Chương 97: Tôi Đã Thay Đổi
JKSManga
16/01/2023
Quinn đã không ăn gì trong hai ngày qua, nếu đây là trường hợp của bất kỳ ai khác, thì họ đã chết đói rồi. Tuy nhiên, đó không phải là trường hợp của Quinn. Trước khi ăn viên thuốc, anh cảm thấy hoàn toàn no, và anh có thể đoán được nguyên nhân tại sao. Đó là do máu của Ian.
Thứ cuối cùng Quinn ăn là máu, và đó là tất cả những gì anh ta hiện có trong bụng. Vì lý do nào đó, ngay khi Quinn uống viên thuốc đó, cơ thể anh ấy giống như đang từ chối nó.
[Tiêu thụ chất không ăn được]
[ – 10 HP]
[45/55 HP]
Trước đây Quinn không gặp khó khăn gì khi tiêu thụ thức ăn, chắc chắn rằng vị giác của anh ấy đã nhạt nhẽo so với trước đây nhưng anh ấy luôn có thể nhai ngấu nghiến thức ăn xuống cổ họng bất kể đó là gì.
Hayley chạy đến kiểm tra Quinn một lần nữa và đặt anh ta xuống sàn. Cô ấy đã kiểm tra mọi thứ có thể và thậm chí bắt đầu sử dụng siêu năng chữa bệnh của mình trên bụng anh ấy. Một cảm giác nhẹ nhàng đến với anh khi ánh sáng phát ra từ tay cô tạo ra một ánh sáng yếu ớt.
[Siêu năng chữa bệnh đã được phát hiện]
[Không thể chặn siêu năng]
[+1]
[+1]
…
[55/55 HP]
Thật nhẹ nhõm khi biết rằng siêu năng hồi máu vẫn có tác dụng với Quinn. Trong tương lai, sẽ rất hữu ích nếu có một người trong bóng của anh ấy nếu anh ấy bị thương nặng.
“Cảm ơn, em cảm thấy tốt hơn nhiều.” Quinn nói.
[Cơn đói của bạn tăng lên]
Mặc dù cô ấy có thể hồi phục sức khỏe hoàn toàn cho Quinn, nhưng siêu năng hồi phục không thể làm gì được với thức ăn anh ta vừa làm đổ khắp sàn.
"Cô đã tìm ra những gì bất ổn với cậu bé?" Fay hỏi.
“Chưa.” Hayley trả lời, “Nhưng tôi sẽ cần đưa cậu ấy trở lại văn phòng bác sĩ khi chúng ta quay lại.”
Ngay sau đó Leo trở lại với cái gì đó trên vai. Ngay khi bước vào phòng, Quinn đã có thể biết ngay đó là gì. Mùi hương ngọt ngào đang mời gọi anh.
[Ngân hàng máu đã sử dụng]
[90/100 ml]
[Bạn không còn đói nữa]
Sau khi lấy một ít máu từ ngân hàng máu của mình, anh không còn muốn thứ trên vai của Leo, tuy nhiên, mùi ngọt ngào vẫn còn trong phòng.
“Chúng ta đã sẵn sàng khởi hành chưa?” Leo nói, nhìn chằm chằm về phía Quinn.
“Ông ấy đang nhìn mình à? Không thể nào, dù sao thì ông ta cũng bị mù.”
“Bây giờ, hai người.” Fay nói, nhìn Vorden và Quinn. “Khi chúng ta quay lại, tôi muốn có một báo cáo chi tiết về những gì đã xảy ra. Mặc dù chúng tôi đã nghe phần còn lại của câu chuyện, nhưng chúng tôi muốn nghe phần của các bạn.”
Vorden và Quinn nhìn nhau.
“Ý thầy là thầy biết ai đó đã đẩy chúng em vào cổng?” Vorden hỏi.
“Vâng, một người năm hai đã chịu trách nhiệm và đứng ra thừa nhận. Tướng Earl đang xử lý hình phạt.”
Cả hai không biết tại sao, nhưng ai đó đang che chở cho Peter. Điều đó có nghĩa là những nghi ngờ của Vorden và Quinn là đúng, ai đó đã yêu cầu Peter làm điều này. Một người nào đó có hậu thuẫn đủ cao để có thể che đậy và nhận lỗi trong năm hai.
Cả nhóm bắt đầu đi dạo quanh trung tâm huấn luyện với những đứa trẻ ở giữa và Fay dẫn đầu. Đằng sau họ là Leo và giờ thì Quinn chắc chắn về điều đó. Leo đang nhìn anh chăm chú, rồi anh nhớ Leo có nói điều gì đó về việc cho biết ai đó có đang sử dụng siêu năng hay không.
Leo có thể đã phát hiện ra Quinn bây giờ có một siêu năng nhưng nếu vậy, tại sao ông ta không nói gì? Rồi trước khi anh kịp nhận ra, Leo đã ở bên cạnh anh và ghé đầu vào sát tai Quinn.
“Khi chúng ta trở lại trường, chúng ta hãy nói chuyện một lát, chỉ có cậu và tôi. Tôi hứa tôi sẽ không làm tổn thương cậu.” Ông ấy thì thầm.
Ngay khi ông ấy nói xong, Leo quay trở lại vị trí của mình với tư cách là người bảo vệ phía sau họ. Khi Quinn quay lại để nhìn, anh ấy có thể thấy Leo đang nở một nụ cười thật tươi trên môi.
Dạo này Quinn cảm thấy khó tin người, nhưng với khuôn mặt như thế, anh thực sự không thấy ông ta có ý định xấu gì, và anh muốn biết Leo muốn nói chuyện với anh về điều gì.
Trường hợp xấu nhất nếu gặp mặt, anh ấy sẽ đưa Vorden và Layla đi cùng.
Cuối cùng, họ cũng đến được phòng tiếp tân, nơi đầu tiên họ đặt chân đến khi từ bên ngoài bước vào. Tại bàn làm việc, bên cạnh có một chiếc máy tính với máy đặt mật khẩu. Fay nhập mã cho phép cô ấy bật và đăng nhập vào máy tính.
Sau khi cô ấy gõ một vài thứ, một âm thanh máy móc lớn có thể được nghe thấy từ phía đấu trường.
“Chà, chúng tôi không bao giờ tự mình mở được thứ đó.” Vorden nói.
Mặc dù Quinn nghĩ khác. Với kỹ năng kiểm tra của mình, ít nhất anh ta cũng có thể vượt qua được máy mật mã, nhưng anh ta tự hỏi liệu nó có giúp ích gì cho anh ta với máy tính hay không.
Cả nhóm trở về từ nơi họ vừa đến và lần này là bước vào sân vận động thay vì chỉ là sàn nhà đơn điệu trên sàn nhà thi đấu. Từ bên dưới, một cánh cổng lớn đã được nâng lên và đặt ở đó.
“Nó trông hoàn toàn ổn!” Del phàn nàn, "Có vẻ như tôi mang thứ này mà không có lý do để dùng."
Khi cả nhóm tiến lại gần cổng, Quinn bắt đầu nghe thấy nhịp tim của mình to hơn, và anh không phải là người duy nhất nghe thế.
“Sao thế cậu bé?” Leo nói.
"Không có gì." Anh ấy đã trả lời.
Nhưng đó là một lời nói dối. Sau khi ói viên thức ăn ra ngoài, anh ta thấy rõ rằng cơ thể mình đã thay đổi sau lần tiến hóa trước. Anh ấy đã có thể ăn thức ăn và bây giờ không thể, vậy còn những thay đổi khác thì sao.
Trước đây khi đi dưới mặt trời, anh ta sẽ mất một nửa chỉ số, nếu lần này anh ta bị đốt cháy thành tro thì sao.
Vorden nhìn Quinn cũng nhận ra điều tương tự. “Này, cô có biết là ban ngày hay ban đêm ở đầu kia của cổng không. Tôi đã không nhìn thấy mặt trời trong nhiều ngày rồi.”
“Mặt trời sẽ ló dạng trong vài giờ nữa.” Fay trả lời, “Nhưng khi hai người quay lại, tôi khuyên hai người nên nghỉ ngơi.”
Quinn nuốt nước bọt sau khi nghe những lời đó.
'Ồ, bạn sẽ thư giãn chứ!' Hệ thống nói, 'Yên tâm, mặt trời sẽ không giết ngươi.'
'Có thật không?'
'Vâng, tại sao tôi phải nói dối bạn, mặc dù nó sẽ có ảnh hưởng khác đến bạn.'
'Như thế nào?'
“Chà, cứ chờ xem.”
Thứ cuối cùng Quinn ăn là máu, và đó là tất cả những gì anh ta hiện có trong bụng. Vì lý do nào đó, ngay khi Quinn uống viên thuốc đó, cơ thể anh ấy giống như đang từ chối nó.
[Tiêu thụ chất không ăn được]
[ – 10 HP]
[45/55 HP]
Trước đây Quinn không gặp khó khăn gì khi tiêu thụ thức ăn, chắc chắn rằng vị giác của anh ấy đã nhạt nhẽo so với trước đây nhưng anh ấy luôn có thể nhai ngấu nghiến thức ăn xuống cổ họng bất kể đó là gì.
Hayley chạy đến kiểm tra Quinn một lần nữa và đặt anh ta xuống sàn. Cô ấy đã kiểm tra mọi thứ có thể và thậm chí bắt đầu sử dụng siêu năng chữa bệnh của mình trên bụng anh ấy. Một cảm giác nhẹ nhàng đến với anh khi ánh sáng phát ra từ tay cô tạo ra một ánh sáng yếu ớt.
[Siêu năng chữa bệnh đã được phát hiện]
[Không thể chặn siêu năng]
[+1]
[+1]
…
[55/55 HP]
Thật nhẹ nhõm khi biết rằng siêu năng hồi máu vẫn có tác dụng với Quinn. Trong tương lai, sẽ rất hữu ích nếu có một người trong bóng của anh ấy nếu anh ấy bị thương nặng.
“Cảm ơn, em cảm thấy tốt hơn nhiều.” Quinn nói.
[Cơn đói của bạn tăng lên]
Mặc dù cô ấy có thể hồi phục sức khỏe hoàn toàn cho Quinn, nhưng siêu năng hồi phục không thể làm gì được với thức ăn anh ta vừa làm đổ khắp sàn.
"Cô đã tìm ra những gì bất ổn với cậu bé?" Fay hỏi.
“Chưa.” Hayley trả lời, “Nhưng tôi sẽ cần đưa cậu ấy trở lại văn phòng bác sĩ khi chúng ta quay lại.”
Ngay sau đó Leo trở lại với cái gì đó trên vai. Ngay khi bước vào phòng, Quinn đã có thể biết ngay đó là gì. Mùi hương ngọt ngào đang mời gọi anh.
[Ngân hàng máu đã sử dụng]
[90/100 ml]
[Bạn không còn đói nữa]
Sau khi lấy một ít máu từ ngân hàng máu của mình, anh không còn muốn thứ trên vai của Leo, tuy nhiên, mùi ngọt ngào vẫn còn trong phòng.
“Chúng ta đã sẵn sàng khởi hành chưa?” Leo nói, nhìn chằm chằm về phía Quinn.
“Ông ấy đang nhìn mình à? Không thể nào, dù sao thì ông ta cũng bị mù.”
“Bây giờ, hai người.” Fay nói, nhìn Vorden và Quinn. “Khi chúng ta quay lại, tôi muốn có một báo cáo chi tiết về những gì đã xảy ra. Mặc dù chúng tôi đã nghe phần còn lại của câu chuyện, nhưng chúng tôi muốn nghe phần của các bạn.”
Vorden và Quinn nhìn nhau.
“Ý thầy là thầy biết ai đó đã đẩy chúng em vào cổng?” Vorden hỏi.
“Vâng, một người năm hai đã chịu trách nhiệm và đứng ra thừa nhận. Tướng Earl đang xử lý hình phạt.”
Cả hai không biết tại sao, nhưng ai đó đang che chở cho Peter. Điều đó có nghĩa là những nghi ngờ của Vorden và Quinn là đúng, ai đó đã yêu cầu Peter làm điều này. Một người nào đó có hậu thuẫn đủ cao để có thể che đậy và nhận lỗi trong năm hai.
Cả nhóm bắt đầu đi dạo quanh trung tâm huấn luyện với những đứa trẻ ở giữa và Fay dẫn đầu. Đằng sau họ là Leo và giờ thì Quinn chắc chắn về điều đó. Leo đang nhìn anh chăm chú, rồi anh nhớ Leo có nói điều gì đó về việc cho biết ai đó có đang sử dụng siêu năng hay không.
Leo có thể đã phát hiện ra Quinn bây giờ có một siêu năng nhưng nếu vậy, tại sao ông ta không nói gì? Rồi trước khi anh kịp nhận ra, Leo đã ở bên cạnh anh và ghé đầu vào sát tai Quinn.
“Khi chúng ta trở lại trường, chúng ta hãy nói chuyện một lát, chỉ có cậu và tôi. Tôi hứa tôi sẽ không làm tổn thương cậu.” Ông ấy thì thầm.
Ngay khi ông ấy nói xong, Leo quay trở lại vị trí của mình với tư cách là người bảo vệ phía sau họ. Khi Quinn quay lại để nhìn, anh ấy có thể thấy Leo đang nở một nụ cười thật tươi trên môi.
Dạo này Quinn cảm thấy khó tin người, nhưng với khuôn mặt như thế, anh thực sự không thấy ông ta có ý định xấu gì, và anh muốn biết Leo muốn nói chuyện với anh về điều gì.
Trường hợp xấu nhất nếu gặp mặt, anh ấy sẽ đưa Vorden và Layla đi cùng.
Cuối cùng, họ cũng đến được phòng tiếp tân, nơi đầu tiên họ đặt chân đến khi từ bên ngoài bước vào. Tại bàn làm việc, bên cạnh có một chiếc máy tính với máy đặt mật khẩu. Fay nhập mã cho phép cô ấy bật và đăng nhập vào máy tính.
Sau khi cô ấy gõ một vài thứ, một âm thanh máy móc lớn có thể được nghe thấy từ phía đấu trường.
“Chà, chúng tôi không bao giờ tự mình mở được thứ đó.” Vorden nói.
Mặc dù Quinn nghĩ khác. Với kỹ năng kiểm tra của mình, ít nhất anh ta cũng có thể vượt qua được máy mật mã, nhưng anh ta tự hỏi liệu nó có giúp ích gì cho anh ta với máy tính hay không.
Cả nhóm trở về từ nơi họ vừa đến và lần này là bước vào sân vận động thay vì chỉ là sàn nhà đơn điệu trên sàn nhà thi đấu. Từ bên dưới, một cánh cổng lớn đã được nâng lên và đặt ở đó.
“Nó trông hoàn toàn ổn!” Del phàn nàn, "Có vẻ như tôi mang thứ này mà không có lý do để dùng."
Khi cả nhóm tiến lại gần cổng, Quinn bắt đầu nghe thấy nhịp tim của mình to hơn, và anh không phải là người duy nhất nghe thế.
“Sao thế cậu bé?” Leo nói.
"Không có gì." Anh ấy đã trả lời.
Nhưng đó là một lời nói dối. Sau khi ói viên thức ăn ra ngoài, anh ta thấy rõ rằng cơ thể mình đã thay đổi sau lần tiến hóa trước. Anh ấy đã có thể ăn thức ăn và bây giờ không thể, vậy còn những thay đổi khác thì sao.
Trước đây khi đi dưới mặt trời, anh ta sẽ mất một nửa chỉ số, nếu lần này anh ta bị đốt cháy thành tro thì sao.
Vorden nhìn Quinn cũng nhận ra điều tương tự. “Này, cô có biết là ban ngày hay ban đêm ở đầu kia của cổng không. Tôi đã không nhìn thấy mặt trời trong nhiều ngày rồi.”
“Mặt trời sẽ ló dạng trong vài giờ nữa.” Fay trả lời, “Nhưng khi hai người quay lại, tôi khuyên hai người nên nghỉ ngơi.”
Quinn nuốt nước bọt sau khi nghe những lời đó.
'Ồ, bạn sẽ thư giãn chứ!' Hệ thống nói, 'Yên tâm, mặt trời sẽ không giết ngươi.'
'Có thật không?'
'Vâng, tại sao tôi phải nói dối bạn, mặc dù nó sẽ có ảnh hưởng khác đến bạn.'
'Như thế nào?'
“Chà, cứ chờ xem.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.