Chương 419: Xây dựng lại huyện tượng dương (3)
Nấm Hương Xào
29/10/2018
Khương Bồng Cơ nói xong thì nhìn qua Phong Cẩn: “Hoài Du dẫn người đi lo liệu công vụ trong phủ đi, phủ huyện lệnh cần nhanh chóng vận hành lại. Thống kê đất đai có thể khai khẩn được, phối hợp với Hiếu Dư chia đất
cho nhân công.”
Phong Cẩn thở dài: “Tuân lệnh chủ công.”
“Nhiệm vụ của Văn Chứng hơi mệt chút, ghi chép lại hộ khẩu dân cư trong huyện Tượng Dương. Phải phân rõ ràng ra ai là tù binh Thanh Y Quân, ai là dân đến từ Thượng Kinh và dân bản địa. Lượng công việc rất nhiều, sợ là Văn Chứng phải khổ phen này rồi.”
Kỳ Quan Nhượng cười khổ, tuy không cần chạy ngược chạy xuôi, nhưng làm công việc giấy tờ này cũng chết mệt.
Sắp xếp đâu ra đấy năm mươi sáu mươi nghìn người, đăng ký hộ khẩu lại lần nữa, nghĩ đến thôi đã cảm thấy đau tay rồi.
Trong lòng thì phàn nàn thế thôi nhưng ngoài miệng anh ta vẫn cung kính đáp: “Tuân lệnh chủ công.”
“Mạnh giáo đầu cũng có việc đây.”
Thanh niên trai tráng giờ quá ít, nên ai cũng đừng mơ tránh được kiếp tăng ca.
“Sau bao tai họa, huyện Tượng Dương giờ quá lộn xộn, Mạnh giáo đầu chỉ huy bộ khúc đi xử lý đi, cứ dựa theo quy trình hồi ở Thượng Kinh mà làm. Nếu phát hiện ai có biểu hiện mắc bệnh dịch thì phải cách ly ngay. Nếu phát hiện thi thể đã phân hủy của người hoặc động vật thì mau chóng xử lý, tránh ruồi muỗi sinh sôi nhiều. Chuyện này rất quan trọng nên không thể chậm trễ.”
Mạnh Hồn ôm quyền đáp: “Thuộc hạ tuân lệnh, nhất định sẽ không phụ lòng tín nhiệm của chủ công.”
Cuối cùng, Khương Bồng Cơ nhìn về phía La Việt.
Dù La Việt và một nghìn cấm quân của hắn chưa chính thức sát nhập vào biên chế của cô, nhưng Khương Bồng Cơ vẫn dùng như không, không hề xấu hổ. La Việt thấy vậy là đã dự đoán được tương lai vất vả của mình rồi.
Hắn có thể thề rằng, từ khi gặp Khương Bồng Cơ, chỉ trong thời gian ngắn vậy thôi nhưng lượng công việc đã vượt xa mấy năm công tác ở cấm quân của hắn rồi.
“La giáo đầu, việc này vốn không nên phiền đến La giáo đầu. Nhưng ngài cũng thấy đấy, hiện tại chúng ta đang thiếu nhân lực trầm trọng, Hi cũng bất đắc dĩ.” Cô cười khổ: “Hi mặt dày xin La giáo đầu châm chước lần này, Hi thay mặt dân chúng tạ ơn ngài.”
La Việt thấy lạnh hết sống lưng, vội nói: “Ấy chết, Liễu huyện lệnh không cần phải khách khí vậy đâu, nếu có gì cần làm thì cứ việc phân phó cho La mỗ.”
“Nếu đã vậy thì Hi đành mặt dày lần này vậy. Trị an toàn huyện Tượng Dương giao cả cho giáo đầu.”
La Việt nghe xong mà đơ cả người.
Tưởng nói khách sáo thôi ai ngờ mặt dày thật!
Lời Khương Bồng Cơ nói rất chính nghĩa, kết hợp với khuôn mặt này của cô càng có sức mê hoặc: “Thời đại rối ren, theo lý thì mọi người đồng tâm hiệp lực, đoàn kết là sức mạnh, vậy mới vượt qua khó khăn được, nhưng vẫn tồn tại những tên đạo tặc muốn cháy nhà đi hôi của. Theo Hi biết thì, những lúc như thế này hiện tượng buôn người cực phổ biến. Nếu không phòng bị thì không biết sẽ có bao dân lành bị bắt cóc đem bán. Để giữ gìn sự yên bình cho dân chúng trong huyện, việc này đành phiền La giáo đầu vậy.”
La Việt ngậm đắng nuốt cay đáp: “Việc này cứ giao cho La mỗ.”
Thấy chưa đủ ác, Khương Bồng Cơ còn rút một nửa cấm quân ném qua nơi khác.
Thiếu người, áp lực của La Việt đột nhiên tăng gấp bội.
Nhưng lời đã nói ra khác gì bát nước đổ đi, giờ muốn đổi ý cũng muộn rồi.
Thấy mọi người đều đã được phân công nhiệm vụ, mấy tháng tiếp theo đều phải điên cuồng tăng ca, người xem livestream cứ cảm thấy quái quái, nhiệm vụ đều quăng hết cho đám Phong Cẩn, còn Streamer thì làm gì?
[Nước Uống Dinh Dưỡng:] Này này Streamer ơi, cô sẽ không đổ hết việc cho người khác rồi làm biếng đấy chứ?
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Có mỗi tôi thương đám Từ Kha hả? Tôi thấy nhé, đợt tăng ca này chắc sẽ kéo dài tới mùa đông, trong khoảng thời gian ấy sẽ không có lấy một ngày nghỉ. Giờ mới là tháng năm tháng sáu, ôi má nó chứ, cái này thì gọi gì là tăng ca, tăng ca kiểu gì mà như giết người thế chứ, nghĩ thôi cũng sợ run hết cả người này. Tôi hỏi anh chị em trong đây luôn nhé, tăng ca liên tục trong nửa năm, không có ngày nghỉ lại không tăng lương, các anh chị em có sợ không!
[Dùng Tay Chùi Ass]: Ôi chu choa mạ ôi, sống ở thời cổ đại cũng khó khăn lắm chứ đùa, mấy em giai em gái muốn xuyên không thì tỉnh ngộ đi nhé. Xui xẻo gặp phải cấp trên như Streamer thì trăm phần trăm sẽ bị vắt ra bã luôn.
Người xem phàn nàn thì phàn nàn, nhưng Khương Bồng Cơ lười biếng thế nào được?
Thực ra thì nhiệm vụ của cô cũng rất nặng nề.
Vừa phải tới cửa hàng đổi điểm tích lũy lấy lương thực cất vào kho, vừa phải nghiêm túc quy hoạch lại huyện Tượng Dương, sử dụng hợp lý tất cả tài nguyên có thể sử dụng. Nếu ở thời bình thì chí ít đây là lượng công việc của mười mấy người trong vài tháng.
Giao thông thời này không tiện lợi, công tác điều tra tốn rất nhiều thời gian và sức lực.
Vật liệu xây nhà phải có gỗ và đá, hai thứ này tưởng đâu đâu cũng có nhưng thực ra không phải vậy.
Tuy rằng khắp núi đồi đều là cây cối nhưng cũng không thể chặt bữa bãi được, sử dụng vật liệu gì cũng cần phải nghiên cứu.
Kỹ thuật xây nhà ở thời đại này cần nước vo gạo, gạo nếp và vôi, thi thoảng còn có người dùng trứng gà.
Nhưng giờ ăn còn không đủ no, lấy đâu ra mà xây nhà?
Vì thế, Khương Bồng Cơ thấy cần để dân thời viễn cổ này nhận biết một vài khoa học kỹ thuật thời cổ đại.
Ở thời đại của cô, vật liệu xây dựng đã phát triển đến cực hạn, với thời này thì không có tính tham khảo.
Theo như kiến thức trong sách sử, kiến trúc ở cổ đại đa phần là xi măng cốt thép, thời viễn cổ này thì là nhà ngói.
Làm ngói như thế nào?
Cô lục tìm ký ức về kiến thức sơ lược mà mình đã đọc trong sách sử, ngói là dùng đất nung thành.
Dù sách sử không nói quá chi tiết nhưng khả năng quan sát và tri thức vốn có cũng khiến cô hiểu sơ sơ.
Cái “sơ sơ” ấy đều là những tri thức quý giá với người ở thời này.
Miền Bắc Đông Khánh có nhiều than đá, xung quanh quận Thừa Đức có kha khá mỏ khai thác than, nhưng số lượng ít, quy mô nhỏ.
Lấy than đá đốt lò cũng là một cách hay.
Ở thời này đã có kỹ thuật nung đất thô sơ, có thể kham khảo thêm ở mảng này.
“Tìm người dẫn ta lên núi đi dạo đi...”
Khương Bồng Cơ dẫn theo hai bộ khúc, ăn mặc đơn giản ra ngoài, bên ngoài vô cùng bận rộn.
Đám người xem đang không ngừng rủa xả Khương Bồng Cơ, người ta thì làm không hết việc, cô lại chỉ huy thủ hạ để mình nhàn nhã tản bộ.
Trong đám người xem cũng có vài người tinh ý hiểu ra vấn đề.
Họ tin rằng Streamer chắc chắn không phải loại người như vậy, cô làm gì cũng có mục đích cả.
Sự thật thì Khương Bồng Cơ không phụ lòng mong đợi của họ.
Sau khi đi dạo hai ngày, cô đã lờ mờ biết được tính chất đất đai ở huyện Tượng Dương này, kế hoạch cải tạo cũng dần hoàn thiện hơn.
Cô hỏi chuyện vài nhà nông và hộ săn bắn trong vùng, rồi đích thân đến hiện trường để điều tra, tìm ra loại đất thích hợp để làm gạch.
Đương nhiên, đây cũng không phải điều then chốt.
Cô tìm hiểu các loại đất cũng không hoàn toàn để nung gạch mà còn tạo đầu ra chính đáng cho các loại đất trong cửa hàng hệ thống.
Đúng vậy, đồ trong cái cửa hàng đểu ấy toàn đồ đâu đâu, hệ thống vô dụng kia còn bán cả đất!
Trước đây, khi Khương Bồng Cơ rảnh rỗi có lượn vào cửa hàng, gặp đủ loại đất giá cực cao. Hệ thống giới thiệu mấy loại đất này có giá trị khác nhau, ví dụ như vài loại này là đất màu mỡ giàu dinh dưỡng, có thể nâng cao sản lượng nông nghiệp, còn có thể cải tạo đất cằn cỗi thành đất màu mỡ... Tóm lại là rất bá!
Đến khi hệ thống bị vạch trần bộ mặt thật, mấy loại đất trong cửa hàng chỉ còn lại vài cái tên đơn giản là “đất sét” và “đất cát”.
Giá cả thì từ trên trời hạ thẳng xuống đáy vực.
Vậy mới nói, so độ gian thương thì thách bố con thằng nào so được với hệ thống đấy?
Phong Cẩn thở dài: “Tuân lệnh chủ công.”
“Nhiệm vụ của Văn Chứng hơi mệt chút, ghi chép lại hộ khẩu dân cư trong huyện Tượng Dương. Phải phân rõ ràng ra ai là tù binh Thanh Y Quân, ai là dân đến từ Thượng Kinh và dân bản địa. Lượng công việc rất nhiều, sợ là Văn Chứng phải khổ phen này rồi.”
Kỳ Quan Nhượng cười khổ, tuy không cần chạy ngược chạy xuôi, nhưng làm công việc giấy tờ này cũng chết mệt.
Sắp xếp đâu ra đấy năm mươi sáu mươi nghìn người, đăng ký hộ khẩu lại lần nữa, nghĩ đến thôi đã cảm thấy đau tay rồi.
Trong lòng thì phàn nàn thế thôi nhưng ngoài miệng anh ta vẫn cung kính đáp: “Tuân lệnh chủ công.”
“Mạnh giáo đầu cũng có việc đây.”
Thanh niên trai tráng giờ quá ít, nên ai cũng đừng mơ tránh được kiếp tăng ca.
“Sau bao tai họa, huyện Tượng Dương giờ quá lộn xộn, Mạnh giáo đầu chỉ huy bộ khúc đi xử lý đi, cứ dựa theo quy trình hồi ở Thượng Kinh mà làm. Nếu phát hiện ai có biểu hiện mắc bệnh dịch thì phải cách ly ngay. Nếu phát hiện thi thể đã phân hủy của người hoặc động vật thì mau chóng xử lý, tránh ruồi muỗi sinh sôi nhiều. Chuyện này rất quan trọng nên không thể chậm trễ.”
Mạnh Hồn ôm quyền đáp: “Thuộc hạ tuân lệnh, nhất định sẽ không phụ lòng tín nhiệm của chủ công.”
Cuối cùng, Khương Bồng Cơ nhìn về phía La Việt.
Dù La Việt và một nghìn cấm quân của hắn chưa chính thức sát nhập vào biên chế của cô, nhưng Khương Bồng Cơ vẫn dùng như không, không hề xấu hổ. La Việt thấy vậy là đã dự đoán được tương lai vất vả của mình rồi.
Hắn có thể thề rằng, từ khi gặp Khương Bồng Cơ, chỉ trong thời gian ngắn vậy thôi nhưng lượng công việc đã vượt xa mấy năm công tác ở cấm quân của hắn rồi.
“La giáo đầu, việc này vốn không nên phiền đến La giáo đầu. Nhưng ngài cũng thấy đấy, hiện tại chúng ta đang thiếu nhân lực trầm trọng, Hi cũng bất đắc dĩ.” Cô cười khổ: “Hi mặt dày xin La giáo đầu châm chước lần này, Hi thay mặt dân chúng tạ ơn ngài.”
La Việt thấy lạnh hết sống lưng, vội nói: “Ấy chết, Liễu huyện lệnh không cần phải khách khí vậy đâu, nếu có gì cần làm thì cứ việc phân phó cho La mỗ.”
“Nếu đã vậy thì Hi đành mặt dày lần này vậy. Trị an toàn huyện Tượng Dương giao cả cho giáo đầu.”
La Việt nghe xong mà đơ cả người.
Tưởng nói khách sáo thôi ai ngờ mặt dày thật!
Lời Khương Bồng Cơ nói rất chính nghĩa, kết hợp với khuôn mặt này của cô càng có sức mê hoặc: “Thời đại rối ren, theo lý thì mọi người đồng tâm hiệp lực, đoàn kết là sức mạnh, vậy mới vượt qua khó khăn được, nhưng vẫn tồn tại những tên đạo tặc muốn cháy nhà đi hôi của. Theo Hi biết thì, những lúc như thế này hiện tượng buôn người cực phổ biến. Nếu không phòng bị thì không biết sẽ có bao dân lành bị bắt cóc đem bán. Để giữ gìn sự yên bình cho dân chúng trong huyện, việc này đành phiền La giáo đầu vậy.”
La Việt ngậm đắng nuốt cay đáp: “Việc này cứ giao cho La mỗ.”
Thấy chưa đủ ác, Khương Bồng Cơ còn rút một nửa cấm quân ném qua nơi khác.
Thiếu người, áp lực của La Việt đột nhiên tăng gấp bội.
Nhưng lời đã nói ra khác gì bát nước đổ đi, giờ muốn đổi ý cũng muộn rồi.
Thấy mọi người đều đã được phân công nhiệm vụ, mấy tháng tiếp theo đều phải điên cuồng tăng ca, người xem livestream cứ cảm thấy quái quái, nhiệm vụ đều quăng hết cho đám Phong Cẩn, còn Streamer thì làm gì?
[Nước Uống Dinh Dưỡng:] Này này Streamer ơi, cô sẽ không đổ hết việc cho người khác rồi làm biếng đấy chứ?
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Có mỗi tôi thương đám Từ Kha hả? Tôi thấy nhé, đợt tăng ca này chắc sẽ kéo dài tới mùa đông, trong khoảng thời gian ấy sẽ không có lấy một ngày nghỉ. Giờ mới là tháng năm tháng sáu, ôi má nó chứ, cái này thì gọi gì là tăng ca, tăng ca kiểu gì mà như giết người thế chứ, nghĩ thôi cũng sợ run hết cả người này. Tôi hỏi anh chị em trong đây luôn nhé, tăng ca liên tục trong nửa năm, không có ngày nghỉ lại không tăng lương, các anh chị em có sợ không!
[Dùng Tay Chùi Ass]: Ôi chu choa mạ ôi, sống ở thời cổ đại cũng khó khăn lắm chứ đùa, mấy em giai em gái muốn xuyên không thì tỉnh ngộ đi nhé. Xui xẻo gặp phải cấp trên như Streamer thì trăm phần trăm sẽ bị vắt ra bã luôn.
Người xem phàn nàn thì phàn nàn, nhưng Khương Bồng Cơ lười biếng thế nào được?
Thực ra thì nhiệm vụ của cô cũng rất nặng nề.
Vừa phải tới cửa hàng đổi điểm tích lũy lấy lương thực cất vào kho, vừa phải nghiêm túc quy hoạch lại huyện Tượng Dương, sử dụng hợp lý tất cả tài nguyên có thể sử dụng. Nếu ở thời bình thì chí ít đây là lượng công việc của mười mấy người trong vài tháng.
Giao thông thời này không tiện lợi, công tác điều tra tốn rất nhiều thời gian và sức lực.
Vật liệu xây nhà phải có gỗ và đá, hai thứ này tưởng đâu đâu cũng có nhưng thực ra không phải vậy.
Tuy rằng khắp núi đồi đều là cây cối nhưng cũng không thể chặt bữa bãi được, sử dụng vật liệu gì cũng cần phải nghiên cứu.
Kỹ thuật xây nhà ở thời đại này cần nước vo gạo, gạo nếp và vôi, thi thoảng còn có người dùng trứng gà.
Nhưng giờ ăn còn không đủ no, lấy đâu ra mà xây nhà?
Vì thế, Khương Bồng Cơ thấy cần để dân thời viễn cổ này nhận biết một vài khoa học kỹ thuật thời cổ đại.
Ở thời đại của cô, vật liệu xây dựng đã phát triển đến cực hạn, với thời này thì không có tính tham khảo.
Theo như kiến thức trong sách sử, kiến trúc ở cổ đại đa phần là xi măng cốt thép, thời viễn cổ này thì là nhà ngói.
Làm ngói như thế nào?
Cô lục tìm ký ức về kiến thức sơ lược mà mình đã đọc trong sách sử, ngói là dùng đất nung thành.
Dù sách sử không nói quá chi tiết nhưng khả năng quan sát và tri thức vốn có cũng khiến cô hiểu sơ sơ.
Cái “sơ sơ” ấy đều là những tri thức quý giá với người ở thời này.
Miền Bắc Đông Khánh có nhiều than đá, xung quanh quận Thừa Đức có kha khá mỏ khai thác than, nhưng số lượng ít, quy mô nhỏ.
Lấy than đá đốt lò cũng là một cách hay.
Ở thời này đã có kỹ thuật nung đất thô sơ, có thể kham khảo thêm ở mảng này.
“Tìm người dẫn ta lên núi đi dạo đi...”
Khương Bồng Cơ dẫn theo hai bộ khúc, ăn mặc đơn giản ra ngoài, bên ngoài vô cùng bận rộn.
Đám người xem đang không ngừng rủa xả Khương Bồng Cơ, người ta thì làm không hết việc, cô lại chỉ huy thủ hạ để mình nhàn nhã tản bộ.
Trong đám người xem cũng có vài người tinh ý hiểu ra vấn đề.
Họ tin rằng Streamer chắc chắn không phải loại người như vậy, cô làm gì cũng có mục đích cả.
Sự thật thì Khương Bồng Cơ không phụ lòng mong đợi của họ.
Sau khi đi dạo hai ngày, cô đã lờ mờ biết được tính chất đất đai ở huyện Tượng Dương này, kế hoạch cải tạo cũng dần hoàn thiện hơn.
Cô hỏi chuyện vài nhà nông và hộ săn bắn trong vùng, rồi đích thân đến hiện trường để điều tra, tìm ra loại đất thích hợp để làm gạch.
Đương nhiên, đây cũng không phải điều then chốt.
Cô tìm hiểu các loại đất cũng không hoàn toàn để nung gạch mà còn tạo đầu ra chính đáng cho các loại đất trong cửa hàng hệ thống.
Đúng vậy, đồ trong cái cửa hàng đểu ấy toàn đồ đâu đâu, hệ thống vô dụng kia còn bán cả đất!
Trước đây, khi Khương Bồng Cơ rảnh rỗi có lượn vào cửa hàng, gặp đủ loại đất giá cực cao. Hệ thống giới thiệu mấy loại đất này có giá trị khác nhau, ví dụ như vài loại này là đất màu mỡ giàu dinh dưỡng, có thể nâng cao sản lượng nông nghiệp, còn có thể cải tạo đất cằn cỗi thành đất màu mỡ... Tóm lại là rất bá!
Đến khi hệ thống bị vạch trần bộ mặt thật, mấy loại đất trong cửa hàng chỉ còn lại vài cái tên đơn giản là “đất sét” và “đất cát”.
Giá cả thì từ trên trời hạ thẳng xuống đáy vực.
Vậy mới nói, so độ gian thương thì thách bố con thằng nào so được với hệ thống đấy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.