Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện
Chương 180
Vân Tam Tam
11/10/2019
Cái gì!?
Mấy tên thuộc hạ trừng lớn mắt không dám tin, nghi ngờ có phải mình nghe lầm hay không.
Vân Khuynh liếc bọn họ một cái:
“Chúng ta cần một chỗ dựa.”
…Thiếu soái quân phiệt Lục Thiếu Ngự, vai ác đệ nhất của vị diện này, là thế lực đối địch với quân Giang Nam mà Cốc Bách Phong đang dựa vào.
Ở thế giới nguyên bản, “Khí vận chi tử” đã trà trộn trong quân đả thương hắn nhân lúc hắn bị Hứa Quảng Hào không biết liêm sỉ tập kích, kết thù từ đây.
Cũng gây cho Cốc Bách Phong không ít phiền toái.
Cuối cùng, quân Nhật bất ngờ tấn công Bắc thành, hắn mang binh chống cự, đồng thời cầu viện quân Giang Nam, nhưng lại không được đáp lại, thủ thành mà chết.
Rất thích hợp làm chỗ dựa, thật đấy.
Tất nhiên.
Khụ.
Thiết lập của đối phương, cũng rất phù hợp với người yêu nhà mình…
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
*
Hôm sau.
Bảy giờ tối, chính là lúc cuộc sống về đêm tại Đại Thượng Hải bắt đầu.
Ca vũ nhảy múa xa hoa truỵ lạc, giao phong tại xã hội thượng lưu, đang bắt đầu gợn sóng ——
Đại Thượng Hải là nơi tập trung các khu Tô Giới* lớn, quyền quý ngoại quốc hỗn tạp, luôn luôn có chút chiến hỏa lan đến.
* Khu Tô giới
Theo luật quốc tế, một Tô giới là một phần đất nằm trong một quốc gia có chủ quyền nhưng bị một thực thể khác quản lý. Thường thường là một cường quốc thực dân hay một thế lực nào đó được cường quốc thực dân hậu thuẫn như trong trường hợp các công ty mậu dịch thực dân.
Thường thường tô giới bị nhân nhượng hay được cho phép hay thậm chí bị chiếm giữ từ một quốc gia yếu thế sang cho một cường quốc mạnh hơn. Thí dụ Nhà Thanh của Trung Hoa suy yếu cả về quân sự lẫn chính trị vào thế kỷ 19 bị ép buộc ký một số hiệp ước được cho là bất công, đã trao cho nhiều cường quốc thực dân châu Âu và Nhật Bản một số quyền lợi trong đó có các tô giới. (Theo Wikipedia)
Mà các khu Tô Giới này, luôn nằm trong sự khống chế của Hứa đại soái Giang Nam, nhưng vì thiếu soái phương bắc đã vào nam, thế cục càng trở nên phong ba quỷ quyệt.
Đêm nay, Hứa đại soái đã mời Lục thiếu soái đến một bữa tiệc tại Bách Nhạc môn.
Đường đến buổi tiệc, phải đi ngang qua đường Pháp Hoa.
Lúc này, có hai chiếc xe chạy ra từ Lục công quán, vững vàng chạy trên đường.
Người đàn ông lạnh lùng ngồi ở ghế sau, đột nhiên nhíu mi lại——
Đây vốn là thời gian để hoạt động vào ban đêm, nhưng đã đi được một đoạn, những chiếc xe hai bên đường đều bỗng nhiên biến mất…
Không đúng.
Mắt Lục Thiếu Ngự tối lại. Gió đêm thổi tới, hình như có tiếng ma sát của bánh xe từ xa truyền đến.
Mắt thấy, xe sắp chuyển qua giao lộ ——
Hắn bỗng dưng lạnh lùng lên tiếng: “Dừng lại!”
—— két.
Trong chớp nhoáng, hai chiếc xe nghe lệnh phanh gấp lại, còn chưa ổn định.
Giây tiếp theo.
Trên giao lộ có ánh lửa sáng ngời, đột nhiên có vài chiếc xe lao ra!
Rất nhanh, một đám người bịt mặt tay cầm vũ khí từ trong xe bước xuống, chặn con đường phía trước lại.
Chỉ trong giây lát, cùng đồ chủy kiến*!
*Cùng đồ chủy kiến: Nguyên văn Đồ cùng chủy kiến, xuất phát từ “Chiến quốc sách - Yên sách tam” Kinh Kha giấu dao găm trong bản đồ để mưu giết Tần Thuỷ Hoàng, không may bị bại lộ. Bản đồ mở ra gần hết mới nhìn thấy dao găm. Cụm này có nghĩa là ý đồ được tiết lộ vào giờ khắc cuối cùng.
“Quay đầu xe, rút súng, đưa tin.”
Ánh mắt Lục Thiếu Ngự ngưng lại, ngầm đưa ra mệnh lệnh đơn giản.
“Hưu!”
Đạn tín hiệu đưa tin rất nhanh đã chiếu sáng không trung.
Cùng lúc đó, hai tài xế trong xe đồng loạt giẫm chân ga, những người còn lại giơ súng lên, ra sức đánh trả.
Nhưng, đột nhiên lại xuất hiện thêm mấy chiếc xe màu đen cũng nhanh chóng khởi động, rất nhanh đã đuổi theo.
“Loảng xoảng ——”
Sau khi giao phong ngắn ngủi, hai bên đều bị chặn tại giao lộ phía trước.
Chỉ là, bên phía Lục Thiếu Ngự không ai xuống xe, ngược lại bên kia đã bao vây cả người lẫn xe.
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Trong hỗn loạn.
Mấy gã bịt mặt đã leo lên nóc xe, đánh nát cửa kính, dường như muốn bò vào trong xe.
Giờ phút này, ánh mắt Lục Thiếu Ngự hờ hững mà nhìn một gã đang tiến tới.
Những người này…
Cho dù đang ở thời điểm nguy cấp, hắn vẫn bình tĩnh đến cực điểm như thường.
Lục Thiếu Ngự nhìn ra được ——
Những người bịt mặt bất ngờ xuất hiện này, thật ra cũng không muốn lấy mạng hắn.
Mỗi một phát súng, đều đưa thuộc hạ của hắn vào chỗ chết. Mà ngắm trên người hắn, lại không phải là chỗ trí mạng.
Trận này tập kích, là… muốn cảnh cáo, hay là giáo huấn đây?
A.
Lục Thiếu Ngự hơi cong môi, đột nhiên lạnh giọng mở miệng.
“Dừng xe.”
Thân xe dừng lại.
Xe xóc nảy do phanh gấp, nhưng hắn ở trong xe vẫn bất động.
Trong chớp nhoáng, cực kì chính xác mà siết chặt yết hầu người kia!
Tay bóp mạnh một cái!
“Ách…”
Trong tiếng nức nở ê cả răng, gã đàn ông che mặt trừng lớn mắt, vậy mà đã tắt thở nằm xuội lơ xuống đất!
Lục Thiếu Ngự nheo mắt lại, nhấc người kia lên không chút lưu tình.
Dưới khiên chắn bằng thịt người, cứ như vậy xuống xe.
Sau đó.
Hắn ném người đi, nhấc súng. Nơi nòng súng quét qua, toàn bộ đều mất mạng!
Hai người còn lại trong xe cũng xuống xe, vây quanh Lục Thiếu Ngự, bộ dạng muốn trực tiếp sống mái với nhau!
Trời ạ!
Rõ ràng chính mình mới là phe tập kích.
Nhưng trong gió đêm lạnh như băng, một đám người bịt mặt nhìn người đàn ông đó dẫn dắt thuộc hạ chém giết đẫm máu phá vòng vây, đều không khỏi rùng mình.
Thiếu soái Lục gia quân, quả nhiên danh bất hư truyền.
…Đánh hắn tàn phế, cảnh cáo hắn toàn thân mà lui?
Nhìn dáng vẻ, tư thế của đối phương thế kia, rõ ràng là muốn cùng bọn họ không chết không ngừng mà!
Rất nhiều người đều run rẩy, khi sát thần kia đi tới, dục vọng muốn sống không khỏi dâng lên——
Bất chấp mệnh lệnh phải tử thủ, giơ súng lên bắn trả.
Nhưng mà, chỉ cần đến gần người, toàn bộ đều sẽ bị đối phương giải quyết lưu loát.
Gần trăm người vậy mà không chặn nổi mười người, dừng ở thế hạ phong!
Không!
Mắt thấy thời gian trôi qua từng chút, biết viện binh của Lục gia quân sắp đuổi tới, những người bịt mặt còn lại đã lâm vào điên cuồng.
Phần lớn đều xuống xe, bắt đầu liều mạng đánh trả.
Trong bóng đêm, có âm thanh run run lặng yên vang lên: “Bách, Bách Phong…”
Một đôi nam nữ không biết đã lẫn vào đám “Người bịt mặt” từ khi nào đang giấu mình trong một chiếc xe, nhìn cảnh tượng như Tu La địa ngục này, cả người phát run.
“Chú Vương, chúng ta… Đi nhanh đi.”
Nữ tử thấp giọng khóc, trong lòng tài xế kia rùng mình.
Cũng phải, những người khác thì không nói. Riêng hai vị này…
Hắn âm thầm cắn răng, cuối cùng đã bỏ lại đồng bạn, giẫm chân ga ——
“Phanh!”
Lục Thiếu Ngự ở bên kia, trông thấy quân địch có dị động, một quan quân giơ súng bắn một phát.
“A ——”
Tiếng thét chói tai của phụ nữ vang lên, tay người đàn ông bên người cô run rẩy cầm lấy súng, bắn loạn khắp nơi ——
Lục Thiếu Ngự ném ra một người bịt mặt đã tắt thở.
Lúc này, có viên đạn vọt tới, hắn lưu loát muốn tránh ra.
Nhưng mà.
Giống như một sự trùng hợp vô cùng buồn cười ——
Một giây kia, một viên đạn có quỹ đạo bay loạn xạ kỳ diệu lao tới từ phía sau, hướng thẳng về phía người đàn ông!
“Thiếu soái!” Mấy người quan quân sợ hãi kêu lên, muốn nhào lên cứu giúp.
Mà đồng tử Lục Thiếu Ngự co rụt lại, theo bản năng muốn né tránh.
Nhưng mà, quá nhanh!
Phản ứng của thân thể căn bản không thể theo kịp tốc độ của viên đạn…
Trong chớp mắt, viên đạn liền xẹt qua gương mặt hắn——
Giây tiếp theo.
“Phanh ——” một tiếng thanh thúy, tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên.
Một thân hình nằm liệt xuống.
…Một người bịt mặt bị đánh bại, lệch qua phía sau Lục Thiếu Ngự, “Vừa vặn” mà “Giúp” hắn chặn lại viên đạn này!
Trong một cái chớp mắt, lại một phát súng nữa!
Lướt xa trăm mét, thẳng tắp lao đến chiếc xe đang đào tẩu phía sau, trúng một người đang ở bên trong!
“A!”
Tiếng gầm nhẹ đau đớn mơ hồ từ nơi xa truyền đến.
Thoáng chốc, những người đang chứng kiến đều kinh ngạc mà trừng lớn mắt!
Đây… Quả thực là kỹ thuật bắn súng vô cùng tuyệt diệu!
Là ai!?
Hai phe đều xoay chuyển ánh mắt——
Lại thấy một đám người gương mặt xa lạ, không biết đã xuất hiện ở chỗ tối từ khi nào.
Không lên tiếng lấy một lời, liền ngang nhiên nổ súng.
Mục tiêu… Là người bịt mặt!
Có người chi viện, người của Lục gia quân như hổ thêm cánh, cũng không nghĩ nhiều, bất chợt liên hợp cùng phản kích.
Giữa mưa bom bão đạn.
Lục Thiếu Ngự nheo mắt lại, hắn nhìn thấy nàng ——
Một cô gái mặc kính trang*, khuôn mặt xinh đẹp đến cực điểm, giống như các tiểu thư khuê các truyền thống được nuôi dưỡng tỉ mỉ.
* Kính trang: có thể hiểu là trang phục gọn nhẹ, dễ di chuyển, dễ hành động.
Nhưng mà, nàng lại đang đứng ở trung tâm vòng chiến.
Bên môi nở nụ cười chói mắt, bàn tay mềm mại, lại dễ dàng khống chế được súng.
Nơi nào nàng đi qua, toàn bộ đều bị tiêu diệt!
Chiếc xe bỏ trốn kia đã không thấy bóng dáng, một đám người bịt mặt còn lại cũng ngã xuống…
Cuối cùng, chỉ sót lại một hai người bị tước vũ khí.
Rốt cuộc, nàng chuyển mắt qua, tầm mắt chạm phải hắn.
Bốn mắt nhìn nhau.
Mấy tên thuộc hạ trừng lớn mắt không dám tin, nghi ngờ có phải mình nghe lầm hay không.
Vân Khuynh liếc bọn họ một cái:
“Chúng ta cần một chỗ dựa.”
…Thiếu soái quân phiệt Lục Thiếu Ngự, vai ác đệ nhất của vị diện này, là thế lực đối địch với quân Giang Nam mà Cốc Bách Phong đang dựa vào.
Ở thế giới nguyên bản, “Khí vận chi tử” đã trà trộn trong quân đả thương hắn nhân lúc hắn bị Hứa Quảng Hào không biết liêm sỉ tập kích, kết thù từ đây.
Cũng gây cho Cốc Bách Phong không ít phiền toái.
Cuối cùng, quân Nhật bất ngờ tấn công Bắc thành, hắn mang binh chống cự, đồng thời cầu viện quân Giang Nam, nhưng lại không được đáp lại, thủ thành mà chết.
Rất thích hợp làm chỗ dựa, thật đấy.
Tất nhiên.
Khụ.
Thiết lập của đối phương, cũng rất phù hợp với người yêu nhà mình…
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
*
Hôm sau.
Bảy giờ tối, chính là lúc cuộc sống về đêm tại Đại Thượng Hải bắt đầu.
Ca vũ nhảy múa xa hoa truỵ lạc, giao phong tại xã hội thượng lưu, đang bắt đầu gợn sóng ——
Đại Thượng Hải là nơi tập trung các khu Tô Giới* lớn, quyền quý ngoại quốc hỗn tạp, luôn luôn có chút chiến hỏa lan đến.
* Khu Tô giới
Theo luật quốc tế, một Tô giới là một phần đất nằm trong một quốc gia có chủ quyền nhưng bị một thực thể khác quản lý. Thường thường là một cường quốc thực dân hay một thế lực nào đó được cường quốc thực dân hậu thuẫn như trong trường hợp các công ty mậu dịch thực dân.
Thường thường tô giới bị nhân nhượng hay được cho phép hay thậm chí bị chiếm giữ từ một quốc gia yếu thế sang cho một cường quốc mạnh hơn. Thí dụ Nhà Thanh của Trung Hoa suy yếu cả về quân sự lẫn chính trị vào thế kỷ 19 bị ép buộc ký một số hiệp ước được cho là bất công, đã trao cho nhiều cường quốc thực dân châu Âu và Nhật Bản một số quyền lợi trong đó có các tô giới. (Theo Wikipedia)
Mà các khu Tô Giới này, luôn nằm trong sự khống chế của Hứa đại soái Giang Nam, nhưng vì thiếu soái phương bắc đã vào nam, thế cục càng trở nên phong ba quỷ quyệt.
Đêm nay, Hứa đại soái đã mời Lục thiếu soái đến một bữa tiệc tại Bách Nhạc môn.
Đường đến buổi tiệc, phải đi ngang qua đường Pháp Hoa.
Lúc này, có hai chiếc xe chạy ra từ Lục công quán, vững vàng chạy trên đường.
Người đàn ông lạnh lùng ngồi ở ghế sau, đột nhiên nhíu mi lại——
Đây vốn là thời gian để hoạt động vào ban đêm, nhưng đã đi được một đoạn, những chiếc xe hai bên đường đều bỗng nhiên biến mất…
Không đúng.
Mắt Lục Thiếu Ngự tối lại. Gió đêm thổi tới, hình như có tiếng ma sát của bánh xe từ xa truyền đến.
Mắt thấy, xe sắp chuyển qua giao lộ ——
Hắn bỗng dưng lạnh lùng lên tiếng: “Dừng lại!”
—— két.
Trong chớp nhoáng, hai chiếc xe nghe lệnh phanh gấp lại, còn chưa ổn định.
Giây tiếp theo.
Trên giao lộ có ánh lửa sáng ngời, đột nhiên có vài chiếc xe lao ra!
Rất nhanh, một đám người bịt mặt tay cầm vũ khí từ trong xe bước xuống, chặn con đường phía trước lại.
Chỉ trong giây lát, cùng đồ chủy kiến*!
*Cùng đồ chủy kiến: Nguyên văn Đồ cùng chủy kiến, xuất phát từ “Chiến quốc sách - Yên sách tam” Kinh Kha giấu dao găm trong bản đồ để mưu giết Tần Thuỷ Hoàng, không may bị bại lộ. Bản đồ mở ra gần hết mới nhìn thấy dao găm. Cụm này có nghĩa là ý đồ được tiết lộ vào giờ khắc cuối cùng.
“Quay đầu xe, rút súng, đưa tin.”
Ánh mắt Lục Thiếu Ngự ngưng lại, ngầm đưa ra mệnh lệnh đơn giản.
“Hưu!”
Đạn tín hiệu đưa tin rất nhanh đã chiếu sáng không trung.
Cùng lúc đó, hai tài xế trong xe đồng loạt giẫm chân ga, những người còn lại giơ súng lên, ra sức đánh trả.
Nhưng, đột nhiên lại xuất hiện thêm mấy chiếc xe màu đen cũng nhanh chóng khởi động, rất nhanh đã đuổi theo.
“Loảng xoảng ——”
Sau khi giao phong ngắn ngủi, hai bên đều bị chặn tại giao lộ phía trước.
Chỉ là, bên phía Lục Thiếu Ngự không ai xuống xe, ngược lại bên kia đã bao vây cả người lẫn xe.
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Trong hỗn loạn.
Mấy gã bịt mặt đã leo lên nóc xe, đánh nát cửa kính, dường như muốn bò vào trong xe.
Giờ phút này, ánh mắt Lục Thiếu Ngự hờ hững mà nhìn một gã đang tiến tới.
Những người này…
Cho dù đang ở thời điểm nguy cấp, hắn vẫn bình tĩnh đến cực điểm như thường.
Lục Thiếu Ngự nhìn ra được ——
Những người bịt mặt bất ngờ xuất hiện này, thật ra cũng không muốn lấy mạng hắn.
Mỗi một phát súng, đều đưa thuộc hạ của hắn vào chỗ chết. Mà ngắm trên người hắn, lại không phải là chỗ trí mạng.
Trận này tập kích, là… muốn cảnh cáo, hay là giáo huấn đây?
A.
Lục Thiếu Ngự hơi cong môi, đột nhiên lạnh giọng mở miệng.
“Dừng xe.”
Thân xe dừng lại.
Xe xóc nảy do phanh gấp, nhưng hắn ở trong xe vẫn bất động.
Trong chớp nhoáng, cực kì chính xác mà siết chặt yết hầu người kia!
Tay bóp mạnh một cái!
“Ách…”
Trong tiếng nức nở ê cả răng, gã đàn ông che mặt trừng lớn mắt, vậy mà đã tắt thở nằm xuội lơ xuống đất!
Lục Thiếu Ngự nheo mắt lại, nhấc người kia lên không chút lưu tình.
Dưới khiên chắn bằng thịt người, cứ như vậy xuống xe.
Sau đó.
Hắn ném người đi, nhấc súng. Nơi nòng súng quét qua, toàn bộ đều mất mạng!
Hai người còn lại trong xe cũng xuống xe, vây quanh Lục Thiếu Ngự, bộ dạng muốn trực tiếp sống mái với nhau!
Trời ạ!
Rõ ràng chính mình mới là phe tập kích.
Nhưng trong gió đêm lạnh như băng, một đám người bịt mặt nhìn người đàn ông đó dẫn dắt thuộc hạ chém giết đẫm máu phá vòng vây, đều không khỏi rùng mình.
Thiếu soái Lục gia quân, quả nhiên danh bất hư truyền.
…Đánh hắn tàn phế, cảnh cáo hắn toàn thân mà lui?
Nhìn dáng vẻ, tư thế của đối phương thế kia, rõ ràng là muốn cùng bọn họ không chết không ngừng mà!
Rất nhiều người đều run rẩy, khi sát thần kia đi tới, dục vọng muốn sống không khỏi dâng lên——
Bất chấp mệnh lệnh phải tử thủ, giơ súng lên bắn trả.
Nhưng mà, chỉ cần đến gần người, toàn bộ đều sẽ bị đối phương giải quyết lưu loát.
Gần trăm người vậy mà không chặn nổi mười người, dừng ở thế hạ phong!
Không!
Mắt thấy thời gian trôi qua từng chút, biết viện binh của Lục gia quân sắp đuổi tới, những người bịt mặt còn lại đã lâm vào điên cuồng.
Phần lớn đều xuống xe, bắt đầu liều mạng đánh trả.
Trong bóng đêm, có âm thanh run run lặng yên vang lên: “Bách, Bách Phong…”
Một đôi nam nữ không biết đã lẫn vào đám “Người bịt mặt” từ khi nào đang giấu mình trong một chiếc xe, nhìn cảnh tượng như Tu La địa ngục này, cả người phát run.
“Chú Vương, chúng ta… Đi nhanh đi.”
Nữ tử thấp giọng khóc, trong lòng tài xế kia rùng mình.
Cũng phải, những người khác thì không nói. Riêng hai vị này…
Hắn âm thầm cắn răng, cuối cùng đã bỏ lại đồng bạn, giẫm chân ga ——
“Phanh!”
Lục Thiếu Ngự ở bên kia, trông thấy quân địch có dị động, một quan quân giơ súng bắn một phát.
“A ——”
Tiếng thét chói tai của phụ nữ vang lên, tay người đàn ông bên người cô run rẩy cầm lấy súng, bắn loạn khắp nơi ——
Lục Thiếu Ngự ném ra một người bịt mặt đã tắt thở.
Lúc này, có viên đạn vọt tới, hắn lưu loát muốn tránh ra.
Nhưng mà.
Giống như một sự trùng hợp vô cùng buồn cười ——
Một giây kia, một viên đạn có quỹ đạo bay loạn xạ kỳ diệu lao tới từ phía sau, hướng thẳng về phía người đàn ông!
“Thiếu soái!” Mấy người quan quân sợ hãi kêu lên, muốn nhào lên cứu giúp.
Mà đồng tử Lục Thiếu Ngự co rụt lại, theo bản năng muốn né tránh.
Nhưng mà, quá nhanh!
Phản ứng của thân thể căn bản không thể theo kịp tốc độ của viên đạn…
Trong chớp mắt, viên đạn liền xẹt qua gương mặt hắn——
Giây tiếp theo.
“Phanh ——” một tiếng thanh thúy, tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên.
Một thân hình nằm liệt xuống.
…Một người bịt mặt bị đánh bại, lệch qua phía sau Lục Thiếu Ngự, “Vừa vặn” mà “Giúp” hắn chặn lại viên đạn này!
Trong một cái chớp mắt, lại một phát súng nữa!
Lướt xa trăm mét, thẳng tắp lao đến chiếc xe đang đào tẩu phía sau, trúng một người đang ở bên trong!
“A!”
Tiếng gầm nhẹ đau đớn mơ hồ từ nơi xa truyền đến.
Thoáng chốc, những người đang chứng kiến đều kinh ngạc mà trừng lớn mắt!
Đây… Quả thực là kỹ thuật bắn súng vô cùng tuyệt diệu!
Là ai!?
Hai phe đều xoay chuyển ánh mắt——
Lại thấy một đám người gương mặt xa lạ, không biết đã xuất hiện ở chỗ tối từ khi nào.
Không lên tiếng lấy một lời, liền ngang nhiên nổ súng.
Mục tiêu… Là người bịt mặt!
Có người chi viện, người của Lục gia quân như hổ thêm cánh, cũng không nghĩ nhiều, bất chợt liên hợp cùng phản kích.
Giữa mưa bom bão đạn.
Lục Thiếu Ngự nheo mắt lại, hắn nhìn thấy nàng ——
Một cô gái mặc kính trang*, khuôn mặt xinh đẹp đến cực điểm, giống như các tiểu thư khuê các truyền thống được nuôi dưỡng tỉ mỉ.
* Kính trang: có thể hiểu là trang phục gọn nhẹ, dễ di chuyển, dễ hành động.
Nhưng mà, nàng lại đang đứng ở trung tâm vòng chiến.
Bên môi nở nụ cười chói mắt, bàn tay mềm mại, lại dễ dàng khống chế được súng.
Nơi nào nàng đi qua, toàn bộ đều bị tiêu diệt!
Chiếc xe bỏ trốn kia đã không thấy bóng dáng, một đám người bịt mặt còn lại cũng ngã xuống…
Cuối cùng, chỉ sót lại một hai người bị tước vũ khí.
Rốt cuộc, nàng chuyển mắt qua, tầm mắt chạm phải hắn.
Bốn mắt nhìn nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.