thả, một mặt thì suốt ngày tâm tâm niệm niệm, đến ngủ mơ cũng muốn thu hồi binh quyền, đúng là không sợ tâm thần phân liệt.
“Như vậy thì... một khi Trấn Bắc Hầu mà bị diệt, Quan Gia lại bị người mê hoặc, đề bạt mấy vị tướng lĩnh chỉ có lý luận suông thay thế Trấn Bắc Hầu trấn thủ các nơi... đến lúc đó Nam Man và Bắc Cương liên thủ, e rằng Đông Khánh...”
Nghề cũ của Khương Bồng Cơ là đánh trận, cho dù thế cục cùng công cụ giao chiến của cả hai thời đại không giống nhau, nhưng bản chất của chiến tranh thì đều như nhau. Cho nên, có đổi thành một hoàn cảnh khác, cô cũng mẫn cảm nắm bắt được điều cốt yếu như trước. Đông Khánh ngoại trừ Trấn Bắc Hầu ra thì căn bản không còn tướng lĩnh nào có thể làm nên trò trống, có thể thấy được sự kiềm chế võ quan của Đông Khánh đã đến mức nào.
“Loạn thì loạn... loạn thế xuất anh hùng, nếu như mọi chuyện thực sự giống như những gì Lan Đình nói thì có lẽ vận số của Đông Khánh sắp tận rồi.”
Liễu Xa vốn có dáng vẻ nho nhã thế nhưng lại có thể cười lạnh nói ra những câu đại nghịch bất đạo như vậy, đúng là khiến người ta kinh ngạc.
Khương Bồng Cơ thong thả nói: “Con lại cảm thấy “rết trăm chân có chết vẫn ngắc ngoải“... có lẽ là vẫn có thể cứu vãn được một chút...”
Ở thời đại viễn cổ này, trình độ linh thông của tin tức cùng với các phương tiện giao thông đều quá lạc hậu, muốn hủy diệt một quốc gia không đơn giản như thời của cô. Trong thời của cô, bảo sáng nay nước này bị diệt thì chủ quyền nước đó tuyệt đối sẽ không kéo dài đến buổi tối.
Liễu Xa đổi sang một nụ cười ấm áp, cưng chiều nhìn Khương Bồng Cơ bổ một câu: “Kẻ ngu tìm đường chết mà còn không biết, thì không có thuốc chữa đâu.”
Khương Bồng Cơ: “...”
[Kẻ Đột Nhập Trái Phép]: Đột nhiên đọc hiểu được biểu cảm trên mặt bác Streamer này, ha ha ha, đảm bảo là MDZZ! Đăng bởi: admin
Cho dù ông đã mặc quần áo rộng che giấu đi phần nào nhưng ánh mắt nhìn cơ thể người của Khương Bồng Cơ cực kỳ chính xác, chỉ dựa vào kích thước của hai chân cộng với độ nông sâu của dấu chân cùng với tần suất hô hấp, đường nét khuôn mặt... cô đều có thể phán đoán ra được giới tính, chiều cao, cân nặng cùng số đo ba vòng của người đó.
Khương Bồng Cơ không vui nói: “Phụ thân gầy hơn trước kia nhiều quá, lần này về nhà phải bồi bổ để khỏe mạnh giống như trước mới được.”
Ánh mắt của Liễu Xa chứa sự kinh ngạc pha lẫn vui mừng, thậm chí còn kích động đến mức ngay nói cũng không lưu loát được, hai tay đặt trến đầu gối âm thầm run rẩy, dường như đang không biết nên để ở đâu.
“Lan... Lan Đình vẫn có ký ức khi nhỏ, vẫn nhớ dáng vẻ trước kia của cha à?”
Sau khi người anh sinh đôi của Liễu Lan Đình chết yểu, Liễu mẫu không lâu sau đó cũng bệnh nặng mà đi. Liễu Xa vì một số nguyên nhân buộc phải rời khỏi quận Hà Gian đến một nơi rất xa để nhậm chức, hơn nữa còn rất nguy hiểm. Xuất phát từ sự cân nhắc trên tất cả các phương diện nên ông cũng không đưa Liễu Lan Đình đi theo. Mấy năm nay cũng chỉ cập rập về nhà được hai ba lần.
Nói một cách chính xác thì đôi “cha con” này đã rất nhiều năm không gặp rồi.
Khương Bồng Cơ lắc đầu, nói: “Quần áo trên người phụ thân giờ đã cũ, lại cũng không vừa người, này không phải là đã gầy đi sao?”
Hóa ra là như thế... sự hưng phấn trên gương mặt Liễu Xa hơi nhạt đi, nhưng nghĩ đến việc con gái có thể quan sát tỉ mỉ đến vậy, có thể thấy nó cũng quan tâm đến ông. Liễu Xa nghĩ như thế trong lòng liền cảm thấy thoải mái hơn nhiều, vẻ mặt ôn hòa nói: “Mẹ con không thích may vá, gả cho cha bao nhiêu năm cũng chỉ có mấy bộ này thôi...”
Quả nhiên là vậy, có vẻ vị “cha hời” này có tình cảm rất sâu đậm với người “mẹ hời” chưa một lần gặp mặt?
Nhưng mà cứ nghĩ đến tình hình trong nội viện của Liễu phụ, Khương Bồng Cơ lại đá ngay cái suy nghĩ đó ra khỏi đầu, tam quan của đàn ông thời này khác với cô.
“Lần này phụ thân quay về có ở nhà lâu không ạ?”
Khương Bồng Cơ nhìn ra được tình trạng sức khỏe của Liễu Xa thực sự không tốt, ngoại trừ nguyên do là suy nghĩ quá nhiều mà thành bệnh ra thì phần lớn chắc hẳn là do quá lao lực vì công việc. Cứ tiếp diễn theo cái đà này, có khả năng ông sẽ chết vì kiệt sức, thế mới nói cô vẫn thích làm việc và nghỉ ngơi hợp lý hơn. Cho dù không có cách nào xem đối phương như cha ruột, nhưng tốt xấu gì cô cũng đang dùng cơ thể của Liễu Lan Đình, thuận miệng quan tâm hỏi han vài câu vẫn có thể làm được, nhưng... có chịu nghe khuyên hay không thì là chuyện của đối phương, cô không thể nào mà cưỡng ép được.
Lời đó lọt vào tai của Liễu Xa lại biến thành con gái đang quan tâm lo lắng, không nỡ để ông đi, trong lòng ông bỗng thấy ấm áp.
“Cha lần này quay về là có chút chuyện cần xử lý, chắc ở lại đây khoảng ba tháng. Đợi mọi chuyện xử lý xong xuôi, còn phải lên Thượng Kinh một chuyến nữa... Nếu như thuận lợi, đến lúc đó có thể an tâm ở nhà làm phú ông được rồi.”
Câu trả lời của Liễu Xa hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Khương Bồng Cơ, người này... muốn về hưu?
“Phụ thân hiện giờ vẫn còn trẻ như thế, chỉ vừa mới đến tuổi nhi lập*, tại sao đã nghĩ đến chuyện muốn trí sĩ**?”
*Nhi lập: trích từ câu “Tam thập nhi lập” trong Luận Ngữ của Khổng Tử. Dùng để chỉ con trai đến tuổi 30 - tuổi lập thân, lập nghiệp, có khả năng nuôi sống bản thân và gia đình, đã xác định được vị trí của mình trong xã hội.
**Trí sĩ: Quan lại về hưu.
Thời đại này, quan viên đều không có tuổi về hưu chính xác, cơ bản đều làm đến khi nào không làm được nữa thì thôi. Liễu Xa vẫn còn trẻ, cũng chỉ mới hơn ba mươi, đang trong thời kỳ đường làm quan còn rộng thênh thang, còn có chỗ để ông thể hiện.
“Quan Gia không màng đến lời khuyên ngăn của Nho sinh, cũng chẳng nghe lời bẩm tấu của bách quan, cố chấp muốn hòa đàm với Bắc Cương. Cứ tiếp diễn như thế này e rằng là có đại họa, nhân lúc còn chưa muộn, vẫn nên sớm thoát thân thì hơn... Uớc nguyện sinh thời của cha chẳng qua chỉ là có thể sống được một cuộc sống an nhàn tự tại, bảo vệ con trưởng thành, nhưng mà thời cuộc không buông tha ai... So ra thì, cuộc sống đấu đá lục đục chốn quan trường thật sự rất vô vị. Nay Lan Đình cũng sắp trưởng thành, cha cũng muốn ở bên cạnh con nhiều hơn.
Nói rồi ông lại cười khổ một tiếng, con gái mình nào có hiểu được những cái này?
“Phụ thân đang lo lắng sau khi hòa đàm sẽ có một hồi tuồng “được chim bẻ ná, được cá quên nơm” diễn ra với Trấn Bắc Hầu?”
Liễu Xa chấn động không thôi, dường như ông không ngờ được con gái mình lại có thể hiểu biết đến vậy. Nhưng nghĩ lại thì, con gái ông tuy thân là nữ nhi nhưng từ nhỏ đã được dạy dỗ giáo dục như con trai, hơn nữa lại là con của ông với A Mẫn, đầu óc cũng không ngốc, huống hồ nó lại có lai lịch bất phàm.
“Đúng là như thế, Bắc Cương dã tâm lớn, đã ngấp nghé Đông Khánh nhiều năm. Quan Gia thì càng ngày càng chểnh mảng việc triều chính, không còn sự quả quyết anh minh như hồi còn trẻ nữa... Từ chối hòa đàm, Quan Gia phải dựa vào Trấn Bắc Hầu như cũ. Nhưng, Quan Gia lại bất mãn với Trấn Bắc Hầu lâu rồi, lúc nào cũng muốn thu lại binh quyền... Nếu như hòa đàm thành công thì cũng chính là lúc bé ná, vứt cung.” Liễu Xa lắc đầu, người nhìn ra mối họa tiềm tàng này không phải là không có, nhưng Quan Gia cố tình không nghe, lại còn khăng khăng một mình một ý, cứng đầu cứng cổ đến mức mấy con trâu cũng không kéo lại được.
Nói đến đó, Liễu Xa cười giễu một tiếng, châm chọc nói, “Gốc rễ đã bất chính, khó trách bây giờ lại kiêng dè Trấn Bắc Hầu.”
Hoàng thất Đông Khánh vốn là nô lệ chạy trốn, sau này đi chăn ngựa cho một danh tướng tiền triều, rồi ngẫu nhiên lọt vào mắt xanh của quý nhân thế mới dần dần đi lên, một đường lên thẳng đến mây xanh. Nhưng đã là chó thì không đổi tính được, tổ tiên vì cái lợi trước mắt mà trở thành phản tướng, con cháu của hắn về sau nhìn thấy võ tướng thì đều có cảm giác đó là loạn thần tặc tử.
Khóe miệng Khương Bồng Cơ hơi giật giật, cô tưởng một kẻ ngoại lai như mình mới chẳng có kiêng kị gì với hoàng quyền... không ngờ vị “cha hời” nhà mình còn ác hơn, trực tiếp lôi cả tổ tiên hoàng thất Đông Khánh ra mắng. Thời đại viễn cổ này chú trọng nhất là huyết thống và cội nguồn gốc rễ, mang điều này ra mắng chửi chắc chắc nhục nhã hơn những thứ khác. Nhưng mà, từ điểm này có thể nhìn ra được, vị “cha hời” này của cô căn bản là không có cái gọi là “ngu trung”, bản chất cũng rất phản nghịch.
Khương Bồng Cơ hỏi: “Nếu như Trấn Bắc Hầu bị diệt, Đông Khánh có còn tướng lĩnh nào có thể chống đỡ được Bắc Cương lòng lang dạ sói không?”
“Nếu là có Quan Gia nào phải dựa vào Trấn Bắc Hầu trấn giữ biên thùy Bắc Cương bao nhiêu năm như thế? Sớm đã phân chia binh quyền kìm giữ lẫn nhau rồi.” Liễu Xa cười nhạo một tiếng, một mặt giữ chặt người ta không chịu thả, một mặt thì suốt ngày tâm tâm niệm niệm, đến ngủ mơ cũng muốn thu hồi binh quyền, đúng là không sợ tâm thần phân liệt.
“Như vậy thì... một khi Trấn Bắc Hầu mà bị diệt, Quan Gia lại bị người mê hoặc, đề bạt mấy vị tướng lĩnh chỉ có lý luận suông thay thế Trấn Bắc Hầu trấn thủ các nơi... đến lúc đó Nam Man và Bắc Cương liên thủ, e rằng Đông Khánh...”
Nghề cũ của Khương Bồng Cơ là đánh trận, cho dù thế cục cùng công cụ giao chiến của cả hai thời đại không giống nhau, nhưng bản chất của chiến tranh thì đều như nhau. Cho nên, có đổi thành một hoàn cảnh khác, cô cũng mẫn cảm nắm bắt được điều cốt yếu như trước. Đông Khánh ngoại trừ Trấn Bắc Hầu ra thì căn bản không còn tướng lĩnh nào có thể làm nên trò trống, có thể thấy được sự kiềm chế võ quan của Đông Khánh đã đến mức nào.
“Loạn thì loạn... loạn thế xuất anh hùng, nếu như mọi chuyện thực sự giống như những gì Lan Đình nói thì có lẽ vận số của Đông Khánh sắp tận rồi.”
Liễu Xa vốn có dáng vẻ nho nhã thế nhưng lại có thể cười lạnh nói ra những câu đại nghịch bất đạo như vậy, đúng là khiến người ta kinh ngạc.
Khương Bồng Cơ thong thả nói: “Con lại cảm thấy “rết trăm chân có chết vẫn ngắc ngoải“... có lẽ là vẫn có thể cứu vãn được một chút...”
Ở thời đại viễn cổ này, trình độ linh thông của tin tức cùng với các phương tiện giao thông đều quá lạc hậu, muốn hủy diệt một quốc gia không đơn giản như thời của cô. Trong thời của cô, bảo sáng nay nước này bị diệt thì chủ quyền nước đó tuyệt đối sẽ không kéo dài đến buổi tối.
Liễu Xa đổi sang một nụ cười ấm áp, cưng chiều nhìn Khương Bồng Cơ bổ một câu: “Kẻ ngu tìm đường chết mà còn không biết, thì không có thuốc chữa đâu.”
Khương Bồng Cơ: “...”
[Kẻ Đột Nhập Trái Phép]: Đột nhiên đọc hiểu được biểu cảm trên mặt bác Streamer này, ha ha ha, đảm bảo là MDZZ! Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.