Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện
Chương 183
Vân Tam Tam
11/10/2019
"...Song Song, em làm sao vậy?"
Cốc Bách Phong có chút ngạc nhiên ngẩng đầu lên, không rõ nguyên do --
Mấy ngày nay, Hứa Song Song đần độn, hoàn toàn không nhớ tới chuyện "Chắn đạn" đêm đó.
Hắn cảm thấy cực kỳ may mắn, lại chủ động xin đi giết giặc ở lại Hứa công quán chăm sóc cô.
Mới qua một khoảng thời gian, hắn đã ngênh ngang vào nhà, hoàn toàn ngồi vững thân phận con rể Hứa soái.
Lúc này, thấy thần thái mất hồn mất vía của Hứa Song Song, bỗng dưng Cốc Bách Phong muốn quan tâm một chút.
Lại không ngờ.
Thấy bạn trai đi tới, Hứa Song Song càng nhíu chặt mi lại.
Trước đây không nghĩ đến, hiện giờ nghĩ lại, mới cảm thấy "Lâm Nam" trong《 Thanh Thành Phi Hoàng 》 và Cốc Bách Phong thật sự rất giống nhau.
Loại cảm giác này, làm Hứa Song Song thấy cực kỳ không thoải mái.
Hơn nữa...
"Bách Phong," Hứa Song Song kéo kéo khóe môi cứng đờ, đột nhiên nói:
"Quê quán của anh có phải ở... Thanh Thành hay không?"
Cốc Bách Phong bỗng nhiên sửng sốt.
Kỳ thật, từ sau khi rời khỏi Thanh Thành, hắn cũng không muốn nhắc đến nơi đó--
Đối với Cốc Bách Phong mà nói, đó là quá khứ đầy ảm đạm.
Cứ việc nghĩ đến nơi đó có thể có cha mẹ và...
Nhưng với hắn mà nói, những người này, sớm đã rời khỏi cuộc sống mới của mình rồi.
Lại không nghĩ đến, hôm nay Hứa Song Song sẽ đột nhiên nhắc tới Thanh Thành.
Cốc Bách Phong có chút khó hiểu, lại thấp thỏm kỳ lạ, mặt ngoài lại chỉ bất động thanh sắc nói.
"Đúng vậy. Trước kia không phải đã từng nói với em rồi sao, làm sao vậy?"
Nghe vậy, Hứa Song Song rùng mình, không khỏi theo bản năng truy vấn.
"Vậy ở Thanh Thành anh còn có thân nhân nào không, ví dụ như cha mẹ, hay là có người đã đính ước nào..."
Sắc mặt Cốc Bách Phong bỗng nhiên đại biến!
Chỉ trong giây lát, kịch liệt đánh gãy lời nàng nói: "Không có! Không có! Cha mẹ, đính hôn...gì đó, cái gì cũng đều không có!"
Hắn vừa nói xong, đột nhiên quét sách vở bút mực trên bàn xuống.
"Phanh --"một tiếng, Cốc Bách Phong dường như trở nên điên cuồng.
"Bách Phong!" Hứa Song Song kinh hô một tiếng, vội đi lên kéo hắn lại.
Lại bị Cốc Bách Phong gắt gao nắm vai: "Song Song! Em nghi ngờ anh cái gì, em nghi ngờ anh lừa gạt em sao!?"
"Em..." Hứa Song Song bị đau, bỗng nhiên đuối lý: "Bách Phong anh đừng nóng! Em chỉ là đọc được một tiểu thuyết, nhất thời bị ma quỷ ám ảnh..."
"Tiểu thuyết?" Cốc Bách Phong nhướng mi, dần dần bình tĩnh lại: "Tiểu thuyết gì?"
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Hứa Song Song vội từ trong túi xách lấy ra mấy tờ 《 Thời Báo Tân Dân 》, đưa cho hắn.
Cốc Bách Phong cầm lấy, đọc nhanh như gió 《 Thanh Thành Phi Hoàng 》cô vừa chỉ.
Trong chớp nhoáng, vẻ mặt hắn biến ảo, cuối cùng lại xụi lơ trên ghế.
Sao có thể!?
Mặc dù câu chuyện đã sửa lại không ít, nhưng Cốc Bách Phong vẫn liếc mắt một cái đã nhìn ra --
Nguyên bản của "Lâm Nam", là chính mình!
Sao có thể?
Ai sẽ hiểu rõ về mình như vậy, còn sáng tác thành tiểu thuyết?
Loại cảm giác bị phân tích trần trụi trước mặt đại chúng này, làm hắn cực kỳ không khoẻ.
Mà nửa đoạn sau của tiểu thuyết, gọi là tự thuật dưới góc độ của nguyên phối, giữa những hàng chữ tràn ngập sự giáo huấn, càng làm cho hắn bực bội vô cùng.
Cốc Bách Phong gắt gao nắm chặt một góc báo, sắc mặt xanh mét.
Đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ, hắn căn bản không hề sai!
Những ngày ở Thanh Thành, đó là hắn của quá khứ.
Hiện giờ hắn sớm đã hướng về cuộc sống mới, cái gọi là hôn nhân ở rể kia, tự nhiên cũng nên theo gió mất đi.
Cốc Bách Phong âm thầm cắn răng, vẫn không thể áp chế sợ hãi trong lòng.
Rốt cuộc là ai, ai muốn phá hư "Tân Sinh" hoàn mỹ của hắn?
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Là cô ta?
Nhưng mà cô ta căn bản không thạo viết văn...
Trong lúc nhất thời.
Nỗi lòng hắn đại loạn, hoàn toàn mất đi phong phạm nho nhã, chỉ ngồi yên trên ghế bất động.
Thấy thế, Hứa Song Song cũng phát hiện không thích hợp.
"Bách Phong!"
Cô chịu không nổi mà thấp giọng hô lên, kéo lấy tay áo Cốc Bách Phong: "Anh làm sao vậy? Lâm Nam trong tiểu thuyết này..."
Thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn tràn đầy hoảng loạn, Hứa Song Song run giọng nói: "Có liên quan gì với anh không?"
"Không!"
Cốc Bách Phong vội lạnh giọng phủ định: "Không có! Anh không phải..."
Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Hứa Song Song, hắn nghẹn họng, vội nhớ tới phương pháp ứng cứu.
Một lát sau, Cốc Bách Phong hít một hơi thật sâu, thừa nhận nói: "Không sai. Lâm Nam này, chính là phỏng theo anh."
"Anh!" Khuôn mặt Hứa Song Song tái nhợt, không dám tin nhìn hắn: "Anh thật sự có nguyên phối ở Thanh Thành!?"
"Không! Song Song, nghe anh nói!" Cốc Bách Phong chính trực phủ nhận, lòng đầy căm phẫn nói: "Tình tiết trong tiểu thuyết này, đều là hãm hại!"
"Cái gì?" Hứa Song Song có chút giật mình.
Cốc Bách Phong cầm tay cô: "Song Song, năm đó ở Thanh Thành, anh xác thật có nghị thân cùng một cô gái. Nhưng anh rất thống hận kiểu ép duyên như thế này, đã nghiêm khắc cự tuyệt, trốn nhà mà đi. Cũng là vì vậy nên mới tới Đại Thượng Hải, gặp được em..."
Mặt hắn tràn đầy thâm tình, trầm giọng nói: "Song Song, em không tin anh sao?"
Hứa Song Song cắn cắn môi, chậm rãi an lòng lại.
Kỳ thật, cô cũng không hoàn toàn tin tưởng lý do thoái thác của Cốc Bách Phong.
Nhưng từ chuyện hắn kể, Hứa Song Song rõ ràng cảm giác được --
Trong lòng của Cốc Bách Phong, địa vị của cô cao hơn nhiều so với người gọi là "Nguyên phối" kia.
Bất luận sự thật giữa bọn họ là như thế nào, thì đều đã là chuyện trước kia.
Chẳng lẽ mình lại kém hơn một phụ nữ của xã hội cũ hay sao?
Giữa cô và Bách Phong, mới là chân ái!
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Hứa Song Song nghĩ vậy, gương mặt xinh đẹp lại lộ ý cười, thậm chí chủ động dựa vào lồng ngực của Cốc Bách Phong: "Nhưng mà, cái tiểu thuyết này... Là chuyện gì chứ?"
Cô không cao hứng nói: "Ai muốn hãm hại anh?"
Trong lòng Cốc Bách Phong buông lỏng, ôm lấy Hứa Song Song, suy tư --
Mấy tháng trước Thanh Thành xảy ra chiến hỏa, hắn vốn tưởng rằng người ở nơi đó đã sớm chết sạch.
Chẳng lẽ... người phụ nữ kia trốn thoát được, đã lắm mồm nói chuyện của bọn họ với ai đó?
"Anh cũng không biết." Giọng hắn đầy căm hận nói: "Song Song, chỉ sợ là phải phiền em giúp anh điều tra một chút. Hừ, tiểu nhân bực này, anh sẽ cho hắn biết tay!"
...
Vì thế. Mấy ngày kế tiếp.
Cốc Bách Phong nhấc bút lên, bắt đầu thảo phạt tác giả của 《 Thanh Thành Phi Hoàng 》 vô cùng kịch liệt.
Hắn sử dụng tên thật.
Lúc này, trên văn đàn, đã có chút tiếng tăm nhỏ --
Trong các văn nhân ở Đại Thượng Hải, người này có Hứa soái làm chỗ dựa, thậm chí có người muốn lấy lòng thổi phồng hắn là "Văn phong nổi bật, có một không hai ở Trung Quốc và Phương Tây".
Vì thế, lúc này, Cốc Bách Phong được không ít người nịnh nọt. Thấy thế, hắn càng thêm đắc ý --
Đầu tiên là châm chọc tác giả của 《 Thanh Thành Phi Hoàng 》 ngay cả bút danh cũng không có, chỉ dùng "Dật danh" phát biểu, ẩn đầu cụp đuôi, không có phong phạm của đại trượng phu.
Lại lần nữa, đâm thẳng đối phương nói xấu "Thanh niên tiến bộ", chỉ có "Thái độ của tiểu nhi nữ" không bệnh mà rên...
"...Khụ."
Vân Khuynh liếc nhìn mấy lời phê phán của "Khí vận chi tử", ho nhẹ một tiếng, trong lòng lạnh lẽo.
Nàng ngưng thần, suy tư, nhấc bút lên.
"Cốc tiên sinh đại danh đỉnh đỉnh bình luận, thật làm người viết thụ sủng nhược kinh..."
Khóe miệng Vân Khuynh khẽ nhếch, sáng tác xong một bài văn cay độc phản lại, đang muốn thu bản thảo --
Một cánh tay khớp xương rõ ràng đột nhiên xuất hiện, đè trang giấy của nàng xuống.
Giây tiếp theo.
Ánh mắt không hề khách khí nhìn xuống.
Thật là không hề xem chính mình là người ngoài...
Vân Khuynh che giấu ý cười, nhấc mắt lên.
Quả nhiên, nhìn thấy bộ dáng Lục Thiếu Ngự đang giám định và thưởng thức bản thảo của mình--
Thần thái lạnh lùng của người đàn ông đầy hờ hững.
Nhưng... Thâm thúy trong mắt lại rõ ràng xẹt qua một tia âm trầm.
Sau một lúc lâu.
Tầm mắt hắn nhìn nàng, tiếng nói lạnh lùng: "Cô và người này..."
Cốc Bách Phong có chút ngạc nhiên ngẩng đầu lên, không rõ nguyên do --
Mấy ngày nay, Hứa Song Song đần độn, hoàn toàn không nhớ tới chuyện "Chắn đạn" đêm đó.
Hắn cảm thấy cực kỳ may mắn, lại chủ động xin đi giết giặc ở lại Hứa công quán chăm sóc cô.
Mới qua một khoảng thời gian, hắn đã ngênh ngang vào nhà, hoàn toàn ngồi vững thân phận con rể Hứa soái.
Lúc này, thấy thần thái mất hồn mất vía của Hứa Song Song, bỗng dưng Cốc Bách Phong muốn quan tâm một chút.
Lại không ngờ.
Thấy bạn trai đi tới, Hứa Song Song càng nhíu chặt mi lại.
Trước đây không nghĩ đến, hiện giờ nghĩ lại, mới cảm thấy "Lâm Nam" trong《 Thanh Thành Phi Hoàng 》 và Cốc Bách Phong thật sự rất giống nhau.
Loại cảm giác này, làm Hứa Song Song thấy cực kỳ không thoải mái.
Hơn nữa...
"Bách Phong," Hứa Song Song kéo kéo khóe môi cứng đờ, đột nhiên nói:
"Quê quán của anh có phải ở... Thanh Thành hay không?"
Cốc Bách Phong bỗng nhiên sửng sốt.
Kỳ thật, từ sau khi rời khỏi Thanh Thành, hắn cũng không muốn nhắc đến nơi đó--
Đối với Cốc Bách Phong mà nói, đó là quá khứ đầy ảm đạm.
Cứ việc nghĩ đến nơi đó có thể có cha mẹ và...
Nhưng với hắn mà nói, những người này, sớm đã rời khỏi cuộc sống mới của mình rồi.
Lại không nghĩ đến, hôm nay Hứa Song Song sẽ đột nhiên nhắc tới Thanh Thành.
Cốc Bách Phong có chút khó hiểu, lại thấp thỏm kỳ lạ, mặt ngoài lại chỉ bất động thanh sắc nói.
"Đúng vậy. Trước kia không phải đã từng nói với em rồi sao, làm sao vậy?"
Nghe vậy, Hứa Song Song rùng mình, không khỏi theo bản năng truy vấn.
"Vậy ở Thanh Thành anh còn có thân nhân nào không, ví dụ như cha mẹ, hay là có người đã đính ước nào..."
Sắc mặt Cốc Bách Phong bỗng nhiên đại biến!
Chỉ trong giây lát, kịch liệt đánh gãy lời nàng nói: "Không có! Không có! Cha mẹ, đính hôn...gì đó, cái gì cũng đều không có!"
Hắn vừa nói xong, đột nhiên quét sách vở bút mực trên bàn xuống.
"Phanh --"một tiếng, Cốc Bách Phong dường như trở nên điên cuồng.
"Bách Phong!" Hứa Song Song kinh hô một tiếng, vội đi lên kéo hắn lại.
Lại bị Cốc Bách Phong gắt gao nắm vai: "Song Song! Em nghi ngờ anh cái gì, em nghi ngờ anh lừa gạt em sao!?"
"Em..." Hứa Song Song bị đau, bỗng nhiên đuối lý: "Bách Phong anh đừng nóng! Em chỉ là đọc được một tiểu thuyết, nhất thời bị ma quỷ ám ảnh..."
"Tiểu thuyết?" Cốc Bách Phong nhướng mi, dần dần bình tĩnh lại: "Tiểu thuyết gì?"
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Hứa Song Song vội từ trong túi xách lấy ra mấy tờ 《 Thời Báo Tân Dân 》, đưa cho hắn.
Cốc Bách Phong cầm lấy, đọc nhanh như gió 《 Thanh Thành Phi Hoàng 》cô vừa chỉ.
Trong chớp nhoáng, vẻ mặt hắn biến ảo, cuối cùng lại xụi lơ trên ghế.
Sao có thể!?
Mặc dù câu chuyện đã sửa lại không ít, nhưng Cốc Bách Phong vẫn liếc mắt một cái đã nhìn ra --
Nguyên bản của "Lâm Nam", là chính mình!
Sao có thể?
Ai sẽ hiểu rõ về mình như vậy, còn sáng tác thành tiểu thuyết?
Loại cảm giác bị phân tích trần trụi trước mặt đại chúng này, làm hắn cực kỳ không khoẻ.
Mà nửa đoạn sau của tiểu thuyết, gọi là tự thuật dưới góc độ của nguyên phối, giữa những hàng chữ tràn ngập sự giáo huấn, càng làm cho hắn bực bội vô cùng.
Cốc Bách Phong gắt gao nắm chặt một góc báo, sắc mặt xanh mét.
Đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ, hắn căn bản không hề sai!
Những ngày ở Thanh Thành, đó là hắn của quá khứ.
Hiện giờ hắn sớm đã hướng về cuộc sống mới, cái gọi là hôn nhân ở rể kia, tự nhiên cũng nên theo gió mất đi.
Cốc Bách Phong âm thầm cắn răng, vẫn không thể áp chế sợ hãi trong lòng.
Rốt cuộc là ai, ai muốn phá hư "Tân Sinh" hoàn mỹ của hắn?
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Là cô ta?
Nhưng mà cô ta căn bản không thạo viết văn...
Trong lúc nhất thời.
Nỗi lòng hắn đại loạn, hoàn toàn mất đi phong phạm nho nhã, chỉ ngồi yên trên ghế bất động.
Thấy thế, Hứa Song Song cũng phát hiện không thích hợp.
"Bách Phong!"
Cô chịu không nổi mà thấp giọng hô lên, kéo lấy tay áo Cốc Bách Phong: "Anh làm sao vậy? Lâm Nam trong tiểu thuyết này..."
Thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn tràn đầy hoảng loạn, Hứa Song Song run giọng nói: "Có liên quan gì với anh không?"
"Không!"
Cốc Bách Phong vội lạnh giọng phủ định: "Không có! Anh không phải..."
Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Hứa Song Song, hắn nghẹn họng, vội nhớ tới phương pháp ứng cứu.
Một lát sau, Cốc Bách Phong hít một hơi thật sâu, thừa nhận nói: "Không sai. Lâm Nam này, chính là phỏng theo anh."
"Anh!" Khuôn mặt Hứa Song Song tái nhợt, không dám tin nhìn hắn: "Anh thật sự có nguyên phối ở Thanh Thành!?"
"Không! Song Song, nghe anh nói!" Cốc Bách Phong chính trực phủ nhận, lòng đầy căm phẫn nói: "Tình tiết trong tiểu thuyết này, đều là hãm hại!"
"Cái gì?" Hứa Song Song có chút giật mình.
Cốc Bách Phong cầm tay cô: "Song Song, năm đó ở Thanh Thành, anh xác thật có nghị thân cùng một cô gái. Nhưng anh rất thống hận kiểu ép duyên như thế này, đã nghiêm khắc cự tuyệt, trốn nhà mà đi. Cũng là vì vậy nên mới tới Đại Thượng Hải, gặp được em..."
Mặt hắn tràn đầy thâm tình, trầm giọng nói: "Song Song, em không tin anh sao?"
Hứa Song Song cắn cắn môi, chậm rãi an lòng lại.
Kỳ thật, cô cũng không hoàn toàn tin tưởng lý do thoái thác của Cốc Bách Phong.
Nhưng từ chuyện hắn kể, Hứa Song Song rõ ràng cảm giác được --
Trong lòng của Cốc Bách Phong, địa vị của cô cao hơn nhiều so với người gọi là "Nguyên phối" kia.
Bất luận sự thật giữa bọn họ là như thế nào, thì đều đã là chuyện trước kia.
Chẳng lẽ mình lại kém hơn một phụ nữ của xã hội cũ hay sao?
Giữa cô và Bách Phong, mới là chân ái!
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Hứa Song Song nghĩ vậy, gương mặt xinh đẹp lại lộ ý cười, thậm chí chủ động dựa vào lồng ngực của Cốc Bách Phong: "Nhưng mà, cái tiểu thuyết này... Là chuyện gì chứ?"
Cô không cao hứng nói: "Ai muốn hãm hại anh?"
Trong lòng Cốc Bách Phong buông lỏng, ôm lấy Hứa Song Song, suy tư --
Mấy tháng trước Thanh Thành xảy ra chiến hỏa, hắn vốn tưởng rằng người ở nơi đó đã sớm chết sạch.
Chẳng lẽ... người phụ nữ kia trốn thoát được, đã lắm mồm nói chuyện của bọn họ với ai đó?
"Anh cũng không biết." Giọng hắn đầy căm hận nói: "Song Song, chỉ sợ là phải phiền em giúp anh điều tra một chút. Hừ, tiểu nhân bực này, anh sẽ cho hắn biết tay!"
...
Vì thế. Mấy ngày kế tiếp.
Cốc Bách Phong nhấc bút lên, bắt đầu thảo phạt tác giả của 《 Thanh Thành Phi Hoàng 》 vô cùng kịch liệt.
Hắn sử dụng tên thật.
Lúc này, trên văn đàn, đã có chút tiếng tăm nhỏ --
Trong các văn nhân ở Đại Thượng Hải, người này có Hứa soái làm chỗ dựa, thậm chí có người muốn lấy lòng thổi phồng hắn là "Văn phong nổi bật, có một không hai ở Trung Quốc và Phương Tây".
Vì thế, lúc này, Cốc Bách Phong được không ít người nịnh nọt. Thấy thế, hắn càng thêm đắc ý --
Đầu tiên là châm chọc tác giả của 《 Thanh Thành Phi Hoàng 》 ngay cả bút danh cũng không có, chỉ dùng "Dật danh" phát biểu, ẩn đầu cụp đuôi, không có phong phạm của đại trượng phu.
Lại lần nữa, đâm thẳng đối phương nói xấu "Thanh niên tiến bộ", chỉ có "Thái độ của tiểu nhi nữ" không bệnh mà rên...
"...Khụ."
Vân Khuynh liếc nhìn mấy lời phê phán của "Khí vận chi tử", ho nhẹ một tiếng, trong lòng lạnh lẽo.
Nàng ngưng thần, suy tư, nhấc bút lên.
"Cốc tiên sinh đại danh đỉnh đỉnh bình luận, thật làm người viết thụ sủng nhược kinh..."
Khóe miệng Vân Khuynh khẽ nhếch, sáng tác xong một bài văn cay độc phản lại, đang muốn thu bản thảo --
Một cánh tay khớp xương rõ ràng đột nhiên xuất hiện, đè trang giấy của nàng xuống.
Giây tiếp theo.
Ánh mắt không hề khách khí nhìn xuống.
Thật là không hề xem chính mình là người ngoài...
Vân Khuynh che giấu ý cười, nhấc mắt lên.
Quả nhiên, nhìn thấy bộ dáng Lục Thiếu Ngự đang giám định và thưởng thức bản thảo của mình--
Thần thái lạnh lùng của người đàn ông đầy hờ hững.
Nhưng... Thâm thúy trong mắt lại rõ ràng xẹt qua một tia âm trầm.
Sau một lúc lâu.
Tầm mắt hắn nhìn nàng, tiếng nói lạnh lùng: "Cô và người này..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.