Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện
Chương 226
Vân Tam Tam
23/07/2019
Chính là em này!”
Vừa lên án, mọi người chấn kinh.
“Không, không phải em!”
Sắc mặt Đồng An Khả trắng bệch, cắn môi cãi chày cãi cối: “Em không có…”
Nhưng vẫn không ngăn được mọi người khe khẽ thì thầm.
Ngô Hoành và Triệu Thành Chu tức giận đỏ mặt, đang lúc chuẩn bị phát tác ——
Người bùng nổ trước lại là Hiên Viên Vũ.
“Đồng An Khả!”
Hắn ta quát chói tai, nhíu mày, tuấn mục trừng nữ sinh bên cạnh.
Đương nhiên cũng không phải bởi vì Hiên Viên Vũ có giác ngộ “Thành thật khi thi cử” gì đó.
Hắn ta chỉ đơn giản là khó có thể tin được ——
Người con gái mình coi trọng, lại ngu xuẩn như thế?
Dùng thủ đoạn gian lận nào không dùng, lại chọn cách trộm đáp án ngu xuẩn như vậy?
Phải biết rằng, khắp nơi tại Thánh Nặc đều có camera theo dõi…
“Em thật sự đã trộm đáp án?”
Hiên Viên Vũ nghĩ, trước sau vẫn cảm thấy việc này quá vớ vẩn, không khỏi chất vấn.
Nghe vậy, Đồng An Khả lại giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, túm chặt hắn ta: “Vũ…”
Cô ta lắc lắc đầu, đôi môi đã cắn đến trắng bệch.
“Em thật sự không có…”
Rõ ràng… đã mang theo ẩn thân phù rồi mà.
Sao có thể bị camera ghi lại?
Đồng An Khả nắm chặt lòng bàn tay, chỉ cảm thấy trong đầu trở nên hỗn loạn.
Đột nhiên, linh quang chợt lóe.
Từ từ.
Có thể… Là có khác người cũng đi trộm đáp án, trời xui đất khiến mà dính lên trên đầu cô ta?
Chẳng lẽ là Thẩm Vân Khuynh?
Đúng rồi.
Lần kiểm tra này đối phương đạt được điểm cao như vậy, rõ ràng là có mờ ám.
Đồng An Khả nghĩ như vậy thì ánh mắt sáng ngời, vội lại quay sang phía thầy giáo kia.
“Lão sư, có phải thầy nhìn lầm rồi hay không? Hay là vì… muốn bao che cho thủ phạm thật sự?”
Cô ta ra vẻ ám chỉ, ngữ điệu khẽ run.
Trên gương mặt thanh tú toát ra vẻ quật cường mà thê lương, giống như thật sự bị oan khuất rất lớn.
Vừa nói dứt lời, Hiên Viên Vũ vừa hiểu ra "chân tướng" cũng lập tức đuổi kịp.
“Chủ nhiệm Ngô.” Hắn ta bày ra tư thế con trai chủ tịch, hừ lạnh một tiếng.
“Sự kiện lần này thầy cũng không thể vì bao che cho tiểu nhân mà oan uổng người vô tội.”
!?
Chỉ trong chớp mắt, người vây xem đều bị mạch não quỷ dị của hai người này làm cho ngốc nghếch.
Vân Khuynh đột nhiên nheo mắt, bên môi xẹt qua một độ cong trào phúng.
Nàng biết rõ là hai người này đang ám chỉ mình.
Nhưng, đối với các lão sư mà nói…
“Các em có ý gì?!”
Quả nhiên, giây tiếp theo.
Thầy giáo kiểm tra camera kia đã bạo phát.
Mặc dù Thánh Nặc là trường học quý tộc nhưng luôn luôn có phong cách tốt đẹp của một trường học đúng nghĩa, thái độ của học sinh đối với thầy cô giáo đều là cung cung kính kính.
Lễ nghi của phần lớn con nhà hào môn càng không có chỗ nào để chê.
Không nghĩ tới hôm nay hắn lại bị hai đứa học sinh chỉ trích là bao che “Tiểu nhân”?
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Thời khắc này, vị thầy giáo ngày thường tính tình ôn hòa này cũng không khỏi tức giận vô cùng.
Dưới cơn thịnh nộ, cũng bất chấp thân phận quý công tử gì đó của Hiên Viên Vũ, xông thẳng lên bục giảng.
Lúc mọi người chưa kịp phản ứng đã nhanh chóng khởi động máy chiếu.
“Mắt thấy chính là thật, tôi có mang đoạn ghi hình đến đây, không bằng mọi người cùng nhau thưởng thức đi.”
Trên máy chiếu rất nhanh đã hiện ra cảnh tượng ngày hôm đó ——
Thời gian tập thể dục buổi sáng, tầng lầu năm hai hoàn toàn trống vắng.
Một nữ sinh tướng mạo thanh tú, trong tay giống như bắt lấy gì đó, lén lút đi vào văn phòng.
Tiếp theo, bắt đầu tìm kiếm…
Video quay được hình ảnh vô cùng rõ ràng.
Lúc video phát ra, sắc mặt Đồng An Khả càng thêm trắng bệch.
Rốt cuộc, lúc thấy hình ảnh dừng lại kia, mặt cắt không còn một giọt máu.
Bởi vì giờ phút này, trên màn chiếu ra ——
Đúng là lúc sau khi cô ta lấy được đáp án, bộ dạng đắc ý vô cùng…
“Đồng An Khả!”
Giây tiếp theo, một tiếng hét phẫn nộ vang lên: “Em còn gì để nói không?”
Triệu Thành Chu chỉ vào Đồng An Khả, tức giận đến đôi tay phát run.
Nên biết rằng nếu dạy ra học sinh có hành vi gian lận sẽ gây ra bất lợi rất lớn đối với thanh danh của hắn.
Bên cạnh, Ngô Hoành cũng giận dữ nói: “Quả thực là bại hoại đạo đức mà!”
Cùng thời khắc đó, dưới đài càng thêm ồn ào.
“Ôi trời! Thật sự là Đồng An Khả!”
“Lần này cậu ta đạt điểm cao như vậy, mình còn âm thầm bội phục nữa, không ngờ lại là trộm đáp án!”
“Quả thực là vô sỉ! Cậu nghĩ coi thành tích trước kia của cậu ta có phải cũng là gian lận hay không…”
…
Trong lúc nhất thời, vô số âm thanh khinh thường, chỉ trích truyền vào tai cô ta.
Đồng An Khả gắt gao cắn môi, cảm thấy chua xót vô cùng.
Sao có thể như thế?
Ẩn thân phù thật sự mất đi hiệu lực?
Mình xong rồi.
Thật sự xong rồi…
Đồng An Khả tâm như tro tàn mà nghĩ, bỗng nhiên cảm giác bả vai tê rần ——
Vừa nâng mắt đã gặp phải khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo của đối phương.
“Đồng An Khả!”
Hiên Viên Vũ cắn chặt răng, ân xanh trên trán đã nổi lên toàn bộ.
“Cô dám gạt tôi!”
Còn hại hắn ta mất hết mặt mũi…
“Vũ…”
Đồng An Khả lã chã chực khóc mà bắt lấy tay hắn ta: “Em, em làm vậy là vì anh mà…”
“Phi!” Hiên Viên Vũ phỉ nhổ, hung hăng đẩy cô ta ra.
Nếu không phải vì không muốn người khác xem kịch vui, hắn ta thậm chí còn muốn quăng cô ta ra ngoài!
Hiên Viên Vũ âm thầm siết chặt tay, trong lòng đã phán tử hình cho Đồng An Khả.
Tiếp theo, hắn ta quay người lại, không quay đầu rời khỏi lớp A năm hai.
“Vũ…”
Mắt thấy chỗ dựa cuối cùng đã đi xa, Đồng An Khả mở to mắt, cả người lung lay sắp đổ.
Quả nhiên, giây tiếp theo.
Ngô Hoành đã trầm giọng tuyên cáo với cô ta.
“Lần này em phải kiểm điểm trước toàn trường, đồng thời... bị tước đoạt tư cách học sinh học viện Thánh Nặc!”
Đồng An Khả nghe vậy chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
Giây lát sau, thân mình cô ta thẳng tắp xụi lơ xuống.
Một khắc trước khi ngã xuống kia.
Đồng An Khả chỉ thấy ——
Nữ sinh mỹ lệ đang đứng ở bên kia cong môi cười.
Tựa như ác ma, liếc mắt không chút để tâm.
Mình thua rồi sao?
Không…
Đồng An Khả ngã “Rầm ——” trên mặt đất, cả người đau nhức.
Đột nhiên bị một bóng dáng ôm lấy.
Là Vân Khuynh.
Trước mắt bao người, nàng “Quan tâm” nâng bạn học dậy.
Trên thực tế, lại như lơ đãng nói bên tai Đồng An Khả.
“Ước định bên thua xin lỗi trước mặt mọi người trước kia, lớp trưởng Đồng, cậu còn nhớ không vậy?"
Vân Khuynh nhẹ giọng nói, cong khóe môi.
“Hay là, lúc cậu kiểm điểm thì thuận tiện xin lỗi luôn nhé, làm cùng lúc cũng được mà…”
Đồng An Khả nghe vậy thân mình chợt run lên, cảm thấy muốn hôn mê.
*
Ba ngày sau.
Sau khi tập thể dục buổi sáng xong, toàn trường thông báo.
Đồng An Khả cầm thư kiểm điểm, sắc mặt trắng bệch đứng trước đài chủ tịch.
“…Vì đánh cược với bạn học cùng lớp, tôi đã trộm đáp án bài thi trong lần kiểm tra vừa rồi…”
Toàn trường đều nghe, tiếng cười trộm không ngừng truyền đến.
Bên kia.
Một vị khách ngoài ý muốn đến trường lại “Trùng hợp” chứng kiến cảnh này.
“Đây là con gái riêng ưu tú của ông đấy à?”
Một vị phu nhân ung dung cười nhạo nói: “Đồng Hành Viễn, cô ta cũng thật có tinh thần thi đua đấy!”
“Con gái riêng gì cơ?” Người đàn ông trung niên bên cạnh phản bác một câu.
Nhưng khi ông ta nhìn thấy nữ sinh đang co rúm trên đài đọc kiểm điểm, sắc mặt trở nên khó coi vô cùng.
“Ha.”
Phu nhân kia châm chọc cười ra tiếng quay đầu nói với một nữ sinh.
“Để cháu chê cười rồi, bạn học nhỏ, cảm ơn cháu đã dẫn đường…”
“Không có gì ạ.” Đối phương cười cười: “Cháu đi trước đây.”
Nàng nói xong, bình tĩnh xoay người, dần dần đi xa.
Cho đến khi đến một nơi bí ẩn mới nhẹ giương môi.
“Sao vậy?”
Vân Khuynh đột nhiên quay đầu lại, trong mắt toát ra ý vị không rõ.
“Thấy em xấu xa lắm à?”
Nàng hơi phồng má, tựa như bất mãn mà liếc nhìn người đàn ông yêu mị vẫn luôn đi theo phía sau.
…Kỳ Tế lẳng lặng nhìn thiếu nữ, giọng nói lạnh nhạt: “Ừ.”
Vừa lên án, mọi người chấn kinh.
“Không, không phải em!”
Sắc mặt Đồng An Khả trắng bệch, cắn môi cãi chày cãi cối: “Em không có…”
Nhưng vẫn không ngăn được mọi người khe khẽ thì thầm.
Ngô Hoành và Triệu Thành Chu tức giận đỏ mặt, đang lúc chuẩn bị phát tác ——
Người bùng nổ trước lại là Hiên Viên Vũ.
“Đồng An Khả!”
Hắn ta quát chói tai, nhíu mày, tuấn mục trừng nữ sinh bên cạnh.
Đương nhiên cũng không phải bởi vì Hiên Viên Vũ có giác ngộ “Thành thật khi thi cử” gì đó.
Hắn ta chỉ đơn giản là khó có thể tin được ——
Người con gái mình coi trọng, lại ngu xuẩn như thế?
Dùng thủ đoạn gian lận nào không dùng, lại chọn cách trộm đáp án ngu xuẩn như vậy?
Phải biết rằng, khắp nơi tại Thánh Nặc đều có camera theo dõi…
“Em thật sự đã trộm đáp án?”
Hiên Viên Vũ nghĩ, trước sau vẫn cảm thấy việc này quá vớ vẩn, không khỏi chất vấn.
Nghe vậy, Đồng An Khả lại giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, túm chặt hắn ta: “Vũ…”
Cô ta lắc lắc đầu, đôi môi đã cắn đến trắng bệch.
“Em thật sự không có…”
Rõ ràng… đã mang theo ẩn thân phù rồi mà.
Sao có thể bị camera ghi lại?
Đồng An Khả nắm chặt lòng bàn tay, chỉ cảm thấy trong đầu trở nên hỗn loạn.
Đột nhiên, linh quang chợt lóe.
Từ từ.
Có thể… Là có khác người cũng đi trộm đáp án, trời xui đất khiến mà dính lên trên đầu cô ta?
Chẳng lẽ là Thẩm Vân Khuynh?
Đúng rồi.
Lần kiểm tra này đối phương đạt được điểm cao như vậy, rõ ràng là có mờ ám.
Đồng An Khả nghĩ như vậy thì ánh mắt sáng ngời, vội lại quay sang phía thầy giáo kia.
“Lão sư, có phải thầy nhìn lầm rồi hay không? Hay là vì… muốn bao che cho thủ phạm thật sự?”
Cô ta ra vẻ ám chỉ, ngữ điệu khẽ run.
Trên gương mặt thanh tú toát ra vẻ quật cường mà thê lương, giống như thật sự bị oan khuất rất lớn.
Vừa nói dứt lời, Hiên Viên Vũ vừa hiểu ra "chân tướng" cũng lập tức đuổi kịp.
“Chủ nhiệm Ngô.” Hắn ta bày ra tư thế con trai chủ tịch, hừ lạnh một tiếng.
“Sự kiện lần này thầy cũng không thể vì bao che cho tiểu nhân mà oan uổng người vô tội.”
!?
Chỉ trong chớp mắt, người vây xem đều bị mạch não quỷ dị của hai người này làm cho ngốc nghếch.
Vân Khuynh đột nhiên nheo mắt, bên môi xẹt qua một độ cong trào phúng.
Nàng biết rõ là hai người này đang ám chỉ mình.
Nhưng, đối với các lão sư mà nói…
“Các em có ý gì?!”
Quả nhiên, giây tiếp theo.
Thầy giáo kiểm tra camera kia đã bạo phát.
Mặc dù Thánh Nặc là trường học quý tộc nhưng luôn luôn có phong cách tốt đẹp của một trường học đúng nghĩa, thái độ của học sinh đối với thầy cô giáo đều là cung cung kính kính.
Lễ nghi của phần lớn con nhà hào môn càng không có chỗ nào để chê.
Không nghĩ tới hôm nay hắn lại bị hai đứa học sinh chỉ trích là bao che “Tiểu nhân”?
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Thời khắc này, vị thầy giáo ngày thường tính tình ôn hòa này cũng không khỏi tức giận vô cùng.
Dưới cơn thịnh nộ, cũng bất chấp thân phận quý công tử gì đó của Hiên Viên Vũ, xông thẳng lên bục giảng.
Lúc mọi người chưa kịp phản ứng đã nhanh chóng khởi động máy chiếu.
“Mắt thấy chính là thật, tôi có mang đoạn ghi hình đến đây, không bằng mọi người cùng nhau thưởng thức đi.”
Trên máy chiếu rất nhanh đã hiện ra cảnh tượng ngày hôm đó ——
Thời gian tập thể dục buổi sáng, tầng lầu năm hai hoàn toàn trống vắng.
Một nữ sinh tướng mạo thanh tú, trong tay giống như bắt lấy gì đó, lén lút đi vào văn phòng.
Tiếp theo, bắt đầu tìm kiếm…
Video quay được hình ảnh vô cùng rõ ràng.
Lúc video phát ra, sắc mặt Đồng An Khả càng thêm trắng bệch.
Rốt cuộc, lúc thấy hình ảnh dừng lại kia, mặt cắt không còn một giọt máu.
Bởi vì giờ phút này, trên màn chiếu ra ——
Đúng là lúc sau khi cô ta lấy được đáp án, bộ dạng đắc ý vô cùng…
“Đồng An Khả!”
Giây tiếp theo, một tiếng hét phẫn nộ vang lên: “Em còn gì để nói không?”
Triệu Thành Chu chỉ vào Đồng An Khả, tức giận đến đôi tay phát run.
Nên biết rằng nếu dạy ra học sinh có hành vi gian lận sẽ gây ra bất lợi rất lớn đối với thanh danh của hắn.
Bên cạnh, Ngô Hoành cũng giận dữ nói: “Quả thực là bại hoại đạo đức mà!”
Cùng thời khắc đó, dưới đài càng thêm ồn ào.
“Ôi trời! Thật sự là Đồng An Khả!”
“Lần này cậu ta đạt điểm cao như vậy, mình còn âm thầm bội phục nữa, không ngờ lại là trộm đáp án!”
“Quả thực là vô sỉ! Cậu nghĩ coi thành tích trước kia của cậu ta có phải cũng là gian lận hay không…”
…
Trong lúc nhất thời, vô số âm thanh khinh thường, chỉ trích truyền vào tai cô ta.
Đồng An Khả gắt gao cắn môi, cảm thấy chua xót vô cùng.
Sao có thể như thế?
Ẩn thân phù thật sự mất đi hiệu lực?
Mình xong rồi.
Thật sự xong rồi…
Đồng An Khả tâm như tro tàn mà nghĩ, bỗng nhiên cảm giác bả vai tê rần ——
Vừa nâng mắt đã gặp phải khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo của đối phương.
“Đồng An Khả!”
Hiên Viên Vũ cắn chặt răng, ân xanh trên trán đã nổi lên toàn bộ.
“Cô dám gạt tôi!”
Còn hại hắn ta mất hết mặt mũi…
“Vũ…”
Đồng An Khả lã chã chực khóc mà bắt lấy tay hắn ta: “Em, em làm vậy là vì anh mà…”
“Phi!” Hiên Viên Vũ phỉ nhổ, hung hăng đẩy cô ta ra.
Nếu không phải vì không muốn người khác xem kịch vui, hắn ta thậm chí còn muốn quăng cô ta ra ngoài!
Hiên Viên Vũ âm thầm siết chặt tay, trong lòng đã phán tử hình cho Đồng An Khả.
Tiếp theo, hắn ta quay người lại, không quay đầu rời khỏi lớp A năm hai.
“Vũ…”
Mắt thấy chỗ dựa cuối cùng đã đi xa, Đồng An Khả mở to mắt, cả người lung lay sắp đổ.
Quả nhiên, giây tiếp theo.
Ngô Hoành đã trầm giọng tuyên cáo với cô ta.
“Lần này em phải kiểm điểm trước toàn trường, đồng thời... bị tước đoạt tư cách học sinh học viện Thánh Nặc!”
Đồng An Khả nghe vậy chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
Giây lát sau, thân mình cô ta thẳng tắp xụi lơ xuống.
Một khắc trước khi ngã xuống kia.
Đồng An Khả chỉ thấy ——
Nữ sinh mỹ lệ đang đứng ở bên kia cong môi cười.
Tựa như ác ma, liếc mắt không chút để tâm.
Mình thua rồi sao?
Không…
Đồng An Khả ngã “Rầm ——” trên mặt đất, cả người đau nhức.
Đột nhiên bị một bóng dáng ôm lấy.
Là Vân Khuynh.
Trước mắt bao người, nàng “Quan tâm” nâng bạn học dậy.
Trên thực tế, lại như lơ đãng nói bên tai Đồng An Khả.
“Ước định bên thua xin lỗi trước mặt mọi người trước kia, lớp trưởng Đồng, cậu còn nhớ không vậy?"
Vân Khuynh nhẹ giọng nói, cong khóe môi.
“Hay là, lúc cậu kiểm điểm thì thuận tiện xin lỗi luôn nhé, làm cùng lúc cũng được mà…”
Đồng An Khả nghe vậy thân mình chợt run lên, cảm thấy muốn hôn mê.
*
Ba ngày sau.
Sau khi tập thể dục buổi sáng xong, toàn trường thông báo.
Đồng An Khả cầm thư kiểm điểm, sắc mặt trắng bệch đứng trước đài chủ tịch.
“…Vì đánh cược với bạn học cùng lớp, tôi đã trộm đáp án bài thi trong lần kiểm tra vừa rồi…”
Toàn trường đều nghe, tiếng cười trộm không ngừng truyền đến.
Bên kia.
Một vị khách ngoài ý muốn đến trường lại “Trùng hợp” chứng kiến cảnh này.
“Đây là con gái riêng ưu tú của ông đấy à?”
Một vị phu nhân ung dung cười nhạo nói: “Đồng Hành Viễn, cô ta cũng thật có tinh thần thi đua đấy!”
“Con gái riêng gì cơ?” Người đàn ông trung niên bên cạnh phản bác một câu.
Nhưng khi ông ta nhìn thấy nữ sinh đang co rúm trên đài đọc kiểm điểm, sắc mặt trở nên khó coi vô cùng.
“Ha.”
Phu nhân kia châm chọc cười ra tiếng quay đầu nói với một nữ sinh.
“Để cháu chê cười rồi, bạn học nhỏ, cảm ơn cháu đã dẫn đường…”
“Không có gì ạ.” Đối phương cười cười: “Cháu đi trước đây.”
Nàng nói xong, bình tĩnh xoay người, dần dần đi xa.
Cho đến khi đến một nơi bí ẩn mới nhẹ giương môi.
“Sao vậy?”
Vân Khuynh đột nhiên quay đầu lại, trong mắt toát ra ý vị không rõ.
“Thấy em xấu xa lắm à?”
Nàng hơi phồng má, tựa như bất mãn mà liếc nhìn người đàn ông yêu mị vẫn luôn đi theo phía sau.
…Kỳ Tế lẳng lặng nhìn thiếu nữ, giọng nói lạnh nhạt: “Ừ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.