Chương 417: Xây dựng lại huyện tượng dương (1)
Nấm Hương Xào
29/10/2018
Tâm chấn động đất ở gần Thượng Kinh nên đó là nơi bị tàn phá nặng nề
nhất, gần như cả kinh thành đều trở thành đống đổ nát, cô hồn phiêu lạc
khắp nơi.
Huyện Tượng Dương ở rìa quận Phụng Ấp, cách xa tâm chấn. Khi xảy ra động đất, mức chấn động ở đây không dữ dội như Thượng Kinh nên thiệt hại cũng không quá nặng nề.
Nhưng động đất lại xảy ra vào cái giờ vô cùng thiêng, nửa đêm nửa hôm ai chẳng đang say giấc?
Thế nên cũng có hơn chục nghìn người lên đường xuống suối vàng trong mơ.
Sau khi bị trận động đất tàn phá, lại bị Thanh Y Quân giày xéo, huyện Tượng Dương bây giờ cần được xây dựng lại từ trên đống đổ nát.
Nếu từ không trung nhìn xuống, có thể thấy ít nhất một phần ba kiến trúc nơi đây đã bị hư hỏng hoàn toàn.
Trước cảnh tan hoang của huyện Tượng Dương, Khương Bồng Cơ dằn xuống mọi tâm trạng, sai bộ khúc và cấm quân nhanh chóng thanh lý kiến trúc hư hỏng.
Dù thế nào đi nữa cũng phải để cho dân chúng thành Thượng Kinh có một nơi dừng chân trú mưa che nắng.
Cô day day trán, nghĩ tới tình cảnh huyện Tượng Dương liền muốn chửi ầm lên: “Huyện Tượng Dương này cũng chẳng tốt hơn thành Thượng Kinh được bao nhiêu.”
Phong Cẩn chợp mắt một lát tinh thần đã hồi phục được một chút. Anh nói: “Người được thiên tướng giao trách nhiệm quan trọng lúc đầu ắt phải bị thử thách, phải chịu khổ chịu cực, đói còn da bọc xương, bòn rút hết sức lực trong cơ thể, đày đọa hết mức... Lời của thánh hiền vẫn rất có đạo lý. Vạn sự khởi đầu nan, huyện Tượng Dương nay đã trở thành một đống rác, muốn xây dựng lại đống hoang tàn này khó, rất khó. Nhưng chủ công nếu vượt qua được ải này, ắt sẽ một bước lên trời.”
Khương Bồng Cơ thầm liếc anh, cô không phải Tề Thiên Đại Thánh, lên trời làm quái gì.
Nhưng lời của Phong Cẩn cũng khiến tâm trạng cô tốt hơn một chút, phất tay ra hiệu bắt đầu cuộc họp.
Cô không thích màu mè, cũng không muốn nghe mấy lời vớ vẩn thiếu muối, liền nói thẳng vào trọng tâm vấn đề.
“Sau khi bị trận động đất và Thanh Y quân tàn phá, huyện Tượng Dương giờ đã có thể nói là hoang tàn đổ nát hết rồi.”
Khương Bồng Cơ mở lời, mọi người đều đã ngồi xuống, trên bàn chỉ có vài ly trà uống khi khô miệng.
“Trước không bàn mấy thứ râu ria, vấn đề chủ yếu hiện nay của chúng ta, một là xây dựng lại huyện Tượng Dương, hai là chiêu binh tìm nhân công nhằm tăng cường phòng thủ thành Tượng Dương. Bên cạnh đó chúng ta cũng phải làm tốt công tác chuẩn bị khai chiến bất cứ lúc nào. Thanh Y quân hùng mạnh hơn những gì chúng ta tưởng tượng, chưa kể còn Hồng Liên Giáo cá mè một lứa với Thanh Y Quân, chúng đều là mối họa ngầm và kẻ địch của thành Tượng Dương. Giờ chúng ta không thể dựa dẫm vào ai, chỉ có dựa vào chính bản thân mình.” Câu cuối cùng của Khương Bồng Cơ như thể hờn cả thế giới.
Những vấn đề này mọi người đều hiểu rõ.
Dù là chuyện nào thì đều tốn rất nhiều công sức, tiền bạc và thời gian, nhưng giờ Khương Bồng Cơ rất nghèo.
Nghèo ở đây không phải là cô thiếu thốn đồ ăn hay thiếu tiền mà là thiếu người!
Cảm ơn khán giả xem livestream đã ra tay giúp đỡ, quyên góp tiền cho cô, tạm thời cô đã khống chế được con quỷ nhỏ hệ thống, điểm tích lũy đủ cho cô xài xả láng, thoải mái nuôi sống cả mấy chục nghìn người. Tuy không được ăn ngon nhưng ít nhất không lo bụng đói.
Còn tiền đâu ra?
Lúc ở Thượng Kinh cô đã “mượn” được không ít tiền, số tiền này đủ để cô chống chọi tới mùa đông năm nay.
Cô lại nói: “Tối qua sai người đếm số Thanh Y quân bị bắt làm tù binh, tổng cộng một nghìn bảy trăm tám mươi mốt người, trong đó 90% là thanh niên từ mười ba tới ba mươi tuổi. Dân số huyện Tượng Dương ta cũng tra sổ sách trong thành rồi, có khoảng năm nghìn tới mười nghìn thanh niên, cộng thêm số dân chúng Thượng Kinh đi theo chúng ta... Nếu cho toàn bộ số thanh niên này đi lao dịch, thì ta nghĩ chỉ cần có kế hoạch kỹ càng, sắp xếp hợp lý, chuyện xây lại huyện Tượng Dương trước khi vào đông không phải là không thể.”
Là Việt nghe xong nhíu chặt lông mày: “Lao dịch?”
Phong Cẩn thong thả nói: “Ý của chủ công có lẽ là lao dịch có trả công, người dân ra sức, chủ công trả tiền và lương thực, vừa đảm bảo cho người dân ấm no, vừa có thể xây dựng lại huyện Tượng Dương. Chủ công bây giờ tuy không giàu có gì, gia sản có hạn, nhưng ngài là huyện lệnh, dù dân chúng ngồi không không làm gì, chủ công cũng không thể để bọn họ chết đói, lương thực kiểu gì cũng phải cho. Nếu như vậy không bằng cho họ việc để làm.”
Lao dịch vốn là lao động không công, cuộc sống dân chúng nay rất khó khăn, ăn không đủ no, nếu lại bắt bọn họ làm việc không công, danh tiếng Khương Bồng Cơ sẽ tiêu tùng, dù mọi người có nói cô cũng không làm mấy chuyện hại mình như thế.
Trong thời kỳ đặc thù này, việc trả công thay cho phát chẩn là một cách xử lý rất hay.
Cô đã từng làm vậy, vì thế đám người Phong Cẩn hiểu ngay ý cô.
Đương nhiên chuyện lao dịch không công đã ăn sâu vào suy nghĩ của mọi người, La Việt hiểu lầm cũng là bình thường.
“Dù là như vậy... dân chúng hưởng ứng chuyện này e là rất ít, nhất là người dân bản địa huyện Tượng Dương.”
Kỳ Quan Nhượng phe phẩy quạt lông, khuôn mặt có chút mệt mỏi nhưng đôi mắt lại sáng ngời linh động, tiếp tục mở miệng với giọng mỉa mai: “Nhà bọn họ có tiền có lương thực, sau khi vào thu còn có thể thu hoạch vụ thu, đâu có cần số lương thực trả công cho lao dịch.”
Thanh Y Quân nhiễu loạn cướp tài sản của rất nhiều hộ giàu có, chỉ cần cướp một nhà là đã no nê, làm gì để ý đến chút tài sản của dân thường.
Vì thế nhà của bọn họ vẫn còn lương thực tích trữ, có chút vốn đó thì không cần thiết phải đi bán sức lao động, khả năng từ chối lao dịch rất cao.
Nói xong Kỳ Quan Nhượng còn cười nhạo, ánh mắt giễu cợt.
Mạnh Hồn nhỏ giọng kiến nghị: “Hay là tăng tiền công?”
Khương Bồng Cơ bó tay, nhìn cô giống đại gia lắm hả?
“Chủ công nhà các ngươi rất nghèo, làm gì đủ khả năng chi trả tiền công cao như thế? Nhà cửa cũng chẳng phải xây cho ta, bọn họ....” Mười ngón tay cô đan vào nhau, miệng than thở, nhưng dường như nghĩ tới cái gì đó liền nói: “Nhưng cũng không phải không có cách. Kiến trúc bị phá hủy nhiều không đếm xuể, rất nhiều vùng đất và nhà cửa đều bỏ hoang, theo luật thì phải thu hồi sung làm của công.”
Nghe xong mấy người Phong Cẩn đều lộ vẻ đăm chiêu.
Nhưng có người còn phản ứng nhanh hơn bọn họ nữa.
Đám khán giả xem livestream đã chịu đủ mọi đau khổ khi mua nhà, không ngờ xem cái livestream thôi cũng bị hành hạ tinh thần thêm một lần nữa.
[Khúc Nhi]: Cú nổ lớn! Nhà bất động sản đầu tiên trong lịch sử chính là Streamer.
[Nước Uống Dinh Dưỡng]: Đến khi huyện Tượng Dương xây dựng xong, trở thành nơi an cư trong thời loạn, thiết nghĩ những khu đất thế này sẽ đắt như vàng.
[Canh Say Chém Bạch Xà]: Giời ơi, hôm bữa đứa nào dám nói nhà cửa cổ đại rẻ muốn xuyên việt làm trùm cho thuê nhà đất ngồi mát ăn bát vàng hả? Ra đây mà xem, Streamer sắp làm bất động sản rồi, giá nhà đất sắp bay tới trời luôn rồi. Đừng nói là mua nhà làm trùm nhà đất, giờ xuyên việt tới chỉ có thể làm chân chạy húp canh thừa thôi. Bố khỉ!
Khương Bồng Cơ liếc mắt xem bình luận, cảm thấy vô cùng oan ức, cô đâu có nghĩ nhiều như vậy.
Cô đâu có rảnh rỗi mà đầu tư bất động sản chứ?
Cô chỉ muốn xây nhà ở khu đất chưa có người ở, sau đó người tham gia lao dịch có thể thuê ở với giá rẻ, sau này còn có ưu đãi giảm thuế nhất định. Ngoài ra có thể thuê máy móc nông cụ và trâu bò cày bừa của phủ huyện lệnh với giá hợp lý... Ý tưởng của cô rất đơn giản mà.
Nhưng giờ xem ra... Hình như có thể phát triển thêm à nha?
Huyện Tượng Dương ở rìa quận Phụng Ấp, cách xa tâm chấn. Khi xảy ra động đất, mức chấn động ở đây không dữ dội như Thượng Kinh nên thiệt hại cũng không quá nặng nề.
Nhưng động đất lại xảy ra vào cái giờ vô cùng thiêng, nửa đêm nửa hôm ai chẳng đang say giấc?
Thế nên cũng có hơn chục nghìn người lên đường xuống suối vàng trong mơ.
Sau khi bị trận động đất tàn phá, lại bị Thanh Y Quân giày xéo, huyện Tượng Dương bây giờ cần được xây dựng lại từ trên đống đổ nát.
Nếu từ không trung nhìn xuống, có thể thấy ít nhất một phần ba kiến trúc nơi đây đã bị hư hỏng hoàn toàn.
Trước cảnh tan hoang của huyện Tượng Dương, Khương Bồng Cơ dằn xuống mọi tâm trạng, sai bộ khúc và cấm quân nhanh chóng thanh lý kiến trúc hư hỏng.
Dù thế nào đi nữa cũng phải để cho dân chúng thành Thượng Kinh có một nơi dừng chân trú mưa che nắng.
Cô day day trán, nghĩ tới tình cảnh huyện Tượng Dương liền muốn chửi ầm lên: “Huyện Tượng Dương này cũng chẳng tốt hơn thành Thượng Kinh được bao nhiêu.”
Phong Cẩn chợp mắt một lát tinh thần đã hồi phục được một chút. Anh nói: “Người được thiên tướng giao trách nhiệm quan trọng lúc đầu ắt phải bị thử thách, phải chịu khổ chịu cực, đói còn da bọc xương, bòn rút hết sức lực trong cơ thể, đày đọa hết mức... Lời của thánh hiền vẫn rất có đạo lý. Vạn sự khởi đầu nan, huyện Tượng Dương nay đã trở thành một đống rác, muốn xây dựng lại đống hoang tàn này khó, rất khó. Nhưng chủ công nếu vượt qua được ải này, ắt sẽ một bước lên trời.”
Khương Bồng Cơ thầm liếc anh, cô không phải Tề Thiên Đại Thánh, lên trời làm quái gì.
Nhưng lời của Phong Cẩn cũng khiến tâm trạng cô tốt hơn một chút, phất tay ra hiệu bắt đầu cuộc họp.
Cô không thích màu mè, cũng không muốn nghe mấy lời vớ vẩn thiếu muối, liền nói thẳng vào trọng tâm vấn đề.
“Sau khi bị trận động đất và Thanh Y quân tàn phá, huyện Tượng Dương giờ đã có thể nói là hoang tàn đổ nát hết rồi.”
Khương Bồng Cơ mở lời, mọi người đều đã ngồi xuống, trên bàn chỉ có vài ly trà uống khi khô miệng.
“Trước không bàn mấy thứ râu ria, vấn đề chủ yếu hiện nay của chúng ta, một là xây dựng lại huyện Tượng Dương, hai là chiêu binh tìm nhân công nhằm tăng cường phòng thủ thành Tượng Dương. Bên cạnh đó chúng ta cũng phải làm tốt công tác chuẩn bị khai chiến bất cứ lúc nào. Thanh Y quân hùng mạnh hơn những gì chúng ta tưởng tượng, chưa kể còn Hồng Liên Giáo cá mè một lứa với Thanh Y Quân, chúng đều là mối họa ngầm và kẻ địch của thành Tượng Dương. Giờ chúng ta không thể dựa dẫm vào ai, chỉ có dựa vào chính bản thân mình.” Câu cuối cùng của Khương Bồng Cơ như thể hờn cả thế giới.
Những vấn đề này mọi người đều hiểu rõ.
Dù là chuyện nào thì đều tốn rất nhiều công sức, tiền bạc và thời gian, nhưng giờ Khương Bồng Cơ rất nghèo.
Nghèo ở đây không phải là cô thiếu thốn đồ ăn hay thiếu tiền mà là thiếu người!
Cảm ơn khán giả xem livestream đã ra tay giúp đỡ, quyên góp tiền cho cô, tạm thời cô đã khống chế được con quỷ nhỏ hệ thống, điểm tích lũy đủ cho cô xài xả láng, thoải mái nuôi sống cả mấy chục nghìn người. Tuy không được ăn ngon nhưng ít nhất không lo bụng đói.
Còn tiền đâu ra?
Lúc ở Thượng Kinh cô đã “mượn” được không ít tiền, số tiền này đủ để cô chống chọi tới mùa đông năm nay.
Cô lại nói: “Tối qua sai người đếm số Thanh Y quân bị bắt làm tù binh, tổng cộng một nghìn bảy trăm tám mươi mốt người, trong đó 90% là thanh niên từ mười ba tới ba mươi tuổi. Dân số huyện Tượng Dương ta cũng tra sổ sách trong thành rồi, có khoảng năm nghìn tới mười nghìn thanh niên, cộng thêm số dân chúng Thượng Kinh đi theo chúng ta... Nếu cho toàn bộ số thanh niên này đi lao dịch, thì ta nghĩ chỉ cần có kế hoạch kỹ càng, sắp xếp hợp lý, chuyện xây lại huyện Tượng Dương trước khi vào đông không phải là không thể.”
Là Việt nghe xong nhíu chặt lông mày: “Lao dịch?”
Phong Cẩn thong thả nói: “Ý của chủ công có lẽ là lao dịch có trả công, người dân ra sức, chủ công trả tiền và lương thực, vừa đảm bảo cho người dân ấm no, vừa có thể xây dựng lại huyện Tượng Dương. Chủ công bây giờ tuy không giàu có gì, gia sản có hạn, nhưng ngài là huyện lệnh, dù dân chúng ngồi không không làm gì, chủ công cũng không thể để bọn họ chết đói, lương thực kiểu gì cũng phải cho. Nếu như vậy không bằng cho họ việc để làm.”
Lao dịch vốn là lao động không công, cuộc sống dân chúng nay rất khó khăn, ăn không đủ no, nếu lại bắt bọn họ làm việc không công, danh tiếng Khương Bồng Cơ sẽ tiêu tùng, dù mọi người có nói cô cũng không làm mấy chuyện hại mình như thế.
Trong thời kỳ đặc thù này, việc trả công thay cho phát chẩn là một cách xử lý rất hay.
Cô đã từng làm vậy, vì thế đám người Phong Cẩn hiểu ngay ý cô.
Đương nhiên chuyện lao dịch không công đã ăn sâu vào suy nghĩ của mọi người, La Việt hiểu lầm cũng là bình thường.
“Dù là như vậy... dân chúng hưởng ứng chuyện này e là rất ít, nhất là người dân bản địa huyện Tượng Dương.”
Kỳ Quan Nhượng phe phẩy quạt lông, khuôn mặt có chút mệt mỏi nhưng đôi mắt lại sáng ngời linh động, tiếp tục mở miệng với giọng mỉa mai: “Nhà bọn họ có tiền có lương thực, sau khi vào thu còn có thể thu hoạch vụ thu, đâu có cần số lương thực trả công cho lao dịch.”
Thanh Y Quân nhiễu loạn cướp tài sản của rất nhiều hộ giàu có, chỉ cần cướp một nhà là đã no nê, làm gì để ý đến chút tài sản của dân thường.
Vì thế nhà của bọn họ vẫn còn lương thực tích trữ, có chút vốn đó thì không cần thiết phải đi bán sức lao động, khả năng từ chối lao dịch rất cao.
Nói xong Kỳ Quan Nhượng còn cười nhạo, ánh mắt giễu cợt.
Mạnh Hồn nhỏ giọng kiến nghị: “Hay là tăng tiền công?”
Khương Bồng Cơ bó tay, nhìn cô giống đại gia lắm hả?
“Chủ công nhà các ngươi rất nghèo, làm gì đủ khả năng chi trả tiền công cao như thế? Nhà cửa cũng chẳng phải xây cho ta, bọn họ....” Mười ngón tay cô đan vào nhau, miệng than thở, nhưng dường như nghĩ tới cái gì đó liền nói: “Nhưng cũng không phải không có cách. Kiến trúc bị phá hủy nhiều không đếm xuể, rất nhiều vùng đất và nhà cửa đều bỏ hoang, theo luật thì phải thu hồi sung làm của công.”
Nghe xong mấy người Phong Cẩn đều lộ vẻ đăm chiêu.
Nhưng có người còn phản ứng nhanh hơn bọn họ nữa.
Đám khán giả xem livestream đã chịu đủ mọi đau khổ khi mua nhà, không ngờ xem cái livestream thôi cũng bị hành hạ tinh thần thêm một lần nữa.
[Khúc Nhi]: Cú nổ lớn! Nhà bất động sản đầu tiên trong lịch sử chính là Streamer.
[Nước Uống Dinh Dưỡng]: Đến khi huyện Tượng Dương xây dựng xong, trở thành nơi an cư trong thời loạn, thiết nghĩ những khu đất thế này sẽ đắt như vàng.
[Canh Say Chém Bạch Xà]: Giời ơi, hôm bữa đứa nào dám nói nhà cửa cổ đại rẻ muốn xuyên việt làm trùm cho thuê nhà đất ngồi mát ăn bát vàng hả? Ra đây mà xem, Streamer sắp làm bất động sản rồi, giá nhà đất sắp bay tới trời luôn rồi. Đừng nói là mua nhà làm trùm nhà đất, giờ xuyên việt tới chỉ có thể làm chân chạy húp canh thừa thôi. Bố khỉ!
Khương Bồng Cơ liếc mắt xem bình luận, cảm thấy vô cùng oan ức, cô đâu có nghĩ nhiều như vậy.
Cô đâu có rảnh rỗi mà đầu tư bất động sản chứ?
Cô chỉ muốn xây nhà ở khu đất chưa có người ở, sau đó người tham gia lao dịch có thể thuê ở với giá rẻ, sau này còn có ưu đãi giảm thuế nhất định. Ngoài ra có thể thuê máy móc nông cụ và trâu bò cày bừa của phủ huyện lệnh với giá hợp lý... Ý tưởng của cô rất đơn giản mà.
Nhưng giờ xem ra... Hình như có thể phát triển thêm à nha?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.