Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện
Chương 200
Vân Tam Tam
11/10/2019
Lời này vừa nói ra, không khí tức khắc trở nên nghiêm nghị, trong lòng mọi người đều cảm khái.
Xác thật.
Đang là loạn thế, quốc gia mưa gió chao đảo, phàm là người Hoa, có ai không có xúc động?
Nhất thời yên lặng.
Sau một lúc lâu, vẫn là Vân Khuynh mở miệng trước, đưa đề tài quay trở về.
“Cái gọi là hợp tác của Tỉnh Thượng Xuyên, rốt cuộc là…”
Trên thực tế, vị Tỉnh Thượng Xuyên đến từ Nhật Bản này sau khi xuất hiện ở Đại Thượng Hải, hành sự bí ẩn, còn không ngừng hỏi thăm tin tức của Hứa Quảng Hào…
Cho nên, “Hắc Hồ” sớm đã chú ý tới hắn rồi.
Sau khi nhận được báo cáo, Vân Khuynh nhớ lại tin tức của thế giới nguyên bản, càng chú ý thêm vài phần.
Vì thế, tối nay khi Hứa Song Song muốn lẻn vào phòng, nàng đơn giản phái người lộ ra tiếng gió tới chỗ của Tỉnh Thượng Xuyên, âm thầm dắt mũi hai người.
Cũng là vì để hắn tiếp cận với Hứa Quảng Hào, thám thính mục đích lần này của hắn.
Không nghĩ rằng, lại là vì tìm kiếm người “Hợp tác”…?
Vân Khuynh nhăn mi lại, tầm mắt chuyển hướng về phía người đàn ông bên cạnh, trong mắt toát ra sự nghi hoặc.
“Lấy Hoa* chế Hoa*.”
* "Hoa" (華) ở đây là người Hoa.
Lục Thiếu Ngự nhìn lại nàng một cái, lạnh giọng phun ra bốn chữ.
Vân Khuynh cúi đầu, thần sắc cũng trầm xuống.
Cùng lúc đó, phó quan đang đứng kia thấp giọng giải thích ——
Trên thực tế, Lục Thiếu Ngự xuôi nam vào lúc này, là vì tra xét hướng đi của quân Nhật.
Mấy ngày trước, đội quân tiên phong truyền đến phản hồi… Nói Tỉnh Thượng Ninh đã đưa ra một “Kế hoạch tuyệt diệu” mới trong quân.
Chính là cái gọi là “Lấy hoa chế hoa”.
Chọn ra một người để hợp tác từ trong các quân phiệt, hỗ trợ nâng đỡ đối kháng với ba bên còn lại, chờ khi các thế lực toàn bộ bị tiêu diệt, lại trừ khử con rối này…
Hoàn toàn chiếm lĩnh Trung Quốc!
“—— Hít.”
Nghe xong cái gọi là chiến lược của Nhật Bản này, ông chủ Vương hút một ngụm khí lạnh, mắng.
“Tên quỷ quái này, tâm cũng quá độc rồi!”
Giây lát sau, hắn lại không khỏi lo lắng: “… Hứa đại soái sẽ không mắc mưu chứ?”
Vân Khuynh khép mắt, cong môi cười lạnh nói.
“Mắc mưu? Đây rõ ràng… Là dương mưu*.”
* Dương mưu (陽謀): giống như âm mưu, dương mưu cũng là mưu kế bày ra để đạt được mục đích nhất định. Nhưng khác nhau ở chỗ, âm mưu có dấu vết để lần theo, là có sơ hở, còn dương mưu là theo thế mà động, theo thế mà phát, không có dấu vết tìm kiếm, so với âm mưu cao minh hơn nhiều, cũng càng thêm khó áp dụng. (Theo Baike)
==> ý của Khuynh Khuynh là Hứa Quảng Hào tự cho mình thông minh có thể tính kế ngược lại quân Nhật, cao tay hơn quân Nhật một bậc.
Từ đầu tới đuôi, cái gọi là kế hoạch này, kỳ thật cũng không phức tạp.
Thậm chí đơn giản mà liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu, cho nên Hứa Quảng Hào cũng sẽ nhận ra.
Nhưng vấn đề là, nhận ra được, không có nghĩa là có thể kháng cự được dụ hoặc.
Chỉ cần có một chút tâm lý may mắn, hoặc là vọng tưởng bảo hổ lột da chống lại được việc ám sát lúc sau, vậy thì…
Vân Khuynh cúi đầu, đột nhiên nắm chặt chén trà, nàng nhớ tới tin tức giản lược của thế giới nguyên bản kia ——
Hứa Song Song và Cốc Bách Phong ra nước ngoài định cư, đạt được viên mãn, hoàn toàn không đề cập đến tình trạng của Trung Quốc.
Nàng vốn cũng không nghĩ nhiều.
Nhưng hiện giờ cân nhắc kỹ, lại cảm thấy không đúng.
Mặc dù đang lúc loạn thế, nhưng Hứa Song Song là con gái của quân phiệt Giang Nam, Cốc Bách Phong và cô ta ở lại trong nước, theo lý thuyết sẽ rất an toàn, cũng dễ xử lý mọi việc hơn.
Nhưng mà hai người lại vội vàng xuất ngoại, có phải là… Hứa Quảng Hào đã mất thế, không thể bảo vệ được bọn họ hay không?
Nhớ tới ở thế giới nguyên bản, Tỉnh Thượng Xuyên luôn nhằm vào Lục Thiếu Ngự, chẳng lẽ… Là bởi vì nể mặt Hứa Quảng Hào đang "Hợp tác" với quân Nhật?
Nghĩ như vậy, Vân Khuynh suýt nữa toát ra một thân mồ hôi lạnh. Nếu suy đoán của nàng chính xác, kết cục của Trung Quốc ở thế giới nguyên bản, chỉ sợ là…
Thoáng chốc, Vân Khuynh càng thêm nắm chặt chén trà, vẻ mặt càng thêm lạnh lẽo.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Giây tiếp theo.
Một lòng bàn tay ấm áp bỗng dưng phủ lên mu bàn tay của nàng.
Vân Khuynh ngẩn ra, nâng mắt lên.
Chỉ thấy người đàn ông lạnh lùng đang hạ mắt, chuyên chú từng chút gỡ ngón tay của nàng ra.
“Nghĩ loạn cái gì chứ.”
Lục Thiếu Ngự lạnh nhạt mở miệng, không hỏi nhiều, chỉ gắt gao cầm tay nàng.
Ánh mắt Vân Khuynh sáng ngời, khóe môi khẽ nhếch.
Đúng vậy.
Nàng nghĩ loạn cái gì chứ.
Bất luận lúc trước đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng sau khi đến thế giới này, cái Vân Khuynh nhìn thấy chính là ——
Những quân nhân dám hy sinh vì tổ quốc, rất rất nhiều công nhân học sinh vì nước mà âu lo, còn có, ngàn ngàn vạn vạn người như ông chủ Vương mặt ngoài thì hờ hững, nhưng vẫn là dân chúng tâm huyết…
Mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như tường đồng vách sắt.
Như vậy, cho dù giờ phút này quốc gia chao đảo, Trung Quốc… Cuối cùng cũng nhất định sẽ nghênh đón ánh rạng đông thắng lợi.
Mà nàng, sẽ cùng người yêu sóng vai chiến đấu.
Thế giới nguyên bản, Lục Thiếu Ngự vì thủ thành mà chết.
Một đời này, hai người cùng nắm tay kháng địch, Vân Khuynh tin chắc rằng… Hai người sẽ chung tay mở ra một thời đại mới cho Trung Quốc!
Giờ khắc này, nỗi lòng kích động.
Nàng đột nhiên vỗ tay Lục Thiếu Ngự, hắn nâng mắt lên nhìn, nàng mỉm cười rạng rỡ.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tầm mắt người đàn ông lạnh lùng, đang khóa chặt khuôn mặt mỉm cười xinh đẹp của cô gái.
Trong lúc nhất thời, không khí giữa hai người hòa hợp mà lại ấm áp.
Đương nhiên, hành động nhỏ này, nhìn thì lâu, kỳ thật cũng chỉ là mấy cái nháy mắt.
Chỉ là…
Hơn mười giây ngắn ngủi kia, phó quan và ông chủ Vương, lại không hẹn mà cùng cảm thấy chính mình đã hóa thành một phông nền.
Khụ.
Một lát sau, Lục Thiếu Ngự chuyển tầm mắt qua, phân phó thủ hạ: “Trước tiên nhanh chóng cấp báo việc này cho cha tôi.”
“Dạ.”
Thủ hạ kia mới vừa trầm giọng đồng ý, ông chủ Vương cũng vội nói.
“Thiếu soái, việc này khẩn cấp, nếu ngài tin được tiểu nhân, không bằng trực tiếp dùng điện báo ở nơi này đi.”
Nghe vậy, Lục Thiếu Ngự gật gật đầu: “Phiền ông rồi.”
“Không có việc gì, chuyện này tính là phiền toái gì chứ!”
Ông chủ Vương vẫy vẫy tay, một là lo lắng về tương lai, một là sự tin tưởng đối với Hứa Quảng Hào luôn che chở cho Đại Thượng Hải đã sụp xuống hơn phân nửa…
Vì thế, hắn trịnh trọng nói: “Tôi tuy rằng không dám tự mình ra chiến trường, nhưng chuyện đối phó tên quỷ kia, nếu cần đến tôi, Vương mỗ nhất định sẽ phối hợp tới cùng!”
Vừa dứt lời, mọi người ở đây đều im lặng một giây.
Một lát sau, Vân Khuynh thầm thở dài, âm thanh lạnh lùng nói.
“ Đại Thượng Hải, chỉ sợ… Sắp rối loạn thật rồi.”
*
—— Ngày ba mươi tháng sáu, Tỉnh Thượng Xuyên vào ở Hứa công quán.
—— Ngày hai tháng bảy, Tỉnh Thượng Xuyên che giấu thân phận, xuất hiện công khai bên cạnh Hứa Quảng Hào.
—— Ngày mười tháng bảy, quân Nhật bắt đầu cắm người vào trong quân Giang Nam, lấy trung gian là Tỉnh Thượng Xuyên, Hứa Quảng Hào bắt đầu bí mật triển khai hợp tác cùng Tỉnh Thượng Ninh.
—— Ngày mười hai tháng bảy, trên một ít báo chí, đột nhiên xuất hiện quan điểm mới về quan hệ mưu cầu hợp tác với Nhật Bản, khiến cho văn đàn lâm vào hỗn chiến.
—— Ngày mười ba tháng tám. Hứa Quảng Hào và quân Nhật bí mật thương nghị về đối tượng thảo phạt đầu tiên.
“Phương Bắc!?” Trong thư phòng tại Hứa công quán.
Tỉnh Thượng Xuyên cả kinh kêu lên: “Hứa tang, gia phụ mới thất bại tại phương Bắc không lâu, chuyện này…”
“Cậu thì hiểu cái rắm!” Hứa Quảng Hào khoát tay, lớn tiếng ngắt lời hắn.
“Lần trước là lần trước, lần này có lão tử tiếp viện, còn sợ lão gia hỏa Lục Quảng Bác kia? Tình huống quân đội của hắn ta như thế nào, lão tử đều rõ ràng!”
Khẩu khí của Hứa Quảng Hào ngang ngược, nhắc tới lão đối thủ, âm thầm cắn răng ——
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Hừ.
Lục Quảng Bác kia chỉ toàn làm bộ làm tịch, khi ở tiền triều cùng hắn làm quan, hai người là một văn một võ.
Kỳ thật, đối phương căn bản cũng không có bản lĩnh gì.
Không nghĩ tới đến thời dân quốc, vậy mà cũng thành quân phiệt chiếm giữ một phương.
Thậm chí, thế lực còn lớn hơn so với mình, được xưng là cái gì mà “Nho tướng”…
Phi!
Hứa Quảng Hào căm giận nghĩ, lại càng thêm chờ mong đến ngày đoạt được thế lực phương Bắc.
Đến lúc đó, tuyệt đối phải cho cả nhà Lục Quảng Bác kia đẹp mặt…
Mà bên kia.
Trong lòng Tỉnh Thượng Xuyên thầm mắng, cố gắng bình tĩnh lại, vừa định nói gì đó ——
Lại đột nhiên bị Hứa Song Song giữ chặt lại.
“Xuyên quân, em cũng cảm thấy công kích quân phương Bắc cũng không tồi.”
“…Song tử?”
Tỉnh Thượng Xuyên sờ tay cô, vừa lòng mà liếc mắt nhìn bụng hơi gồ lên của cô.
Liền nghe Hứa Song Song dịu dàng nói: “Binh lính của ba em lợi hại hơn nhiều so với quân phương Bắc.”
Cô nói xong, ác ý lập loè trong mắt: “Hơn nữa, con trai của đại soái quân phương Bắc, hiện giờ đang ở Đại Thượng Hải! Đây không phải là… con tin tốt nhất hay sao?”
Xác thật.
Đang là loạn thế, quốc gia mưa gió chao đảo, phàm là người Hoa, có ai không có xúc động?
Nhất thời yên lặng.
Sau một lúc lâu, vẫn là Vân Khuynh mở miệng trước, đưa đề tài quay trở về.
“Cái gọi là hợp tác của Tỉnh Thượng Xuyên, rốt cuộc là…”
Trên thực tế, vị Tỉnh Thượng Xuyên đến từ Nhật Bản này sau khi xuất hiện ở Đại Thượng Hải, hành sự bí ẩn, còn không ngừng hỏi thăm tin tức của Hứa Quảng Hào…
Cho nên, “Hắc Hồ” sớm đã chú ý tới hắn rồi.
Sau khi nhận được báo cáo, Vân Khuynh nhớ lại tin tức của thế giới nguyên bản, càng chú ý thêm vài phần.
Vì thế, tối nay khi Hứa Song Song muốn lẻn vào phòng, nàng đơn giản phái người lộ ra tiếng gió tới chỗ của Tỉnh Thượng Xuyên, âm thầm dắt mũi hai người.
Cũng là vì để hắn tiếp cận với Hứa Quảng Hào, thám thính mục đích lần này của hắn.
Không nghĩ rằng, lại là vì tìm kiếm người “Hợp tác”…?
Vân Khuynh nhăn mi lại, tầm mắt chuyển hướng về phía người đàn ông bên cạnh, trong mắt toát ra sự nghi hoặc.
“Lấy Hoa* chế Hoa*.”
* "Hoa" (華) ở đây là người Hoa.
Lục Thiếu Ngự nhìn lại nàng một cái, lạnh giọng phun ra bốn chữ.
Vân Khuynh cúi đầu, thần sắc cũng trầm xuống.
Cùng lúc đó, phó quan đang đứng kia thấp giọng giải thích ——
Trên thực tế, Lục Thiếu Ngự xuôi nam vào lúc này, là vì tra xét hướng đi của quân Nhật.
Mấy ngày trước, đội quân tiên phong truyền đến phản hồi… Nói Tỉnh Thượng Ninh đã đưa ra một “Kế hoạch tuyệt diệu” mới trong quân.
Chính là cái gọi là “Lấy hoa chế hoa”.
Chọn ra một người để hợp tác từ trong các quân phiệt, hỗ trợ nâng đỡ đối kháng với ba bên còn lại, chờ khi các thế lực toàn bộ bị tiêu diệt, lại trừ khử con rối này…
Hoàn toàn chiếm lĩnh Trung Quốc!
“—— Hít.”
Nghe xong cái gọi là chiến lược của Nhật Bản này, ông chủ Vương hút một ngụm khí lạnh, mắng.
“Tên quỷ quái này, tâm cũng quá độc rồi!”
Giây lát sau, hắn lại không khỏi lo lắng: “… Hứa đại soái sẽ không mắc mưu chứ?”
Vân Khuynh khép mắt, cong môi cười lạnh nói.
“Mắc mưu? Đây rõ ràng… Là dương mưu*.”
* Dương mưu (陽謀): giống như âm mưu, dương mưu cũng là mưu kế bày ra để đạt được mục đích nhất định. Nhưng khác nhau ở chỗ, âm mưu có dấu vết để lần theo, là có sơ hở, còn dương mưu là theo thế mà động, theo thế mà phát, không có dấu vết tìm kiếm, so với âm mưu cao minh hơn nhiều, cũng càng thêm khó áp dụng. (Theo Baike)
==> ý của Khuynh Khuynh là Hứa Quảng Hào tự cho mình thông minh có thể tính kế ngược lại quân Nhật, cao tay hơn quân Nhật một bậc.
Từ đầu tới đuôi, cái gọi là kế hoạch này, kỳ thật cũng không phức tạp.
Thậm chí đơn giản mà liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu, cho nên Hứa Quảng Hào cũng sẽ nhận ra.
Nhưng vấn đề là, nhận ra được, không có nghĩa là có thể kháng cự được dụ hoặc.
Chỉ cần có một chút tâm lý may mắn, hoặc là vọng tưởng bảo hổ lột da chống lại được việc ám sát lúc sau, vậy thì…
Vân Khuynh cúi đầu, đột nhiên nắm chặt chén trà, nàng nhớ tới tin tức giản lược của thế giới nguyên bản kia ——
Hứa Song Song và Cốc Bách Phong ra nước ngoài định cư, đạt được viên mãn, hoàn toàn không đề cập đến tình trạng của Trung Quốc.
Nàng vốn cũng không nghĩ nhiều.
Nhưng hiện giờ cân nhắc kỹ, lại cảm thấy không đúng.
Mặc dù đang lúc loạn thế, nhưng Hứa Song Song là con gái của quân phiệt Giang Nam, Cốc Bách Phong và cô ta ở lại trong nước, theo lý thuyết sẽ rất an toàn, cũng dễ xử lý mọi việc hơn.
Nhưng mà hai người lại vội vàng xuất ngoại, có phải là… Hứa Quảng Hào đã mất thế, không thể bảo vệ được bọn họ hay không?
Nhớ tới ở thế giới nguyên bản, Tỉnh Thượng Xuyên luôn nhằm vào Lục Thiếu Ngự, chẳng lẽ… Là bởi vì nể mặt Hứa Quảng Hào đang "Hợp tác" với quân Nhật?
Nghĩ như vậy, Vân Khuynh suýt nữa toát ra một thân mồ hôi lạnh. Nếu suy đoán của nàng chính xác, kết cục của Trung Quốc ở thế giới nguyên bản, chỉ sợ là…
Thoáng chốc, Vân Khuynh càng thêm nắm chặt chén trà, vẻ mặt càng thêm lạnh lẽo.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Giây tiếp theo.
Một lòng bàn tay ấm áp bỗng dưng phủ lên mu bàn tay của nàng.
Vân Khuynh ngẩn ra, nâng mắt lên.
Chỉ thấy người đàn ông lạnh lùng đang hạ mắt, chuyên chú từng chút gỡ ngón tay của nàng ra.
“Nghĩ loạn cái gì chứ.”
Lục Thiếu Ngự lạnh nhạt mở miệng, không hỏi nhiều, chỉ gắt gao cầm tay nàng.
Ánh mắt Vân Khuynh sáng ngời, khóe môi khẽ nhếch.
Đúng vậy.
Nàng nghĩ loạn cái gì chứ.
Bất luận lúc trước đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng sau khi đến thế giới này, cái Vân Khuynh nhìn thấy chính là ——
Những quân nhân dám hy sinh vì tổ quốc, rất rất nhiều công nhân học sinh vì nước mà âu lo, còn có, ngàn ngàn vạn vạn người như ông chủ Vương mặt ngoài thì hờ hững, nhưng vẫn là dân chúng tâm huyết…
Mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như tường đồng vách sắt.
Như vậy, cho dù giờ phút này quốc gia chao đảo, Trung Quốc… Cuối cùng cũng nhất định sẽ nghênh đón ánh rạng đông thắng lợi.
Mà nàng, sẽ cùng người yêu sóng vai chiến đấu.
Thế giới nguyên bản, Lục Thiếu Ngự vì thủ thành mà chết.
Một đời này, hai người cùng nắm tay kháng địch, Vân Khuynh tin chắc rằng… Hai người sẽ chung tay mở ra một thời đại mới cho Trung Quốc!
Giờ khắc này, nỗi lòng kích động.
Nàng đột nhiên vỗ tay Lục Thiếu Ngự, hắn nâng mắt lên nhìn, nàng mỉm cười rạng rỡ.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tầm mắt người đàn ông lạnh lùng, đang khóa chặt khuôn mặt mỉm cười xinh đẹp của cô gái.
Trong lúc nhất thời, không khí giữa hai người hòa hợp mà lại ấm áp.
Đương nhiên, hành động nhỏ này, nhìn thì lâu, kỳ thật cũng chỉ là mấy cái nháy mắt.
Chỉ là…
Hơn mười giây ngắn ngủi kia, phó quan và ông chủ Vương, lại không hẹn mà cùng cảm thấy chính mình đã hóa thành một phông nền.
Khụ.
Một lát sau, Lục Thiếu Ngự chuyển tầm mắt qua, phân phó thủ hạ: “Trước tiên nhanh chóng cấp báo việc này cho cha tôi.”
“Dạ.”
Thủ hạ kia mới vừa trầm giọng đồng ý, ông chủ Vương cũng vội nói.
“Thiếu soái, việc này khẩn cấp, nếu ngài tin được tiểu nhân, không bằng trực tiếp dùng điện báo ở nơi này đi.”
Nghe vậy, Lục Thiếu Ngự gật gật đầu: “Phiền ông rồi.”
“Không có việc gì, chuyện này tính là phiền toái gì chứ!”
Ông chủ Vương vẫy vẫy tay, một là lo lắng về tương lai, một là sự tin tưởng đối với Hứa Quảng Hào luôn che chở cho Đại Thượng Hải đã sụp xuống hơn phân nửa…
Vì thế, hắn trịnh trọng nói: “Tôi tuy rằng không dám tự mình ra chiến trường, nhưng chuyện đối phó tên quỷ kia, nếu cần đến tôi, Vương mỗ nhất định sẽ phối hợp tới cùng!”
Vừa dứt lời, mọi người ở đây đều im lặng một giây.
Một lát sau, Vân Khuynh thầm thở dài, âm thanh lạnh lùng nói.
“ Đại Thượng Hải, chỉ sợ… Sắp rối loạn thật rồi.”
*
—— Ngày ba mươi tháng sáu, Tỉnh Thượng Xuyên vào ở Hứa công quán.
—— Ngày hai tháng bảy, Tỉnh Thượng Xuyên che giấu thân phận, xuất hiện công khai bên cạnh Hứa Quảng Hào.
—— Ngày mười tháng bảy, quân Nhật bắt đầu cắm người vào trong quân Giang Nam, lấy trung gian là Tỉnh Thượng Xuyên, Hứa Quảng Hào bắt đầu bí mật triển khai hợp tác cùng Tỉnh Thượng Ninh.
—— Ngày mười hai tháng bảy, trên một ít báo chí, đột nhiên xuất hiện quan điểm mới về quan hệ mưu cầu hợp tác với Nhật Bản, khiến cho văn đàn lâm vào hỗn chiến.
—— Ngày mười ba tháng tám. Hứa Quảng Hào và quân Nhật bí mật thương nghị về đối tượng thảo phạt đầu tiên.
“Phương Bắc!?” Trong thư phòng tại Hứa công quán.
Tỉnh Thượng Xuyên cả kinh kêu lên: “Hứa tang, gia phụ mới thất bại tại phương Bắc không lâu, chuyện này…”
“Cậu thì hiểu cái rắm!” Hứa Quảng Hào khoát tay, lớn tiếng ngắt lời hắn.
“Lần trước là lần trước, lần này có lão tử tiếp viện, còn sợ lão gia hỏa Lục Quảng Bác kia? Tình huống quân đội của hắn ta như thế nào, lão tử đều rõ ràng!”
Khẩu khí của Hứa Quảng Hào ngang ngược, nhắc tới lão đối thủ, âm thầm cắn răng ——
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Hừ.
Lục Quảng Bác kia chỉ toàn làm bộ làm tịch, khi ở tiền triều cùng hắn làm quan, hai người là một văn một võ.
Kỳ thật, đối phương căn bản cũng không có bản lĩnh gì.
Không nghĩ tới đến thời dân quốc, vậy mà cũng thành quân phiệt chiếm giữ một phương.
Thậm chí, thế lực còn lớn hơn so với mình, được xưng là cái gì mà “Nho tướng”…
Phi!
Hứa Quảng Hào căm giận nghĩ, lại càng thêm chờ mong đến ngày đoạt được thế lực phương Bắc.
Đến lúc đó, tuyệt đối phải cho cả nhà Lục Quảng Bác kia đẹp mặt…
Mà bên kia.
Trong lòng Tỉnh Thượng Xuyên thầm mắng, cố gắng bình tĩnh lại, vừa định nói gì đó ——
Lại đột nhiên bị Hứa Song Song giữ chặt lại.
“Xuyên quân, em cũng cảm thấy công kích quân phương Bắc cũng không tồi.”
“…Song tử?”
Tỉnh Thượng Xuyên sờ tay cô, vừa lòng mà liếc mắt nhìn bụng hơi gồ lên của cô.
Liền nghe Hứa Song Song dịu dàng nói: “Binh lính của ba em lợi hại hơn nhiều so với quân phương Bắc.”
Cô nói xong, ác ý lập loè trong mắt: “Hơn nữa, con trai của đại soái quân phương Bắc, hiện giờ đang ở Đại Thượng Hải! Đây không phải là… con tin tốt nhất hay sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.