Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện
Chương 254
Vân Tam Tam
11/10/2019
Trong phòng chỉ trang trí một loạt đèn cung đình.
Ánh nến lay động hoà thuận vui vẻ, trong lư hương, Long Tiên Hương lượn lờ dâng lên, khiến không khí trong phòng xuất hiện vài phần ấm áp.
Nam tử đến trong ánh trăng, từ gian ngoài phòng thong thả đi vào, thoáng chốc như bước vào nhân gian.
Lâu Ẩn chậm rãi đi vào, lướt qua bình phong, rốt cuộc cũng gặp được chủ nhân hắn phải hầu hạ đêm nay --
Phía sau bình phong, nữ tử mặc trung y tuyết trắng đang ngồi bên bàn trang điểm, tư thái nhàn hạ.
Nhưng cho dù là một thân màu trắng, cho dù đã gạt đi lớp phấn trang điểm, phần lệ sắc này lại không giảm đi dù chỉ nửa phần.
Thậm chí càng hiện ra phong tình tự nhiên mà thanh diễm (thanh thoát + diễm lệ).
Giờ phút này, một tay nàng chống hàm, nửa người trên tựa vào đèn cung đình cách đó không xa. Trong ánh nến chập chờn, càng như một bức tranh kiều diễm.
Cảnh tượng này vô cùng đẹp, cực nóng, thiêu đốt người.
Hoàn toàn xứng đáng là thiên tư quốc sắc, quý như mẫu đơn, càng là có một không hai ở Lục cung.
Theo lý thuyết, nhân vật bậc này, nên được hưởng tiêu phòng độc sủng. Nhưng trên thực tế, hiện giờ chỉ mới là đêm đại hôn, nàng đã bị vứt bỏ phòng không...
A.
Lâu Ẩn dừng lại, ánh mắt hơi tối, mới phút chốc nhận ra tâm tư của hắn đã quá giới hạn.
Cho dù là như thế, thì sao chứ?
Tưởng Vân Khuynh, đích nữ Tưởng gia, chủ nhân hậu cung, còn là thê tử của Ân Diệp. Hai người là địch ta rõ ràng.
Chuyện tối hôm này, có khi nào là Tưởng gia thăm dò...
"Nương nương." Phân tâm chỉ trong một cái chớp mắt, không có ai phát hiện.
Khi Lâu Ẩn đến trước mặt nàng vẫn không có chút dao động nào như cũ.
Hắn kính cẩn mà đứng bên cạnh Vân Khuynh, chỉ gọi nàng một tiếng, sao đó rũ mắt không nói.
Vân Khuynh hơi nhướng mày, nhìn người ra vẻ ta đây trước mắt, cảm thấy hơi tức giận.
"Lâu Ẩn..."
Nàng nhẹ gọi tên hắn, trong ngữ điệu mang theo một tia than thở, lại có ý vị lưu luyến khó hiểu.
Giây tiếp theo.
Vân Khuynh cong môi lên, đột nhiên vươn tay về phía hướng hắn.
Lâu Ẩn lập tức hiểu ý, tiến lên vài bước, chậm rãi nâng nàng lên.
Lại không ngờ.
Nữ tử lười biếng như mèo con, trực tiếp đem trọng lượng đè hết lên người hắn, không chút khách khí ăn vạ trên đầu vai hắn.
Mềm mại ấm áp tiến vào lòng, đuôi mắt Lâu Ẩn không dấu vết động dậy, hơi chuyển đầu sang.
Đối diện với khuôn mặt tuyệt mỹ kia.
Khóe môi nàng không có ý tốt cong lên, mắt phượng sáng ngời, ánh sáng giảo hoạt khẽ động.
Khi chạm phải ánh mắt của hắn dường như còn xẹt qua một tia khiêu khích.
Lâu Ẩn vẫn bất động thanh sắc như cũ.
Nhưng, một khắc kia, cánh tay đỡ nàng vốn nhẹ như không, lại lặng lẽ nặng đi vài phần.
Cặp mắt hoa đào kia như ánh lên ý cười: "Nương nương mệt mỏi?"
Vân Khuynh hàm hồ đáp lời, dựa vào thân hình thon dài hơi lạnh của hắn, thậm chí được một tấc lại muốn tiến một thước vùi mặt vào cổ hắn.
Giữa động tác còn luôn đưa mắt nhìn hắn.
Tầm mắt chưa từng lệch đi nửa phần.
Rõ ràng ánh mắt lớn mật tới cực điểm, nhưng nàng vẫn bình thản nhìn hắn, kỳ lạ là lại không hề khiến Lâu Ẩn cảm thấy tuỳ tiện càn rỡ.
Ngược lại, khi sợi tóc của nàng phất qua bên má, hơi ngưa ngứa, lại chạm thẳng đến đáy lòng hắn.
Không gian bỗng nhiên tĩnh lặng, không khí vi diệu chậm rãi lan tràn.
Vân Khuynh chợt cười khẽ ra tiếng.
Trêu chọc người yêu có thuộc tính muộn tao*, đúng là... Thú vị.
* Muộn tao: người ngoài lạnh trong nóng.
Ý cười bên môi nàng càng sâu, nâng đầu lên, nửa ôm vòng lấy cổ Lâu Ẩn.
"...Ôm ta lên giường."
Hoàn toàn là giọng điệu của nữ tử dành cho trượng phu. Tựa như đêm tân hôn của nàng tối nay vốn thuộc về hắn vậy.
Dứt lời, Lâu Ẩn không nhúc nhích.
Vân Khuynh có chút ngoài ý muốn... Đùa hơi lố rồi sao?
Hàng mi dài của nàng khẽ run, thân mình chợt động, đang muốn kéo dãn khoảng cách ra để nhìn phản ứng của hắn--
Giây tiếp theo.
Nàng chỉ cảm thấy lực đạo trên người căng thẳng, giây lát sau, thân mình đã bay lên không.
Vân Khuynh theo bản năng ôm chặt cổ hắn.
Cùng thời khắc đó, cánh tay Lâu Ẩn vòng qua, vững vàng giam cầm nàng trong lòng ngực.
Sau đó, thật sự ôm nàng, bước từng bước về phía giường gỗ mun bên kia.
Kỳ thật, bất quá chỉ có mấy mét khoảng cách.
Nhưng đoạn đường này lại tựa như rất dài. Bóng dáng hai người giao nhau dưới ánh đèn, hợp thành một thể.
Vân Khuynh cũng không trêu chọc nữa, chỉ lẳng lặng nằm trong lòng ngực hắn.
Lâu Ẩn ôm nàng đi tới, bước đi vững vàng, vẻ mặt thản nhiên.
Chỉ có tư thái của hắn, tựa như đang cẩn thận bảo vệ bảo bối.
Rốt cuộc đã đến trước giường.
Màn lụa bát bảo rũ thẳng xuống bên cạnh, lụa che bên trên.
Lâu Ẩn mím môi, hơi cúi thân mình xuống, chậm rãi buông người trong lòng ngực ra.
Giữa động tác, nữ tử tóc dài nằm trên khuỷu tay đang mở ra của hắn. Tình cảnh này ái muội tới cực hạn.
Vân Khuynh rũ hàng mi dài xuống, lúc tư thế biến hóa, nàng cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn nhẹ phất qua cổ nàng.
Nhưng chỉ trong chốc lát.
Lâu Ẩn an trí tốt cho nàng, ngồi dậy, định rút lui.
Nhưng không ngờ.
Trong nháy mắt, nàng lại vươn tay lần nữa, vòng qua ôm lấy hắn: "Bổn cung cho phép ngươi đi rồi sao?"
Nữ tử tuyệt diễm liếc xéo Lâu Ẩn, trong giọng nói kiêu căng toát ra ý cười nồng đậm và thân mật.
"Vậy... Nương nương muốn thế nào?"
Môi mỏng của hoạn quan trẻ tuổi hơi cong lên, khi cười lên lại phong tư thiên thành.
Hắn vứt lại vấn đề cho nàng, Vân Khuynh chần chừ.
Ánh mắt Lâu Ẩn chợt lóe, đuôi mắt khẽ nhếch, xẹt qua gương mặt đẹp hơi ảo não của nàng.
Hắn đột nhiên nói: "Nương nương cảm thấy đau đầu sao?"
Vân Khuynh ngẩn ra, đối diện với cặp mắt hoa đào đang nhiễm ý cười kia, chợt nở nụ cười.
"Đúng vậy, bổn cung đau đầu... Lâu đại nhân có diệu chiêu gì không?"
Sau một lúc lâu.
Ánh nến lay động, trong phòng ấm áp, hai đạo thân ảnh chồng lên nhau.
Nếu người trong hậu cung mà nhìn thấy cảnh này, chắn chắn sẽ kinh hãi thất thanh --
Hoàng hậu ngang ngược trong truyền thuyết lại ngoan ngoãn gối lên đầu gối của hoạn quan tàn nhẫn.
Lâu Ẩn hơi cúi đầu, chuyên chú nhìn nữ tử trên đùi nữ, ngón tay thon dài nhẹ ấn lên trán nàng.
Lực đạo không nặng không nhẹ, khiến Vân Khuynh thoải mái vô cùng.
Mắt phượng của nàng nửa khép nửa mở, có thể thu hết hình dáng đẹp đẽ cùng với cặp mắt hoa đào xinh đẹp của hắn vào đáy mắt.
Tâm tình bỗng nhiên trở nên sáng tỏ.
Vân Khuynh "Không làm việc đàng hoàng" thưởng thức đủ rồi, rốt cuộc mới tính toán nhanh chóng làm xong chính sự --
Nàng bảo Lâu Ẩn hầu hạ, đương nhiên là muốn tìm hiểu tâm tư của người yêu ở kiếp này.
Nhưng càng quan trọng hơn, đây là cơ hội khó có được.
Lúc này đây, đối tượng báo thù cũng bao gồm cả hoàng đế, như vậy việc đi theo lộ tuyến cung đấu tầm thường đương nhiên là không thể thực hiện được.
Vẫn nên... soán vị thì hơn.
Sau lưng nguyên chủ là Tưởng gia, tất nhiên đây chính là chỗ dựa lớn nhất.
Nhưng bất luận thế nào, nếu muốn đoạt vị, Lâu Ẩn vừa có tham vọng vừa có thế lực đều là chướng ngại nàng không thể tránh.
Mặc dù cũng là người yêu nhà mình, nhưng mỗi một đời đều là một khởi đầu mới.
Vân Khuynh sẽ không ngu ngốc nói thẳng ra là muốn giúp Lâu Ẩn đoạt giang sơn.
Yêu cầu của nàng và hắn, là sóng vai cùng nhau.
Cho nên... Chi bằng hợp tác, sau đó, tự thể hiện bản lĩnh của mình.
Người thắng làm vua, người thua làm ấm giường...
Vân Khuynh nghĩ, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, đột nhiên mở miệng.
"Lâu đại nhân, thủ pháp của ngươi thật thành thạo."
Lâu Ẩn cười khẽ: " Nương nương quá khen."
Nàng tiếp tục nói: "Lại nói tiếp, Lâu đại nhân chắc cũng vào cung nhiều năm rồi. Nhưng không biết cụ thể là mấy năm?"
Đây chính là muốn thăm dò lai lịch của hắn.
Nhưng mà, Vân Khuynh lại chú ý tới, khi nàng đang nói chuyện, một chút chấn động đã lan tràn thẳng đến hai chân nàng đang gối lên.
Dâng lên cảm giác tê dại.
Lâu Ẩn lại hơi ngừng, đầu ngón tay nhẹ lướt qua gương mặt nàng,
"Chuyện này, thần cũng không nhớ rõ."
Hắn không chút để ý đáp lời, nhìn mỹ nhân trên đầu gối.
Giờ phút này, nàng tươi cười rạng rỡ, một dáng vẻ mang ý xấu, càng thêm đẹp đến tuyệt diễm.
Ánh mắt Lâu Ẩn chợt lóe, cuối cùng cũng không nhịn được, dùng tay chải vuốt mái tóc dài như thác nước của nàng.
Đầu ngón tay dịu dàng thăm dò vào trong tóc, không biết đã chạm phải chỗ nào, đột nhiên chợt nghe được trong cổ họng nàng phát ra một tiếng hừ nhỏ nhẹ.
Nháy mắt kia, Lâu đốc chủ luôn luôn gợn sóng bất kinh, chợt dừng lại.
Hắn...
Ánh nến lay động hoà thuận vui vẻ, trong lư hương, Long Tiên Hương lượn lờ dâng lên, khiến không khí trong phòng xuất hiện vài phần ấm áp.
Nam tử đến trong ánh trăng, từ gian ngoài phòng thong thả đi vào, thoáng chốc như bước vào nhân gian.
Lâu Ẩn chậm rãi đi vào, lướt qua bình phong, rốt cuộc cũng gặp được chủ nhân hắn phải hầu hạ đêm nay --
Phía sau bình phong, nữ tử mặc trung y tuyết trắng đang ngồi bên bàn trang điểm, tư thái nhàn hạ.
Nhưng cho dù là một thân màu trắng, cho dù đã gạt đi lớp phấn trang điểm, phần lệ sắc này lại không giảm đi dù chỉ nửa phần.
Thậm chí càng hiện ra phong tình tự nhiên mà thanh diễm (thanh thoát + diễm lệ).
Giờ phút này, một tay nàng chống hàm, nửa người trên tựa vào đèn cung đình cách đó không xa. Trong ánh nến chập chờn, càng như một bức tranh kiều diễm.
Cảnh tượng này vô cùng đẹp, cực nóng, thiêu đốt người.
Hoàn toàn xứng đáng là thiên tư quốc sắc, quý như mẫu đơn, càng là có một không hai ở Lục cung.
Theo lý thuyết, nhân vật bậc này, nên được hưởng tiêu phòng độc sủng. Nhưng trên thực tế, hiện giờ chỉ mới là đêm đại hôn, nàng đã bị vứt bỏ phòng không...
A.
Lâu Ẩn dừng lại, ánh mắt hơi tối, mới phút chốc nhận ra tâm tư của hắn đã quá giới hạn.
Cho dù là như thế, thì sao chứ?
Tưởng Vân Khuynh, đích nữ Tưởng gia, chủ nhân hậu cung, còn là thê tử của Ân Diệp. Hai người là địch ta rõ ràng.
Chuyện tối hôm này, có khi nào là Tưởng gia thăm dò...
"Nương nương." Phân tâm chỉ trong một cái chớp mắt, không có ai phát hiện.
Khi Lâu Ẩn đến trước mặt nàng vẫn không có chút dao động nào như cũ.
Hắn kính cẩn mà đứng bên cạnh Vân Khuynh, chỉ gọi nàng một tiếng, sao đó rũ mắt không nói.
Vân Khuynh hơi nhướng mày, nhìn người ra vẻ ta đây trước mắt, cảm thấy hơi tức giận.
"Lâu Ẩn..."
Nàng nhẹ gọi tên hắn, trong ngữ điệu mang theo một tia than thở, lại có ý vị lưu luyến khó hiểu.
Giây tiếp theo.
Vân Khuynh cong môi lên, đột nhiên vươn tay về phía hướng hắn.
Lâu Ẩn lập tức hiểu ý, tiến lên vài bước, chậm rãi nâng nàng lên.
Lại không ngờ.
Nữ tử lười biếng như mèo con, trực tiếp đem trọng lượng đè hết lên người hắn, không chút khách khí ăn vạ trên đầu vai hắn.
Mềm mại ấm áp tiến vào lòng, đuôi mắt Lâu Ẩn không dấu vết động dậy, hơi chuyển đầu sang.
Đối diện với khuôn mặt tuyệt mỹ kia.
Khóe môi nàng không có ý tốt cong lên, mắt phượng sáng ngời, ánh sáng giảo hoạt khẽ động.
Khi chạm phải ánh mắt của hắn dường như còn xẹt qua một tia khiêu khích.
Lâu Ẩn vẫn bất động thanh sắc như cũ.
Nhưng, một khắc kia, cánh tay đỡ nàng vốn nhẹ như không, lại lặng lẽ nặng đi vài phần.
Cặp mắt hoa đào kia như ánh lên ý cười: "Nương nương mệt mỏi?"
Vân Khuynh hàm hồ đáp lời, dựa vào thân hình thon dài hơi lạnh của hắn, thậm chí được một tấc lại muốn tiến một thước vùi mặt vào cổ hắn.
Giữa động tác còn luôn đưa mắt nhìn hắn.
Tầm mắt chưa từng lệch đi nửa phần.
Rõ ràng ánh mắt lớn mật tới cực điểm, nhưng nàng vẫn bình thản nhìn hắn, kỳ lạ là lại không hề khiến Lâu Ẩn cảm thấy tuỳ tiện càn rỡ.
Ngược lại, khi sợi tóc của nàng phất qua bên má, hơi ngưa ngứa, lại chạm thẳng đến đáy lòng hắn.
Không gian bỗng nhiên tĩnh lặng, không khí vi diệu chậm rãi lan tràn.
Vân Khuynh chợt cười khẽ ra tiếng.
Trêu chọc người yêu có thuộc tính muộn tao*, đúng là... Thú vị.
* Muộn tao: người ngoài lạnh trong nóng.
Ý cười bên môi nàng càng sâu, nâng đầu lên, nửa ôm vòng lấy cổ Lâu Ẩn.
"...Ôm ta lên giường."
Hoàn toàn là giọng điệu của nữ tử dành cho trượng phu. Tựa như đêm tân hôn của nàng tối nay vốn thuộc về hắn vậy.
Dứt lời, Lâu Ẩn không nhúc nhích.
Vân Khuynh có chút ngoài ý muốn... Đùa hơi lố rồi sao?
Hàng mi dài của nàng khẽ run, thân mình chợt động, đang muốn kéo dãn khoảng cách ra để nhìn phản ứng của hắn--
Giây tiếp theo.
Nàng chỉ cảm thấy lực đạo trên người căng thẳng, giây lát sau, thân mình đã bay lên không.
Vân Khuynh theo bản năng ôm chặt cổ hắn.
Cùng thời khắc đó, cánh tay Lâu Ẩn vòng qua, vững vàng giam cầm nàng trong lòng ngực.
Sau đó, thật sự ôm nàng, bước từng bước về phía giường gỗ mun bên kia.
Kỳ thật, bất quá chỉ có mấy mét khoảng cách.
Nhưng đoạn đường này lại tựa như rất dài. Bóng dáng hai người giao nhau dưới ánh đèn, hợp thành một thể.
Vân Khuynh cũng không trêu chọc nữa, chỉ lẳng lặng nằm trong lòng ngực hắn.
Lâu Ẩn ôm nàng đi tới, bước đi vững vàng, vẻ mặt thản nhiên.
Chỉ có tư thái của hắn, tựa như đang cẩn thận bảo vệ bảo bối.
Rốt cuộc đã đến trước giường.
Màn lụa bát bảo rũ thẳng xuống bên cạnh, lụa che bên trên.
Lâu Ẩn mím môi, hơi cúi thân mình xuống, chậm rãi buông người trong lòng ngực ra.
Giữa động tác, nữ tử tóc dài nằm trên khuỷu tay đang mở ra của hắn. Tình cảnh này ái muội tới cực hạn.
Vân Khuynh rũ hàng mi dài xuống, lúc tư thế biến hóa, nàng cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn nhẹ phất qua cổ nàng.
Nhưng chỉ trong chốc lát.
Lâu Ẩn an trí tốt cho nàng, ngồi dậy, định rút lui.
Nhưng không ngờ.
Trong nháy mắt, nàng lại vươn tay lần nữa, vòng qua ôm lấy hắn: "Bổn cung cho phép ngươi đi rồi sao?"
Nữ tử tuyệt diễm liếc xéo Lâu Ẩn, trong giọng nói kiêu căng toát ra ý cười nồng đậm và thân mật.
"Vậy... Nương nương muốn thế nào?"
Môi mỏng của hoạn quan trẻ tuổi hơi cong lên, khi cười lên lại phong tư thiên thành.
Hắn vứt lại vấn đề cho nàng, Vân Khuynh chần chừ.
Ánh mắt Lâu Ẩn chợt lóe, đuôi mắt khẽ nhếch, xẹt qua gương mặt đẹp hơi ảo não của nàng.
Hắn đột nhiên nói: "Nương nương cảm thấy đau đầu sao?"
Vân Khuynh ngẩn ra, đối diện với cặp mắt hoa đào đang nhiễm ý cười kia, chợt nở nụ cười.
"Đúng vậy, bổn cung đau đầu... Lâu đại nhân có diệu chiêu gì không?"
Sau một lúc lâu.
Ánh nến lay động, trong phòng ấm áp, hai đạo thân ảnh chồng lên nhau.
Nếu người trong hậu cung mà nhìn thấy cảnh này, chắn chắn sẽ kinh hãi thất thanh --
Hoàng hậu ngang ngược trong truyền thuyết lại ngoan ngoãn gối lên đầu gối của hoạn quan tàn nhẫn.
Lâu Ẩn hơi cúi đầu, chuyên chú nhìn nữ tử trên đùi nữ, ngón tay thon dài nhẹ ấn lên trán nàng.
Lực đạo không nặng không nhẹ, khiến Vân Khuynh thoải mái vô cùng.
Mắt phượng của nàng nửa khép nửa mở, có thể thu hết hình dáng đẹp đẽ cùng với cặp mắt hoa đào xinh đẹp của hắn vào đáy mắt.
Tâm tình bỗng nhiên trở nên sáng tỏ.
Vân Khuynh "Không làm việc đàng hoàng" thưởng thức đủ rồi, rốt cuộc mới tính toán nhanh chóng làm xong chính sự --
Nàng bảo Lâu Ẩn hầu hạ, đương nhiên là muốn tìm hiểu tâm tư của người yêu ở kiếp này.
Nhưng càng quan trọng hơn, đây là cơ hội khó có được.
Lúc này đây, đối tượng báo thù cũng bao gồm cả hoàng đế, như vậy việc đi theo lộ tuyến cung đấu tầm thường đương nhiên là không thể thực hiện được.
Vẫn nên... soán vị thì hơn.
Sau lưng nguyên chủ là Tưởng gia, tất nhiên đây chính là chỗ dựa lớn nhất.
Nhưng bất luận thế nào, nếu muốn đoạt vị, Lâu Ẩn vừa có tham vọng vừa có thế lực đều là chướng ngại nàng không thể tránh.
Mặc dù cũng là người yêu nhà mình, nhưng mỗi một đời đều là một khởi đầu mới.
Vân Khuynh sẽ không ngu ngốc nói thẳng ra là muốn giúp Lâu Ẩn đoạt giang sơn.
Yêu cầu của nàng và hắn, là sóng vai cùng nhau.
Cho nên... Chi bằng hợp tác, sau đó, tự thể hiện bản lĩnh của mình.
Người thắng làm vua, người thua làm ấm giường...
Vân Khuynh nghĩ, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, đột nhiên mở miệng.
"Lâu đại nhân, thủ pháp của ngươi thật thành thạo."
Lâu Ẩn cười khẽ: " Nương nương quá khen."
Nàng tiếp tục nói: "Lại nói tiếp, Lâu đại nhân chắc cũng vào cung nhiều năm rồi. Nhưng không biết cụ thể là mấy năm?"
Đây chính là muốn thăm dò lai lịch của hắn.
Nhưng mà, Vân Khuynh lại chú ý tới, khi nàng đang nói chuyện, một chút chấn động đã lan tràn thẳng đến hai chân nàng đang gối lên.
Dâng lên cảm giác tê dại.
Lâu Ẩn lại hơi ngừng, đầu ngón tay nhẹ lướt qua gương mặt nàng,
"Chuyện này, thần cũng không nhớ rõ."
Hắn không chút để ý đáp lời, nhìn mỹ nhân trên đầu gối.
Giờ phút này, nàng tươi cười rạng rỡ, một dáng vẻ mang ý xấu, càng thêm đẹp đến tuyệt diễm.
Ánh mắt Lâu Ẩn chợt lóe, cuối cùng cũng không nhịn được, dùng tay chải vuốt mái tóc dài như thác nước của nàng.
Đầu ngón tay dịu dàng thăm dò vào trong tóc, không biết đã chạm phải chỗ nào, đột nhiên chợt nghe được trong cổ họng nàng phát ra một tiếng hừ nhỏ nhẹ.
Nháy mắt kia, Lâu đốc chủ luôn luôn gợn sóng bất kinh, chợt dừng lại.
Hắn...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.