Chương 1412: Tiệc Trà Của Các Phu Nhân(3)
Nấm Hương Xào
28/01/2024
Dương Tư rất bực mình, cực kỳ bực mình!
Tuy Điển Dần là người không biết xem sắc mặt người khác nhưng vẫn có thể nhìn ra được, dù ánh nến trong phòng không sáng lắm, ngoại trừ tâm tình bực bội, trông Dương Tư còn có vài phần thảnh thơi và lười biếng. Điển Dần ho khẽ một tiếng, sắp xếp ngôn từ trật tự rõ ràng để nói ra ý định của mình khi tới đây.
Càng nghe, sắc mặt của Dương Tư càng sầm lại, như bầu trời u ám đầy mây vậy, lúc nào cũng có thể đổ ập xuống một trận mưa to.
Điển Dần lo sợ hỏi: “Quân sư cảm thấy chuyện này thế nào?”
“Còn có thể thế nào nữa? Đương nhiên là phái người bắt bọn chúng lại rồi, chẳng lẽ còn chờ chủ công hỏi đến việc này à?” Dương Tư nghiến răng nghiến lợi: “Nuông chiều thiếp thất lấn át thê tử, không tuân thủ lễ pháp, bọn chúng thực sự cho rằng đây chỉ là việc nhà đóng cửa lại là xong, người ngoài không thể quản được đúng không? Mấy ngày nữa là tiệc mừng năm mới rồi, nếu để cho những người này cùng tham gia, sau này chủ công nhớ lại sẽ chỉ càng khó chịu, chi bằng xử lý sớm đi!”
Nếu chủ công không thoải mái, đám thần tử bọn họ cả năm đừng mong được yên bình, Dương Tư đã khắc sâu điểm ấy trong lòng rồi.
Điển Dần gật đầu. Sự vụ của quan võ không nhiều như quan văn, nhưng nếu chủ công thực lòng muốn giày vò ai thì đâu có quan tâm ngươi là văn hay võ?
“Tác phong không đúng đắn như vậy, không thể khuyến khích được!”
Suy nghĩ của Điển Dần và vợ Lữ Hi Nương là giống nhau.
Có câu “Tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ”, thân bất chính, gia phong lệch lạc, loại người này có vào quan trường cũng không phải thứ gì tốt.
Dương Tư nói: “Phái người đi thăm dò rõ ràng xem có những ai? Trước mắt, hãy bắt những kẻ huyên náo nhất lại, viết thành sổ con để tấu lên chủ công.”
Chỉ còn hai ngày nữa là tiệc giao thừa rồi, Dương Tư cũng không muốn nhìn thấy đám người đó trong bữa tiệc, ăn mất cả ngon.
Điều tra mấy chuyện này cũng không khó, những phu nhân kia thường xuyên giao lưu tiệc trà, đương nhiên chuyện quản lý gia đình cũng không nghiêm.
Mất một ngày, Dương Tư đã cầm được bản danh sách thứ nhất, gã nhìn bèn cười lạnh.
“Không sửa trị các ngươi thật tốt, hai chữ Dương Tư này sẽ viết ngược!”
Luận về lòng dạ hẹp hòi và thù dai, dưới trướng Khương Bồng Cơ, Dương Tư có thể xếp trong top ba.
Đêm qua, Điển Dần phá hỏng chuyện tốt của gã, Dương Tư có thể ghim lại ghi sổ, nhưng đám nuông chiều thiếp thất lấn át thê tử này là dây dẫn nổ, nhất định phải lột xuống một lớp da mới được!
“Người đâu, chuẩn bị xe ngựa!”
Khi Dương Tư đến, Khương Bồng Cơ đang kiểm tra đối chiếu chi phí với Từ Kha.
Đánh trận là một hoạt động rất đốt tiền, đánh thắng cũng phải đổ khá nhiều máu. Cô còn phải khen thưởng tướng lĩnh lập công, khao thưởng chiến sĩ ba quân... Nếu không nhờ có sản nghiệp hậu phương phồn vinh, sợ là tài chính năm nay sẽ không đủ... Dù vậy, năm sau vẫn phải bớt ăn mới được.
Khương Bồng Cơ nói với Từ Kha: “Hiếu Dư sắp xếp làm dự toán cho năm sau đi, mau chóng đưa kết quả cho ta. Nếu trữ ngân trong kho công không đủ, ta sẽ lấy thêm một phần tiền riêng ra bổ sung... Ruộng tốt bên quận Hử bị hủy quá nhiều, sợ là sẽ ảnh hưởng đến giá lương thực, huynh hãy phái người chú ý sát sao...”
Cô nói rất nhiều, Từ Kha nghiêm túc lắng nghe, nếu không nhớ được sẽ cầm bút ghi lại.
Nói chuyện nửa canh giờ, Khương Bồng Cơ cảm thấy cổ họng khô khốc, bèn uống một chén nước để ấm họng.
Lúc này, cô nghe thấy tiếng Dương Tư đi tới.
“Tĩnh Dung đến đây lúc này là có chuyện gì?”
Khương Bồng Cơ hiểu rõ tính nết của đám thủ hạ dưới trướng, mấy người Vệ Từ, Phong Cẩn là con ong chăm chỉ, cần cù mẫu mực, làm nhiều ăn ít.
Còn Dương Tư, Phong Chân thì khác, bọn họ thích kêu than, biết rõ kêu than xong vẫn phải làm việc nhưng bọn họ vẫn cứ thích.
Thật không biết định làm cái gì nữa.
Dương Tư nghiêm túc đưa lên một bản tấu. Khương Bồng Cơ còn tưởng rằng xảy ra chuyện lớn gì, bèn nghiêm mặt xem.
“Đám người này bị làm sao thế?” Khương Bồng Cơ nhíu mày, đáy mắt lộ ra vẻ căm ghét: “Nuông chiều thiếp thất lấn át thê tử?”
“Không tuân thủ lễ pháp, nuông chiều thiếp thất lấn át thê tử, đây là thứ nhất.” Dương Tư nói: “Lạm quyền vượt quyền, đại nghịch bất đạo, đây là thứ hai.”
Từ Kha bên cạnh nghe được mà ngón tay khẽ run, thực sự hoài nghi không biết tên quỷ xui xẻo nào lại đắc tội Dương Tư ác đến vậy?
Bọn họ không biết, Dương Tư đè được cả bọn Phong Chân và Kỳ Quan Nhượng, giữ vững vị trí đứng đầu bảng xếp hạng nhỏ nhen nhất, thù dai nhất trong số các thủ hạ dưới trướng chủ công sao?
Đắc tội Kỳ Quan Nhượng và Phong Chân không đáng sợ, chỉ mất tiền đồ thôi, nhưng vẫn giữ được mạng.
Đắc tội Dương Tư thì thảm rồi. Gã này có thể hành chết người ta. Gã ra tay nặng hay nhẹ chỉ tùy vào mức độ người ta đắc tội với mình.
Không tuân thủ lễ pháp, nuông chiều thiếp thất lấn át thê tử; lạm quyền vượt quyền, đại nghịch bất đạo.
Cái trước còn có thể cứu vãn, xem tình huống mà cân nhắc hình phạt nặng nhẹ thế nào. Tội sau thì khác, nếu nghiêm trọng thì thậm chí còn có thể liên lụy đến cả nhà lớn bé.
Khương Bồng Cơ cũng nhìn ra được sự trịnh trọng của Dương Tư, tò mò hỏi: “Đúng là không thể dung túng cái kiểu nuông chiều thiếp thất lấn át thê tử, nhưng còn lạm quyền vượt quyền, đại nghịch bất đạo thì nói thế nào?”
Dương Tư đáp: “Có công lao và được thụ phong mới có được tám thiếp. Chủ công nhìn những kẻ này xem, có ai lập được công lớn bằng trời không? Sao lại có được vinh hạnh đặc biệt này chứ?”
Theo như chế độ cũ, nạp thiếp cũng phải xem người đàn ông này có bản lĩnh không, có tài năng thế nào, chứ không phải muốn nạp là nạp. Thân phận không đủ mà dám nạp nhiều thiếp thì chính là lạm quyền vượt quyền, coi thường luật pháp! Nhẹ thì mất chức, nặng thì xét nhà diệt tộc!
Dương Tư lại nói: “Mời chủ công xem, mấy tên này nuôi tận bảy, tám thiếp thất trong hậu viện, chỉ có ba người được chính danh, còn lại đều là nha hoàn thông phòng, nhưng tôi tớ tỳ nữ trong phủ vẫn phải đối đãi như thiếp thất, có thể thấy, đã được chủ nhân trong phủ ngầm đồng ý.”
Khương Bồng Cơ di chuyển ánh mắt xuống, trên đầu danh sách chỉ có bốn người, nhưng bên dưới lại có tới hai mươi mấy người.
“Mặc dù những tên này không phách lối cuồng vọng bằng bốn kẻ đầu tiên, nhưng trong phủ cũng có một thê ba thiếp hoặc bốn thiếp.” Dương Tư chú ý tới hành động của cô, chủ động giải thích: “Cổ nhân đã nói, đại phu một thê một thiếp, thứ dân một chồng một vợ. Những người này có xuất thân hèn kém, hoặc gia thế thấp, thành tích trên quan trường cũng không nổi bật, có thể coi là không có nổi một tấc công lao, còn chưa phát tài đã càn rỡ, trắng trợn nạp ba, bốn thiếp thất!”
Thân phận không đủ, địa vị không cao bao nhiêu mà còn dám nạp nhiều thiếp thất như vậy? Ai cho bọn họ lá gan đó?
Trong bụng không tự biết mình có đức hạnh gì sao?
Dương Tư là kẻ thông minh, gã muốn hành chết ai thì chắc chắn sẽ không dùng lý do đơn giản.
Với rất nhiều đàn ông, cưới vợ nạp thiếp là chuyện tốt trong đời, dù ngoài miệng đứng đắn nghiêm khắc trách cứ nhưng trong lòng vẫn âm thầm hâm mộ.
Nếu Dương Tư ra tay từ điểm đó, tám chín phần mười sẽ không được lòng mọi người, bị người ta ghi hận, không duyên không cớ tự nhiên có thêm kẻ thù.
Bởi vậy, khi hành hạ người khác, gã thích giơ cao lá cờ chính thống, chính nghĩa, khiến người ta ăn quả đắng mà không thể đánh trả.
Khương Bồng Cơ gật đầu nói: “Huynh nói đúng lắm, nhưng... ta thấy trên này có một người mà huynh đánh dấu riêng, có gì đặc biệt?”
Dương Tư căm ghét trả lời: “Tên này ghê tởm nhất! Dung túng ái thiếp mang thai công khai chuyển vào chính viện, trong phủ phải gọi ‘phu nhân’, coi thiếp như thê. Người này làm chồng thì bất nhân, làm cha thì không từ ái, mẫu thân của y không biết dạy con, giữ vững gia phong, ngược lại còn trợ Trụ vi ngược. Theo Tư tra được, con dâu bà ta không hề phạm phải bảy điều khó dung thứ mà luôn hiếu thuận với cha mẹ chồng, nuôi dạy con cái. Mẹ chồng muốn ép con dâu thoái vị nhường chức thê, còn dám giơ tay tát con dâu ngay trước mặt tất cả tôi tớ trong phủ, phạt phải đội mưa quỳ bàn đá xanh một ngày một đêm, nhục nhã đủ kiểu, quả thực là chưa từng thấy!”
Từng lời từng tiếng Dương Tư nói ra vô cùng khí phách, ngay cả Từ Kha cũng bị ảnh hưởng.
Dù tất cả mọi người đều biết Dương Tư không phải kẻ thích xen vào việc của người khác nhưng vẫn phải tặng cho gã một like.
Dương Tĩnh Dung, đại trượng phu, đàn ông đích thực!
Tuy Điển Dần là người không biết xem sắc mặt người khác nhưng vẫn có thể nhìn ra được, dù ánh nến trong phòng không sáng lắm, ngoại trừ tâm tình bực bội, trông Dương Tư còn có vài phần thảnh thơi và lười biếng. Điển Dần ho khẽ một tiếng, sắp xếp ngôn từ trật tự rõ ràng để nói ra ý định của mình khi tới đây.
Càng nghe, sắc mặt của Dương Tư càng sầm lại, như bầu trời u ám đầy mây vậy, lúc nào cũng có thể đổ ập xuống một trận mưa to.
Điển Dần lo sợ hỏi: “Quân sư cảm thấy chuyện này thế nào?”
“Còn có thể thế nào nữa? Đương nhiên là phái người bắt bọn chúng lại rồi, chẳng lẽ còn chờ chủ công hỏi đến việc này à?” Dương Tư nghiến răng nghiến lợi: “Nuông chiều thiếp thất lấn át thê tử, không tuân thủ lễ pháp, bọn chúng thực sự cho rằng đây chỉ là việc nhà đóng cửa lại là xong, người ngoài không thể quản được đúng không? Mấy ngày nữa là tiệc mừng năm mới rồi, nếu để cho những người này cùng tham gia, sau này chủ công nhớ lại sẽ chỉ càng khó chịu, chi bằng xử lý sớm đi!”
Nếu chủ công không thoải mái, đám thần tử bọn họ cả năm đừng mong được yên bình, Dương Tư đã khắc sâu điểm ấy trong lòng rồi.
Điển Dần gật đầu. Sự vụ của quan võ không nhiều như quan văn, nhưng nếu chủ công thực lòng muốn giày vò ai thì đâu có quan tâm ngươi là văn hay võ?
“Tác phong không đúng đắn như vậy, không thể khuyến khích được!”
Suy nghĩ của Điển Dần và vợ Lữ Hi Nương là giống nhau.
Có câu “Tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ”, thân bất chính, gia phong lệch lạc, loại người này có vào quan trường cũng không phải thứ gì tốt.
Dương Tư nói: “Phái người đi thăm dò rõ ràng xem có những ai? Trước mắt, hãy bắt những kẻ huyên náo nhất lại, viết thành sổ con để tấu lên chủ công.”
Chỉ còn hai ngày nữa là tiệc giao thừa rồi, Dương Tư cũng không muốn nhìn thấy đám người đó trong bữa tiệc, ăn mất cả ngon.
Điều tra mấy chuyện này cũng không khó, những phu nhân kia thường xuyên giao lưu tiệc trà, đương nhiên chuyện quản lý gia đình cũng không nghiêm.
Mất một ngày, Dương Tư đã cầm được bản danh sách thứ nhất, gã nhìn bèn cười lạnh.
“Không sửa trị các ngươi thật tốt, hai chữ Dương Tư này sẽ viết ngược!”
Luận về lòng dạ hẹp hòi và thù dai, dưới trướng Khương Bồng Cơ, Dương Tư có thể xếp trong top ba.
Đêm qua, Điển Dần phá hỏng chuyện tốt của gã, Dương Tư có thể ghim lại ghi sổ, nhưng đám nuông chiều thiếp thất lấn át thê tử này là dây dẫn nổ, nhất định phải lột xuống một lớp da mới được!
“Người đâu, chuẩn bị xe ngựa!”
Khi Dương Tư đến, Khương Bồng Cơ đang kiểm tra đối chiếu chi phí với Từ Kha.
Đánh trận là một hoạt động rất đốt tiền, đánh thắng cũng phải đổ khá nhiều máu. Cô còn phải khen thưởng tướng lĩnh lập công, khao thưởng chiến sĩ ba quân... Nếu không nhờ có sản nghiệp hậu phương phồn vinh, sợ là tài chính năm nay sẽ không đủ... Dù vậy, năm sau vẫn phải bớt ăn mới được.
Khương Bồng Cơ nói với Từ Kha: “Hiếu Dư sắp xếp làm dự toán cho năm sau đi, mau chóng đưa kết quả cho ta. Nếu trữ ngân trong kho công không đủ, ta sẽ lấy thêm một phần tiền riêng ra bổ sung... Ruộng tốt bên quận Hử bị hủy quá nhiều, sợ là sẽ ảnh hưởng đến giá lương thực, huynh hãy phái người chú ý sát sao...”
Cô nói rất nhiều, Từ Kha nghiêm túc lắng nghe, nếu không nhớ được sẽ cầm bút ghi lại.
Nói chuyện nửa canh giờ, Khương Bồng Cơ cảm thấy cổ họng khô khốc, bèn uống một chén nước để ấm họng.
Lúc này, cô nghe thấy tiếng Dương Tư đi tới.
“Tĩnh Dung đến đây lúc này là có chuyện gì?”
Khương Bồng Cơ hiểu rõ tính nết của đám thủ hạ dưới trướng, mấy người Vệ Từ, Phong Cẩn là con ong chăm chỉ, cần cù mẫu mực, làm nhiều ăn ít.
Còn Dương Tư, Phong Chân thì khác, bọn họ thích kêu than, biết rõ kêu than xong vẫn phải làm việc nhưng bọn họ vẫn cứ thích.
Thật không biết định làm cái gì nữa.
Dương Tư nghiêm túc đưa lên một bản tấu. Khương Bồng Cơ còn tưởng rằng xảy ra chuyện lớn gì, bèn nghiêm mặt xem.
“Đám người này bị làm sao thế?” Khương Bồng Cơ nhíu mày, đáy mắt lộ ra vẻ căm ghét: “Nuông chiều thiếp thất lấn át thê tử?”
“Không tuân thủ lễ pháp, nuông chiều thiếp thất lấn át thê tử, đây là thứ nhất.” Dương Tư nói: “Lạm quyền vượt quyền, đại nghịch bất đạo, đây là thứ hai.”
Từ Kha bên cạnh nghe được mà ngón tay khẽ run, thực sự hoài nghi không biết tên quỷ xui xẻo nào lại đắc tội Dương Tư ác đến vậy?
Bọn họ không biết, Dương Tư đè được cả bọn Phong Chân và Kỳ Quan Nhượng, giữ vững vị trí đứng đầu bảng xếp hạng nhỏ nhen nhất, thù dai nhất trong số các thủ hạ dưới trướng chủ công sao?
Đắc tội Kỳ Quan Nhượng và Phong Chân không đáng sợ, chỉ mất tiền đồ thôi, nhưng vẫn giữ được mạng.
Đắc tội Dương Tư thì thảm rồi. Gã này có thể hành chết người ta. Gã ra tay nặng hay nhẹ chỉ tùy vào mức độ người ta đắc tội với mình.
Không tuân thủ lễ pháp, nuông chiều thiếp thất lấn át thê tử; lạm quyền vượt quyền, đại nghịch bất đạo.
Cái trước còn có thể cứu vãn, xem tình huống mà cân nhắc hình phạt nặng nhẹ thế nào. Tội sau thì khác, nếu nghiêm trọng thì thậm chí còn có thể liên lụy đến cả nhà lớn bé.
Khương Bồng Cơ cũng nhìn ra được sự trịnh trọng của Dương Tư, tò mò hỏi: “Đúng là không thể dung túng cái kiểu nuông chiều thiếp thất lấn át thê tử, nhưng còn lạm quyền vượt quyền, đại nghịch bất đạo thì nói thế nào?”
Dương Tư đáp: “Có công lao và được thụ phong mới có được tám thiếp. Chủ công nhìn những kẻ này xem, có ai lập được công lớn bằng trời không? Sao lại có được vinh hạnh đặc biệt này chứ?”
Theo như chế độ cũ, nạp thiếp cũng phải xem người đàn ông này có bản lĩnh không, có tài năng thế nào, chứ không phải muốn nạp là nạp. Thân phận không đủ mà dám nạp nhiều thiếp thì chính là lạm quyền vượt quyền, coi thường luật pháp! Nhẹ thì mất chức, nặng thì xét nhà diệt tộc!
Dương Tư lại nói: “Mời chủ công xem, mấy tên này nuôi tận bảy, tám thiếp thất trong hậu viện, chỉ có ba người được chính danh, còn lại đều là nha hoàn thông phòng, nhưng tôi tớ tỳ nữ trong phủ vẫn phải đối đãi như thiếp thất, có thể thấy, đã được chủ nhân trong phủ ngầm đồng ý.”
Khương Bồng Cơ di chuyển ánh mắt xuống, trên đầu danh sách chỉ có bốn người, nhưng bên dưới lại có tới hai mươi mấy người.
“Mặc dù những tên này không phách lối cuồng vọng bằng bốn kẻ đầu tiên, nhưng trong phủ cũng có một thê ba thiếp hoặc bốn thiếp.” Dương Tư chú ý tới hành động của cô, chủ động giải thích: “Cổ nhân đã nói, đại phu một thê một thiếp, thứ dân một chồng một vợ. Những người này có xuất thân hèn kém, hoặc gia thế thấp, thành tích trên quan trường cũng không nổi bật, có thể coi là không có nổi một tấc công lao, còn chưa phát tài đã càn rỡ, trắng trợn nạp ba, bốn thiếp thất!”
Thân phận không đủ, địa vị không cao bao nhiêu mà còn dám nạp nhiều thiếp thất như vậy? Ai cho bọn họ lá gan đó?
Trong bụng không tự biết mình có đức hạnh gì sao?
Dương Tư là kẻ thông minh, gã muốn hành chết ai thì chắc chắn sẽ không dùng lý do đơn giản.
Với rất nhiều đàn ông, cưới vợ nạp thiếp là chuyện tốt trong đời, dù ngoài miệng đứng đắn nghiêm khắc trách cứ nhưng trong lòng vẫn âm thầm hâm mộ.
Nếu Dương Tư ra tay từ điểm đó, tám chín phần mười sẽ không được lòng mọi người, bị người ta ghi hận, không duyên không cớ tự nhiên có thêm kẻ thù.
Bởi vậy, khi hành hạ người khác, gã thích giơ cao lá cờ chính thống, chính nghĩa, khiến người ta ăn quả đắng mà không thể đánh trả.
Khương Bồng Cơ gật đầu nói: “Huynh nói đúng lắm, nhưng... ta thấy trên này có một người mà huynh đánh dấu riêng, có gì đặc biệt?”
Dương Tư căm ghét trả lời: “Tên này ghê tởm nhất! Dung túng ái thiếp mang thai công khai chuyển vào chính viện, trong phủ phải gọi ‘phu nhân’, coi thiếp như thê. Người này làm chồng thì bất nhân, làm cha thì không từ ái, mẫu thân của y không biết dạy con, giữ vững gia phong, ngược lại còn trợ Trụ vi ngược. Theo Tư tra được, con dâu bà ta không hề phạm phải bảy điều khó dung thứ mà luôn hiếu thuận với cha mẹ chồng, nuôi dạy con cái. Mẹ chồng muốn ép con dâu thoái vị nhường chức thê, còn dám giơ tay tát con dâu ngay trước mặt tất cả tôi tớ trong phủ, phạt phải đội mưa quỳ bàn đá xanh một ngày một đêm, nhục nhã đủ kiểu, quả thực là chưa từng thấy!”
Từng lời từng tiếng Dương Tư nói ra vô cùng khí phách, ngay cả Từ Kha cũng bị ảnh hưởng.
Dù tất cả mọi người đều biết Dương Tư không phải kẻ thích xen vào việc của người khác nhưng vẫn phải tặng cho gã một like.
Dương Tĩnh Dung, đại trượng phu, đàn ông đích thực!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.