Chương 1415: Tiệc Trà Của Các Phu Nhân(6)
Nấm Hương Xào
28/01/2024
“Dù rằng Úc cũng không đồng ý, chỉ là...” Hàn Úc bất đắc dĩ nói: “Dù gì cũng là cha ruột.”
Dựa theo đạo hiếu đương thời, không có cha thì làm sao có con.
Dù người cha có lấy mạng của đứa con thì cũng chỉ bị quan phủ đánh mười mấy hai mươi gậy, chứ nói gì đến việc chỉ đánh điếc tai của con.
Đây là đứa trẻ đã lớn.
Nếu như là trẻ sơ sinh còn quấn tã thì dù đã bị ông bà, cha mẹ bóp chết, đó cũng là vô tội.
Hàn Úc là một người thông minh, anh ta mơ hồ đoán ra dụng ý của chủ công nhà mình.
Anh ta không phản đối nhưng lại lo người trong thiên hạ sẽ phản đối chủ công.
“Đối với con cái, cha mẹ có hai ân đức, một là ơn sinh thành, hai là ơn nuôi dưỡng. Trong ơn sinh thành, người mẹ còn ban ân huệ mười tháng mang thai, còn người cha chỉ là một đêm vui sướng. Bên nào nặng bên nào nhẹ, trong lòng gã còn không biết tự cân nhắc hay sao? Nếu gã đối xử tử tế với đứa bé này thì không sao, nhưng cứ hở ra là đánh chửi nhục mạ, tuy là trưởng tử nhưng không khác gì đầy tớ. Bởi vì bị bệnh nên đứa trẻ mất đi năng lực nối dõi tông đường, truy tìm nguồn gốc, vẫn là do người cha không biết điều, ngược lại gã còn dám ruồng bỏ con trai, đứa trẻ có tội tình gì chứ? Lương tâm gã không đau xót chút nào sao?”
Khương Bồng Cơ nói ra câu này gần như muốn khiêu chiến với đạo hiếu của xã hội.
Nếu đổi thành những người nghe khác có khi đã sớm tức mà giậm chân.
Hàn Úc và Dương Tư đều là người có lý trí, mặc dù hơi gượng gạo, nhưng không thể không thừa nhận chủ công nói có lý.
Ai bảo cô là chủ công chứ?
“Vậy ý của chủ công là?”
“Xuất thân của đứa bé này không tính là thấp, phụ thân của nó cũng là người học đủ các loại thi thư*, nhưng cuối cùng lại suy bại đến mức này.” Khương Bồng Cơ nói: “Đứa bé kia còn như vậy, cảnh ngộ của những đứa trẻ khác có phải là càng tệ hơn hay không? Người cha này đánh con trai đến nỗi tai con bị điếc, vậy những cha mẹ khác lúc tức giận hơn nữa liệu có đánh gãy chân tay đứa bé hoặc giết chết con mình dưới cơn nóng giận hay không? Liệu có không quan tâm đến luân lý huyết thống mà ức hiếp cường bạo đứa trẻ hay không?”
* Kinh Thi và Kinh Thư, hai bộ trong Ngũ kinh của Trung Hoa, chỉ gia đình học hành tài giỏi.
Mấy câu trước hai người Hàn Úc còn có thể bình tĩnh lắng nghe, nhưng một câu sau cùng dọa bọn họ lạnh cả người.
Bọn họ không biết sát khí là gì nhưng mới vừa nãy bọn họ quả thật có ảo giác không khí ngưng tụ thành băng!
Hàn Úc nói: “Cha mẹ là người thân ruột thịt với đứa trẻ, nhất thời lỡ tay đánh con đến tàn phế còn có khả năng, chứ còn không quan tâm cả luân lý huyết thống tình thân thì...”
Khương Bồng Cơ nói: “Văn Bân, huynh có thể hỏi Tĩnh Dung, loại chuyện đó có thật hay không.”
Cô nói xong câu kia, phản ứng của Dương Tư không giống Hàn Úc, gã cảm thấy khiếp sợ, đồng thời cũng vô cùng ghê tởm.
Hàn Úc nhìn sang Dương Tư, đáy mắt mong mỏi tìm chứng cứ.
Anh ta là một người chính trực, mọi giáo dục nhận được đều là phía chính diện.
Dù trải qua khói lửa chiến tranh thì bản chất này cũng không thay đổi quá nhiều.
Điều đó giống như người sống dưới ánh mặt trời làm sao biết những điều xấu xa ẩn núp trong bóng tối.
Dương Tư nhìn Hàn Úc, hồi lâu mới gật đầu một cái.
“Mặc dù khiến người nghe sợ hãi, nhưng loại chuyện như vậy xảy ra không ít.”
Giao thông và truyền tin ở thời viễn cổ đều rất lạc hậu, rất nhiều người dân nơi xa nhất mà họ từng đi là sang thôn bên cạnh tìm thông gia, lên trấn lân cận làm thuê kiếm tiền. Hoàn cảnh sinh sống của bọn họ tương đối khép kín, luân lý đạo đức trong ý thức chưa chắc có thể trói buộc được bọn họ, thành thật chất phác không có nghĩa là không mù quáng ngu dốt!
Những trường hợp ức hiếp chính con gái của mình không tính là nhiều nhưng cũng không được coi là ít.
Con của mình còn ra tay được, vậy chẳng phải những đứa trẻ khác trong thôn càng dễ gặp nguy hiểm hơn sao?
Cho dù là ở thời đại của những khán giả đang xem livestream cũng có không ít đàn ông ở thôn nhỏ hẻo lánh làm cho đứa bé có thai hoặc là nhân cơ hội xâm phạm chúng, chứ nói gì đến thời đại này. Còn có một số lão già bảy tám chục tuổi không biết xấu hổ làm ra loại chuyện này, nói gì đến đàn ông trưởng thành khí huyết thịnh vượng.
Hành động của Khương Bồng Cơ được khán giả cá muối tán thành, chỉ mong được hô to ủng hộ bên tai cô.
[Thiên Tài Quách Phụng Hiếu]: Ài, mặc dù biết bác Streamer đang tìm đường chết, cơ mà vẫn hy vọng bác có thể thành công.
[Tiên Túy Bối Bối]: Luật bảo vệ trẻ vị thành niên, bác Streamer nhất định phải chống đỡ áp lực!
[Hồi Ức Ấm Áp]: Hự, chuyện đó... Nếu như tui nói cái này, mấy bạn có thể đập chết tui hay không? Tui cảm thấy bác Streamer có lòng bảo vệ trẻ vị thành niên là tốt, nhưng nhất định phải toàn diện hơn chút, tuyệt đối đừng biến thành luật bảo vệ trẻ vị thành niên phạm tội.
[Nhạc Hết Người Đi]: Đúng vậy, nhắc tới chuyện này liền đau lòng. Nào là mấy tên nhóc hư hỏng ném trẻ sơ sinh từ lầu cao xuống, hành hạ trẻ sơ sinh, bế con nít vào thang máy khiến cho bé gái té từ tầng mười tám xuống tử vong, ném đồ vật từ trên cao xuống gây chết người...
[Heo Làm Chuyện Sai Lầm]: Lầu trên nói rất đúng, phải chú ý điểm này. Dù là trẻ vị thành niên nhưng vẫn phải chịu trách nhiệm cho hành động mình gây ra. Nghĩ đến mấy đứa trẻ trâu trên tin tức kia vì chưa đủ tuổi nên thoát được xử phạt, chỉ hận không thể một dao chém chết phụ huynh của chúng nó.
[Mạt Lan Chi]: Không phải ở cổ đại rất coi trọng “con không dạy là lỗi của cha” hay sao? Đứa trẻ giết người, một là trừng phạt đứa trẻ, hai là cha mẹ phải đền tội.
Có lẽ chọc đúng chỗ ngứa nên đám cá muối trong kênh livestream nhao nhao như zombie.
Có ai chưa từng gặp mấy tên nhóc trẻ trâu đâu, ghét vô cùng.
Dù ở thế giới này không thể thấy bọn trẻ trâu bị trừng phạt nhưng nhìn ở vị diện khác cho đã mắt cũng được.
Bọn họ còn lo Khương Bồng Cơ không quan tâm, vội vàng tìm lại các tội ác giết người của mấy đứa trẻ trâu, đến mức bình luận phẫn nộ tràn ngập màn hình. Trên thực tế, chuyện mà đám cá muối lo lắng cơ bản sẽ không xảy ra, bởi vì Khương Bồng Cơ là người đến từ tương lai.
Khán giả cá muối sắm vai công nhân bốc vác cần cù chăm chỉ, ở bên này, sau khi Hàn Úc nghe Dương Tư nói xong, gương mặt anh ta liền trắng bệch.
Nếu như cha đánh con điếc tai còn có thể dùng ân sinh thành mà phiên phiến đi, còn chuyện xâm phạm chính con ruột của mình thì nên xóa tội như thế nào?
Loại súc sinh như vậy phải trừng trị nghiêm khắc!
Luật pháp là ranh giới cuối cùng của đạo đức!
Khương Bồng Cơ nói: “Văn Bân, huynh phải biết là... Bất kể là luật pháp mà người đi trước đã chỉnh lý hay chưa lập ra, mỗi một chữ huynh viết ra dù là ở hiện tại hay tương lai đều cần một lượng lớn ví dụ thực tế để chứng minh tính hợp lý về sự tồn tại của nó. Chuyện huynh không biết không có nghĩa là chúng không tồn tại. Luật pháp mà người đi trước không viết ra không có nghĩa là loại thú tính súc vật này không có tội. Hôm nay ta gọi huynh tới là muốn giao trách nhiệm nặng nề này cho huynh. Ta không biết nói gì hơn nữa, huynh chỉ cần nhớ kĩ một điều: thẳng tay mà làm, không ai dám ngăn cản huynh!”
Người nào dám ngăn cản thì cô chém chết kẻ đó!
Hàn Úc trịnh trọng cúi người bái một cái: “Văn Bân lĩnh mệnh!”
Nếu Vệ Từ ở đây thì anh sẽ phát hiện Hàn Úc lúc này càng ngày càng giống Hàn Úc trong trí nhớ.
Một năm mười hai tháng thì có đến mười một tháng Hàn Úc đều bôn ba bên ngoài, thu gom vô số hồ sơ vụ án và tài liệu chứng cứ, chỉnh sửa bản thảo rất nhiều lần.
Dương Tư ở bên cạnh quan sát, mơ hồ có một loại dự cảm.
Hành động lần này của chủ công nhà mình tuyệt đối không phải là ý nghĩ nông nổi mà là đã có dự tính từ trước.
Hành động trả thù những người đó của gã ngược lại biến thành lưỡi dao sắc bén trong tay chủ công, bị nhân cơ hội mượn cớ gây khó dễ.
Gã đang suy nghĩ thì chủ công nhìn sang.
“Tĩnh Dung!”
Dương Tư vội vàng từ chỗ ngồi đứng dậy, trịnh trọng chắp tay, nói: “Xin chủ công phân phó.”
Khương Bồng Cơ nói: “Trước tiên huynh hỗ trợ Văn Bân việc này... Nếu làm tốt, ta sẽ không truy cứu chuyện huynh làm nữa.”
Dương Tư mượn tay cô trả thù, cô nhân cơ hội mượn tay Dương Tư gây khó dễ.
Cái này gọi là có qua có lại!
Vẻ mặt Dương Tư đau khổ, nuốt xuống chua xót dâng trào nơi cổ họng, cười khổ nói: “Vâng.”
Khương Bồng Cơ nói tiếp: “Nếu huynh làm tốt, ta cho phép huynh chuẩn bị sính lễ tới cầu hôn.”
Mặt Hàn Úc nghệt ra.
Đang đùa gì vậy?
Chủ công và Dương Tư, hai người bọn họ…
Hàn Úc cảm thấy mình đã biết chuyện không nên biết.
Dựa theo đạo hiếu đương thời, không có cha thì làm sao có con.
Dù người cha có lấy mạng của đứa con thì cũng chỉ bị quan phủ đánh mười mấy hai mươi gậy, chứ nói gì đến việc chỉ đánh điếc tai của con.
Đây là đứa trẻ đã lớn.
Nếu như là trẻ sơ sinh còn quấn tã thì dù đã bị ông bà, cha mẹ bóp chết, đó cũng là vô tội.
Hàn Úc là một người thông minh, anh ta mơ hồ đoán ra dụng ý của chủ công nhà mình.
Anh ta không phản đối nhưng lại lo người trong thiên hạ sẽ phản đối chủ công.
“Đối với con cái, cha mẹ có hai ân đức, một là ơn sinh thành, hai là ơn nuôi dưỡng. Trong ơn sinh thành, người mẹ còn ban ân huệ mười tháng mang thai, còn người cha chỉ là một đêm vui sướng. Bên nào nặng bên nào nhẹ, trong lòng gã còn không biết tự cân nhắc hay sao? Nếu gã đối xử tử tế với đứa bé này thì không sao, nhưng cứ hở ra là đánh chửi nhục mạ, tuy là trưởng tử nhưng không khác gì đầy tớ. Bởi vì bị bệnh nên đứa trẻ mất đi năng lực nối dõi tông đường, truy tìm nguồn gốc, vẫn là do người cha không biết điều, ngược lại gã còn dám ruồng bỏ con trai, đứa trẻ có tội tình gì chứ? Lương tâm gã không đau xót chút nào sao?”
Khương Bồng Cơ nói ra câu này gần như muốn khiêu chiến với đạo hiếu của xã hội.
Nếu đổi thành những người nghe khác có khi đã sớm tức mà giậm chân.
Hàn Úc và Dương Tư đều là người có lý trí, mặc dù hơi gượng gạo, nhưng không thể không thừa nhận chủ công nói có lý.
Ai bảo cô là chủ công chứ?
“Vậy ý của chủ công là?”
“Xuất thân của đứa bé này không tính là thấp, phụ thân của nó cũng là người học đủ các loại thi thư*, nhưng cuối cùng lại suy bại đến mức này.” Khương Bồng Cơ nói: “Đứa bé kia còn như vậy, cảnh ngộ của những đứa trẻ khác có phải là càng tệ hơn hay không? Người cha này đánh con trai đến nỗi tai con bị điếc, vậy những cha mẹ khác lúc tức giận hơn nữa liệu có đánh gãy chân tay đứa bé hoặc giết chết con mình dưới cơn nóng giận hay không? Liệu có không quan tâm đến luân lý huyết thống mà ức hiếp cường bạo đứa trẻ hay không?”
* Kinh Thi và Kinh Thư, hai bộ trong Ngũ kinh của Trung Hoa, chỉ gia đình học hành tài giỏi.
Mấy câu trước hai người Hàn Úc còn có thể bình tĩnh lắng nghe, nhưng một câu sau cùng dọa bọn họ lạnh cả người.
Bọn họ không biết sát khí là gì nhưng mới vừa nãy bọn họ quả thật có ảo giác không khí ngưng tụ thành băng!
Hàn Úc nói: “Cha mẹ là người thân ruột thịt với đứa trẻ, nhất thời lỡ tay đánh con đến tàn phế còn có khả năng, chứ còn không quan tâm cả luân lý huyết thống tình thân thì...”
Khương Bồng Cơ nói: “Văn Bân, huynh có thể hỏi Tĩnh Dung, loại chuyện đó có thật hay không.”
Cô nói xong câu kia, phản ứng của Dương Tư không giống Hàn Úc, gã cảm thấy khiếp sợ, đồng thời cũng vô cùng ghê tởm.
Hàn Úc nhìn sang Dương Tư, đáy mắt mong mỏi tìm chứng cứ.
Anh ta là một người chính trực, mọi giáo dục nhận được đều là phía chính diện.
Dù trải qua khói lửa chiến tranh thì bản chất này cũng không thay đổi quá nhiều.
Điều đó giống như người sống dưới ánh mặt trời làm sao biết những điều xấu xa ẩn núp trong bóng tối.
Dương Tư nhìn Hàn Úc, hồi lâu mới gật đầu một cái.
“Mặc dù khiến người nghe sợ hãi, nhưng loại chuyện như vậy xảy ra không ít.”
Giao thông và truyền tin ở thời viễn cổ đều rất lạc hậu, rất nhiều người dân nơi xa nhất mà họ từng đi là sang thôn bên cạnh tìm thông gia, lên trấn lân cận làm thuê kiếm tiền. Hoàn cảnh sinh sống của bọn họ tương đối khép kín, luân lý đạo đức trong ý thức chưa chắc có thể trói buộc được bọn họ, thành thật chất phác không có nghĩa là không mù quáng ngu dốt!
Những trường hợp ức hiếp chính con gái của mình không tính là nhiều nhưng cũng không được coi là ít.
Con của mình còn ra tay được, vậy chẳng phải những đứa trẻ khác trong thôn càng dễ gặp nguy hiểm hơn sao?
Cho dù là ở thời đại của những khán giả đang xem livestream cũng có không ít đàn ông ở thôn nhỏ hẻo lánh làm cho đứa bé có thai hoặc là nhân cơ hội xâm phạm chúng, chứ nói gì đến thời đại này. Còn có một số lão già bảy tám chục tuổi không biết xấu hổ làm ra loại chuyện này, nói gì đến đàn ông trưởng thành khí huyết thịnh vượng.
Hành động của Khương Bồng Cơ được khán giả cá muối tán thành, chỉ mong được hô to ủng hộ bên tai cô.
[Thiên Tài Quách Phụng Hiếu]: Ài, mặc dù biết bác Streamer đang tìm đường chết, cơ mà vẫn hy vọng bác có thể thành công.
[Tiên Túy Bối Bối]: Luật bảo vệ trẻ vị thành niên, bác Streamer nhất định phải chống đỡ áp lực!
[Hồi Ức Ấm Áp]: Hự, chuyện đó... Nếu như tui nói cái này, mấy bạn có thể đập chết tui hay không? Tui cảm thấy bác Streamer có lòng bảo vệ trẻ vị thành niên là tốt, nhưng nhất định phải toàn diện hơn chút, tuyệt đối đừng biến thành luật bảo vệ trẻ vị thành niên phạm tội.
[Nhạc Hết Người Đi]: Đúng vậy, nhắc tới chuyện này liền đau lòng. Nào là mấy tên nhóc hư hỏng ném trẻ sơ sinh từ lầu cao xuống, hành hạ trẻ sơ sinh, bế con nít vào thang máy khiến cho bé gái té từ tầng mười tám xuống tử vong, ném đồ vật từ trên cao xuống gây chết người...
[Heo Làm Chuyện Sai Lầm]: Lầu trên nói rất đúng, phải chú ý điểm này. Dù là trẻ vị thành niên nhưng vẫn phải chịu trách nhiệm cho hành động mình gây ra. Nghĩ đến mấy đứa trẻ trâu trên tin tức kia vì chưa đủ tuổi nên thoát được xử phạt, chỉ hận không thể một dao chém chết phụ huynh của chúng nó.
[Mạt Lan Chi]: Không phải ở cổ đại rất coi trọng “con không dạy là lỗi của cha” hay sao? Đứa trẻ giết người, một là trừng phạt đứa trẻ, hai là cha mẹ phải đền tội.
Có lẽ chọc đúng chỗ ngứa nên đám cá muối trong kênh livestream nhao nhao như zombie.
Có ai chưa từng gặp mấy tên nhóc trẻ trâu đâu, ghét vô cùng.
Dù ở thế giới này không thể thấy bọn trẻ trâu bị trừng phạt nhưng nhìn ở vị diện khác cho đã mắt cũng được.
Bọn họ còn lo Khương Bồng Cơ không quan tâm, vội vàng tìm lại các tội ác giết người của mấy đứa trẻ trâu, đến mức bình luận phẫn nộ tràn ngập màn hình. Trên thực tế, chuyện mà đám cá muối lo lắng cơ bản sẽ không xảy ra, bởi vì Khương Bồng Cơ là người đến từ tương lai.
Khán giả cá muối sắm vai công nhân bốc vác cần cù chăm chỉ, ở bên này, sau khi Hàn Úc nghe Dương Tư nói xong, gương mặt anh ta liền trắng bệch.
Nếu như cha đánh con điếc tai còn có thể dùng ân sinh thành mà phiên phiến đi, còn chuyện xâm phạm chính con ruột của mình thì nên xóa tội như thế nào?
Loại súc sinh như vậy phải trừng trị nghiêm khắc!
Luật pháp là ranh giới cuối cùng của đạo đức!
Khương Bồng Cơ nói: “Văn Bân, huynh phải biết là... Bất kể là luật pháp mà người đi trước đã chỉnh lý hay chưa lập ra, mỗi một chữ huynh viết ra dù là ở hiện tại hay tương lai đều cần một lượng lớn ví dụ thực tế để chứng minh tính hợp lý về sự tồn tại của nó. Chuyện huynh không biết không có nghĩa là chúng không tồn tại. Luật pháp mà người đi trước không viết ra không có nghĩa là loại thú tính súc vật này không có tội. Hôm nay ta gọi huynh tới là muốn giao trách nhiệm nặng nề này cho huynh. Ta không biết nói gì hơn nữa, huynh chỉ cần nhớ kĩ một điều: thẳng tay mà làm, không ai dám ngăn cản huynh!”
Người nào dám ngăn cản thì cô chém chết kẻ đó!
Hàn Úc trịnh trọng cúi người bái một cái: “Văn Bân lĩnh mệnh!”
Nếu Vệ Từ ở đây thì anh sẽ phát hiện Hàn Úc lúc này càng ngày càng giống Hàn Úc trong trí nhớ.
Một năm mười hai tháng thì có đến mười một tháng Hàn Úc đều bôn ba bên ngoài, thu gom vô số hồ sơ vụ án và tài liệu chứng cứ, chỉnh sửa bản thảo rất nhiều lần.
Dương Tư ở bên cạnh quan sát, mơ hồ có một loại dự cảm.
Hành động lần này của chủ công nhà mình tuyệt đối không phải là ý nghĩ nông nổi mà là đã có dự tính từ trước.
Hành động trả thù những người đó của gã ngược lại biến thành lưỡi dao sắc bén trong tay chủ công, bị nhân cơ hội mượn cớ gây khó dễ.
Gã đang suy nghĩ thì chủ công nhìn sang.
“Tĩnh Dung!”
Dương Tư vội vàng từ chỗ ngồi đứng dậy, trịnh trọng chắp tay, nói: “Xin chủ công phân phó.”
Khương Bồng Cơ nói: “Trước tiên huynh hỗ trợ Văn Bân việc này... Nếu làm tốt, ta sẽ không truy cứu chuyện huynh làm nữa.”
Dương Tư mượn tay cô trả thù, cô nhân cơ hội mượn tay Dương Tư gây khó dễ.
Cái này gọi là có qua có lại!
Vẻ mặt Dương Tư đau khổ, nuốt xuống chua xót dâng trào nơi cổ họng, cười khổ nói: “Vâng.”
Khương Bồng Cơ nói tiếp: “Nếu huynh làm tốt, ta cho phép huynh chuẩn bị sính lễ tới cầu hôn.”
Mặt Hàn Úc nghệt ra.
Đang đùa gì vậy?
Chủ công và Dương Tư, hai người bọn họ…
Hàn Úc cảm thấy mình đã biết chuyện không nên biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.