Chương 31: Streamer nhà làm tui sao có thể tàn bạo đến như vậy (5)
Nấm Hương Xào
24/10/2018
Này cũng thật lạ, Điệp phu nhân luôn không thích Liễu Lan Đình, mặc dù trong lúc nắm quyền hành quản lý trong phủ tuy không có đối xử quá tốt nhưng cũng không cố ý đi bắt nạt đứa con trai dòng chính này. Quanh năm suốt tháng gặp nhau chắc được đến năm ba lần, gộp tất cả lời nói lại cũng chẳng quá mười câu... một mối quan hệ lãnh đạm, thế nhưng nắm trong tay bí mật lớn nhất của Liễu Lan Đình, ấy vậy mà không hề để lộ tí gì ra bên ngoài? Có thể Điệp phu nhân còn nỗi trăn trở nào đó chăng, hay có lẽ... vị phu nhân này cũng không chán ghét Liễu Lan Đình như cô nghĩ?
Nghe thấy câu trả lời ngoài dự liệu của Liễu Lan Đình, Điệp phu nhân không khỏi hào hứng trở lại: “Vậy đã nhìn ra được gì rồi?”
“Như một vò rượu ngon, ủ càng lâu càng nồng nàn. Bao năm trôi qua như vậy mà Điệp di nương vẫn không hề có dấu hiệu già đi mà ngược lại, ngày càng quyến rũ động lòng người.”
Khi Khương Bồng Cơ nói xong, cô nghe thấy không ít tiếng hít khí lạnh của những người trong phòng.
Điệp phu nhân vân vê chiếc khăn tay, nở một nụ cười khẽ: “Từ khi nào mà miệng lại ngọt như vậy, mấy lời ba hoa này làm nô suýt chút nữa tưởng là thật.”
“Điệp di nương vốn đã có vẻ đẹp trời ban, khí chất lại tự dưỡng thành, nếu người khác khen thì đương nhiên là thật rồi.”
Hai “mẹ con” người một câu, tôi một lời trò chuyện với nhau thật vui vẻ, ăn ý phớt lờ đôi vợ chồng quản sự đang quỳ gối phía bên dưới. Đột nhiên, Điệp phu nhân hỏi Khương Bồng Cơ rằng, nốt ruồi lệ dưới đuôi mắt mình có đẹp hay không?
Khương Bồng Cơ khó hiểu, song vẫn thành thật trả lời: “Này không khác gì vẽ rồng thêm mắt, nhưng nếu như thiếu lại thiếu mất ba phần ý vị.”
Lần này, trong phòng đến tiếng hít khí lạnh cũng không có, Khương Bồng Cơ thầm cau mày, chẳng nhẽ cô đã phạm phải điều gì cấm kỵ rồi sao?
Đúng lúc đó, một người xem từng nghiên cứu qua loa về nhân tướng học bình luận.
[Học Trò Giỏi Của Thầy Phong Thủy]: Bác Streamer này phạm vào điều kiêng kỵ rồi, nốt ruồi lệ kia là ám chỉ điều không tốt lành, không chỉ khắc chồng, khắc con mà còn có khả năng cắm sừng cho chồng nữa.
Khương Bồng Cơ nghẹn lời.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, Điệp phu nhân đáng lẽ sẽ phải tức giận vì chọc vào chỗ đau lại chỉ cười nhu mì nói: “Cái miệng nhỏ này ngọt thật, ngược lại cũng có chút giống với mẫu thân cậu.”
Mẫu thân? Điệp phu nhân biết mẫu thân của Liễu Lan Đình sao? Nghe giọng điệu thì có vẻ quan hệ giữa hai người không có gay gắt như lời đồn đại bên ngoài.
Khương Bồng Cơ còn đang nghi ngờ, Điệp phu nhân ngả người tựa vào giá để tay, lướt tầm mắt về phía vợ chồng quản sự đằng sau bức bình phong.
“Nghe bọn họ nói, vừa rồi cậu tự ý giao đám gia đinh bảo vệ trong phủ cho quản gia xử lý, còn dặn ông ấy đưa mấy người này đến quan phủ và kiểm kê thu lại tài sản nhà họ? Chuyện này là thật sao?” Điệp phu nhân bỗng nhiên chuyển đề tài, vẻ mặt cũng mang theo vài phần thờ ơ, như thể người vừa rồi nói cười chuyện trò với Khương Bồng Cơ không phải bà vậy.
Khương Bồng Cơ cũng ngồi nghiêm nghị lại: “Có chuyện đó thật, sao vậy, cả nhà bọn họ dắt díu nhau đến đây làm phiền Điệp di nương à?”
“Dù sao cũng là người do phụ thân cậu sắp xếp, muốn xử lý thì cũng phải thận trọng, có lý do chính đáng để tránh miệng lưỡi người đời.”
Điệp phu nhân vừa mở miệng, gương mặt u sầu của vợ chồng quản sự lập tức sáng lên, thậm chí còn mang thêm vài phần nhẹ nhõm.
“Chỉ là xử lý vài kẻ hạ nhân phạm sai lầm thôi mà, chẳng lẽ ta lại còn không làm được? Bọn họ đúng là thuộc hạ mà phụ thân sắp xếp, nhưng không có nghĩa là để cho bọn họ cậy già lên mặt. Hơn nữa, ta muốn hỏi Điệp di nương một câu, rốt cuộc xử lý tôi tớ làm sai hay là xử lý điêu nô cậy già lên mặt nhưng lại bị bắt bẻ không làm gì được, cái nào mang tiếng hơn?”
Vế trước thì chỉ là do quản lý không kĩ nên mới xuất hiện điêu nô, còn vế sau thì là bị mất hết mặt mũi, trở thành trò cười cho giới sĩ tộc Hà Gian.
“Bất cứ việc gì cũng phải có chứng cứ, cho dù bọn họ có là đầy tớ ở trong phủ thì cũng phải theo quy tắc.” Điệp phu nhân hờ hững mỉm cười.
Khương Bồng Cơ thầm hít sâu một hơi, cô thực sự không quen với phương thức xử lý của thời đại này, nếu là trước kia, cô không cho một cái tát chết tươi luôn đã là may lắm rồi, giờ vẫn bắt cô phải tìm chứng cứ à?
Chê sống lâu quá, muốn chết đúng không? Vốn dĩ còn muốn giữ lại chút tình cảm, cũng lắm là bán đến một nơi xa không cần nhìn thấy thôi, giờ thì hay rồi trực tiếp tìm chết.
“Quản gia, xuống nhà bếp trong nội viện tìm một tỳ nữ, diện mạo như thế nào ta không rõ song cô ta có những điểm sau... một là, hôm nay có thể xin phép nghỉ dưỡng bệnh, hai là sức khỏe không được ổn định, tuy vẫn cố gắng làm việc nhưng tinh thần rất hoảng loạn...”
Khương Bồng Cơ nói chẳng ra đâu vào đâu nhưng ngoài cô ra, không có ai phát hiện tên gia đinh đang quỳ bên cạnh vợ chồng quản sự kia bỗng run rẩy hai chân, bất an nắm chặt tay lại.
Cô thầm hừ lạnh trong lòng, ánh mắt mang theo vẻ giết chóc, không phải muốn có chứng cứ sao? Tốt thôi, vậy thì dùng chứng cứ chặt đứt đường lui của một nhà ba người các ngươi.
Quản gia nhận lệnh đi xuống, Khương Bồng Cơ cầm chiếc quạt đàn hương trong tay, chốc chốc xòe ra rồi lại gấp lại, khóe môi mỉm cười đắc thắng.
Màn hình livestream yên lặng một cách khó hiểu, lúc này số lượng người xem trong phòng livestream đã lẳng lặng tăng lên một nghìn năm trăm người. Thậm chí còn có hơn ba trăm lượt theo dõi, điều này có nghĩa là sau này mỗi khi Khương Bồng Cơ livestream, những người theo dõi này sẽ nhận được thông báo đầu tiên.
Hệ thống nhìn thấy con số này thì vui đến nỗi cười không khép miệng lại được.
Không bao lâu sau, quản gia dẫn theo một tỳ nữ mặc bộ đồ vải thô màu xám tro đi đến: “Nhị lang quân, đã đưa người đến rồi.”
Nói xong, lão quản gia khuỵu gối xuống bên cạnh Khương Bồng Cơ nói nhỏ: “Lúc tìm thấy thì tỳ nữ này đang cố gắng tự vẫn.”
Khương Bồng Cơ hơi nheo mắt lại, liếc sang Điệp phu nhân: “Lan Đình có một yêu cầu quá đáng, có thể mượn tỳ nữ theo hầu Điệp di nương một lát được không?”
“Được.” Điệp phu nhân thấy tình hình biến hóa thì có chút hiếu kì, bà muốn biết Khương Bồng cơ muốn làm gì?
Tuy nhiên, một giây sau lời của Khương Bồng Cơ thốt ra lại suýt chút nữa khiến bà phẫn nộ: “Đưa tỳ nữ này đi kiểm tra thân thể, có lẽ sẽ tìm được vết tích bị nguời khác làm nhục trong khoảng thời gian ngắn....”
Lời còn chưa nói xong thì Điệp phu nhân đã vỗ mạnh lên cái giá để tay bên cạnh, âm thanh chấn động, vang vọng cả căn phòng.
“Khốn nạn!”
Lúc Điệp phu nhân đập bàn hay nói cách khác là lúc Khương Bồng Cơ đang nói dở dang, tên gia đinh kia đã rơi vào tình trạng hoảng hốt luống cuống. Chẳng qua là, thông qua phản ứng của gã, tất cả mọi người đều lờ mờ ý thức được điều gì, nhất thời lại hít vào một hơi khí lạnh.
Một tên gia đinh ở ngoại viện thế mà lại cấu kết với tỳ nữ nhà bếp trong nội viện?
Theo quy tắc, ngoài Liễu lão gia, Nhị lang quân và Tam lang quân còn nhỏ tuổi ra thì không một gã đàn ông nào được phép ra vào nội viện, lão quản gia muốn vào cũng nhất định phải có người đi theo, hơn nữa đó chỉ là khi có việc cấp bách và thời gian lưu lại ở đó cũng có hạn.
“Hôm qua vô tình gặp phải bắt cóc, Điệp di nương phái người đi ra ngoài tìm ta. Nhưng mà, tên to gan lớn mật này lại rủ rê đồng bọn đi kĩ viện, không chỉ ăn nằm với kỹ nữ mà còn vào sòng bạc chơi đến canh ba mới thèm quay về, sau đó lại lẻn vào nội viện cưỡng bức tỳ nữ phòng bếp đang đi tiểu ban đêm... Nội viện là nơi nào, là nơi nghỉ ngơi của mẫu thân, Điệp di nương và thứ muội đấy nhé!”
“Chỉ dựa vào điểm này, vẫn chưa đủ điều kiện để xử lý tên súc sinh này hay sao?”
Vợ chồng quản sự càng nghe càng trợn tròn mắt, nhưng nhìn dáng vẻ hoảng loạn trốn tránh của con trai mình thì trong lòng họ không khỏi lạnh lẽo.
“Không phải nô tài, không phải nô tài làm... là ả tiện tỳ kia dụ dỗ nô tài... không phải nô tài...”
Tên gia đinh kia vội vàng lớn tiếng phủ nhận, thậm chí còn đứng dậy, một tay đẩy tỳ nữ đang mất hồn bên cạnh ra xa.
Dáng vẻ gã đầy khủng hoảng vì bị người ta vạch trần bí mật quá lớn. Đùa sao, một tên gia đinh mà lại dám phóng túng, làm nhục tỳ nữ trong phủ chắc chắn chỉ có con đường chết, làm gì có chuyện dám thừa nhận.
“Ồ, lý do tự tiện vào nội viện... ta nghĩ là vì ngươi định đi gặp mẹ mình, lúc đó bà ta đang trực đêm… ngươi muốn tìm bà ta đòi tiền đánh bạc đúng không?” Đăng bởi: admin
Nghe thấy câu trả lời ngoài dự liệu của Liễu Lan Đình, Điệp phu nhân không khỏi hào hứng trở lại: “Vậy đã nhìn ra được gì rồi?”
“Như một vò rượu ngon, ủ càng lâu càng nồng nàn. Bao năm trôi qua như vậy mà Điệp di nương vẫn không hề có dấu hiệu già đi mà ngược lại, ngày càng quyến rũ động lòng người.”
Khi Khương Bồng Cơ nói xong, cô nghe thấy không ít tiếng hít khí lạnh của những người trong phòng.
Điệp phu nhân vân vê chiếc khăn tay, nở một nụ cười khẽ: “Từ khi nào mà miệng lại ngọt như vậy, mấy lời ba hoa này làm nô suýt chút nữa tưởng là thật.”
“Điệp di nương vốn đã có vẻ đẹp trời ban, khí chất lại tự dưỡng thành, nếu người khác khen thì đương nhiên là thật rồi.”
Hai “mẹ con” người một câu, tôi một lời trò chuyện với nhau thật vui vẻ, ăn ý phớt lờ đôi vợ chồng quản sự đang quỳ gối phía bên dưới. Đột nhiên, Điệp phu nhân hỏi Khương Bồng Cơ rằng, nốt ruồi lệ dưới đuôi mắt mình có đẹp hay không?
Khương Bồng Cơ khó hiểu, song vẫn thành thật trả lời: “Này không khác gì vẽ rồng thêm mắt, nhưng nếu như thiếu lại thiếu mất ba phần ý vị.”
Lần này, trong phòng đến tiếng hít khí lạnh cũng không có, Khương Bồng Cơ thầm cau mày, chẳng nhẽ cô đã phạm phải điều gì cấm kỵ rồi sao?
Đúng lúc đó, một người xem từng nghiên cứu qua loa về nhân tướng học bình luận.
[Học Trò Giỏi Của Thầy Phong Thủy]: Bác Streamer này phạm vào điều kiêng kỵ rồi, nốt ruồi lệ kia là ám chỉ điều không tốt lành, không chỉ khắc chồng, khắc con mà còn có khả năng cắm sừng cho chồng nữa.
Khương Bồng Cơ nghẹn lời.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, Điệp phu nhân đáng lẽ sẽ phải tức giận vì chọc vào chỗ đau lại chỉ cười nhu mì nói: “Cái miệng nhỏ này ngọt thật, ngược lại cũng có chút giống với mẫu thân cậu.”
Mẫu thân? Điệp phu nhân biết mẫu thân của Liễu Lan Đình sao? Nghe giọng điệu thì có vẻ quan hệ giữa hai người không có gay gắt như lời đồn đại bên ngoài.
Khương Bồng Cơ còn đang nghi ngờ, Điệp phu nhân ngả người tựa vào giá để tay, lướt tầm mắt về phía vợ chồng quản sự đằng sau bức bình phong.
“Nghe bọn họ nói, vừa rồi cậu tự ý giao đám gia đinh bảo vệ trong phủ cho quản gia xử lý, còn dặn ông ấy đưa mấy người này đến quan phủ và kiểm kê thu lại tài sản nhà họ? Chuyện này là thật sao?” Điệp phu nhân bỗng nhiên chuyển đề tài, vẻ mặt cũng mang theo vài phần thờ ơ, như thể người vừa rồi nói cười chuyện trò với Khương Bồng Cơ không phải bà vậy.
Khương Bồng Cơ cũng ngồi nghiêm nghị lại: “Có chuyện đó thật, sao vậy, cả nhà bọn họ dắt díu nhau đến đây làm phiền Điệp di nương à?”
“Dù sao cũng là người do phụ thân cậu sắp xếp, muốn xử lý thì cũng phải thận trọng, có lý do chính đáng để tránh miệng lưỡi người đời.”
Điệp phu nhân vừa mở miệng, gương mặt u sầu của vợ chồng quản sự lập tức sáng lên, thậm chí còn mang thêm vài phần nhẹ nhõm.
“Chỉ là xử lý vài kẻ hạ nhân phạm sai lầm thôi mà, chẳng lẽ ta lại còn không làm được? Bọn họ đúng là thuộc hạ mà phụ thân sắp xếp, nhưng không có nghĩa là để cho bọn họ cậy già lên mặt. Hơn nữa, ta muốn hỏi Điệp di nương một câu, rốt cuộc xử lý tôi tớ làm sai hay là xử lý điêu nô cậy già lên mặt nhưng lại bị bắt bẻ không làm gì được, cái nào mang tiếng hơn?”
Vế trước thì chỉ là do quản lý không kĩ nên mới xuất hiện điêu nô, còn vế sau thì là bị mất hết mặt mũi, trở thành trò cười cho giới sĩ tộc Hà Gian.
“Bất cứ việc gì cũng phải có chứng cứ, cho dù bọn họ có là đầy tớ ở trong phủ thì cũng phải theo quy tắc.” Điệp phu nhân hờ hững mỉm cười.
Khương Bồng Cơ thầm hít sâu một hơi, cô thực sự không quen với phương thức xử lý của thời đại này, nếu là trước kia, cô không cho một cái tát chết tươi luôn đã là may lắm rồi, giờ vẫn bắt cô phải tìm chứng cứ à?
Chê sống lâu quá, muốn chết đúng không? Vốn dĩ còn muốn giữ lại chút tình cảm, cũng lắm là bán đến một nơi xa không cần nhìn thấy thôi, giờ thì hay rồi trực tiếp tìm chết.
“Quản gia, xuống nhà bếp trong nội viện tìm một tỳ nữ, diện mạo như thế nào ta không rõ song cô ta có những điểm sau... một là, hôm nay có thể xin phép nghỉ dưỡng bệnh, hai là sức khỏe không được ổn định, tuy vẫn cố gắng làm việc nhưng tinh thần rất hoảng loạn...”
Khương Bồng Cơ nói chẳng ra đâu vào đâu nhưng ngoài cô ra, không có ai phát hiện tên gia đinh đang quỳ bên cạnh vợ chồng quản sự kia bỗng run rẩy hai chân, bất an nắm chặt tay lại.
Cô thầm hừ lạnh trong lòng, ánh mắt mang theo vẻ giết chóc, không phải muốn có chứng cứ sao? Tốt thôi, vậy thì dùng chứng cứ chặt đứt đường lui của một nhà ba người các ngươi.
Quản gia nhận lệnh đi xuống, Khương Bồng Cơ cầm chiếc quạt đàn hương trong tay, chốc chốc xòe ra rồi lại gấp lại, khóe môi mỉm cười đắc thắng.
Màn hình livestream yên lặng một cách khó hiểu, lúc này số lượng người xem trong phòng livestream đã lẳng lặng tăng lên một nghìn năm trăm người. Thậm chí còn có hơn ba trăm lượt theo dõi, điều này có nghĩa là sau này mỗi khi Khương Bồng Cơ livestream, những người theo dõi này sẽ nhận được thông báo đầu tiên.
Hệ thống nhìn thấy con số này thì vui đến nỗi cười không khép miệng lại được.
Không bao lâu sau, quản gia dẫn theo một tỳ nữ mặc bộ đồ vải thô màu xám tro đi đến: “Nhị lang quân, đã đưa người đến rồi.”
Nói xong, lão quản gia khuỵu gối xuống bên cạnh Khương Bồng Cơ nói nhỏ: “Lúc tìm thấy thì tỳ nữ này đang cố gắng tự vẫn.”
Khương Bồng Cơ hơi nheo mắt lại, liếc sang Điệp phu nhân: “Lan Đình có một yêu cầu quá đáng, có thể mượn tỳ nữ theo hầu Điệp di nương một lát được không?”
“Được.” Điệp phu nhân thấy tình hình biến hóa thì có chút hiếu kì, bà muốn biết Khương Bồng cơ muốn làm gì?
Tuy nhiên, một giây sau lời của Khương Bồng Cơ thốt ra lại suýt chút nữa khiến bà phẫn nộ: “Đưa tỳ nữ này đi kiểm tra thân thể, có lẽ sẽ tìm được vết tích bị nguời khác làm nhục trong khoảng thời gian ngắn....”
Lời còn chưa nói xong thì Điệp phu nhân đã vỗ mạnh lên cái giá để tay bên cạnh, âm thanh chấn động, vang vọng cả căn phòng.
“Khốn nạn!”
Lúc Điệp phu nhân đập bàn hay nói cách khác là lúc Khương Bồng Cơ đang nói dở dang, tên gia đinh kia đã rơi vào tình trạng hoảng hốt luống cuống. Chẳng qua là, thông qua phản ứng của gã, tất cả mọi người đều lờ mờ ý thức được điều gì, nhất thời lại hít vào một hơi khí lạnh.
Một tên gia đinh ở ngoại viện thế mà lại cấu kết với tỳ nữ nhà bếp trong nội viện?
Theo quy tắc, ngoài Liễu lão gia, Nhị lang quân và Tam lang quân còn nhỏ tuổi ra thì không một gã đàn ông nào được phép ra vào nội viện, lão quản gia muốn vào cũng nhất định phải có người đi theo, hơn nữa đó chỉ là khi có việc cấp bách và thời gian lưu lại ở đó cũng có hạn.
“Hôm qua vô tình gặp phải bắt cóc, Điệp di nương phái người đi ra ngoài tìm ta. Nhưng mà, tên to gan lớn mật này lại rủ rê đồng bọn đi kĩ viện, không chỉ ăn nằm với kỹ nữ mà còn vào sòng bạc chơi đến canh ba mới thèm quay về, sau đó lại lẻn vào nội viện cưỡng bức tỳ nữ phòng bếp đang đi tiểu ban đêm... Nội viện là nơi nào, là nơi nghỉ ngơi của mẫu thân, Điệp di nương và thứ muội đấy nhé!”
“Chỉ dựa vào điểm này, vẫn chưa đủ điều kiện để xử lý tên súc sinh này hay sao?”
Vợ chồng quản sự càng nghe càng trợn tròn mắt, nhưng nhìn dáng vẻ hoảng loạn trốn tránh của con trai mình thì trong lòng họ không khỏi lạnh lẽo.
“Không phải nô tài, không phải nô tài làm... là ả tiện tỳ kia dụ dỗ nô tài... không phải nô tài...”
Tên gia đinh kia vội vàng lớn tiếng phủ nhận, thậm chí còn đứng dậy, một tay đẩy tỳ nữ đang mất hồn bên cạnh ra xa.
Dáng vẻ gã đầy khủng hoảng vì bị người ta vạch trần bí mật quá lớn. Đùa sao, một tên gia đinh mà lại dám phóng túng, làm nhục tỳ nữ trong phủ chắc chắn chỉ có con đường chết, làm gì có chuyện dám thừa nhận.
“Ồ, lý do tự tiện vào nội viện... ta nghĩ là vì ngươi định đi gặp mẹ mình, lúc đó bà ta đang trực đêm… ngươi muốn tìm bà ta đòi tiền đánh bạc đúng không?” Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.